← Quay lại trang sách

Chương 1

Tôi chỉ cầu mong vận may sẽ đến! Để ban phước lành hay nguyền rủa khắp nhân gian.

- Người lái buôn thành Venice, William Shakespeare

Shion.

Bà toan gọi với theo nhưng không cất nên lời. Lưỡi tê cứng. Tay chân nặng trĩu như đeo gông, chẳng thể cử động theo ý mình. Shion không quay lại. Bóng dáng cậu trong chiếc áo trắng cứ xa dần. Xung quanh là bóng đêm dày đặc, không chút ánh sáng.

Shion, chờ đã. Con không được đi.

Quay lại đi, về với mẹ này, đừng đi xa hơn nữa.

Bóng tối dịch chuyển, uốn éo như một sinh vật sống rồi nuốt chửng tấm lưng màu trắng.

Shion!

Tiếng thét xé toạc cổ họng. Nỗi sợ biến thành cơn đau lan khắp cơ thể. Bà muốn lao vào bóng tối để đuổi theo Shion nhưng thân thể chẳng chịu cục cựa, một bước cũng không nhúc nhích nổi.

Ai đó, ai đó làm ơn giúp tôi. Ngăn con tôi lại!

"Karan."

"Dì ơi."

Bà nghe thấy tiếng nói. Ai đó đang nắm tay và lắc nhẹ người bà.

"Karan, cô có nghe thấy tôi nói không?"

"Dì ơi, dì tỉnh lại đi."

Giọng nói ấy như chứa đựng sức mạnh kì diệu, quét sạch bóng tối trước mắt bà, mở đường cho ánh sáng trở lại.

A... Tôi có nghe. Tôi nghe thấy tiếng ai đó.

Karan hé mắt. Mọi thứ mờ mờ ảo ảo như phủ một lớp màn. Bà trông thấy một người đàn ông da ngăm đen và một cô gái nhỏ đang đau đáu nhìn mình, nhưng gương mặt họ cứ như sương khói, tưởng chừng chỉ chớp mắt thôi là sẽ tan biến.

Có mùi bánh mì, mùi bơ quyện với bột mì thơm lừng. Chiều chiều, những công nhân sau một ngày lao động mệt mỏi, các cô cậu học sinh ôm bụng đói, hay lũ trẻ tay nắm đây xu lẻ ở Lost Town sẽ kéo đến mua những chiếc bánh mì vừa ngon vừa rẻ của Karan. Bà luôn chỉnh lò để bánh chín đúng 5 giờ chiều nhằm phục vụ những vị khách nghèo này. Có vẻ cái lò nướng cũ kĩ đã cho ra lò mười chiếc bánh mì bơ cuộn đúng giờ như mọi ngày.

Đối với Karan, mùi bánh mì nướng chính là mùi hương của cuộc sống. Hương thơm nồng ấm len vào tận cùng khứu giác đã kéo bà trở lại thực tại.

Tấm màn được vén lên, hai gương mặt trước mắt bà hiện ra rõ mồn một.

"Lily... Yoming..."

"Cô tỉnh rồi à?"

Yoming thở phào nhẹ nhõm. Miệng mấp máy "Tốt quá rồi".

"Cô ngồi dậy được không? Nếu vẫn mệt thì đừng gắng sức."

"Tôi ổn rồi."

Yoming đỡ Karan ngồi dậy. Bà vốn nằm ngửa trên chiếc sofa cũ trong góc tiệm.

"Tôi đã ngất à?"

"Đúng vậy. Cô đột nhiên ngã lăn ra sàn đằng sau tủ trưng bày, làm bác cháu tôi hết cả hồn. Tim tôi vẫn còn đập thình thịch đây này."

Yoming mỉm cười, là nụ cười an tâm. Karan cũng muốn cười đáp lại, nhưng má bà căng cứng không động đậy được.

"Dì ơi!"

Lily sà vào ôm chầm cổ Karan, nước mắt rơi lã chã.

"Dì khỏe thật rồi phải không ạ?"

Karan cảm thấy ươn ướt ở cổ, nơi gò má mềm mại tựa vào. Đôi tay đang ôm bà vẫn còn hơi run rẩy. Nước mắt của cô bé thật ấm, gần như nóng bỏng. Bình thường Karan sẽ dịu dàng ôm lấy cô bé, nhưng giờ tay bà vẫn chưa cử động theo ý muốn được. Bà thấy người nặng trĩu, cứ như vẫn đang vẫy vùng trong giấc mơ kia.

Shion.

Karan thấy mình như muốn nổ tung. Ngay lúc này đây, phải chăng Shion đang đi đến nơi mà người mẹ như bà không thể với tới? Phải chăng nó đang rơi xuống đáy sâu địa ngục?

Nếu đó là sự thật thì mẹ phải làm sao đây? Phải làm thế nào...

"A!"

Lily chợt kêu lên, buông Karan ra.

"Có chuột kìa."

Một con chuột nhỏ lông nâu đang ngồi trên kệ đựng gia vị liền đó, một bộ mặt tua tủa lông xám thò ra ngay bên cạnh.

"Ủa, đến tận hai con cơ đấy."

Lily giơ hai ngón tay lên. Chúng có phải là anh em không nhỉ?

Hai con chuột vừa nháy đôi mắt màu nho giống hệt nhau vừa xích lại gần nhau.

Một con lúc nãy đã mang thư của Shion đến. Vậy còn con kia thì sao?

"Liy, con mở tủ lạnh lấy cho dì một mẩu phô mai được không? Trong ngăn dưới cùng ấy."

"Vâng."

Karan đưa tay về phía đôi chuột trên tủ. Chỉ một động tác đơn giản, mà lúc này cũng đủ rút cạn sức lực của bà, khiến đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Hai con chuột nhìn nhau, mấy sợi ria rung rung.

Chít chít.

Một con chuột động viên. Được cổ vũ, con kia quay mặt về phía Karan. Đôi mắt nhỏ xíu dường như chứa đầy trí tuệ. Những con chuột này có trí khôn, chúng hiểu được trái tim và ngôn ngữ của loài người.

Karan chìa tay ra xa hơn. Lòng bàn tay để ngửa.

Chít chít.

Con chuột lông xám vọt ra, phóng lên tay Karan không chút ngần ngại. Nó lắc cổ qua lại rồi nhổ ra một viên con nhộng nhỏ. Lá thư thứ hai của ngày hôm nay.

"Dì ơi, con cho chú chuột miếng phô mai này nhé?"

Karan gật đầu với Lily rồi mở viên con nhộng ra. Không phải chữ của Shion, nhưng cũng là nét chữ bà từng trông thấy, nét chữ cứu vớt giữa lúc bà vật vã nơi vực sâu tuyệt vọng khi Shion bị nhân viên Cục Trị an bắt đi. Làm sao bà quên được những đường nét bay bướm, ẩn chứa sự thông tuệ và ý chí mạnh mẽ này chứ.

