Chương 3 Vũ khí mang tên lý trí
Bị sỉ nhục lăng mạ nặng nề, tổn thương đến tận xương cốt, tuy căm phẫn tột cùng, nhưng vẫn có thể cầm chắc thứ vũ khí mang tên lý trí, đối đầu với lòng thù hận dữ dội, sau cuộc đấu tranh khốc liệt, cuối cùng đã chế ngự sự bất bình trong lòng. Rõ ràng, người đó đã làm được một điều rất vĩ đại.
— Những bài luận của Montaigne
Cửa cuốn bằng sắt sập xuống hoàn toàn.
Shion nhảy bật lên và nhìn xung quanh.
Xung quanh là những bức tường màu ngọc lam và dãy hành lang trải dài bất tận. Sàn nhà bằng chất liệu sáng bóng, được lau sạch đến mức không dính chút bụi nào, trông giống như một bệnh viện sạch sẽ vậy.
Chỉ có điều, không có cửa sổ, cũng không nhìn thấy cửa.
Cảm giác như đang bị giam giữ trong một cái hộp kiên cố, không phải, đây chính là một cái hộp, một cái hộp đóng kín. Từ đây tới khu nhà giam phía trước có ba bức tường ngăn cách. Nếu chúng được hạ xuống thì cái hộp này sẽ càng nhỏ và ngột ngạt hơn.
Đây là nơi để ngăn chặn tù nhân trốn chạy, hoặc là nơi để thực hiện hành hình tại chỗ.
Bức tường ngăn cách không chỉ là một bức tường, nó có chức năng phóng ra dòng điện cao áp. Bức tường màu ngọc lam tuyệt đẹp, nhưng lại là màu của chết chóc. Tiếng chuông reo lên.
Bức tường bắt đầu hạ xuống.
“Nezumi, mau chạy đi, xông qua đi.”
Nezumi đạp chân xuống sàn nhà.
Vượt qua bức tường đầu tiên.
Bức tường thứ hai vừa hạ xuống được một nửa, bức tường thứ ba đã hạ xuống một phần ba.
“Tại sao lại như thế?”
Khi bức tường thứ ba hạ xuống, Shion và Nezumi đã xông đến phía trong cùng của hành lang.
“Tại sao vậy, Shion?”
Nezumi hỏi.
“Tại sao tốc độ của các tường ngăn cách lại chậm như thế? Với tốc độ như thế này, muốn xông qua thì quá là đơn giản.”
“Đối với cậu mà nói... có thể rất đơn giản... nhưng mà...”
Chạy một lèo không nghỉ đến hết hành lang, trái tim co bóp dồn dập, thở không ra hơi. Như thế này mà đơn giản gì, là cực hạn thì có. Chỉ cần tốc độ của mấy bức tường kia nhanh hơn một giây thôi, Shion sẽ bị chẹt ở giữa, xương sống gãy làm đôi.
“Tốc độ như thế làm gì tới mức phải thở dốc. Tại sao lại thế nhỉ?”
“Nhờ... vụ... hỗn loạn... ban nãy...”
“Là sao?”
“Máy tính trên tầng ba chuyển tín hiệu bất thường ghi nhận được... đến... hệ thống quản lý ở tầng bốn. Tầng bốn ghi nhận rồi hủy ghi chép về tín hiệu đó. Ngay sau đó lại nhận được tín hiệu từ thiết bị cảm ứng về sự hiện diện của chúng ta... cũng được liệt vào tín hiệu bất thường. Thế là máy tính ghi nhận, hủy ghi chép rồi lại ghi nhận...”
“Ra vậy, do đó thời gian mới bị chậm lại. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể xử lý được chừng đó thông tin, mạch của tầng ba và tầng bốn đâu có đồng bộ với nhau?”
“Ừ, nhưng cũng coi như là qua ải thành công rồi.”
