← Quay lại trang sách

Chương 5 Niềm vui mừng giả tạo

Niềm vui mừng sâu sắc khó tả bằng lời cứ làm rối loạn trái tim nàng, đó là niềm vui mừng giả tạo mà dù thế nào cũng phải giấu kín. Tuy mất mặt, nhưng lại là một trong những niềm vui mãnh liệt chỉ có thể nhâm nhi từ trong sâu thẳm trái tim.

— Phận đàn bà, Maupassant

“Không biết cha đã về chưa?”

Lily than thở.

“Không biết mẹ đã gặp được cha chưa? Không biết đã nói ‘Anh về rồi à?’ với cha chưa? Trời tối thế này rồi, cha của Yuna với cha của Ei đã về nhà từ lâu, mỗi ngày họ đều đi cùng một chuyến xe buýt về nhà, con thường đi đón cha chung với Yuna và Ei.”

“Thật không? Chắc cha của con vui lắm?”

Cha vui lắm, sẽ ôm và hôn má con nữa. Thật ra con cũng hơi ngại vì con đã lớn rồi, không còn là đứa con nít được cha hôn một cái liền nhảy cẫng lên. Nhưng cha vẫn coi con như con nít, cho nên mới hôn con trước mặt mọi người. Thật là khó nghĩ quá!”

Cái miệng của bà cụ non Lily rất đáng yêu, Karan mỉm cười nhìn cô bé.

Lily lại thở phù. Cô bé chống cằm, thở dài thườn thượt. Điệu bộ người lớn này chắc là bắt chước mẹ.

Bình thường Karan sẽ pha trò với Lily rằng “Ai dà, Lily lớn thật rồi”, nhưng hôm nay bà chẳng có tâm trạng đó. Có lẽ lây nhiễm cái sự sầu muộn của Lily, Karan cũng cảm thấy lòng nặng trĩu, ngay cả mỉm cười cũng rất miễn cưỡng.

“Dì ơi!”

“Sao vậy?”

“Cha con sẽ về chứ?”

“Tất nhiên rồi!”

Karan dừng lau đĩa, nhìn Lily.

Vốn rất thích bánh muffin mà hôm nay Lily chỉ ăn nửa cái, rồi đặt lại trên đĩa.

“Anh Getsuyaku, cha của con ấy, mỗi ngày đều rất bận rộn. Có thể cha Lily đã lỡ mất chuyến xe buýt nên phải chờ chuyến sau mới về được.”

Karan nói xong cũng thở dài. Những lời này chẳng có ích gì hết, điều Lily muốn nghe không phải là lời an ủi qua loa như vậy.

Mình còn chẳng giúp nổi một cô bé con lúc nó buồn bã. Karan chợt thấy nóng ruột, lại thấy bản thân thật vô dụng.

Đôi mắt vui tươi lúc nào cũng đầy sức sống của Lily bỗng nhuốm màu ảm đạm.

Người cha hằng ngày luôn về nhà đúng giờ, hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, khiến cô bé vô cùng lo lắng.

Karan không thể cười mà nói với cô bé rằng “Ôi dào, chỉ nhỡ xe thôi mà”. Bởi Lily lo lắng là có lý do, gần đây biểu hiện của Getsuyaku hơi khác thường. Không chỉ Lily, mà ngay mẹ cô bé, vợ của Getsuyaku, chị Renka cũng thấp thỏm ra bến xe buýt đón chồng.

Getsuyaku đã gây ra chuyện gì khiến vợ con bất an sao?

Không, không chỉ có Getsuyaku...

Bất an, sự bất an vô tận, bây giờ đang bao trùm cả cái thành phố này, bao trùm cả NO.6.

Cũng có thể nói là rối ren.

Đã có mấy chục người dân thành phố hi sinh rồi.

Mặc dù Karan không biết dùng hai chữ “hi sinh” có phù hợp không, nhưng cái cảm giác âm u đáng sợ toát ra từ hai chữ này hoàn toàn giống với không khí trong thành phố. Karan không thể dừng suy nghĩ đó lại, bởi bản thân bà cũng đang sốt ruột vì cảm giác bất an cuồn cuộn, cảm giác khác với nỗi nhớ mong Shion, cứ không ngừng dâng lên.

Việc này là thật hay sao?

Cứ từng người từng người chết đi.

Không có bất cứ điềm báo nào, chỉ đột ngột ngã gục rồi lập tức tắt thở. Mặc dù Karan không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe nói răng, tóc của những người thiệt mạng đều rụng hết, toàn thân đầy nếp nhăn, chết trong bộ dạng như thể đã già trăm tuổi. Kể cả những thanh niên cường tráng, những cô gái xinh đẹp, đều biến thành bộ dạng hãi hùng đó.

Tại sao? Rốt cuộc là do nguyên nhân gì?

Một loại virus mới? Khí độc? Một chứng bệnh mới?

Mặc dù có nhiều suy đoán, nhưng chẳng ai xác định được nguyên nhân, cũng không thể tìm ra điểm chung ở các nạn nhân. Độ tuổi, thể hình, hoàn cảnh sống, công việc, số lần sinh nở, chẳng ai giống ai, không có một điểm chung nào.

Không, có một điểm tương đồng. Tất cả đều là công dân NO.6.

Có người ngã ở quảng trường trước Tòa thị chính, có người thì ở giữa đường, có người đang ở trong bếp nhà mình.

Nạn nhân không tập trung tại một địa điểm mà rải rác ở nhiều nơi, đều là những nơi có không gian chật hẹp, cứ như các nạn nhân là mục tiêu được định sẵn vậy.

Có nhiều người đứng ngay bên cạnh nạn nhân nhưng lại chẳng gặp bất trắc gì. Người bạn vừa mới trò chuyện, người quen sánh vai đi cùng nhau, những người xa lạ đi lướt qua nhau, đột nhiên trở thành nạn nhân.

Tiếng kêu thất thanh và tiếng khóc bi thương cùng lúc vang lên...

Không thể đoán được lúc nào, nơi nào, ai sẽ là người hi sinh tiếp theo. Điều này mới đáng sợ, nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Cái chị lúc nãy vừa ngã gục rõ ràng vẫn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà trông chẳng khác gì một bà lão lọm khọm.

Hàng xóm chết rồi. Người vừa nói “Chẳng biết sau sẽ thế nào?” và “Sợ lắm” liền vật ra đau đớn.

Này, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Việc này không phải là không liên quan tới mình.

Ngày mai, à không, biết đâu sau một phút nữa mình cũng...

Người hi sinh tiếp theo có thể là mình.

Thị trưởng đang làm gì? Tại sao không ban bố biện pháp nào cả? Không định cứu người dân chúng tôi sao?

Người cầm quyền phớt lờ những chuyện đáng sợ xảy ra trong thành phố, khiến cư dân bất mãn, dân buông lời trách móc, rồi trở thành oán hận.

Qua các phương tiện thông tin, thị trưởng thông báo với cư dân thành phố rằng tình hình đã ổn định, yêu cầu mọi người bình tĩnh.

