← Quay lại trang sách

Chương 4

Đôi tai của vua là đôi tai lừa. Là đôi tai lừa lông lá. Là đôi tai lừa run lên từng hồi.

- Thần thoại Ai Cập: Đôi tai của vua là đôi tai lừa, Tanaka Hideyoshi

Nezumi rảo bước trên con phố về đêm. Ở nơi đây, đêm và đen gần như là từ đồng nghĩa. Sau khi nguồn sáng tự nhiên biến mất, nơi này trở thành một thế giới đen kịt, tất cả đều bị màu đen bao trùm.

Thi thoảng, từ những túp lều tạm bợ chắn gió che mưa có chút ánh sáng le lói hắt ra, nhưng cũng nhanh chóng tắt lịm, nhường chỗ cho màu đen thấm đẫm cô quạnh và giá rét khiến da thịt dưới lớp áo trở nên tê cóng, tất cả cùng nhau chi phối màn đêm. Ngay cả làn hơi trắng thở ra nơi miệng cũng bị tấm màn đen đó nuốt chửng.

Nezumi ngước nhìn bầu trời không một gợn mây với hằng hà sa số tinh tú đang lấp lánh. Sáng sớm ngày mai chắc sẽ lạnh hơn, và lại có vài người chết cóng trong gió rét. Số phận thảm khốc dưới ngàn sao. Ở chốn này, chẳng ai cho rằng bầu trời mùa đông đầy sao là đẹp đẽ cả.

Nezumi dừng lại, đăm đăm dõi nhìn thành phố đẹp đẽ đằng xa, thành phố ánh sáng sừng sững giữa đêm tối, thành phố Thánh No.6.

Nó giống ông vua Midas trong thần thoại, chạm vào thứ gì là biến được thành vàng, cả thành phố đều lấp lánh ánh vàng.

Trong bóng tối lạnh giá, Nezumi khẽ bật cười.

Khả năng biến mọi thứ chạm vào thành vàng khiến vua Midas không thể cầm nắm được thứ gì để ăn để uống, ngay cả đứa con gái yêu quý cũng bị biến thành khối vàng. Cuối cùng, hắn hiểu ra bản thân tham lam và ngu xuẩn đến nhường nào, phải cầu xin thần linh tha thứ.

No.6, còn mày thì sao? Hỡi thành phố đang ngạo nghễ cúi nhìn sự tăm tối, tự phát ra hào quang dối trá và hư ảo, rồi sẽ có ngày mày phải quỳ xuống van xin tha thứ. Nhưng chẳng có thần linh nào tha thứ cho mày đâu. Mày sẽ mặc áo sợi vàng rồi sụp đổ, lụi tàn, tan theo mây khói.

Tao nhất định sẽ sống đến khi được tận mắt chứng kiến ngày tàn của mày.

Nezumi quấn chặt tấm vải siêu sợi vào mình rồi bước tiếp. Con chuột được Shion đặt tên là Hamlet thò đầu ra từ nếp áo, khẽ kêu chít chít.

Đúng, mình phải sống tiếp, giống như ngày xưa, dẫu nằm bẹp dí trên mặt đất cũng phải tìm cách sống tiếp. Tránh xa mọi nguy hiểm, mài sắc nanh vuốt, chờ đến ngày có thể vồ lấy yết hầu kẻ địch mà nhai ngấu nghiến. Phải sống cho đến ngày đó.

Phải tiếp tục sống, nhất định phải làm được...

Nezumi thò tay vào túi quần, trong đó có mẩu giấy của Karan

Safu bị Cục Trị an bắt đi rồi. Hãy cứu con bé. K

Nó vẫn chưa đưa cho Shion xem. Phải xử lý mẩu giấy thế nào đây? Nezumi đau cả đầu. Nó không biết nên vứt đi hay cứ đưa cho Shion xem rồi mặc kệ. Nó biết rất rõ, đau đầu, do dự hoặc hoang mang đều là những mối nguy. Là trái hay phải, lên hay xuống, là chiến đấu hay rút lui, bỏ rơi hay bảo vệ, phán đoán trong tích tắc sẽ quyết định sống hay chết. Nó chưa từng phán đoán sai, nên mới sống sót được đến bây giờ.

Mẩu giấy này rất nguy hiểm. Thế thì vứt đi thôi. Phải chôn vùi vào tận cùng bóng tối những nỗi do dự và hoang mang có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!

Đó là lựa chọn đúng đắn. Tại sao không làm theo? Tại sao phải mất một khoản tiền lớn thuê người điều tra Trại Cải tạo? Thật tình! Sao lại ngu ngốc đến thế...

Nezumi dừng lại. Nó đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khoảng tối. Đó là một con dốc mọc đầy cây dại, cách chỗ ở của nó mười mấy thước.

