Chương 3
Tiếp theo tôi sẽ kể về hai vị thần thuở ban sơ của thế giới. Thần thiện nói với thần ác rằng, "Những tư tưởng, điều răn, ý nghĩ, lựa chọn đức tin, ngôn ngữ, hành động, cái tôi bên trong và linh hồn ta không bao giờ thống nhất.
- Thần thoại Ba Tư
Đứa bé quẫy đành đạch trong tấm vai lấm bẩn rách lỗ chỗ, khóc váng lên.
Trời ạ, đủ lắm rồi đấy.
Inukashi tặc lưỡi, cất mấy đồng xu đang đếm dở vào túi. Đó là tiền lời của cả ngày hôm nay. Cũng được kha khá.
Đã một đêm trôi qua kể từ cuộc săn người, West Block vẫn đang chìm trong ai oán và hỗn loạn. Không ai biết có bao nhiêu người bị giết, bao nhiêu người bị bắt, hay bao nhiêu người đã trốn thoát. Dù muốn biết cũng chẳng có sức lực và biện pháp để tìm hiểu.
Rạng sáng hôm nay, Inukashi dắt chó dạo quanh chợ, chính xác là dạo quanh nơi-cho-đến-hôm-qua-còn-là-chợ.
Hơn phân nửa nhà cửa, mặc dù Inukashi không chắc mấy gian hàng xập xệ đó có đáng được gọi là nhà cửa không, đã sập thành gạch vụn. Có vẻ như đợt săn người lần này được thực hiện với quy mô lớn gấp nhiều lần bình thường. Không, không chỉ đơn giản như thế.
Theo thông lệ, dù có tàn phá hay đánh sập vài ngôi nhà để truy bắt thì cũng không hủy hoại tàn khốc đến mức ấy. Nếu hóa thành chim bay lên trời và nhìn xuống, có lẽ sẽ thấy được quang cảnh quái dị, giữa chợ xuất hiện một hố to, quanh miệng hố chất đầy gạch đá cát bụi.
Con phố có những gian hàng tồi tàn san sát, với gái điếm, kẻ trộm, trẻ em đói khát, ăn mày, gián và chuột cống lúc nhúc này, tuy hỗn loạn nhưng tràn đầy sức sống.
Thế mà nó đã bị xóa sổ chỉ trong chốc lát.
Thật đáng kinh ngạc!
Inukashi đứng trên đống đổ nát, thở hắt ra. Không phải là tiếng thở dài não nùng. Nó không đa sầu đa cảm tới mức đứng đây sầu não trước cảnh tượng thảm khốc này. Nó chỉ thấy sửng sốt thôi.
Bọn chúng ra tay tàn nhẫn nhường này cơ à?
West Block là nơi tụ tập của những con người không vũ trang, không sức mạnh, chẳng phải thù địch hay bè đảng thống đối gì. Vậy tại sao lại phải càn quét West Block đến mức ấy?
Không đau khổ hay giận dữ, Inukashi chỉ thấy sửng sốt.
Tàn phá khủng khiếp! Hung bạo cùng cực! Thật ngoài sức tưởng tượng.
Inukashi cúi nhặt một nắm gạch đá dưới chân. Chúng vỡ nát nhưng không hề có vết cháy. Xem ra trong cuộc săn người này, No.6 không sử dụng vũ khí kiểu cũ như đại bác, súng phóng lựu hay máy phóng lửa để thiêu rụi mọi thứ như những lần trước.
Inukashi đưa nắm gạch đá lên mũi ngửi. Khứu giác nhạy bén của nó cũng không đánh hơi được chút mùi khói lửa nào, chỉ có mùi hôi thối nồng nặc của xác chết. Một thứ vũ khí không lưu lại mùi hay dấu vết sau khi tàn phá ư?
Tấn công bằng sóng âm?
Inukashi lẩm bẩm. Trước đây nó từng loáng thoáng nghe Nezumi nói tới sóng âm lúc bàn về cá voi. Inukashi chẳng thể nhớ nổi vì sao lại bàn về cá voi. Nó chưa nhìn thấy hay sờ vào cá voi lần nào, ngay đến biển nó còn không có khái niệm gì. Thế giới mà Inukashi biết chỉ gói gọn trong khách sạn bỏ hoang và khu vực lân cận. Nó vẫn sống trong khu vực này từ xưa đến nay, chưa một lần nghĩ đến việc rời khỏi West Block. Cuộc sống của nó quanh đi quẩn lại giữa khách sạn, chó và chợ, thế là quá đủ rồi. Nó chẳng hứng thú đi đâu cả. Nezumi chỉ là kẻ qua đường, chợt đến chợt đi không có nơi dừng chân cố định. Inukashi không tin những kẻ qua đường, cũng không muốn thân cận với hạng người đó. Thế nhưng, thế giới qua lời kể của Nezumi lại hấp dẫn Inukashi, thế giới ấy Inukashi chưa từng thấy, và chắc cả đời cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng tận mắt. Biển cũng vậy. Nơi chốn xanh thẳm rộng lớn chứa đầy nước muối với những loài động vật khổng lồ sinh sống, chỉ nghe thôi đã thấy xốn xang. Dù chẳng muốn đi đâu cả nhưng trái tim Inukashi vẫn bị thu hút bởi thế giới bí ẩn trong câu chuyện của Nezumi. Có lẽ cũng nhờ cách kể cuốn hút và giọng nói mà Inukashi chỉ biết miêu tả bằng từ "đẹp" ấy, những điều Nezumi nói mới có sức hấp dẫn lớn lao đến thế. Để được thưởng thức giọng nói và lời ca đó, các cư dân của West Block đã dốc từng đồng xu ít ỏi lũ lượt kéo đến nhà hát tồi tàn của Nezumi.
Ai nấy đều dễ dàng sập bẫy tên đó, nhưng Inukashi này thì không đâu. Tuy đã ngẩn ngơ nghe tên đó kể chuyện, nhưng Inukashi này vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh vô cùng tỉnh táo.
Inukashi ưỡn ngực, dù nó đang đứng trên bãi đổ nát, chẳng có ai để tự mãn cùng.
Inukashi đã phát giác được một chuyện. Nó nhận ra giọng điệu Nezumi có chút thay đổi khi nói về cá voi. Giọng Nezumi trở nên lãnh đạm, không còn sự dịu dàng êm ái tựa lông hồng vẫn dùng để ve vuốt con tim khán giả. Bấy giờ, Inukashi vừa bỏ vào miệng con bọ nó bắt được từ cổ một con chó.
"Tấn công bằng sóng âm?"
Inukashi vừa liếm ngón tay vừa hỏi lại.
"Đó là gì vậy?"
"Là biến sóng âm thành vũ khí công kích khiến con mồi tê liệt rồi bắt giữ."
"Mấy con... cá nhà láng làm được chuyện đó à?"
"Cá nhà táng."
"Ồ, thật đáng nể. Săn mồi bằng sóng âm ư, nghe ấn tượng quá. Giờ mà có một con ở ngay trước mặt thì tao cũng muốn xin chữ kí đấy."
"Có lẽ con người cũng làm thế nữa."
"Hả?"
"Ý tao là có thể con người cũng bắt đầu sử dụng rồi."
"Cái chiêu tấn công bằng sóng âm ấy hả?"
"Đúng vậy."
"Để săn thức ăn ư?"
"Để hủy diệt."
Dùng sóng âm để hủy diệt? Chả hiểu gì sất. Ngay từ đầu, quá nửa những điều Nezumi nói Inukashi đã không hiểu nổi. Mà nó cũng chẳng muốn hiểu. Tuy nhiên, những câu chữ không hiểu nổi đó vẫn canh cánh trong lòng nó.
Để hủy diệt.
"Tên đó..."
Inukashi siết chặt nắm gạch vụn trong tay.
Phải chăng tên đó đã lờ mờ đoán được chuyện sẽ xảy ra? Tên đó đã biết trước về thảm cảnh này?
Gió đang thổi. Thật mỉa mai làm sao, hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trên đầu xanh ngăn ngắt. Màu xanh ấy đẹp đến nhức mắt.
Inukashi hít thở thật sâu. Cả thân thể như run lên trước niềm vui rằng ngay lúc này đây, mình vẫn còn sống và hít thở. Nhiều người đã chết. Nezumi và Shion đều bặt vô âm tín. Họ đang bị chôn vùi dưới đống hoang tàn này hay đã đột nhập thành công vào Trại Cải tạo? Dù là trường hợp nào thì cũng không còn cơ hội tái ngộ nữa. Chắc thế.
