Chương 3
Loài người được sinh ra từ con mắt của thần Ra. Thần Ra sáng tạo đất trời vạn vật. Ngài là mặt trời, cũng là đấng thống trị của các vị thần, ở nơi đây, ngài trở thành vị vua đầu tiên của mặt đất.
- Thần thoại Ai Cập
(Thần Ra là thần mặt trời theo văn hóa Ai Cập cổ đại. Vào vương triều thứ năm, ngài trở thành vị thần tối cao trong văn hóa Ai Cập cổ, được miêu tả là ánh mặt trời vào buổi trưa)
Mờ mờ ảo ảo, thứ gì cũng mông lung chẳng rõ ràng. Nhưng... mình nhất định phải thức dậy...
Safu cố gắng mở mắt ra, cô dốc hết sức lực cắn mạnh vào môi mình, chỉ hơi nhoi nhói. Chỗ đau khiến tâm trí tỉnh táo lại, Safu phát hiện mình đang bị trói trên băng ca.
Cánh cửa màu trắng mở ra, Safu được đẩy vào trong.
Thị giác còn lờ mờ, không thể xác định nơi đây có những gì. Safu khẽ cựa mình.
"Ái chà, tỉnh rồi à?"
Giọng một người đàn ông.
"Cô không cần tỉnh dậy đâu. Chích thêm một mũi thuốc mê nữa vậy, cô cứ ngủ tiếp đi nhé."
"Đây... đây là đâu?"
"Cô đoán xem?"
Mình bị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi... Mình đến nhà Shion... Người đàn ông mặc đồng phục Cục Trị an...
"Có phải là cô Safu không?"
Cổ bị tấn công, cơ thể tê liệt.
Safu muốn hét lên, môi cô mấp máy nhưng không phát ra tiếng, âm thanh như dính chặt vào cổ họng.
"Trại... Cải... tạo."
Một tràng cười vang lên. Là người đàn ông nọ.
"Cô thích Trại Cải tạo không? Hình như khá là thích nhỉ? Tốt, sau khi phẫu thuật xong, cô cứ chờ chết ở phòng đặc biệt nhé, tôi sẽ sắp xếp cho cô."
Phẫu thuật?
"Phẫu..."
"Đúng, cô đang nằm trên bàn phẫu thuật."
Giọng điệu ông ta vẫn như đang cười. Có ánh sáng lập lòe lọt vào tầm nhìn, Safu biết đó là ánh đèn phòng phẫu thuật. Cô sợ. Nỗi sợ còn khủng khiếp hơn khi nhân viên Cục Trị an bắt đi. Nước mắt cô chảy dài.
"Không việc gì phải khóc. Sẽ chẳng đau đớn gì đâu. Nào, cô nghỉ ngơi đi."
Shion, Shion, Shion.
Cái tên ấy sẽ bảo vệ mình khỏi tất cả những thứ tà ác.
Cứu mình với. Cứu mình thoát khỏi đây đi... Shion.
"Shion."
Nghe gọi, Shion dừng chân. Con chó to làm nhiệm vụ bảo vệ liền khẽ gầm gừ.
"Chú Rikiga."
Cánh cửa kính thô sơ của quán ăn bật mở, Rikiga từ trong bước ra. Tuy bảo là thô sơ nhưng nó đã thuộc loại khá tốt ở West Block rồi. Đại đa số hàng quán đều chỉ bày ra những chiếc thùng gỗ và kệ nhỏ, đồ ăn không biết được làm từ nguyên liệu gì.
Mùi cồn nồng nặc lẫn với mùi đồ ăn không rõ nguồn gốc, tạo thành một thứ mùi quái lạ, từ trong quán bay ra ngoài đường, Shion đôi khi không chịu nổi phải che mũi lại. Dù vậy, trước những hàng quán đó có rất nhiều trẻ con đói meo và ăn mày già nua lảng vảng. Họ quẩn quanh vì muốn xin ăn, hoặc chỉ nhìn chằm chằm mớ đồ ăn mà người lớn đang cho vào mồm. Chủ quán sẽ mắng nhiếc hoặc giội nước, xua đuổi đám người lảng vảng trước quán mình giống như xua đuổi chó mèo hoang. Các thực khách thưởng thức món ăn trước mặt đám người đói khát, họ cắn những miếng thật to, mặc cho dầu mỡ chảy lem luốc cả môi miệng, rồi còn liếm láp những ngón tay.
Có tiền, có thực lực, đó là điều kiện duy nhất để có được cái ăn ở chốn này.
Đó là những gì Shion học được trong mấy ngày qua. Nhưng cậu không đủ can đảm nhìn thẳng vào khung cảnh đang diễn ra trước mắt, chỉ đành cúi gằm mặt xuống.
"Cứ bố thí cho họ nếu việc đó khiến cậu thoải mái hơn. Nhưng với điều kiện là cậu có thể cứu giúp hết những người đang đói khát."
Nezumi nói. Với Shion của hiện tại thì mọi sự cứu giúp là không tưởng.
"Lòng từ bi nửa vời của cậu có thể làm được gì? Có lẽ sẽ đỡ đần vài đứa trẻ tạm thời thoát khỏi cơn đói khát. Nhưng hành động này cũng chỉ tạo ra hai loại người, là người phải nhịn đói và người không phải nhịn đói mà thôi. Shion, tôi nói cho cậu biết, người từng được ăn no sẽ khốn khổ hơn nhiều so với người chưa từng được ăn no. Không gì đau khổ hơn lại bị bỏ đói sau khi được ăn no cả. Bọn trẻ tụ tập ở đây đều chưa từng hưởng thụ cảm giác căng da bụng, không biết ăn no là gì, cho nên chúng mới đủ sức chịu đựng, hiểu chưa? Việc cậu có thể làm được cho họ chính là không làm gì cả."
