← Quay lại trang sách

Chương 2 Trái tim con người

Nếu như trái tim trong cơ thể con người hoàn toàn biến mất, thì người đó chắc sẽ hạnh phúc hơn. Thế nhưng, chính bên trong cơ thể con người lại sợ hãi điều này. A a, sợ hãi, buồn bã và đau đớn biết bao! Người ấy sợ sẽ đánh mất kí ức về việc mình từng là con người.

— Sơn nguyệt kí, Nakajima Atsushi

Tỉnh rồi!

Safu đã tỉnh lại, nhận biết được mọi chuyện.

Cô biết mình đã gặp phải chuyện gì.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại đối xử với tôi như vậy... Tại sao???

“Ôi chao, Safu, sao vậy? Sao tâm trạng em lại thất thường thế? Em muốn kích động đến khi nào nữa đây? Thật là một cô bé khiến người ta phải đau đầu, lãng phí vẻ đẹp của em. Ha ha ha, không, không, tôi chỉ đùa thôi, chẳng buồn cười chút nào nhỉ? Em đừng để bụng nhé. Em rất đẹp, thực sự rất đẹp, rất thành công! Cho đến giờ mọi thứ đều rất thành công, sau này cũng không thể thất bại được. Ha ha ha...”

Người đàn ông bên cạnh Safu cười.

Ác quỷ!

Ông đúng là ác quỷ!

Tại sao, tại sao lại làm thế với tôi...?

“Em không chỉ đẹp, mà còn rất kiên cường, thực sự rất lý tưởng, em chính là lý tưởng của tôi. Safu, nói thật với em, vì tôi không thể nói dối em được. Ban đầu tôi chỉ đưa em về làm mẫu vật, định xếp em chung với các mẫu khác. Ôi, hãy thứ lỗi cho tôi, xin em đấy, đừng trách tôi, lúc đó tôi không biết em vừa đẹp vừa kiên cường đến thế.

“Safu à, tôi say mê em mất rồi, cần tôi nói lại điều này hàng triệu lần cũng không sao, em chính là lý tưởng của tôi, là điều tôi khao khát, vì thế tôi muốn em trở thành nữ hoàng, à không, tôi muốn em trở thành nữ thần. Một nữ thần hoàn mỹ đấy, em có vui không? Hãy cùng tôi thống trị thế giới này nhé. Thế nào? Thật tuyệt phải không!”

Ác quỷ!

Ông chính là ác quỷ!

Đừng có lại gần tôi, đừng lại gần tôi!

Người đàn ông không nghe thấy những gì Safu nói.

Ông ta giống như bị ma nhập, nói không ngừng nghỉ. Hai má ông ta đỏ ửng, chúi đầu về phía trước, đi đi lại lại, đi tới đi lui.

Giống như con cá trong máng nước, quay đi quay lại, xoay tới xoay lui, chỉ có thể bơi lội trong một không gian chật hẹp. Quay đi quay lại, xoay tới xoay lui...

Bước chân của người đàn ông rất khẽ. Ông ta vẫn thao thao bất tuyệt. Có lẽ không phải nói để cho Safu nghe, mà chỉ nói cho chính mình nghe.

“Tôi đã có được em, một nguyên liệu tuyệt vời nhất. Hừm, tôi không phải là người theo thuyết định mệnh, từ trước đến nay tôi không hề tin có sức mạnh nào vượt trội hơn con người, tôi thậm chí còn cười nhạo mấy thứ như số phận được định sẵn. Vậy mà, em đừng cười tôi nhé, Safu, kể từ khi gặp em, tôi bắt đầu hơi tin vào định mệnh đấy. Có lẽ thực sự có thần thánh muốn ban tặng sức mạnh tuyệt đối cho tôi. Nếu không, làm sao giải thích việc tôi gặp được em, phải không nào? Bởi vậy, tôi muốn em trở thành nữ thần, tôi có khả năng đó. À, đúng rồi, hôm qua tôi nói em không cần tên nhỉ? Ừ, không sai, không sai một tí nào. Em cần bỏ cái tên cũ đi, đổi sang một cái tên mới hợp với nữ thần hơn.”

Bước chân của người đàn ông không ngừng nghỉ, giống như cái mồm của ông ta.

Ông ta không ngừng đi, không ngừng nói.

“Giả dụ như...”

Ông ta đột nhiên dừng lại, nụ cười sáng bừng trên mặt.

“Giả dụ như, Elyurias.”

Elyurias?

Người đàn ông lại bắt đầu đi lại, nở nụ cười hạnh phúc.

“Cái tên nghe rất hay đấy chứ? Đây chính là tên gọi của nữ hoàng, đúng, đây có lẽ mới là cái tên phù hợp với em.”

Con người này...

Safu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, đây là lần đầu tiên cô dán mắt vào ông ta.

Khuôn mặt hơi dài, thoạt nhìn ngũ quan có vẻ là người ôn hòa. Tuổi tác rất khó đoán, do ánh sáng trong phòng không đều nên có lúc trông ông ta rất trẻ, có khi lại rất già. Ông ta nhìn trân trân vào khoảng không, miệng tuôn ào ào những suy nghĩ của mình, cách biệt với thế giới bên ngoài, đắm chìm vào thế giới của riêng mình.

Rất say sưa.

Con người này say đắm bản thân mình, cho rằng năng lực của mình sánh ngang thần thánh, mọi thứ đều nằm trong tay mình, muốn làm gì thì làm. Bởi vậy... bởi vậy ông ta mới dám hành động thế này.

“Chỉ thiếu một bước nữa, một bước nữa thôi là kế hoạch của tôi hoàn thành rồi. Em chính là mảnh ghép cuối cùng, nhờ có em mà tất cả mảnh ghép đã đầy đủ. Hoàn thành rồi, không sai, chỉ còn vấn đề thời gian thôi, tôi chỉ cần chút thời gian nữa thôi. Hiện giờ em cảm thấy thế nào? Tôi mong em được thoải mái. Vì vậy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho em, vì giờ đây, đối với tôi, em là một trong những thứ quan trọng nhất.”

Tôi muốn...

“Sao? Safu, em muốn nói gì?”

Tôi cần tự do, hãy biến tôi trở lại như ban đầu, để tôi gặp người đó.

Cảm xúc trào dâng như cơn cuồng phong thổi vù vù. Rất muốn hét thật to lên! Rất muốn khóc!

Rất muốn nhìn thấy cậu ấy.

“Ồ, sao vậy? Các chỉ số tăng cao thế này. Vẫn không thể thích nghi được với môi trường hiện tại sao? Hừm, tôi cứ cho rằng sẽ tiến hành thuận lợi cơ, à không, tôi không trách em đâu. Tôi làm sao trách em được?! Em là báu vật của tôi mà. Hay em chợp mắt một lát nhé? Như vậy sẽ tốt hơn?

