Chương 2
Lúc nhận ra diễn tiến của sự việc, tôi đã lún quá sâu. Tôi có thể làm gì đây? Nếu trái lệnh tôi sẽ bị giết. Hoặc tôi có thể tự sát. Tôi đã định từ chức ba lần mà không được.
- Những bài phỏng vấn ở Nuremberg, Leon Goldensohn
(Tên tạm dịch từ The Numremberg Interviews. Là cuốn sách ghi chép lại những cuộc phỏng vấn của nhà tâm thần học người Mĩ Leon Goldensohn với các tội phạm Đức Quốc xã tại Nuremberg, nơi đầu tiên mở phiên tòa xét xử những trọng tội chiến tranh phát xít. Danh sách phỏng vấn bao gồm Rudolf Hoss chỉ huy trưởng trại tập trung Auschwitz, Wilhelm Keitel chỉ huy trưởng bộ tư lệnh tối cao của quân đội Đức Quốc xã và Hermann Goring tổng tư lệnh không quân. (Chú thích của tác giả)
Bóng tối như biến thành mũi kim sắc nhọn đâm vào võng mạc, màng nhĩ và da thịt.
Shion hít không khí, à không, hít bóng tối ấy vào lồng ngực nhằm đè nén cơn đau và sự run rẩy của cơ thể. Cậu không muốn hoảng loạn hay kêu la sợ hãi, càng không muốn để Nezumi đang ở bên cạnh nghe thấy.
Nhất định không được để cậu ấy nghe thấy tiếng mình khóc.
Shion không muốn Nezumi bắt gặp bộ dạng thảm hại này, lòng tự trọng đang cháy bùng trong tim cậu không cho phép điều đó. cậu lại hít một hơi nữa.
Phụt.
Nezumi bật cười ngay bên tai. Đồng thời, nó siết chặt hơn cánh tay đang ôm Shion.
Bộ dạng ra vẻ mạnh mẽ của cậu buồn cười quá.
Shion những tưởng nó sẽ nói vậy. Tuy nhiên, điều cậu nghe thấy lại là...
"Sắp rơi rồi."
Giọng điệu bình thản không chút cảm xúc. Âm thanh vô cảm hóa thành luồng gió lạnh lẽo bủa vây Shion, thổi bay mọi cơn đau, nỗi sợ và lòng tự trọng. Trong khoảnh khắc, Shion chợt thấy trống rỗng, như lớp vỏ còn sót lại sau khi ve sầu lột xác. Khi nghe tiếng Nezumi, thỉnh thoảng cậu lại có cảm giác ấy. Cậu không hề khó chịu mà ngược lại còn thấy sảng khoái với cảm giác rỗng không, thông thoáng đó.
Lúc định hít hơi thứ ba, sàn nhà dưới chân đột nhiên biến mất. Nó tách ra làm đôi sau một tiếng "cạch" nặng nề. Tình cảnh hệt như khi đứng trên giá treo cổ, chỉ khác ở chỗ trên cổ không có thòng lọng, không có tiếng gãy cột sống cổ, và thân thể không treo lơ lửng giữa không trung.
Shion và Nezumi đang rơi. Rơi thẳng xuống. Thế nhưng Shion không tài nào nắm bắt được mình đang rơi, đang nổi, hay đang bay. Chẳng phân biệt được đây là xuống, lơ lửng, hay lên. Tựa như bị bóng đêm nuốt chửng.
Shion chợt thấy thân thể đập mạnh vào thứ gì đó. Hơi thở như nghẽn lại. Nơi cậu rơi xuống hơi đàn hồi, mềm mềm giúp giảm xóc, chứ không làm da thịt đau đớn hay xương cốt vỡ nát.
Mình rơi xuống cái gì vậy.
Còn chưa kịp xác nhận, Shion đã bị xô mạnh.
"Lăn đi!"
Theo đà xô của Nezumi, cậu lăn tròn. Không suy nghĩ gì cả, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi, chỉ lăn tròn. Vai đụng phải thứ gì cứng cứng, cậu thấy đau ê ẩm. Hình như là tường. Bàn tay chống dưới sàn cảm nhận được cơn chấn động, hệt như tiếng rền rĩ quái dị.
"Đứng lên! Áp sát vào tường!"
Shion đứng dậy, áp sát cơ thể vào mặt tường nham nhám như xi măng. Cả ý chí, suy nghĩ, lẫn giác quan đều tê liệt phân nửa. Cậu cố hết sức cử động theo chỉ thị của Nezumi. Cơ thể Nezumi phủ lên cậu, người nó nóng hơn bình thường, nhưng tiếng tim đập mà cậu cảm nhận được từ sau lưng không hề loạn nhịp. Bị đè mạnh, Shion bất giác cất tiếng.
"Ngạt quá."
Tiếng kêu yếu ớt đó tan biến trong âm thanh ầm ĩ khủng khiếp, chính cậu còn không nghe được.
"Nezumi."
Cậu khẽ vặn mình.
"Đây là..."
Từ khi sinh ra đến giờ, cậu chưa từng nghe thấy âm thanh nào như thế này.
Gì thế, đây là gì vậy?
Tiếng rên rỉ? La hét? Kêu gào?
Không biết trào lên từ dưới lòng đất hay đổ xuống từ trên đầu, những âm thanh trầm bổng méo mó bao trùm lấy Shion. Có lẫn tiếng thét thất thanh khàn đặc, nó bặt đi trong chốc lát, thay bằng sự tĩnh lặng đến rợn người. Và rồi, những âm thanh ấy lại trỗi lên, dội xuống...
Đây không phải âm thanh của chốn trần gian.
"Nezumi!"
Không chịu nổi nữa, Shion trở mình. Sức nặng đè trên lưng vơi đi, hơi nóng của Nezumi cũng xa dần. Shion bị túm tóc xoay lật người về phía trước, lưng dính nghiến vào tường, tóc bị kéo căng một cách thô bạo.
Cằm cậu bị nâng lên. Tai lộ ra. Nezumi ghé miệng sát tai cậu, cất giọng trầm thấp như muốn nhét sâu những con chữ vào đầu cậu.
"Thích thì hãy nhìn đi. Muốn nghe thì cứ nghe đi. Chỉ là..."
Những ngón tay Nezumi rời khỏi tóc Shion, khẽ vuốt dọc sống cổ, men theo những vết sẹo màu đỏ.
"Những cơn ác mộng sẽ đeo bám cậu suốt phần đời còn lại. Lo mà chuẩn bị tinh thần."
Ha ha. Tiếng cười nhẹ bẫng chạy dọc cơ thể Shion. Là giọng cười chế nhạo. Cũng có thể là khinh miệt. Nezumi có rất nhiều kiểu cười. Nếu là lúc bình thường, nghe thấy điệu cười này hẳn Shion sẽ tức điên lên, xông vào bảo nó thôi ngay cái kiểu cười ấy đi.
Chính Nezumi đã dạy cậu rằng hãy dành hết căm phẫn cho những kẻ dám chế nhạo, khinh thường, miệt thị mình. Nó còn bảo cậu phải rèn giũa những cảm xúc khác ngoài phẫn nộ, như khóc, cười, sợ hãi, cự tuyệt, khao khát và yêu thương.
Đừng để cảm xúc khô héo, úa tàn. Hãy nhe nanh giương vuốt với tất cả những thứ báng bổ con người cậu.
Chính Nezumi đã dạy Shion như vậy. Nhưng giờ đây cậu chẳng có tâm trạng nào để nổi giận cả. Cảm xúc của cậu dần chết lặng.
"Nezumi, đây... là gì vậy?"
"Là hiện thực đấy."
Nụ cười đã tắt trong giọng nói của Nezumi.
"Đã muốn xem thì phải xem đến cùng. Đã muốn nghe thì đừng bịt tai lại."
Nhìn thứ này... cho đến cùng sao?
Shion há miệng thở dốc.
Trước mắt chỉ toàn là bóng tối. Dưới đáy màn đen đó là một đống người lúc nhúc cựa quậy. Có vẻ họ đang bò trườn. Bóng tối trước mắt Shion cũng có sắc thái đậm nhạt. Sau khi quen dần, mắt cậu chú ý tới mảng đen đậm hơn. Đó là một núi người chồng chất lên nhau. Những con người bị nhét đầy vào thang máy, rơi ào xuống đây, chất thành đống.