Nhưng ngay trước màn hình đang chiếu bài kêu gọi của thị trường, lại có thêm nạn nhân, chẳng biết là thứ mấy rồi, ngã xuống. Họ co giật liên tục rồi lão hóa. Tình hình như vậy làm sao bình tĩnh được?

Cho tôi thuốc.

Cho tôi biết cách giải quyết.

Cho tôi biết thông tin chính xác.

Tiếng kêu than của người dân râm ran ở mỗi góc phố.

Cha chưa về, mẹ cũng đã ra khỏi nhà.

Trái tim bé nhỏ của Lily tràn ngập bất an. Có vẻ cô bé sắp không chịu đựng được nữa.

Cũng có thể cô bé đang cố gắng kìm nén nước mắt.

Karan rất hiểu nỗi đau khổ và buồn bã khi lo lắng cho người thân yêu nhưng lại chẳng làm được gì hết. Bà cũng từng nếm trải cảm giác nôn nóng khi chỉ biết đợi chứ không thể làm được gì khác. Bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của Lily, nói.

“Con mau ăn bánh đi.”

“Dì ơi...”

“Lily yêu cha nhất, đúng không?”

Lily ngẩng nhìn Karan, gật đầu thật mạnh.

“Vâng, con yêu cha nhất, yêu nhiều lắm, con cũng yêu mẹ và em bé trong bụng mẹ nữa.”

“Đúng vậy, dì nghĩ cha Lily cũng yêu Lily vô cùng. Cha sẽ hôn lên má con, đúng không? Sẽ vừa nói ‘Cha yêu Lily’ vừa hôn con, phải không nào?”

“Đúng ạ, cha con luôn nói ‘Cha yêu Lily’.”

“Cho nên dì nghĩ cha con không sao đâu. Nhất định cha sẽ về với Lily. Con người ta dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ trở về bên cạnh người mà họ thương yêu nhất.”

Lily chớp mắt.

“Có thật vậy không dì?”

“Thật chứ. Dì không gạt Lily đâu.”

Lily mỉm cười. Cô bé cầm cái bánh muffin lên, cắn một miếng, nói.

“Ngon quá.”

“Vừa hay còn lại ba cái, lát nữa con mang về cho cha với mẹ con nữa nhé!”

“Con cảm ơn dì.”

Sau khi ăn xong, Lily chắp hai tay cảm ơn thật to.

“Dì ơi!”

“Gì thế?”

“Lily cũng rất yêu dì.”

“Lily, con rất đáng yêu, cảm ơn con.”

“Cả anh Shion nữa... Mặc dù không bằng cha, mẹ với dì, nhưng con cũng rất yêu anh ấy.”

“Ừ.”

“Anh Shion cũng sẽ trở về.”

“Lily...”

“Chẳng phải dì nói, con người ta sẽ về bên cạnh người mình thương yêu nhất sao? Vậy anh Shion nhất định cũng sẽ trở về bên dì.”

Lily dựa sát vào ghế, đung đưa hai chân rồi nói tiếp.

“Anh ấy từng bôi thuốc giúp con đó.”

“Thật vậy ư? Shion sao?”

“Vâng. Con và Ei cùng chơi đuổi bắt thì bị ngã. Con ngã trước, sau đó Ei ngã lên người con, đau lắm. Ei hơi mập nhưng bạn ấy chạy rất nhanh, còn biết vẽ nữa, con cũng rất thích vẽ tranh nên bọn con thường cùng nhau vẽ.”

“Là bạn rất thân đúng không?”

“Vâng ạ, bọn con là bạn thân, nhưng cũng có lúc cãi nhau, mà còn cãi nhau to cơ, đến mức con từng hạ quyết tâm là cả đời này sẽ không bao giờ chơi với bạn ấy nữa.”

“Chính vì là bạn tốt, cho nên cãi nhau xong lại như chưa có gì xảy ra. Shion đã bôi thuốc cho con khi con bị ngã à?”

“Vâng ạ! Hôm đó chân con chảy rất nhiều máu, đau lắm ạ, con khóc rất to, Ei cũng khóc nữa. Lúc đó anh Shion đi ngang qua, anh ấy bế con ra chỗ vòi nước, rửa sạch máu rồi bôi thuốc cho con, còn xoa đầu con bảo là ‘Hết chảy máu rồi, các em không ai được khóc nữa nhé’. Anh ấy còn lau mặt cho Ei nữa.”

“Việc đó xảy ra khi nào vậy?”

Đôi chân đang đung đưa của Lily dừng lại, cô bé ngẩng đầu nhìn Karan.

“Để con nhớ xem, à, chính là trước khi không thấy anh ấy nữa, hôm đó anh ấy phải tới công viên làm việc. Dì ơi, anh Shion rất tốt. Mẹ con cũng bảo là anh ấy vừa dịu dàng vừa đẹp trai, là người con trai tốt, còn nói ‘Đợi anh Shion về, Lily làm cô dâu của anh nhé’ nữa cơ.”

“Lily làm cô dâu của Shion? Sẽ vui lắm đây.”

“Nhưng, Ei bạn ấy... “

“Ei làm sao cơ?”

“À, Ei nói bạn ấy trúng tiếng sét ái tình với anh Shion. Con hỏi ‘Tiếng sét ái tình là cái gì?’, bạn ấy nói ‘Tức là quyết định lấy anh ấy’. Nếu Ei và anh Shion lấy nhau rồi, con sẽ không thể làm cô dâu của anh nữa. Mặc dù mẹ bảo ‘Không thể thua Ei’, nhưng con không biết mình có làm được hay không nữa.”

“Ồ, vậy à?”.

Karan cười thật to.

Tạm thời quên đi những bất an và lo lắng quẩn quanh trong lòng.

Từ lúc Shion bỗng nhiên biến mất đến nay, Lily chưa từng nhắc tới Shion. Có lẽ là sợ Karan nghe rồi sẽ buồn. Cũng có thể do Renka dặn cô bé không được nhắc đến.

“Lily, sắp tới con đừng nhắc anh Shion trước mặt dì Karan nhé...”

“Tại sao hả mẹ?”

“Bởi vì dì sẽ buồn.”

“Mẹ, anh ấy đã làm việc xấu hả? Vì vậy mới bị bắt? Mọi người đều nói như thế.”

“Thế con nghĩ sao?”

“Con á? Con cảm thấy anh ấy sẽ không làm việc xấu. Anh Shion tốt lắm, anh ấy tuyệt đối không làm việc xấu đâu.”

“Chính xác, con rất hiểu chuyện, mẹ phải thay đổi cách nhìn về con rồi. Hừm, vụ này nhất định là do nhầm lẫn ở đâu đó. Shion rất cừ, mẹ chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan như vậy. Thằng bé vừa dịu dàng lại vừa bản lĩnh. Mà này, Lily, một mai Shion trở về, con phải làm cô dâu của Shion nhé, dứt khoát không được thua Ei đâu đấy.”