“Hừm? Cơ thể mẹ cũng nghĩ vậy, nó nói phải cho em một ít thuốc an thần. À à, đúng rồi, tôi cần giới thiệu em với cơ thể mẹ, vì em và nó đang liên kết trực tiếp với nhau. Để em có môi trường thoải mái và thích hợp nhất, cơ thể mẹ sẽ thay em quản lý bất cứ lúc nào. Bởi vậy, em thấy đấy, nó cũng nói là bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Người đàn ông nhíu mày.

“Gì vậy? Thật là, nhằm lúc này mà liên lạc khẩn cấp, thật chả biết điều gì cả... A lô, tôi đây, sao cơ? Hôm nay không phải là ngày lễ Thánh sao? Anh bận lắm mà... Cái gì? Anh nói cái gì? Trong thành phố ư? Trong thành phố xảy ra chuyện đó? Sao lại thế được? Không thể nào. Tôi biết rồi, gửi hình ảnh cho tôi. Cả mẫu nữa, tất cả các mẫu được thu hồi. Đúng, ngay bây giờ... Sao? Đã có ba mươi vụ? Trong vòng một ngày ư? Có chuyện này sao? Tôi biết rồi, thôi được rồi, tôi sẽ qua đó. Phải, ngay bây giờ, tôi sẽ qua ngay bây giờ!”

Người đàn ông mặt cắt không còn giọt máu, môi cũng trắng bệch, khô cong và không ngừng run rẩy.

“Nhầm lẫn rồi, nhất định là nhầm rồi. Chuyện đó... không thể xảy ra, làm sao có thế xảy ra được chứ!”

Người đàn ông cứ độc thoại như vậy, rồi rời đi ngay sau đó. Trông ông ta thảm hại một cách nực cười, hoàn toàn khác với vẻ ung dung trước đó.

Trong thành phố xảy ra chuyện đó...

Người đàn ông nói thế. Trong thành phố NO.6 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì có thể vượt ngoài dự đoán của ông ta...

NO.6, nơi mình sinh ra, nhưng nơi đó lúc nào cũng bao trùm một không khí căng thẳng, bất an. Một nơi vừa thoải mái, vừa đẹp đến như vậy, tại sao lúc nào cũng có vẻ như đang chao đảo, như thể sắp có chuyện gì đó ập tới. Mình đã nghĩ như thế đấy.

Safu dần bình tĩnh trở lại.

Buồn ngủ quá. Buồn ngủ tới mức toàn thân như muốn tan chảy. Ông ta đã tiêm thuốc ngủ cho mình sao? Kết nối với cơ thể mẹ là sao? Cơ thể mẹ... A a, buồn ngủ quá!

Ý thức Safu bắt đầu mơ hồ, không thể suy nghĩ tiếp nữa. Trong đầu cô chợt hiện lên một bóng hình.

Shion.

Cô thử gọi tên cậu. Shion mỉm cười, khẽ gật đầu. Không phải ảo giác, dường như Shion đang đứng ở ngay đây. Rất rõ ràng. Rất thật.

Đúng rồi. Shion. Là khi nào ấy nhỉ? Là lúc hoàng hôn, trời hơi se lạnh? Trước đó một ngày, mới có trận tuyết đầu tiên, mặt đường ẩm ướt, chúng ta đi cạnh nhau. Cậu còn nhớ không? Hay đã quên rồi?

Mình đã gọi tên cậu.

Shion.

Gọi một lần nữa, Shion vẫn mỉm cười đứng đó.

“Safu, cậu sao vậy?”

“Không sao... chỉ là...”

“Sao?”

“Chỉ là muốn gọi tên cậu thôi. Nghĩ kĩ thì, Shion là một cái tên rất đẹp, là tên một loài hoa.”

“Không nghĩ kĩ thì không thấy đẹp sao?”

“He he. Phải rồi, Shion là loài hoa như thế nào nhỉ?”

“Để mình nhớ xem. Đó là cây dài ngày họ cúc, thân có thể cao tới mét rưỡi, hoa màu tím nhạt...”

“Shion, điều mình muốn biết không phải là thông tin của hoa. Mấy thứ đó mình dễ dàng tra được.”

“Vậy cậu muốn biết gì?”

“Những điều không dễ dàng biết được.”

“Những điều không dễ dàng biết được... Sao giống như cậu đang đánh đố mình vậy? Nếu cậu không muốn biết những thông tin về hoa shion thì mình chịu rồi. Cậu muốn biết chuyện gì hả Safu?”

Chuyện liên quan đến cậu, Shion.

Mình muốn biết mọi chuyện liên quan đến cậu. Ai đã đặt tên cho cậu? Cậu có thích không? Lần đầu tiên mình gọi tên cậu là khi nào nhỉ? Còn nữa, lần đầu tiên cậu gọi mình là ở...

Shion, chuyện của cậu, mình vẫn chưa biết gì cả.

Sở thích của cậu, món ăn khoái khẩu của cậu, cách cậu nói chuyện, ưu điểm và sự mạnh mẽ của cậu, những điểm này mình đều biết rất rõ, thế nhưng...

Shion à, cậu đang tìm ai vậy? Cậu mong mỏi được đứng cạnh ai? Cậu lo lắng cho ai vậy? Cậu vươn tay ra phía trước cho ai thế? Mình không được ư? Nhất định phải là người kia ư?

Mình chẳng biết gì cả.

Bởi vậy cậu hãy nói cho mình biết, mình muốn cậu nói cho mình biết, Shion.

Shion.

Safu.

Cô nghe thấy giọng nói. Ý thức mơ hồ chợt lóe lên, những đóa hoa đỏ thẫm nở rộ, giống như làn sương mù dày đặc tan ra, để lộ phong cảnh đẹp đẽ. Safu dần hồi tỉnh. Giọng nói ấy đã đưa Safu trở lại thực tại.

Safu.

Ai? Ai đang gọi tôi thế?

Không phải Shion, không phải người bà đã khuất, cũng không phải cha hay mẹ. Là giọng nói xa lạ. Không phải. Là tiếng vọng ư? Giai điệu? Tiếng gió thổi qua ngọn cây, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước mưa rơi xuống đất... Rất giống, nhưng đều không phải, là thứ âm thanh cô chưa từng nghe thấy.

Đây là tiếng hát ư... Có vẻ là một bài hát rất hay.

Safu.

Ai? Ai đang gọi tôi thế?

Là ta, Safu.

Ai? Ai thế?

Ta là Elyurias.

Elyurias...

“Nhóc Shion, đừng làm loạn nữa!”

Inukashi vừa đặt đứa trẻ sơ sinh vào nồi nước nóng to, vừa lầm bầm than thở.

Đứa bé cười khanh khách, tay chân khua loạn xạ. Nước nóng bắn tung tóe ra ngoài, làm ướt vạt áo khoác của Inukashi.

“Nhóc vui ghê nhỉ! Mà công nhận nhóc mũm mĩm ghê!”