Tiếng kêu khiếp đảm vang lên. Một bóng đen rơi xuống, nó đã kiệt sức sau khi cố sống cố chết bám víu vào thang máy. Chẳng biết là nam hay nữ. Tiếng thét như dã thú gào rú vang vọng trong khoảng không đen quánh như sơn.
Bịch.
Tiếng cơ thể người va đập vào nhau. Âm thanh đó khiến cả màng nhĩ lẫn da thịt Shion rúng động.
Shion cố nhớ lại hình dạng từng người đã bị nhét vào thang máy cùng với mình.
Có đàn ông. Có phụ nữ. Có bà lão tóc đã muối tiêu hơn nửa đầu. Có cô gái trẻ với làn da bánh mật. Có anh bán hàng gầy gò với đôi mắt cụp. Có một người thuộc nhóm "kẻ thu dọn".
Hình như có người mẹ bế đứa bé sơ sinh thì phải? Có phải đứa trẻ còn quấn tã không? Có, phải rồi, có.
Đứa bé được bọc trong mảnh vải trắng lấm bẩn cựa quậy trên ngực mẹ ấy đang ở đâu đó giữa núi người này. Mùi hôi thối sặc sụa bốc lên. Shion cảm thấy toàn bộ giác quan đang tê liệt của mình bỗng nhất loạt mở rộng với thế giới bên ngoài.
Mồ hôi túa ra như tắm. Răng va vào nhau lập cập. Mùi tanh hôi của máu, rác thải và cơ thể người xộc vào mũi nồng nặc gấp mấy lần lúc ở trong thùng chứa. Có tiếng người bị đè bẹp bởi sức nặng của chính đồng loại. Dù mới nghe âm thanh đó lần đầu, nhưng Shion biết là tiếng cơ thể dập nát.
"Đây là địa ngục."
Cậu lẩm bẩm.
"Đây là hiện thực."
Có tiếng thì thầm đáp lại.
"Đây không phải địa ngục. Đây là hiện thực của thế giới cậu đang sống đấy. Shion."
Cảm giác buồn nôn dâng lên. Shion dựa vào tường, lấy tay che miệng. Dịch vị trào ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng. Mắt cay xè vì mồ hôi. Cậu nhắm nghiền mắt, chuỗi tháng ngày ở No.6 chợt thoáng qua trong đầu.
Những đóa hồng đủ màu sắc đua nở trong vườn nhà ớ Kronos, bầu trời lúc chạng vạng, tường lớp học màu lam nhạt, Safu đang vẫy tay, những buổi sáng sớm ở Lost Town, mùi bánh mì nướng ngào ngạt khắp nhà, bóng lưng của mẹ, tiếng bước chân của cô bé con, "Chào buổi sáng, anh Shion," "Chào buổi sáng, Lily," thân hình cục mịch của Sampo, chiếc mũ của người phụ nữ bị Ippo lỡ tay bóp biến dạng, trên chiếc mũ đó có đính hoa trang trí màu hồng nhạt. "Á, hỏng rồi, Ippo," tiếng la sang sảng của Yamase, mùi cà phê của cửa tiệm cậu vẫn hay ghé cùng Safu, những cành cây đung đưa trong gió. A, hóa ra màu xanh lá rực rỡ đến nhường này.
Mình muốn về nhà.
Cậu khao khát mãnh hệt.
Mình muốn trở về No.6.
Mình muốn trở về thế giới bên trong những bức tường. Muốn quay lại thế giới yên ấm, sung túc và bình lặng ấy. Dẫu toàn là giả dối, cậu vẫn muốn đắm chìm vào ảo cảnh tuyệt đẹp ấy.
Shion nghiến chặt răng hơn, nuốt ngược dịch vị. Tay vịn vào tường, cậu lảo đảo ngẩng đầu lên, mặt đẫm mồ hôi.
"Nezumi..."
Shion dồn hết sức lực vào hai chân để giữ thăng bằng cho cơ thể chỉ chực ngã. Nếu đầu gối khuỵu xuống bây giờ, cậu sẽ không thể đứng dậy được nữa. Cho dù đang hít thở khó nhọc, cậu cũng phải cố đứng vững. Nezumi nhất định sẽ chẳng chìa tay ra giúp đỡ cậu đâu. Nếu bây giờ cậu gục ngã, nổi điên lên hay không thể đứng thẳng trên đôi chân mình, mọi sự sẽ kết thúc.
"Chúng ta phải làm sao đây?"
Shion hỏi, giọng đã khàn đặc. Hình như cậu nghe thấy tiếng Nezumi hít một hơi ngắn.
"Cậu có đi được không?"
"Tôi sẽ đi."
Không đi sẽ chết. Tôi không thể chết được. Tôi không đến đây để chết. Tôi đến đây để cứu cô ấy, để tiếp tục sống. Đừng quên điều đó, Shion! Phải sống sót vượt qua hiện thực này!
Ảo cảnh về No.6 lởn vởn trong đầu cậu rạn nứt rồi vỡ vụn từng mảnh. Ý nghĩ muốn bỏ trốn về nhà cũng theo đó tan thành mây khói.
Shion vươn tay, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị hất ra. Đầu ngón tay chạm vào cánh tay rắn rỏi. Cậu bám chặt lấy cánh tay đó.
Nezumi.
Tôi không bám theo cậu để được giúp đỡ.
Tôi chỉ muốn nói là, tôi không sao, tôi có thể cử động được. Tôi sẽ không rúm ró chịu chết ở chốn này đâu.
Nezumi không gạt tay Shion ra. Cánh tay lạnh lẽo của nó chỉ khẽ cử động. Nó cất tiếng, như thể đáp lại suy nghĩ không thành lời của Shion.
"Hiểu rồi."
Đúng lúc đó, có ánh đèn cam lập lòe sau lưng Nezumi. Shion mở to mắt, thấp thỏm trước ánh đèn nhỏ như hạt đậu, tưởng chừng sắp khóc đến nơi. Cậu giơ tay nắm lấy hư không.
"Chúng ta sẽ chạy theo ánh đèn kia. Chúng chỉ sáng khoảng một phút rưỡi thôi."
Những ngọn đèn tí hon xếp thành hàng đều tăm tắp, chạy dọc theo tường. Ánh đèn le lói nhỏ nhoi, chẳng đủ để pha loãng bóng đêm dày đặc này. Dù vậy, chúng vẫn là ánh sáng. Vẫn có thứ khác ngoài bóng tối hiện diện ở nơi đây.
"Đi nào."
Nezumi quay lưng chạy vụt đi. Shion toan chạy theo nhưng chân trượt phải thứ gì ươn ướt. Máu đã đọng thành vũng trên sàn.
"Chết tiệt."
Cậu lầm bầm. Cảm xúc kì lạ cuồn cuộn kêu gào, ép căng lồng ngực, không phải sợ hãi cũng chẳng phải kinh ngạc. Từ tận đáy lòng, một ngọn lửa khác lại bùng lên. Là phẫn nộ. Ngọn lửa phẫn uất bốc lên ngùn ngụt.
Đây là hiện thực. Là hiện thực. Hiện thực.
"Khốn kiếp."
Không thể tha thứ. Tôi nhất quyết không tha thứ cho cái hiện thực này.
Tiến lên. Đạp lên máu tươi để tiến bước vận hết sức để đuổi theo bóng lưng tưởng chừng sắp tan vào bóng tối phía trước.
Tôi sẽ sống. Sống để đập nát cái hiện thực này.
Cơn giận chuyển hóa thành nhiệt lượng chảy khắp người Shion. Sức mạnh lan tràn đến từng chân tơ kẽ tóc. Nezumi quay đầu lại, bóng tối dày đặc làm lu mờ nét mặt nó. Rồi nó quay đi, chân bước chậm lại. Ngay cả những lúc như thế này, động tác của nó vẫn rất tao nhã.
Ánh đèn nhấp nháy. Lối đi trước mặt thu hẹp chỉ đủ cho một người di chuyển, hai bên là bức tường xi măng trân trụi.
"Đi dọc mép tường."
"Nezumi, đường này dẫn đến đâu thế?"
"Khu tử hình."
"Hả?"
