← Quay lại trang sách

Chương 4 Có đau lòng không?

Có đau lòng không?

Đau lòng.

Thật ra, bạn chẳng đau lòng chút nào nhỉ?

Thật ra, tôi chẳng đau lòng chút nào đâu.

— Người Trái Đất cuối cùng, Hoshi Shinichi

Hai băng tải đang chuyển động, trên đó lù lù cái đầu người.

Đầu người được đặt bên trên.

Không phải người sống.

Qua các vách kính, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Là các thi thể. Mấy chục hoặc hơn trăm thi thể được chuyển vào trong, phía trước có một cỗ máy hình bán nguyệt đang vận chuyển những thi thể này.

Các thi thể được chuyển vào một lỗ hổng hình vuông. Không hiểu có phải do được làm từ loại thủy tinh đặc biệt không mà hoàn toàn không nghe thấy tiếng ở phía bên kia.

Những thi thể được vận chuyển trong câm lặng.

Có đàn ông, phụ nữ, trẻ nhỏ, người lớn. Có người mặc quần áo, có người trần truồng, đủ mọi hình dáng, độ tuổi đến giới tính.

“Tại sao đầu của mọi người đều...?”

Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Nửa trên của phần đầu các thi thể đều đã bị cắt bỏ, thay vào đó là bình chứa bằng nhựa bán trong suốt. Bất kể già trẻ gái trai, từ phần trán trở lên đều biến thành bình chứa hình cái bát.

“Là vật mẫu.”

Shion lẩm bẩm, vai run bần bật.

“Đây chính là vật mẫu.”

“Sao?”

“Não... Não người... Là vật mẫu thiết yếu.”

“Vậy, não của những thi thể này đều bị lấy đi rồi à?”

“Đúng... Chắc vậy. Chắc vậy... Đã không còn tác dụng nữa... nên...”

“Nên?”

“Phải được xử lý.”

Lần này tới lượt Nezumi nuốt nước bọt.

Chiếc máy hình bán nguyệt phía trước băng chuyền.

Đó có phải là nơi để xử lý những thi thể này? Thiêu hủy bởi nhiệt độ cao trong chớp mắt? Hay là nghiền nát thành bột rồi sấy khô? Hay là dùng hóa chất làm tan chảy đến cặn cũng không còn?

Bị đưa vào trong đó.

Những con người mấy phút trước còn sống sờ sờ, còn biết nói, còn biết khóc, còn biết yêu, giờ đây lại bị xử lý như rác thải.

NO.6... vô tình đến mức này? Vô nhân tính đến mức này.

“Không phải người.”

Giọng nói của Shion đập vào tai. Không phải tiếng thì thầm mà là tiếng nói rất rõ ràng.

“Con người không thể nào làm ra chuyện như thế này được.”

Shion nắm chặt bàn tay, đấm lên tấm kính.

Người bình thường không thể làm ra chuyện này được.

Nhưng, chẳng phải vừa rồi các nhân viên mặc áo trắng vẫn đứng đây nói cười vui vẻ, tay còn cầm cốc đồ uống nóng hôi hổi đấy sao? Chẳng phải họ đang chăm chú với công việc của mình sao?

Những người đó lẽ nào đều là ác quỷ?

Nezumi nhìn bức ảnh dưới chân.

Người phụ nữ và cậu bé cười thẹn thùng, em bé đang say ngủ.

“Nào, nhìn sang đây, cười cái nào, cười cái nào.”

“Cha à, chờ chút để con chụp cho.”

“Mình ơi, chụp cả con nữa nhé.”

Bên tai dường như văng vẳng những lời nói này. Cuộc đối thoại hết sức bình thường của một gia đình, thế nên mới vô cùng đáng quý.

Người đặt những thứ này trên bàn làm việc... Phải chăng cũng là ác quỷ?

Có động tĩnh. Kẻ địch đang đến gần.

Má như hứng trọn một bạt tai. Tỉnh rồi. Nezumi nắm tay Shion xông ra hành lang.

Chúng ta phải trốn, Shion.

Sao có thế bỏ xác tại nơi này được?

Vì sinh tồn, dây thần kinh toàn thân như căng cả lên. Tư duy, cảm giác, các đầu ngón tay, mỗi một sợi tóc dường như cũng căng cả lên. Chỉ để được sống tiếp, chỉ vì được sống tiếp.

Không thể chết.

“Bên trái.”

Mệnh lệnh bình tĩnh từ Shion.

“Sang trái 30 mét.”

Sang trái 30 mét, không còn thời gian để nghĩ xem điều gì đang chờ ở đó. Không hiểu sao tường chắn chưa được hạ xuống, nhưng cũng chẳng còn hơi sức để cân nhắc nữa rồi.

Xông qua! Không, không được!

Phía trước có rất nhiều binh lính.

“Khom xuống! Co người lại!”

Nezumi ném quả bom đồng xu xuống đất, rồi nổ súng vào nó. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mảnh kính vỡ văng tung tóe.

“Chuẩn bị xông qua.”

Một khi đã bị bao vây thì sẽ là đường cùng, nếu chúng nổ súng, chúng ta sẽ tan xác, vì thế chỉ còn cách xông qua thôi.

“Đừng rời khỏi tôi!”

Hệ thống báo cháy bị hủy, nước bắt đầu phụt ra.