Tay, chân, bụng của đứa bé béo mũm mĩm, da thịt rất mềm mại, đến cả một sợi tóc cũng căng tràn sức sống.

Một đứa trẻ thật lạ lùng, hoàn toàn khác với những đứa mà Inukashi từng thấy, đặc biệt đến mức khiến nó phải giật mình.

Những đứa trẻ Inukashi từng thấy đều bị tử thần bủa vây, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Chúng được sinh ra ở những nơi chẳng khác gì bãi rác, bị suy dinh dưỡng, mắc bệnh truyền nhiễm, phải giơ người ra chịu cái rét thấu xương.

Tỉ lệ sống sót đến năm tuổi của những đứa trẻ sinh ra ở West Block là bao nhiêu nhỉ? 50% à? Không, có thể không đến 30%, thậm chí, có trường hợp vừa mới chào đời, để bớt miệng ăn trong nhà, cha mẹ chúng đã giết chúng đi. Sinh ra chỉ để chết, những đứa trẻ như thế đâu đâu cũng có.

Inukashi từng đảm nhận công việc mai táng cho những đứa trẻ sơ sinh. Nói là mai táng, nhưng cũng chỉ là đào một cái hố rồi chôn vào đó mà thôi, chả khác gì mộ của lũ chó.

Những đứa được tiễn đưa trong niềm tiếc thương của cha và sự đau khổ của mẹ vẫn coi là may mắn.

Không hiếm trường hợp chỉ mình Inukashi tiễn đưa đứa trẻ, trước phần mộ chỉ đặt một hòn đá, trên một đống đất, đừng nói là chắp tay cầu nguyện, thậm chí còn không ai muốn cầm hoa đến viếng.

Cuối cùng, ngay cả việc nó từng là một nấm mộ cũng sẽ bị lãng quên.

Trẻ sơ sinh khi chết đa phần đều mở mắt. Đôi lúc trong những đôi mắt không thể khép lại ấy ánh lên vẻ thánh thiện, chong chong nhìn Inukashi.

Đương nhiên thôi, lũ trẻ sơ sinh còn chưa tự đứng được bằng đôi chân của mình thì làm sao bị vấy bẩn được? Thế nên mắt chúng mới thánh thiện đến thế.

Khi vùi thi hài bé nhỏ xuống đất, Inukashi chưa một lần đau lòng, thậm chí ngay cả cảm giác thương xót hoặc rơi nước mắt cũng chưa từng có.

Chết sớm một chút không phải rất tốt hay sao? Nhóc may mắn đấy, không phải tiếp tục chịu đựng đau khổ nữa.

Nó chỉ biết nói vậy với đứa trẻ đã chết.

Này nhóc, nhóc sống được mấy tháng rồi? Hai tháng? Ba tháng? Được nửa năm không?

Sống đủ rồi nhỉ, đừng có nghĩ đến việc đầu thai nữa nhé, bởi vì số mệnh vẫn như nhau thôi. Nếu như nhóc nhất định muốn đầu thai, thì đầu thai thành cỏ dại bên đường hoặc cún con ấy, như vậy sẽ hạnh phúc hơn gấp trăm lần.

Nghe cho rõ nhé, cho dù thế nào cũng đừng đầu thai thành người nữa.

Nó nói thêm như vậy. Vừa nói, vừa chôn lấp thi hài.

Đây là lời từ biệt của Inukashi tới người chết.

Nếu mà là Nezumi, chắc tên đó sẽ hát, hát một bài hát để tặng linh hồn không nhiễm bụi trần đã khuất. Mặc dù Inukashi không biết có bài hát kiểu đó không. Nhưng mà Nezumi này, người chết rồi thì không cần nghe hát nữa, có lẽ người sắp chết mới cần nghe.

Tất cả người chết đều sẽ trở về với đất mẹ, hóa thành bùn đất, bất kể là trẻ con, mày hay tao.

Phát hiện ra mình đang nghĩ tới Nezumi, Inukashi lắc đầu quầy quậy, ngón giữa và ngón trỏ tay trái quắp vào nhau.

Đây là thần chú trừ tà.

Đối với Inukashi, Nezumi chính là ác ma, còn đáng sợ hơn cả tử thần.

Chỉ cần đề cao cảnh giác thì có thể ngăn chặn tử thần, không ít thì nhiều, thậm chí thao túng và lừa phỉnh được.

Nhưng với Nezumi thì đừng hòng. Nezumi sẽ dồn người ta vào đường cùng, lôi vào vòng nguy khốn mà chẳng mảy may đắn đo, lo ngại cho hoàn cảnh của họ, thậm chí cả phân chó cũng có thể lợi dụng.

Nezumi xảo quyệt, tính toán chặt chẽ, chỉ vài chiêu đơn giản đã dễ dàng đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay.

A, đáng ghét! Mình ghét tên đó chết mất! Nếu Nezumi không có khả năng ca hát, mình tuyệt đối không thèm dây dưa với hắn, tuyệt đối không! Á! Nguy rồi, lại nghĩ đến hắn nữa rồi.

Không muốn nghĩ tới hắn chút nào, nếu không mình sẽ trúng tà mất. Đã biết vậy rồi mà sao còn...

Đầu óc mình làm sao thế này?

“Này, nhóc Shion, nhóc cũng niệm chú đi, cầu nguyện cho tao không bị ma ám nữa. Chẳng may tao mà bị mê hoặc giống cha của nhóc thì nguy to. Thế này này, hai ngón tay quắp vào nhau...”

“Bụp bụp... bụp bụp...”

Nhóc Shion quẫy trong làn nước ấm, phát ra thứ âm thanh vui tai.

Không thể tin được, đúng là đứa trẻ đáng kinh ngạc.

Tử thần hoàn toàn không dám đến gần.

Đây là một góc của khách sạn bỏ hoang, tường đổ, cửa kính vỡ nát, gió lùa lạnh buốt, điều kiện chỉ khá hơn bên ngoài một chút mà thôi. Sữa bò toàn nhờ Rikiga nghĩ nát óc để kiếm về, chẳng bõ dính răng, phải dùng sữa chó và xúp rau bù thêm vào.

Dù hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, nhóc Shion vẫn luôn vui vẻ, vung vẩy chân tay cười khanh khách, ê a nói chuyện với Inukashi. Da nó căng bóng, người béo tròn mập mạp, rất có sức sống. Không biết có phải là ảo giác không, hình như hai ba hôm nay nhóc Shion lại lớn thêm rồi.

Đôi mắt nó đầy ắp sức sống, da dẻ căng mượt, tông giọng khỏe khoắn. Dường như có một lớp bảo vệ vô hình, che chở nó khỏi mọi nguy hại của thế giới này.

Đúng là đứa trẻ đáng kinh ngạc.

“Này, Inukashi!”

Một giọng nói khàn đục thô kệch vang lên.