Mọi người đều đã chết. Ai cũng bị xóa sổ. Nhưng tôi vẫn sống sót.
Inukashi liếm môi dưới, nở nụ cười bâng quơ.
Tôi vẫn còn sống.
Niềm hân hoan vui sướng dâng trào, Inukashi chỉ muốn hét thật to, toàn thân nó run lên dữ dội.
Mất mát ư? Suy sụp ư? Rỗi hơi đâu mà nghĩ đến những điều đó. Kẻ còn sống là kẻ thắng cuộc. Tôi còn sống, cho nên phần thắng thuộc về Inukashi này. Phải không, hả Nezumi?
Một con chó cất tiếng sủa, chân trước đào bới đống đổ nát, ngửi khịt khịt rồi lại đào tiếp.
"Có gì không?"
Con chó lông xám tai cụp sủa một tiếng, ra chiều đắc thắng rồi chạy đến nhả thứ đang ngậm lên tay Inukashi. Là một đồng bạc.
"Giỏi lắm."
Nó xoa đầu con chó.
"Đào nữa đi. Tìm thêm nhiều tiền nào."
Được chủ khen ngợi, con chó mừng rỡ vẫy đuôi rối rít.
"Chỗ này lúc trước là hàng thịt, đào tiếp có khi tìm thấy thịt. Đó sẽ là bữa tối của bọn mày đấy. Thịt và tiền. Tìm cho kĩ nào."
Lần này là tiếng sủa của con chó nhỏ lông trắng. Miệng nó ngậm chiếc ví bằng vải.
"Ố ồ, tuyệt vời."
Không có đồng vàng nào nhưng đầy ắp xu lẻ và vài đồng bạc. Inukashi suýt nhảy cẫng lên. Thành thật mà nói, nó không nghĩ sẽ vớ bẫm thế này.
May mắn quá. Hôm nay chắc là ngày thời vận của mình tốt nhất từ trước đến giờ.
Inukashi thúc giục lũ chó đào bới.
Nghe nói lão chủ hàng thịt tích cóp được một đống tiền. Vừa nãy Inukashi đã thấy lão nằm tắt thở dưới đống gạch vụn, cánh tay lông lá thò ra dưới bức tường đổ sập. Cánh tay đó vẫn thường ném cành cây, gạch đá vào lũ trẻ và đám ăn mày hay mon men trước hàng của lão. Chính Inukashi cũng dính đòn vài lần. Ngón cái và ngón trỏ của lão chủ đeo hai chiếc nhẫn vàng to sụ, mỗi lần lão vung tay, chúng lại lấp la lấp lánh. Chiếc nhẫn ở ngón trỏ đang yên vị trong túi Inukashi. Chiếc kia thì chẳng biết đã cùng ngón cái của lão văng tới nơi nào rồi.
Lão là một kẻ tham lam bủn xỉn, nhưng cũng thật đáng thương. Bởi vì chết rồi thì lão chẳng thể dành dụm hay tiêu tiền được nữa.
Inukashi dự định đào xong hàng thịt sẽ đào sang tiệm quần áo cũ bên cạnh, biết đâu lại kiếm được hai ba mảnh áo mảnh quần còn nguyên vẹn. Tốt nhất là một cái áo ấm dày dặn, còn không thì sơ mi hay áo khoác cũng được. Tiếp đến là tiệm ăn. Nếu đào thấy cái nồi lớn họ hay dùng để đun nóng đồ thừa trên bếp thì hay quá.
Có hơi người. Inukashi đảo mắt, khẽ chép miệng. Một đám đông chẳng biết từ đâu kéo đến đống đổ nát và bắt đầu đào bới. Có kẻ cũng kêu lên khi tìm được gì đó như Inukashi lúc nãy. Những đứa trẻ lấm lem giành giật miếng vải trông như một tấm chăn. Ở West Block bây giờ, đồ vật có giá hơn tiền bạc. Tiền bạc thật vô nghĩa ở một nơi bị tàn phá như thế này. Tuy nhiên, chưa đầy một tháng nữa, nơi đây sẽ lại trở thành khu chợ hệt như trước kia. Các gian hàng vẫn san sát nhau, người đến rồi đi, ngập tràn tiếng kêu la, nói cười í ới, đủ loại mùi hỗn tạp nồng nặc. Gái điếm nấp trong những con hẻm u tối, ăn xin lê la khắp nơi. Đến lúc đó, ai có đồng vàng đồng bạc thì có quyền lớn tiếng hạch sách.
Đám người kéo đến đào bới càng lúc càng đông. Xem chừng bọn họ túa ra từ những căn nhà bị đánh sập. Nhiều đối thủ cạnh tranh quá, còn chần chừ ở đây thì người ta sẽ lượm lặt hết các thứ đáng giá mất thôi.
Thật là một đám phiền phức!
Inukashi tặc lưỡi lần nữa rồi mỉm cười. Nó ngẩng đầu nhìn về dãy tường bằng hợp kim đặc biệt bao quanh No.6 ở đằng xa.
No.6, hãy nhìn chúng tôi đi! Dù có bị giày xéo, giẫm đạp bao nhiêu lần, chúng tôi cũng ngẩng cao đầu chứ không chịu khuất phục. Dù có ngã gục, bò trườn dưới đất, chúng tôi vẫn sống. Chúng tôi cứng cỏi hơn các người nghĩ nhiều đấy.
Inukashi nheo mắt lại. Bức tường hợp kim đặc biệt lấp lánh dưới nắng trời. Thường ngày nó đều né tránh ánh sáng ấy, vì quá chói mắt. Nhưng hôm nay thì khác. Bức tường lấp lánh ấy trông rẻ tiền y hệt hai chiếc nhẫn của lão hàng thịt.
"Có lẽ chính các người mới là kẻ yếu đuối."
Inukashi giật bắn. Nó dáo dác nhìn quanh xem có phải ai khác vừa lên tiếng không, nhưng sát bên nó chỉ có mấy con chó. Chỉ mình nó nói được tiếng người.
Inukashi bặm chặt môi, cau mặt.
Không được suy nghĩ về chuyện của No.6. Không được dây dưa với nó. Thành phố Thánh đó luôn ngự trị ở nơi cao. Nó là một tên bạo chúa, nắm giữ quyền lực tối thượng và chà đạp West Block dưới chân. Nhưng mặt khác, thông qua những con đường bất hợp pháp, một số người và hàng hóa của No.6 đã tới West Block. Đây là sự thật. Một sự thật khác là bản thân Inukashi đã hưởng một phần lợi lộc không nhỏ từ bọn người và hàng hóa đó.
Inukashi sống bám vào No.6 như lũ ve rận bán trên thân chó. Đối với No.6, những kẻ như nó chỉ là kí sinh trùng nhỏ nhoi như loài ve bọ. Mặc dù có lẽ cư dân nội thành chưa lần nào nhìn thấy rận hay bọ cả.
Inukashi vẫn luôn nghĩ như vậy.
Thành phố Thánh ngự ở nơi cao. Bên dưới là những kẻ không khác gì sâu bọ như nó.
Suy nghĩ đó chẳng khiến Inukashi nao núng, bờ nó đã vứt bỏ tự trọng và liêm sỉ từ lâu rồi. Một khi dẹp đi những thứ dư thừa và chấp nhận sự đời, nó có thể sống được ở bất cứ nơi đâu.
Đây là triết lý sống mà Inukashi ngộ ra. Tuân theo triết lý ấy, nó có thể sống vô tư lự cùng đàn chó của mình.
Vậy mà dạo này, có gì đó khang khác. Trục chính của triết lý bắt đầu lệch hướng.
Ví như việc nó cảm thấy bức tường sừng sững bao quanh thành phố Thánh trông như một món đồ chơi rẻ tiền, rồi như việc nó đứng đây lẩm bẩm mấy câu như "Có lẽ chính các người mới là kẻ yếu đuối"... Tất thảy đều kì cục.
Mình đang nhìn No.6 bằng ánh mắt thù địch, có ý định thách thức nó ư?
Lẽ nào, lẽ nào...
Inukashi lắc đầu. Thật là nực cười. Nực cười hết sức. Ve rận thì mãi là ve rận. Chỉ cần cẩn thận để khỏi bị nghiền nát và lẳng lặng hút máu vật chủ là đủ, tuyệt đối không được nghĩ tới chuyện cắn đứt động mạch của vật chủ.