Dứt lời, Nezumi liền ra ngoài. Ra đến cửa, nó dừng bước rồi ngoái đầu lại. Có một con chó nâu đang nằm cạnh cửa chính.
"Phải rồi, Inukashi cho cậu mượn một con chó để đi theo bảo vệ nhỉ? Tiền lương cũng nhiều hơn bình thường, xem chừng Inukashi rất thích cậu."
"Có lẽ cậu ấy sẽ thuê tôi một thời gian, bảo là cần tôi lau dọn phòng cho khách thuê trọ và chăm sóc lũ chó."
"Cậu làm không?"
"Dĩ nhiên, tôi mừng quá, cảm ơn cậu ấy lia lịa."
"Ối chà, nhân tài của No.6 sao lại yêu thích công việc lau dọn vệ sinh và chăm sóc chó thế này? Cậu sa đọa rồi nhé."
"Tôi không nghĩ thế, cậu cũng chẳng hề nghĩ tôi sa đọa, đúng chứ?"
Vẻ mặt nghiêm túc hơi biến sắc, Nezumi cố tỏ ra phớt lờ.
"Phải rồi, Shion, hôm nay cậu lĩnh lương ở chỗ Inukashi đúng không? Đi mua ít thịt khô và bánh mì về đi."
"Ra chợ mua à?"
"Cậu biết chỗ nào khác bán thức ăn ư?"
"Không biết... nhưng mà..."
"Thịt khô với bánh mì. Khi mua xem cho kĩ, đừng có lẩn thẩn mua phải loại bánh mì mốc meo và cứng như đá. Còn nữa, nhớ mặc cả, bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tôi đi đây."
Cửa đóng sầm lại, tiếng bước chân xa dần.
Mua thịt khô và bánh mì trước mặt bọn trẻ con. Nezumi bảo mình làm chuyện này.
Thịt khô và bánh mì.
Bụng Shion kêu òn ọt, nước bọt cứ tiết ra không ngớt. Cậu chỉ mới ăn bữa trưa do Inukashi đưa cho, gồm một mẩu bánh mì cứng và trái cây khô.
Đói bụng quá. Đã nhiều ngày không ăn thịt khô và bánh mì mềm rồi.
Bụng lại sôi réo, nước bọt lại tiết ra.
Thèm ăn quá. Muốn nhanh chóng thỏa mãn cái bao tử trống rỗng.
Shion thở dài, kéo sụp mũ xuống.
Lòng từ bi nửa vời của cậu thì làm được gì?
Cậu suy ngẫm câu nói của Nezumi.
Nezumi nói đúng, mình chẳng làm được gì cả. Mình chỉ đang giả vờ tội nghiệp bọn trẻ nhằm an ủi lương tâm mình mà thôi. Để thỏa mãn cơn đói của bản thân, mình mua thịt và bánh mì ngay trước mặt chúng. Đây mới mặt thật của mình...Nezumi, đấy là điều cậu muốn phải không?
Trong túi áo Shion có vài đồng bạc lẻ, đó là tiền lương Inukashi trả cho cậu.
"Trong đó bao gồm tiền cảm tạ cậu hôm nay đã chăm sóc anh em của tôi, không phải ngày nào cũng nhiều thế đâu nhé." Inukashi nói với giọng điệu hơi cứng nhắc.
Shion thật lòng biết ơn Inukashi. Có lẽ tiền công một ngày thế này đúng là hơi nhiều, nhưng cũng chỉ đủ mua vài miếng thịt khô và hai ba cái bánh mì không mốc. Trong căn nhà chất đầy sách gần như chẳng còn gì bỏ bụng, cậu cũng không thể nào cứ dựa dẫm mãi vào Nezumi. Bởi vậy, dù bản thân không làm được gì nhiều, chí ít miếng ăn cũng phải tự xoay xở.
Shion đẩy cửa bước ra ngoài. Con chó to chậm chạp đứng dậy đi theo. Khi Shion rảo bước trên con đường vào chợ, nó cũng bám sát gót.
Kĩ năng tốt quá. Xem ra tay nghề huấn luyện của Inukashi rất cừ khôi, Shion gượng cười nghĩ. Từ khi đến West Block, cậu đã gặp bao nhiêu chuyện đáng trầm trồ thán phục rồi.
Hiện giờ là chiều muộn, sắc trời tối dần, tiếng chào mời, cãi cọ càng lúc càng rõ rệt. Mọi người mua, bán, ăn, uống trong những căn lều, sạp hàng tạm bợ. Sau khi tắt nắng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, có lẽ khách sạn của Inukashi sẽ đắt khách lắm đây. Tối nay sẽ là một đêm khó khăn cho những ai không chốn nương thân không nơi sưởi ấm.
Các cô gái ăn mặc hở hang núp trong con hẻm tối tăm lôi kéo khách hàng. Dưới cùng một bầu trời u ám, còn có những bà lão ăn mặc rách rưới ngồi co ro gần đó.
Bọn trẻ con nô đùa, chúng khéo léo di chuyển tránh dòng người qua lại, thế nhưng thi thoảng vẫn bị la rầy. Còn người lớn thì tiếp tục mua bán ăn uống.
Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Tóm lại, hôm nay đã sống sót.
Cho nên phải ăn, cho nên phải uống.
Đó là tất cả ở chốn này.
Trong khoảng thời gian còn được sống ấy,
Hãy hưởng thụ mọi điều ta không cảm nhận được nữa khi thành nắm xương khô.
Đó là tất cả.
Là tất cả ở chốn này.
Là tất cả của đời tôi.