Có thể hai mẹ con đã từng nói chuyện như vậy, nghĩ mà thấy buồn cười.

Nhờ đó Karan cảm thấy được an ủi.

Bà từng cho rằng mình phải đơn độc đối đầu với những ngày buồn khổ và lo âu, nhưng mọi người xung quanh đã an ủi bà rất nhiều.

Cô bé này đã tiếp thêm sức mạnh cho bà. Và còn...

Nhất định sẽ tái ngộ.

Lá thư của Nezumi cũng thế.

Mình có rất nhiều chỗ dựa, tấm lòng của mọi người chính là nguồn sức mạnh của mình.

“Lily, cảm ơn con!”

Karan nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Bất chợt, tiếng chuông cảnh báo vang lên.

Một phần của bức tường biến thành màn hình, một người phụ nữ trẻ xuất hiện. Đó là phát thanh viên trực thuộc Cục Thông tin.

“Cảnh báo khẩn cấp. Chính phủ vừa ban lệnh giới nghiêm, đề nghị người dân nhanh chóng trở về nhà, từ giờ phút này cấm tất cả người dân ra ngoài. Không có bất cứ ngoại lệ nào. Ai trái lệnh sẽ bị tạm giam. Xin nhắc lại. Chính phủ vừa ban lệnh giới nghiêm, đề nghị người dân nhanh chóng...”

Đang cúi đầu đọc nhanh bản tin, nữ phát thanh viên đột nhiên trợn trừng hai mắt. Cô đứng bật dậy, ôm lấy cổ họng, rít lên.

“Cứu tôi với! Á...”

Tiếng kêu thất thanh.

Karan vội vàng ôm lấy Lily.

“Dì ơi, người đó làm sao vậy?”

“Đừng nhìn, con không được nhìn!”

Mái tóc màu nâu vàng của nữ phát thanh viên dần bạc trắng, má xuất hiện những nốt đen, chẳng mấy chốc đã chi chít khắp mặt.

“Cứu... tôi...”

Ngón tay của cô ta cong cong, giống như muốn tóm lấy không khí, cả người ngã nhoài ra sau bàn.

Tín hiệu màn hình đã bị ngắt.

Tình huống này không thể dùng “tai nạn bất ngờ” để diễn tả được.

Điều này thật bất thường. Một sự việc bất thường nghiêm trọng đang diễn ra.

Karan cảm thấy chóng mặt.

Không, không đúng, là NO.6, là cái thành phố này đang chao đảo chực đổ, đang kêu lên bi ai giống như cô phát thanh viên kia.

Hỗn loạn, tai họa, nguy hiểm, đau khổ, sợ hãi, những thứ tuyệt đối không được hiện diện ở NO.6, giờ đây lại đang lần lượt xuất hiện.

Karan nghe thấy tiếng cười.

Từ một nơi xa xôi nào đó vọng đến.

Ai? Là ai đang cười? Tiếng của ai vậy?

Lá khô bay ngoài cửa sổ.

Một chiếc lá, hai chiếc lá, ba chiếc lá...

Gió đang thổi. Cơn gió mạnh từ phía Nam thổi đến, tiễn cái lạnh của mùa đông đi, mang đến cơn gió mùa xuân. Làn gió ấm áp luôn khiến người khác cảm thấy vui sướng. Âm thanh theo cùng gió thổi vào tai Karan.

“Dì ơi, con sợ quá.”

Lily túm lấy Karan.

“Hình như có người đang cười.”

“Lily, con cũng... nghe thấy sao?”

“Con không biết, nhưng con thấy sợ lắm.”

Lily khóc to.

“Thật đáng sợ!”

“Không sao, không sao, Lily, dì ở đây, con không phải sợ.”

Con luôn mang lại sức mạnh cho dì, an ủi dì. Lần này dì sẽ tiếp sức mạnh cho con. Dì sẽ không để con bị bắt đi như Shion và Safu đâu. Dì sẽ bảo vệ con.

Kara cắn chặt môi dưới, ôm Lily thật chặt. Bà ngoảnh đầu nhìn cơn gió thổi qua ngoài cửa sổ.

Dì nhất định sẽ bảo vệ con.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Người đàn ông vô cùng hoảng loạn.

Hoàn toàn không làm rõ được nguyên nhân.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này...

“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”

Fennec, thị trưởng của NO.6, gầm lên.

“Tại sao chúng lại tự ý hành động? Không phải anh đã khống chế chúng rồi sao?”

Ồn ào quá, thật là một gã làm người khác nhức đầu. Hồi trước đã giống như con chó con chỉ biết sủa, giờ đã có tuổi rồi vẫn chẳng thay đổi gì.

“Thứ đó sắp thức tỉnh rồi. Mọi chuyện sẽ êm thấm cả thôi.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, Fennec, đây chẳng qua là chút bất thường trước khi mọi sự thành công thôi mà.”

“Một chút bất thường? Cả thành phố đều chìm trong hoảng sợ rồi kìa.”

“Mau ban lệnh giới nghiêm đi.”

“Tôi đã ban hành từ lâu rồi. Nhưng nếu tiếp tục xuất hiện người chết, e rằng Cục Trị an sẽ không thể khống chế được sự hỗn loạn của dân chúng.”

“Thế thì phải điều động quân đội rồi!”

Thị trưởng nghiêm mặt.

“Quân đội?”

“Không sai. Cho dù xảy ra bạo động, chỉ cần phái đội quân đó tới là có thể dẹp yên tất cả, không phải sao?”

“Anh muốn tôi dùng vũ lực để trấn áp dân chúng? Trấn áp cư dân của thành phố NO.6 này sao?”

“Quân đội là để làm mấy việc này mà, không phải sao? Quân đội sẽ trấn áp tất cả những người chống lại NO.6, bất kể là người trong hay ngoài thành phố.”

“Nhưng mà...”

“Fennec, người quyết định là anh, bởi vì anh là vua. Tôi không thể can thiệp vào quyết định của anh. Nhưng xin anh nhớ cho, anh là người thống trị mảnh đất này. Chống lại anh đồng nghĩa với phản bội NO.6.”

Thị trưởng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói.

“Chính xác, không sai, anh nói đúng.”

“Là tôi nói năng hơi vô phép mới đúng.”

“Không sao, tôi cho phép anh.”

Cho phép? Anh cho phép tôi ư?

Người đàn ông cười thầm.

“Truyền lệnh cho quân đội chuẩn bị, đợi lệnh chiến đấu.”

“Nhân dịp này cho bọn dân đen đó được chiêm ngưỡng sức mạnh của anh luôn.”

Thị trưởng vội vàng rời khỏi phòng, dường như rất hưng phấn.

Người đàn ông nhắm mắt lại, cười thầm thêm một lần nữa.

Thứ đó sắp thức tỉnh rồi. Nếu vậy...

Getsuyaku khóa nước nóng của vòi hoa sen lại.

Hôm nay phải sớm hoàn thành công việc để về nhà.