Không ngờ lại thuận lợi như thế. Vốn chỉ là cược một ván, nào ngờ chiến thuật nhiễu loạn đơn giản này lại có thể khiến hệ thống phòng ngự tiên tiến nhất mắc sai lầm, bản thân Shion cũng rất kinh ngạc.
Giống như là có thánh thần trợ giúp vậy.
Thánh thần trợ giúp?
Có ai đó đang âm thầm giúp đỡ ư?
Vớ vẩn, làm sao có chuyện đó được. Nhưng mà...
Shion.
Cậu nghe thấy có người gọi tên mình. Chỉ trong thoáng chốc thôi. Giọng nói này là...
Safu?
Không thể nào. Chắc mình nghe nhầm rồi.
Nezumi nheo mắt, ánh lên sự sắc bén.
“Cánh cửa chúng ta cần tìm ở đâu?”
“Ở phía bên phải trong cùng của bức tường phía trước”.
Nezumi nhẹ nhàng vuốt bức tường.
“Tìm thấy rồi, chính là ở đây.”
Trông nó chẳng khác gì những bức tường màu ngọc lam khác, nhưng quả thật có một kẽ hở nhỏ.
“Không có tay cầm cũng không có bộ phận cảm ứng, làm sao mở cửa đây?”
Đúng vậy, không có tay cầm cũng không có bộ phận cảm ứng, hơn nữa, sau khi hệ thống sửa chữa tự động hoàn thành thì cánh cửa này đã trở nên vô ích.
“Có thể có khóa kiểu cũ.”
“Thế thì thật bất cẩn.”
Nếu không có thẻ nhận diện hợp lệ thì không thể đến được đây. Mà nếu có người thực sự xông được vào đây, cũng sẽ không chú ý đến cánh cửa này. NO.6 nhận định như vậy. Đó chính là sơ suất của chúng.
“Tức là rất có thể không cần phải phí công sức gì cũng mở được cánh cửa này rồi. Ồ, cậu nói không sai, ở đây có lỗ khóa này. Ưm, muốn phá khóa này rất đơn giản.”
“Cậu làm được không, Nezumi?”
“Chắc là được. Làm sao tôi để cậu ra oai một mình được? Nhưng mà, trước khi làm việc đó, xem ra tôi phải dọn dẹp bọn này đã.”
“Hả?”
Shion vừa định quay đầu lại thì bị đẩy mạnh vào bả vai một cái, cậu suýt chút nữa thì đứng không vững.Vụt!
Trước mắt Shion lóe lên một tia sáng.
Phát đó trúng vào tường, lưu lại vết cháy sém nho nhỏ.
“Ôi trời, khó khăn lắm mới lau chùi được bóng loáng như thế này, các người lại tặng cho một vệt cháy ở đây, cho dù có viết kiểm điểm thì nhân viên vệ sinh cũng không tha thứ cho mấy người đâu.”
Nezumi nhún vai nói.
Có ba người đàn ông cầm súng đứng đó, mặc quân phục màu vàng đất, đi ủng quân đội, là đồng phục binh lính.
Hai khẩu súng chĩa vào Nezumi, một khẩu súng chĩa vào Shion.
“Không được động đậy, tay giơ lên cao!”
Tên cầm đầu sải bước lên phía trước, giơ súng lên ngắm bắn.
“Cái gì vậy? Này, đợi một chút, các người muốn xử bắn chúng tôi ngay tại chỗ sao? Sao hấp tấp thế? Có thể gọi giúp luật sư của chúng tôi tới đây không?”
Tên đó vẫn lặng lẽ giữ chặt cò súng.
“Anh không định cân nhắc thật đấy à? Chúng tôi là mẫu vật quan trọng đấy.”
Tên lính dừng lại khi nghe thấy từ “mẫu vật”.
“Mày nói... mẫu vật?”
“Không sai, các người chẳng phải cần thu thập mẫu vật phục vụ cho kế hoạch nghiên cứu của ngài thị trưởng vĩ đại sao?”