Nhất định sẽ tái ngộ. Nezumi.

Câu chữ ngắn ngủi chẳng bằng một phần mười lá thư trước đây, nhưng Karan lại thở phào nhẹ nhõm. Một làn gió mát dịu thổi qua cơ thể, cuốn đi phần nào những vướng bận đang đè nặng lồng ngực và khí quản bà.

A, mình có thể thở được rồi.

Vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng. Mình chưa mất hết hi vọng mà.

"Nezumi..."

Karan thì thầm. Bà chợt thấy đôi vai mình như được ôm trọn trong một vòng tay vô hình. Dù không thể nhìn thấy đôi tay mạnh mẽ vững chãi đó, nhưng đích thực nhờ có nó mà bà mới không gục ngã.

Nhất định sẽ tái ngộ. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cháu sẽ đưa Shion sống sót trở về với cô. Cháu đảm bảo.

Karan nghe thấy âm thanh trầm ấm văng vẳng bên tai. Bà thở sâu lần nữa.

Nezumi đang ở đó, luôn kề cận bên Shion. Con mình không cô độc.

"Karan, đây là gì thế?"

Yoming nhìn xuống tay Karan.

"Là thư đấy."

"Thư? Bưu tá nhà cô là chuột à?"

"Đúng thế. Không những vậy mà còn là thư viết tay nữa. Tuyệt hơn tin nhắn điện tử biết bao nhiêu, nhỉ?"

Karan mỉm cười. Yoming và Lily nhìn nhau rồi cùng nhoẻn miệng cười. Lily đang chia miếng phô mai cho lũ chuột, thấy Karan tươi tỉnh trở lại liền sà ngay vào lòng bà. Lần này, Karan đã có thể ôm lấy cô bé.

"Con đã rất sợ."

Lily mếu máo.

"Nếu dì cũng... không động đậy được nữa... giống như cha con... thì phải làm sao... Con sợ lắm. Rất sợ."

"Cha ư? Cha của Lily xảy ra chuyện gì à?"

"Là cha trước. Cha ruột của Lily."

"Hả?"

Yoming khẽ lắc đầu.

"Người cha của Lily hiện giờ là chồng thứ hai của Renka."

"Anh Getsuyaku... ra là vậy à."

Một khuôn mặt dài gầy gò với đôi lông mày cụp xuống hiện lên trong đầu Karan. Bấy giờ bà mới nhận ra Lily chẳng hề giống người đàn ông đó chút nào, từ đường nét gương mặt cho đến vóc dáng. Chỉ là, hình ảnh hai người dắt tay nhau đi dạo hay cùng đến mua bánh không hề có vẻ xa cách, ai nhìn vào cũng thấy hai cha con yêu thương nhau và cực kì hạnh phúc. Từ khi Shion biến mất, nhiều lúc Karan không khỏi nhói lòng ghen tị mỗi khi thấy Getsuyaku và Lily.

"Vậy cha của Lily..."

"Cha ruột của nó đã mất từ nhiều năm trước."

"Không lâu trước khi dì chuyển tới đây. Nhưng con cũng yêu quý cha hiện tại. Cha rất hài hước, hay chọc cho con cười."

Lily ngẩng mặt lên, tươi roi rói. Thấy Karan dù vẫn còn yếu nhưng đã có thể nói chuyện bình thường, cô bé rất phấn khởi.

"Tôi chẳng biết gì cả. Renka chưa từng nhắc đến chuyện này."

"Có lẽ em tôi không muốn chia sẻ, dù sao cũng là một chuyện đau lòng."

Yoming buột miệng kể, và thở dài não nề.

"Cả nhà đang ăn, cha đột nhiên khựng lại. Cha nói khó thở rồi ngã khỏi ghế, sau đó thì không cử động nữa."

Hồi ức thuở nhỏ ùa về, Lily chợt rùng mình. Karan hướng ánh mắt thắc mắc về phía Yoming.

"Chuyện này là sao?"

"Cha ruột của Lily đã chết... ngay trước mắt con gái mình."

Yoming cụp mi mắt như đang lưỡng lự.

"Không, cha con bé đã bị sát hại."

"Bị sát hại!"

Câu nói khủng khiếp ấy như nhập vào bóng dáng Shion. Karan siết chặt tay đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt.

"Cha ruột của Lily tên là Suifu, là công nhân ở công trường xây dựng. Suifu rất cao lớn, cậu ta luôn tự hào vì sức vóc trâu bò của mình."

"Dịu dàng và mạnh mẽ, lại còn đẹp trai nữa. Mẹ nói vậy đó. Mẹ còn nói cha rất yêu mẹ."

Yoming cười mỉa mai.

"Renka thật là! Cho dù kể với con gái về cha ruột nó cũng không nên mĩ hóa quá lố như vậy. Suifu là con sâu rượu ưa vung tay quá trán nên cãi vã với Renka suốt. Nhưng quả thật, cậu ta khá tốt bụng và luôn làm việc hết mình vì gia đình. Tính tình vô tư, thích ca hát. Mỗi lần say rượu lại hát váng lên. Ừ, là một anh chàng tốt, yêu quý gia đình."

"Anh ấy... bị giết ư?"

"Một cách gián tiếp."

"Gián tiếp... Yoming, anh có thể giải thích rõ hơn không?"

Yoming kéo chiếc ghế tồi tàn lại rồi ngồi xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc Lily. Có thể thấy ông rất yêu thương đứa cháu gái này.

"Giải thích cho cô hiểu... Nếu có thể giải thích rõ thì tốt biết mấy. Có quá nhiều tình tiết bí ẩn, thật khó mà nói cho ngọn ngành."

Giọng điệu Yoming chần chừ, do dự hơn hẳn mọi ngày. Dù vậy ông vẫn lựa lời kể lại.

"Ngày đó, Suifu đang làm việc tại công trình xây dựng một tòa nhà."

"Một tòa nhà..."

"Đúng thế. Đến giờ tôi vẫn không biết đó là tòa nhà nào. Nghe nói chính Suifu cũng chẳng biết gì hết Hình như cậu ta được chở đi bằng xe thùng không có cửa sổ, nói chung là không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài."

"Vậy là để bịt đầu mối..."

"Không phải đâu, Karan. Suifu luôn nghiêm túc làm tròn công việc được giao và chẳng hề hứng thú hay tò mò gì về tòa nhà đó. việc nó nằm ở đâu hay được dùng để làm gì, cậu ta không quan tâm. Cho dù có quan tâm đi nữa, một công nhân quèn như cậu ta sao cổ thế dò la những thông tin cơ mật như vậy. Mọi thứ được che giấu vô cùng khéo léo. Ngay sau khi Suifu chết, tôi cố dùng cách riêng của mình để điều tra xem cậu em rể đã làm việc ở đâu nhưng đều vô ích. Hệ thống thông tin mở không tồn tại ở thành phố này, chỉ cần chính quyền rắp tâm che giấu thì bọn dân đen như chúng ta sẽ chẳng hề hay biết. Cho nên, đâu cần phải sát hại Suifu."

