← Quay lại trang sách

Chương 5

5. Tiến vào ánh sáng xa lạ

Trên trời mây đen phủ, mặt đất nổi cuồng phong. Bảy tháng bảy đêm mây đen che kín, chín tháng chín đêm dông tố thét gào. Nước Trường Giang dâng lên thành đại họa, tràn đến từng ngóc ngách khắp mọi nơi.

- Thần thoại Trung Quốc: Sự tích khai thiên lập địa của người Lật Túc

(Còn gọi là người Lisu, một dân tộc thuộc nhóm ngôn ngữ Tạng-Miến, cư trú tại các khu vực đồi núi của Myanmar, Tây Nam Trung Quốc, Thái Lan và Ấn Độ)

"Dì ơi, con muốn mua bánh muffin."

Lily phóng như bay vào trong cửa tiệm.

"Ơ?"

Lily khựng lại, tay nắm chặt đồng xu, chớp chớp mắt. Trông cô bé vô cùng đáng yêu khiến Karan bất giác mỉm cười.

"Sao bác tới đây hoài vậy?"

Yoming cười méo xệch trước câu hỏi thẳng tuột của đứa cháu gái.

"Lily, bác có việc nên mới ghé qua chỗ này. Cháu cũng biết rồi mà."

"Việc gì ạ?"

"Bác sẽ viết bài giới thiệu cho mọi người biết về bánh muffin của dì Karan mà cháu yêu thích đấy. Nghe tuyệt không?"

"Giới thiệu xong thì sao ạ?"

"Thì bánh muffin của dì Karan sẽ nổi tiếng, khách hàng sẽ kéo tới nườm nượp."

"Ứ chịu đâu!"

Lily phụng phịu bĩu môi, cau có nhìn Yoming.

"Nếu mọi người đều mua bánh muffin thì hết phần của cháu mất."

"Không sao mà."

Karan mở tủ lấy hai chiếc bánh muffin ra.

"Lily là khách hàng quan trọng của dì, nên dì sẽ luôn để phần con. Phô mai và nho khô, mỗi loại một cái. Bánh nho khô là quà dì tặng con."

"Thật ạ? Cảm ơn dì! Con ăn luôn được không?"

"Được chứ. Đến giờ trà chiều rồi, để dì pha cho Lily một cốc ca cao nhé."

"Hoan hô, dì Karan là số một!"

Lily cười toe toét.

Con bé đáng yêu làm sao.

Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của trẻ con, Karan lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường, như có dòng nước ấm nóng chảy qua.

Một đứa trẻ sống tại Lost Town của No.6 như Lily chẳng khá giả gì. Trong một xã hội phân biệt tầng lớp rõ rệt, chỉ những người ưu tú nhất mới đứng trên đỉnh cao, dù sau này Lily nỗ lực đến đâu, con bé cũng chẳng thể leo lên tầng lớp cao hơn. Lost Town là nơi sinh sống của cư dân thuộc tầng lớp thấp nhất. Rất nhiều người lớn cảm thấy bất lực trước cuộc sống này, thậm chí phó mặc cho số phận. Nhưng bọn trẻ con vẫn hồn nhiên chơi đùa trong các con ngõ nhỏ, cười khanh khách khi bắt gặp những điều thú vị nhỏ nhoi, hai mắt sáng lên khi thấy đồ ăn ngon.

Lost Town không bị quản lý và kiểm soát chặt chẽ như Kronos, nên nơi này thích hợp với bọn trẻ hơn.

Mong sao chúng được hạnh phúc.

Ngắm nhìn nụ cười vô tư của Lily, Karan tự nhủ.

Chí ít hãy để bọn trẻ được hạnh phúc.

Mình phải làm sao để giúp chúng đây? Là một người lớn, mình có thể làm gì? Trong khi mình còn không cứu được con trai và cô bé đem lòng yêu thương nó.

"Karan, cô sao vậy?"

Yoming đang chăm chú chụp ảnh bánh muffin và bánh sừng bò bỗng ngẩng lên hỏi.