Ba tên lính đồng loạt chần chừ. Chúng nhìn lẫn nhau, và đó chính là cơ hội.
Tsukiyo nhảy ra từ lồng ngực của Nezumi, chạy lên cây súng, vọt lên cào vào mũi một tên lính.
“Ối!”
Tên đó nghiêng người tránh. Đúng lúc đó, con dao nhỏ của Nezumi đã cắt vào cổ tay hắn, máu tươi chảy xuống sàn, vẽ nên hoa văn màu đỏ trên hành lang. Nezumi cướp súng từ tay tên lính ngã xuống, bóp cò trước khi hai tên phía sau kịp ra tay.
Một tên bị bắn trúng vai, tên còn lại bị bắn xuyên qua lòng bàn tay, rên rỉ đau đớn. Giống như đang khiêu vũ, Nezumi vung chân, tay cầm súng laser bắn về phía bức tường, rồi đạp vào tường. Lúc này Tsukiyo cũng trở về trên vai Nezumi.
“Mở rồi.”
Sau bức tường là một không gian chỉ vừa cho một người đàn ông trưởng thành lom khom đi qua, bên trong tối đen như mực.
“Hu hu... đau quá.”
“Ai đó, ai đến cứu tôi với.”
“Cứu với... cứu tôi với.”
Ba tên lính ré lên. Từ xa lập tức truyền tới tiếng bước chân vội vã. Là một toán lính cầm súng khác.
Phía trong cánh cửa có một tay cầm cong cong. Kéo mạnh một cái, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề rồi đóng lại.
Xung quanh tối đen như mực.
Shion đoán không sai, ở đây có một cầu thang, dựng đứng như thang trèo.
Shion cởi áo ngoài, buộc hai ống tay lên tay nắm cửa và tay vịn cầu thang. Tuy biết sẽ chẳng có mấy tác dụng, nhưng ít nhiều cũng có thể tranh thủ được chút thời gian.
Nezumi vác súng trên vai, nhẹ nhàng chạy về phía trước. Shion cũng bén gót theo sau. Cầu thang dốc đứng, kéo dài thẳng tắp trong không gian tối tăm.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi chảy vào mắt, chân cũng sắp nhũn ra rồi. Shion đang dốc hết sức bình sinh, bởi vì chỉ một thoáng do dự thôi, cũng có thể mất mạng, không chỉ mình cậu mà còn liên lụy đến tính mạng của Nezumi. Cậu không muốn vì mình mà Nezumi gặp nguy hiểm. Mặc dù cậu luôn là gánh nặng của nó, nhưng chí ít vào lúc này, cậu không muốn nó gặp nguy hiểm.
Nezumi dường như nói gì đó.
“Cái gì? Tôi không nghe thấy.”
“Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy lần này cậu bình tĩnh gớm.”
“Bình tĩnh?”
“Bọn lính chảy bao nhiêu máu như thế, nếu là cậu trước kia, nhất định sẽ rao giảng một tràng về chủ đề dừng làm hại người khác.”
“À...”
Hóa ra là nói cái này.
Bên tai cậu văng vẳng tiếng kêu ai oán, không phải tiếng của toán lính kia mà là tiếng của những người bị tước đoạt sinh mạng một cách phi lý dưới tầng hầm của Trại.
Đau quá, rất khó chịu, cứu tôi với.
Thần linh ơi, thần linh ơi, tại sao lại bắt tôi phải chịu nỗi đau như thế này...
Làm ơn cứu lấy đứa trẻ này, nó còn chưa đến ba tuổi.
Hãy giết tôi đi, nhanh lên, giải thoát cho tôi khỏi nỗi đau này...
Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với, ai đến cứu tôi với.
So với sự tàn bạo vô tình đó, máu bắn tung tóe trên sàn nhà màu ngọc lam nào có sá gì! Toán lính đó sẽ được đồng đội cứu giúp thôi.