Thật tình. Bộ mặt lão đó đã hết thuốc chữa rồi, giọng nói không thể êm tai hơn được sao?

“Mày đang làm gì vậy? Dừng lại!”

Tiếng bước chân hấp tấp. Nhóc Shion trong tay Inukashi bị bế đi. Cái nồi lắc lư, nước nóng văng tung tóe.

“Ông làm gì vậy?”

“Đùa kiểu gì đấy, đừng làm như vậy!”

Rikiga ôm chặt đứa bé trần truồng, liên tục lùi về phía sau.

“Inukashi, lần này mày quá đáng lắm rồi, đây không phải là việc mà con người có thể làm.”

“Hả?”

“Mày không thấy hổ thẹn sao? Đúng vậy, mày rất giống chó, không giống người, nhưng mày còn có lý trí mà.”

“Lý trí? Toàn thứ vô bổ. Nhưng mà có khi tôi nhiều lý trí hơn ông đấy.”

Khuôn mặt đỏ gay vì rượu nhăn nhó, Rikiga lại lùi một bước.

Ông chú này bị gì vậy?

“Mày... tao không ngờ mày lại vô lương tâm như vậy. Inukashi, có đói tới mức nào cũng không được ăn thịt trẻ con chứ? Mày là ác quỷ sao? Mày đã vứt bỏ trái tim của con người rồi sao?”

“Cái gì? Ông đang nói cái quái gì vậy?”

“Đừng có vờ vịt nữa! Không phải mày đang định nấu nhóc Shion lên để ăn hay sao?”

Inukashi nhìn chằm chằm vào Rikiga một lúc rồi bật cười ngặt nghẽo.

“Có gì đáng cười đâu, mày đúng là đồ vô nhân tính!”

Sau khi phá lên cười một trận, Inukashi lấy tay quệt miệng, nói.

“Cười quá khích quá, nước bọt văng cả ra rồi. Ôi ôi, ông chú thật không có phúc, ông mà đến muộn khoảng ba mươi phút nữa, tôi đã nấu xong nồi xúp thịt trẻ con ngon lành, có thế mời ông một bữa no rồi.”

“Ai, ai thèm ăn cái thứ đó! Có chết đói tao cũng không ăn! Tao nói mày...”

“Tắm.”

“Hả?”

“Tôi đang tắm cho nhóc Shion mà.”

“Dùng nồi để tắm?”

“Đúng vậy, đây là nồi nấu đồ ăn cho lũ chó, kích thước vừa đủ để làm chậu tắm cho thằng bé. Tất nhiên, nếu ông có thể mang về đây một cái chậu tắm trẻ em cao cấp, thì tôi sẵn lòng sử dụng.”

“Ừm... thế thì còn nghe được...”

Inukashi nhún vai một cách khoa trương.

“Nhưng mà, tôi ngạc nhiên vì ông lo cho nhóc Shion tới mức đó đấy. Tôi tưởng ông chỉ dịu dàng với tiền, rượu và phụ nữ thôi chứ. Ái chà chà, chuyện lạ đó nha.”

“Đương nhiên rồi, tao khác bọn mày, tao vẫn còn trái tim của một người bình thường, đừng có đánh đồng tao với bọn mày.”

“Ông nói ‘bọn mày’ là những ai đấy?”

“Mày và Eve đó, còn phải hỏi hay sao?

Inukashi lại nhún vai lần nữa.

“Được thôi, nếu ông đã nói như vậy, đứa bé này ông đem đi đi.”

“Hả?”

“Ông cứ mang nó về nhà ông đi! Dưới sự chăm sóc của ông chú nhân từ, nó nhất định sẽ trở thành một người đàn ông đường đường chính chính, giống như Shion ấm đầu mà ông yêu quý ấy.”

Rikiga lắc đầu.

“Không được, tao không thể mang nó về. Inukashi, tao sai rồi, mày không phải là ác quỷ, tao không nên đánh đồng mày với con hồ ly Eve xấu xa đó. Tao xin lỗi, tao xin lỗi, chắc tao bị váng đầu rồi. Ha ha ha... hóa ra là đang tắm à, trẻ con thích tắm nhất mà. Tốt quá rồi, nhóc Shion, con được một người tốt như vậy nhận nuôi là có phúc lắm đấy.”

Rikiga véo má của nhóc Shion, thằng bé lập tức khóc ầm lên. Cái miệng nó há to, chân tay vung loạn xạ. Con chó đang nằm ngủ dưới gầm bàn ngóc đầu lên, nheo mắt nhìn chằm chằm.

“Á! Này, đừng có khóc to như thế chứ, con đừng có quẫy, ngã bây giờ...”

Thằng bé vẫn không ngừng khóc. Nó vừa khóc vừa giơ hai tay về phía Inukashi. Cho đến khi Inukashi ôm chặt lấy thân thể bé bỏng của nó, tiếng khóc mới im dần.

“Đúng thật là, tay chân cóng hết rồi đây này, nó mà bị cảm là tại ông đấy. Tiền thuốc ông nhất định phải trả! Nhóc Shion lạnh phải không, tao cho nhóc vào nước nóng cho ấm nhé.”

Cánh tay mập mạp giơ ra, sờ lên má Inukashi.

“Mẹ.”

Trên đôi má mềm mại nhẵn nhụi của nó vẫn còn lưu lại vệt nước mắt.

“Mẹ.”

Inukashi cảm thấy ngực thắt lại, tận cùng tâm khảm có gì đó vấn vít, là thứ tình cảm vừa ấm ấp vừa dữ dội, khiến cho nó nhất thời quên cả thở.

“Mẹ.”

Ừ ừ, tao biết rồi, Shion bé bỏng, tao chỉ đùa thôi, đừng để bụng nhé. Nhóc đừng sợ, tao không giao nhóc cho lão bợm kia đâu... À không, tao sẽ không giao nhóc cho bất kì ai. Tao thề thật lòng đấy.

Rikiga ngó Inukashi, nói bằng cái mồm nồng nặc mùi rượu.

“Mẹ cơ đấy.”

“Cái gì? Ông muốn tìm mẹ ông à?”

“Mẹ tao đã được chôn vùi dưới tấm bia mộ từ lâu rồi. Khi tao 10 tuổi, bà đã chui vào trong đó, và không bò ra lần nào nữa.”

“Thế thì tốt, chắc là bà ấy ở đó rất thoải mái đấy. Nhưng mà, tôi nghĩ mẹ ông nhất định không muốn nhìn thấy bộ dạng bê tha này của ông, vì vậy mới cố tình không ra nữa.”

“Mày nói ai bê tha... Chúng ta bây giờ đang nói về nhóc Shion.”

“Nhóc Shion làm sao?”

“Nó gọi mày là mẹ.”

“Vậy hả?”

“Tại sao lại là mẹ?”

“Ai mà biết.”

“Mẹ.”