"Vậy thì... nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ấy là gì?"

"Trên giấy tờ là do nhồi máu cơ tim. Tuy nhiên, tôi không tin người như Suifu mà lại bị bệnh tim. Nghe cứ như chuyện vịt chết đuối trong ao vậy."

"Nghĩa là có uẩn khúc?"

"Phải..."

Yoming mím chặt môi, nhìn quanh phòng.

"Anh yên tâm. Không bị nghe lén đâu."

"Vậy à... thứ lỗi cho tôi. Cứ nhấp nha nhấp nhổm chả ra sao cả."

"Không. Không hề."

Có thật là không bị nghe lén không? Thành thật mà nói Karan cũng không dám chắc. Quyền lực của chính quyền thành phố quá lớn, họ có thể làm bất cứ việc gì mình muốn, nghe lén các cuộc hội thoại và quản lý những thông tin thu được dễ như bỡn.

Dù thế đi nữa...

Karan nắm chặt mẩu thư trong tay.

Sợ hãi sẽ chẳng ích gì. Thay vì bịt tai ngậm miệng, cứ nghe và nói đã. Nói thật to và dỏng tai nghe thật rõ. Có lẽ đó là lựa chọn duy nhất trong lúc này.

Karan nhoài người về phía Yoming vẫn đang lưỡng lự.

"Thế anh nghĩ uẩn khúc đó là gì?"

Yoming chỉ chớp mắt một lần. Và rồi, ông nhìn thẳng vào mắt Karan.

"Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Tuy nhiên nếu tôi nói ra, điều này sẽ trở thành gánh nặng đè lên vai cô."

"Là tự tôi muốn nghe."

Karan thúc giục.

"Anh đã tự mình điều tra sự thật, tuy anh nói chẳng biết được gì cả, nhưng với năng lực của anh, chắc hẳn anh đã nắm được điều gì đó. Dẫu chỉ là chút manh mối mỏng như sợi chỉ, nhưng cũng có thể là con đường dẫn tới chân tướng."

"Cô đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi chẳng có quyền hành, dũng khí, hay bất cứ phương pháp nào để nắm được nhiều thông tin quan trọng tới mức ấy... Tôi chỉ biết trong thời gian làm việc ở đó, Suifu được trả công rất hậu, gần gấp đôi mức lương bình thường. Renka đã rất sửng sốt khi nghe Suifu nói được nhận 'phụ cấp công việc nguy hiểm đặc biệt', bởi khó mà tin nổi ở No.6 lại có công việc như thế."

"Phụ cấp nguy hiểm? Là đập phá hay cho nổ thứ gì chăng?"

"Hoặc có thể là thao tác với hóa chất."

"Hóa chất, ý anh là độc dược?"

"Đại loại như vậy. Những chất bí ẩn ngay cả các nhà khoa học của No.6 cũng chưa biết cách xử lý chính xác."

"Quả là mông lung."

"Đúng thế. Nói gì thì nói, nguồn thông tin quá sức hạn hẹp."

"Nhưng đâu phải chỉ mình cha của Lily làm việc ở công trường đó, hỏi những người khác có lẽ sẽ biết thêm được gì đấy."

"Không tìm thấy ai hết."

"Không tìm thấy ai hết?"

"Phải, tôi không tìm thấy họ, hoặc có thể ngay từ đầu họ đã không tồn tại. Nói cách khác, trừ Suifu ra, chẳng có con người nào làm việc ở công trường đó cả."

"Không có con người... A, vậy là họ sử dụng robot?"

"Đúng vậy. Là robot. Họ đã sử dụng robot xây dựng chuyên dụng."

Karan ngẩng đầu, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Shion cũng từng điều khiển robot dọn dẹp công viên.

"Bề ngoài chúng dễ thương nhưng kĩ năng vẫn còn thiếu sót. Trước đây, có trường hợp chúng nhặt giúp chiếc mũ bị gió thổi bay, nhưng do không kiểm soát được sức lực nên chiếc mũ bị bóp méo biến dạng, khiến chủ nhân chiếc mũ vô cùng tức giận. Con người vẫn thành thạo hơn trong các thao tác đòi hỏi sự khéo léo, tỉ mỉ. Những ngón tay của con người thật sự rất tuyệt vời."

Yoming vừa nói vừa khẽ chuyển động đầu ngón tay...

Karan nhắm chặt mắt, cố xua đi kí ức về đứa con trai. Bà cất giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Chắc là cha của Lily đã đảm nhận công việc mà bọn robot không thể làm được."

"Có lẽ. Nhưng Suifu không phải kĩ sư, chẳng có kĩ năng gì đặc biệt. Có điều cậu ta là một người vô cùng nghiêm túc, sẽ cẩn thận thực hiện công việc được giao. Tuy nhiên... tôi không thể tưởng tượng ra cậu em rể mình làm gì giữa đám robot."

"Phải chăng là đầu ngón tay?"

"Hả?"

"Đó là điểm khác biệt giữa con người và robot chuyên dụng."

Karan nhớ tới những ngón tay của Shion, chúng uyển chuyển và khéo léo, luôn giúp bà hoàn thành xuất sắc những công việc tỉ mỉ. Thỉnh thoảng bà còn phải kinh ngạc trước sự khéo léo của con mình.

Mẹ biết không, những ngón tay con người tuyệt vời lắm đấy.

"Những việc như phá tường hay khuân vác vật nặng thì robot hữu dụng hơn. Tuy nhiên, đối với những việc đòi hỏi sự cẩn thận, tỉ mẩn, ví như... đúng rồi, như chạm trổ hoa văn trên những viên gạch nhỏ lát tường, hay khắc chữ lên cột nhà, những việc như thế robot hiện thời chưa thể làm được đúng không? Cả bánh mì cũng vậy. Máy móc thừa sức làm ra những chiếc bánh có hình dạng đơn giản và mùi vị giống hệt nhau. Nhưng với những chiếc bánh chúc mừng đòi hỏi hương vị và trang trí theo sở thích riêng thì phải làm thủ công, bằng không sẽ chẳng thể có thành phẩm đẹp như ý muốn."

"Nhưng Suifu đâu biết làm bánh mì, bánh kem giống như cô. Cậu ta cũng chẳng biết chạm trổ hoa văn hay khắc chữ, thật sự không có tay nghề gì đặc biệt đâu, tôi dám chắc."

"Mang vác đồ vật thì sao?"

"Mang vác ư?"

"Phải, mang vác những thứ quan trọng như đồ dễ vỡ, các vật mềm, dễ bị biến dạng như mũ chẳng hạn. Bàn tay con người phù hợp với việc đó hơn."