Hai người xông vào đám lính ướt như chuột lột. Nezumi dùng dao đâm vào cổ họng kẻ trước mặt, rồi đâm vào kẻ sau lưng. Nó cúi xuống, rút dao găm quân dụng ở eo của những tên ngã rạp trên sàn, đâm vào tay những kẻ địch đang lao tới. Súng rơi lạch cạch lăn lóc dưới sàn, máu và nước hòa vào nhau, không ngừng chảy.

Bọn lính câm lặng. Chúng không chỉ cầm trong tay súng laser mà còn mang theo cả những trang bị quân sự với lực sát thương mạnh nhất, có thể giết người một cách êm thấm, nhanh chóng và chính xác. Chúng đã được huấn luyện như vậy.

Chỉ có điều, luận về dùng dao thì Nezumi này quen tay hơn nhiều.

Một khi đánh đấm ở cự li gần thì những thứ vũ khí thô sơ lại hữu dụng hơn các thứ hiện đại rất nhiều. Trong nhiều trường hợp, dao găm lợi hại hơn các loại súng đời mới nhiều. Nếu có thể vung dao linh hoạt như sử dụng tay chân thì còn lợi hại hơn nữa.

Chỉ trong chớp mắt, ba tên lính đã bị hạ gục. Có lẽ việc đối mặt với sự phản kháng nhanh bất ngờ khiến chúng lúng túng. Đó chính là thời cơ để Nezumi ra tay. Nó vặn tay của một tên lính trước mặt, kề dao vào cổ hắn từ phía sau.

“Không được động đậy.”

Nezumi liếm môi, ra lệnh cho đám lính.

“Bỏ súng xuống, nếu không tên này sẽ đi đời.”

Toàn bộ binh lính đều lùi xuống một bước.

Có thoát thân trót lọt không?

Có thể bắt giữ người này để thoát thân an toàn không?

“Shion.”

“Hả?”

“Vẫn còn sống chứ?”

“Còn. Cậu ra tay nhanh quá nên chẳng ai thèm để ý đến tôi.”

“Tốt lắm, chúng ta sẽ bắt tên này làm con tin...”

Tiếng vỗ tay vang lên.

“Xuất sắc lắm, nhưng chỉ có thể tới đây thôi.”

Câu nói này giống như một ám hiệu. Đám lính vội vàng dạt ra thành một lối nhỏ. Một người đàn ông bước ra, đứng trước mặt Shion và Nezumi, thong dong nhấc tay trái lên, nói.

“Trò chơi kết thúc rồi, VC103221, cả Shion nữa.”

Shion kinh ngạc.

“Cậu quen hắn ta à? Không phải họ hàng nhà cậu đấy chứ?”

“Rashi, nhân viên của Cục Trị an.”

“Cậu vẫn còn nhớ đến tôi, thật vinh hạnh cho tôi quá, có điều quả thật chúng ta rất có duyên với nhau. Lâu rồi không gặp, cậu khỏe lên nhiều, không ngờ cậu lại đột nhập vào Trại, tôi thật lòng khâm phục cậu đấy. Tất nhiên, được gặp lại cậu, tôi vui mừng khôn xiết.”

“Cảm ơn. Tôi cũng không ngờ sẽ được gặp anh ở đây, bất ngờ quá.”

“Về việc này, thật ra chức vụ chính thức của tôi là giảng viên huấn luyện quân sự, lần trước chưa giới thiệu đầy đủ cho cậu biết. Thật ngại quá.”

“Shion, xin tấm danh thiếp đi, sau tìm việc sẽ có ích đó.”

Rashi nhếch môi.

“Vẫn nhanh mồm nhanh miệng như xưa. Có điều kĩ năng dùng dao của cậu lanh lẹ hơn mồm miệng nhiều, khá lắm, thật không ngờ bọn lính lác của tôi lại bị cậu đánh bại dễ dàng như vậy. Tôi muốn cậu làm cấp dưới cho tôi rồi đấy.”

“Cảm ơn, nhưng tôi từ chối. Các anh huấn luyện thế nào vậy? Lấy tù nhân ra làm bia tập bắn hả?”

“Ha ha, đúng là có mục luyện tập này. Thỉnh thoảng sẽ có mấy con chuột ngốc ngếch tự ý xông vào đây nên tiện thể tập luyện luôn.”

Nezumi siết chặt tay tên lính con tin, nói.

“Bỏ súng xuống, nhường đường.”

Rashi lắc đầu.

“Các cậu rất cừ khi vào được đến đây, không phải ai cũng có thể làm được điều này. Nhưng các cậu còn trẻ người non dạ lắm.”

Rashi nhẹ nhàng nâng tay trái lên.

“Đòn phản kháng của các cậu chỉ là trò trẻ con thôi.”

Rashi nâng súng.

Sao??

“Dừng tay!”

Tên lính con tin vùng vẫy. Nezumi vừa buông tay, viên đạn đã xuyên thẳng vào người tên lính còn chưa đứng vững. Tên lính ngã nhào xuống đất. Lúc này nước trên trần nhà phun ào ạt như mưa. Tên lính nhìn lên, ánh mắt mơ màng, dường như đang cố kiếm tìm thứ gì đó, rồi kêu lên, “Mẹ ơi.”

Âm thanh lọt tới tai Nezumi.

Sao có thể bắn thuộc hạ của mình một cách vô cảm như vậy?

Ngay sau đó, vai và chân của Nezumi nhói lên cơn đau thấu xương.

“Nezumi!”

Shion lao ra đỡ Nezumi từ phía sau, chân giẫm vào nước trơn trượt, cả hai ngã nhào xuống đất. Toàn thân đau ê ẩm.