Inukashi tự nhủ, rồi lại cau mày. Nó biết mình cũng nên tự đi đào bới tìm kiếm, chứ không thể giao hết cho lũ chó. Thế nhưng, nó vẫn chôn chân ở đây.
Vẫn đứng thõng hai tay, Inukashi nheo mắt nhìn về phía bức tường.
Thành phố Thánh ngự ở nơi cao.
Bên dưới là những con người không khác gì sâu bọ. Nó có thể khuấy đảo mối quan hệ đó, phá sập những bức tường giả mạo, phơi bày bộ mặt trần trụi của No.6. Ý nghĩ ấy đã xâm chiếm đầu óc nó mất rồi. Là lỗi của hai kẻ đó. Chính Shion và Nezumi đã nhen nhóm tư tưởng này trong đầu nó.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Shion hiện lên trong đầu Inukashi. Nó giật mình đến mức bật ngửa, suýt thì ngã lăn ra đất
Shion, cậu thiếu niên Nezumi dẫn về, là cư dân của No.6, ngây thơ ngờ nghệch hết thuốc chữa. Thật khó mà tin nổi cậu ta lại là tội phạm nguy hiểm bậc nhất.
Không thể nào tin nổi. Cậu ta còn chẳng giết nổi một con ve chó nữa là. Cả mái tóc nữa, còn trẻ mà tóc đã bạc trắng, lạ lùng hết sức. Nhưng mà mái tóc đó cũng không tệ, óng mượt và hiếm có. Nếu khéo léo cắt ra làm thành bộ tóc giả, chắc sẽ bán được bộn tiền... Mà không chỉ ngoại hình, con người cậu ta cũng kì quặc nữa.
"Phải."
Inukashi nhớ tới câu trả lời quả quyết của Shion khi nó hỏi cậu rằng cư dân của No.6 có phải cũng giống như người ở West Block hay không. Shion đã đáp rành rọt, "Phải."
Mặc dù cười nhạo Shion ngờ nghệch, nhưng khi nghe câu trả lời của cậu, Inukashi chợt thấy trống ngực đập dồn.
Đều là con người. Vậy ra những người sống ở bên trong và bên ngoài bức tường đều như nhau cả?
Đúng thế.
Inukashi biết Shion không phải nói cho có lệ mà cậu thật sự tin như vậy. Dường như đối với shion, bất kể sống ở đâu, bất kể màu da màu tóc thế nào, chỉ cần là người thì cậu đều quy vào phạm vi "con người" cả. Suy nghĩ kì quặc đến khó tin. Lẽ ra lúc ấy nó nên hỏi Shion đã hình thành quan điểm này từ đâu.
Còn Nezumi nữa, tên đó cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì. Hành tung bí ẩn và nguy hiểm hơn Shion nhiều. Nezumi nung nấu ý định một ngày nào đó sẽ lật đổ No.6, phanh thây thành phố Thánh như thể dùng con dao bén nhọn mổ bụng moi hết ruột gan người ta vậy.
Inukashi sờ tay mình, da gà đã nổi hết cả lên, nhưngkhông phải vì lạnh. Mỗi lần nghĩ đến Nezumi, Inukashi đều ớn lạnh vì sợ. Đánh chết nó cũng không muốn mở miệng thừa nhận mình sợ Nezumi, nhưng Nezumi thật sự khiến nó khiếp hãi, ngay từ lần đầu gặp mặt. Đôi mắt xám, giọng nói có thể đánh cắp linh hồn, cách sử dụng dao thuần thục, tất cả đều không bình thường. Nezumi là một kẻ thâm sâu khó lường. Inukashi không hiểu lắm nhưng nó vẫn thấy sợ. Thếmà lạ lùng thay, Nezumi đáng sợ đó lại sợ Shion. Tuy không dám khẳng định nhưngInukashi lờ mờ cảm nhận được. Mà cảm nhận của nó thì ít khi sai.
Nezumi sợ Shion, tuy không rõ nguyên nhân nhưng chắc chắn là thế. Tóm lại, đó là hai kẻ quái gở không sao hiểu nổi. Ấy vậy mà nó lại tin lời của Shion và Nezumi, tin rằng một ngày kia bức tường lừng lững của thành phố Thánh sẽ sụp đổ.
Lũ chó sủa um lên. Hình như bọn chúng phát hiện được mấy miếng thịt. Nước dãi nhỏ tong tỏng, chúng ngước nhìn chủ với vẻ van lơn.
"Ăn đi."
Inukashi hất cằm. Ba chú chó nhảy xổ vào đám thịt. Có đứa bé trai hai má gầy hóp đứng xớ rớ nhìn chòng chọc vào lũ chó. Inukashi cố ý lớn tiếng khịt mũi.
Xin lỗi nhé nhóc con. Ở đây muốn ăn thì phải tự thân vận động, không ai bố thí cho nhóc đâu.
Đứa bé bỏ chạy. Lũ chó ngoạm lấy mấy miếng thịt. Bầu trời xanh không một gợn mây.
Shion, Nezumi.
Inukashi nhìn lên trời.
Hai người đã biến mất thật ư? Chúng ta không thể gặp lại nữa sao? Hai người bỏ lại một mình tôi ở đây à?
Niềm hân hoan mới nãy đã bay biến mất.
Ở cái West Block thiếu vắng hai người, tôi phải đối mặt với bức tường kia như thế nào đây?
Ẳng ẳng.
Có tiếng chó kêu nhưng không phải là lũ chó mà Inukashi dắt đến. Inukashi có thể phân biệt tiếng sủa của từng con chó mà nó nuôi.
Tiếng kêu này là...
Inukashi nhảy khỏi đống đổ nát và huýt một tiếng ngắn. Một con chó to lông màu nâu phóng ra từ trong góc tối của nơi đã từng là hàng thịt, lao về phía Inukashi.
"Mày vẫn còn sống ư?"
Khi cuộc săn người sắp diễn ra, lảng vảng ở khu chợ sẽ rất nguy hiểm, nhưng cứ chui rúc ở khách sạn thì chẳng làm ăn được gì, vì vậy Inukashi đã ra lệnh cho con chó này đi do thám tình hình khu chợ. Tối qua không thấy con chó quay lại nên Inukashỉ cứ ngỡ nó đã mất mạng trong cuộc săn người, nào ngờ nó vẫn còn sống.
"Tốt lắm, mày đã cố gắng sống sót. Nhưng tại sao không quay về ngay? Hử? Có bị thương ở đâu không?"
Inukashi sờ khắp mình con chó, không có vết máu, trông nó cũng chẳng có vẻ gì là đau đớn. Tuy người ngợm lấm lem nhưng xem ra không bị thương ở đâu hết.
"Mày đã làm gì thế? Còn sống thì phải lo về nhà ngay chứ..."
Inukashi khựng lại. Có tiếng khóc. Không phải tiếng chó. Đây là... tiếng người? Không những vậy, hình như là tiếng em bé. Con chó nâu ngoạm tay áo Inukashi, giật giật.
"Gì thế?"
Con chó muốn dẫn mình đi đâu đó. Inukashi bỗng có linh cảm chẳng lành. Nó hiếm khi có linh cảm tốt, và sự thật là chẳng có chuyện tốt lành nào hết, nhưng linh cảm xấu thì có thừa và luôn luôn đúng.
Này này, không lẽ...
Con chó dẫn Inukashi vào khoảng đổ nát giữa hàng thịt và tiệm quần áo cũ, rồi quay lại nhìn chủ, tai phe phẩy như thể chờ khen thưởng. Inukashi nhìn chằm chằm thứ đang co cuộn giữa kẽ hở của mảnh tường vỡ và mặt đất. Nó ngẩng lên, nhìn xung quanh, chớp chớp mắt rồi lại cúi đầu nhìn chòng chọc vào kẽ hở kia.
Là một đứa bé. Nhìn kiểu gì cũng là một đứa bé loài người đang nằm rúm ró trong tấm vải đen đen, khóc váng lên từng hồi. Tiếng khóc chói tai hoàn toàn không hợp với cảnh tượng đìu hiu nơi đây.
"Mày đã ở lại cả đêm để sưởi cho nó khỏi chết cóng à?"
Con chó vẫy đuôi lia lịa thay cho câu trả lời.
"Đồ ngốc."
Inukashi buột miệng mắng.
"Nhặt một đứa bé về để làm gì? Thứ này không bán cũng chẳng ăn được. Mày đang nghĩ cái gì thế?"