"Có khả năng lắm. Có thể Suifu đã vận chuyển những thứ nguy hiểm quan trọng bậc nhất, không thể giao cho robot. Nhưng nếu vậy thì thứ đó rốt cuộc là gì, và liên quan thế nào với việc Suifu đột tử? Dù có vắt óc đến mấy thì sự việc vẫn mù mờ, mọi thứ chỉ là suy đoán. Rốt cuộc, chúng ta chỉ có thể lặp đi lặp lại những câu hỏi không đáp án. Điều duy nhất tôi biết là Suifu làm việc cho công trình của chính quyền thành phố rồi đột tử. Tôi bảo này, Karan."

Giọng Yoming trở nên nặng nề, trầm xuống đến mức khó nghe.

"Đã có lúc tôi nghĩ rằng, thành phố này ăn thịt người một cách tàn nhẫn. Nó nuốt chửng những người bất đồng quan điểm, những người nó cho là yếu kém, cả những người dám chống lại mệnh lệnh. Nó cắn xé người ta từ đầu đến chân rồi vứt bỏ."

"Vâng..."

"Lost Town là nơi dành cho những người không còn chỗ dung thân trong nội thành, những kẻ yếu kém và sa đọa trong mắt chính quyền. Không, có lẽ đây là nơi chính quyền dành riêng cho những người như vậy, một bãi rác để vứt đi những thứ mà họ dùng xong và không cần đến nữa."

Giọng điệu trầm thấp và những lời Yoming nói khiến Karan không khỏi run lên. Bà liếc nhìn Lily. Có lẽ đã chán với cuộc chuyện trò của người lớn, cô bé đang chơi đùa với lũ chuột. Hai chú chuột nhỏ màu nâu và xám đang nhai ngấu nghiến những mẩu phô mai vụn trên đầu gối Lily.

Các sinh vật bé nhỏ, dù là con người hay động vật, đều thật đáng yêu. Người lớn có nghĩa vụ bảo vệ những thể xác và linh hồn mong manh dễ vỡ đó.

Karan nghĩ vậy. Bà không muốn Lily bé bỏng bị cuốn vào hiện thực ghê tởm này, nhưng cũng không thể tai ngơ mắt lấp, tự huyễn hoặc mình, mà phải nhìn thấu sự thật. Tuy nhiên, có lẽ chỉ những người lớn đã đủ sức đối mặt với hiện thực mới hiểu được điều đó. Lily vẫn còn quá nhỏ.

"Lily."

Nghe tiếng Karan gọi, cô bé hướng đôi mắt to tròn đen láy về phía bà.

"Có vẻ chỉ phô mai thôi thì không đủ cho các chú chuột no bụng đâu. Trong góc tủ trưng bày vẫn còn một chiếc bánh mì bơ cuộn dì vừa nướng hôm qua. Con bẻ cho mỗi chú nửa chiếc nhé?"

"Cho các chú chuột ăn bánh mì cũng được ạ?"

"Ừ, để thưởng cho chúng. Còn nữa, con trông tiệm giúp dì nhé. Nếu có khách đến thì báo cho dì biết. Đừng quên nói 'Xin chào quý khách'. Lát nữa dì sẽ mời con ăn bánh mì bơ cuộn mới ra lò."

"Tuyệt quá. Con vẫn mơ được làm việc ở tiệm bánh mì!"

Lũ chuột bám trên vai Lily, ra chiều thân thiết lắm. Thật là những sinh vật thông minh. Chúng có thể nhìn ra ai là kẻ thù nguy hiểm và ai thì kết bạn được.

"Dì ơi, con bảo cái này này."

Lily rướn người, ghé miệng sát vào tai Karan.

"Bí mật đấy."

"Hả, là gì thế?"

"Mẹ con sẽ sinh em bé. Con sắp thành chị rồi."

"Vậy ư, Renka sao? Tuyệt quá. Bao giờ?"

"Khi trời ấm lên và thật nhiều hoa nở rộ."

Yoming cười nhạo.

"Này này, Lily. Cháu tiết lộ bí mật của mẹ như thế có được không vậy?"

"Với dì thì được ạ."

"Lúc em bé chào đời phải làm một chiếc bánh thật to để chúc mừng mới được. Lily, vậy tiệm bánh nhờ cả vào con đấy."

"Vâng. Nói 'Xin chào quý khách' đúng không dì? Xin chào quý khách!"

Với lũ chuột nhỏ trên vai, Lily đi ra gian ngoài của tiệm. Yoming thở dài, không biết là lần thứ mấy.

"Cũng phải, chuyện này không nên để Lily nghe thấy."

"Vâng, việc cha mình bị đối xử như đồ vật, sau đó mất cả mạng sống... Dù sau này sẽ có ngày cô bé biết sự thật, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm."

Yoming đang nhìn theo Lily, nghe thấy Karan nói thế liền chầm chậm quay đầu lại.

"Bị đối xử như đồ vật. Không sai, Suifu đã bị đối xử như một con robot. Chắc chắn chủ thuê đã không giải thích cặn kẽ mức độ nguy hiểm của công việc đó cho Suifu, chỉ vung một đống tiền rồi mặc nhiên sai khiến. Bấy giờ Suifu rất cần tiền, vì cậu ta vừa bị sa thải do tranh cãi với đồng nghiệp. Để có tiền lo toan cho gia đình, cậu ta đã nhận việc này dù biết nó đầy rẫy hiểm họa. Chính quyền thành phố chắc chắn đã điều tra kĩ lưỡng gia cảnh các kiểu nên mới chọn Suifu. Họ nắm giữ mọi thông tin của toàn thể cư dân, nên việc lựa chọn đối tượng phù hợp dễ như trở bàn tay. Một người đàn ông quen lao động chân tay, nghiêm túc, biết giữ mồm giữ miệng để đảm nhận công việc chứa đựng những hiểm họa khôn lường, một người không đa nghi, tò mò, tọc mạch, dám vì tiền mà mạo hiểm... Suifu quả là sự lựa chọn hoàn hảo."

"Anh tin rằng công việc đó có liên quan mật thiết đến cái chết đột ngột của anh Suifu, đúng không?"

"Ừm. Tuy không biết liên quan thế nào, nhưng tôi tin là thế. Bởi vì..."

"Bởi vì?"

"Khi Suifu ngã gục, Renka đã gọi xe cứu thương, và nó xuất hiện gần như ngay lập tức, dù mất chừng ba phút thôi."

Xe cứu thương đến trong vòng ba phút, Việc này quá hiếm hoi ở Lost Town, không, phải nói là hầu như không xảy ra.