Getsuyaku có thói quen tắm qua sau khi xong việc, tắm xong sẽ uống một cốc nước lạnh. Nếu nói đây là điều gã mong mỏi nhất, có lẽ sẽ thấy nó chẳng có gì to tát. Nhưng mỗi lần tắm xong, gã thực sự thấy hạnh phúc.

Tốt rồi, công việc hôm nay đã xong, có thể về nhà rồi.Nghĩ đến đây, Getsuyaku lại mỉm cười, nụ cười của vợ con cũng hiện ra trước mắt.

Getsuyaku từng lo lắng liệu mình có thể trở thành cha con với đứa con riêng của vợ, đứa con gái không cùng dòng máu với mình hay không. Nhưng đến hôm nay gã lại thấy mình thật nực cười khi lo lắng chuyện đó. Không cùng huyết thống thì sao? Cái thứ đó vốn chẳng ảnh hưởng gì tới tình thân cả. Getsuyaku nghĩ vậy đấy, bởi vì gã vô cùng yêu con gái của mình.

Lily bé bỏng, ai gặp cũng mến.

Mỗi lần hôn má Lily, con đều cười xấu hổ. Có lẽ đến năm sau con sẽ bảo, “Cha đừng như thế nữa!” và không cho mình hôn. Nhưng dù thế nào thì con vẫn rất đáng yêu. Nếu có thể, mình muốn mãi mãi được hôn con... Ai dà, như thế cũng không hay lắm. Thôi, nghĩ mấy chuyện xa vời đó làm gì? Chẳng biết hôm nay con có đến bến xe buýt đón mình không? Nếu con đến, mình sẽ rất vui. Mình vừa xuống xe, Lily liền phi tới, ôm chặt mình mà rối rít “Cha về rồi!”. Khi đó mình cũng sẽ bế con lên và hôn con.

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Nhờ con gái Lily nên mình mới được nếm trải hạnh phúc này. Hơn nữa, mình sắp có cô con gái thứ hai rồi. Hôm trước đi bệnh viện, bác sĩ nói đứa bé sắp chào đời là con gái. Con gái thứ hai của mình, em gái của Lily, gia đình sắp có thêm một thành viên mới.

Getsuyaku thay xong áo, nhẹ nhàng vuốt mái tóc.

Chỉ cần nghĩ đến vợ và con gái là vui. Tuyệt đối đừng nghĩ đến những việc đã làm hôm nay.

Mình không làm gì hết, cũng chẳng biết gì hết.

Như thế là tốt rồi.

Ngày mai Inukashi sẽ đưa cho mình phần thù lao còn lại. Chắc nó không lừa mình đâu nhỉ? Nó rất xảo quyệt, không chịu thiệt bao giờ. Tuy nó keo kiệt, nhưng lại chưa từng nói điêu, nó sẽ giữ lời hứa. Điểm này thì có thể tin tưởng nó. Nếu nó không đáng tin, mình đã chẳng móc nối với nó chuyến cơm thừa, canh cặn và mấy thứ bỏ đi khác ra ngoài.

Chỉ là thù lao lần này khác xa so với những lần trước.

Getsuyaku thò ba ngón tay ra, lần luợt gập từng ngón lại, bắt đầu từ ngón cái.

Ba đồng vàng. Quá hậu hĩnh.

Cộng thêm số nó đã đưa là có sáu đồng vàng rồi. Với số tiền này có thể ăn chơi sung sướng một quãng thời gian.

Tất nhiên, mình sẽ không lấy tiền đó ăn chơi, phải để dành cho Lily và bé cưng sắp chào đời. Renka nhất định sẽ rất vui... Chỉ là, hôm trước đưa tiền cho cô ấy, cô ấy lo lắng nhiều hơn là vui mừng, mặt biến sắc, “ông xã, sao anh có nhiều tiền vậy?”

Mặc dù lần đó lấp liếm được, nhưng như thế không hay, đã khiến Renka lo lắng. Lần này không thể sơ hở nữa, phải nói gì đó để Renka khỏi nghi ngờ, ví như tiền trợ cấp đặc biệt chẳng hạn, hi vọng lần này có thể bịa ra ra lý do hoàn hảo...

Sáu đồng vàng. Thù lao quá lớn.

Sau khi gập hết các ngón tay vào, Getsuyaku giơ ngón út lên.

Muốn mua cho Lily một bộ váy mùa xuân, mua cả cho Renka một bộ nữa. Renka rất đẹp, chỉ là nhà chẳng dư dả để cô ấy có thể chăm chút, chưng diện. Thường ngày Renka mặc quá giản dị nên trông hơi già, nếu cô ấy mặc váy màu sáng như màu hồng hay màu xanh nước biển, nhất định sẽ rất đẹp. Cả chị Karan nữa. Chị ấy hay chăm nom Lily và rất yêu con bé, phải mua chút quà cảm ơn biếu chị ấy mới được. Mua cái gì thì hợp đây?

Tâm trạng Getsuyaku phấn khởi hẳn lên. Gã như thấy mình đang dắt tay Lily đi mua sắm. Gã thấy Lily ngoảnh đầu lại và mỉm cười, Renka cũng cười.

Ôi, thật hạnh phúc. Getsuyaku thực sự thấy hạnh phúc.

Gã uống hết nước trong cốc.

Xong rồi, về nhà thôi.

Chuông báo động vang lên, đèn cảnh báo nhấp nháy.

A!

Tim Getsuyaku thắt lại, toàn thân toát mồ hôi.

Cánh cửa thông với Trại Cải tạo sắp mở.

Lúc nãy Getsuyaku băng qua cánh cửa đó vào Trại, tiến hành quét dọn, sau đó về căn phòng nhỏ này. Gã quyết định kết thúc công việc sớm hơn một chút, đi tắm rồi uống nước.

Chỉ vậy thôi.

Gã giật lùi.

Mình chỉ làm bấy nhiêu việc thôi mà. Mình vẫn làm việc chăm chỉ như mọi ngày, bây giờ đang chuẩn bị về nhà.

Chạy ngay đi!

Cậu trai trẻ đi lướt qua ngoài hành lang hình như có nói thế? Đúng, cậu ta đã nói thế. Mặc dù trông khá trẻ nhưng rất uy nghiêm, dù uy nghiêm nhưng vẫn nở nụ cười diễm lệ.

Chạy ngay đi! Đó là cảnh cáo sao? Phải chăng nên nghe lời cậu ta, tháo chạy càng sớm càng tốt? Nhưng Getsuyaku sợ cuống cuồng trốn chạy sẽ lòi đuôi chuột, sợ vì thế mà bị nghi ngờ. Tháo chạy đồng nghĩa với nhận tội còn gì? Getsuyaku không muốn bị nghi ngờ, vì vậy ngày mai, ngày kia đều phải đi làm. Nếu bị nghi ngờ, gã sẽ mất công việc này, thế nên gã dự định ngày mai vẫn đi làm, thế nên gã đã vờ như không nghe thấy, phớt lờ lời cảnh cáo kia...

Chạy ngay đi!