"Trước mặt và sau lưng cậu đều có thể gọi là khu tử hình. Chỉ khác ở chỗ hành quyết sớm hay muộn thôi."
Đằng sau có tiếng động cơ lỗi thời kêu ken két chát chúa.
"Nezumi, chờ đã. Thang máy chạy lại rồi."
"Đừng có dừng."
Nezumi tặc lưỡi.
"Cứ tiến lên thôi. Không được dừng lại."
"Nhưng mà, thang máy..."
Môi Shion mấp máy lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Nezumi lại cất giọng đều đều.
"Chúng định chôn vùi toàn bộ những người săn được xuống lòng đất."
"Lại có thêm người rơi xuống sao?"
"Phải nói là bị ném xuống mới đúng. Nguyên lý tương tự như giá treo cổ vậy! Mặt sàn mở ra, người đứng trên đó rơi xuống ngục sâu thăm thẳm. Có lẽ lúc đáp xuống mà gãy cổ chết luôn là khỏe nhất."
"Chúng ta phải cho họ biết về lối đi này."
"Cho ai?"
"Mọi người. Vẫn còn những người có thể cử động. Chúng ta phải chỉ cho họ trốn theo lối này."
"Rồi sao nữa? Tưởng tượng thử xem."
"Hả..."
"Đúng là có những kẻ còn cử động được, khá nhiều là đằng khác. Nếu bọn họ giẫm đạp lên nhau, đổ xô chen chúc vào lối đi chật hẹp này, chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Việc đó..."
Một đám người chen lấn trong tuyệt vọng, cố len vào con đường chỉ đủ cho từng người một bước qua.
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Chỉ cần một người vấp ngã sẽ kéo theo vô số người phía sau. Họ đè lên nhau. Lối đi này sẽ lại ngập trong tiếng rên rỉ, gào thét thảm thiết.
"Cậu hiểu vấn đề rồi đấy. Nhìn đằng sau mà xem."
Tay vẫn vịn chặt vào tường, Shion ngoái đầu lại. Hình như có vài bóng đen đang lê lết về phía này.
"Chỉ những người phát hiện lối đi này và trốn ra mới được cứu. Bước vào ải tiếp theo."
"Ánh đèn này là để..."
Shion chưa kịp nói hết câu thì những bóng đèn nhỏ đã tắt ngúm. Bóng tối đen như mực lại thống trị không gian. Tiếp theo là âm thanh gì đó. Không khí rung động. Bóng tối chuyển mình.
Có bao nhiêu người bị nhồi nhét vào thang máy kia? Mười, mười lăm hay hai mươi người? Hay còn nhiều hơn nữa? Loại thang máy cũ kĩ như thế chắc chỉ thấy trong viện bảo tàng... Tiếng kêu đinh tai nhức óc, cáp tải có lẽ cũng khá mòn rồi... Shion ngờ ngợ mình từng thấy một cái thang máy tương tự ở Lost Town. Ở chỗ nào nhỉ? Nó cũng phát ra tiếng ồn inh tai...
Bỗng mặt cậu lĩnh trọn một cái tát đau thấu óc. Cơn đau kéo cậu ra khỏi luồng suy nghĩ vẩn vơ, trở lại với hiện thực tàn khốc như địa ngục.
"Shion."
"A... ừ."
"Không có lần thứ hai đâu."
Lần sau tôi sẽ bỏ mặc cậu. Tôi không tốt đến mức dẫn theo một kẻ ngờ nghệch như cậu. Cậu nói có thể đi được, vậy thì hãy tự di chuyển bằng chính đôi chân mình đi.
Shion đưa tay quệt mồ hôi đang nhỏ giọt dưới cằm.
"Mau theo tôi. Đừng có lạc đấy nhé."
Nezumi lại quay lưng đi. Tuy xung quanh tối đen như mực, bóng lưng nó vẫn in rõ trong mắt Shion.
Đừng có lạc đấy nhé.
Shion áp tay vào gò má đang nhức nhối.
Sao mà lạc được? Tôi sẽ bám theo cậu đến cuối đất cùng trời.
Phải theo sát bóng lưng đó, dù cố lê lết cũng phải bám theo. Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Shion lúc này. Cậu chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến No.6, mẹ, Safu, hay lũ ong kí sinh. Shion tự vả vào mặt mình. Một lần nữa, cậu nhận ra cơn đau là minh chứng cho việc mình vẫn sống sót. Gò má tê rần cho cậu biết, mình vẫn còn sống để tiếp tục bước đi.
Hình như đèn chỉ gắn ở đoạn ngân gần lối vào. Con đường này khá thẳng, tương đối dễ đi. Những bước đi đơn điệu kéo dài khiến Shion không khỏi nghĩ ngợi.
Con đường này...là do bàn tay con người tạo nên.
Nghĩ đến đó, Shion khẽ cười. Dù cậu không tin nổi là mình còn có thể cười, nhưng khóe miệng cậu đã tự nhếch lên. Là nụ cười tự giễu.
Cậu cười cho cái nhận định đương nhiên vừa rồi. Nơi đây là Trại Cải tạo, là nhà ngục để giam giữ những người bị No.6 kết tội, tất nhiên mọi lối đi, tường rào đều do con người xây dựng. Cả khung cảnh ban nãy Shion vừa chứng kiến trong bóng tối cũng vậy. Đó không phải địa ngục kiến tạo bởi bàn tay tạo hóa, mà là hiện thực do chính ý chí của con người xây thành. Mọi thứ ở đây đều là sản phẩm của con người.
Đây là hiện thực của thế giới cậu đang sống.
Câu nói của Nezumi không ngừng vang lên trong đầu cậu.
Đây là hiện thực của thế giới mà mình đang sống. Nếu vậy, ai là người đã tạo ra nó, và với mục đích gì?
Shion cố nhớ lại khuôn mặt ngài thị trưởng, nét mặt cười hiền hậu trên những tấm áp phích tuyên truyền hay trong những đoạn phỏng vấn trên truyền hình. Mặc dù mẹ cậu từng nói, "Mẹ không thích tai ông ta. Trông thật thô thiển." nhưng ở No.6, không một ai chỉ trích thị trưởng đương nhiệm. Tỉ lệ ủng hộ gần như một trăm phần trăm.
Phải chăng là ông ấy? Nhưng mà, sức một người làm sao tạo nên thảm cảnh như thế được? Không một cư dân nào của No.6 biết đến hiện thực khốc liệt này. Tại sao họ lại không biết? Tại sao... Từng dây thần kinh của Shion rít gào như cái thang máy cũ kĩ kia. Dù vậy, cậu phải tiếp tục suy nghĩ.
Tại sao không ai biết cả?
"Vì không ai cố tìm hiểu hết."
Nezumi nói, lưng vẫn hướng về phía Shion. Nó dừng chân, ngoảnh lại nhìn cậu. Chẳng biết là do mắt đã quen với bóng tối, hay do Nezumi có thể đẩy lùi bóng tối mà bây giờ, Shion lại thấy rõ nét mặt nó.
"Nezumi, sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?"
"Trước đây tôi đã nói còn gì. Cậu vô cùng dễ hiểu... chỉ một phần thôi, cũng còn nhiều chỗ khó hiểu lắm." Giọng điệu nó đã thay đổi, trở nên dịu dàng hơn. Giọng nói đẹp vô ngần. Shion không thế nào miêu tả vẻ đẹp ấy bằng lời, nhưng lại có thể cảm nhận sự êm dịu đang lan tỏa toàn thân. Cảm giác ấy giống như đang nằm trên thảm cỏ mềm mại, ngỡ thấy trọn cả bầu trời trong xanh vời vợi.
"Cậu mệt chưa?"
"Chưa, tôi còn đi được."
"Bụng thì sao?"
"Hả?"
"Tôi hỏi cậu đói bụng chưa?"
"Hả... À, chưa."
Shion cố nhớ xem lần gần đây nhất được ăn một bữa ra hồn là lúc nào. Không thể nhớ nổi. Tuy vậy cậu không thấy đói, cũng chẳng muốn ăn gì. Tinh thần cậu không sắt đá đến mức có thể thấy thèm ăn ngay sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
"Tôi chẳng đói chút nào."
"Nhưng cậu đang cạn năng lượng đấy."
"Đâu..."