Thành phố Thánh No.6 là xã hội đô thị được xây dựng dựa trên một hệ thống phân chia giai cấp nghiêm ngặt. Ngài thị trưởng là người cầm quyền tối cao, chia sẻ quyền lực đó cùng ngài là một nhóm thiểu số "người được chọn". Họ đều là nhân tài bậc nhất trong các nhân tài, được đặc cách sống tại khu dân cư cao cấp Kronos hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi, an nhàn và xa hoa. Xếp dưới là thường dân, tuy không sung túc và nhàn hạ như giới thượng lưu ở Kronos nhưng với sự hỗ trợ của khoa học công nghệ và trị liệu tiên tiến, họ cũng được sống hạnh phúc, hay đúng hơn là bị nhồi nhét vào đầu ý nghĩ rằng mình đang hạnh phúc. Còn cư dân Lost Town như Karan, đừng nói là so với giới thượng lưu, họ thậm chí còn không được đảm bảo những dịch vụ và bảo hộ cơ bản nhất của công dân bình thường, họ chỉ là công dân thứ cấp. Mượn lời Yoming, đây đúng là bãi rác để vứt đi những thứ chính quyền dùng xong và không cần đến nữa.

Đừng mơ đến việc được chăm sóc y tế khẩn cấp ở Lost Town. Nghe nói tổng số xe cứu thương và thiết bị y tế chưa bằng một phần mười của Kronos, mặc dù tỉ lệ thương tật ở đây cao hơn nhiều.

Xe cứu thương đến trong vòng ba phút. Tình huống nghe như phép màu đó có ý nghĩa gì?

"Ý anh là họ đã ngầm giám sát cha Lily để có thể ứng phó kịp thời khi có chuyện bất thường?"

"Có lẽ là cảnh báo giám sát bậc trung, cấp độ ba. Lúc xe cứu thương đến nơi, Suifu đã bất động sau cơn co giật đột ngột ở bàn ăn tối. Tại thời điểm đó, không biết cậu ta còn sống bay đã chết vì nhân viên Cực Dịch tễ đưa cậu ta đi nhanh như chảo chớp. Renka em tôi định theo lên xe thì bị từ chối. Họ ra lệnh cho nó ở nhà chờ tin."

"Cứ thế, cha của Lily đã..."

"Hai tiếng sau, thi thể lạnh ngắt của Suifu được trả về nhà. Bác sĩ do cục cử đến giải thích rằng cậu ta chết vì nhồi máu cơ tim, nhưng chúng tôi không sao tin nổi. Tôi đã tức tốc chạy tới nhà Renka ngay sau khi nhận được tin báo, nên lúc bác sĩ trình bày tôi cũng có mặt. Tôi năn nỉ ông ta giải thích rõ ràng hơn nhưng vô ích. Thẻ ID của Suifu bị đổi thành thẻ chứng tử để tổ chức tang lễ."

"Vậy à... Ra là vậy."

Karan cảm thấy câu nói của mình quá hời hợt, nhưng bà thật sự không biết nên tiếp lời Yoming thế nào. Đây không phải chuyện chỉ nghe tai nọ lọt tai kia rồi thôi. Những lời an ủi hay chia buồn cũng không phù hợp. Thế thì phải nói làm sao mới được? Bà thấy bối rối quá. Cơn bối rối đó hóa thành nỗi bất an nhuốm màu sợ hãi. Câu tiếp theo của Yoming khiến nỗi sợ ấy càng rõ rệt.

"Cô có biết lúc rời đi, tay bác sĩ đã nói gì với Renka không? Ông ta nói 'Bệnh nhân này đã ra đi không hề đau đớn'. Quả thật,khuôn mặt bất động của Suifu trông rất thanh thản, miệng cười như đang thấy một giấc mơ đẹp. Nhưng cả Renka và Lily đều đã chứng kiến cảnh cậu ta quằn quại khi ngã xuống. Làm sao hai mẹ con tin được chồng và cha mình đã ra đi trong bình yên kia chứ."

"Ý anh là họ sử dụng một phương pháp đặc biệt để tạo vẻ thanh thản cho gương mặt Suifu..."

Karan nuốt nước bọt. Tất cả những xác chết bà từng thấy, bao gồm cả cha mẹ bà, đều mang nụ cười bình thản trên môi, trông như thể họ chưa từng nếm trải đau khổ trong đời. Khuôn mặt người chết nào cũng đẹp đẽ. Bà từng cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Ở nơi có công nghệ, dịch vụ chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối tiến bộ vượt bậc như No.6, ai cũng được hứa hẹn một cái chết an lạc không đau đớn.

Dối trá. Tất cả chỉ là ngụy tạo. Ở đây, ngay cả cái chết cũng bị tráo đổi, lấp liếm. Mọi nguyên nhân, sự thật đằng sau cái chết của mỗi con người đều bị tẩy sạch như một miếng da thuộc, cán phẳng, tỉa tót thành "cái chết viên mãn" rồi chôn lấp.

Chúng ta đang sống trong một thế giới kinh tởm khôn thấu. Phải chăng sự kinh tởm đó còn vượt xa trí tưởng tượng nghèo nàn của loài người...

"Tóm lại, cái chết của Suifu vẫn là một ẩn số. Renka đã tái hôn và tiếp tục cuộc sống riêng. Tôi thì vẫn vậy, ngày qua ngày với cái nghề nhà báo, bận rộn với những việc vặt vãnh, nhiều lúc còn quên khuấy chuyện của Suifu. Chết tiệt thật. Mỗi ngày tôi đều nghiến răng tự nhắc mình tuyệt đối không được quên cái chết của cậu ấy, cả việc vợ và con trai tôi mất tích nữa."

"Nếu thật sự cha của Lily và vợ con anh đều bị thành phố này giết hại, sao anh có thể quên được chứ? Chắc chắn là không thể rồi."

"Đúng thế. Bây giờ chuyện duy nhất tôi có thể làm là ghi nhớ, luôn nhắc nhở mình không được quên những người thân đã bị cướp đi. Dù vậy, thỉnh thoảng tôi thấy rùng mình khi nghĩ đến việc nếu như mình bị chính quyền bắt giữ và tẩy não thì sẽ ra sao..."

Yoming nhìn thẳng vào Karan. Đôi mắt ông tối sầm, đong đầy nỗi tuyệt vọng.

"Anh nói tẩy não ư?"

"Phẫu thuật thay não, tác động vào bộ não, lấy đi kí ức và khả năng suy nghĩ của con người."

"Yoming, anh..."

Anh cả nghĩ rồi. Hoang đường quá.

Karan không thể nói hết câu, bởi bà biết điều Yoming nói hoàn toàn có thể xảy ra. Kể từ khi Shion biến mất, từng lớp mặt nạ giả tạo của thành phố Thánh lần lượt lột trần trước mắt bà. Có lẽ đó chỉ là một góc nhỏ trên bộ mặt thật của thành phố này, nhưng trong mắt Karan, No.6 đã không còn là thành phố Thánh mà chỉ là một đô thị vô tình tàn nhẫn.