“A...”

Cắn chặt răng. Mồ hôi đầm đìa, tim đập thình thịch.

“Cậu xem, cho dù có áo choàng từ vải siêu sợi, nhưng nếu không mặc cho tử tế thì làm sao phát huy hết tác dụng được? Giờ thì cậu không thể chơi dao được nữa, cũng chẳng thể tự do chạy nhảy, an phận một chút cũng tốt. Tuy tôi thấy vui đấy, nhưng trò chơi kết thúc rồi, 103221 ạ.”

Kết thúc ư? Tại nơi này?

Rashi nhíu mày, thở dài nói.

“Chẳng ngờ các cậu lại ấu trĩ như vậy, nói thật lòng tôi thấy rất tiếc khi phải giết cậu. Nhưng chuyện này không đến phiên tôi quyết định. Tôi sẽ không trêu các cậu nữa. Để tỏ lòng kính trọng trước sự chiến đấu ngoan cường của hai cậu, tôi sẽ cho mỗi người một phát súng để được chết thật nhanh chóng.”

“Từ bi... gớm nhỉ.”

“Có muốn trăng trối gì không?”

Kết thúc thật rồi ư?

Bỗng nước ngừng chảy. Cùng lúc, bức tường chắn bắt đầu hạ xuống. Đám lính xôn xao, Rashi cũng liễc sang phía đó.

Một cơ hội hiếm có! Nhân lúc chúng không chú ý có thể cướp lấy khẩu súng, là cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi hiểm nguy... Nhưng, cơ thể như không phải của mình, không động đậy nổi.

“Sao lại thế này?”

“Tường chắn giờ mới được khởi động.”

“Sao có thể vậy được?”

“Chạy mau, sắp bị nhốt ở đây rồi.”

Khi tường chắn hạ xuống hết, điện cao áp sẽ phóng ra trong không gian khép kín, không ai thoát được cái chết.

“Chạy mau, chạy mau lên.”

Đám lính dìu những đồng đội bị thương vội vàng rút lui.

“Huấn luyện viên, tường chắn sắp hạ xuống rồi, chạy mau.”

Một tên lính chợt dừng bước, quay đầu lại hét to.

“Huấn luyện viên.”

Tường chắn đang từ từ hạ xuống, thẳng tắp và dứt khoát

Vai trái đau rát như lửa đốt. Ấn chặt lấy vết thương, Nezumi ung dung mỉm cười.

“Họ đang gọi anh kìa, còn không nhanh qua đó đi?”

“Xử lý các cậu xong tôi sẽ qua đó.”

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng tim Nezumi. Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ, tay Shion đưa lên chắn trước ngực Nezumi, cánh tay còn lại cũng đặt lên phía trước, đôi bàn tay nhuốm đầy máu vô cùng đáng sợ.

Vậy ư? Quả nhiên tôi sẽ phải chết cùng cậu.

Nezumi mệt mỏi dựa vào Shion, thở hổn hển, toàn thân run rẩy bải hoải.

Tôi không muốn nhắm mắt lại.

Cho tới tận phút cuối cùng, tôi vẫn muốn được ngắm nhìn thế giới này.

Cánh tay Shion ghì chặt nó.

Tôi không muốn nhắm mắt lại, cho tới giây phút cuối cùng tôi cũng không muốn nhắm mắt lại.

Bên tai văng vẳng tiếng súng, tựa như những tiếng động mơ hồ dưới nước.

Trước ngực Rashi, đóa hoa đỏ thẫm nở rộ, máu như những cánh hoa bay khắp mặt đất.

Hả?

Rashi lảo đảo lùi về sau mấy bước, khó nhọc dựa vào tường, sau đó từ từ ngồi xuống, hoa đỏ nở bên khóe miệng.

Nezumi hít sâu, nhưng không sao thở ra được.

Không phải hoa đỏ... là máu.

Máu đỏ thấm đẫm tường, tựa như những mảng sắc màu được người ta phun lung tung lên tường. Rashi gục đầu, máu tuôn ào ào, nhuộm đỏ phần thân dưới của hắn.

Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

“Huấn luyện viên!”

Có tiếng thét gọi. Tường chắn sắp hạ xuống hết. Chỉ trong nháy mắt, mọi âm thanh đều bị gián đoạn, không gian nhất thời tĩnh lặng. Nezumi đã có thể thở hắt ra. Nó gượng dậy, dè dặt gọi.

“... Shion?”

Nó quay đầu nhìn người thiếu niên đang ôm lấy mình.

“Shion...”

Tuy đã hít thở bình thường nhưng nó vẫn chưa thể nói chuyện trôi chảy. So với ban nãy, tim nó đập nhanh hơn, mạnh mẽ và điên cuồng hơn.

Shion cầm chặt khẩu súng trong tay. Khẩu súng bán tự động, họng súng nhỏ, là loại súng đặc chế cho quân đội, có thể xuyên thủng áo chống đạn. Chính là khẩu súng mà Nezumi đã cướp của bọn lính.

Khói lởn vởn, mùi thuốc súng nồng nặc xộc vào mũi. Mồ hôi chảy vào mắt, miệng khô đắng, lưỡi cứng đơ. Nếu gắng sức động đậy lưỡi, sẽ phát ra âm thanh khàn đục.

“Shion, cậu đã làm gì vậy?”

Shion nới lỏng cánh tay đang ôm trước ngực Nezumi rồi đứng dậy. Cậu chậm rãi bước về phía Rashi.