Mình sai rồi, mình nên nghe lời cậu ta, mình nên nhanh chóng chạy trốn.

Cửa mở.

Mình nên nhanh chóng chạy trốn.

Hai nhân viên Cục Trị an cầm súng đứng ở đó.

“Anh là Getsuyaku?”

Hai chân bủn rủn, hai tay run rẩy, toàn thân run bần bật.

Không được run, như vậy sẽ bị nghi ngờ, phải làm bộ như không biết gì cả. Giả vờ không biết đã xảy ra chuyện gì... Mình chưa làm gì hết...

“Trả lời mau!”

“Đúng, tôi là Getsuyaku.”

“Đi theo chúng tôi, không được chống cự.”

“Đi... đâu... vậy?”

Không có lời đáp.

Hai nhân viên Cục Trị an lực lưỡng có chiều cao và độ rộng đôi vai tương đương với Getsuyaku chỉ im lặng chĩa súng vào gã.

Im lặng nói lên tất cả.

Sự hủy diệt sắp tới. Getsuyaku biết mình không chạy thoát được, nhưng gã vẫn muốn vùng vẫy vào phút chót.

Đừng, tôi không muốn!

“Tại sao? Tôi... tôi đã làm gì... đâu?”

Lần này người của Cục Trị an đáp lại.

“Anh có những hành động đáng ngờ khi ở quanh khu vực mô hình người”

“Hành động đáng ngờ? Nhất định là... nhầm lẫn gì rồi. Tôi... tôi chỉ quét dọn mà thôi. Do bọn robot quét dọn gặp trục trặc, làm bẩn nền nhà nên tôi được gọi tới để vệ sinh. Tôi chỉ tới đó thu dọn bãi chiến trường của bọn robot thôi mà.”

“Người phụ trách bảo trì con robot đó là anh.”

Miệng súng di chuyển lên xuống, dường như muốn chặn lại lời giải thích của Getsuyaku.

“Hơn nữa còn sớm hơn một tuần so với dự định ban đầu.”

“Đó là bởi vì... tôi cảm thấy nó có vấn đề... chuyện này thường xảy ra...”

Hai nhân viên của Cục Trị an im lặng, môi mím chặt, mắt vô cảm. Hai người này giống robot hơn nhiều.

Bị robot giải đi coi như xong đời, không cách gì thoát thân được.

Không, tôi không muốn!

Tôi muốn về nhà, tôi muốn về bên Lily và Renka.

Getsuyaku ném cái cốc đang cầm rồi xông ra ngoài.

Mình phải chạy! Mình phải trốn thôi!

Chỉ cần chạy thẳng theo đường này, qua trạm kiểm soát là tới Lost Town. Chỉ cần đáp xe buýt, sau mười phút là có thể tới trạm xe quen thuộc, nơi Lily đang đợi mình.

“A, cha về rồi!”

“Cha về rồi đây, Lily.”

“Mẹ đang đợi cha đó, nghe nói cơm tối hôm nay là món thịt hầm mà cha thích nhất, còn có bánh mì nướng của dì Karan nữa.”

“Thật tuyệt, mới nghe mà cha đã thấy đói bụng rồi. Lily này, lần tới cha mua quần áo mới cho con nhé.”

“Thật không ạ?”

“Tất nhiên là thật rồi, ngày nghỉ sắp tới chúng ta đi mua nhé.”

“Vui quá, cảm ơn cha!”

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi, mẹ con đang đợi đấy.”

Lồng ngực nóng ran.

Trước mắt máu thịt bê bết.

Sao vậy?

Thế giới xiêu vẹo, trước mắt tối sầm lại.

Không, tôi không muốn! Tôi muốn về nhà, về nhà, về nhà...

“A, cha về rồi.”

“Cha về rồi đây, Lily.”

Getsuyaku trúng một phát súng, gục chết ngay tại chỗ.

Inukashi ngoảnh đầu đi, siết chặt nắm đấm.

Sao lại thế này?

“Này, tên đó bị bắn chết rồi.”

Rikiga kêu lên.

Họ ẩn mình trong lùm cây rậm bên ngoài Trại. Trong Trại, chỉ có phòng quản lý vệ sinh là thông thẳng với West Block mà không cần qua bất kì trạm kiểm soát nào. Tất nhiên chỉ có người của Trại mới có thể tự do ra vào cánh cửa đó, từ phòng quản lý vệ sinh không thể vào sâu trong nội bộ Trại. Một khi cánh cửa bằng hợp kim đặc biệt mà ngay cả tên lửa đạn đạo cỡ nhỏ cũng không thể phá hủy đó không mở, bên ngoài sẽ không thể đột nhập vào. Nghĩa là chỗ làm việc của Getsuyaku nằm ở vị trí rất gần với West Block, hoàn toàn cách biệt với NO.6.

Với Inukashi, cách biệt hay không chẳng quan trọng, bởi cho dù van xin nó, nó cũng không thèm vào trong Trại. Nó chẳng có tí hứng thú nào với nơi đó, thậm chí nó hi vọng cả đời này cũng không dính líu gì tới nơi đó.

So với Trại, Inukashi quan tâm và coi trọng việc Getsuyaku có thể lấy thức ăn thừa, đồ vứt đi ở chỗ thu gom rác rồi bán cho nó hơn.

Inukashi đã làm ăn với Getsuyaku được ba năm rồi. Inukashi không thân với Getsuyaku, cũng chẳng thích thú gì gã, cả hai chỉ là lợi dụng lẫn nhau để làm ăn mà thôi.

Getsuyaku luôn cẩn thận, tuân thủ quy định, là một gã đàn ông bình thường có lương tâm nhưng cũng có lòng tham, một con người hèn mọn giữa cộng đồng người mà thôi.

Nhưng gã rất yêu gia đình mình. Gã từng nói, đối với gã gia đình là thứ quan trọng nhất trên đời này, còn hớn hở khoe rằng con gái thứ hai sắp chào đời rồi.

Khi nghe Inukashi bảo “Anh không thấy nuôi người phiền phức sao? Không giống như nuôi chó”, Getsuyaku há hốc mồm, dường như rất kinh hãi.

Inukashi còn nhớ sau đó gã ngậm miệng lại, nhìn nó bằng ánh mắt thương hại.

Lúc đó, Inukashi không tài nào hiểu nổi ánh mắt Getsuyaku, nhưng giờ nó đã hiểu được chút đỉnh, nhờ cả nhóc Shion, không phải, là tại thằng nhóc đó mới đúng.

Inukashi đã hiểu được đôi chút tấm lòng nâng niu sinh linh bé bỏng của Getsuyaku. Hơn nữa, đối với người vợ và đứa con đang đợi ở nhà, Getsuyaku không phải là một người hèn mọn trong vô vàn người, mà là một người không thể thay thế được.

“Thì ra không chỉ cư dân West Block mà ngay cả cư dân NO.6, bọn đó cũng có thể thẳng tay bắn chết.”

Rikiga lau mồ hôi trên trán.