Có tiếng hát lạc điệu vọng lại từ đâu đó. Shion dừng lại lắng tai nghe. Hai tay cậu ôm một túi thịt khô và bánh vừa mua. Âm thanh ồn ào huyên náo dồn dập ập tới, tiếng ồn tạp nham dường như dội lên từ lòng đất. Nguồn năng lượng được ấp ủ bởi những con người luôn khát khao sinh tồn lướt qua Shion. Ở đây, mỗi người đều nắm chặt lấy sự sống, họ tham lam kéo dài cuộc đời. Chính vì không có gì đảm bảo ngày mai họ còn hít thở, nên họ tìm đủ mọi cách để sống tiếp. Nguồn năng lượng đó, sự huyên náo đó không có chỗ ở No.6, không được phép tồn tại ở No.6.
Khi đi trên con đường này, Nezumi sẽ nghĩ gì nhỉ?
"Anh ơi."
Có tiếng nói lí nhí. Một đứa bé mặc chiếc áo bạc màu đang đứng cạnh Shion. Tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, không nhìn ra trai hay gái.
"Cho em một ít bánh mì với." Bé cầu xin lần nữa, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu. "Em đã ba ngày không ăn gì rồi. Anh bố thí ít bánh mì cho em đi."
Mặt mũi đứa bé này hao hao cô bé tên Lily mà Shion quen biết ở Lost Town.
"Bánh mì..."
Đứa bé chìa bàn tay nhỏ xíu ra.
Tay Shion thò vào túi theo phản xạ tự nhiên. Ngay lúc cậu định lấy một cái bánh mì tròn, có ai đó tông mạnh vào lưng cậu. Bàn tay bé xíu kia liền thừa cơ Shion loạng choạng để giật lấy chiếc túi trên tay cậu. Cùng lúc, lưng cậu lại bị tông mạnh thêm lần nữa, cả người ngã khuỵu xuống.
"Chạy mau!"
Đứa bé hét toáng lên, hoàn toàn khác giọng nói lí nhí ban nãy. Mấy đứa trẻ con la hét chạy tán loạn quanh Shion.
Con chó to không sủa, nó chỉ giậm chân, nhảy bổ vào người đứa bé giật túi. Tiếng thét thất thanh vang lên. Đứa bé vẫn ôm chặt chiếc túi đựng thịt khô và bánh mì, ngã rạp dưới đất. Mấy miếng thịt khô và một cái bánh mì rơi ra ngoài. Con chó to dùng chân đè lên mình đứa bé, há mõm nhe nanh.
"Dừng lại! Chờ đã!"
Shion vội kêu lên. Con chó phục tùng mệnh lệnh, ngậm mõm lại, bất mãn ngước lên nhìn Shion.
Đứa bé không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bật dậy ôm lấy phiếc túi bỏ chạy. Động tác lanh lẹ, hệt như những con thú hoang nhỏ. Chỉ nháy mắt, bóng lưng bé xíu đã biến mất tăm trong đám đông. Những đứa trẻ khác cũng chạy biến đi.
"Lợi hại quá..."
Shion không khỏi cảm thán trước sự nhanh nhẹn của đứa bé. Sau đó, cậu nhận ra giờ không phải lúc để thán phục, cậu vội nhặt thịt khô và bánh mì dưới chân. Khi thấy phần thức ăn còn lại chưa tới một phần ba này, Nezumi sẽ nói sao đây? Chỉ im lặng nhún vai hay sẽ cười chế nhạo?
Shion cởi áo để gói bánh mì và thịt khô. Đây là bữa tối của cậu và Nezumi. Chắc bọn trẻ ấy cũng sẽ chia sẻ chút thức ăn đó với nhau. Shion biết Nezumi sẽ chê trách lòng từ bi này là ngây thơ và vô nghĩa, nhưng cậu lại thấy an lòng hơn đôi chút.
Bọn trẻ đã có cái để lót dạ tối nay, dù ít ỏi. Bản thân mình hiện giờ chẳng có cách nào cứu chúng thoát khỏi đói khát. Nhưng nếu thịt khô và bánh mì có thể giúp chúng tạm thời quên đi cơn đói thì xem như cũng có chút ý nghĩa. Thấy hết cách thì bỏ cuộc là chuyện rất dễ dàng nhưng quá ngạo mạn. Nezumi, cậu không thấy thế ư?
"Này anh bạn nhỏ!" Trong quán nướng vọng ra tiếng nói khàn khàn của bà chủ. "Đừng đứng đực ra trước cửa quán của tôi được không? Cậu đang cản trở tôi buôn bán đấy."
"À, xin lỗi."
Shion vội cúi đầu xin lỗi, thế nhưng bà chủ quá bận bịu phục vụ khách hàng nên chẳng còn tâm trí nào để mắt đến cậu nữa. Ở đây không ai lo chuyện bao đồng hay tò mò thóc mách chuyện người khác. Cho dù xảy ra cướp giật, ăn xin chết bên vệ đường, có kẻ bắt đầu gây gổ... cũng chẳng mấy người bận tâm. Thói quen này từ lâu đã biến thành một phần tất yếu của cuộc sống ở đây.
"Được rồi, chúng ta về thôi."
Shion giục con chó đi tiếp thì phát hiện nó đang nhai ngấu nghiến.
"Ế? Không lẽ mày..."
Con chó to nuốt ực miếng thịt trong miệng, trông nó như đang cười.
"Mày kiếm được miếng thịt khô đó khi nào vậy? Nhanh nhẹn quá nhỉ."
Sau khi con chó to liếm một vòng quanh mõm bằng đầu lưỡi màu hồng, nó bắt đầu cất bước. Nhìn nó, Shion chợt thấy buồn cười.