Có lẽ do nghe thấy tiếng Inukashi quát tháo, đứa bé bỗng gào khóc to hơn, đến mức Inukashi nảy ra suy nghĩ có lẽ bức tường này sập là tại tiếng khóc đinh tai nhức óc kia.
Chả lợi lộc gì khi rước về một đứa bé. Nếu là lợn hay dê thì còn giết thịt ăn hoặc lấy sữa được, nuôi súc vật không bị lỗ. Nhưng nuôi một đứa trẻ loài người thì chỉ mang lại phiền toái và gánh nặng chứ chẳng được ích lợi gì. Thật ra ở West Block cũng có vài kẻ hành nghề buôn trẻ em, nên có thể nuôi đứa bé này lớn một chút rồi đem bán.
Nhưng Inukashi không làm thế.
Inukashi hầu như chưa bao giờ từ chối bất cứ thương vụ gì có thể kiếm ra tiền, cũng không ngại để tay mình vấy bẩn. West Block này không phải nơi dễ dàng sinh tồn. Để tồn tại, nó sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, và sẽ luôn như vậy. Riêng việc mua bán trẻ em thì không. Chỉ có những kẻ xấu xa, thấp kém, đồi trụy đến tận cùng mới nhúng tay vào vụ đó. Inukashi không nói lời hoa mĩ, nhưng nó không muốn mình sa lầy tới mức ấy. Tuy vậy, Inukashi không hề có ý định cứu giúp đứa bé đang khóc váng trời váng đất kia. Nếu đã biết cứu nó chỉ đem lại phiền toái thì Inukashi sẽ chẳng đời nào dây vào. Nó không tốt đến thế đâu.
Cứ bỏ mặc ở đây, đứa bé sẽ chết. Trời bắt đầu phủ bóng mây, có lẽ đến chiều tuyết sẽ rơi. Tối xuống, mặt đất lạnh như băng, dễ dàng cướp đi những sinh mệnh yếu đuối bất lực.
Thế thì sao? Số phải chết thì chết sớm một chút lại hóa hay. Ra đi khi chưa biết nếm mùi khổ sở cũng là một loại may mắn. Inukashi nghĩ mình có thể đắp một phần mộ cho đứa bé. Đào một cái hố nhỏ là được, khỏe hơn chôn chó nhiều.
Gâu!
Con chó sủa váng óc rồi tông thẳng vào Inukashi, khiến nó suýt ngã.
"Này, dừng lại! Mày có thôi đi không thì bảo?"
Inukashi hét toáng lên. Mắt chạm mắt. Trong lũ chó sống ở khách sạn bỏ hoang, con này thuộc dạng thông minh. Nó mang dòng máu của con chó mẹ đã nuôi nấng Inukashi.
Mắt nó giống y chang mẹ.
Đôi mắt hiền hòa, thông thái.
Phải chi tất cả mọi người đều có đôi mắt giống mẹ...
Thỉnh thoảng Inukashi lại nghĩ vậy.
Nếu mọi người đều có đôi mắt giống mẹ, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn phần nào.
Con chó lôi đứa bé ra khỏi bức tường đổ rồi dùng hai chân trước cào cào mặt đất.
"Gì chứ... rốt cuộc mày..."
Inukashi hít một hơi. Mảnh vải quấn đứa bé trông rất quen. Inukashi bồng đứa bé lên xem xét, và nhận ra đó là một chiếc áo khoác, tuy đã cũ nhưng chất lượng khá tốt.
"Shion..."
Đây là áo của Shion, là cái áo khoác Rikiga đã mua và bắt Shion mặc cho bằng được.
"Tại sao Shion lại..."
Con chó phủ phục dưới chân chủ. Inukashi chợt nhớ ra con này rất thích Shion và có vẻ Shion cũng vậy. Hầu như ngày nào cậu ta cũng chải lông cho con chó này. Có lẽ những kẻ đầu óc sáng láng thường hợp cạ với nhau.
"Shion giao đứa trẻ cho mày hả?"
Con chó sủa một tiếng thay cho lời khẳng định.
"Đừng... Đừng có đùa chứ? Tại sao tao lại phải dính dáng đến đứa trẻ? Có chết tao cũng không chăm sóc con đỏ đâu. Đừng có đùa chứ trời."
Đứa bé ngọ nguậy trong vòng tay Inukashi, không khóc nữa, mắt ươn ướt nhìn Inukashi. Tròng mắt nó màu đen ánh tím, dưới ánh sáng, sắc tím càng rõ rệt. Đôi mắt ngấn nước khiến Inukashi liên tưởng tới mặt hồ đêm sóng sánh. Màu mắt của đứa trẻ thật giống mắt Shion, gần như y hệt.
"Chắc nhóc không phải là con của Shion đâu nhỉ? Cậu ta làm gì có khả năng sinh em bé chứ."
Inukashi nói. Đột nhiên đứa bé nhoẻn miệng cười, vừa nhìn Inukashi vừa cười khúc khích. Nụ cười làm tim Inukashi thất lại, nó tưởng mình sắp khóc đến nơi. Chuyện gì thế này?
Đứa bé đang cười còn mình thì muốn khóc, Inukashi bỗng thấy hoang mang, chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Nắng tắt dần, mây đen kéo tới, gió cuốn quanh người. Inukashi thấy lành lạnh gáy, rồi chợt nhận ra mình đang toát mồ hôi.
Về thôi.
Inukashi giẫm chân, tiếng gạch đá lạo xạo vang lên.
Mình phải về thôi. Ờ mà... phải làm sao đây... Đúng rồi, mình sẽ nhét đứa trẻ vô dụng này về chộ cũ và vẫy tay chào tạm biệt. Rồi thì, rồi thì... Nhanh chóng trở về khách sạn bỏ hoang... A, trước đổ còn phải đào chỗ tiệm quần áo cũ xem có gì đáng giá không...
Inukashỉ liếc nhìn xung quanh, suýt thì khóc thét. Số người tụ tập đã đông gấp ba vừa nãy, phần lớn đều đang tay không đào bới những gì còn sót lại dưới lớp gạch đá, chẳng quan tâm tay có chảy máu hay sứt móng không. Vào mùa đông khắc nghiệt, những thứ giữ ấm quan trọng chỉ sau thực phẩm. Chúng không vỡ tan như chén đĩa hay giập nát như trái cây. Chỉ cần đào lên, giặt sạch, sửa sang lại là có thể bán được.
Chậm chân mất rồi.
Inukashi chép miệng. Bây giờ có chen vào đám đông đó chắc cũng chẳng kiếm chác được gì ra hồn nữa. Hay gọi đàn chó đến đuổi bọn người đó đi nhi? Inukashi lập tức gạt bỏ suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu. Quá nguy hiểm. Cư dân của West Block luôn chật vật để sống qua ngày, và hôm nay, họ sẽ quyết liệt hơn bao giờ hết. No.6 đã thổi bay mọi đạo lý và trật tự ít ỏi ở mảnh đất này cùng với khu chợ rồi.
Nếu xua lũ chó ra, có lẽ đám đông sẽ tạm thời lánh đi. Tuy nhiên, sau đó thì sao? Mình sẽ bị cả lũ bao vây. Họ sẽ không nương tay với những kẻ có ý đồ độc chiếm nhu yếu phẩm trong cảnh hỗn loạn hoang tàn này. Nếu họ nhân nhượng thì sẽ bị mất phần. Chính vì vậy, họ sẽ không khoan nhượng, cũng không được phép khoan nhượng bất cứ ai uy hiếp tới tồn vong của mình.
Inukashi thừa biết con người bị dồn đến đường cùng sẽ trở nên hung tợn nhường nào. Chẳng khác gì những con sói đói. Đồng thời nó cũng hiểu rằng một khi sự hỗn loạn lắng xuống thì trật tự tối thiểu sẽ được tái thiết. Trong một bầy sói hoang còn có trật tự, khuôn phép, con người cũng vậy.
Tóm lại, hôm nay đến đây thôi. Inukashi tự khuyên mình nên hài lòng với số chiến lợi phẩm từ hàng thịt. Thật ngu xuẩn khi trở thành kẻ thù của đám đông chỉ vì chút lòng tham trước mắt
Biết lúc nào nên rút lui cũng là một kĩ năng cần thiết để sinh tồn ở đây.
"A ba."