“Thấy chưa, lại gọi rồi đấy.”

Inukashi đặt nhóc Shion vào trong nước nóng để thằng bé bớt lạnh. Có lẽ rất thoải mái nên nhóc cười rạng rỡ.

Những thứ đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất, khiến người ta vui sướng nhất đều từ nụ cười rạng rỡ này mà ra.

Trẻ con đáng quý như thế sao?

“Tại sao lại là mẹ, Inukashi?”

“Trẻ con bạ ai cũng gọi là mẹ mà, tuy rằng rất khó tin, nhưng cách đây mấy mươi năm ông cũng khóc gọi mẹ đấy. Chắc lúc đó mẹ ông lấy tiền ra dỗ cho ông nín chứ gì?”

“Mày không có tư cách nói tao đâu. Nói tới mê tiền thì hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

“Chẹp! Lắm chuyện.”

Đáng quý như vậy sao? Trước đây mình chưa từng biết.

Lần đầu tiên Inukashi nhớ đến những đứa trẻ nó từng chôn cất mà chẳng mảy may xúc động, nhớ tới những thi hài nho nhỏ được chôn dưới lớp đất hoặc lạnh băng, hoặc nứt nẻ, hoặc ẩm ướt do cơn mưa kéo dài.

Không chỉ mình nhóc Shion, đứa này, đứa kia, cả đứa kia nữa, đều là những báu vật quý giá. Nếu vậy... chúng chết như thế thật phi lý. Dáng vẻ khi chết đi của chúng gầy gò ốm yếu, da nhăn nheo, giống như ông bà lão, mang theo ánh mắt trong veo, không phải không oán hận, mà là còn chưa biết oán hận là gì đã tắt thở rồi.

Chuyện này thật phi lý.

Đứa trẻ mình chôn dưới cây kim ngân hoa, đứa được mình đào cho một mộ phần trên nền đất đỏ, đứa được mình bọc một mảnh vài quanh người, đứa kia, cả đứa kia nữa, đều phải được trân trọng mới đúng, không nên bị tước đoạt mạng sống như thế.

Shion bé bỏng, nhóc không được chết, nhóc phải sống, phải lớn lên, phải học cách oán hận, cũng phải học cách tôn trọng người khác.

“Mẹ.”

Inukashi bế đứa trẻ lên, nhanh chóng mặc quần áo cho nó. Một con chó mực cái đang nằm trên tấm đệm đã lòi bông ra ngoài, cứ như đang đợi thay ca vậy.

Đó là tấm đệm mà Inukashi tìm thấy trong đống đổ nát ở chợ, tuy đã phai màu, thủng lỗ chỗ, chẳng khác gì tấm giẻ rách, nhưng bên trên có hình gà con rất đáng yêu, có lẽ là tấm đệm thuộc về một em bé giống như nhóc Shion, vào cái ngày cuộc săn người diễn ra, đứa bé đó đang chìm trong mộng đẹp trên tấm đệm này.

“Giao cho mày này.”

Vừa được đặt xuống bên cạnh con chó, nhóc Shion lập tức mút vú nó, bú ừng ực.

“Vú em này lắm lông quá.”

“Nếu ông muốn tìm phụ nữ lắm lông thì ở đây rất nhiều, lông đen, lông đỏ, lông trắng, lông đốm, có cần tìm một em vừa ý ông để ngủ cùng một tối không?”

Rikiga không thèm quan tâm tới lời trêu chọc của Inukashi, thở dài và nói.

“Không ngờ con người có thế uống sữa chó để lớn lên, khao khát sống thật mạnh mẽ. Nhưng mà, sẽ không có vấn đề gì chứ? Sau này thằng nhóc liệu có sủa gâu gấu không đấy?”

“Vừa nãy chẳng phải nó gọi mẹ đó sao?”

Rikiga cúi đầu nhìn nhóc Shion, lại thở dài lần nữa.

“Ông chú.”

“Gì?”

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Rikiga nhìn sang Inukashi, nói.

“Rồi.”

Rikiga chỉ về phía chiếc túi màu đen trên bàn.

“Thật sao? Thế thì, xuất phát thôi.”

Inukashi nhấc túi lên. Tương đối nặng. Rikiga cau mày, ngập ngừng nói.

“Inukashi... có cần dừng lại không?”

“Dừng lại?”

“Dừng lại, đừng làm việc này nữa.”

“Thế sau khi dừng lại thì sao?”

“Cứ việc rúc trong ổ của mình, an phận thủ thường. Như thế rất ổn định... mày không thấy vậy sao?”

“Tôi cũng thấy vậy.”

Tôi còn muốn như vậy gấp trăm lần ông, tôi cũng muốn dẹp hết mấy chuyện này đi và rúc vào ổ của mình.

Đêm nay cũng sẽ rất lạnh, nhưng chưa đến mức cóng. Chỉ cần ở cùng với lũ chó, cái lạnh này chẳng thấm vào đâu. Vừa nãy mình đã ăn bánh quy ướt nhẹp và xúp rau, ngon tuyệt cú mèo. Nếu giờ có thể nằm xuống cùng lũ chó đánh một giấc ngon lành...

Thì thật quá tuyệt vời.

“Này, cứ thế đi nhé. Mày có nhóc Shion, mày phải nuôi dưỡng nó, nếu như mày có mệnh hệ gì, nó phải làm sao? Mày nghĩ mà xem.”

“Có lũ chó, cho dù tôi không trở về, chúng cũng sẽ thay tôi nuôi lớn nó, giống như mẹ tôi đã nuôi tôi lớn vậy.”

“Nhưng mà, Inukashi này, tao nói thật với mày nhé, tao cũng rất sợ chết, không muốn làm việc gì nguy hiểm cả. Vì vậy, hãy thôi đi.”

“Thế Nezumi và Shion thì sao? Bỏ mặc hai đứa nó à?”

“Hai đứa nó chắc đã chết rồi, không thể nào còn sống được, cái lúc bị bắt ở cuộc săn người thì đã chẳng còn mạng nữa rồi. Mày cũng biết mà. Vì vậy việc chúng ta đang làm bây giờ hoàn toàn vô ích, chúng ta đang liều mạng để làm những việc vô ích. Thôi, dừng lại thôi, đó mới là sáng suốt.”

“Ông chú.”

Ánh mắt Inukashi khiến Rikiga phải cúi đầu.

“... Gì?”

“Đừng lải nhải nữa, tới giờ rồi, xuất phát thôi.”

“Inukashi!”

“Tôi muốn đi, nếu ông muốn bỏ cuộc thì kệ ông. Cái túi này tôi sẽ mang đi.”

“Inukashi, tại sao vậy? Tại sao mày lại hết lòng hết sức với hai đứa đó vậy? Từ trước đến nay chẳng phải mày đều cô độc một mình sao? Tao cũng vậy. Không nói đến Shion, vì cái thằng như Eve mà làm những việc này...”