“Hự...”

Rashi khẽ rên. Hắn ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy không ngừng.

“Đồ gà mờ...”

Hắn lẩm bẩm, khóe miệng lại nhuộm đầy máu tươi.

“Muốn nổ súng phải ngắm chuẩn xác vào điểm chí mạng.”

“Tôi có vài điều muốn hỏi anh.”

Shion chĩa súng vào Rashi, giọng trầm khàn không chút cảm xúc.

“Tại sao ban đầu không khởi động tường chắn?”

“Nó không dịch chuyển.”

“Tức là không thể khởi động?”

“Đúng vậy.”

“Nguyên nhân là gì?”

“Tôi cũng không rõ.”

Để đề phòng bất trắc, trước khi đến đây, các anh hẳn đã tạm khóa hệ thống tường chắn, nhưng đột nhiên nó lại khởi động. Có đúng vậy không?”

Rashi run rẩy ngẩng đâu nhìn Shion, cầu khẩn.

“Xin cậu, hãy cho tôi chết một cách nhanh chóng.” Hắn ứa nước mắt.

“Trả lời!”

“Đúng vậy. Mất kiểm soát. Không rõ nguyên nhân.”

“Mất kiểm soát. Không rõ nguyên nhân.”

“Tôi cũng không biết, không biết gì cả. Shion, cậu trai trẻ, nhanh lên! Hãy cho tôi chết một cách nhanh chóng. Cứu tôi với.”

“Cứu tôi với?”

Vai Shion run lên khe khẽ.

“Cách đây không lâu, tôi cũng được nghe những lời tương tự, chính tại tầng hầm của tòa nhà này.”

Cuối cùng Nezumi đã có thể đứng dậy. Tuy vai và chân vẫn đang chảy máu, nhưng nó dường như chẳng thấy đau chút nào.

Nhất định phải đứng dậy, nhất định phải nắm chặt tay Shion, nhất định phải ngăn cản cậu ấy.

Shion, cậu định làm gì vậy?

Chân mất cảm giác, hai đầu gối khuỵu xuống. Thi thể bọn lính rải rác xung quanh, ngay bên cạnh nó là thi thể của một thanh niên trẻ. Cậu thanh niên này tóc đen, cổ đeo một sợi dây chuyền lấp lánh. Tiếng gọi “mẹ ơi” vào phút cuối đời dường như vẫn còn nơi cửa miệng.

“Là một người đàn ông bị các anh tống xuống tầng hầm, một con mồi của cuộc săn người. Vì anh ta không chết được nên đã cầu xin tôi, cầu xin tôi rằng ‘Cứu tôi với’. Khi người đàn ông đó đau khổ sống không bằng chết thì anh đang làm gì? Thưởng thức cà phê? Ngâm mình trong bồn tắm? Hay đang đứng lớp?”

“Xin cậu. Hãy để tôi được chết. Đau quá.”

“Tôi đã không thể cứu được người đó.”

“Hãy cứu tôi.”

“Tôi không thể cứu bất cứ một ai.” Tay phải Shion từ từ đưa lên.

“Shion, dừng tay lại.”

Tiếng súng lạnh lẽo vang lên.

Nezumi nhắm chặt mắt, quay lưng đi. Mùi thuốc súng nồng nặc hòa lẫn mùi máu tanh trong không khí. Lẽ ra Nezumi đã quá quen với mùi này, nhưng giờ nó lại thấy dạ dày quặn lên, buồn nôn không tả nổi.

Không muốn mở mắt ra.

Bởi nếu mở mắt ra sẽ phải đối diện với hiện thực tàn khốc, chỉ muốn mãi nhắm mắt lẩn trốn, trốn khỏi nơi này, tới bất cứ nơi nào có thể.

Tôi... không muốn nhìn.

Có gì đó thoảng qua.

Giống cảm giác mơn man của gió.

Mang theo hương hoa thơm mát, mùi thơm dịu nhẹ của loài hoa dại.

Có gì đó thoảng qua.

Gió vờn qua má, tóc mái bay bay.

Ha ha, lại nữa rồi, lại là... cảnh tượng đó.

Mắt mở to.

Ánh dương rạng rỡ.

Trước mắt là một vùng thảo nguyên bát ngát.

Thảo nguyên hiền hòa, tuy gió còn se lạnh nhưng ánh nắng vô cùng ấm áp, những bông hoa trắng li ti trải khắp thảo nguyên, đung đưa theo gió, sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Mây đen vần vũ ở ngọn núi tít đằng xa, hồ nước phản chiếu ánh sáng trắng mờ lên đỉnh núi. Hồ lớn hồ nhỏ, đầm nước bé, đầm nước to với đủ hình dạng nhan nhản khắp nơi. Trời xanh thăm thẳm, trong vắt, dường như cả bầu trời đều được nhuộm một màu xanh ngắt. Mặt đất phủ đầy những bông hoa trắng đang nở rộ, những thảm cỏ xanh non mơn mởn.

Trời xanh, cỏ mềm và cả cánh rừng bát ngát.

Tận cùng của thảo nguyên là rừng rậm, cành cây va vào nhau loạt soạt, lá đung đưa theo gió, nắng rọi lên lá những đốm sáng lấp lánh, chim chóc sải cánh chao liệng, lông vũ lướt qua tầm mắt Nezumi.

Thật muốn bay theo những cánh chim ấy.

Liệu có thể bay đi được không?