Đứa trẻ kêu lên, tay với về phía trước. Bàn tay mềm mại chạm vào má Inukashi. Hình như nó muốn uống sữa, vì môi cứ chu ra chúm chím. Có vẻ nó đã được nuôi nấng, chăm sóc chu đáo, không ốm đói tong teo chút nào. Thật hiếm có đối với một em bé ở West Block.
Từ cánh tay truyền đến sức nặng và hơi ấm của đứa trẻ.
Inukashi thở dài nhìn xuống.
Mình lỡ bồng nó mất rồi. Mắt đã chạm mắt. Tay cũng cảm nhận được hơi ấm và sức nặng.
Gì thế này?
Inukashi muốn ngửa mặt lên trời than thở.
Tôi phải làm gì với cục nợ này? Tôi phải làm sao đây?
Trên đầu Inukashi, mây phủ đầy trời. Gió càng thêm lạnh.
Tôi phải làm gì hả, Shion?
Con chó nâu vẫy đuôi lia lịa, ra chiều động viên khuyến khích.
Inukashi chưa từng nuôi dạy đứa bé loài người nào. Tuy nhiên, nó đã chăm sóc rất nhiều cún con. Nó tự nhủ là rồi sẽ có cách thôi.
Người và chó chắc không khác nhau là mấy.
Inukashi nghĩ vậy. Chỉ khác ở chỗ hai chân hay bốn chân, có đuôi hay không mà thôi.
Inukashi hạ quyết tâm. Mình sẽ nuôi nó.
Một khi đã bế về nhà thì mình sẽ không vứt bỏ. Mình sẽ nuôi nó bằng cách của riêng mình. Nếu may mắn thì nó sẽ lớn khôn, còn không thì... cũng chẳng có gì ghê gớm. Cùng lắm là chết chứ mấy.
Hai con trong bầy chó cái đã sinh trái mùa. Cún con sinh trái mùa phần nhiều là chết yểu. Mỗi chó mẹ đều sinh được bốn con nhưng một nửa số đó vừa sinh ra thì đã chết.
"Vậy phải cố lên đấy. Bởi vì việc nhóc có sống sót được không đều phụ thuộc vào vận may của nhóc cả. Nếu xui xẻo thì không phải do tao mà là tại thần linh... À không, hãy đi mà oán trách Shion ấy, hiểu chưa?"
Inukashi đặt đứa bé sát vào bụng con chó cái lông đen. Chó mẹ vừa mất con vẫn nằm im, thở một hơi dài thườn thượt. Đứa bé mở to mắt nhìn lên Inukashi.
Tròng mắt như mặt hồ đêm, không phản chiếu gì nhưng tưởng như có thể nuốt chửng tất cả. Inukashi lảng sang chỗ khác rồi quay phắt đi. Phải kiểm tra chiến lợi phẩm của hôm nay mới được. Inukashi lập tức đắm chìm vào những đồng bạc chồng trên bàn.
Nhiều tiền hơn nó tưởng. Hơi tiếc vì không lấy được quần áo cũ và nồi, nhưng kiếm được ngần này tiền nên nó cũng không than phiền gì nữa.
Một đồng, hai đồng, ba đồng... Lão chủ hàng thịt tham lam tích cóp được khá quá nhỉ. Inukashi ta đây sẽ giữ hết chỗ tiền này cho ông, nên cứ an tâm mà về thế giới bên kia đi nhé.
Kẹp mấy đồng bạc giữa những ngón tay, Inukashi tự nhiên ngoác miệng cười.
Giá như đứa bé đó cũng mang bên mình một túi đầy tiền thì hay biết mấy.
Có điều... Nắm chặt những đồng bạc trong tay, Inukashi nghĩ.
Mình cũng hiền từ quá rồi.
Inukashi lại thở dài, tự hỏi mình sao lại mang đứa bé đó về đây.
Inukashi nhặt chiếc áo khoác dưới sàn lên. Là áo của Shion. Con chó nâu đã kể gần hết sự việc cho nó nghe. Shion quấn chiếc áo này cho đứa bé rồi gửi gắm lại cho con chó. Không, gửi gắm lại cho Inukashi.
Inukashi, đứa trẻ này nhờ cả vào cậu đấy.
Chẳng cần phải nghe con chó nâu kể, trong khoảnh khắc đứa bé nhìn mình, bên tai Inukashi đã vang lên giọng nói của Shion.
Inukashi, đứa trẻ này nhờ cả vào cậu đấy.
Cảnh cậu thiếu niên tóc trắng giấu đứa bé dưới đống đổ nát giữa cuộc săn người, giữa sự hỗn loạn đến tột cùng của khu chợ như đang hiển hiện trước mắt. Do đó, Inukashi không thể từ chối. Nó không thể bỏ mặc thứ Shion đã gửi gắm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nếu khoanh tay đứng nhìn đứa bé chết thì Shion sẽ...
Chắc cậu ta sẽ không trách móc mình. Chỉ là, cậu ta sẽ rất thất vọng. Sắc tím trong mắt cậu ta sẽ tối đi, khuôn mặt sẽ trở nên buồn bã. Nhìn thôi cũng đủ nhói lòng. Mình... không thích điều đó.
Inukashi hít một hơi. Những đồng bạc trong tay lăn tròn trên bàn. Nó tự hỏi mình.
Inukashi, mày đang nghĩ có thể gặp lại họ, rằng họ còn sống và sẽ trở về ư?
Nó tự trả lời.
Không, chuyện... chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Hoàn toàn không thể. Chuyện đó giống một phép màu viển vông, hệt như chuyện sáng mai thức giấc, đống hoang tàn này đã biến thành cánh đồng hoa.
Ừ... đúng thế... Có thể là vậy, nhưng mà...
Nhưng mà? Này, mày đang nghĩ gì vậy? Là săn người đó. Mày đã thấy đống đổ nát ấy rồi còn gì? Tại sao mày dám chắc là Shion và Nezumi không bị chôn vùi dưới cái đống ấy? Không, có Nezumi đi cùng thì họ sẽ không bị vùi lấp dễ dàng như thế đâu. Kẻ bị nghiền nát dưới bức tường nhà mình là lão chủ hàng thịt. Ha ha. Dù lão thoát khỏi kiếp nạn bị chôn vùi thì sao? Chạy đường nào rồi cũng bị vây bắt và áp giải tới Trại Cải tạo.
Bị áp giải đến... Trại Cải tạo.
Đúng, là Trại Cải tạo, nơi một khi đã bước vào thì không bao giờ có cơ hội sống sót trở ra. Họ đã đi vào cửa tử, vào địa ngục mất rồi. Không quay trở về nữa đâu. Họ không bao giờ xuất hiện trước mặt mày nữa đâu, Inukashi ạ.
Inukashi cắn chặt môi, đấm mạnh vào ngực mình.
Những người đã vào cửa tử sẽ không quay về dương gian nữa. Mình biết điều đó. Nhưng mà...
Lý trí hiểu rất rõ, nhưng nơi này vẫn không chịu chấp nhận.
Inukashi mở bàn tay, xoa lồng ngực gầy gò.
Trái tim nó vẫn đang kêu gào chống đối, không chịu thỏa hiệp.
Hai người đó đã nói rằng họ sẽ đi vào địa ngục nhưng sẽ sống sót trở ra. Cả Nezumi và Shion đều dùng cách nói của riêng mình để cam đoan rằng, họ nhất định sẽ quay lại. Đúng rồi, ngoài ra, ngoài ra, Nezumi cũng đã hứa với mình...
Về sau khi mày bị cơn đau đớn giày vò, tao nhất định sẽ đến bên mày ngay lập tức. Bất kể mày ở nơi nào, tao chắc chắn sẽ hát cho linh hồn mày nghe.
Inukashi không thể nào quên giọng nói nghiêm túc đã thì thầm như thế. Tuy không muốn thừa nhận nhưng câu nói đó vẫn luôn khích lệ tinh thần Inukashi. Chỉ cần được đắm mình trong lời ca tuyệt đẹp ấy, mọi khổ đau sẽ tan biến trong tích tắc, thay vào đó là cái chết không vướng bận. Không sợ hãi trước cái chết cũng chính là không sợ hãi cuộc sống. Nhờ Nezumi, Inukashi có thể sống mà không mảy may lo sợ đến chuyện mất mạng.
Nezumi đã hứa, và Inukashi tin vào lời hứa đó.
Một người là cậu ấm ngây thơ, một kẻ là tên lừa đảo nguy hiểm, nhưng cả hai đều luôn giữ chữ tín.
Vì vậy, họ sẽ trở về.