Miệng thì nói, nhưng toàn thân ông đã cứng đờ.”Chắc bởi vì gã là cư dân Lost Town, nên mới bị xem như rác rưởi luôn.”

Inukashi giả vờ bình tĩnh đáp lại, kì thực nó cũng căng thẳng đến căng cứng cả cổ rồi.

Không ngờ bọn chúng lại giết Getsuyaku...

Có nằm mơ nó cũng không nghĩ Getsuyaku sẽ bị giết

Nó chỉ nghĩ tới chuyện có lẽ Getsuyaku sẽ lộ tẩy do không bịa chuyện lấp liếm được, trường hợp xấu nhất, gã có thể sẽ bị bắt giam...

Nhưng chỉ cần Trại Cải tạo sụp đổ như lời Nezumi nói, vậy thì Getsuyaku sẽ được tự do. Chỉ cần nó nhân lúc hỗn loạn, lẻn vào phòng giam thả gã ra là được.

“Thật là! Vì tin mấy lời ngon ngọt của cậu nên tôi mới lâm vào tình cảnh này. May mà tôi không hoàn toàn tin những gì cậu nói đấy. Chết tiệt, cậu lừa tôi!”

Inukashi có thể nhẫn nhịn một, hai câu trách móc của Getsuyaku, nếu cần thiết nó có thể cúi đầu xin lỗi, sau đó sẽ đưa nốt số tiền đã thỏa thuận cho gã. Ba đồng vàng, thêm một đồng phí bồi thường, chắc gã sẽ vui vẻ thôi.

Trại sụp đổ, cũng đồng nghĩa với việc Getsuyaku sẽ thất nghiệp.

Cảm ơn anh đã giúp đỡ trong thời gian qua.

Không có chi. Nhưng tôi không nhận mấy việc nguy hiểm nữa đâu đấy.

Hai người bắt tay, sau đó chào tạm biệt.

Inukashi cho rằng nếu có thể chào tạm biệt như thế, sẽ là một kết cục hoàn hảo.

Nhưng giờ đây, Getsuyaku đang nằm bất động trên nền đất khô cằn. Chỉ có gió lướt qua gã mà thôi.

Không ngờ gã lại bị giết...

Bị giết một cách nhanh gọn và thản nhiên như thế.

Getsuyaku là công dân thành phố, là cư dân ở bên trong bức tường, tốt xấu gì cũng là một công dân NO.6 có đăng kí hẳn hoi. Gã khác với dân West Block. Gã sẽ không bị sát hại tàn nhẫn đâu...

Inukashi đã tin như thế.

Mình đã quá ngây thơ rồi. Rõ ràng đã biết NO.6 sẽ đối xử lạnh lùng, tàn bạo như thế nào đối với những kẻ phản bội nó, không phục tùng nó, chống đối nó... Hóa ra mình chỉ biết chứ chẳng hiểu gì cả. Mình quá ngây thơ. Lẽ ra mình nên bảo Getsuyaku phải trốn ngay sau khi nhấn cái nút đó. Lẽ ra mình nên ra lệnh cho Getsuyaku chạy trốn ngay...Inukashi cảm thấy tóc mình như bị ai đó giật ngược lên, chân tóc đau nhói. Tiếng hét âm ỉ trong cuống họng nó.

Nó nhớ ra rồi. Trong thư của Nezumi rõ ràng có viết...

Lệnh cho người trợ giúp nhanh chóng thoát thân.

Rõ ràng có viết câu đó. Nezumi đã nhìn thấu sự lạnh lùng và tàn bạo của NO.6, nhưng mình lại phớt lờ câu đó. Mình chỉ gắng sức lôi kéo Getsuyaku mà không đoái hoài tới an nguy của người trợ giúp. Cho tới tận bây giờ, mình vẫn không tin được mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

Mình đã phạm phải một sơ suất không thể tha thứ được. Mình là một thằng nhóc ngây thơ đáng chết!

Inukashi cắn chặt môi.

Giờ có hối hận cũng không cứu vãn kịp nữa.

“Thật tàn nhẫn.”

Rikiga lại lau mồ hôi trên trán.

Hai nhân viên Cục Trị an giẫm lên người Getsuyaku. Chúng nhìn nhau rồi gật đầu. Sau đó mỗi tên nắm một chân Getsuyaku, kéo lê gã vào trong. Máu từ thi thể kéo thành một vệt dài trên mặt đất.

“Mấy gã đó là người thật sao?”

Giọng Rikiga khàn đặc cả lại.

Lũ chó bên cạnh Inukashi rên ư ử.

Đúng vậy, lũ chó này còn tốt hơn hai tên đó gấp trăm lần. Tâm hồn lũ chó còn ngay thẳng hơn hai tên đó gấp trăm.

Inukashi khẽ búng tay, lũ chó đứng dậy. Rikiga chớp mắt nói.

“Này, đợi chút, mày định làm gì?”

“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là cắn nát yết hầu của mấy gã đó, trả thù cho Getsuyaku.”

“Đồ ngốc, dừng lại mau! Chó của mày lợi hại đến đâu cũng không thể thắng được nhân viên Cục Trị an có vũ khí. Hơn nữa nếu bị chúng phát hiện thì chúng ta cũng sẽ bị bắn chết. Bọn chúng đến công dân thành phố còn dám nổ súng thì làm gì có chuyện tha cho chúng ta.”

“Không sai, nhưng...”

“Nếu tên đó còn sống, mày làm loạn lên coi như có chút ý nghĩa, nhưng gã đã bị giết, đã chết rồi. Người chết không cảm nhận được gì hết, không biết hối hận cũng chẳng biết đau đớn, giống như hòn đất này vậy. Không cần liều mạng vì một hòn đất. Chí ít, tao không ngu như vậy.”

Đôi mắt đỏ ngầu của Rikiga trở nên nghiêm khắc.

“Chúng ta không thể chết, chúng ta còn việc quan trọng phải làm, chúng ta phải cứu Shion. Nếu chúng ta đi đời nhà ma thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết, đừng có quên mất nhiệm vụ quan trọng nhất, Inukashi.”

“Tôi biết rồi.”

Rikiga nói không sai, còn có việc quan trọng cần làm, không giữ lại mạng sống thì không thể hoàn thành được.

Inukashi búng tay chậm hơn lúc nãy, lũ chó nhất loạt cúi rạp xuống đất. Rikiga thở dài một hơi.

“Thật tình. Đừng có kích động vì cảm xúc nhất thời như thế. Bởi vậy tao mới không tin tưởng bọn trẻ chúng mày.”

“Ông chú!”

“Sao?”

“Lâu lâu ông cũng nói được vài câu ra hồn chứ không phải chỉ biết bàn lùi. Tôi phải thay đổi cách nhìn về ông rồi.”

“Tùy mày thích nói gì thì nói.”

“Tôi nói vậy thôi chứ vàng vẫn phải chia đôi đấy. Ông đừng có mà quên.”