"Ai đấy?" Nezumi hạ giọng hỏi.

Gió lạnh thoảng qua, cành cây trơ trụi lay lắt, trên đầu vọng xuống tiếng xào xạc khô khốc.

Bóng đen di chuyển, vọng đến tiếng lá rơi còn khẽ khàng hơn cả tiếng gió.

"Mày phát hiện trễ quá." Có tiếng cười khoái trá. "Chẳng giống mày chút nào, mày đang thẫn thờ gì đấy?"

"Hóa ra là mày, Inukashi."

Mái tóc đen và làn da nâu giúp Inukashi rất dễ ẩn nấp. Nhưng đã đến gần thế này mà mình không phát hiện ra, thật sơ ý quá. Mình bị làm sao thế nhỉ?

"May mà là tao, nếu mày cứ lơ là suốt thì có mười cái mạng cũng không đủ để chết đâu, Eve." Inukashi gọi nghệ danh của Nezumi rồi cười khì.

"Tao chưa từng nghĩ mày là đối tượng an toàn, nhất là khi mai phục tao trên đường vào ban đêm." Nezumi vừa đáp vừa lùi lại. "Có chuyện gì hả Inukashi? Không lẽ đã nắm được thông tin rồi ư?"

Giọng điệu của Inukashi trở nên nghiêm túc, không bông đùa nữa.

"Xảy ra tình huống khẩn cấp."

"Tình huống khẩn cấp?"

"Vừa nãy... thật ra là sớm hơn nữa, Shion đến tìm tao."

"Shion?"

Một cảm giác bất an nhói lên trong lòng Nezumi.

"Không liên quan gì đến công việc tấm chó cả. Cậu ấy mang một chiếc áo khoác màu xám ra, truy hỏi có phải tao đã lấy nó ở Trại Cải tạo không."

"Áo khoác màu xám... đồ nữ à?"

"Đúng vậy. Dù chỗ vai áo hơi rách, nhưng đó là hàng cao cấp. Một trong những món đồ tao lấy từ Trại Cải tạo rồi bán lại cho cửa hàng quần áo cũ."

Là đồ của cái cô tên Safu kia ư?

Nezumi quay mặt đi, thở dài.

"Rồi sau đó?"

"Sau đó? Tao phải hỏi mày mới đúng! Đây là trò gì vậy Nezumi? Shion nói chiếc áo khoác là của bạn cậu ấy. Cũng tức là, một người bạn của Shion là phạm nhân bị bắt nhốt trong Trại Cải tạo. Còn mày, ban trưa mới đưa tiền cho tao, để tìm thông tin của Trại Cải tạo. Đừng bảo với tao là hai chuyện không liên quan đến nhau, chó cũng chẳng thèm tin đâu. Mày định đi cứu bạn của Shion đấy à?"

Nezumi không tài nào trả lời được, vì nó không thể khẳng định và cũng chẳng thể phủ định.

"Sao lại thế được? Làm gì có chuyện mày liều mạng vì một người không quen biết chứ."

"Chưa chắc phải chết."

Inukashi hít một hơi sâu trong bóng đêm, "Mày đang mê sảng à! Đó là Trại Cải tạo đấy! Cho dù lẻn vào thành công cũng không thể sống sót trở ra. Nezumi, đừng nuôi ý nghĩ ngu ngốc đó nữa!"

"Ồ? Mày lại biết lo lắng cho tao cơ đấy, thật là bất ngờ."

"Tao chẳng lo lắng gì cho mày hết! Một con chuột, muốn sống muốn chết dính dáng gì đến tao. Nhưng mà Shion thì sao? Cậu ấy biết bạn mình ở đâu rồi đấy! Chẳng phải cậu ấy là một cậu ấm ngây thơ khờ khạo ư? Nhất định cậu ấy cho rằng Trại Cải tạo chẳng qua là nơi thi hành án mà thôi, chỉ cần đi nộp đơn xin là sẽ được gặp mặt bạn mìmh. Nếu không ngăn cản, cậu ấy nhất định sẽ đi, sau đó... bỏ mạng."

Inukashi im bặt. Màn đêm dường như đen hơn. Cây cũng lặng thinh.

"Mày chờ tao ở đây chỉ để nói chuyện này ư? Vất vả cho mày rồi."

Nezumi bước tới, giữ lấy đôi vai Inukashi ngay khi nó toan tránh né. Chỉ cần cảm nhận được hơi hướm, Nezumi có thể nắm rõ cử động của người đối diện.

"Shion muốn thế nào là chuyện của cậu ấy, không liên quan tới tao."

"Thế tại sao mày lại lén lút thăm dò? Tại sao giấu Shion đi thu thập thông tin của Trại Cải tạo?"