"Không có gì, chỉ là..."

"Cô lại nghĩ về con trai à?"

"Phải. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến Shion, không thể quên dù chỉ một giây. Tối qua tôi còn nằm mơ thấy nó."

"Thế à? Cũng phải. Người mẹ nào cũng vậy. Xin lỗi cô, tôi hỏi câu vô ý quá."

Karan quay sang Yoming, lắc dâu.

"Trông thằng bé rất khỏe mạnh."

"Sao cơ?"

"Con trai tôi. Nó đã cười. Trông hơi gầy nhưng nụ cười của nó vô cùng rạng rỡ. Tôi đã nghĩ rằng, à, thằng bé đang hạnh phúc, và thấy thật mãn nguyện. Đến mức khi tỉnh giấc tôi còn thấy nhẹ lòng hơn trước nhiều."

"Hạnh phúc ư? Karan, chí ít thì con trai cô chắc chắn còn sống."

"Thế là đủ để tôi mãn nguyện rồi."

Chỉ cần con còn sống thôi, mẹ không cầu mong gì hơn nữa.

Shion, con phải sống và quay về với mẹ nhé.

Karan đặt cốc ca cao trước mặt Lily và cà phê trước mặt Yoming.

"Ơ? Bác cũng có phần ạ? Bác ăn ké hoài mà không thấy ngượng sao?"

Lily nghiêm mặt nói. Yoming sặc cà phê còn Karan phá lên cười.

"Lily và bác của Lily đều là khách hàng thân thiết, nên dì sẽ mời cả hai bác cháu."

"Hừm, thế ạ? Mẹ con bảo hình như bác Yo đang để ý dì Karan. Mà để ý là gì ạ?"

"À thì..."

Yoming tiếp tục ho sặc sụa.

"Đừng nói vớ vẩn. Về bảo với mẹ Renka là bác nổi giận rồi đấy."

"Bác có nổi giận thì mẹ cháu cũng chẳng sợ. Lần tới bác sang nhà cháu, mẹ sẽ không cho bác ăn tối nữa."

Bộ mặt nhăn nhó của Yoming hài hước đến nỗi Karan phải ngồi thụp xuống sau tủ bánh mà ôm bụng cười. Vừa cười bà vừa nhớ lại chuyện Yoming đang nói trước khi Lily đến.

Karan, cô nghĩ chúng ta cứ tiếp tục thế này có ổn không?

Yoming đã nói thế.

Thành phố No.6 cứ tiếp tục như hiện tại có ổn không? Nơi đây được xây đắp bằng những lời dối trá nhường nào, cô hiểu rõ mà?

Tôi hiểu.

Cả tôi và cô đều bị cướp mất con trai. Cô vẫn còn hi vọng, nhưng con trai và cả vợ tôi sẽ chẳng bao giờ về nhà nữa. Thành phố này như một con ác quỷ ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Tôi biết.

Karan. Chúng ta có thể thay đổi được điều gì không?

Sao cơ?

Liệu chúng ta có thể khiến thành phố Thánh No.6 thay da đổi thịt, trở thành một thành phố thực sự dành cho con người hay không?

Chúng ta... thay đổi No.6?

Không chỉ hai chúng ta mà còn những người cũng nhận ra bộ mặt thật của thành phố Thánh No.6 nữa. Tất cả chúng ta...

Đúng lúc ấy thì Lily xông vào.

Karan ngẫm nghĩ.

Thay vì tiếp tục ngồi đợi, tiếp tục cầu nguyện, khóc lóc ngày này qua ngày khác, mình có thể làm gì để được ôm Shion một lần nữa? Để cứu lấy Safu?

Chít chít.

Một âm thanh khe khẽ vang lên. Karan đã ngóng chờ nó từ lâu. Con chuột nhắt đang thu mình bên dưới tủ kính. Nó có cái đuôi dài và đôi mắt màu nho sáng lấp lánh như viên đá quý. Sinh vật bé nhỏ này đã tiếp thêm sức mạnh cho bà trong suốt quãng thời gian cô đơn, tuyệt vọng, đau khổ sau khi Shion biến mất.