Thành phố này muốn thống trị con người.

Chiếm lấy thể xác và linh hồn của toàn bộ người dân đang sinh sống trong thành phố, quản thúc tất thảy suy nghĩ, cuộc sống và số phận của họ.

Đúng như những gì Yoming nói, No.6 này ăn thịt người. Những gì thuộc về con người như nỗ lực, tâm hồn, ý chí kháng cự và cả ước vọng đều bị xé nát và nuốt chửng. Đây không phải thành phố Thánh mà là con quái vật điên loạn với tham vọng bá chủ.

Chưa ai nhận ra sao? Chẳng ai mảy may phát giác hình dạng thật sự của con quái vật ẩn sau kiếp sống nhàn tản này ư? Thật ngu xuẩn biết bao...

Karan lắc đầu nguầy nguậy. Đây đâu phải là vấn đề của người khác.

"Karan, cô lại thấy không khỏe à? Cô vừa mới ngất xỉu, nên nghỉ ngơi thêm đi. Xin lỗi vì đã lôi chuyện này ra."

Yoming tỏ ra vô cùng áy náy. Karan lại lắc đầu lần nữa.

"Không phải đâu. Chỉ là... tôi vừa mới nhớ lại."

"Hử, về chuyện gì?"

"Có lần Lily đã hỏi tôi, về việc chúng ta có hạnh phúc không."

Lúc đó Lily đã hỏi thế này.

"Chúng ta đang hạnh phúc dì nhỉ?"

Là chuyện khá lâu về trước. Lúc việc kinh doanh của tiệm bánh mì bắt đầu vào guồng sau quãng thời gian khởi nghiệp vất vả. Khi đó, Karan đã nghiêng đầu đáp bâng quơ rằng "chắc vậy". Bà có thể biến việc làm bánh mì và bánh ngọt yêu thích thành kế sinh nhai, tuy thu nhập eo hẹp nhưng cũng đủ để hai mẹ con sống qua ngày. Dù bị tước mất mọi đặc quyền và bị trục xuất khỏi Kronos, nhưng giờ bà đã có thể an cư lạc nghiệp bằng chính sức lao động của mình. Chuyện xảy ra vào thời điểm như thế. Khi đó, Karan không biết rằng số phận tàn nhẫn đang chực chờ để chia cắt mình và Shion. Bởi vậy, nếu hỏi có hạnh phúc không, Karan có thể gật đầu tự tín đáp rằng, tôi đang hạnh phúc. Bấy giờ quả thật Karan chẳng hề thấy bất hạnh.

Việc bị đuổi khỏi Kronos và phải sống ở Lost Town không khiến Karan khổ sở hay muộn phiền. Ngược lại bà tận hưởng sự tự do thoải mái khi bỏ lại kiếp sống mà mọi thứ từ quần áo đến thức ăn nơi ở đều được chu cấp sẵn sàng. Dù bị xem là dân thứ cấp, người ở Lost Town vẫn sống trong bức tường của No.6. Chỉ cần không đòi hỏi gì xa xỉ thì cuộc sống chẳng có mấy trở ngại. Nước sạch và thức ăn luôn đủ đầy. Tuy vẫn còn thiếu sót nhưng cơ quan y tế dành riêng cho cư dân Lost Town đã được xây dựng, có thể đến thăm khám khi cần. Ở đây, Karan vẫn có nơi trú ngụ để tránh mưa tránh gió, không phải lo nghĩ tới đói rét hay bị tàn sát. Bên bà còn có Shion, có những vị khách đến tiệm mua bánh mì.

Bà chẳng thấy bất hạnh chút nào.

Nhưng bà đã không gật đầu đồng ý ngay trước câu hỏi của Lily, không phải vì hoàn cảnh hay tâm trạng của bản thân, mà do bà trông thấy bóng tối trong mắt cô bé. Lily đang bối rối. Chính vì quá lúng túng và phiền não nên cô bé mới tìm đến dì chủ tiệm bánh mì mà mình yêu thích nhất.

"Chuyện hạnh phúc ấy mà, thật khó để nói hết trong đôi ba lời. Bởi vì có rất nhiều cảm xúc đan xen nhau, khi hạnh phúc, bất hạnh, lúc vui sướng, khổ đau..."

"Con biết ngay mà."

Lily nắm chặt ngón tay.

"Con biết là có rất nhiều loại cảm xúc mà."

"Đúng rồi. Lily cũng nghĩ vậy phải không? Trong một ngày có lúc ta thấy hạnh phúc có lúc lại thấy buồn rầu đấy thôi."

"Vâng, có ạ có ạ. Mỗi khi đói bụng mà được ăn bánh muffin của dì là con vô cùng hạnh phúc, còn những lúc bị mẹ mắng hay cãi nhau với bạn mà không làm lành được, con thấy rất buồn. Nhưng mà..."

"Sao?"

"Ở trường, các thầy cô nói những người đang sống trong No.6 đều rất hạnh phúc. Không ai bất hạnh ở No.6 cả."

"Ở trường dạy như vậy à?"

"Vâng. Thầy hiệu trưởng phát biểu rằng thế giới bên ngoài No.6 vô cùng gian khổ và bất hạnh. Ở đó, mỗi ngày đều có người chết. Họ chết vì đói khát, vì đâm chém giết hại lẫn nhau. Thầy nói những người đó giống như dã thú và sống như súc vật. Nếu so với bên ngoài, No.6 giống như thiên đường, mọi người đều được hạnh phúc.'

Dã thú chắc là ám chỉ cư dân West Block, cách nói đầy miệt thị. Thầy cô làm công tác giáo dục trẻ em lại gọi những con người giống mình là cầm thú ư?

Karan nhíu mày, Bà ngồi xuống nhìn vào mắt Lily.

"Nhưng Lily không nghĩ vậy phải không?"

"Vâng, con thấy khó chịu sao ấy, cảm giác như có gì nôn nao trong bụng. Bởi vì nhé, thỉnh thoảng mẹ con vẫn than vất vả do thiếu tiền, hay những lúc mệt mỏi vì công việc, trông mặt mẹ rất buồn. Bác Saiton nhà bên cũng nhăn nhó vì bị đau lưng. Con nghĩ thật kì quặc khi nói tất cả đều đang hạnh phúc..."

"Con không nói như thế với thầy hiệu trưởng chứ?"

Lily trợn mắt, lắc đầu lia lịa.

"Con mà nói vậy thì thầy hiệu trưởng sẽ nổi trận lôi đình ngay. Có bạn bị gọi lên phòng hiệu trưởng và bị đánh bằng roi nữa."

"Trời ơi, bằng roi ư? Thật kinh khủng..."

"Thầy nói những đứa trẻ sống ở No.6 mà không nghĩ mình hạnh phúc là những đứa trẻ hư, do đó phải bị phạt đánh bằng roi."