Nezumi ngẩng cao đầu, chờ đợi. Chờ đợi... Chờ đợi ai?

“Tới đây nào.”

Âm thanh dịu dàng vang lên, cơ thể được một vòng tay dịu dàng ôm ấp.

A, lại nữa rồi.

Ý thức và con tim đã theo đó bay đi.

Giống như được trở về thời thơ ấu, là cậu bé được bao bọc.

Lần trước là mùa hè.

Hơi nóng từ đồng cỏ phả vào mũi.

Lần này có phải là mùa xuân không?

Cảnh sắc hiền hòa, gió, nắng, không khí đều thật êm ả, dịu dàng, tất cả như đang ôm trọn lấy Nezumi.

“Ta dạy con hát nhé.”

Nezumi khẽ lắc đầu.

“Tôi biết hát, tôi có thể hát được.”

“Con biết hát bài đó ư?”

“Ừ.”

Nezumi ngẩng cao mặt, ưỡn ngực đáp lại.

Ngọn gió lấy đi linh hồn, con người đánh cắp trái tim

Hỡi đất mẹ, hỡi gió mưa, bầu trời và ánh sáng

Hãy lưu giữ tất cả ở chốn này

Lưu giữ tất cả ở chốn này

Sinh tồn trên mảnh đất này

Hỡi linh hồn, hỡi trái tim, tình yêu và ước vọng

Hãy về lại nơi đây

Về lưu lại chốn này

Nezumi nghĩ gió đã ngừng thổi.

Để lắng nghe tiếng hát của nó.

Gió ngừng thổi, những sợi lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

“Ra vậy. Con cũng biết hát.”

Tóc nó bị vò nhẹ, lưng được vỗ về.

“Hát nữa đi. Để ta nghe tiếng hát của con thêm chút nữa.”

Ngọn gió lấy đi linh hồn, con người đánh cắp trái tim.

Nhưng tôi vẫn lưu lại chốn này.

Tiếp tục hát ca.

Cầu mong.

Tiếng hát tôi vang xa.

Cầu mong.

Đón nhận tiếng hát tôi.

Mí mắt nặng dần, toàn thân mất đi sức lực.

“Buồn ngủ quá.”

“Hãy ngủ đi.”

Có thể nhắm mắt ngủ một giấc say sưa thật ư?

“Hãy ngủ đi, ta sẽ đưa con đi.”

“Đưa tôi đi đâu vậy?”

“Vào rừng sâu.”

“Vào rừng sâu?”

“Hãy ngủ đi, không phải nghĩ gì cả, hãy nghỉ ngơi đi.”

Thực sự có thể thiếp đi như thế này ư?

Người lắc lư, thoải mái quá, vô cùng thoải mái.

“Tôi không đi đâu.”

Tiếng phản đối.

Tôi không thể đi được, tôi không thể ngủ được, buộc phải đối mặt với hiện thực, nơi có Shion. Bất kể ở đó có gì đang đợi, tôi cũng không thể bỏ chạy một mình được.

Shion.

Tôi phải trở về bên cạnh cậu.

Tiếng ho dữ dội không ngừng, khói súng và mùi máu tanh nồng thấm sâu vào mỗi tế bào của cơ thể khiến cơn ho dồn dập hơn. Lau khóe miệng, đứng thẳng dậy.

Nezumi trông thấy Shion, hai tay cậu buông thõng, tay phải vẫn cầm chặt khẩu súng.

“Tôi không thể cứu được bất cứ ai.”

Câu nói mơ hồ cứ lặp đi lặp lại.

Tôi không thể cứu được bất cứ ai.

“... Shion.”

Nó gọi tên cậu.

Shion, cậu có nghe thấy tiếng tôi không?

“Nezumi.”

Shion nhìn thấy Nezumi.

Niềm vui ngập tràn đôi mắt, nụ cười không thể giấu, miệng thở phào nhẹ nhõm, súng trượt khỏi tay.

“May quá, cậu không sao rồi. Nhưng, cậu mất nhiều máu quá, vẫn ổn chứ? Chí ít cũng phải cầm máu đã.”

Shion vội vàng cởi áo khoác, xé tay áo.

“Giờ chỉ còn cái này có thể thay thế bông băng thôi. Cho tôi xem vai cậu nào, để tôi băng bó cho cậu.”

Đây là Shion thường ngày. Là Shion với giọng nói, ánh mắt thường ngày, là Shion ngốc nghếch, không hiểu sự đời, chỉ biết nói về lý tưởng, tính cách bộc trực lại dịu dàng đến khó tin.

Tim chợt thắt lại, khóe mắt nóng hổi.

“Shion.”

“Sao thế? Cậu đau à?”

“Cậu đã cứu tôi.”

“Hả?”

“Đừng quên rằng cậu đã cứu tôi... Cậu đã bảo vệ tôi.”

“Tôi á?”

Shion mím môi, chớp mắt lia lịa. Cậu nhìn tới khẩu súng lăn lóc dưới sàn, rồi liếc thấy người đàn ông bất động dựa vào tường.

Một viên đạn găm ngay giữa hai hàng lông mày của hắn.

Thật đẹp.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu.

Viên đạn găm vào đúng giữa mày. Dù ở cự li gần, nhưng một kẻ tay ngang có thể dùng khẩu súng không trang bị thiết bị ngắm bắn để bắn trúng mục tiêu trong vòng vài centimet, quả là một điều không đơn giản.