Karan nhẹ nhàng đặt một mẩu bánh phô mai xuống sàn.

Cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm.

"Mày lại đến rồi."

Một viên con nhộng bé bằng hạt đậu rơi vào lòng bàn tay đang chìa ra của bà. Là thư của Shion. Từ đầu bà được dặn rằng nếu có chuyện chẳng lành thì con chuột màu đen sẽ đưa tin. Lần này vẫn là con chuột màu nâu, nghĩa là Shion còn sống và bình an vô sự, có khi còn đang mỉm cười hạnh phúc.

Shion.

Hai tay run run, Karan mở lá thư. Đó là một góc của tờ giấy được gấp gọn, chứa vỏn vẹn một dòng chữ.

Mẹ ơi, cảm ơn mẹ. Con mãi mãi yêu mẹ.

Mảnh giấy viết như vậy. Là nét chữ của Shion, đúng là thư của đứa con trai mà bà mong ngóng từng ngày. Thế nhưng, trong lòng Karan dấy lên một nỗi bất an. Đây giống như...

Mẹ ơi, cảm ơn mẹ. Con mãi mãi yêu mẹ.

Nghe như lời giã biệt vậy. Nụ hôn cuối cùng. Cái ôm cuối cùng. Lời nói cuối cùng.

Mẹ ơi, cảm ơn mẹ. Con mãi mãi yêu mẹ.

Tạm biệt mẹ.

Dòng chữ cuối cùng không viết ra cứ lởn vởn trong tâm trí Karan.

Karan đứng dậy, bỗng thấy váng vặt. Trần nhà, mặt đất đều quay cuồng.

"Karan!"

"Dì ơi!"

Tiếng Yoming và Lily gọi sao mà xa xôi quá.

Shion, khoan đã!

Karan với tay ra và hét.

Con đi đâu vậy? Con định làm gì? Không lẽ, không lẽ...

Trại Cải tạo.

Bà run bắn lên, rùng mình sợ hãi trước hậu quả mà hành động của mình gây nên.

Bà đã nói ra chuyện Safu bị bắt. Shion định giải cứu con bé. Shion chắc chắn sẽ làm như vậy. Bà biết điều đó, bà hiểu con mình hơn ai hết, thế mà...

Sự ích kỷ của một người mẹ trỗi dậy trong bà.

Mình không nên cho nó biết. Đáng lẽ Shion không nên biết việc này.

Không được, Shion. Con không được đi. Chỉ riêng con là không thể chết.

Khoan, đợi đã....

Karan ngã khuỵu. Trước mặt bà là con chuột nhắt đang cầm miếng bánh bằng hai chân trước, nhai ngấu nghiến.

Nezumi...

Tim Karan đau thắt lại vì lo lắng.

Cậu đang ở đâu? Có ở bên cạnh Shion không? Nếu có, làm ơn đừng rời xa nó. Tôi cầu xin cậu. Hãy bảo vệ nó! Bảo vệ con tôi!

Nezumi!

Họ bị nhồi nhét vào một thùng xe không có cửa sổ, trong không khí đầy mùi máu, mùi chất thải và mùi mồ hôi, lại chật ních như nêm. Trong không gian chật hẹp, nóng bức, ngột ngạt, tối tù mù này, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Bên cạnh Shion, một người đàn ông trung niên đang rên rỉ. Sau vài nhịp thở hổn hển như bị co giật, đầu ông gục về phía trước. Do ngồi sát nhau nên Shion cảm nhận được cơn co giật của ông. Cậu khó khăn lắm mới có thể đưa tay lên miệng ông.

"Nezumi."

"Có chuyện gì?"

"Người này vừa chết rồi."

"Ông ấy bị đau tim sao?"

"Chắc vậy."

"Ra đi nhanh như thế lại may."

Chết ở đây biết đâu lại tốt hơn sống sót. Nezumi không hề đùa cợt hay mỉa mai. Đó là sự thật.