Nezumi siết mạnh bả vai gầy trơ xương của Inukashi. Inukashi kêu đau. Nezumi ghé miệng vào tai nó thì thầm, "Đừng nhiều chuyện, mày chỉ cần làm tốt việc tao nhờ là được rồi."

Nezumi thả tay ra, cơ thể gầy gò của Inukashi suýt đứng không vững.

"Mày chỉ kế cho Shion biết xuất xứ của chiếc áo khoác, không nhắc đến chuyện tao nhờ chứ?"

"Dĩ nhiên." Inukashi duỗi duỗi cánh tay tê rần. "Mà, Shion sẽ tự đi một mình đấy. Shion tưởng mày không biết gì cả, cho nên cậu ấy sẽ giấu mày để tự đi một mình, vì nghĩ rằng không thể làm liên lụy đến mày được."

"Mày biết nhiều thế? Mày là bố Shion đấy à?"

"Không phải bố cũng biết tỏng. Tính tình Shion thế nào, chắc mày hiểu rõ hơn tao chứ, cho nên mày mới giấu cậu ấy, âm thầm hành động."

"Nhiều chuyện quá!"

Giọng Nezumi trở nên gắt gỏng, cảm xúc dao động, hơi thở loạn nhịp. Nhưng Inukashi dường như không bận tâm, nhơn nhơn nói tiếp, "Nếu Shion là người quan trọng mà mày không muốn đánh mất thì tốt nhất nên bảo vệ cậu ấy đến cùng. Muốn bảo vệ thì đừng có sĩ diện nữa. Đồ ngốc! Mày tưởng mình giỏi giang, chuyện gì cũng có thể giấu giếm người ta, rồi gánh vác một mình ư? Đừng có tự cao như thế."

"Inukashi!"

Inukashi lùi lại trước khi Nezumi kịp sấn tới. Nó quỳ gối, cười nhạt, "Mày thua rồi, Nezumi."

"Mày nói gì hả?"

"Một kẻ có thứ cần bảo vệ như mày đã thua rồi. Đấy là luật chơi ở nơi này, không phải thế ư? Mày chịu thua đi."

Nezumi giậm chân nhảy đến trước mặt Inukashi, vật ngã đối thủ đang định tẩu thoát.

"Mày bảo tao thua rồi ư? Bớt nói nhảm!"

"Tao không nói nhảm. Nezumi, nếu là mày trước kia đâu dễ gì bị tao khiêu khích như thế, cũng không thể lo nghĩ thất thần khi đang đi trên đường phố trong đêm."

Inukashi bình thản bảo Nezumi buông mình ra. Sau khi đứng dậy, Inukashi lại thở dài, "Mày vẫn chưa nhận ra ư, Nezumi?"

"Gì chứ?"

Tiếng huýt sáo bất chợt vang lên như xé toạc màn đêm. Vừa huýt sáo xong, Inukashi lùi lại mấy bước. Trong bóng tối xuất hiện nhiều đốm lửa đỏ lừ. Rất nhanh, Nezumi nhận ra đó là mắt của lũ chó.

Nezumi đã bị lũ chó bao vây. Bọn chúng im lặng, từ từ siết chặt vòng vây.

"Những con này tao huấn luyện để giữ nhà, không giống đám lúc trưa đâu."

Giọng Inukashi vọng lại từ chỗ xa hơn ban nãy.

"Mày chẳng mảy may phát giác đã bước vào vòng vây của đàn chó. Đúng là một sai lầm không tưởng, Nezumi à. Đây chính là điểm yếu của mày lúc này. Đừng nói là Shion, kể cả bản thân mình mày cũng chẳng bảo vệ nổi."

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, một mệnh lệnh gãy gọn vang ra.

"Xông lên!"

Đàn chó nhào tới. Hung hãn nhưng uyển chuyển, chúng phóng qua đầu Nezumi bấy giờ đang khuỵu chân dưới đất. Nezumi đứng bật dậy, bất ngờ đá mạnh một cái.

Ẳng ẳng.

Một con chó rên lên, ngã phịch xuống đất. Nezumi chẳng kịp thở, con kế tiếp đã phóng tới, cắn vào cánh tay quấn vải siêu sợi của nó. Nezumi hất con chó xuống đất, đứng dựa vào một thân cây.

"Inukashi, còn tiếp tục làm càn, tao sẽ không khách sáo đâu."

Nezumi tuốt con dao ra khỏi bao da, điều chỉnh lại nhịp thở, đếm số lượng đốm lửa đỏ. Còn bốn con.

"Lũ chó quan trọng của mày bị cắt cổ cũng mặc kệ luôn à?"