Nhận ra sau lưng mình im ắng khác thường, Inukashi đứng dậy, ngoảnh lại nhìn.
Đứa bé ghé miệng vào núm vú của con chó cái đen và mút sữa. Con chó ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đứa trẻ loài người đang cố ngoạm lấy núm vú của mình.
"Ồ."
Inukashi thực sự ngạc nhiên.
"Nhóc cũng cứng cỏi đấy nhỉ."
Inukashi không ngờ đứa bé có thể tự mình bú sữa chó giỏi đến thế. Đứa trẻ này đã trốn thoát khỏi cảnh tàn sát của cuộc săn người, xem ra số mạng nó rất lớn.
Sống chết có số, phải nghe theo phán quyết của thần linh. Nhưng muốn bám víu, nắm bắt sự sống thì phải dựa vào chính sức mình.
"Cố mà sống nhé."
Inukashi chọt ngón chân vào mông đứa bé. Không phải đá, chỉ đụng một cái thật nhẹ như cù thôi, thế mà đứa bé khóc òa lên. Tay chân quẫy đành đạch, nấc từng hồi, và rồi, nó khóc càng lúc càng dữ.
Inukashi vội vàng bế đứa bé lên vỏ về, tiếng khóc lập tức ngưng bặt.
"Đừng khóc chứ, đồ ngốc. Tao còn phải đếm tiền nữa. Bận rộn lắm, không rảnh mà dỗ dành mày đâu."
Inukashi đặt đứa bé xuống thì nó khóc òa, bế lên lại nín bặt, còn nhoẻn miệng cười nữa.
Không còn cách nào khác, Inukashi đành bế đứa bé đi quanh phòng. Đứa bé tỏ ra rất vui và dễ chịu khi được bế. Cứ thế, nó thở đều đặn và ngủ thiếp đi trong vòng tay Inukashi.
Inukashi nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống thảm rồi đắp chiếc áo khoác của Shion cho nó. Con chó nâu rón rén đến bên cạnh. Sau một lúc lưỡng lự, con chó cái lông đen cũng nằm cuộn xuống như ấp đứa bé vào bụng.
Gì thế, thằng nhóc này? Mới bé tẹo mà đã được lòng lũ chó rồi cơ à?
Đàn chó của Inukashi không phải chó nhà, cũng chẳng phải chó hoang. Dù chung sống với con người trong thế giới loài người, chúng vẫn không tin tưởng họ. Chúng cảnh giác, sợ hãi, có lúc còn cắn cả người. Chúng thận trọng và hung hãn, tuyệt đối không dễ dàng đón nhận ai ngoài Inukashi. Cho dù chỉ là một đứa bé yếu đuối không có khả năng phòng vệ, việc lũ chó của mình dễ dàng chấp nhận che chở cho đứa bé như thế cũng khiến Inukashi kinh ngạc, Inukashi đã nghĩ tới cảnh đứa bé sẽ bị lũ chó táp vài ba chỗ cơ đấy...
Gì đây, bộ nhóc này có máu mủ gì với Shion thật à? Đừng nói là khi lớn lên nó cũng sẽ ngây ngô như Shion nhé.
Nghĩ tới đó, Inukashi thấy buồn cười. Nói gì thì nói, ở đây đứa bé sẽ không lo bị cóng, cũng có chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng. Đối với Inukashi, đây là môi trường sống tuyệt vời nhất. Vậy mà đứa bé lại khóc. Chẳng hiểu nó có gì bất mãn mà mới xa Inukashi chưa đầy năm phút đã khóc toáng lên. Được bế sẽ nín, nhắm mắt ngủ, nhưng đặt xuống liền mở mắt ra ngoạc mồm khóc. Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến Inukashi không sao đếm tiền được.
"Đồ ngốc. Tạo cũng muốn khóc luôn đây này. Nín ngay, bằng không tao bỏ mày vào nồi nấu cho chó ăn bây giờ."
Inukashi cau có chửi bới, nhưng đứa bé lại toét miệng cười.
Những lúc thế này, chắc Nezumi sẽ ngâm nga một khúc hát ru tuyệt diệu, ru đứa bé ngủ say sưa đến sáng.
Inukashi chẳng biết bài hát ru nào. Được chó nuôi nấng, bên tai Inukashi chỉ có tiếng gió rít gào và tiếng chó sủa. Những âm thanh ấy không thể ru ngủ mà chỉ mang đến bất an.
Ngày mai có tìm được thức ăn không?
Ngày mai có tránh được rét không?
Ngày mai có trốn được trận đòn bầm giập không?
Ngày mai có sống sót được không?
Gió thổi tuyết tới, tiếng sủa báo hiệu nguy hiểm. Lúc nào cũng vậy.
Nguy hiểm, nguy hiểm. Hãy cẩn trọng. Không được lơi là dù chỉ một giây. Nhìn đi, sơ suất đó sẽ cướp đi mạng sống đấy. Nhìn kìa, nguy hiểm quá, phải thật cảnh giác.
Những cơn gió và lũ chó luôn thầm thì như thế bên tai Inukashi. Chẳng ai hát ru đưa nó vào mộng đẹp cả.
Inukashi dừng bước, đung đưa đứa bé trong tay.
Lần tới gặp Nezumi, nhất định phải bắt tên đó hát ru cho nhóc này mới được. Tất nhiên là miễn phí. Nhóc này có dây mơ rễ má với Shion, nên Nezumi hẳn sẽ không từ chối.
Mình cũng muốn nghe. Inukashi nghĩ. Nó cũng muốn nghe Nezumi hát ru, dù chỉ một lần.
Inukashi sờ má đứa bé. Săn chắc nhưng không thô ráp, rất dễ chịu.
Ăn chắc ngon lắm nhỉ.
Inukashi nghĩ, nửa đùa nửa thật. Dạ dày chỉ có chút cơm thừa của nó co bóp, sôi ùng ục. Nước bọt ứa ra trong miệng. Quả nhiên, thịt vẫn hơn bài hát ru. Một cái bụng no vẫn quan trọng hơn giấc ngủ. Inukashi nuốt nước bọt.
A a, đói bụng quá đi.
Không khí dịch chuyển. Bầu không khí quanh khách sạn bỏ hoang xao động bởi tiếng chó sủa.
Ai vậy?
Có người đến. Những con chó nằm ngủ bên ngoài đang cất tiếng cảnh báo, nhưng trong tiếng sủa to nhỏ lẫn lộn không có sự hoảng loạn, cũng chẳng có tí đe dọa nào.
Không phải là kẻ thù, cũng chẳng phải người lạ đi lạc vào hay kẻ trộm đột nhập. Đối tượng không được chào đón cho lắm nhưng mức độ nguy hiểm thấp.
Inukashi khịt mũi. Nó ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Cùng lúc, một chú cún con sứt tai phải chạy vào, cất tiếng sủa to để báo ai đang đến. Inukashi ra hiệu cho nó im lặng, ừm, lũ chó của mình biết nghe lời hơn nhiều, bảo im là im ngay.
"Biết rồi, biết rồi. Mùi rượu bay đến tận đây, còn ai ngoài lão bợm đó nữa."
Inukashi liếc mấy đồng xu đặt trên bàn.
"Thôi chết!"
Inukashi đẩy đứa bé cho lũ chó rồi vội vội vàng vàng vơ tiền lại. Khi mấy đồng tiền cuối cùng yên vị trong túi thì Inukashi cũng nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Cửa phòng mở toang.
"Ít nhất ông cũng phải gõ cửa chứ!"
Inukashi ngả lưng xuống ghế, giả bộ nhăn nhó.
"Lỡ tôi đang thay đồ thì sao?"
"Mày... mà thay đồ á... Cả đời được... bao nhiêu lần?"
Rikiga dựa lưng vào tường, thở hồng hộc.
"Này ông chú, phổi ông sắp nhũn ra vì rượu chè rồi, cứ chạy kiểu đó có ngày đứt hơi mà chết đấy."
Rikiga vừa thở hổn hển vừa chìa tay phải.
"Gì thế, bắt tay à?"
"Cho tao... cốc nước."
"Một đồng."
"Cái gì?"
"Nếu muốn uống nước thì phải đổi cho tôi một đồng "
"Inukashi... mày được lắm."
"Đây là khách sạn bỏ hoang, làm gì có vòi nước như nhà ông? Nước phải lấy từ suối lên nên quý lắm. Một cốc một đồng, không thối tiền thừa."