Shion hoảng loạn, hai tay đặt trước mắt, nhìn chằm chằm, cứ như trên tay có những kí tự thần bí nào đó. Bàn tay, cánh tay rồi toàn thân cậu bất giác run cầm cập.

“Nezumi... Tôi đã làm gì vậy?”

“Cậu đã cứu tôi, cậu đã liều chết bảo vệ tôi.”

“Không đúng.”

Không gian khép kín bởi những bức tường chắn vang vọng tiếng thét

“Không đúng! Không đúng! Không đúng!”

“Không có gì là sai cả. Nếu không có cậu, tôi đã bỏ mạng rồi, người nằm đó không phải là hắn ta, mà sẽ là tôi.”

Nezumi chỉ vào Rashi và hét lên.

“Tôi sẽ nằm đó thế chỗ hắn!”

Nó nắm chặt tay Shion, lắc thật mạnh.

Cổ Shion lắc lư, lắc lư, cứ như một con rối bị đứt dây.

“Cậu nghe đây, nghe cho kĩ này! Cậu đã bảo vệ tôi, cậu đã cứu tôi! Shion à!”

Nghe cho rõ, Shion, hãy nghe cho rõ lời tôi nói, xin hãy tin tôi.

“Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ quyết định như vậy, tôi cũng sẽ làm những gì cậu đã làm. Đây là chiến trường, cậu không giết người thì sẽ bị người khác giết. Những gì cậu làm đều là hành động chính đáng.”

Nezumi cắn chặt môi dưới. Những lời thốt ra cứ như muốn tan rã, thối rữa. Nó không muốn nói những điều này.

Nó muốn nói gì? Hiện tại, nó phải buộc Shion hiểu ra điều gì?

“Nezumi.”

Shion khàn giọng thì thầm.

“Tôi... đã giết hắn?”

Cậu cúi xuống nhặt khẩu súng lên.

“Tôi không biết vì sao, nhưng tôi đã giết người mà không hề do dự.”

Nezumi nhìn thẳng vào mắt Shion.

Nhất định phải nói với Shion điều gì đó.

“Hành động này có thể... được tha thứ không?”

Họng súng chỉ 5,4 milimet, bây giờ nhìn lại thấy to dị thường.

“Cậu từng nói tôi rất giống NO.6. Lúc đấy tôi đã bảo cậu nhầm rồi, nhưng... có lẽ cậu đã đúng, tôi rất giống với nơi này. Dù vì bất cứ lý do gì, tôi cũng đã tàn nhẫn, vô tình tước đoạt mạng sống của người khác...”

Tổng chiều dài 155 milimet, nặng 460 gram, ổ đạn tám viên, bốn đường rãnh trong nòng súng, chuyên dùng cho tay phải.

Còn lại mấy viên đạn?

“Có thể được tha thứ không?”

Shion nhắm mắt lại.

Shion? Cậu đang làm gì vậy?

“Dừng lại!”

Nezumi hét lên. Không phải tiếng hét phát ra từ cổ họng, mà là dùng hết sức bình sinh để hét lớn.

Nó xông vào đánh Shion, đè nghiến cậu ra sàn.

“Đùa cái gì vậy?”

Tóm lấy ngực cậu, tát vào má cậu.

“Đùa cái gì vậy? Đùa cái gì vậy? Đùa cái gì vậy?”

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm của da thịt

“Đồ khốn kiếp! Cậu nghĩ cậu là ai! Đã đến tận đây rồi mới định cúp đuôi chạy trốn một mình sao? Cậu muốn được giải thoát à? Đùa cái gì vậy?”

Shion cất tiếng rên khe khẽ.

“Đồ nhát cáy! Giết người không được tha thứ, vậy thì tự sát có thể được tha thứ sao? Cậu thử tự sát ở đây xem, cậu sẽ phạm tội giết người hai lần, cậu có hiểu không?”

Tsukiyo nhảy lên vai Nezumi, kêu chít chít chối tai, dường như muốn khuyên can.

Shion hoàn toàn không chống cự, thậm chí tiếng thở cũng rất khẽ. Hai mắt cậu mở lớn, vô hồn, khóe miệng rỉ máu, trên môi còn lưu lại vệt máu.

Khắp người đều là vết thương.

Phải chăng không nên đến nơi này? Rõ ràng biết một khi vào Trại sẽ phải đối mặt với chiến trường. Nó biết rất rõ nhưng vẫn kéo Shion vào mớ bòng bong này. Đối với Nezumi, việc cứu cô gái tên Safu kia chỉ là cái cớ. Nó cần khả năng ghi nhớ chuẩn xác sơ đồ cấu trúc của Trại, có thể hướng dẫn nước đi đúng đắn của Shion. Nó muốn mượn... không, là lợi dụng Shion phá hủy các thiết bị trong Trại, khiến nền móng của NO.6 xuất hiện vết nứt. Vì mục đích này, Shion là thứ vũ khí nó cần nhất.

Không sai, mình đã lợi dụng Shion.

Nhưng nếu kết quả là thế này, thì không nên đến đây, không được đến đây.

Đương nhiên, Nezumi biết đây là một cuộc chiến vô cùng tàn khốc, cũng biết bản thân đã đánh cược một ván mà khả năng thắng chỉ có 1% để nghênh chiến trong một cuộc chiến thiếu suy nghĩ, nhưng nó vẫn tự phụ rằng mình có quyết tâm tất thắng cùng sự bình tĩnh có thể áp chế mọi thứ.

Nó tự phụ cho rằng, kẻ có thể khống chế tình hình không phải NO.6, mà là nó và Shion.