“Biết rồi. Cho dù chia cho mày một nửa thì số đó cũng đủ để tao hưởng thụ cả đời rồi. Nhưng tên đó bị trừ khử rồi, làm sao chúng ta đột nhập vào phòng quản lý vệ tinh đây?”

“Tôi có chìa khóa.”

Inukashi đưa thẻ khóa từ ra cho Rikiga xem.

“Mày có chìa khóa à?”

“Đúng, chìa khóa dự phòng. Trong Trại Cải tạo chỉ có phòng quản lý vệ sinh là còn dùng thẻ khóa từ, hơn nữa ở đó không lắp đặt hệ thống nhận biết cơ thể sống, hệ thống cảnh báo và thăm dò dị vật, ngay cả camera giám sát cũng không có, là nơi ẩn nấp thích hợp nhất.”

“Chắc bọn chúng cho rằng không cần bỏ tiền của trang bị cho cái nơi tập trung rác rưởi đó. Chìa khóa này mày thó của người đàn ông đáng thương kia hả?”

“Không phải. Tôi mượn chìa khóa này trong ngăn kéo của cái bàn mà gã dùng để ăn trưa.”

Đó là một cái bàn cũ rích, nhìn là biết được nhặt từ trong đống rác ra. Getsuyaku ăn trưa một mình ở cái bàn đó. Gã từng đưa cho Inukashi cái bánh ngọt ngọt gọi là muffin, ngon đến nỗi tới giờ Inukashi vẫn nhớ như in mùi vị. Gã nói bánh đó mua ở tiệm bánh gần nhà.

“Giờ thì không cần trả lại nữa.”

Rikiga lẩm bẩm bằng giọng điệu nghiêm túc khác thường.”Đúng vậy, không cần trả lại nữa, nhưng tôi sẽ sử dụng nó thật tốt.”

Tôi sẽ tặng anh cảnh tượng Trại Cải tạo này sụp đổ. Getsuyaku, tôi sẽ tặng anh thứ tương đương với máu mà anh đã đổ. Tôi biết như vậy không đủ để bù đắp lỗi lầm của tôi, nhưng đó là món quà quý giá nhất tôi có thể tặng anh.

Inukashi áp tay lên ngực, nơi đó có thư của Nezumi.

Lần này tôi sẽ không sai nữa, tôi sẽ cẩn thận từng chút một, sẽ không cẩu thả nữa.

Lần hành động này ảnh hưởng đến tính mạng Nezumi và Shion, tuyệt đối không thể thất bại.

Chít, chít, chít!

Không biết từ lúc nào, hai con chuột đã đến bên chân Inukashi, chúng men theo cánh tay nó để trèo lên.

Nếu nhớ không lầm thì đây là Hamlet và Cravate, là hai con vật có trí khôn.

“Bọn mày đến rồi à? Tốt, tất cả đã đủ mặt rồi đấy ông chú.”

“Tốt rồi, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị sân khấu hoàn hảo, đợi nhân vật chính lên diễn là được.”

“Không sai, diễn viên nổi tiếng lên sân khấu, chúng ta phải chơi một khúc dạo đầu du dương mới được.”

Vở kịch chỉ có một màn duy nhất.

Là hi vọng hay tuyệt vọng? Là thành công hay thất bại? Là thiên đường hay địa ngục? Là sống hay chết? Sân khấu không có kịch bản, bức màn đã kéo lên.

Tới lượt bọn này lên diễn rồi. Tao đợi mày đấy, Nezumi.

Chít, chít! Chít, chít, chít!

Hai con chuột trên vai Inukashi ngóc đầu, dường như đang kêu gọi ai đó.

“Ngừng rồi.”

Nezumi nghiêng đầu, không hiểu lắm điều Shion vừa nói.

“Vẫn chưa ngừng mà?”

Thang máy vẫn đang đi lên, không ngừng đi lên. Shion chỉ vào khóe mắt mình, nói.

“Tôi nói nước mắt ngừng chảy rồi kìa.”

Hai má Nezumi đỏ lên.

“Đồ ngốc, lúc này còn nói vớ vẩn gì thế! Có sức trêu chọc tôi thì nên tập trung vào cửa thang máy đi. Lúc cửa mở, không biết sẽ xuất hiện gì nữa.”

“Tôi không trêu chọc cậu, chỉ muốn nói là nước mắt không chảy nữa mà thôi.”

“Lắm chuyện! Im đi!”

Nezumi ngoảnh sang chỗ khác, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Hơi buồn cười.

Lạnh lùng, độc mồm độc miệng, mạnh mẽ, đầy hấp dẫn, đó chính là Nezumi. Dường như nó chẳng có điểm yếu nào. Nhưng không ngờ đằng sau vẻ điềm tĩnh đó lại ẩn giấu tính khí trẻ con như thế này. Nó vẫn có một trái tim thuần khiết với những cảm xúc không thể kìm nén.

Lần đầu tiên thấy Nezumi rơi lệ.

Lần đầu tiên thấy Nezumi vỡ òa, nức nở nghẹn ngào, trong lòng Shion chỉ có một cảm xúc, đó là yêu mến. Không phải tình bạn, chẳng phải nhớ nhung, không phải tình yêu, cũng chẳng phải tôn kính. Chỉ là yêu mến mà thôi.

Những giọt nước mắt không chút che giấu đó khiến Shion hết mực yêu mến, dù mất mạng cũng phải bảo vệ Nezumi.

Bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng mưa xối xả.

Là âm thanh của một trận mưa bão. Phải rồi. Đây chính là cảm xúc khi Shion gặp Nezumi lần đầu. Giờ đây, cảm xúc đó lại ùa về.

Dù mất mạng cũng phải bảo vệ Nezumi.

Tất nhiên, đó chỉ là mong muốn từ phía Shion. Nezumi không yếu đuối đến mức cần cậu che chở.

Tiếng mưa bão vẫn rõ mồn một bên tai.

Nezumi lúc đó gầy yếu, không thể sánh với bây giờ. Cũng giống như lúc này, vai nó đầy máu, đứng trước mặt cậu, dáng người thấp nhỏ, người đầy vết thương, ngay cả đứng cũng khó khăn. Dù vậy, ánh mắt nó vẫn sáng rực sức sống, không gợn chút mây đen nào. Nó không kêu cứu, không gào khóc, chỉ lạnh lùng nhìn Shion.

Cậu rốt cuộc là người như thế nào?

Vấn đề này cứ canh cánh mãi trong lòng Shion. Và cho đến nay vẫn chưa có lời giải đáp.

Mình rốt cuộc là người như thế nào?

Lý trí, tình cảm mãnh liệt, sự ngu muội, tham vọng và cả chính nghĩa của mình, rốt cuộc là thế nào?

Dang rộng đôi tay, trên đó còn đầy những vết máu. Là của mình? Hay là của người đàn ông kia? Bàn tay và năm ngón tay đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Mình có thể chiến đấu với bản thân không?

“Trông tôi thật thảm hại.

Nezumi thở dài. Nó nhìn vào gương trong thang máy, nhíu mày.