Rikiga tặc lưỡi. Thời tiết lạnh thấu xương nhưng trán ông lại lấm tấm mồ hôi. Có lẽ do hộc tốc chạy tới đây nên hơi thở của Rikiga vẫn chưa ổn định trở lại. Rikiga thở khò khè, ngồi xuống ghế và cất giọng châm biếm.
"Đừng có nói với tao rằng... ngồi ở đây cũng phải mất phí nhé."
"Miễn phí cho ông đấy. Vậy, ông đến đây có việc gì?"
"Cuộc săn người diễn ra rồi."
"Ừ."
"Shion đã bị bắt đi rồi."
"Hình như vậy."
"Tao thấy vô cùng lo lắng, đến mức đứng ngồi không yên."
"Cho nên ông mới chạy như bay đến đây à? Vất vả cho ông chú quá."
Rikiga đấm mạnh xuống mặt bàn. Một đồng bạc còn sót lại rơi xuống lăn tròn trên đất. Inukashi dùng chân chặn lấy rồi nhặt lên.
"Nhưng mà, ông có lo đến mấy cũng đâu ích gì. Hơn nữa, như thế này chẳng phải đúng ý chúng sao? Chúng đã thâm nhập được vào Trại Cải tạo. ông phải mừng cho chúng chứ."
Inukashi thổi phù phù đồng bạc rồi chùi nó vào tay áo.
"Nếu thằng bé sống sót trở về thì mới là chuyện đáng mừng."
Rikiga thở dài não nuột, hơi thở nồng nặc mùi rượu, dưới cằm râu ria lởm chởm.
"Shion, thật đáng thương... Chẳng biết nó phải đã mặt với chuyện khủng khiếp gì... Thằng bé ngoan như vậy... Shion à, cháu phải bình an vô sự đấy."
"Này ông chú."
"Thật lòng tôi chẳng thèm bận tâm đâu nhưng mà ông quên rồi à?"
"Quên? Chuyện gì?"
"Thì Shion đâu có đột nhập vào Trại một mình. Hừm, nói cho đúng hơn là cậu ta bị bắt vào, nhưng đâu có bị bắt một mình. Đi cùng Shion còn một tên đồng bọn nữa, ông không lo cho tên đó sao?"
Rikiga nhăn nhó, ra chiều ghê tởm còn hơn bị người ta ném thẳng xác chết đã thối rữa vào mặt.
"Ý mày là Eve? Thằng nhóc ấy ra sao mà chẳng được. Tao sẽ vỗ tay hoan hô nếu nó mắc kẹt vào cái bẫy chuột nào đấy."
"Về điểm này thì tôi đồng ý với ông. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Nezumi vùng vẫy trong bẫy chuột thôi cũng đủ buồn cười rồi. Nhưng mà này, hình như ông hâm mộ hắn kia mà? Tôi nghe nói ông hay lui tới nhà hát lắm."
Rikiga khịt mũi, lảng sang hướng khác.
"Tao mụ mẫm quá nên mới đi hâm mộ thằng nhóc! Ai mà ngờ người sở hữu khuôn mặt như thế giọng ca như thế lại tai quái vậy? Đúng là đồ hồ ly tinh."
"Tên đó là con trai đấy."
"Trai gái gì cũng vậy, đều là hồ ly tinh hết."
Hồ ly tinh à? Ví von hay đấy. Tuy Nezumi giống sói hơn hồ ly, nhưng hồ ly còn thích hợp hơn cái tên "chuột".
Inukashi nhún vai, chớp chớp mắt.
"Có con hồ ly tinh đó đi cùng, Shion sẽ ổn thôi."
Rilđga nhoài người nắm lấy cánh tay Inukashi, siết mạnh đến mức nó toan hét toáng lên. Inukashi tưởng Rikiga muốn cướp tiền của mình nên lập tức nắm rịt lấy miệng túi quần.
"Thật chứ?"
Rikiga mở to đôi mắt đã vằn đỏ cả lên.
"Mày nghĩ vậy thật sao?"
"Nghĩ... nghĩ vậy là sao? Đau quá! Lão bợm, buông tôi ra.
"Mày thật sự nghĩ rằng Shion sẽ bình an vô sự ư?"
"Ai mà biết."
Inukashi rụt tay lại. Rikiga bắt đầu lẩm bẩm.
"Eve là một tay lừa đảo, bịp bợm, xảo trá chẳng ra gì, nhưng những lúc cấp thiết lại đáng tin cậy."
"Ông đang khen ngợi hay chê bai hắn thế?"
Mặc kệ Inukashi, Rikiga tiếp tục lẩm nhẩm.
"Đúng vậy, thằng nhóc đó rất đáng tin cậy. Eve chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho Shion. Phải không hả, Inukashi?"
"Đã nói là tôi không biết rồi mà."
Inukashi ngậm miệng, nhìn lên trần nhà. Nezumi quả thật là một hay lừa đảo, bịp bợm, xảo trá nhưng đồng thời cũng rất đáng tin. Nezumi xảo quyệt và thận trọng hơn bất kì ai mà Inukashi từng biết. Nezumi cũng bình tĩnh, lanh lẹ và kiên cường nữa, hệt như một con sói không chịu lệ thuộc vào bầy đàn.
Inukashi chưa từng thấy sói thật nhưng mẹ đã kể cho nó nghe rất nhiều về sói.
Sói là sinh vật đáng sợ. Chúng không bao giờ mở lòng với con người như loài chó chúng ta. Chúng thà chết còn hơn để con người chăm sóc. Lòng tự trọng của chúng rất cao. Lại khôn khéo và sắc sảo. Chúng tham lam và tàn nhẫn vô cùng, không hề biết thương xót. Đó là sự khác biệt giữa chó và sói. Nghe này, con là một con chó, không phải người hay sói. Là chó. Đừng quên điều đó.
Sinh vật kiêu ngạo và tàn nhẫn. Hình ảnh con sói qua lời kể của mẹ trong lòng Inukashi trùng khớp với Nezumi. Tên đó sẽ rất đáng sợ nếu trở thành kẻ địch, nhưng lại là một người hộ tống hoàn hảo.
Nếu Nezumi hết lòng bảo vệ thì Shion vẫn có khả năng sống sót trở về từ Trại Cải tạo. Tuy hi vọng mong manh nhưng chưa phải là con số không, Nezumi sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Shion. Chắc chắn là vậy. Miễn là Shion đừng làm vướng tay vướng chân thì nhất định bọn họ sẽ sống sót trở về như đã hứa.
Inukashi thấy an tâm. Nó cũng muốn nói điều này với Rikiga.
Không biết đọc được gì từ biểu cảm của Inukashi, Rikiga ngồi thẳng người lại, gật gù ra chiều thấu hiểu.
"Nếu vậy thì chúng ta cũng phải hành động thôi."
"Hả? ông nói cái gì thế?"
"Chúng ta phải hỗ trợ từ bên ngoài để Shion có thể trở về. Đã quyết như vậy rồi còn gì."
"Quyết hồi nào? Tôi xin kiếu. Tôi đã làm mồi nhử cho bọn họ. Thế là cống hiến quá nhiều rồi."
"Nói như thể mày tham gia hoạt động tình nguyện ấy nhỉ? Mày đã được trả công hậu hĩnh mà."
"Chừng đấy nhằm nhò gì? Nói chung tôi không định dây dưa với bọn họ hay Trại Cải tạo thêm lần nào nữa. Nhất quyết là không. Tuyệt đối không."
"Mày không định giúp Shion sao?"
"Nghe này, ông chú. Tôi không có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì với cái tên đầu đất ấy cả. Chúng tôi đâu phải bạn bè, anh em, thân thích hay cha con gì của nhau."
"Chúng ta chẳng phải là đồng đội sao?"
"Đồng đội?"
Inukashi rụt cổ lại. Nó không ngờ sẽ nghe thấy từ "đồng đội" từ miệng một gã nát rượu chuyên xuất bản tạp chí đồi trụy, làm tiền từ việc bán thân các cô gái như Rikiga.
Đồng đội ư?
"Chúng ta là đồng đội mà, không đúng sao?"
Đúng gì mà đúng. Đồng đội á? Inukashi khinh khỉnh. Nó nín thinh, không biết nên cười hay nên nổi giận. Ngược lại, Rikiga càng luôn mồm.
"Shion là chiến hữu không thể thay thế của chúng ta, phải không nào? Này, Inukashi, mày cũng thích Shion mà?"