Nezumi vươn tay ra, khẽ chạm đầu ngón tay vào ngực Shion. Chỉ là một động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, thế mà Shion lại thấy chao đảo.
Ơ?
Cậu lảo đảo rồi ngã dập mông xuống đất, đầu gối bủn rủn.
"Xem kìa, đứng còn không nổi nữa là. Ít nhất cậu:phải biết tự lượng sức chứ."
Nezumi kéo Shion dậy. Cậu chợt thấy một cơn đau chạy vụt qua lồng ngực. Nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lại túa ra.
"Cậu căng thẳng lắm đúng không? Cẩn thận đừng để tim đập loạn lên nữa. Không có tay bác sĩ bác ái nào đến tận đây khám cho cậu đâu."
"Ném hết lũ y sĩ cho chó gặm. Chẳng được tích sự gì."
"Hả, cậu nói gì thế?"
"Ngươi không thể trị bệnh của tâm trí sao, nhổ bỏ đi gốc rễ của cơn đau trong kí ức, xóa sạch nỗi khốn cùng trong suy nghĩ, kê thứ thần dược giúp xoa dịu con tim."
Nezumi khẽ xoay lại, thở dài.
"Thôi đi. Đọc khô khan kiểu đấy thì hỏng hết cả lời thoại của Macbeth."
"Ý cậu là tôi không hợp làm diễn viên à?"
"Chẳng có tí năng khiếu nào. Làm diễn viên quần chúng trong kịch của Shakespeare còn không được nữa là. Cậu bỏ mộng diễn viên đi thì hơn, Shion à."
"Tiếc quá nhỉ. Nhưng mà tôi sẽ nghe lời cậu."
"Thế mới là trẻ ngoan."
Cậu đang cười. Không phải nụ cười méo xệch xấu xí. Cậu biết, trên gương mặt mình vừa nở một nụ cười yếu ớt. Cùng lúc, cậu thấy trên đầu như mở ra một khoảng không thoáng đãng.
Nhờ giọng nói của Nezumi, Shion có thể cười và nhìn thấy bầu trời. Khi nằm lăn trên bãi cỏ sẽ thấy được bầu trời xanh ngắt tuyệt mĩ, còn bầu trời trên đầu cậu hiện giờ lại nhuộm màu bóng tối. Thế giới này đầy rẫy những điều tàn độc và giả dối. Quả thật là như vậy. Nhưng đó không phải tất cả. Trên thế giới này, hoặc giả là trong tim của mỗi người, chắc hẳn vẫn tồn tại một điều đẹp đẽ như màu trời xanh trong vắt.
Giọng nói của Nezumi trở thành dòng suối thấm nhuần cơ thể Shion. Giọng nói ấy thật tuyệt diệu, có thể đánh thức linh hồn, giúp con người tái sinh.
"Thêm chút nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi."
Nezumi quay người lại. Shion nhìn thấy ánh sáng mờ ảo phía sau bờ vai nó. Ánh sáng đó không nhấp nháy như những bóng đèn nhỏ ngoài lối vào, tuy lờ mờ nhưng chẳng le lói hắt hiu.
"Kia là?"
"Là chỗ nghỉ ngơi. Tạm thời thôi."
"Nghỉ ngơi... Chúng ta có thể nghỉ sao?"
Shioh cứ tưởng phải đi mãi không ngừng, tưởng chừng nếu dừng lại thì sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.
Hóa ra có thể nghỉ ngơi à?
Cậu thở hắt ra. Cậu muốn chạy nhanh ra khỏi đây nhưng hai chân mỏi nhừ, chỉ có thể đi từng bước.
Họ rời khỏi lối đi hẹp. Shỉon bất giác nín thở khi thấy cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi.
Bên ngoài là một căn phòng khá rộng, cả tường và sàn đều trắng toát. Nhờ thiết bị chiếu sáng trên trần nhà, bóng đêm dày đặc chuyển thành sắc chạng vạng, tuy vẫn mờ ảo nhưng đã có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.
Ngay đối diện lối đi là một cánh cửa màu xám. không có lấy một khung cửa sổ hay món đồ nội thất nào, cũng không còn mùi máu tanh hay những tiếng rên siết. Căn phòng trắng tinh trống trải. Vài người rúm ró ở góc phòng, họ thuộc nhóm người bị nhét vào thang máy đầu tiên. Hình như họ đã sống sót và trốn được đến đây. Shion ngã gục gần lối vào, toàn thân rệu rã.
"Đừng có ngủ đấy."
Nezumi quỳ xuống bên cạnh cậu.
"Ngủ sao được mà ngủ."
"Từ đây chúng ta sẽ đi tiếp đến đâu?"
"Đích đến cuối cùng mà là chỗ này thì còn gì vui nữa. Chẳng phải cậu đến đây để gặp một cô nàng dễ thương sao?
Safu.
Shion siết chặt tay rồi đảo mắt nhìn quanh phòng. Tất nhiên cậu không thể trông thấy Safu, người đã bị Cục Trị an bắt giữ và hiện giờ có thể đang bị giam ở Trại Cải tạo.
"Không biết Safu có bình an vô sự không?"
"Biết thế nào được. Chí ít là, nếu cô ta còn sống thì chắc chắn đang ở một nơi có điều kiện khá khẩm hơn chỗ này nhiều. Có khi còn đang vui vẻ thưởng thức trà chiều ấy chứ. Nhưng chỉ trong trường hợp cô ta chưa chết thôi."
"Safu chưa chết."
"Đấy là niềm tin khiên cưỡng của cậu. Ước muốn ích kỉ của bản thân cậu."
"Cậu cũng nghĩ như tôi mà. Nếu không thì cậu đã chẳng đến đây cùng tôi."
"Đời nào!"
"Bộ tôi nói sai à?"
"Shion, thỉnh thoảng cậu nên thử thay đổi cái lối suy nghĩ ngây ngô đó đi."
"Nezumi, nhưng mà... a..."
Cậu ngậm miệng lại. Trước mắt cậu, một người đàn ông loạng choạng bước đi, mới được vài bước đã ngã sấp xuống sàn. Người đàn ông đi sau vấp phải người trước rồi cũng ngã sõng soài. Cả hai đều nằm bất động, Shion chỉ biết họ còn thở do nhìn thấy lưng họ phập phồng. Tuy nhiên, người đàn ông ngã xuống trước chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì nữa.
"Cậu không giúp anh ta sao?"
Trước câu hỏi của Nezumi, lần này Shion chi im lặng.
"Sao thế? Bình thường cậu đã lao ngay ra để đỡ người ta dậy rồi."
"Tôi không thể."
Cả tay và chân cậu đều nặng như chì, cử động một ngón tay cũng hết sức khó khăn. Phải gồng hết mình mới đứng nổi thì làm sao chìa tay giúp đỡ người khác. Ngoài ra...
Đỡ anh ta dậy rồi sao nữa? Cậu không thể trị vết thương hay an ủi người đó, đến nước cũng chẳng có mà cho.
Người đàn ông đột nhiên rên rỉ. Anh ta ho sặc sụa, rồi lại rên rỉ. Chắc vết thương nặng lắm. Tiếng rên nghe đau đớn như xé ruột cào gan.
"Có ai không... Cứu tôi với..."
Anh ta rên lên và thở hồng hộc như một con thú bị thương.
"Có ai không... Làm ơn..."
Shion bịt chặt tai, nhắm nghiền mắt. Cậu thấy mình thật hèn nhát. Chẳng phải cậu đã được dạy đi dạy lại rằng tai ngơ mất lấp là hành động vô cùng xấu hổ hay sao?
Nhìn đi. Nghe đi. Đừng trốn chạy nữa. Hãy chống lại cái ý muốn trốn tránh đó đi! Kẻ thù không chỉ ở bên ngoài. Chúng tồn tại ngay trong bản thân. Phải chiến đấu với chính mình, với cái tôi muốn lảng tránh những thứ không muốn nhìn, muốn bịt tai trước những chuyện không thích nghe.
Tôi hiểu, tôi rất hiểu, Nezumi. Nhưng bây giờ thì không được. Tôi lúc này bất lực và yếu ớt, không thể chịu đựng nổi việc phải nhìn hay nghe thêm gì nữa.