Shion cố chịu đựng sức nặng của người đàn ông trút hơi thở cuối cùng đang đè lên vai mình, bỗng dưng nhớ tới đứa bé cậu đã trao cho con chó nâu chui ra từ đống đổ nát. Liệu nó có sống sót được không?

"Inukashi sẽ nổi đóa cho mà xem."

Nụ cười thoáng hiện trên môi Nezumi.

"Hả?"

"Chắc chắn Inukashi đang điên lên vì bị ném cho đứa bé đó. Tôi có thể tưởng tượng cảnh nó vừa ôm đứa bé khóc oe oe vừa chửi rủa cậu."

"Inukashi chắc sẽ có cách chăm sóc đứa bé nhỉ?"

"Ai mà biết được. Tên đó vất vả lắm mới nuôi được cái thân nó và bầy chó, nhưng nó không đến nỗi cho em bé ăn thức ăn của chó đâu."

"Inukashi tốt bụng lắm. Cậu ấy sẽ không bỏ mặc đứa trẻ tội nghiệp kia."

"Vậy sao?"

"Đúng thế. Vì cậu ấy được nuôi dưỡng bởi một người mẹ giàu tình thương."

"Thế nên cậu lợi dụng lòng tốt và sự nhân từ của Inukashi để ném đứa bé cho nó hả?"

"Nghe cậu nói mới thấy... hình như đúng là thế thật."

"Công tử bột như cậu chắc không biết chăm sóc trẻ sơ sinh vất vả đến mức nào. Người khác với chó, săn sóc một con người phiền phức hơn gấp bội. Tội nghiệp Inukashi quá, nó sẽ phải cắt bớt khẩu phần của mình để nuôi đứa bé."

"Tôi sẽ xin lỗi."

"Chuyện gì cơ?"

"Lần sau gặp cậu ấy tôi sẽ xin lỗi."

Nếu còn có lần sau. Nezumi nhún vai.

"Nhưng mà, làm sao cậu biết? Sao cậu biết tôi đang nghĩ về đứa bé?"

"Vì tôi ở cùng cậu lâu tới phát ngấy lên, nên phần nào hiểu được. Cậu rất dễ đoán đấy... à không."

Sai rồi. Nezumi đưa tay lên gáy, tự nhủ.

"Tôi chẳng hiểu gì về cậu cả."

Một tiếng khóc thút thít bỗng vang lên, là tiếng khóc của một phụ nữ.

"Hu hu hu..."

Như phản ứng dây chuyền, xung quanh Shion và Nezumi bắt đầu vang lên những tiếng khóc nức nở của cả nam lẫn nữ. Họ còn không đủ sức khóc lớn, chỉ có thể khóc rưng rức khi chìm trong tuyệt vọng, sợ hãi và mỏi mệt.

Shion ngồi bó gối, cảm thấy những tiếng khóc ấy đang thấm dần vào cơ thể mình.

Hu hu hu...

Hu hu hu...

Cậu muốn bịt tai lại nhưng không thể. Dẫu bịt kín tai, những tiếng khóc ấy vẫn ngấm vào da thịt qua lỗ mũi, qua từng sợi tóc của cậu.

Hu hu hu..

Hu hu hu...

Nezumi ngẩng đầu lên, khẽ nhúc nhích người.

Tiếng hát tuôn ra. Đó là một bài hát mà Shion không biết

Tuyết tan chảy, trên núi xa, tuôn thành nước xanh nhuộm sắc rừng sồi.

Ngôi làng ngập tràn hoa đẹp, thiếu nữ còn đẹp hơn hoa, ước hẹn tình yêu trong khu rừng sồi

Này chàng trai hỡi!

Hãy ngâm chân xuống dòng nước và chạy nhanh như những chú hươu phi nước đại.

Hôn lên mái tóc người thiếu nữ trước khi cánh hoa rơi.