"Sao lại thế được!"

Karan bất giác la lớn, đặt tay lên vai Lily.

"Không phải vậy đâu, Lily. Chắc chắn là không."

"Dì ơi..."

Tim Karan loạn nhịp, tiếng đập thình thịch rõ mồn một. Dù biết mình có điều rất quan trọng phải nói với cô bé này, bà lại không thể thốt thành lời. Bà thấy bực bội với chính mình.

"Lily vẫn còn nhỏ... Không, kể cả người lớn cũng được phép có suy nghĩ khác nhau. Nếu mọi người ai cũng cảm nhận và tư duy giống nhau thì thật là kì cục phải không? Hơn nữa, hơn nữa..."

Bên trong No.6 vẫn có những người bất hạnh. Có lẽ còn nhiều hơn Karan tưởng.

Đó là cảm nhận thực sự của Karan. Bà chuyển từ Kronos, nơi sinh sống của những người được tuyển chọn, đến Lost Town, khu cư trú của những công dân thứ cấp. Tuy không cảm thấy sự thay đổi ấy là bi thảm, nhưng bà đã tận mắt chứng kiến, tự thân trải nghiệm cuộc sống ở đỉnh cao cũng như tầng đáy của thành phố No.6.

Không riêng Lost Town, vẫn có những người không tìm được hạnh phúc ở ngay tại Kronos, nơi được mệnh danh là khu dân cư tuyệt vời nhất thế giới. Có rất nhiều. Chẳng qua không ai ở đó dám nói rằng "Tôi rất bất hạnh" mà thôi. Không một ai ở Kronos gặp khó khăn trong chi tiêu gia đình như Renka hay phiền não vì nỗi đau thể xác như Saiton. Mọi cư dân đều được đảm bảo thu nhập cao và ổn định, có cơ sở y tế tân tiến tiếp nhận điều trị bất kể đêm ngày. Nhưng vẫn còn đó những người bất hạnh.

"Ngày mai mình nên làm gì nhỉ?"

Cụ bà hàng xóm thời Karan còn sống ở Kronos từng lẩm bẩm như vậy. Dù gọi là hàng xóm nhưng với điều kiện ở Kronos, mỗi nhà đều có khoảng sân khá rộng, chính quyền còn định kì cử người làm vườn tới chăm sóc vườn tược. Trong một thời gian dài, Karan đã không hề biết rằng những người làm vườn này có trách nhiệm quản lý và bảo trì hệ thống cảnh báo lắp đặt trong sân. Do đó, không có chuyện hàng xóm ngày ngày gặp mặt, chào hỏi như những gia đình chỉ cách nhau một bức tường ở Lost Town.

Karan thấy hợp cạ một cách lạ thường với cụ bà đã trên bảy mươi tuổi này, thỉnh thoảng hai người còn uống trà cùng nhau. Cả chồng, con gái và cháu ngoại của cụ đều được công nhận là nhân tài như Shion, được ưu ái và ban tặng cuộc sống nhàn nhã hơn hẳn những người khác trong Kronos. Dù vậy, cụ không hề tỏ ra kiêu căng ngạo mạn mà còn tận tình chăm lo cho Karan khi biết nhà chỉ có hai mẹ con.

Ngày hôm ấy cũng vậy. Một buổi chiều cuối thu đầy nắng, bà cụ mời Karan sang dùng trà.

Ngửi mùi hương nồng nàn của trà đen đang rót ra từ bình, Karan vừa định cất lời tán thưởng thì nghe tiếng cụ lẩm bẩm. Âm điệu khô khốc như tiếng những chiếc lá khô rơi xuống mặt đường, nặng nề và u ám.

"Ngày mai mình nên làm gì nhỉ?"

Rời mắt khỏi tách trà có hoa văn đóa hồng, Karan đăm đăm ngắm nét mặt trông nghiêng dịu dàng, thanh lịch của cụ bà. Lời cụ vang lên rõ ràng bên tai, nhưng nội dung và âm điệu lại quá đối nghịch với khung cảnh yên bình đượm hương trà thơm ngát trong tòa biệt thự sang trọng lúc này. Karan vô thức hỏi lại.

"Cụ vừa nói gì thế ạ?"

Cụ chầm chậm nhìn quanh. Đôi mắt đầy nếp nhăn bên dưới cặp kính có gọng đính hồng ngọc khẽ chớp.

"Bà không biết ngày mai... mình nên làm gì."

"Ý cụ là không có việc gì để làm ạ?"

"Bà không biết... mình muốn làm gì ấy, Karan ạ."

Khóe mắt cụ rớm lệ.

"Không biết ư..."

"Chẳng có gì cả, thật trống rỗng. Mỗi lần nghĩ vậy, bà thấy rất sợ. Nhất là buổi sáng, thật khủng khiếp. Cứ nghĩ tới việc một ngày vô vị nữa lại sắp bắt đầu, bà thấy lo sợ vô cùng..."

Karan lúc ấy vẫn còn trẻ, chỉ thấy bất ngờ chứ không hiểu ý nghĩa những lời ni non và đôi mắt đẫm lệ của cụ bà. Đôi vai già nua quấn khăn choàng run lên từng hồi, như để khẳng định cụ không hề dối trá hay đùa bỡn.

"Nhưng mà... cháu nghĩ nếu muốn cụ có thể làm bất cứ điều gì mà. Có biết bao nhiêu là việc..."

"Vậy ư? Bà cảm thấy những tháng ngày vô nghĩa sẽ kéo dài đến lúc chết... Hễ nghĩ rằng mình sẽ chết mà không làm được gì, bà thấy hoảng sợ nhiều hơn là đau đớn."

Karan bật dậy khỏi ghế, lắc đầu.

"Không có chuyện đó đâu. Bởi vì, nhìn xem... cụ đã trang trí căn phòng và sửa soạn tiệc trà tuyệt vời thế này cơ mà."

Trước lời an ủi vụng về của Karan, cụ chỉ dịu dàng cười và đáp.

"Karan, cháu quả thật rất tốt bụng. Nhưng, có lẽ đến một ngày nào đó, cháu cũng sẽ phải nếm trải nỗi hoang mang y như bà thôi."

Đôi mắt sau tròng kính của cụ không hề có ánh cười. Trông chúng như hai hố sâu tăm tối. Karan chợt rùng mình ớn lạnh dù đang đứng trong một căn phòng bài trí nội thất sang trọng, quanh năm ấm áp dễ chịu. Ánh mắt cụ u ám và trống rỗng đến mức khiến Karan run rẩy. Cụ bà đây có nhiều thời gian và tiền bạc. Chẳng phải ở địa vị này, cụ muốn gì đều được nấy hay sao? Vậy mà còn ưu phiền? Cụ đòi hỏi quá nhiều rồi, thật ngạo mạn... Karan vốn định tự nhủ như vậy. Thế nhưng, cả thân thể và tâm trí bà co rúm lại trước vẻ tăm tối và trống rỗng trong ánh mắt cụ. Nỗi tuyệt vọng khiến con người ta hóa đá trú ngụ sau tròng kính, tỏa ra thứ ánh sáng lờ nhờ. Karan uống vội tách trà rồi nhanh chóng đứng dậy ra về. Bà vẫn còn nhớ rõ ngón tay mình run cầm cập đến nỗi khi đặt tách trà xuống, nó đã va đánh "cách" rõ to vào đĩa.