Nhưng những người dưới lòng đất thì...
Họ biến thành vật hi sinh của cuộc săn người, những người bị sát hại thậm chí chẳng thể nào xoa dịu nỗi đau của mình trước lúc lìa đời.
Tiếng rên rỉ, hơi thở gấp, tiếng than ai oán, còn có cả tiếng gào thét.
Chúng luôn văng vẳng sâu trong tai Shion.
“Đành chịu thôi.”
Sau lưng Nezumi, trong bóng tối, Shion nói.
“Chúng ta phải giải quyết kẻ địch mà, nếu như cậu không làm thế thì chúng ta sẽ bị giết.”
Nezumi dừng lại.
Shion nhìn thấy đôi mắt xám.
Lòng cậu chợt rối loạn.
Dù ở giữa một không gian tăm tối như thế này, mắt cậu vẫn sáng rực đến thế ư?
“Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Thật mà.”
“Vậy sao?”
Nezumi lại bắt đầu chạy. Động tác rất nhanh, Shion khó khăn lắm mới đuổi kịp.
“Shion.”
“Hả?”
“Vừa nãy bởi vì chỉ là bọn tép riu nên tôi đã nương tay. Nhưng tiếp theo đây sẽ không có chuyện đó đâu. Cũng giống như cậu nói, nếu không giải quyết kẻ địch thì người bị giết chính là chúng ta.”
“Ừ.”
“Đến lúc đó...”
Không nghe thấy. Shion mở to mắt trong bóng tối.
“Nezumi, tôi chẳng nghe gì cả, cậu nói to lên một chút.”
“Không sao... không có gì.”
Trong bóng tối, Nezumi thầm thở dài.
Thở dài.
Nhưng nó lập tức ngậm miệng lại.
Không được thở dài.
Người bà đã cứu nó từ trong ngọn lửa hung tợn và nuôi dưỡng nó cho đến khi nó năm tuổi từng nói, nếu muốn thở dài, thì thà cắn rách môi, ngẩng đầu lên từ trong đau khổ. Tuyệt đối không được cúi đầu, phải nhìn về phía trước. Còn nữa...
Tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai, tuyệt đối không được mở lòng với bất cứ ai. Nhớ kĩ, nếu con muốn tiếp tục sống thì phải ghi nhớ những lời bà nói.
Bà đã không ngừng nhắc nhở mình.
Mình không bao giờ quên, từng câu từng chữ bà nói mình đều ghi lòng tạc dạ, xem chúng như bùa hộ mệnh, như câu thần chú để trấn tĩnh bản thân.
Thở dài sẽ trở thành sơ hở, nếu như con muốn tiếp tục sống, thì phải ngậm miệng lại, đừng để cho người khác nhìn thấy sơ hở của mình! Tuyệt đối không được mở lòng với bất cứ ai! Tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai!
Ít ra còn có con... ít ra con còn sống... ít ra còn có con...
Nezumi nắm chặt tay vịn.
Bà ơi, hãy tha thứ cho con, con đã làm trái lời dặn của bà. Con đã nhiều lần thở dài vì người khác, con đã tin tưởng cậu ấy, con đã mở lòng với cậu ấy, con đã tự đeo gông vào chân mình. Nhưng mà, con thực sự không thể bỏ mặc cậu ấy được.
“Nezumi...”.
Shion cất tiếng gọi. Thở gấp như vậy, chắc là đã thấm mệt rồi.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Cậu hỏi tôi bây giờ đang nghĩ gì á? Tôi hi vọng có thể thuận lợi leo hết cầu thang này. Sau khi leo lên trên rồi thì còn gì đang chờ đợi chúng ta nữa không? Đại khái là như vậy.”
Tôi đã nghĩ đến cậu, Shion ạ.
Tôi đang suy nghĩ về cậu.
Đành chịu thôi. Chính cậu đã nói như vậy.