Người đàn ông ngẩng mặt lên. Mắt chạm mắt. Shion giật thót, co người lại. Người đàn ông đang hấp hối, anh ta vẫn chưa chết mà tiếp tục quằn quại trong cơn đau.
"Cứu tôi... với."
Không biết do gãy xương sườn hay nội tạng bị dập nát, máu trào ra từ miệng anh ta, toàn thân co giật. Có lẽ chết là cách duy nhất giúp anh ta thoát khỏi đau đớn. Vậy mà cái chết lại đang đùa cợt với anh ta. Nó không chịu đến nhanh hơn mà vẫn thong dong nhìn sự sống giày vò anh ta.
Người đàn ông lết tới gần, mắt dán chặt vào Shion. Đôi mắt ấy vừa như một đầm lầy nhầy nhụa, vừa như một hố sâu thăm thẳm.
"Cứu tôi..."
Làm ơn. Hãy cứu tôi. Giải thoát cho tôi khỏi nỗi đau đớn vô tận này. Mau lên, hãy giúp tôi được yên nghỉ.
Shion nuốt nước bọt. Cậu chợt nhận ra mình đang quỳ xuống bên cạnh người đàn ông nằm ngửa. Cái cổ gầy trơ xương lộ ra khỏi tấm áo rách nát. Có lẽ ngay cả lúc ở trên mặt đất, anh ta cũng không được sống tử tế. Sống sót được đến đây đã khá lắm rồi.
Người đàn ông nhìn Shion đau đáu. Đôi mắt như đám lầy nhầy nhụa, như hố sâu tăm tối ấy chẳng phản chiếu thứ gì, cũng không chứa đựng điều gì, đến cả chớp mắt cũng không. Chỉ có vành môi rướm máu đang mấp máy.
"Tại sao... lại như vậy..."
Phải, tại sao lại như vậy? Chỉ vì người này là cư dân West Block nên phải chịu cảnh bị đập chết như côn trùng, chết trong đau đớn khổ sở như thế này sao?
"Tại sao... Tại sao..."
Môi người đàn ông không ngừng cử động. Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó bằng tất cả sức tàn.
Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Shion chầm chậm lắc đầu.
Tôi không thể trả lời. Không thể cho anh một câu trả lời nào hết.
"Xin lỗi."
Nếu có một việc cậu có thể làm thì đó là...
Cậu đặt tay lên cổ người đàn ông, da thịt ở đó ẩm ướt và lạnh lẽo. Chỉ cần vận sức một chút là hơi thở đang yếu dần này sẽ tắt lịm. Anh ta sẽ được yên nghỉ. Việc duy nhất cậu căn làm là bóp tay lại.
Bàn tay, ngón tay chạm vào da thịt và xương người sống, cảm nhận được cơn co giật và mạch đập yếu ớt. Miệng người đàn ông há hốc, máu tươi ộc ra cùng tiếng rên siết. Đầu lưỡi ngọ nguậy trong khoang miệng.
Tay Shion run lên, chẳng có chút sức lực nào.
"Thôi đủ rồi."
Vai cậu bị kéo ra sau. Cổ của người đàn ông nọ trượt khỏi tay cậu, như một sinh vật phủ đầy chất nhầy.
"Thế thì không chết một cách nhẹ nhàng được đâu."
Shion quay lại, nhìn chằm chằm vào Nezumi. Trong khoảnh khắc, đôi mắt xám sáng ngời sụp tối, như đang thương hại Shion.
"Nezumi, tôi..."
"Cậu không làm được đâu."
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ bờ môi nó.
"Cậu làm đao phủ còn tệ hơn làm diễn viên."
Đẩy Shion qua một bên, Nezumi bước đến bên người đàn ông. Anh ta vẫn đang nằm ngửa, hơi thở gấp gáp. Cổ họng phát ra tiếng ồng ộc sau mỗi nhịp thở. Ngón tay co quắp, quờ quạng vào khoảng không c đau không hề thuyên giảm. Anh ta chỉ biết kêu ư ử, giống như đã chẳng còn sức lực để mà vùng vẫy trong cơn đau nữa.
Nezumi khuỵu một chân, cúi người thì thầm vào tai anh ta.
"Đau không?"
Chỉ có tiếng thở dốc đáp lại nó.
"Không sao nữa rồi. Anh sẽ được yên nghỉ ngay thôi."
"Yên... nghỉ..."
"Đúng vậy. Anh đã cố gắng nhiều rồi. Không phải chịu đau đớn thêm nữa. Hãy an lòng nhắm mắt đi."
"Tôi đã... phạm tội..."
"Phạm tội?"
"Có lần... tôi đã... đánh... một đứa trẻ."
"Ồ."
"Tôi đã lừa... một cụ già... rồi ăn cắp... tiền."
"À."
"Tôi đã... nói dối... rất nhiều... rất nhiều lần."
"Ừ."
"Tôi đã... phản bội... nhiều... nhiều người."
Nezumi xỏ tay vào đôi găng da rồi nhẹ nhàng vuốt má người đàn ông.
"Được rồi, tôi đã nghe rõ mọi chuyện. Không sao đâu, mọi tội lỗi của anh đều được tha thứ."
"Tha... thứ."
"Đúng thế, mọi tội lỗi của anh đều được tha thứ. Không phải sợ gì nữa."
Nezumi áp tay lên miệng và mũi của người đàn ông.
"Anh đã chịu đựng rất nhiều để sinh tồn. Tôi sẽ dành tặng anh một bài hát bằng cả tấm lòng."
"Bài hát... dành... cho tôi..."
"Phải, dành riêng cho anh."
Nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông bị che kín, Shion chỉ nhìn thấy đôi mắt anh ta khẽ nheo lại. Anh ta đang cười. Shion trợn tròn mắt, nhìn đăm đăm vào đôi mắt mang nét cười ấy.
Anh ta đang mỉm cười.
"Từ từ nhắm mắt lại, cơn đau sẽ ra đi nhanh thôi."
Giai điệu êm ái ngân lên, hòa cùng giọng hát dịu dàng, văng vẳng trong không gian. Shion cảm thấy cơ thể như đang bay bổng, tựa như bông xốp trôi bồng bềnh trong gió, như cánh chim nương theo gió bay lượn trên bầu trời, có thể rũ bỏ mọi thứ, hướng tới tự do.
Bài hát của tên đó có thể tiễn đưa những linh hồn đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, giúp linh hồn tách khỏi thể xác, giống như cánh hoa cuốn theo chiều gió vậy.
Inukashi từng nói như thế. Quả không sai chút nào. Tiếng hát của Nezumi có thể dễ dàng dẫn dắt linh hồn rời khỏi thể xác, đi đến một nơi khác. Tiếng hát của nó có thể khép lại cuộc sống của người ta một cách nhẹ nhàng.
Bài hát kết thúc. Xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Shion không biết mình đã nhắm mắt từ lúc nào. Bầu không khí lặng ngắt như tờ thúc giục cậu mở mắt. Cậu nhìn thấy Nezumi vẫn đang quỳ một chân, từ từ bỏ tay khỏi mặt người đàn ông nọ.
Hai mắt anh ta nhắm nghiền, miệng vẫn lấm lem máu nhưng không còn méo xệch nữa.
"Anh ta đi rồi à?"
"Chỉ vừa mới đây thôi."
Nezumi dựa vào tường thở hắt ra một hơi dài. Nó tháo găng rồi siết chặt nắm tay.
"Chết tiệt."
Nó cất tiếng chửi.
"Nezumi..."
"Đồ đại ngốc chết tiệt."
"Cậu đang nói ai vậy?"
"Cậu chứ ai."
Đôi găng tay bay vù tới, đập thẳng vào mặt Shion rồi rơi xuống sàn.
"Cậu hết thuốc chữa rồi! Đúng là một tên ngốc ngây thơ vô dụng hết thuốc chữa!"
"Ừ."
Shion nhặt đôi găng lên. Đúng vậy. Cậu là kẻ ngu ngốc, ngây thơ và vô dụng hết thuốc chữa. Dù bị mắng mỏ thậm tệ đến thế nào, cậu cũng chỉ có thể gật đầu chấp nhận mà thôi.
"Không chỉ mình cậu."
Nezumi vén tóc mái rồi gục đầu xuống.