Không có quyết tâm thì không thể chiến đấu, không tự phụ thì không thể chiến thắng.

Mình không sai, mình tuyệt đối không làm sai!

Nezumi nghiến răng, hiện thực lõa lồ trước mắt như muốn nuốt chửng lấy nó.

Sao lại biến thành thế này? Hoàn toàn vượt quá dự định ban đầu.

Không được đến nơi này, không nên đến nơi này, không nên kéo Shion vào cuộc chiến của mình.

Cuối cùng nó cũng hiểu.

Chỉ là, đã không kịp nữa rồi.

“Shion.”

Người phải hỏi có được tha thứ không phải là tôi, người phải xin được tha thứ không phải cậu, mà là tôi!

“Hãy gánh lấy nó!”

Nezumi rít lên qua kẽ răng.

Tròng mắt Shion chậm rãi chuyển động, cậu nheo mắt, dường như muốn dồn toàn bộ sự chú ý vào Nezumi.

“Hãy gánh lấy tội lỗi đó và tiếp tục sống!”

Không phải nói cho Shion nghe, mà nói cho bản thân mình nghe.

Gánh lấy tội lỗi và tiếp tục sống.

Shion, xin lỗi vì đã bắt cậu gánh lấy tội lỗi là tôi. Tôi đã trở thành gánh nặng khiến đôi vai cậu phải chùng xuống rồi.

Có thể được tha thứ không? Liệu một ngày nào đó, cậu có tha thứ cho những việc tôi đã làm không?

Shion thở hồng hộc.

Cậu đưa tay ra, chạm vào má Nezumi.

“Lần đầu tiên tôi thấy... cậu khóc.”

“Hả?”

Khóc?

Ai?

“Đủ rồi, Nezumi, đừng khóc nữa, tôi biết rồi, tôi nghe lời cậu, cho nên xin cậu đừng khóc nữa.”

“Đồ ngốc!”

Sao cậu ngốc như vậy, đến nước này rồi còn quan tâm người khác làm gì? Cái gì mà “đủ rồi”? Không đủ chút nào hết! Với lại, tôi không khóc, tôi không giống cậu, còn lâu tôi mới chảy nước mắt một cách mất mặt như thế...

Không nhẫn nhịn được nữa rồi, nước mắt trào ra, chầm chậm chảy xuống.

Hóa ra nước mắt nóng như vậy, lăn qua gò má, xuống tới hàm, nhỏ xuống người Shion.

Chết tiệt! Sao lại chảy nước mắt... Chết tiệt!

Nezumi nằm sấp trên người Shion, phát ra thanh âm nghẹn ngào.

Đáng ghét! Đồ ngốc! Khốn kiếp!

“Shion.”

“Ừ..”

“Tôi không biết phải làm sao để nước mắt ngừng rơi.”

“Ừ...”

“Tôi thực sự... không biết... cứ tiếp tục thế này... thật tệ.”

“Thế à?”

“Tất nhiên là tệ rồi, nếu Inukashi thấy bộ mặt này của tôi, tên đó sẽ cười nhạo tôi cả đời mất.”

“Nói cũng phải.”

Shion vòng tay ra sau lưng Nezumi, vỗ nhè nhẹ rồi nói.

“Nezumi, chúng ta đi thôi.”

Phải rồi, phải đi thôi, nơi này không phải đích đến, phải tiến về phía trước.

Nhưng đi như thế nào? Làm sao thoát khỏi không gian khép kín này đây?

“À!”

Nezumi bật dậy. Tsukiyo giật mình, vội chui tọt vào dưới áo sơ mi của Shion.

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao không có chuyện gì xảy ra cả? Chẳng phải khi các bức tường ngăn cách hạ xuống hết thì sẽ phóng điện cao áp sao?”

“Ừ nhỉ...”

Shion đứng dậy. Không biết có phải bị đau ở đâu không, cậu nhíu mày, nhưng liền sau đó lại mỉm cười.

“Tường ngăn cách đã hạ xuống gần năm phút rồi, không ngờ lâu như vậy cậu mới phát giác sự bất thường.”

“Cái gì? Cậu nói vậy là ý gì?”

Nezumi ngậm miệng, nhìn khuôn mặt còn dính máu của Shion.

“Chẳng lẽ cậu đã phát hiện từ lâu rồi? Cậu đã đoán được sẽ không xảy ra chuyện gì?”

Shion lắc đầu.

“Tôi không phát hiện được, cũng chẳng đoán trước gì cả, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì? Tới nước này rồi đừng úp úp mở mở nữa.”

“Ừ. Có lẽ cậu sẽ cười tôi, có điều... tôi luôn cảm thấy chúng ta được người ta mời tới.”

“Được mời tới?”

Shion liếm môi, tiếp tục nói bằng ngữ điệu chân thành vốn có của mình.

“Vốn dĩ khi chúng ta vượt qua hành lang, các tường ngăn cách phải khởi động rồi, vậy mà nó lại bất động, cho tới lúc chúng ta bị binh lính bao vây nó mới khởi động, hơn nữa trước đó nó đã được khóa tạm thời. Chính điều phi lý bất ngờ này đã khiến đám lính kia hoảng loạn như thế.”

“Đợi một chút, tôi không hiểu lắm. Ý cậu muốn nói, máy tính của hệ thống an ninh đã gặp sự cố, và vừa khéo cứu chúng ta một bàn thua trông thấy? Tuy bị nhốt trong này không rõ là tốt hay xấu, nhưng nhờ vậy mà chúng ta thoát nạn. Tức là, sự cố ngẫu nhiên của máy tính đã cứu chúng ta?”