Bởi vì là kẻ địch, nên phải bắn chúng đổ máu cũng đành chịu thôi. Nếu không ra tay thì sẽ bị giết, vì vậy phải tiêu diệt chúng trước.
Chiến đấu chính là như vậy đấy. Giết người hoặc bị người giết, chỉ có hai con đường này mà thôi, và giết nhau thì không có chính nghĩa cũng không có đạo lý gì hết.
Tôi biết, tôi rất rõ điều đó, chỉ có điều, Shion à, cậu có chấp nhận được không? Cậu có thể chấp nhận để tôi làm thế không? Hay là cậu đã chấp nhận rồi?
Cậu luôn phân định rạch ròi, không phải yêu thì là hận, không phải kẻ địch thì là bạn, không phải bên trong bức tường thì là bên ngoài, hơn nữa cậu còn cho rằng nhất định phải chọn một trong hai.
Cậu chưa từng nghĩ rằng có con đường thứ ba sao?
Cậu đã nói với tôi như thế đấy, nhưng tôi lại cười nhạo cậu, cười nhạo cậu toàn nói lời mơ mộng hão huyền. Nhưng tôi cũng thấy sợ. Bởi vì sự kiên cường khi nói ra những lời hão huyền ấy của cậu dường như đã áp đảo tôi. Khi nghe cậu nói thế, trong một khoảnh khắc, tôi đã trông thấy một con đường màu trắng.
Con đường thứ ba.
Không phải báo thù mà là tìm con đường cùng nhau tồn tại?
Không phải báo thù mà là khoan dung?
Thứ đó thực sự tồn tại, chứ chẳng phải là huyễn hoặc ư? Nó tồn tại trong trái tim con người sao?
Tôi vẫn luôn suy nghĩ. Mặc dù tôi không muốn nghĩ chút nào, nhưng những lời của cậu luôn chiếm lĩnh đầu óc tôi, thôi thúc tôi suy nghĩ về con đường này, không được kháng cự hay trốn tránh, phải không ngừng suy nghĩ về con đường này.
Tôi vẫn chưa tìm được đáp án, vì vậy bây giờ tôi vẫn đang suy nghĩ. Tôi để ý những lời cậu nói, suy nghĩ không ngừng về điều đó.
Shion, người như cậu lại có thể nói ra điều đó sao?
Đành chịu thôi.
Nếu như đi tiếp và tôi lại giết một ai đó... Không, có thể là chính cậu sẽ phải làm ai đó đổ máu, liệu cậu có thốt ra những lời kia được không?
Đành chịu thôi.
Trèo hết cầu thang là một nơi rất chật hẹp, nhỏ đến mức không thể đứng được.
“Shion, không có lối ra.”
Đừng nói là tay cầm, ngay cả một nút nhấn cũng không có, chỉ có bức tường phẳng lì.
Đoán sai rồi sao?
Tim đập mạnh, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Nếu đây là ngõ cụt thì chẳng có con đường nào có thể thoát ra nữa rồi, cũng chẳng có cách gì cản đường bọn lính đang đuổi theo phía sau.
“Phía trên.” Shion nói, “Đẩy trần nhà lên!”
Nezumi làm theo lời Shion.
Rắc! Mảnh trần nhà mở ra giống như bật lò xo. Hóa ra cửa ở đây. Nezumi nhún chân, nhảy lên trên. Đúng lúc đó, phía dưới vọng lên những âm thanh rất lớn.
Cửa đã bị phá.
“Ở phía trên, chuẩn bị bắn.”
Âm thanh bóp cò khô khốc truyền tới.
“Shion!”
Shion nắm chặt bàn tay chìa về phía mình, leo lên trên.
“Ối!”
Shion khẽ kêu.
“Có bị bắn trúng không?”
“Không sao, chỉ sượt qua thôi.”
Khi mảnh trần được khép lại, ngăn cách âm thanh, tứ phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Shion thở một hơi thật sâu.