"Không... ờ thì, tôi cũng không ghét bỏ gì cậu ta."
"Một đứa trẻ trong sáng thánh thiện như thiên thần, người như vậy không dễ kiếm đâu."
"Ồ, thế cơ à? Xin lỗi nhé, tôi chỉ là một đứa bẩn thỉu."
"Có ai nói mày bẩn thỉu đâu. Shion không bao giờ suy diễn lời người khác méo mó như thế. Thằng bé luôn đón nhận mọi điều một cách thẳng thắn và chân thật nhất. Tấm lòng đó giống hệt mẹ nó. Không biết giờ này Karan ra sao rồi? Phải chăng cô ấy đã ngã bệnh vì lo lắng cho con trai?"
"Karan là ai? Chẳng phải chúng ta đang nói về Shion sao? Còn nữa, ông chú, từ nãy đến giờ ông cứ Shion thế này Shion thế khác, còn Nezumi thì sao? Nếu Shion là đồng đội thì Nezumi cũng thế mà."
"Eve mà là đồng đội ư? Dẹp ngay cho tao nhờ. Tao thà làm bà con với ốc sên còn hơn trở thành đồng đội với con hồ ly xấu xa đó."
"Ông thiên vị Shion quá đấy."
Inukashi liếc khuôn mặt đỏ lựng vì say rượu của Rikiga.
Đứa trẻ trong sáng thánh thiện như thiên thần ư? Ông chú này nghĩ thế thật à?
Nezumi rất khó hiểu và Shion cũng thế thôi. Đằng sau bộ dạng thiên thần trong sáng thánh thiện đó rốt cuộc là chân tướng thế nào? Nói không chừng sẽ gớm ghiếc hung tợn hơn mọi người tưởng tượng nhiều. Chẳng phải trong Shion tồn tại một hố sâu đen tối mà ngay cả Nezumi còn phải khiếp sợ sao?
Rikiga thiên vị Shion quá. Thiên thần gì chứ, thật ngớ ngẩn. Con người có thể biến thành ác quỷ, nhưng không bao giờ hóa thành thiên thần được. Ngoài ra, có lúc thiên thần còn tàn độc hơn ác quỷ nhiều. Một kẻ lõi đời như ông ta phải hiểu rõ điều này hơn ai hết chứ.
Hôi quá.
Ngoài mùi rượu ra còn mùi hôi khác nữa, nhưng Inukashi không ghét mùi đó. Nó luôn thích mùi thịt thối rữa hơn những đóa hoa ngát hương.
Bắt gặp ánh mắt của Inukashi, Rikiga cười.
"Này, Inukashi, thật can đảm phải không?"
"Tôi ấy à?"
"Mày thì đào đâu ra tí lòng can đảm nào? Tao đang nói về Shion ấy. Vì bạn bè mà sẵn sàng mạo hiểm tính mạng đột nhập vào Trại Cải tạo. Thằng bé đặt cược sinh mạng của mình vì người khác đấy."
"Ở West Block này, mọi người gọi mấy kẻ như thế là đồ đại ngốc cơ."
"Inukashi, đừng lì lợm nữa. Chúng ta mà không giúp thì hai đứa nó biết làm sao? Shion chắc chắn đang chờ chúng ta chi viện đấy."
"Ông chú này."
"Hử?"
"Tôi có thể hợp tác với ông tùy vào tình hình."
"Ố ồ, thế mới đúng là Inukashi của khách sạn bỏ hoang chứ. Thái độ tuyệt vời đấy."
"Đừng nịnh nọt nữa. Cho tôi biết sự thật đi."
"Sự thật gì?"
"Mục đích thật sự của ông. ông đang nhắm đến cái gì ở Trại Cải tạo?"
Rikiga chớp mắt.
"Nhắm đến cái gì ư? Mày nói thế là sao? Tao chỉ một lòng muốn giúp đỡ Shion thôi..."
"Ông sẽ kiếm chác được bao nhiêu?"
Vẫn nắm chặt túi quần, Inukashi nhoài người tới trước. Rikiga liền lùi lại.
"Sao lúc nào mày cũng nghĩ đến lợi lộc vậy? Không nghĩ về thứ gì khác được à?"
"Tôi nghĩ tới nhiều thứ lắm, não lúc nào cũng hoạt động hết công suất. Cũng giống ông chú đây, đầu óc và lòng tham luôn xoay chuyển không ngừng. Thứ mụ mị vì men rượu chắc chỉ có máu của ông thôi. Này, lão bợm, ông chẳng bao giờ nhúng tay vào việc không sinh lời. Hơn nữa, đối thủ lại là Trại Cải tạo, cơ quan dưới quyền của Cục Trị an. Đó là một đối thủ cực kì nguy hiểm. Cả tôi và ông đều bị Nezumi lừa gạt, dụ dỗ nên mới ra tay giúp đỡ bọn họ đột nhập vào đó. Theo lẽ thường thì tới đây là chấm dứt được rồi. Nhận số tiền xứng đáng với việc đã làm xong ai rúc về xó nấy, chẳng cần quan tâm chuyện xảy ra tiếp theo. Lẽ thường là thế."
"Inukashi, nghe đây..."
"Vậy mà lần này ông lại đòi chui ra khỏi hang ổ yên ấm để đâm đầu vào một nơi đầy rủi ro. Vì Shion ư? Không đời nào. Tôi tuyệt đối không tin. Bảo mấy con chó nhà tôi kêu be be như cừu còn đáng tin hơn."
"Bởi thế, chuyện đó..."
Inukashi xua tay. Nó chán ngấy mấy lời ngụy biện, dối trá rồi. Không hiểu sao nó thấy hơi khó chịu. Quá nhiều lời lừa dối, tráo trở khiến nó như muốn nổ tung. Nó phát ốm trước cái kiểu che đậy thực tâm bằng những lý lẽ gian dối và cố dò xét tâm ý người khác.
Ít nhất...
Inukashi hít một hơi. Luồng khí lạnh ngắt trong căn phòng không có máy sưởi ùa vào phổi, ít nhất hai người đó không lừa dối nhau, ihukashi không nghĩ Nezumi và Shion đã phơi bày mọi thứ về bản thân cho người kia biết. Nhất là Nezumi. Nhưng họ cũng không lừa lọc. Họ chẳng hề cố ý thao túng người kia hay che đậy cảm xúc thật sự của mình. Không vì được mất, ham muốn, cũng chẳng có toan tính, họ chỉ sống vì nhau.
Inukashi chưa thấy mối quan hệ nào như thế. Nó biết có những người mẹ vì con mà không màng tính mạng hay các cô gái đã bán thân vì gia đình. Nhưng Shion và Nezumi không bị ràng buộc bởi một mối quan hệ mà người này chết thì người kia nhất định phải cứu giống như quan hệ mẹ con hay gia đình ruột thịt.
Đó là tình bạn, tình yêu, tình đồng đội, sự đồng cảm, thương hại hay gắn kết? Gọi thế nào cũng không đúng bản chất của mối quan hệ giữa họ.
Họ có thể sống vì nhau mà không màng được mất, tham vọng, toan tính và hi sinh.
Nó chợt thấy khát khao. Chỉ một chút thôi, nó thấy ganh tị với Shion và Nezumi.
Inukashi lại hít một hơi nữa.
Không cần phải ganh tị, mình có lũ chó mà. Chắc như bắp là một lúc nào đó, con người sẽ trở mặt với nhau. Loài người không một lòng một dạ dâng hiến tất cả như loài chó. Có lũ chó là quá đủ rồi.
"Hiểu rồi."
Rikiga lắc vai. Nụ cười trơ tráo hiện lên trên môi. Đúng là một lão già quỷ quyệt có thể vì tiền mà làm mọi chuyện xấu xa, từ lừa đảo đến hăm dọa và hãm hại người khác.
Đúng thế, cứ hiện nguyên hình đi. Lão bợm cứ đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa mãi thì làm sao đàm phán đàng hoàng được.
"Inukashi, có lẽ chẳng còn nhiều thời gian nữa."
"Ồ vậy à? Tiếc quá nhỉ. Mà tôi cũng nghĩ thế. Hậu quả của thói nghiện rượu đúng không? Ông còn di sản gì thì mau đưa hết ra đây."
"Ai nói về chuyện của tao chứ? Tao đang nói về No.6 cơ."
"No.6?"
"Đúng thế. Là thành phố Thánh đẹp đẽ đấy."
"Không còn nhiều thời gian là sao? Ông mau nói rõ hơn đi."