Máy tính của NO.6 gặp sự cố? Sao lại thế được? Không thể nào.

Shion lại lắc đầu.

“Không phải ngẫu nhiên, là cố ý.”

“Cố ý? Ý cậu là máy tính có ý thức?”

Phủ định lần thứ ba.

“Không phải. Tuy là cố ý nhưng vốn dĩ máy móc không hề có ý thức.”

“Shion, cậu có thể nói cho tôi dễ hiểu một chút không? Rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Được mời tới là ý gì?”

“Tôi không biết... tôi không nói rõ được. Nhưng ngoài khả năng này ra thì chẳng còn cách giải thích nào hợp lý hơn. Tôi cảm thấy có người đang gọi chúng ta...”

“Ý cậu là người điều khiển máy tính đó, đã dùng ý thức của người đó cứu chúng ta?”

“Đúng.”

“Người đó là ai? Bạn gái của cậu sao?”

“Safu... Là Safu ư? Nhưng mà...”

Shion lê chân đến trước bức tường. Chỉ có màu sắc ở chỗ đó trắng hơn những nơi khác.

“Đây là thang máy nhỉ?”

“Đúng, con đường duy nhất đi lên tầng cao nhất.”

Sang phải 30 mét là khoảng cách từ đây đến đó. Trên tường hoàn toàn không có thứ gì tương tự như công tắc hay nút nhấn, cũng chẳng có vật nào bất thường, lẽ nào phải dùng những cái thẻ được cài chip để máy cảm ứng nhận diện mới khởi động được thang máy sao?

“Làm sao để lên thang máy này?”

Shion quay lại, nhìn chăm chăm.

Nezumi nhìn theo thì thấy xác của Rashi.

“Có lẽ trong cơ thể hắn có cài con chip đặc biệt.”

Nezumi nói ra điều mà Shion đang nghĩ. Nó không muốn Shion tiếp tục nói ra bất cứ lời nào liên quan tới cái xác đó nữa.

Shion đảo mắt, đưa tay lên không trung, nói.

“Không... Không được, hệ thống này sẽ không khởi động nếu không tiếp xúc với cơ thể sống. Phải là con chip trong cơ thể sống mới được, xác chết không dùng được đâu.”

“Thế à...”

Nezumi cúi đầu thì thầm.

Ở Shion bây giờ không còn tìm thấy sự hoảng loạn muốn bắn nát đầu mình như ban nãy nữa.

Không tiếp xúc với cơ thể sống thì sẽ không khởi động.

Xác chết không dùng được.

Sau cơn hoảng loạn đó, cậu có thể thản nhiên nói ra những lời này sao?

Nezumi cúi đầu nhìn chân mình.

Không chỉ khiến cậu gánh vác tội lỗi, có lẽ tôi cũng đã mở ra thứ gì đó ẩn sâu trong tim cậu.

Shion, trong lòng cậu đang nghĩ gì? Cái tôi của cậu mà tôi chưa được biết đó, rốt cuộc là thế nào?

Nezumi bỗng thấy lạnh, vết thương ở vai và đùi cũng nhói lên như thể phụ họa với cái lạnh... Trước đó nó gần như đã quên mất vết thương do súng bắn.

“Có cách nào không?” Nezumi hỏi.

“Có lẽ sẽ có người đến đón chúng ta.” Shion trả lời.

“Có người đến đón chúng ta?” Bỗng nhiên có tiếng máy khe khẽ.

Thang máy xuống, cánh cửa im lặng mở ra. Bên trong có hai bóng người.

Nezumi rất cảnh giác, nhưng nó lập tức phát hiện đó là bóng của nó và Shion. Toàn bộ bức tường đối diện đều là gương.

“Nezumi, lên chứ?”

Đương nhiên, tôi đâu có ngu ngốc và bất lịch sự tới mức từ chối sự đón tiếp nồng hậu như thế này.”

“Ừ, nói cũng phải.”

Nezumi bước nhanh vào thang máy. Nhẫn nhịn chịu đau, vết thương lại bắt đầu nhức nhối. Vì đã mất bao nhiêu là máu, nó khó lòng cử động mạnh. Thêm vào đó, như Rashi đã nói, cánh tay này không dùng dao được nữa.

Bây giờ lo nghĩ mấy chuyện này cũng vô ích thôi...

Không thể lường trước được vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cái gì rình rập đón lõng nó và Shion. Thay vì băn khoăn cho sau này, chi bằng thản nhiên đối mặt với hiện tại.

Bây giờ cũng chỉ có cách như vậy thôi.

Nhìn xung quanh.

Ngoài gương ra không có gì khác cả. Tường bóng loáng, sạch bong. Đương nhiên cũng không có nút bấm, công tắc, hay màn hình. Đây chỉ là một không gian sạch sẽ và sáng sủa mà thôi.

Cửa thang máy sắp đóng lại.

Trước mặt là Rashi đang giạng chân, ngoẹo đầu.

Là gót giày của anh lính cất tiếng gọi mẹ trước khi chết.

Shion đặt tay trước ngực.

Chắp tay để cầu nguyện ư?

Nezumi đoán chắc là động tác cầu nguyện.

Vậy mà, bàn tay Shion lại cuộn thành nắm đấm.

Chỉ thế thôi.

Cửa đã đóng lại.