"Cả tôi và gã vừa chết nữa, tất cả đều là đồ chết tiệt."
"Cậu thì khác!"
Shion đến trước mặt Nezumi. Nezumi ngẩng đầu, nhíu màynhìn cậu.
"Cũng như nhau thôi. Cả cậu và tôi."
"Không. Hoàn toàn khác nhau."
"Khác thế nào?"
Shion nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám.
"Cậu đã cứu người đó."
"Tôi á? Tôi chỉ giúp gã ta ngưng thở mà thôi."
"Thế không phải là đã cứu giúp anh ta sao?"
Nezumi khẽ chớp mắt.
"Là sát nhân đấy."
Shion không khỏi ngạc nhiên trước câu nói đó. Nezumi chớp mắt rồi chìa tay ra.
"Trả găng tay lại đây."
"Hả?"
"Găng tay của tôi ấy. Trả đây."
"À... ừ."
Nhận lại đôi găng da, Nezumi tặc lưỡi phàn nàn rằng chúng bị lấm bẩn.
"Dính nước dãi và máu của gã ta rồi. Tiếc quá, đây là đôi găng yêu thích của tôi."
"Nezumi, cậu nói sát nhân... nghĩa là sao?"
"Nghĩa đen luôn. Bịt miệng một người còn sống khiến gã tất thở, những việc đó chính là giết người. Shion, nếu cậu không hiểu thì để tôi nói cho mà biết, hành vi đó gọi ỉà sát nhân đấy."
"Nhưng mà, nhờ thế anh ta mới được cứu. Chẳng phải anh ta đã được giải thoát khỏi đau đớn ư?"
"Thì sao?"
"Thì... thì là cậu đã cứu anh ta. Anh ta đã yên nghỉ, được giải thoát khỏi cơn đau, sám hối tội lỗi và ra đi trong thanh thản, không phải à? Việc cậu làm không phải sát nhân mà là cứu rỗi."
Vẫn dựa vào tường, Nezumi lại chớp mắt.
"Thật ngạo mạn."
"Ngạo mạn?"
"Đúng, cậu thật ngạo mạn. Ngạo mạn đến mức dám nói rằng việc giết người là cứu rỗi. Shion, cậu là thánh thần à? Cậu vĩ đại đến mức có thể can thiệp vào cả cái chết của con người sao?"
"Nezumi, tôi chỉ..."
"Lẽ ra người đàn ông đó không được phép yên nghỉ."
"Hả?"
"Lẽ ra gã phải tiếp tục chịu đựng đau đớn cho đến chết. Phải căm hận, nguyền rủa cái chết bất công mà số phận đã giáng xuống cho mình, phải hấp hối trong vật vã chứ không được sám hối và chết thanh thản như thế. Cậu hãy nhìn đi."
Nezumi hất cằm.
"Hãy nhìn căn phòng này rồi nhớ lại tình cảnh trong phòng tử hình lúc nãy đi. Làm sao có thể ra đi thanh thản sau khi bị đập nát, giết hại và hành hạ như lũ côn trùng chứ? Chắc chắn là không thể rồi. Phần lớn những người bị bắt trong cuộc săn người đều không được giải thoát, mà sẽ chết rất thê thảm. Vậy thì những kẻ sắp chết phải buông lời cay đắng rủa xả trong cơn hấp hối. Chí ít cũng phải để lại suy nghĩ chân thật, dù cho đó chỉ là oán hận, nguyền rủa, thở than, thì chúng ta cũng không có quyền tước đoạt những suy nghĩ đó. Cái chết thanh thản gì chứ, toàn là đối trá. Bị hành hạ, đối xử như sâu bọ mà có thể tươi cười ra đi sao? Cứu rỗi cái nỗi gì chứ? Tất thảy là ngụy biện. Một kiểu che đậy đáng kinh tởm. Ở đây chỉ có những cái chết tàn nhẫn. Đến nước này rồi, cậu cũng nên hiểu ra đi."
"Ừ."
"Hiếu chưa? Vậy thì..."
Nezumi không nhìn Shion nữa. Tròng mắt xám chỉ mới rời đi nhưng Shion lại cảm thấy ánh sáng rọi vào người mình đã bị bóng đêm nuốt chửng. Mặc dù nghe thật hoang đường nhưng cậu thật sự cảm thấy như vậy.
"Bớt kiêu căng ngạo mạn đi. Tôn trọng cái chết tự nhiên một chút, đừng có nghĩ tới chuyện giúp người khác ra đi trong an lành nữa. Cũng đừng có làm mấy trò như thò tay bóp cổ người ta."
Shion xòe hai bàn tay ra. Những ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào cổ người đàn ông đó. Những ngón tay run run.
Nếu đôi tay này còn chút sức lực, nếu đôi tay này sở hữu sức mạnh mang đến cái chết êm ái, tiễn đưa linh hồn như Nezumi thì mình sẽ làm gì?
Shion tự hỏi. Những đầu ngón tay run rẩy thay thế cho câu trả lời.
Có lẽ mình đã không lơi tay... Nếu việc đó gọi là sát hại thì mình đã trở thành kẻ sát nhân. Thế nhưng... làm vậy là xấu ư?
"Nezumi."
"Gì?"
"Huyễn hoặc người đang hấp hối là việc xấu sao?"
"Cậu nói gì thế?"
"Được giải thoát khỏi đau khổ vào giây phút lâm chung lẽ nào lại là sai trái? Mỉm cười ra đi lẽ nào là tội lỗi?"
Dù biết mọi điều mình làm chỉ là huyễn hoặc lừa dối, nhưng Shion vẫn không thể phủi sạch ước nguyện được ra đi thanh thản và mong muốn thực hiện điều đó như Nezumi. Nezumi thở dài.
"Shion, cậu vẫn chưa hiểu ư? Nơi này chất chứa nỗi căm ghét và lòng hận thù của hàng chục... à không, tính đến nay cũng phải hàng trăm con người bị sát hại, cậu định xem như chưa có chuyện gì xảy ra hay sao?"
"Không, tất nhiên không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuyệt đối không thể được. Nhưng đó là chuyện của những người còn sống. Tiếp tục sống, ghi nhớ rồi kể lại chân tướng mọi việc đã phát sinh ở đây, đó là nghĩa vụ của những người sống sót như chúng ta phải khắc ghi chuyện này vào tận xương tủy. Nhưng mà... những người sắp chết không nên mang theo thù hận xuống suối vàng, chí ít..."
"Chí ít cũng phải cho họ một cái chết yên ả?"
"Đúng vậy."
"Đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
"Tôi không cho rằng việc đó là sai trái, chí ít tôi không nghĩ hành động của cậu là sát nhân. Tuyệt đối không phải như vậy."
Nhịp thở của Nezumi hơi xáo trộn, mắt nó thoáng sa sầm, ánh nhìn hướng về Shion dường như đang dao động theo hơi thở.
"Ghi nhớ là nghĩa vụ của người sống sót... Thật ngây thơ. Cậu dám chắc sẽ có người sống sót thoát khỏi đây ư? Cậu chỉ đang nhìn nhận mọi chuyện dựa trên tiền đề là cậu sẽ sống sót thôi. Đúng là đồ công tử bột lạc quan không tưởng."
"Chúng ta đã hứa với nhau là nhất định sẽ sống sót trở về."
"Ý cậu là dù xảy ra chuyện gì cũng không chết?"
"Đúng vậy. Tôi sẽ sống và cùng,cậu quay lại căn phòng ấy."
Quay lại căn phòng ấy, căn phòng dưới lòng đất, nơi cậu ở cùng Nezumi. Hình ảnh căn phòng hiện lên sống động như thật. Đống sách cậu đã mất một tuần mới sắp xếp gọn ghẽ, kệ sách như bức tường sừng sững cao đến tận trần nhà, quyển sách được đóng bìa đẹp lộng lẫy kể về những miền đất xa xôi mà Nezumi đã nói. Mấy chiếc ghế cũ kĩ bạc màu nhưng vẫn còn chắc chắn, cái giường cứng thô sơ, chiếc nồi bốc hơi nghi ngút, lũ chuột nhỏ chạy quanh phòng, Cravate, Hamlet và Tsukiyo.
Shion ép chặt lồng ngực. Cậu nhớ nơi đó da diết.