Giọng Inukashi vọng lại từ vị trí ban nãy, "Có giỏi thì làm thử đi. Nãy giờ mới là khởi động thôi, tiếp theo sẽ không lịch thiệp lên từng con một đâu, cả bọn sẽ cùng tấn công..."

Inukashi chưa dứt lời, Nezumi đã nhảy bổ về phía giọng nói. Gần như cùng lúc, bả vai Nezumi truyền đến một cơn đau nhói.

"Cút đi!"

Chuôi dao gõ vào trán con chó. Cùng với tiếng vải rách toạc, con chó đen văng ra xa.

"Inukashi!" Nezumi túm tóc kéo Inukashi ngã lăn, đè lên người và ghì chặt cổ họng nó. "Bảo lũ chó lui ra, nếu không..."

Inukashi cười rộ, "Không thì sao? Giết tao à?"

"Nếu mày muốn thế."

"Ngay cả một con chó mày cũng không dám giết, mày giết nổi tao ư?"

Lần này tới lượt Nezumi cười khẽ, "Bởi vì hôm nay tao quên không mang theo dao để thay."

"Gì cơ?"

"Một khi đã dính máu chó, lưỡi dao sẽ bị cùn. Vì mày nên tao mới không làm vấy bẩn con dao đấy."

Inukashi rùng mình, "Đồ khốn, dừng tay! Mày cứ thử giết tao xem, cả đàn chó sẽ xông lên xé xác mày."

"Vậy hả? Chẳng phải mày là con đầu đàn của chúng ư? Tao nghe nói khi chó đầu đàn bị hạ thì lũ còn lại sẽ mất ý chí chiến đấu."

"Không, làm gì có chuyện đó! Dừng tay lại đi, sẽ nguy hiểm đấy."

"Bảo chúng lùi ra."

"Biết rồi mà."

Inukashi búng tay, đàn chó liên đổi hướng, tích tắc đã biến mất trong bóng tối.

"Hóa ra là vậy, mày huấn luyện tốt đấy."

"Cảm ơn lời khen, mặc dù tao chẳng thấy vui. Mày nặng quá, có thể xuống khỏi người tao chưa? Tao với mày không cần đóng phim tình cảm ở đây đâu."

"Tao phải nói câu đó mới đúng. Cho dù là trên sân khấu tao cũng không muốn diễn chung với mày."

Buông Inukashi ra, Nezumi cất con dao rồi hỏi. "Tại sao mày phải làm thế?"

Inukashi phủi lá khô dính trên áo, tặc lưỡi đáp. "Đây là bài tập luyện mà tao đặc biệt chuẩn bị cho mày."

"Cái gì cơ?"

"Tao chỉ muốn cho mày biết rằng mày không mạnh như mày tưởng. Mày quả thật rất giỏi, chẳng mấy ai đủ sức giằng co với đàn chó của tao lâu như vậy."

"Cảm ơn lời khen, dù tao chẳng thấy vui chút nào."

"Thế nhưng, mày không phải siêu nhân hay quái vật, mày chỉ là một con người. Mà những việc một con người cổ thế làm được, là hữu hạn."

Bả vai Nezumi nhói đau, máu chảy xuống cánh tay. Nezumi chợt nhớ ra đó là vết thương bị súng bắn mà bốn năm trước Shion đã xử lý giúp nó.

"Nezumi."

Từ xa vọng lại tiếng gọi của Shion. Ánh sáng của chiếc đèn xách tay càng lúc càng gần.

"Ây dà, cậu ấm đích thân ra đón rồi, thế thì tao rút trước đây." Ngừng chốc lát, Inukashi bồi thêm một câu. "Nezumi, nội bộ No.6 có một vụ lùm xùm kì lạ."

"Vụ lùm xùm kì lạ?"

"Tình hình cụ thể phải điều tra mới biết. Tao chỉ nghe nói đang lan truyền bệnh lạ, nhưng chưa chắc chắn lắm, tao sẽ điều tra kĩ hơn. Còn nữa, thông tin về Trại Cải tạo cũng sắp tới tay rồi. Hình như trại cũng có biến động bất thường. Xem chừng không lâu nữa sẽ có kịch hay. Mũi chó đã đánh hơi thấy mùi rồi, cho nên..."

"Cho nên?"

"Tao sẽ giúp mày một tay."

Inukashi vỗ mạnh vào vai Nezumi. Cơn đau dội lên, Nezumi rên rỉ, ôm vai khuỵu xuống.

"Tao rút đây. Liên lạc sau."

Động tác của Inukashi còn chớp nhoáng hơn lũ chó ban nãy, lẫn vào bóng đêm rồi mất dạng. Ngược lại, bước chân của Shion càng lúc càng gần.

"Nezumi, xảy ra chuyện gì vậy?"

Shion cầm chiếc đèn soi vào Nezumi trong khi nó đứng dậy, bỗng cậu trợn to mắt.