Giọng hát thật kì diệu, Inukashi từng nói giọng hát của Nezumi có thể cuốn đi linh hồn hệt như ngọn gió thổi bay những cánh hoa. Shion cảm thấy giọng hát ấy đang ôm lấy trái tim cậu, mời gọi linh hồn cậu. Trong không gian tuyệt vọng không có lấy một tia sáng này, bỗng đâu hoa nở,nước chảy, những đôi tình nhân ôm lấy nhau.

Tiếng khóc thút thít lặng dần. Mọi người say sưa lắng nghe bài hát.

Ở cái nơi chẳng khác gì địa ngục này, họ được nghe một bài hát tuyệt đẹp, hệt như một phép màu. Hóa ra, dù bị ném xuống địa ngục, những điều tốt đẹp không hẳn đã mất hết.

Nezumi lấy hơi và ho sù sụ.

"Khó thật, ở đây chật chội quá. Không đủ không khí để thở. Tôi không hát tiếp được."

"Thế là đủ rồi. Tuyệt quá! Không biết phải diễn tả như thế nào nữa, lần đầu tiên tôi nghe cậu hát đấy."

"Chất lượng âm thanh ở đây không tốt. Không có dàn nhạc hay đèn chiếu. Nếu đứng trên sân khấu thì sẽ hay hơn một chút."

"Tôi muốn nghe cậu hát trên sân khấu quá."

"Tôi sẽ mời cậu tới xem biểu diễn, ngồi ghế đặc biệt hạng nhất nhé. Phải dắt theo cả Inukashi và em bé nữa."

"Ừ, vậy đi. Em bé đang khóc chắc sẽ nín khi nghe cậu hát."

"Shion, tôi đang nói đùa mà. Đừng có tưởng thật."

"Eve."

Ai đó cất tiếng trong bóng tối.

"Hát đi, Eve. Đừng dừng lại."

"Đúng thế, Eve. Hát cho chúng tôi nghe đi!"

Shion chạm vào vai Nezumi.

"Mọi người đều muốn nghe cậu hát đấy, Nezumi."

"Lại phải lao động à?"

"Cậu có thể cứu mọi người bằng tiếng hát của mình. Cậu tuyệt vời lắm, Nezumi."

Ngay Shion cũng tự thấy lời khen thật trẻ con. Cậu đâm ra xấu hổ. Nhưng cậu thực sự nghĩ như vậy.

Nezumi, cậu thật tuyệt vời.

"Shion, không thể cứu người bằng một bài hát hay câu chuyện cổ tích đâu."

Nezumi lạnh lùng nói.

"Bài hát chỉ giúp họ tạm quên đi nỗi đau khổ trong giây phút này mà thôi. Còn cứu người ư? Không thể đâu."

"Eve, hát bài Những thứ sáng lấp lánh đi." Một giọng nữ nài nỉ.

"Trời ạ, ở nơi như thế này mà vẫn có người hâm mộ, ông quản lý nghe thấy chắc sẽ mừng rơi nước mắt mất."

Hát đi, Eve. Vào lúc này đây, hãy hát cho chúng tôi nghe.

Chiếc xe tải đi chậm lại một chút.

"Qua trạm kiểm soát rồi đấy."

Nezumi nói nhỏ vừa đủ cho mình Shion nghe thấy, rồi bắt đầu cất tiếng hát. Một giai điệu chậm buồn bã.

Những viên ngọc trai dưới đáy biển,

Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm,

Cùng với tình yêu trong trái tim tôi,

Những thứ sáng lấp lánh, trao hết cho người.

Biển động vì dông; ngọc trai vỡ nát,

Trời nổi bão tố, những vì sao khuất dạng,

Chỉ có tình yêu của tôi không hề thay đổi,

Vượt qua bao thế kỉ

Chỉ duy nhất một thứ mãi sáng lấp lánh.

Chiếc xe tải dừng lại. Bài hát bị cắt ngang. Không khí trong thùng xe lại trở nên căng thẳng.

"Shion, nghe này."

Nezumi hạ thấp giọng. Giọng nói trầm khác hẳn giọng hát của nó.