“Đầu tóc bù xù, mặt mũi lem nhem, thật thảm hại. Bộ dạng này đến phù thủy của Macbeth cũng không thèm ngó ngàng. Nếu giám đốc nhà hát mà thấy bộ dạng này, chẳng biết ông ấy sẽ gào rú tới mức nào!”

“Tôi thấy rất đẹp.”

“Shion, cậu không cần an ủi tôi. Thật tình. Biến thành bộ dạng này, đúng là phí hoài vẻ đẹp trời sinh của tôi.”

“Không ngờ cậu tự kiêu đến thế đấy.”

“Tôi không giống như ai đó, tôi rất hiểu bản thân mình. Đẹp là đẹp, xấu là xấu.”

“Cậu đang nói về diện mạo...”

Hay là nội tâm con người? Đôi mắt cậu có thể nhìn thấu nội tâm đẹp đẽ hay xấu xí của con người ư?

Lý trí, tình cảm mãnh liệt, sự ngu muội của tôi...

Nezumi đọc một đoạn lời thoại của phù thủy trong Macbeth.

“Đẹp đẽ chính là ô uế, ô uế chính là đẹp đẽ, nào, bay thôi!”

Thang máy dừng lại.

Shion chăm chú nhìn cửa thang.

Tiếng gào thét, Safu đang gào thét... Cậu cảm nhận được rất rõ rệt.

Shion!

Cửa thang máy mở ra, không một tiếng động.

“Đừng có xông ra ào ào như vậy!”

Nezumi chặn Shion lại, nó đi ra trước. Chân hơi khập khiễng. Dù đã cầm máu nhưng có vẻ vết thương rất nghiêm trọng, nếu cử động mạnh có lẽ máu sẽ lại tuôn ra. Sức lực của Nezumi và Shion đều sắp cạn kiệt rồi.

Shion!

Safu, cậu vẫn ổn chứ? Mình có thể gặp được cậu không?

Để đưa cậu thoát khỏi nơi này, mình đã đến đây, xin hãy dẫn đường cho bọn mình tìm thấy cậu.

Shion...

Một hành lang dài màu đen bí ẩn. Chỗ thang máy chỉ có tường. Đối diện thang có ba cánh cửa cách đều nhau. Không có hơi người. Lặng phắc như tờ. Thang máy sau lưng Shion lặng lẽ khép lại.

“Là cửa nào?”

Nezumi quay lại hỏi.

“Bên phải, bên trái hay chính giữa? Mở sai cửa có thể sẽ có lang sói xông ra đấy.”

“Không... không phải, không phải ba cửa này.”

Shion đi thẳng theo hành lang, không phải bên phải, không phải bên trái, cũng không phải ở giữa.

Đột nhiên một cánh cửa mở ra. Một cô gái mặc áo trắng xuất hiện.

“Á...”

Cái máy tính dạng thẻ trên tay cô ta rơi xuống sàn.

“Các cậu... tại sao người ngoài lại vào được đây?”

Hai người đi tới chỗ cô gái đang đứng ngây tại chỗ.

“Khoan đã... Các cậu muốn đi đâu?”

“Chào cô.”

Nezumi nhặt máy tính lên, đưa cho cô gái áo trắng đó.

“Xin lỗi vì đã làm cô sợ. Chúng tôi không phải kẻ khả nghi... Không, chúng tôi cực kì khả nghi, nhưng cô đừng lo lắng, chúng tôi hoàn toàn không có ý định làm hại cô, xin đừng la lớn.”

Shion dừng lại ở cuối đường.

Safu!

Bức tường nhẹ nhàng mở ra hai bên.

“Tại sao cánh cửa đó lại mở?”

Cô gái áo trắng rên khẽ.

Nezumi huýt sáo.

“Giống hang vừng ơi mở ra trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp thế. Shion, cậu dùng thân chú gì vậy?”

“Không thể nào... Tại sao chỗ đó lại...”

Cô gái áo trắng ngồi bệt xuống sàn. Có lẽ vì quá kinh ngạc nên mặt cô trắng bệch.

Phía trong vẫn còn một cánh cửa nữa.

Cánh cửa màu đỏ sẫm.

“Thẩm mĩ kém quá.”

Nezumi lè lưỡi, đứng cạnh Shion.

“Có thể mở được không?”

“Chắc là được.”

Shion đặt tay lên cửa.

Toàn thân Nezumi bỗng run lên. Nó nhắm mắt lại, mím chặt môi.

“Nezumi, sao thế?”

“Âm thanh... Tôi nghe thấy âm thanh”.

“Cậu cũng nghe thấy tiếng Safu sao?”

“Không phải, đây... không phải là tiếng người, đây là... tiếng của ai?”

“Nó nói gì?”

“Cuối cùng cũng đến rồi à?”

Nezumi áp tay lên ngực, thở hồng hộc.

“Cuối cùng cũng đến. Đã đợi lâu lắm rồi.”

Cuối cùng cũng đến. Đã đợi lâu lắm rồi.

Người gọi tôi là Safu, thế người gọi cậu là ai?

Người đứng bên kia cánh cửa đợi cậu là ai?

Lòng bàn tay cảm nhận được sự dịch chuyển. Cánh cửa màu đỏ sẫm mở ra.

“A...”

Shion và Nezumi cùng kêu lên, tiếng nói cùng nghẹn lại trong cổ họng.

“Đây là...”

Trước mắt hai người là mấy cái trụ trong suốt, lớn vừa vòng tay ôm của trẻ em, bên trong đổ đầy thứ chất lỏng trong suốt, được xếp ngay hàng thẳng lối.

“Là não sao?”

Nezumi nuốt nước bọt.

“Là não.”

Trong mỗi cái trụ đều có một bộ não trôi lờ lững. Nhìn kĩ sẽ thấy mỗi bộ não được nối liền với đáy trụ bằng nhiều cái ống dẫn trong suốt, thỉnh thoảng có ánh sáng xanh trắng chớp tắt.

Không ngờ được là sẽ thấy cảnh tượng kì dị này. Thật không tưởng tượng nổi.

Cánh cửa màu đỏ sẫm đóng lại. Đúng khoảnh khắc nó khép kín, hình như có tiếng gió. Ảo giác ư? Chắc là ảo giác. Nhưng những thứ đang thấy tận mắt này thì không phải ảo giác, mà là hiện thực, là cảnh tượng thực sự tồn tại.

Chân mềm nhũn, tim như muốn ngừng đập.

Nezumi xốc nách Shion.

A, tôi phải dựa vào cậu rồi sao?

Hai người từ từ tiến vào những cái trụ.

Phải đi đến đâu? Nơi đây có điểm dừng không?

“Shion!”

Có tiếng gọi.

Ngẩng đầu.

Safu đứng đó.

Mặc cái áo len đó.

Cái áo len màu đen có những dải màu hồng đậm ở ngực và tay áo do bà nội của Safu tự tay đan cho cô.

“Safu!”

Safu đứng đó.

Có tiếng gió.

Shion dang thẳng hai tay ra.