“Bởi vì là bạn.”

“Cái gì?”

“Họ là bạn, nên tôi không thể bỏ mặc họ được.”

Rikiga đảo mắt, mồm méo xệch như thể đang ngậm một đống thảo dược đắng ngắt vậy. ông ta liên tục xoa xát cái quai hàm mọc vài nốt chàm.

“Mày kém quá, kể chuyện hài chả buồn cười gì hết, còn làm tao thấy buồn nôn.”

“Đấy là do ông uống quá nhiều nên dạ dày biểu tình. Mặc dù đã muộn rồi, nhưng tôi khuyên ông nên cai rượu đi thôi. He he, thế nào? Inukashi này nói năng nghe ngầu đấy chứ?”

“Ngu ngốc. Sao mày lại thản nhiên phun ra lời thoại sến súa như thế được? Tao thấy mày thừa sức làm diễn viên như Eve rồi đấy. Đùa cái kiểu gì vậy, một con hồ ly tinh là quá đủ rồi.”

Inukashi nhe răng, cố ý cười nham nhở. Miệng Rikiga càng méo hơn.

“Bạn của mày chỉ có lũ chó thôi, rõ ràng mày cóc tin con người, còn dám huyên thuyên mấy lời giả tạo nữa, coi chừng lưỡi bị lở loét đó.”

“Tôi không muốn lưỡi bị lở loét đâu. Thôi thì chúng ta đều nói lời thật lòng đi. Ông trước đi.”

“Tao? Chẳng phải tao đã nói là muốn dừng lại rồi ư?”

“Đó là lời thật lòng của ông à?”

“Tao là người thành thật, không nói dối.”

“Chẳng buồn cười chút nào cả, đừng nói là lưỡi, coi chừng của quý của ông rữa ra đấy. Chú Rikiga à, những thứ ông mua trong cái túi này đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Đương nhiên, tôi biết ông thu được một món tiền lớn từ chỗ Nezumi, nhưng bấy nhiêu đã đủ chưa? Tôi nghĩ là chưa đâu. Nếu như bây giờ dừng lại, ông sẽ bị lỗ. Ông có chấp nhận kết quả đó không? Không chứ gì? ông đâu phải loại người không tranh với đời, chịu thiệt rồi chỉ cần sờ cái mũi là xong chuyện... Không thể nào, ngay cả một người trong sáng như tôi đây còn chẳng tin nổi.”

Inukashi huýt sáo. Mấy con chó đang nằm sấp bên góc tường đứng phắt dậy. Nó tiếp tục huýt một đoạn ngắn trầm hơn vừa rồi.

Lũ chó lập tức bao vây Rikiga, nhanh chóng và không một tiếng động.

“Đừng tưởng chúng chỉ là những con chó to bình thường thôi nhé, khi chúng vừa được sinh ra thì đã được tôi huấn luyện thành chó trông nhà rồi. Tôi đã mất rất nhiều công sức đấy, nên đừng có mà coi thường chúng. Chúng giống như bộ đội đặc chủng chuyên tấn công. Đừng nói là người, ngay cả lũ hổ chúng cũng có thể cắn đứt cuống họng. Tôi luôn thấy tiếc vì vùng này không có hổ, nhưng con người thì chỗ nào cũng có.”

Rikiga sờ vào cổ họng mình, lùi về phía sau, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ sự sợ hãi.

“Inukashi... đừng có đùa nữa.”

Rikiga có lẽ rất rõ đây không phải là trò đùa, nên giọng nói ông càng lúc càng kích động, sự sợ hãi trong con ngươi càng lúc càng rõ rệt.

Inukashi kiềm chế lại cảm xúc của mình, tiếp tục nói với giọng bình thản. So với giọng điệu uy hiếp dữ dằn, thì khẩu khí bình thản không cảm xúc đáng sợ hơn nhiều. Inukashi đã học điều này từ Nezumi.

“Chỉ có Nezumi là miễn cưỡng đối chọi được với lũ chó này, nhưng mà vai của tên đó cũng đã lãnh trọn một cú táp khá sâu đấy. Tuy tên đó không rên một tiếng, nhưng rõ ràng là rất đau.”

“Cắn cả Eve sao... Thế thì lợi hại thật.”

“Ha ha ha, nếu như ông nhanh nhạy hơn Nezumi thì có thể thoát được đấy, bằng không thì...”

“Tao làm sao nhanh nhẹn hơn Nezumi được? Nói không phải khoe chứ dạo gần đây tao leo cầu thang còn thở dốc nữa là.”

Rikiga thở dài, bỏ cánh tay trên cổ họng ra.

“Được rồi, Inukashi, tao thua rồi, đây là vương quốc của mày, tao hoàn toàn không có cửa đối địch với mày, hơn nữa tao đang bối rối, càng không thể bằng mày được.”

“Muốn nói lời thật lòng rồi à?”

Rikiga nhìn Inukashi rồi nói.

“Mày càng ngày càng giống Eve đấy. Tao khuyên mày đừng nên lún sâu quá. Nhưng có lẽ lời khuyên này muộn rồi.”

“Từ lúc quen biết ông đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe được một lời khuyên có ích, cảm ơn nhé. Nhưng mà, ông không cần lo lắng cho tôi, sau khi giải quyết xong việc này, tôi sẽ vạch rõ ranh giới với Nezumi, không gặp lại nữa.”

Đây là lời thật lòng. Inukashi thực sự nghĩ vậy. Inukashi rất ngại giao tiếp với Nezumi, bởi vì không nắm bắt được Nezumi, cũng không biết lai lịch của nó. Cho dù như thế, nó lại có sức hút kì lạ. Chẳng biết từ lúc nào, Inukashi đã bị nó hớp hồn. Rikiga nói đúng, Inukashi đang dần lún sâu vào cái bẫy của Nezumi. Nguy hiểm, nguy hiểm, phải vạch rõ ranh giới với tên đó mới được.

“Không gặp lại nữa? Mày muốn rời khỏi đây hay sao?”

“Đùa à, đây là vương quốc của tôi, làm sao tôi bỏ đi được, cho dù quân đội của NO.6 có đến đây, tôi cũng quyết không nhượng bộ. Người rời khỏi không phải là tôi, mà là Nezumi.”

“Eve sao?”

“Đúng vậy, tên diễn viên lừa đảo đó.”

Inukashi liếm đôi môi khô không khốc. Con chó cái đang cho nhóc Shion bú sữa khẽ ngáp một cái.

“Nezumi là một kẻ lưu lạc, chẳng biết tới đây sống từ lúc nào. Nếu vậy thì tên đó sớm muộn gì cũng sẽ lại ra đi, bởi vì tên đó giống như đám mây hững hờ, chỉ cần một trận mưa thì sẽ biến mất trên đỉnh núi.”

“Hóa ra mày nghĩ như vậy.”