Chạy theo con chó một lúc, Shion bị Rikiga gọi lại.
Ngoài mặt, Rikiga cho xuất bản tạp chí khiêu dâm, nhưng sau lưng ông ta lại hành nghề môi giới mại dâm để mưu sinh. Trong số khách hàng của Rikiga có cả các quan chức cấp cao của No.6. Nezumi nói kẻ này thiếu đạo đức lại gian xảo, đã đút túi rất nhiều tiền bất chính. Rikiga cũng là người mà mẹ dặn Shion đi tìm.
Theo như Rikiga kể, từ rất lâu rồi, trước khi No.6 dựng lên bức tường kim loại đặc biệt để ngăn cách thành phố, ông ta đã quen biết và phải lòng Karan. Có điều ông ta chỉ ôm mối tình đơn phương, Karan bấy giờ chỉ hứng thú với những bài báo do người phóng viên năng nổ Rikiga viết mà thôi.
Nezumi còn nói, "Đúng là một gã sa đọa điển hình."
Thế nhưng Shion lại thấy ở người đàn ông từng yêu mẹ mình một khía cạnh phóng khoáng mà cậu rất thích. Con người Rikiga chưa hoàn toàn sa đọa, ông ta còn lưu giữ một ít phong thái của người làm báo. Shion thấy vậy.
Khuôn mặt Rikiga đỏ bừng vì say, hai mắt cũng vằn đỏ, xem chừng đã uống khá nhiều rượu.
"Chú Rikiga, chú nên uống ít thôi, như vậy hại sức khỏe lắm."
"Shion, cháu quan tâm đến chú quá, cảm giác như Karan đang khuyên chú vậy. Trước kia cô ấy cũng nói với chú như thế. Cô ấy nói, không được nhé, Rikiga, phải nghĩ cho sức khỏe mình một chút."
"Trước kia mẹ cháu từng nói thế ư?"
"Đúng, nhưng mà là trong mơ. Từ khi gặp cháu, Karan thường xuất hiện trong giấc mơ của chú. Mỗi lần xuất hiện đều khuyên răn chú với vẻ mặt đượm buồn. Đừng uống nhiều rượu quá, đừng buông thả nữa, đừng quên những gì mình nên làm..."
Má Rikiga ửng hồng, khác với sắc mặt do say. Rikiga ngoảnh mặt đi, lảng tránh ánh mắt của Shion.
"Mơ cũng chỉ là mơ thôi, cô ấy đã có đứa con trai lớn như cháu, bề ngoài và tâm hồn chắc đã khác với thời còn trẻ."
"Mẹ cháu đúng là lớn tuổi hơn, cũng phát tướng chút ít, nhưng nếu mẹ cháu gặp chú bây giờ chắc chắn sẽ nói những lời y như trong giấc mơ của chú, vì tính tình của mẹ cháu là thế mà."
Rikiga dường như muốn nói gì đó, đôi môi mấp máy không rõ ràng.
"Đừng nhắc đến Karan nữa... Nói thật lòng chú vẫn thấy buồn. Hôm nay cháu đi một mình à?"
"Cháu đi với con chó."
"Con chó này thấy chú khả nghi nên suốt từ nãy đến giờ cứ nhìn chú trừng trừng. Đừng có mà cắn tao nhé, con chó ngốc. Tuy chẳng đáng để tự hào, nhưng nồng độ cồn trong thịt và máu tao cao lắm nhé, mày mà cắn tao là lăn đùng ra vì ngộ độc rượu cấp tính ngay đấy."
Con chó to trợn mắt nhìn người đàn ông say xỉn, khịt mũi nhíu mày ra chiều chán ghét. Thật khôi hài. Shion cười nghiêng ngả.
"Thật tình! Đây là thứ chó gì vậy... Nhưng mà bên cạnh cháu ngoài con chó ra còn ai khác không?"
"Ý chú là Nezumi ư?"
"Đúng rồi, chính là thằng nhóc diễn viên ma mãnh, thích mỉa mai người khác đó. Thật tình! Chưa gặp người nào độc mồm độc miệng như nó."
"Chẳng phải chú hâm mộ cậu ấy ư?"
"Đó là khi chú chưa biết bộ mặt thật của nó thôi. Eve trên sân khấu rất tuyệt vời, ai mà ngờ nó là thằng nhóc con bạ đâu nói đấy, không biết phép tắc gì cả. Khuôn mặt xinh đẹp là thế, sao toàn phun ra những lời độc địa? Thật tình!"
"Bởi vì Nezumi chỉ nói thật."
Bất kể những lời cậu ấy nói có cay độc, vô tình đến đâu, cũng tuyệt đối là sự thật. Bởi thế nên lời nói của cậu ấy trở thành lưỡi dao, mũi giáo đâm vào lồng ngực, để lại nỗi đau khó nguôi ngoai. Đó là nỗi đau mà cả đời sẽ chẳng thể nếm trải nếu không gặp được Nezumi. Mỗi khi sâu trong tâm khảm nhói đau, Shion biết, mình lại có sự thay đổi ở chỗ nào đấy, tuy không nhiều, nhưng nó đang dần dần thay đổi.
Mỗi khi có chỗ nào sụp đổ, sẽ lại có chỗ nào đó hồi sinh, và rồi xuất hiện một con người hoàn toàn mới.
Từng câu từng chữ của Nezumi đều tạo ra sự thay đổi kèm theo nỗi đau trên người Shion, buộc cậu phải biến đổi không ngừng. Shion rất thấm thía cái cảm giác bản thân mình dần dần thay đổi vì người khác này.
"Shion, nếu cháu thấy vất vả thì có thể đến tìm chú."