“Đau không?”
“Không... không sao hết.”
“Đây là lần đầu tiên phải không?”
“Gì?”
“Lần đầu tiên cậu bị súng bắn trúng phải không? Hơn nữa còn là súng bắn tia bộ binh. Đó là loại vũ khí cổ. Bề ngoài đẹp đẽ, lực sát thương lớn, là một cô nàng ngon nghẻ đấy.”
“Ồ, vậy hả? Có điều chẳng ai muốn giao lưu với cô nàng đó lâu đâu.”
Shion vừa băng bắp chân, vừa cười nhẹ nhàng nói
Có lẽ cậu đang gắng gượng. Cũng có thể nói, cậu vẫn có thể gắng gượng với vết thương đó, chưa đến mức không thể động đậy được. Cho dù có bị thương nghiêm trọng hơn nữa, cậu vẫn phải tiến về phía trước, bởi vì nơi đây không thích hợp để nán lại.
Vì vậy, Nezumi không hỏi nữa, cũng không chú ý nữa, chỉ cùng Shion tiếp tục tiến bước.
“Shion, nơi đây là?”
“Một phần của lỗ thông gió cũ. Tòa nhà này khi mới xây xong chắc đã thiết kế lỗ thông gió ở đây, chỉ có điều ngay sau đó lại xây thêm lớp bao bọc kiên cố bên ngoài, lắp đặt thiết bị lọc không khí tuần hoàn, vì vậy nơi này bị bỏ hoang luôn.”
“Nghĩa là nơi này trở nên vô ích sau khi Trại được gia cố? Lỗ thông gió... là đây phải không?”
Nezumi chỉ vào một cái lỗ hình chữ nhật.
“Thế nó dẫn đến đâu?”
“Chắc là ngõ cụt thôi, nhất định là bị bịt lại giữa đường rồi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Làm gì có chuyện chúng ta xông vào tận cùng Trại dễ dàng vậy được.”
“Ừ, nhưng mà chúng ta cũng chỉ có thể đến đâu tính đến đấy thôi.”
Đúng vậy, không có đường lùi nữa rồi, đành được đâu hay đấy.
“Shion, tôi sẽ đẩy cậu lên, cậu đi trước đi.”
“Được.”
Shion trườn nhẹ vào cái lỗ nọ. Khi nâng chân của Shion, Nezumi cảm nhận được máu ươn ướt. Nhưng nó chỉ siết chặt nắm tay.
“Này, ở đây mở nè.”
Bọn lính đã tìm ra mảnh trần mở. Đúng lúc tên lính bò lên, Nezumi đạp vào cằm hắn, dùng báng súng phang thẳng vào huyệt thái dương của hắn. Nó kéo thân thể đã ngất lịm lên phía trên, bắn quét xuống phía dưới. Có tiếng rơi trượt khỏi cầu thang vọng lên. Sau đó, nó khép mảnh trần lại rồi đặt tên lính ngay trên đó.
“Cái bụng bia hoành tráng đấy. Vậy thì yên phận làm đá chèn cửa đi nhé.”
Nezumi moi móc túi của tên lính, bộ dạng hớn hở như thể sắp huýt sáo đến nơi.
“Nezumi, cậu đang làm gì vậy! Mau lên đây đi.”
Shion gọi.
“Đừng giục tôi mà, cái gì có thể lấy thì cứ mang đi, đúng không?”
Nezumi chui đầu vào trong lỗ.
Quá hẹp.
Hóp cả ngực vào mới lách qua được. Tsukiyo nhảy khỏi người nó, vọt lên.
“Cứ như hang ổ của bọn chuột đồng ấy nhỉ.”
Shion thản nhiên nói.
Vẫn rất ung dung.
Trong đầu Nezumi lóe lên suy nghĩ này.
Shion vẫn rất bình tĩnh.