“Tôi mong mọi chuyện sẽ diễn ra như thế.”

Tôi sẽ sống cả đời trên mảnh đất này, vì vậy tên đó sẽ ra đi thôi. Đây là do giác quan thứ sáu mách bảo chứ chẳng có căn cứ gì cả, cũng không phải là nghe được gì từ chỗ Nezumi. Đây chỉ là cảm giác của Inukashi mà thôi. Nhưng chắc là vậy. Không sai đâu.

Giống như đám mây trôi theo ngọn gió, giống như cánh hoa nổi trên mặt nước, Nezumi sẽ biến mất khỏi tầm mắt chúng ta.

Chẳng phải rất nhiều người mong chờ cái ngày đó đến sao?

“Đừng nói Nezumi nữa, cũng đừng nói tôi nữa, vấn đề là ở bản thân ông. Ông nói đi! Tại sao lại xúi tôi dừng lại? Còn sử dụng thứ diễn xuất kém cỏi đó để lừa tôi nữa.”

Nghe những lời Inukashi nói, Rikiga bĩu môi, nhóc Shion cũng thường hay làm như thế. Đứa trẻ mũm mĩm làm như thế thì rất đáng yêu, nhưng người đàn ông trung niên nghiện rượu làm thế thì chẳng ra thể thống gì hết. Inukashi không thèm nhìn Rikiga nữa.

“Mày hiểu lầm rồi, là do tao sợ chết, đột nhiên cảm thấy sợ hãi thôi. Sau khi tao uống rượu đã suy nghĩ rất nhiều, bỗng nhiên cảm thấy những việc mình làm thật đáng sợ, sợ đến mức không chịu nổi nữa. Tao không muốn chết, trong đầu tao chỉ có ý nghĩ này, thực sự không thể kiểm soát được mình nữa... Dạo gần đây không biết có phải vì uống rượu hay không mà lần nào suy nghĩ cũng thấy đầu óc trì trệ, cảm giác càng nghĩ càng tuyệt vọng. Inukashi, có lẽ tao muốn sống cũng không sống được bao lâu nữa...”

Rikiga gục đầu chán nản, ánh mắt buồn rầu giống cún nhỏ ướt sũng vì mưa. Inukashi từng cảm thấy lũ cún con toàn thân ướt sũng rất đáng thương, nó cũng từng đưa chúng về nhà. Nhưng mà con người thì miễn đi, đặc biệt là những người có toan tính, càng không nên dây vào.

Inukashi búng tay.

Đứng trước mặt Rikiga là một con chó mực rất to lớn, với tư thế tấn công. Nó nhe răng, gầm gừ đe dọa, ánh mắt xoáy vào cổ họng Rikiga.

“Á!... Này, dừng tay lại.”

“Tôi không có thời gian xem ông đóng phim sướt mướt. Tôi bực rồi đấy. Ông mau trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu như cổ họng bị cắn nát thì ông muốn nói cũng không được nữa đâu.”

“Tao đang nói rồi còn gì...”

“Rikiga, trước đây, một ngày sau cuộc săn người, tôi nói muốn rút khỏi chuyện này, là ông ép tôi phải ở lại. Hôm nay ông lại nói với tôi là chúng ta đừng can thiệp vào nữa. Sao ông lật mặt nhanh thế hả?”

“Tao bẩm sinh đã chẳng có lòng trung trinh kiên định gì hết.”

Con chó đen há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, nước dãi nhỏ xuống dưới đất, phát ra tiếng tí tách nho nhỏ.

Rikiga tặc lưỡi.

“Chẹp! Bị một thằng nhóc được chó nuôi uy hiếp, tao già thật rồi. Thôi được, tao nói, tao nói là được chứ gì. Đáng ghét, thằng nhóc chết tiệt.”

Rikiga lấy từ trong túi áo khoác ra một chai Whisky nhỏ, nốc một hơi hết sạch, sau đó nấc liên hồi.

Hãy thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, quốc vương bệ hạ. Inukashi này, sự thay đổi bất thường trong NO.6 là sự thật, hơn nữa gần đây còn bùng nổ một loạt sự kiện. Tao hoàn toàn không ngờ được mọi chuyện sẽ tiến triển tới mức này.”

“Một loạt?”

“Hình như rất nhiều người dân bên trong bức tường kia đã chết.”

“Cư dân của thành phố Thánh sao?”

“Đúng vậy. Hôm nay là ngày lễ Thánh gì đó, nói tóm lại là ngày kỉ niệm của thành phố đó. Nghe nói nhiều người dân đổ ra đường ăn mừng bỗng dưng ngã vật ra, vô phương cứu chữa, đều chết cả rồi.”

“Đó là sự cố chăng? Rò rỉ khí độc hoặc khí gas gì đó...”

“Nếu là như thế, thì phải có một lượng lớn người chết tập trung tại một điểm, đàng này người chết lại rải rác khắp nơi trong thành phố.”

“Thế thì là khủng bố?”

“Khủng bố? Trong NO.6 có tổ chức khủng bố ư? Đó là một thành phố được quản lý nghiêm ngặt, ngay cả một con gián cũng bị loại bỏ, làm sao có tổ chức khủng bố trong đó được?”

“Thế thì nguyên nhân là gì?”

“Không biết. Tao chỉ lấy tin về NO.6 thông qua bên thứ ba mà thôi. Theo thông tin, trong lúc diễn ra lễ kỉ niệm thì có cư dân thiệt mạng, vì vậy buổi lễ cũng bị hủy bỏ.”

“Thế tại sao lại biến thành rất nhiều người chết? Hay là ông đang hoang tưởng đấy?”

Rikiga nhếch mép, cười đắc ý.

“Tao đã qua lại với thành phố đó rất lâu rồi, có trong tay vài mạng lưới thông tin, hừm, tất nhiên không phải mạng lưới nào cũng đáng tin. Nếu như thành phố đó phát bản tin nói có vài người chết, thì số người thiệt mạng hẳn phải là mấy chục người. Không thể nói rõ nguyên nhân tức là không thể giải thích được. Ở đó là NO.6 đấy. Xảy ra một sự việc khiến cái nơi tập trung các thành tựu khoa học bậc nhất cũng không thể giải thích, rốt cuộc là chuyện gì?”

Đã xảy ra chuyện gì?

Inukashi suy nghĩ một lát, nhưng chỉ thấy mờ mịt, chẳng có chút manh mối nào hết.

“Ông biết đáp án không?”

“Tao? Tao làm sao biết được. Nếu tao có bản lĩnh như thế thì đã không bị lũ chó uy hiếp ở đây rồi. Chỉ có điều, Inukashi này, cái thành phố Thánh vĩ đại kia bất lực trước những biến cố xảy ra ngay trong lòng thành phố, loay hoay nháo nhác y như con ruồi mất phương hướng, mày không thấy hưng phấn sao?”

“Ừ thì...”