Rikiga đến gần Shion, thì thào. Mùi bia rượu ập vào mặt cậu.
"Vất vả? Ý chú là sao?"
"Không căn giấu chú đâu. Sống cùng loại người như Eve không cực khổ mới lạ. Vả lại, các cháu đang ở nơi tồi tàn lắm phải không? Có ăn uống đàng hoàng không? Có thể chú cả nghĩ, nhưng nếu cháu bị Eve ảnh hưởng rồi tính tình cũng cực đoan như nó thì gay go to. Ừm, phải rồi, chú không thể để con trai Karan sống như vậy được, cháu sang ở với chú đi, chú sẽ cho cháu ăn no ngủ ngon."
"Không cần đâu, cháu không vấn đề gì ạ."
"Nhưng chẳng phải Karan bảo cháu tới tìm chứ sao?"
"Đúng thế, nhưng cháu không muốn gây rắc rối cho chú. Cháu ổn lắm. Vả lại sống cùng Nezumi cũng khá vui."
"Sống với thằng nhóc xấu tính đó làm sao mà vui nổi. Đừng gồng mình nữa, chú thấy cháu sống rất cực khổ, ngay cả áo còn không có để mặc, thật tội nghiệp."
"Không phải, cháu lấy áo gói bánh mì và thịt..."
Rikiga không nghe Shion nói. Ông ta đảo mắt một vòng rồi bảo.
"Vừa hay có một cửa hàng, chúng ta vào thôi."
Rikiga kéo Shion đi vào một cửa hàng có áo quần chất đống như núi. Đây hình như là một cửa hàng bán quần áo cũ, trên trần nhà treo đủ các loại quần áo, từ những bộ nhìn biết ngay là đồ cũ cho đến những bộ trông chẳng khác gì đồ mới.
"Xin chào quý khách."
Một người phụ nữ dáng vóc từa tựa bà chủ quán nướng ban nãy ló đầu ra từ trong đống quần áo. Thấy khách đến là Rikiga, bà ta liền cười niềm nở.
"Ái chà, hóa ra là anh Rikiga, xin mời vào. Nếu anh muốn tìm váy đầm làm quà thì gần đây tôi có một lô hàng rất đẹp, đứa con gái nào nhận được món quà như thế chắc chắn sẽ vui mừng lắm."
"Không, hôm nay không mua đồ con gái. Tìm cho thằng bé này chiếc áo ấm phù hợp đi."
Bà chủ nheo mắt nhìn Shion từ đầu đến chân.
"Cậu bé đáng yêu chưa kìa, màu tóc đẹp thật, giờ giới trẻ đang chuộng màu này à?"
Shion kéo sụp chiếc mũ xuống. Tóc bạc trắng óng ánh vẫn rất bắt mắt, ngay cả khi đang trong cửa hàng tối mù. Không biết là cái giá phải trả hay di chứng khi sống sót trước sự phá kén của con ong kí sinh, chỉ trong một đêm, tóc Shion bạc trắng, còn xuất hiện vết sẹo màu đỏ như rắn bò kéo dài từ chân lên cổ. Vết sẹo có thể che giấu bằng quần áo nhưng tóc thì hết cách.
Một khuôn mặt trẻ trung với mái đầu bạc trắng kì dị rất dễ khiến người ta chú ý. Ở West Block, người nhỏ tuổi bị rụng tóc hay có tóc bạc vì suy dinh dưỡng không phải là hiếm, những đứa trẻ tóc muối tiêu như người lớn tuổi cũng nhiều. Nhưng trắng bạc hoàn toàn và óng ánh như Shion thì rất hiếm.
Ngay cả Nezumi cũng từng vuốt mái tóc cậu và tán thưởng, "Mái tóc cậu không thể gọi là trắng nữa, nó gần như trong suốt rồi. Nói thật lòng, tôi thấy tóc cậu bây giờ đẹp hơn hồi xưa đấy."
"Con trai anh à? Không thể nào."
Bà chủ cửa hàng tươi cười nhìn Shion, ánh mắt soi mói như đang đánh giá một món hàng khiến cậu thấy không được tự nhiên.
"Chú Rikiga, cháu không cần áo ấm đâu."
"Cháu nói gì chứ, ở đây mùa đông lạnh lắm. Cháu gầy như cây tre vậy, không có áo ấm làm sao sống qua mùa đông? Ê! Lấy hàng ra nhanh lên, không có tôi đi chỗ khác."
Thấy Rikiga trừng mắt, bà chủ hoảng hốt, "DĨ nhiên là có, vừa nhập hàng mà! Xin chờ một chút."
Bà ta lẩn vào sau tấm rèm nhếch nhác bê một đống quần áo, "Anh tự chọn lựa xem, đây toàn là hàng tốt nhé."
Có phải hàng tốt hay không thì chưa biết, nhưng chủng loại đúng là phong phú: áo khoác dài, áo khoác ngắn, áo lông, khăn choàng, quần áo thể thao, đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ, chất liệu, màu sắc, toàn bộ chất đống như núi.
"Hóa ra vẫn có nơi có những thứ này."
Shion bất giác lẩm bẩm. Bên ngoài toàn những người quần áo rách tả tơi, run rẩy vì lạnh cóng, chỗ này lại ngồn ngộn bao nhiêu là trang phục. West Block thoạt trông nghèo đói nhưng thật ra lại có sự phân biệt giàu nghèo rõ rệt.
"Shion, đừng khách sáo, thích cái nào thì lấy đi."
"Nhưng mà, chú Rikiga không cần tốt với cháu thế đâu..."
"Không sao, con trai của Karan cũng như con trai chú vậy, cháu cứ coi như cha cháu mua cho cháu đi."