Cậu muốn quay về, muốn sống lại những ngày tháng yên bình ấy. Hình ảnh về nó không vỡ vụn như ảo cảnh về No.6, cũng không lập lòe, mông lung mà sinh động chân thực, từ mùi hương cỏ cây đến tiếng kêu của lũ chuột. Niềm khát khao như vòng dây siết chặt con tim, khiến cậu muốn giơ tay cào cấu vào da thịt để vơi đi nỗi niềm. cậu nhớ nơi đó tha thiết. Cậu muốn quay về.
Nếu có thể sống sót, căn phòng ấy là nơi duy nhất cậu phải trở về.
Nezumi búng tay khe khẽ.
"Nếu cậu còn sống trở về, tôi nghĩ cậu nên viết một quyển hồi kí về chuyến đột nhập vào Trại Cải tạo này. Chắc chắn sẽ bán đắt như tôm tươi."
"Trước đây cậu từng nói tôi không hợp với nghề viết lách."
"Vậy ư? Tìm ra công việc phù hợp với cậu đúng là khó thật. Nhưng phải công nhận rằng cậu khá thành thạo việc tắm chó và sắp xếp sách."
"Nói mới nhớ, quyển sách cậu đọc dở vẫn nằm trên đầu giường."
"Quyển nào?"
"Một câu chuyện của nước ngoài, kể về một người đàn ông bán linh hồn cho quỷ dữ."
Nhắm mắt vài giây, Nezumi lẩm bẩm.
"Shion."
"Hử?"
"Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi."
"Tôi biết. Từ giờ sẽ còn nhiều sự kiện nữa."
"Tôi vô cùng mong chờ."
"Hả? Mong chờ chuyện gì?"
"Mong chờ những bước tiếp theo của cậu. Chính cậu đã nói nghĩa vụ của kẻ sống sót là ghi nhớ mọi việc, tôi chống mắt lên xem thử cậu sẽ thực hiện được bao nhiêu phần những điều cậu nói? Cậu thật sự sẽ nghiêm túc ghi nhớ tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, hay sẽ cố buộc bản thân phải quên đi? Tôi rất muốn biết cái miệng thích tuôn ra những lời hoa mĩ đó sẽ mếu máo đến mức nào."
Giọng điệu lãnh đạm, không chút mỉa mai, giận dữ hay khó chịu. Âm thanh vô cảm, không hiểu sao nghe thật nặng nề. Shion siết chặt tay, hỏi lại.
"Cậu không tin tôi sao?"
"Tôi tuyệt đối tin tưởng vào khả năng ghi nhớ của cậu."
"Nghĩa là cậu nghi ngờ bản chất con người tôi."
"Tôi khá là nghi ngờ đấy."
Nezumi tóm lấy cằm Shion, nheo mắt. Shion thấy đôi mắt xám của nó quắc lên.
"Chúng ta không thể hòa hợp được. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy. Dù có sống chung bao lâu, cùng trải qua bao nhiêu chuyện, cả đời này tôi vẫn không tài nào hiểu nổi cậu. Shion, thành thật mà nói, thỉnh thoảng... có những lúc... tôi thấy ghét cậu đến mức muốn giết quách cậu đi cho xong."
"Tôi biết."
"Cậu biết ư?"
"Tôi biết rằng cậu ghét tôi."
Đầu ngón tay nó bấu chặt vào cằm cậu.
"Cậu giống hệt No.6, lúc nào cũng phun ra những lời hay ý đẹp nhưng bộ dạng thật sự lại xấu xí vô cùng như một con quỷ độc ác khoác lớp vỏ bọc xinh đẹp hào nhoáng."
"Cậu nghĩ thế thật à?"
Shỉon giật tay Nezumi ra khỏi cằm mình.
"Trong mắt cậu, tôi là người như thế đấy à?"
Không có câu trả lời. Shion bóp chặt cổ tay Nezumi.
"Tôi khác với No.6. Khác hoàn toàn. Cậu không hiểu gì hết."
Đầu ngón tay cậu nghe thấy mạch đập của Nezumi. Cậu nắm chặt cổ tay nó hơn.
"Khác thế nào?"
"Tôi không lừa dối cậu, cũng không khoác lớp vỏ bọc nào hết. Tôi vẫn luôn bộc lộ bản chất trần trụi nhất của mình trước mặt cậu."
"Shion, thả tay ra. Đau quá."
"Tôi vẫn luôn là chính mình. Chính cậu mới là người bị No.6 làm mờ mịt. Cậu không quên được nó, nên chẳng bao giờ chịu nhìn thẳng vào tôi. Bộ dạng thật sự? Đừng có đùa chứ. Cậu đã bao giờ nghiêm túc nhìn nhận con người thật của tôi chưa?"
Cảm xúc dâng trào. Lửa giận bừng bừng.
Người không chịu đến gần tìm hiểu là cậu kia mà? Đã ghét tôi đến thế thì sao không giết quách tôi đi? Cậu chỉ nhìn tôi qua cái bóng của No.6 rồi kết tội tôi. Nếu sau khi cậu toàn tâm toàn ý thấu hiểu tôi mà vẫn thù ghét đến mức muốn giết tôi thì tôi sẵn sàng đón nhận cái chết mà cậu ban tặng.
Tại sao cậu không chịu hiểu điều đố?
Cơn giận vượt quá đỉnh đỉểm, như dung nham sôi ùng ục. Nezumi lắc đầu, như muốn phù nhận điều cậu nói.
"Buông ra."
Nó giằng cổ tay ra khỏi những ngón tay của Shion.
"Chậc, đừng có dùng sức tùy tiện như vậy, chẳng may cổ tay tôi gẫy thì sao?"
"Xương cốt của cậu làm gì mà mỏng manh thế chứ?"
"Tay cậu khá là khỏe đấy, nhưng tôi mong cậu sử dụng nó vào những lúc cần thiết hơn. Này, nhìn đi. Đỏ hết cả rồi."
Trên cổ tay nó có những vết hằn đỏ nhàn nhạt. Có vẻ như cậu hơi quá tay thật.
"Cậu không biết tay mình khỏe đến mức này à?"
"Không, tôi không biết"
"Chuyện của bản thân mà cậu còn không biết nữa là."
Nezumi đeo găng vào, che đi phần tay ửng đỏ.
"Cậu không biết mình là người thế nào. Có lẽ cả người mẹ giỏi làm bánh của cậu cũng không biết. Chắc bà vẫn nghĩ rằng cậu là đứa con trai thông minh, hiền lành và dễ thương."
"Cậu cũng có biết gì đâu."
"Tôi ư? Hừm, sao nhỉ? Ít nhất thì... Có lẽ tôi biết nhiều hơn cậu và mẹ cậu. Shion, như cậu đã nói, tôi mải đắm chìm vào nỗi hận thù với No.6 nên không chịu nhìn vào con người thật của cậu. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng như vậy. Thỉnh thoảng... chỉ thỉnh thoảng thôi... Có lúc tôi cảm giác đã nắm bắt được bản chất của cậu."
"Những lúc ấy cậu sẽ muốn giết tôi?"
"Không, không phải. Tôi không muốn giết cậu, mà thấy..."
"Mà thấy?"
"Sợ. Có lẽ thế."
"Sợ? Nghĩa là thế nào?"
Nezumi lặng thinh. Môi cử động rất khẽ.
Quái vật.
Phải chăng hai chữ đó vừa thoát ra từ đôi môi mỏng tuyệt đẹp kia?
Quái vật?
Shion cảm thấy bối rối. Cậu toan hỏi lại thì nghe thấy tiếng bước chân. Dồn dập, của nhiều người, nghe vững chãi hơn người đàn ông lúc nãy. Vài người đàn ông và một cô gái lảo đảo đi từ sau lưng Shion và Nezumi ra rồi ngồi bệt xuống giữa phòng. Ai cũng thở dốc nhưng trông không có vẻ gì là sắp chết.
"Tất cả đã kết thúc rồi."
Trừ những kẻ đi đời trước khi bước vào thang máy, toàn bộ những con người xấu số của West Block bị bắt sau cuộc săn người đều đã rơi xuống chốn này. Không phân biệt già trẻ gái trai, tất cả bị ném xuống đây. Nezumi muốn nói đến việc đó.
"Giờ thì cùng đi nào."