"Sao vậy? Cậu đang chảy máu kìa."

"Bị chó tấn công."

"Bị chó tấn công? Tại sao?"

"Là chó hoang. Chắc nó nghĩ tôi là chú thỏ trắng dễ thương. Phải rồi, sao cậu lại đến chỗ này?"

Hamlet ló đầu ra từ miệng túi áo khoác của Shion.

"Là nó bảo tôi đến. Tôi tưởng cậu xảy ra chuyện gì."

"Cho nên cậu đến để cứu tôi? Chỉ với một chiếc đèn trong tay?"

"Đúng vậy." Shion ghé đèn lại soi vết thương rồi cau mày. "Phải nhanh chóng xử lý mới được. Chúng ta về thôi. Có đi được không?"

"Có gì mà không được."

Shion luồn tay vào dưới nách Nezumi, toan dìu nó. Nezumi hất tay Shion ra, tự mình sải bước băng băng.

Vai đau quá! Nhưng không thể dựa dẫm vào bàn tay chìa ra đỡ mình. Chỉ cần nếm trải hương vị ngọt ngào khi có chỗ dựa thì sẽ không bao giờ tự lập được nữa. Bàn tay của người khác chìa ra trước mặt mình, sẽ đột ngột xuất hiện, nhưng cũng sẽ đột ngột biến mất. Phải, là vậy đấy.

Vừa về đến tầng hầm, Shion liền nhanh tay kiểm tra vết thương, rửa và sát trùng.

"Lại phải khâu à?"

"Tiếc quá, vết thương của cậu hình như không nghiêm trọng đến mức đó." Shion đóng hộp cứu thương lại, cười với vẻ khoái chí hiếm hoi. "Cậu tưởng sẽ giống như bốn năm trước nên thấy hơi sợ, đúng không?"

"Không chỉ hơi thôi đâu, cảm giác như thể cứ rơi vào tay cậu thì ngay cả bị muỗi chích cậu cũng muốn khâu."

"Sao lại nói thế được? Cho tới giờ tôi vẫn nhận thấy cách xử lý bốn năm trước vô cùng chính xác."

Bốn năm trước, một đêm mưa. Đúng thế, cái đêm Nezumi gặp Shion lần đầu, No.6 đang trong cơn dông bão. Đêm hôm đó, cánh cửa sổ mở toang như mời gọi. Trong phòng là Shion mới mười hai tuổi, nói những câu khiến người khác bất ngờ, "Cậu bị thương đúng không? Để tôi băng cho." Khi khâu xong vết thương, Shion cười thoả mãn. Ca cao ngọt lịm, bánh anh đào thơm ngon, chiếc giường êm ái, mở mắt ra đã nghe thấy tiếng thở bình yên bên cạnh. Những thứ đó vẫn hiển hiện rõ rệt trong tâm trí Nezumi, muốn quên không được, muốn bỏ không xong.

Nezumi đã trải qua một đêm tựa như kì tích, dù là chuyện của bốn năm về trước, mọi chi tiết xảy ra trong đêm hôm đó cũng chẳng hề phai nhòa, vẫn sống động như ngày nào.

Con người gọi đó là hồi ức, là kí ức, và cũng có thể gọi là định mệnh.

Shion đã quá ngây thơ khi sẵn sàng đón nhận và cứu chữa người khác vô điều kiện. Quả nhiên, chính vì cứu Nezumi mà Shion mất hết mọi quyền lợi và may mắn đang sở hữu lúc bấy giờ.

Những nhân tài được đào tạo từ nhỏ, không biết đến nỗi thống khổ của thế gian đều ngây thơ như vậy ư? Nếu có thể chế nhạo Shion thì nhẹ nhõm biết mấy. Muốn chế nhạo nhưng lại thấy đau khổ, muốn quên đi lại nhớ rõ như in, muốn vứt bỏ lại thấy lòng trĩu nặng thêm.

"Shion.

"Hở?"

"Cậu nghĩ thế thật à?"

Đang băng bó vết thương, Shion dừng tay lại.

"Chuyện bốn năm trước, cậu thật lòng thấy đã xử lý chính xác ư?"

"Chuyện này thì, bởi vì điều kiện có hạn... nhưng ít ra tôi đã làm tất cả những gì có thể. Nếu là hiện tại chắc tôi có thể khâu đẹp hơn."

Ngón tay thon dài, linh hoạt của Shion khéo léo quấn băng.

"Không chỉ chuyện vết thương, ý tôi là tất cả những gì xảy ra tối hôm đó."

Sau khi thắt gút dải băng, Shion im lặng nhìn vào mắt Nezumi.

"Đêm hôm đó đã đảo lộn cuộc đời cậu, giờ cậu còn dám khẳng định mình hành xử hoàn toàn đúng đắn ư?"