Shion chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đỏ của Rikiga. Có lẽ hơi men khiến ông ta không còn tỉnh táo cảnh giác như bình thường. Những lời Rikiga nói lúc này, có thể là tiếng lòng của ông ta. Chắc Rikiga không có người thân, vẫn sống cô độc ở West Block, cho nên khi thấy con trai của cô gái mình từng yêu, ông ta bỗng muốn được sắm vai người cha gương mẫu trong gia đình. Rikiga tự do và cô độc. Ông ta mạnh mẽ khi giao dịch ngầm với những đối tượng là quan chức cấp cao của No.6, yếu đuối khi chán ghét cuộc sống đơn độc.
Con người thật phức tạp. Mạnh mẽ và yếu đuối, âm và dương, ánh sáng và bóng tối, thánh thiện và tà ác. Mỗi con người đều có hai mặt như thế. Từ những kiến thức học được ở No.6, Shion biết thực thể con người được cấu thành bởi muôn vàn nhân tố, không sao đếm xuể.
Gen di truyền của cơ thể người có khoảng ba mươi hai nghìn loại, protein khoảng một trăm nghìn loại, nhiễm sắc thể khoảng ba tỉ loại, rồi còn cả nơ-ron, sợi collagen, đại thực bào, cấu tạo lớp cơ, lượng máu tuần hoàn. Khối kiến thức đó chắc chắn không hề vô ích. Thế nhưng muốn hiểu được con người lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Không phải chuyển đổi thông tin thành con số để tính toán, là chúng ta sẽ thấu hiểu được độ phức tạp cũng như bản chất con người.
Shion đã học được điều này sau khi đến đây sống cùng Nezumi.
"Thế cháu không khách sáo nữa."
"Dĩ nhiên, vậy mới phải chứ. Muốn cái nào? Có thích cái nào không?"
Shion chọn một chiếc áo khoác dày màu đen nhạt, "Cái này đi, trông nó rất ấm áp."
"Cháu thích màu đơn điệu vậy sao? Thế thì hãy chọn cái áo len tươi tắn đôi chút. Cháu còn trẻ, màu sáng sẽ hợp hơn."
"Không, không cần mua nhiều đâu ạ."
"Cháu nói gì chứ, mặc mỗi một áo khoác làm sao đủ chống rét?"
"Đúng rồi đấy, cậu bé ơi, áo len của chúng tôi ấm lắm, cậu cứ thử đi."
Bà chủ rút mạnh một chiếc áo len ra, núi quần áo đổ sập xuống sàn, y như tuyết lở.
"Ối ối, gay go rồi, thành thật xin lỗi."
Rikiga tặc lưỡi, "Cô làm ăn kiểu gì vậy! Như thế làm sao mà chọn được? Đúng không, Shion. Shion... cháu sao vậy?"
Rõ ràng Rikiga đang nói chuyện ngay bên cạnh, nhưng âm thanh lại không lọt vào tai Shion. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào món đồ lộ ra bên dưới đống quần áo. Âm thanh và màu sắc đều biến mất, chỉ duy nhất thứ đó tồn tại trong tầm nhìn của Shion.
Chiếc áo khoác ngắn màu xám pha chút xanh nền nã, chạm tay vào là biết may từ chất liệu cao cấp, nơi tay áo có đính khuy to bản. Cậu từng nhìn thấy nó.
"Đây là..."
Bàn tay nắm lấy chiếc áo của Shion run lên.
Chỗ vai áo có vết rách, nhưng đã được mạng bằng chỉ đen. Mất một chiếc khuy, có dấu vết bị kéo rách.
Tay Shion run lẩy bẩy, không sao kiềm chế được.
"Cậu bé thích chiếc áo này hả? Nhưng đây là áo nữ mà. Mặc dù là hàng cao cấp nhưng nhỏ hơn cỡ người cậu nhiều, áo khoác màu đen ban nãy hợp với cậu hơn."
"Cô lấy nó ở đâu..."
"Gì cơ?"
"Cô lấy chiếc áo này ở đâu?"
Shion hét lên. Dù cậu không có ý đe dọa nhưng bà chủ cũng giật mình, lùi lại nửa bước.
"Chiếc áo khoác này cô lấy ở đâu ra... lấy ở đâu ra vậy?"
"Shion!" Từ đằng sau, Rikiga đặt tay lên vai Shion. "Sao vậy? Sao cháu kích động thế? Chiếc áo khoác này có vấn đề gì ư?"
Shion hít một hơi rồi thở ra, siết chặt chiếc áo.
"Nó là... của Safu."
"Safu? Safu là ai?"
"Một người bạn... rất quan trọng..."
"Bạn? Là bạn ở thành phố đó ư?"
"Đúng vậy."
"Cháu có nhìn nhầm không? Những chiếc áo thế này đâu đâu cũng có."
Shion nghiến chặt răng, muốn chế ngự cơn run rẩy nơi cánh tay. Cậu lắc đầu.
Không thể nào nhầm được, nó là áo khoác của Safu. Đây là món quà do người bà duy nhất của Safu tặng cho cô. Với thẩm mĩ con trai, Shion thấy nó quý phái và đáng yêu, rất hợp với khuôn mặt sắc sảo của Safu.
"Bà cậu hiểu cậu thật, đồ bà chọn đều rất hợp với cậu."
"Đúng thế, bà là người nuôi nấng mình từ nhỏ tới lớn mà. Shion, nếu là cậu thì sẽ chọn áo khoác như thế nào để tặng mình?"
"Hở? Tiền lương của mình không mua nổi chiếc áo đắt tiền thế kia đâu."