Đó không phải là sự ung dung không biết trời cao đất dày. Shion nắm rất rõ tình hình, cho nên đó là sự ung dung khi đối mặt với nguy cơ và căng thẳng.
Tại sao vậy?
“Hai chúng ta nếu như béo hơn một chút, thì đã không thể qua được rồi.”
“Đúng vậy.”
“Inukashi thì qua được, nhưng chú Rikiga thì sẽ có chút khó khăn.”
“Rikiga? Lão bợm ấy hả? Nói gì đến chui qua, lão ấy có cố mấy cũng không đến được đây. Cái lúc vượt qua hành lang thì lão ấy đã nằm bẹp dí rồi.”
“Tức là nếu chú ấy tới được đây...”
“Thì đã bị nướng chín lâu rồi. Tưởng tượng cảnh lão ấy bị nướng như heo sữa đã thấy tởm.”
Chít chít chít!
Tsukiyo trả lời thay cho Shion.
Shion dừng chân lại.
“Ngõ cụt sao?”
“Đúng.”
Ngõ cụt. Chỉ đến đây thôi sao...
“Là ngõ cụt, tuy nhiên...”
Shion dùng bàn tay sờ soạng trên bức tường.
“Rắc” một tiếng, bức tường rơi ra một mảnh, có sáng lọt qua.
“Là lỗ thông gió, bị bịt lại từ bên này.”
“Nhìn thấy gì không?”
Shion xoay nghiêng mình, chừa ra một khoảng trống. Từ chấn song bằng nhựa có thể trông ra bên ngoài.
Đó là một căn phòng sạch sẽ.
Khá rộng rãi, trông nhang nhác một phòng nghiên cứu. Phía trước có vách kính rất lớn.
Một nhóm nam nữ, dường như là các nhà nghiên cứu, vừa nhìn vách kính vừa thảo luận sôi nổi. Trong số đó có một người đàn ông đang hoa chân múa tay nói liên miên, một phụ nữ tóc dài đang cầm cốc sứ còn bốc khói, miệng cười toe toét.
Ngoài ra còn có một số trợ lý chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính và một người đàn ông lưng gù tất tưởi đi đi lại lại.
“Xem ra là một căn phòng rất thoải mái, có khi có thể xin họ cho nhờ chỗ tắm rửa. Chúng ta vào trong làm phiền họ một lát đi.”
“Hả? Cái lỗ này nhỏ quá, có gầy cỡ nào cũng không chui qua được đâu.”
“Nhỏ thì làm nó to ra.”
“Cái gì?”
“Cậu lùi ra sau, Shion, lùi ra đằng sau đi.”
“Nezumi, cậu muốn làm gì vậy?”
“Cậu nhìn thì biết.”
“Cái đó là... quả bom mini?”
Shion hít một hơi.
“Không sai, bom cực nhỏ hình đồng xu, hơn nữa còn có chức năng đếm ngược và điều chỉnh mức độ tàn phá. Một món hàng tốt đấy.”
“Cậu mua nó ở đâu thế? Tại sao tôi không biết?”
“Đừng có giả ngốc như thế, tôi làm gì có thời gian mà sắm sửa? Cái này thó được của tên lính bụng bia đấy. Thôi, lùi ra sau đi, Shion, lùi thêm một chút nữa. Còn nữa, Tsukiyo giao cho cậu đấy.”
Shion bò về phía sau.
“Như thế này được chưa?”
“Rất tốt. Hai tay ôm lấy đầu. Sau khi nó nổ, phải lập tức xông qua nhé, chuẩn bị sẵn sàng nào!”
Cài đặt xong.
Nezumi cởi bỏ chiếc áo choàng bằng vải siêu sợi ra, trùm lên đầu Shion, sau đó lùi về phía sau. Gót chân nó chạm vai Shion.
“Nezumi.”
“Cái gì?”
“Như thế thì cậu thành lá chắn cho tôi rồi còn gì? Tôi rất an toàn, nhưng cậu thì...”