"Ừ."

Nghe Shion thẳng thắn đáp, Nezumi bỗng thấy chán nản.

"Cậu không hối hận ư?"

"Ừ."

"Một chút cũng không?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Nezumi, tôi không hiểu điều cậu muốn hỏi, nhưng sau khi dọn đến Lost Town, đã có lúc tôi nghĩ nếu thời gian quay ngược, trở về cái đêm của bốn năm trước, quay lại thời điểm trước khi tôi gặp cậu, tôi sẽ làm thế nào."

Shion khẽ cười, cất hộp cứu thương vào trong tủ.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng đáp án chỉ có một. Bất kể cho tôi bao nhiêu lần cơ hội để trở về thời điểm quyết định ấy, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi sẽ mở cửa sổ ra, chờ cậu đến."

"Cho dù biết sự hủy diệt đang đón chờ ư?"

"Chẳng có hủy diệt gì cả, tôi cũng không cho rằng việc sống ở đây bây giờ là hủy diệt. Đúng không, Cravate?"

Con chuột nhắt màu nâu đứng gật gù trên đống sách chất như núi.

"Nó không phải Hamlet ư?"

"Hamlet đang ngủ trên giường."

"À... đúng rồi, đều tại cậu đặt tên lung tung, làm mọi thứ phức tạp thêm."

"Ngay cả tên cũng không có thì tội nghiệp quá, chúng thông minh lại dũng cảm, ban nãy là Hamlet bảo với tôi cậu gặp nguy hiểm đấy."

"Nó tìm sai người rồi. Cậu đến cũng chẳng cứu được tôi. May mà khi cậu tới tôi đã đuổi con chó đi rồi, nếu không thì bây giờ cậu đã thương tích đầy mình."

"Ừ, có thể lắm."

Nezumi đứng dậy, nắm lấy cánh tay Shion.

"Cậu nghe cho kĩ đây, sau này đừng làm như vậy nữa, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện cứu tôi."

Shion nhìn nó không chớp mắt. Nezumi hất cằm, nghiến chặt răng.

"Có nghe không? Nhớ cho kĩ, cậu quá yếu ớt, không biết chiến thuật và cũng chẳng sẵn sàng tâm lý, giống như con chim non rơi ra khỏi tổ, chỉ biết kêu chí chóe rồi bị cáo ăn tươi nuốt sống. Cho nên, chí ít cũng đừng có ngây ngô ngờ nghệch mà xông vào nguy hiểm. Tuyệt đối không được! Hãy động não chút đi, để cái đầu ưu tú của cậu hoạt động, phán đoán tình huống! Thật tình! Không mang theo vũ khí đã lao vào bóng tối, chẳng hiểu nổi cậu nghĩ gì nữa!"

"Chẳng nghĩ gì cả."

"Cậu nói sao?"

"Tình huống nguy hiểm các thứ, tôi chẳng nghĩ gì hết. Chưa kịp suy nghĩ tôi đã lao vụt ra ngoài rồi."

"Shion, cho nên tôi mới nói đừng làm những chuyện ngu xuẩn và khinh suất như thế nữa."

"Thế tôi phải làm sao?"

"Ở yên một chỗ. Cậu không làm được việc gì cả, cứ ngoan ngoãn trốn trong chăn là đủ."

Shỉon cụp mắt xuống lắc đầu.

"Tôi không làm được. Rõ ràng biết cậu gặp nguy hiểm mà lại không làm gi cả, chỉ ngoan ngoãn chờ đợi, tôi không làm được, tôi vẫn sẽ lao ra ngoài tìm cậu."

"Cậu đến chi tổ làm vướng tay vướng chân tôi thôi."

"Nói nghe cay độc quá."

"Đó là sự thật."

"Nezumi, cậu nói đúng. Tôi vô dụng. Tôi không biết đánh nhau, cũng không thể làm tổn hại người khác."

"Đúng, chiến binh hạng bét, không, phải nói là hoàn toàn không có tư cách làm chiến binh, cho nên cậu đừng tơ tưởng sẽ được ra trận. Cậu chẳng thể chăm lo cho người khác, thậm chí chưa chắc đã bảo vệ được bản thân. Bởi vậy cậu đừng làm gì cả. Xin cậu đấy, đừng bén mảng đến lằn ranh nguy hiếm."

Mình đang nói gì vậy!

Nezumi nghiến chặt răng lần nữa.

Mình đang làm gì thế này? Sao lại nghĩ đủ mọi cách ngăn cản Shion?

"Shion sẽ tự đi một mình đó."

Giọng nối trầm thấp của Inukashi vang lên trong đầu Nezumi.