"Chỉ là ví dụ thôi mà, mình muốn biết cậu sẽ chọn đồ như thế nào."
"Ừm... khó nghĩ quá."
"Suy nghĩ đi, giải bài toán khó là sở trường của cậu còn gì?"
Đó là cuộc chuyện trò giữa họ, khi cả hai sánh vai bước trên con phố mùa đông năm ngoái. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống mái tóc Safu, chiếc áo khoác cũng như bừng sáng lên. Lần đầu tiên Shion nhận ra người bạn thanh mai trúc mã của mình xinh đẹp đến nhường nào. Ánh mặt trời mùa đông, nụ cười mỉm dịu dàng, chiếc áo khoác màu xám...
Tại sao chiếc áo khoác lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao? Tại sao...
"Tại sao?" Shion truy hỏi bà chủ cửa hàng. "Từ đâu và làm thế nào cô có được chiếc áo khoác này? Nói cho tôi biết đi, nhanh lên!"
"Shion, bình tĩnh một chút." Rikiga bước đến trước mặt bà chủ. "Ê, nhập hàng từ đâu vậy? Tuồn ra từ No.6 phải không? Hay là..."
Nụ cười niềm nở trên mặt bà chủ biến mất, thay bằng vẻ mặt đầy hoài nghi và bất cần.
"Các người đang nói gì? Thật tình! Vì là anh Rikiga nên tôi mới phục vụ tận tình, giờ muốn sao đây? Tôi nhập hàng từ đâu liên quan gì đến các người? Hay là các người tính gây khó dễ, thừa cơ đòi hạ giá? Hừm! Đừng có đùa với bà đây nhé."
"Ai đùa với cô. Tại sao không nói được? Cô đang lo ngại điều gì? Chẳng lẽ là nhập hàng từ chợ đen nên không dám nói?"
"Nói bậy nói bạ! Tôi mở cửa hàng làm ăn đàng hoàng. Nếu các người muốn tìm cớ gây sự thì biến đi. Biến! Biến mau đi!"
Bà chủ hét toáng lên. Thấy vậy, Rikiga vặn ngược tay bà ta ra sau rồi ấn người bà ta xuống mặt bàn.
"Anh muốn làm gì? Đồ vũ phu!"
"Nếu không muốn bị bẻ gãy tay thì khai mau đi! Rốt cuộc đã lấy chiếc áo khoác này bằng cách nào?"
"Nhặt từ bãi rác của No.6, chiếc áo nổi trên mặt nước thải chảy từ trong thành phố ra. Tôi chỉ nhặt nó về thôi. Đau quá!"
"Bãi rác thải nước bẩn ư? Gần đây tôi không nghe nói có chuyện đó."
"Chuyện xảy ra lâu rồi... Sao cũng được, tôi chỉ nhặt rác về thôi, muốn xử lý nó thế nào là quyền tự do của tôi, không đến lượt các người nói này nói nọ."
"Cô nói dối!" Shion hét lên, "Không thể như thế được! Đây là chiếc áo khoác quan trọng của Safu, không đời nào cậu ấy vứt nó đi."
"Trong cửa hàng la lối om sòm gì đó?"
Cửa sau mở toang, một người đàn ông đi vào.
Thân hình gã vạm vỡ, cao phải đến hai mét, nặng phải đến trăm cân. Đầu gã láng o, mặt mũi bặm trợn. Đã vào mùa này mà gã chỉ mặc độc một chiếc áo cộc, trên đôi cánh tay cơ bắp cuồn cuộn có hình xăm bọ cạp và đầu lâu.
"Mình ơi! Mình về đúng lúc lắm, mau đuổi cổ hai người này giúp em." Dù đang bị Rikiga đè nghiến xuống, nhưng bà chủ đã cười. "Chồng bà không phải dạng vừa đâu nhé, bẻ gãy cổ là chuyện cơm bữa thôi. Nếu các người còn muốn sống thì mau cút đi."
Rikiga buông bà chủ ra, mặt tỉnh rụi.
"Mình còn lề mề à, cho mấy tên này biết tay đi."
Gã kia im lặng, cúi thấp đầu.
"Ồ, đã lâu không gặp, Conk. Mới đó mà đã thành ông chủ cửa hàng quần áo cũ rồi cơ đấy."
"Mới được một tháng thôi..."
"Thế thì chúc mừng anh nhé. Vậy có thể phiền anh hỏi cô vợ mới cưới xinh đẹp giúp, rốt cuộc đã lấy chiếc áo khoác này từ đâu không? Vợ anh cố chấp quá không chịu nói thật."
Gã đàn ông tên Conk nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trong tay Shion một hồi rồi nói với bà chủ, "Nói thật với anh Rikiga đi!"
"Mình sao vậy? Sao phải nghe lời tên này?"
"Ngày xưa tôi từng được anh Rikiga chiếu cố. Nói mau đi!"
Thấy Conk trừng mắt, bà chủ giận điên lên, "hừm" một tiếng quay ngoắt đi.
"Tôi chỉ mua lại từ trung gian thôi, làm sao biết tên đó lấy hàng ở đâu chứ."
Rikiga thản nhiên vạch ra, "Cô nói dối, làm sao cô không biết nguồn gốc của hàng hóa được."
"Không biết là không biết! Liên quan gì đến tôi!"
Conk siết chặt nắm đấm, toan sấn tới. Rikiga vội ngăn gã lại, hỏi bà chủ, "Thế thì cho tôi biết người trung gian là ai, chỉ cần biết tên, tôi sẽ đoán được hàng lấy từ đâu."
Bà chủ không trả lời. Rikiga mốc túi áo ra mấy tờ tiền, nhét vào tay bà ta.