“Ngu ngốc, trong hoàn cảnh này, vị trí không quan trọng, đừng có lắm lời nữa.”
Thật tình. Cậu ngốc đến mức nào vậy chứ!
Ngốc nghếch! Nhưng đây chính là Shion, bất kể ở tình huống nào đều quan tâm đến người khác, đây mới chính là việc mà Shion sẽ làm.
Nezumi chựt thấy an tâm.
“Ầm!”
Tiếng nổ, còn có tiếng gió. Chấn động do vụ nổ ập vào không gian chật hẹp. Tsukiyo rít lên sợ hãi.
“Shion, cậu không sao chứ?”
“Ừ, tôi và Tsukiyo đều không sao hết.”
“Rất tốt.”
Không biết có phải vì bức tường là vật liệu đặc biệt hay không, mà gần như không có bụi mù. Sức tàn phá của vụ nổ tương đối mạnh, tuy đã cài đặt lực công phá ở mức nhỏ nhất vậy mà bức tường vẫn bị thủng một lồ to tướng.
Nhảy xuống.
Vang lên tiếng kêu la the thé.
Toàn bộ nhân viên xông ra khỏi phòng.
“Các người là ai?”
Một người đàn ông cao lớn rút khẩu súng từ trong túi áo trắng ra. Nezumi xông tới đánh vào cổ hẳn, hắn liền ngã xuống đất.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Cứ xông lên như vậy sao?
Không thể lưu lại nơi này nữa, sau mấy chục giây nữa sẽ có một đám lính đuổi đến đây.
Chỉ có thể chạy, nhưng mà, chạy về hướng nào?
“Shion, làm sao bây giờ? Mau ra chỉ thị đi.”
Không có câu trả lời.
Shion làm sao vậy? Chẳng lẽ?
Mồ hôi lạnh túa ra.
Nezumi quay đầu lại thì thấy Shion đứng trước vách kính, nhìn xuống giống như những nhân viên nghiên cứu. Ánh sáng xuyên qua tấm kính lớn được lau chùi sạch sẽ.
“Cậu đang làm gì vậy? Mau đi thôi!”
Shion chầm chậm quay mặt về phía Nezumi. Sắc mặt nhợt nhạt, biểu cảm cứng nhắc, trông giống như tượng gỗ vậy. Lần đầu tiên Nezumi thấy Shion như thế.
Sao vậy?
Lúc này Nezumi mới phát hiện ống quần của Shion đã bị nhuộm đỏ.
Vết thương do súng bắn rất sâu, dẫn tới thiếu máu. Nezumi cho rằng Shion đang gặp tình trạng đó.
“Shion, cậu vẫn ổn chứ?”
Đôi môi trên khuôn mặt trắng bệch run run nói.
“Nezumi... đây là...”
Shion nói đến đây, rồi nuốt nước bọt, hỏi tiếp.
“Đây là... cái gì?”
“Cái gì?”
Không có thời gian nán lại.
Nezumi biết rất rõ, nhưng biểu hiện bất thường của Shion khiến nó phải dừng chân.
Nó lại gần Shion.
Nó giẫm phải cái gì đó.
Là một khung ảnh bằng gỗ, bên trong có một bức ảnh chụp một phụ nữ trẻ đang bế một em bé cùng một cậu bé khoảng mười tuổi. Có lẽ nó được đặt trên bàn của nhân viên nào đó, là một bức ảnh kĩ thuật số cũ, người phụ nữ có lẽ là mẹ cùng cậu bé đều đang cười thẹn thùng.
Nezumi ngẩng mặt lên, nhìn vào vách kính.
Sàn bên trong thấp hơn ở phòng này, cảm giác cả không gian như trũng xuống, nhưng trần nhà thì rất cao, là một căn phòng với bức tường trắng xóa.
“A!”
Nó bất giác lùi lại.
Đây là... cái gì?