Đúng vậy, Shion sẽ tự đi, sẽ không nhờ mình giúp, thậm chí chẳng thèm hé lời nào với mình đã chạy tới nơi chắc chắn sẽ mất mạng kia. Hoàn toàn không biết kĩ năng chiến đấu, chưa từng chịu nỗi đau đổ máu, chưa từng đối mặt với sát khí khủng khiếp, thế mà lại muốn lặng lẽ rời khỏi đây đi mạo hiểm. Đồ siêu ngoan có, vô dụng, không biết trời cao đất dày!

"Không thể tuân theo lý lẽ thông thường được." Shion thì thào.

"Sao hả? Cậu nói gì hả?"

"Chuyện này không tuân theo lý lẽ thông thường được, Nezumi. Cho dù tôi chạy tới cũng không thể cứu cậu... tôi không cứu được cậu. Trong đầu tôi hiểu rất rõ."

"Tốt. Điều duy nhất cậu có thể tự hào chẳng phải chính là nhũng thứ chứa trong cái đầu đó ư? Nếu đã biết rõ nên ngoan ngoãn nghe lời nó mách bảo đi."

"Không được!"

Shion mím chặt môi, vẻ mặt ngoan cố, đồng thời cũng tiềm ấn ỷ chí cứng rắn. Lần dầu tiên Nezumi nhìn thấy vẻ mặt đó của Shion.

"Chuyện này không thể tuân theo lý lẽ thông thường được! Khi Hamlet đến gọi, tôi rất sốt ruột. Cậu đang gặp rắc rối, nói không chừng cậu sẽ chết. Những lúc như thế cậu bắt tôi phải tính toán trong đầu và bảo với mình rằng cho dù tới nơi cũng vô ích, bảo mình ngoan ngoãn chờ đợi ư? Tôi không làm được, sao có thể làm được chứ! Có đủ khả năng không, có cơ may cứu thoát cậu không, ai mà bình tĩnh suy nghĩ ngọn ngành được! Nezumi, cậu là đồ ngốc!"

Đây là lần thứ hai bị Shion mắng là đồ ngốc. Cũng là lần thứ hai Shion bất thần nổi giận. Lần trước là khi Nezumi khuyên Shion rằng, "Đừng khóc vì người khác, cũng đừng đánh nhau vì ai. Nước mắt và đấu tranh chỉ nên dành cho chính mình." Shion bảo không hiểu. Quả thật cậu không hiểu. Bởi vì giờ đây cậu lại lao vào bóng tối vì người khác. Dẫu lý trí mách bảo sẽ nguy hiểm, cậu vẫn dấn thân.

Nguy hiểm, quá nguy hiểm. Shion giống như một cái còng khóa chặt chân mình. Điều này, mình đã sớm nhận ra. Nhưng ngược lại, có thể mình cũng sẽ trở thành cái còng khóa tay Shion.

Chính vì thế...

Nezumi rời ánh mắt khỏi Shion.

Cũng chính vì thế, quan hệ giữa người với người mới trở nên phức tạp. Càng thân thiết thì gông cùm càng nặng nề, không thể tự do hành động, khó lòng sống cho chính mình. Sớm biết thế này, thà ràng đừng quen.

Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ oán thán như vậy đấy, Shion à. Shion rất buồn, nhếch môi hỏi, "Nezumi, sao cậu không nói gì?"

"Chẳng có gì đế nói cả."

"Cậu muốn cười thì cứ cười đi, đằng nào cậu cũng phấy những điều tôi nói toàn là lời ngốc nghếch của một kẻ vô tri mà. Không sao, cậu cứ cười thoải mái đi, cười đi."

"Chờ đã, Shion, tôi đâu có cười cậu. Tôi chi muốn cho cậu biết, đến gần mây đen, đến gần rủi ro là chuyện rất nguy hiểm mà thôi."

"Điều đó tôi biết! Nhưng tôi lo lắng cho cậu. Tôi không thế lo lắng cho cậu ư? Tôi không có quyền lo lắng cho cậu sao?"

"Quyền... cậu nói gì vậy, Shion?"

"Là cậu ép tôi mà!"

Shion siết chặt nâm tay, đấm vào kệ sách. Số sách chất đống như núi đổ sập xuống. Cravate kêu chít chít, lủi vào trong áo Nezumi.

"Xin lỗi, tôi kích động quá. Tôi không định quát cậu."

"Đâu có, vẻ mặt kích động của cậu cũng hấp dẫn lắm, nếu cố dịp tôi muốn thấy lại lần nữa."

"Ở chung với cậu tôi thường hay kích động, hóa ra tôi là người hành xử theo cảm tính, chính tôi cũng thấy giật mình."