Không lâu sau, đến thời khắc giao mùa, cụ bà đột ngột ra đi. Cụ nằm nhắm mắt trong quan tài, vây quanh là những đóa hoa huệ tây yêu thích. Nước da cụ hồng hào như hồi còn sống, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Cứ như thể chỉ căn cất tiếng gọi, cụ sẽ lập tức đáp lại.

"Tôi đã có một cuộc đời vô cùng hạnh phúc. Cảm ơn No.6 vì tất cả."

Đó là lời trăng trối của cụ trước khi tắt thở do người con gái đang làm việc ở Cục Quản lý Trung ương truyền đạt lại.

Tôi đã có một cuộc đời vô cùng hạnh phúc. Cảm ơn No.6 vì tất cả.

"Mẹ chị thật sự hạnh phúc ư?"

"Đương nhiên rồi. Chuyện rõ như ban ngày còn gì? Mẹ tôi đã sống một đời sung túc đủ đầy. Ai cũng thấy vậy mà?"

"Không, tôi không hỏi ai khác, tôi muốn hỏi có phải chị cũng nghĩ vậy không..."

"Tôi ư?"

"Đúng thế. Chi chưa từng nghĩ đến việc mẹ mình cảm thấy bất hạnh sao?"

Trán cô con gái nhăn lại, ánh mắt hiện rõ sự khó chịu. Cô nhìn xoáy vào Karan như đang nhìn một sinh vật xấu xa, chân lùi lại nửa bước.

"Làm gì có chuyện mẹ tôi bất hạnh. Mẹ tôi chưa phải sống khổ sở một ngày nào cả.Lẽđương nhiên đấy ai mà không hiểu. Làm ơn đừng phát ngôn bất lịch sự thế."

Cô con gái quay lưng đi. Sau cuộc đối thoại đó, cô ta cố ý tránh xa Karan trong suốt thời gian tang lễ.

Đến lúc đó Karan mới cảm nhận được cụ bà nọ thật sự bất hạnh. Cụ đã phải đấu tranh với nỗi bất hạnh khi sống những ngày hạnh phúc ép buộc, trong một cuộc đời không được phép buồn phiền.

Phải chăng...

Tim Karan đập nhanh. Khuôn mặt được bao quanh bởi hoa huệ tây, y hệt con búp bê vô hồn, hiện lên trong đãuKaran.

Phải chăng cụ đã tự sát...

Karan chẳng thể nói ra điều ấy. Không đời nào một cư dân của Kronos lại tự kết thúc sinh mạng mình. Họ không được phép có suy nghĩ đó.

Nhưng, nhưng... nếu nỗi bất hạnh thực sự tồn tại dù đáng ra nó không thể, vậy thì cũng sẽ có những người tự kết liễu cuộc đời vì tuyệt vọng...

Karan nắm chặt đôi găng tay đen dùng cho tang lễ đến tận lúc quan tài được đưa ra nghĩa trang.

Lẽ ra Karan nên kể chuyện cụ bà ấy cho Lily nghe. Dù ở Kronos hay Lost Town, bất hạnh vẫn luôn tồn tại. Bà nên cùng Lily suy ngẫm về nguyên do dẫn đến bất hạnh, làm sao để được hạnh phúc, và thế nào mới là hạnh phúc thật sự. Karan nên thảo luận thêm với cô bé về chuyện thầy hiệu trưởng áp đặt hạnh phúc, chuyện cụ bà với đôi mắt u ám, hay nỗi đau khi bị đánh đập như gia súc. Lẽ ra Karan nên nhìn nhận lại những xốn xang trong tim mình, về nỗi băn khoăn của cô gái bé nhỏ. Tuy nhiên, Karan không nói, cũng không làm gì cả.

"Ở đâu cũng có những người bất hạnh. Dù là thầy hiệu trưởng đi nữa nhưng nếu nói mọi người đều phải hạnh phúc thì có hơi quá."

Karan đã dùng những lời lẽ qua loa đại khái đó để trốn tránh. Ngay lúc ấy, người mang bột mì và bột lúa mạch đến cất tiếng gọi ở cửa sau. Vài người khách cũng bướcvào.

"Cảm ơn dì. Lần khác con lại đến nhé."

Lily đi khỏi. Vờ như đang bận rộn với công việc, Karan gạt khỏi đầu những suy nghĩ về chuyện của cụ bà, của Lily, về nỗi hoang mang ập đến trong đám tang, và cả về nỗi hạnh phúc hay bất hạnh của con người. Từ ấy đến nay, Karan đã thôi suy nghĩ về những việc đó, thậm chí bà còn quên bẵng đi. Trong khi Yoming nghiến răng dặn lòng phải ghi nhớ tất cả, thì bà lại quên bẵng, không cố nhớ bất cứ điều gì.

Kẻ ngu xuẩn không phải ai khác mà chính là bản thân mình.

Nếu mình khôn ngoan hơn, chịu khó suy nghĩ sâu xa hơn chút nữa, có lẽ Shion đã không gặp phải chuyện như vậy.

Không chỉ Shion mà cả Safu, con bé phải gánh chịu số phận nghiệt ngã giờ ra sao? Karan cắn chặt môi.

Shion, Safu, hãy cố sống. Làm ơn tiếp tục sống.

Sống và trở về, để mẹ có thể sám hối về sự ngu ngốc của mình. Hãy để đôi tay này được ôm lấy hai đứa. Để mẹ có cơ hội xin các con tha thứ.

Karan áp chặt mẩu giấy nhỏ trong tay lên ngực cầu nguyện.

Nhất định sẽ tái ngộ. Nezumi.

Nezumi, cô cầu xin cháu. Bằng cách nào đó, hãy giúp cô được gặp lại bọn trẻ. Cho cô gặp lại chúng thêm một lần nữa.

Karan nghe thấy tiếng Lily cười. Giọng cười hồn nhiên trong sáng lẫn với tiếng kêu chin chít của lũ chuột nhỏ.

Nhất định sẽ tái ngộ.

Karan lẩm nhẩm lại nội dung thư, cố ngăn dòng nước mắt chỉ chực trào dâng. Khóc cũng không giải quyết được gì.

Bây giờ mẹ chỉ có thể gửi lời nguyện cầu tới các con, dù không thể thấy mặt.

Nhất định sẽ tái ngộ.