← Quay lại trang sách

Lời Bạt

Sự sống và cái chết.

Có lẽ thật đáng xấu hổ và ngốc nghếch khi chỉ viết những lời cảm tính ở phần lời bạt. Nghĩ lại thì tôi đã hành động ấu trĩ như thế nhiều lần tới mức ngay bản thân cũng phát chán. Vì thế nên đây sẽ là lần cuối cùng. Mong các bạn chịu đựng những lời ca thán này một lần cuối cùng. Xin thứ lỗi cho tôi.

Trong năm nay tôi đã mất đi hai người vô cùng gần gũi với mình. Đó là chú Oka Hideaki, nhà phê bình và là bạn cùng nhóm dojinshi của tôi, cùng anh Yamakage Yoshikatsu công tác tại ban Thiếu nhi của nhà xuất bản Kodansha. Cả hai người họ luôn hỗ trợ tôi, tác giả của quyển sách này, theo cách riêng của họ. Chỉ đến khi mất họ rồi, kẻ ngu dốt là tôi đây mới nhận ra họ đã giúp mình nhiều đến nhường nào. Và trong sự mất mát, cô đơn, bơ vơ ấy, tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ lạc đường, lang thang vào lúc hoàng hôn.

Đặc biệt là anh Yamakage, người cộng sự không thể thiếu của tôi khi viết No.6. Anh là người bạn đồng hành luôn sát cánh bên tôi từ những ngày đầu tiên, cũng là người nghĩ ra cái tên cho bộ truyện này. Và hơn hết, anh đã dạy cho tôi biết ý nghĩa của sự sống và cái chết.

Có những điều anh nói mà tôi không bao giờ quên.

Đó là vào đầu hè, hay là cuối hè, tôi cũng không nhớ nữa, chỉ biết là khi giao mùa. Anh Yamakage ngồi cạnh tôi trên xe taxi và nói chuyện về tác phẩm sắp tới.

"Cô Asano này, dạo gần đây tôi hay đổ mồ hôi."

Anh chợt nói bằng giọng trầm thấp. Giọng nói thì thầm hơi rụt rè như thường lệ. Mồ hôi? Trời nóng toát mồ hôi là chuyện bình thường mà? Nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt tôi, anh tiếp tục.

"Tôi có thể đổ mồ hôi bình thường khi trời nóng. Điều đó khiến tôi nghĩ, à, mình đang sống đây này."

Tôi chợt nhớ ra anh Yamakage mới quay lại làm việc không lâu sau cơn bạo bệnh, liền gật đầu thông cảm.

Tới giờ tôi mới thấm thía lời anh nói.

Sống là như vậy đấy. Khi nóng thì đổ mồ hôi, buồn thì khóc, vui thì cười. Là đi trên con đường thẳng tắp, là leo những bậc thang. Chính những ngày trôi qua bình thường, giản dị là minh chứng của sự sống. Anh Yamakage đã dạy tôi điều đó. No.6 là câu chuyện về những thiếu niên, cũng là câu chuyện về sự sống và cái chết. Đối với một tác giả như tôi, người đang cố gắng kể câu chuyện một cách nhẹ nhàng, dí dỏm với yếu tố then chốt là sự sống và cái chết, điều mà anh Yamakage từng truyền đạt cho tôi vào khoảnh khắc giao mùa ấy, không phải dưới góc nhìn của một biên tập.

Cô Asano, hãy yêu thương, quý trọng sự sống và viết về nó bằng tất cả lòng trân trọng chân thành. Hãy khiến No. 6 trở thành một câu chuyện thực sự chứa đựng sự sống của con người.

Một con người đáng ngưỡng mộ. Anh chẳng hề lo sợ việc tiếp tục sống sót hay phải khuất phục trước cái chết. Giá như tôi có thể đồng hành cùng anh thêm một chút, à không, cả quãng đường này thì tốt biết bao nhiêu.

Anh Yamakage, anh ra đi nhanh quá. Buồn biết bao khi tôi chỉ có thể khắc ghi anh trong kí ức. Nếu gặp nhau ở thế giới bên kia, tôi sẽ phàn nàn với anh suốt cho mà xem. Và rồi anh sẽ nở nụ cười, lặng lẽ gật đầu xin lỗi tôi, phải không?

Cảm ơn tất cả các bạn vì đã kiên nhẫn chờ đợi tập 4. Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới các bạn (vì cho ra mắt tập này muộn hơn tôi đã hứa với các bạn rất nhiều).

Tôi cũng có đôi lời muốn gửi tới những người bạn hỗ trợ tôi sau khi anh Yamakage mất, khi mà tôi thu mình lại, mất hết ý chí, tưởng chừng bộ truyện đến đây là hết. Anh Abe Kaoru, anh Yamamuro Hideyuki đã thay anh Yamakage giúp đỡ tôi. Anh Kageyama Toru và anh Kitamura Takashi, những người đã hoàn thành nhiệm vụ một cách chuyên nghiệp, âm thầm khích lệ tôi. Xin chân thành cảm ơn mọi người.