Rikiga cười sung sướng, biểu cảm y hệt lũ chó lúc ngoạm được miếng sườn lợn.

“Inukashi, đây là lần đầu tiên NO.6 hỗn loạn đến mức này, đúng không? Có lẽ đúng như Eve nói, dù chẳng có gì chắc chắn, nhưng ngày tàn của NO.6 đang đến, và nó sẽ sụp đổ từ bên trong.”

“Đúng vậy...”

“Tao chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về những lời mà thằng nhóc diễn viên bịp bợm đó nói, mày cũng vậy phải không?”

“Đúng vậy... chưa từng nghiêm túc.”

“Nhưng có lẽ lần này thằng nhóc không bịp chúng ta. Xem chừng đúng như dự đoán của Eve, thành phố Thánh sẽ sụp đổ và biến mất. Trước đây đã có điềm báo rồi, cho đến gần đây thì điềm báo lại càng rõ rệt. Tiếp theo chắc sẽ xảy ra chấn động lớn...”

Rikiga bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, siết chặt hai nắm đấm như muốn bóp vụn cái gì đó.

“Và sẽ hủy diệt mọi thứ.”

“Ồ ồ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Ông tin lời Nezumi, tin rằng thành phố Thánh sẽ bị hủy diệt, Trại Cải tạo sẽ sụp đổ. Tất cả sẽ thành hiện thực chứ không phải mộng tưởng. Và như vậy thì chuyện chiếm lấy số vàng thỏi cất giấu dưới tầng hầm Trại Cải tạo cũng không còn xa vời nữa, tỉ lệ thành công bỗng chốc tăng vọt.”

Inukashi chỉ tay lên trần nhà, nhưng Rikiga lại lảng tránh ánh nhìn của nó.

“Như vậy là, ông không muốn chia sẻ một nửa số vàng đó với tôi nữa. Vì muốn độc chiếm số vàng nên ông mới tới đây diễn một màn kịch sướt mướt chứ gì? Ông đúng là hết thuốc chữa rồi. Tôi thấy không phải rượu mà là lòng tham đã khiến ông mụ mị, não nhũn ra hết rồi.”

“Mày có tư cách nói tao sao? Mày cũng ham muốn số vàng đó còn gì? Thèm muốn chết đi được ấy chứ!”

“Đúng vậy, tôi rất thèm muốn số vàng đó, thèm đến chảy cả nước dãi. Chỉ có điều cho đến tận một phút trước tôi vẫn bán tín bán nghi. Dưới tầng hầm Trại có vàng thật hay không? Tôi thực sự rất nghi ngờ. Nhưng ông vì muốn độc chiếm kho vàng đó mà không ngại đóng màn kịch sướt mướt rẻ tiền với tôi, ha ha, bây giờ tôi lại thấy độ tin cậy rất cao. Tin tức đến từ ả Sulli đúng không?”

“Đúng vậy, cô ta rất thân với các quan chức trong NO.6. Tin tức các gái điếm nghe được trên giường có độ tin cậy rất cao.”

“Hóa ra là vậy, cùng với sự sụp đổ của NO.6, chúng ta sẽ trở nên giàu sụ, đúng không? Tuyệt vời! Tuyệt đến mức trên đầu sắp nở hoa luôn rồi.”

“Nếu như thuận lợi thì...”

“Làm gì vậy, tự nhiên lại thiểu não thế, ông đừng có diễn kịch nữa.”

“Không phải.”

Rikiga đến bên cửa sổ, lũ chó ngoan ngoãn nhường đường.

“Inukashi...”

“Gì nữa? Nếu còn không xuất phát thì sẽ không kịp đâu.”

“Thực sự sẽ sụp đổ sao?”

Rikiga ngơ ngẩn hỏi.

“NO.6 đó thực sự sẽ biến mất ư?”

“Ai mà biết.”

Inukashi chỉ có thể đáp lại như thế.

Rikiga nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngừng lẩm bẩm, hình như không nghe thấy câu trả lời của Inukashi.

“Nhưng mà... nếu thực sự như thế... sau đó sẽ xuất hiện thứ gì?”

“Hả?”

“Sau khi NO.6 biến mất... sau khi thành phố đó biến mất... thế giới này sẽ ra sao... Thứ gì sẽ xuất hiện?”

Đột nhiên có cảm giác bị đẩy vai một cái. Inukashi hít một hơi, trái tim cứ như đang bị vô số mảnh vụn thủy tinh li ti đâm vào.

Thế giới sau khi NO.6 biến mất... sẽ ra sao...

Nó chưa từng nghĩ đến điều này. Cũng không thể tưởng tượng nổi.

Sẽ xuất hiện cái gì?

Inukashi nắm chặt quai túi.

“Tôi không biết gì hết, chỉ chắc chắn một điều...”

Rikiga quay đầu lại, chớp mắt nhìn Inukashi.

“Tiền chính là tiền, cho dù NO.6 có biến mất hay là tồn tại nghìn vạn năm. Bất kể sẽ xuất hiện cái gì, vàng là kho báu lớn, việc này chắc sẽ không thay đổi.”

“Ra thế.”

Rikiga lắc đầu, nở một nụ cười.

“Mày được lắm, ha ha, xem chừng mày còn đáng gờm hơn cả Eve. Đúng là cần đề phòng chó hơn là hồ ly.”

Giọng điệu của Rikiga đã không còn do dự, hiện nguyên hình là gã bợm rượu mà Inukashi quen biết. Bộ mặt tham lam, thận trọng, mê tiền, rượu và phụ nữ của Rikiga cũng giống như bộ mặt của những con người cố vật lộn để sinh tồn trong hiện thực. Inukashi chợt thở phào nhẹ nhõm.

“Xuất phát thôi, ông chú.”

“Được.”

Lần này Rikiga ngoan ngoãn trả lời, chuẩn bị bước ra ngoài. Mấy con chó nghe thấy tiếng búng tay của Inukashi, liền vượt qua Rikiga xông ra bên ngoài.

“Mày định mang bọn này theo à?”

“Đúng vậy, bọn chúng có ích hơn những thứ trong cái túi này đấy.”

Nhóc Shion bắt đầu quấy. Con chó cái quay đầu lại, liếm người cậu bé một cách cẩn thận. Inukashi vẫn còn nhớ cái cảm giác ấm áp, mềm mại ấy. Thằng bé chắc chắn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ thôi.

Tạm biệt, Shion bé bỏng, nhóc ở đây đợi nhé, ngoan ngoãn ở lại trông nhà với lũ chó nhé.

Tao sẽ trở về.

Tao nhất định sẽ trở về bên cạnh nhóc.

Nhóc đợi nhé.

“Mẹ, mẹ, mẹ.”

Trước khi ra khỏi cửa, Inukashi nghe thấy tiếng gọi của nhóc Shion. Nó nhắm mắt, chầm chậm đóng cửa lại.