"Dù chuyện gì xảy ra cũng không được tách khỏi tôi."

Shion gật đầu, nắm chặt tay lại.

Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng không rời xa cậu đâu.

Cửa thùng xe mở ra.

"Xuống xe."

Mọi người xuống khỏi thùng xe theo mệnh lệnh. Shion đi cùng đám đông. Nezumi bỗng huých vào sườn cậu.

"Kia là Trại Cải tạo, nơi cậu nóng lòng muốn tới suốt thời gian qua đấy."

Shion nuốt nước bọt, chăm chú nhìn tòa nhà trước 1 mắt mình. Một tòa nhà màu trắng trông rất giản dị, vừa nhìn đã biết đây là nơi chú trọng đến chất lượng, hiệu quả của công trình chứ không đặt nặng hình thức, vô cùng phù hợp với nguyên tắc của No.6.

Ngoại trừ việc chẳng có mấy cửa sổ thì nó không khác nhiều so với những tòa nhà thông thường. Cao gần bằng Giọt Trăng, chỉ có một phần kiến trúc phụ hai tầng nhô lên và kéo lan khắp bốn phía là hơi dị thường, nhưng không đến mức gây cảm giác rợn người hay bức bối.

Shion những tưởng trông nó phải ghê gớm hơn, đến nỗi ai nhìn thấy cũng sẽ vô thức quay mặt đi.

Nhìn Trại Cải tạo nhuốm màu đỏ rực dưới ánh chiều tà, người ta sẽ tưởng đây là một cơ sở y tế nào đó, một nơi làm việc hiệu quả và sạch sẽ.

Hoàn toàn khác xa tưởng tượng.

Vậy là đã đến Trại Cải tạo, nơi Safu đang bị giam giữ.

"Đây là mặt sau, mặt trước chắc không khác mấy. Thế nào? Trông tử tế hơn cậu nghĩ nhiều hả?"

"Trông không có gì đáng sợ, như một tòa nhà bình thường thôi."

"Phải, nhưng chưa biết chừng những thứ bình thường lại là thứ đáng sợ nhất."

"Di chuyển đi!"

Dòng người lần lượt tiến lên. Phía trước Shion vài thước hình như hơi hỗn loạn. Một bà cụ quấn chiếc khăn rách rưới bị ngã. Bọn lính liền kéo bà ra khỏi hàng và ném xuống đất như một con búp bê.

"Nezumi, chuyện gì sẽ xảy ra với bà ấy?"

"Đừng bận tâm tới người khác. Cậu có biết cũng đâu làm gì được."

Lại thêm một người ngã xuống, lần này là một cô gái trẻ. Quần áo bị xé rách, cô ngã khuỵu xuống, hai tay ôm lấy bộ ngực trần. Ngay lập tức, những tên lính kéo cô ra khỏi hàng. Chẳng mấy chốc, đằng trước và sau nơi Shion đang đứng đã có vài người gặp chuyện tương tự.

Bọn chúng đang phân loại người?

Miệng cậu trào nước bọt.

Chúng muốn chọn ra những người còn đứng vững, đi thẳng hàng sau khi bị nhồi nhét vào một không gian chật hẹp ngột ngạt và bị nỗi tuyệt vọng, sợ hãi giày vò ư?

"Phải đó."

Nezumi gật đầu.

"Chúng đang phân loại. Loại bỏ những người yếu hoặc đã tử vong trong quá trình vận chuyển."

"Nhằm mục đích gì?"

"Tôi chịu. Không hiểu bọn chúng định dùng chúng ta vào việc gì đây?"

"Vậy mà cậu nhìn thấu suy nghĩ của tôi một cách dễ dàng."

"Ối chà, trong hoàn cảnh này mà mỉa mai được thì thật đáng nể. Tôi phải khen cậu đó, cậu ấm ạ."

"Nhờ công cậu huấn luyện cả."

"Việc phân loại này mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Chỉ là bắt đầu..."