"Hả?"
"Không hử hả gì cả. Phải đi nước cờ tiếp chứ. Đứng đây tán nhảm với cậu mãi thế này thì làm được gì? Mà tôi với cậu cũng chán chuyện trò rồi."
"Nezumi, khoan đã. chuyện ban nãy tôi còn chưa nói xong..."
"Đủ rồi."
Nezumi ngắt lời Shion.
"Tình thế lúc này không cho phép chúng ta thong dong chuyện phiếm ở đây. Khỉ thật, mỗi lần ở bên cậu là tôi lại rối hết cả lên. Đấy, cậu là đồ chết tiệt thế đấy. Cậu phải hiểu rằng, dù có đợi bao lâu cũng chẳng ai mang trà ra mời đâu. Hết giờ giải lao rồi. Nhanh chóng di chuyển thôi."
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Quay lại. Men theo con đường vừa nãy và vòng ngược trở lại. Đơn giản phải không? Cậu chắc chắn sẽ làm được."
"Quay lại? Để làm gì?"
"Để tiến lên."
Nezumi cất bước. Shion đuổi theo nó. Mùi máu tanh liên tục xộc vào mũi cậu. Mùi có trọng lượng nặng nhẹ không nhỉ? Nếu có, thì mùi của máu tươi chảy ra từ cơ thể người vô cùng nặng nề, nó ám xuống sàn rồi lại trườn lên chân.
Shion phát hiện mình đã quen với mùi máu tanh hơn, cơn lợm giọng và ý nghĩ muốn lấy tay che mũi đã vơi đi nhiều so với lúc đi vào. Cậu đã quen với mùi máu. Nghĩa là cậu đã mạnh mẽ hơn? Hay là giác quan của cậu đang dần tê liệt?
Shion sải bước thật rộng, tựa như muốn xé toạc mùi tanh hôi đang bao vây mình.
Quái vật.
Lời thì thầm không thành tiếng của Nezumi có ý nghĩa gì? Dù có hỏi cũng chẳng được đáp lại.
Cậu ngẩng mặt lên. Vai Nezumi đang ở rất gần, chỉ cần đưa tay sẽ chạm tới. Mùi máu tanh đậm đặc hơn. Tiếng kêu rên của những người đang hấp hối cũng rõ dần lên. Tất cả những thứ đó đưa cậu trở lại khoảnh khắc đứng giữa hai bờ sống chết.
"Nezumi."
Nó không đáp lại, chỉ khẽ rướn vai phải.
"Trên sơ đồ Trại Cải tạo, ngoài khu vực mới được xây dựng, có một khoảng trống khá rộng dưới lòng đất, đúng không?"
"Ừ."
"Khoảng trống đó là nơi này à?"
"Đúng thế."
Nó đáp, vô cùng rành mạch.
"Cậu đã biết về nơi này từ trước rồi phải không?"
"Nếu vậy thì sao?"
"Đường dẫn từ khoảng trống xuống dưới là gì vậy?"
Nezumi không quay lại, chỉ bước chậm hơn.
"Cậu cũng nhận ra à?"
"Bởi vì trông nó khá kì cục..."
Đường dẫn kì lạ. Trong sơ đồ cấu trúc của Trại Cải tạo, ngoài mạng lưới dây điện chằng chịt, vô số vách ngăn đều tăm tắp và hằng hà gian phòng, Shion phát hiện có hai khoảng trống. Một là khu vực mới xây dựng ở tầng trên cùng, nơi còn lại là phần ngầm dưới lòng đất này. Từ đây có đường dẫn màu trắng chạy xuống sâu hơn nữa. Nó là một đường thẳng, không phải dây điện hay đường ống mà trông rất giống một lối đi. Thế nhưng nó chẳng dẫn tới đâu, ngay cả một khoảng trống cũng không. Đường dẫn đó đã đứt đoạn giữa chừng. Trong Trại Cải tạo, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng được tính toán kĩ lưỡng nhằm ngăn chặn triệt để mọi âm mưu đột nhập hay tẩu thoát, mọi chức năng đều được thiết lập để thực hiện công việc hiệu quả nhất. Ở một nơi như thế này, đường dẫn trông có vẻ vô nghĩa đó thật bất thường.
Nezumi dừng lại, nghiêng người, liếc xéo Shion.
"Cậu đoán là gì?"
"Là thứ tôi có thể tưởng tượng ra à?"
"Không. Với trí tưởng tượng nghèo nàn của cậu, dù có nghĩ thế nào cũng không đoán ra đâu. Chỗ này đã ngoài tâm cậu rồi, nói chi đến thứ đó."
Trí tưởng tượng của cậu đã tan tành từ lâu. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ tới trên đời lại tồn tại một thế giới như thế này.
Cậu từng không biết gì cả. Nhưng bây giờ thì đã biết.
Hai khoảng trống. Trí tưởng tượng hạn hẹp của cậu không thể đoán biết khoảng trống ở tầng trên cùng là gì, nhưng thứ dưới lòng đất thì đã biết, thậm chí vô cùng tường tận. Khoảng trống màu trắng dưới lòng đất trên sơ đồ là địa ngục sống do thành phố Thánh tạo nên giữa thế gian này. No.6 là một đô thị do con người cai quản, nói vậy con người đã trở nên độc ác đến thế sao? Loài người còn có thể tàn bạo đến mức nào? Làm sao để ngăn chặn được những hành vi tàn bạo đó? Vậy thì...
Shion cân chặt môi, lắc đầu quầy quậy.
Bây giờ không được. Chẳng có thời gian hay sức lực để suy nghĩ nữa. Nhưng một ngày kia... Chắc chắn một ngày kia cậu sẽ tìm ra câu trả lời.
Loài người còn có thể tàn bạo đến mức nào?
Làm sao để ngăn chặn những hành vi tàn bạo đó?
Một ngày kia cậu nhất định sẽ tìm ra đáp án.
Shion hít sâu một hơi, mùi máu xộc vào mũi. Cậu thấy tự tin từ tận đáy lòng. Cậu tin rằng có ngày mình sẽ tìm được câu trả lời bằng chính sức mạnh của bản thân. Niềm tin đó vững chãi như một bức tường thành, nó giúp cậu vững lòng rằng, dù rơi vào hiểm cảnh nào, cậu vẫn sẽ luôn là một con người đúng nghĩa.
Nezumi ngoảnh lại nhìn Shion. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đúng vậy, Nezumi. Tôi tin rằng chừng nào còn ở bên cậu, tôi vẫn sẽ là một con người.
"Gì thế?"
Nezumi nháy mắt.
"Cậu đang cười đấy."
"Tôi đang cười ư?"
Cậu đưa tay sờ mặt. Mồ hôi lẫn với máu đã khô lại trên mặt cậu.
"Tôi đã cười à?"
"Cậu đã cười. Trong tình cảnh này mà cậu còn cười được cơ đấy? Làm tôi cứ tưởng tôi phát điên rồi."
"Tôi vẫn tỉnh táo. Có lẽ vậy."
"Nếu thế thì tốt. Ở nơi này, tỉnh táo và điên dại cách nhau chỉ trong gang tấc thôi."
"Tôi mà phát điên thì cậu có bỏ mặc tôi không?"
"Có chứ. Lúc đó mà kéo cậu theo chẳng hóa ra tôi vác thêm cục nợ à? Cho tôi xin đi."
"Nói cũng phải."
Ha ha.
Khóe môi Nezumi cong lên. Nó cũng đã cười, dù đang rơi vào tình cảnh tồi tệ. Không phải nụ cười gượng gạo hay mỉa mai, mà là nụ cười vui vẻ.
"Tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu, Shion."
Shion rụt cằm. Chắc chắn câu tiếp theo không phải lời ngọt ngào có cánh kiểu như "Dù có là gánh nặng tôi vẫn sẽ dắt cậu theo".
"Tôi sẽ cắt cổ cậu thật ngọt."
Nezumi vừa cười vừa giơ một ngón tay lên. Tròng mắt xám không hề có nét cười, mà tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng.
Shion bất giác ôm lấy cuống họng, vết thương Nezumi gây ra vài ngày trước vẫn còn. Vết thương do dao xẹt ngang, chỉ rỉ máu, đã liền miệng từ lâu, ấy vậy