"Cậu vốn là người hành động theo cảm tính mà. Cậu luôn đặt tình cảm lên trên lý trí. Thẳng thắn tuân theo tình cảm của mình không có gì đáng xấu hổ cả. Bốn năm trước cũng thế. Lúc vẫn còn là nhân tài tiềm năng của No.6, cậu đã nghe theo cảm xúc của mình mà đốn nhận tôi."

"Ừm. Đúng là tôi hay bị cảm xúc dắt mũi..." Shion dọn lại đống sách rồi thở dài. "Nhưng, Nezumi à, tôi thực sự không hối hận. Tôi thậm chí thấy may mắn vì đêm hôm đó đã nghe cảm xúc của mình mách bảo."

"Tôi biết."

"Sao?"

"Cậu chẳng hề hối hận, điều này tôi rất rõ. Ban nãy tôi chỉ hỏi chơi thôi, châc tôi rảnh rỗi quá đây mà."

Nezumi sờ vào vai. Miếng băng cũ đã mất tính đàn hồi được băng ngay ngắn từ vai đến khuỷu tay, hoàn toàn không bị lỏng hay bong ra.

"Nếu là tôi thì không thể xử lý vết thương nhanh gọn đến thế. Dù cậu không thạo chiến đấu nhưng lại biết chữa trị, Mỗi người đều có sở trường riêng. Vả lại, có lẽ..."

"Có lẽ?"

"Không, à, tôi đói bụng rồi."

Shion mỉm cười, nhìn Nezumi, "Trên bàn có bánh mì và thịt khô. Hôm nay xảy ra đôi chút sự cố, nên chỉ sót lại một ít, nhung tôi nghĩ chắc là đủ cho cậu ăn tối."

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi đi ngủ trước đây. Tôi nghĩ vết thương của cậu sẽ đau đấy, khó mà ngủ ngon được, nên hôm nay giường nhường hết cho cậu, tôi ngủ dưới sàn."

"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi."

"Nezumi."

"Hử?"

"Nếu không gặp cậu, có lẽ tôi chẳng biết mình là người như thế nào."

"Gì vậy? Giờ còn nói những lời như thế."

Shion ghé sát xuống Nezumi bấy giờ đang ngồi trên ghế. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám.

"Tôi sẽ không nhận ra trong tim mình lại chất chứa nhiều tình cảm đến thế. Tôi sẽ trở thành một người lớn lạnh lùng, điềm tĩnh và chỉ biết phục tùng. Không biết khóc lóc hay giận hờn, cũng không biết chống đối ra sao. Gặp cậu, tôi mới biết mình là người giàu tình cảm. Tôi rất tự hào vì đã hiểu được bản thân."

Dứt lời, Shion cúi đầu như do dự.

"Được gặp cậu, thật là tuyệt."

Nezumi khó khăn lắm mới nghe thấy câu thì thầm đó.

Vẫn cúi đầu thật thấp, Shion khom người, khẽ khàng đặt môi mình lên môi Nezumi.

Bộp! Một cuốn sách không rõ từ đâu rơi xuống. Nezumi ngẩng đầu lên, "Đây là nụ hôn cảm ơn?"

"Là nụ hôn chúc ngủ ngon."

"Chúc... ngủ ngon?"

"Ngày mai tôi phải cạo lông chó. Có vài con lông đã dài mà Inukashi vẫn mặc kệ, báo hại lông chúng rối hết cả, sắp bị bệnh da liễu rồi."

"Tôi vừa bị chó căn, mặc kệ nó lông dài hay lông ngắn, tôi không muốn nghe về chó nữa."

Shion bật cười, giơ tay vẫy chào Nezumi.

"Vậy chúc ngủ ngon."

"Ừm, chúc cậu có giấc mơ đẹp."

"Cậu cũng thế."

Shion biến mất đằng sau đống sách. Có lẽ muốn ngủ với Shion nên Cravate chui ra khỏi áo Nezumi rồi đuổi theo Shion.

"Nụ hôn chúc ngủ ngon ư?" Nezumi lấy ngón tay chạm nhẹ lên môi rồi ngả lưng xuống ghế. "Hóa ra cậu cũng biết nói dối."

Cảm giác bụng rỗng, mệt mỏi và cơn đau chỗ vết thương đều đã bay xa, có một thứ gì khác đang từ từ dâng trào trong cơ thể, không thể nào phân biệt được là buồn bã hay cô đơn.

Gì thế này?

Có giọt nước âm ấm trượt dài xuống má. Phải mất một lúc, Nezumi mới nhận ra là nước mắt, bởi từ lâu, nó đã quên mất khóc là thế nào. Mặn quá. Hệt như món xúp bỏ quá nhiều muối.

Nezumi co chân lên, vùi mặt vào đầu gối, từ từ nhấm nháp nước mắt lăn xuống khóe môi.