Họ bước đi giữa trời gió rét. Thêm vài người ngã xuống và bị lôi ra khỏi hàng.

Người thì nằm im bất động, người thì run rẩy, người thì than khóc, tất cả bọn họ bị kéo ra và tập trung ở một chỗ, không sót một ai.

Những người đó sẽ thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Shion không biết. Mà nếu biết cậu cũng không làm gì được.

Mọi cảm xúc của cậu cứ tê liệt dần. Cậu đã quen với những bất hạnh ấy, vô cảm với sự tàn ác ấy. Cậu trở nên chai lì, không còn động lòng trước cái chết của người khác nữa.

Shion nắm chặt lấy cánh tay Nezumi, để chắc rằng mình vẫn ở gần nó.

Nezumi, xin hãy giúp tôi giữ lại nhân tính của mình.

"Có lẽ..."

Nezumi đưa mắt nhìn xuống.

"Có lẽ cậu sẽ thay đổi."

"Gì cơ?"

"Tại đây, trong Trại Cải tạo này, cậu sẽ dần thay đổi."

"Cậu đang nói gì thế?"

"Sắp đến lúc tôi phải chấp nhận rằng, mình chẳng hiểu gì về cậu hết."

"Nezumi, cậu nói gì vậy?"

Nezumi ngậm miệng lại và im lặng.

Họ được ra lệnh dừng bước trước cánh cửa màu đen.

"Lần lượt từng hàng vào đi. Không được gây tiếng động."

Hàng người được chia thành ba nhóm, nhóm đầu tiên biến mất đằng sau cánh cửa. Không một tiếng động. Cửa lại mở ra sau vài phút.

"Tiếp tục."

Đến lượt nhóm của Shion.

Chúng ta sẽ vào trong đó ư?

Bên trong Trại Cải tạo.

Shion đã chuẩn bị, đã hạ quyết tâm, nhưng cậu vẫn không khỏi thu mình lại. Tim cậu như muốn vỡ tung.

"Đây là cách duy nhất."

Nezumi nhìn về phía trước, bình thản nói.

"Chúng ta không còn cách nào khác, Shion ạ."

"Nezumi..."

"Đi nào."

"Ừ."

Cơn gió thoảng qua. Cánh cửa lại mở ra.

"Eve!"

Phía sau chợt có ai đó hét lên.

"Hát cho chúng tôi một bài đi! Hát cho chúng tôi..." Một tên lính nổ súng, không một lời báo trước. Người đó ngã xuống đất với một tiếng "thịch" nặng nề. Tiếng hét im bặt, tiếng gió thét gào.

Chết tiệt.

Nezumi mấp máy môi.

Khốn kiếp, sẽ có ngày, nhất định sẽ có ngày...

"Tiến lên phía trước!"

Bên kia cánh cửa là thế giới của bóng tối.

Tối tăm đến mức không biết chỗ này rộng chừng nào. Giống như trong thùng xe, họ lại bị dồn vào một không gian chật hẹp.

Cánh cửa đóng lại.

Cạch. Cả căn phòng rung rinh, rồi bắt đầu chuyển động, rơi xuống với tốc độ khá nhanh.

"Là thang máy?"

Sơ đồ Trại Cải tạo hiện lên trong đầu Shion. Khoảng trống ở phía dưới lòng đất. Phải không nhỉ? Chúng ta đang đi xuống đó.

Mình đang xuống, xuống mãi, như thể rơi vào địa ngục vậy.

Nezumi vòng tay qua hông cậu.

"Bám chắc vào tôi. Tuyệt đối không được buông ra."

"Nezumi, chuyện gì..."

"Chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục."

Cánh tay ôm lấy cậu chặt hơn.

"Nhưng chúng ta sẽ sống sót quay trở về. Đừng quên đấy, Shion."

"Dĩ nhiên rồi."

Thang máy dừng lại. Bóng tối dao động.

"Chuẩn bị rơi nào."

Tiếng Nezumi vang vọng trong thế giới được màn đêm bao phủ.