"Cô chỉ tự lẩm bẩm tên của thằng trung gian thôi, chúng tôi tình cờ nghe được. Chuyện chỉ có thế, sẽ không gây phiền phức cho cô đâu."
Bà chủ liếc nhìn những tờ tiền trong tay, mặt vẫn quay sang một bên, buông thõng, "Là Inukashi, một đứa nhóc kì quặc kiếm ăn nhờ vào những con chó."
Con chó to nằm bên chân Shion dỏng tai lên.
Rikiga lầm bầm, "Inukashi ư? Vậy nguồn hàng là Trại Cải tạo."
"Trại Cải tạo!"
"Đúng vậy, chú nghe nói tên nhóc đó ngấm ngầm buôn bán tư trang của phạm nhân."
Tim ngừng đập. Shion cảm thấy tim mình đứng yên, không thở được, trong lỗ tai có tiếng nói vang vọng.
Trại Cải tạo, phạm nhân, Trại Cải tạo, phạm nhân, Trại Cải tạo...
"Ý chú nói là... Safu ở trong Trại Cải tạo ư?"
"Đúng thế, và chắc không được đối xử tốt, có lẽ là bị bắt, có lẽ là phạm tội gì đó."
Shion siết chặt chiếc áo khoác màu xám, lao ra khỏi cửa hàng.
Inukashi, mình phải đi tìm Inukashi, mình phải hỏi rõ chân tướng.
"Shion!"
Ở đằng sau, tiếng gọi của Rikiga hóa thành cơn gió thoảng, biến mất không tăm tích.
Từ nãy đến giờ, dáng đi của người đàn ông đó rất quái lạ. Hình như anh ta đã uống say, bước loạng chà loạng choạng.
Cậu bé mười hai tuổi Juse thấy lạ nên dừng xe đạp lại. Cả nhà Juse sống ở căn hộ bên trái kia, trong một góc của công viên nhỏ mà mọi khu dân cư đều có. Dù không sánh bằng công viên rừng cây nhưng đó cũng là một công viên yên tĩnh đầy màu xanh.
Cậu vừa đẩy chiếc xe đạp leo núi, món quà cha tặng vào sinh nhật mười hai tuổi, vừa dõi theo bóng lưng người đàn ông. Cậu không tài nào phớt lờ anh ta được. Mặc dù mẹ hay càm ràm rằng "Không được xía vào chuyện của người khác, con hay lo chuyện bao đồng quá, như thế không tốt đâu. Có phải di truyền từ ông không vậy!", nhưng Juse lại nghĩ, nếu đúng là di truyền từ ông thì tốt quá.
Juse rất quý ông. Ngày xưa ông từng là thủy thủ, lúc Juse còn nhỏ ông hay để cháu trai ngồi trên đùi mình và kể chuyện cho cậu nghe. Cậu chưa từng thấy biển cả, những con cá voi to bằng ngọn núi, những vùng đất phủ đầy băng tuyết quanh năm suốt tháng, những đàn bướm hàng nghìn hàng vạn con bay lượn trên không, người khổng lồ sống trên mây xanh, sinh vật thần bí ngủ say dưới đáy biển, yêu tinh, phép thuật, cuộc chiến giữa các vị thần... Dù mẹ không thích nhưng có một dạo Juse cực kì say mê những câu chuyện thần thoại mà ông kể.
Lớn lên, Juse theo học tại trường do Sở Giáo dục chỉ định. Chẳng bao lâu sau, giáo viên nhận định cậu mắc chứng hoang tưởng, phải theo dõi sát sao, còn nói nếu tiếp tục thế này, mai sau sẽ rắc rối. Mẹ khóc lóc, cha hoang mang, còn Juse bị chuyển sang lớp cá biệt, phải học theo phương trình giáo dục đặc biệt trong suốt một năm. Đó là mệnh lệnh buộc phải phục tùng. Những cuốn sách cổ Juse mượn của ông đều bị ném bỏ. Vài tháng sau, cậu chẳng còn thấy ông đâu nữa.
Ông đã đến "Ngôi nhà hoàng hôn". Mọi người đều nói đó là niềm hạnh phúc lớn lao đối với một người già. Thế nhưng, Juse đã nhiều lần trùm chăn khóc thầm vì nhớ ông. Trong những đêm khóc đến mệt lả rồi thiếp đi, cậu hay nằm mộng thấy những giấc mơ thần thoại mà ông từng kể.
Một năm sau, Juse không còn kể về con cá voi khổng, những yêu tinh có đôi cánh trong suốt nữa. Người lớn cuối cùng cũng yên tâm. Tuy nhiên, những câu chuyện ấy vẫn ẩn nấp trong sâu thẳm tâm hồn cậu thiếu niên, vẫn sống động như ngày nào, không gì có thể xóa nhòa. Có lẽ vì thế mà giờ đây Juse vẫn hay để ý chuyện của người khác.
Người này làm nghề gì nhỉ? Đang suy tư gì?
Juse thường bất chợt đăm chiêu. Đồng thời cậu cũng biết không được nói ra cảm nghĩ của mình.
"Á!" Juse cả kinh kêu lên. Cậu thấy người đàn ông ngã xuống cạnh gốc cây dẻ gai, đang rên rỉ đầy đau đớn.
Juse dựng ngay ngắn chiếc xe đạp rồi chạy vội đến chỗ anh ta. Hình như cậu thấy có gì đó màu đen bay ra từ cơ thể đang nằm dưới đất ấy, nhưng cậu không kịp xác định nó là gì. Toàn thân người đàn ông co giật rồi bất động.
"Chú ơi..."
Juse sợ sệt gọi, nhoài người nhìn mặt người đàn ông nọ. Liền đó, cậu rú lên.