Chương 1 Gióng lên đi, hỡi hồi chuông cảnh tỉnh!
Ta muốn thấy thế giới lao vào cảnh hỗn mang. Gióng lên đi, hỡi hồi chuông cảnh tỉnh! Hỡi gió, hãy nổi lên! Hãy càn quét tất cả! Chí ít, chúng ta phải khoác lên chiến giáp và chết tại chốn sa trường.
— Macbeth, William Shakespeare
Mình yêu cậu, Shion. Mình yêu cậu hơn bất kì ai.
Những bộ não trôi lơ lửng bên trong các cột trụ trong suốt.
Là não người.
Bao nhiêu? Mười, hai mươi, ba mươi... Có thể hơn năm mươi. Dưới chân các cột trụ dường như có nguồn sáng, phát ra ánh trắng lờ nhờ.
Shion chưa thấy khung cảnh thế này bao giờ. Ngăn nắp, sạch sẽ đến mức không còn sức sống. Sàn nhà bóng loáng, chẳng có lấy một hạt bụi. Bốn bề tĩnh lặng như tờ, cũng không có mùi hương gì. Một khung cảnh khiến người ta sởn hết gai ốc, đáng sợ hơn bất cứ cảnh tượng nào mà Shion từng chứng kiến. Ở đây không có tiếng khóc đau thương, tiếng gào thét hay rên rỉ, không có tử thi, máu chảy thành dòng hay những gương mặt co rúm vì đau đớn. Mặc dù vậy, Shion vẫn thấy nơi này đượm mùi chết chóc hơn cả cảnh địa ngục trần gian dưới tầng hầm đã hằn sâu trong mắt cậu.
Safu đang đứng lặng giữa khung cảnh đáng sợ ấy.
“Safu...”
Shion toan chạy bổ về phía Safu nhưng lại loạng choạng rồi ngã khuỵu xuống sàn. Hai chân cậu mềm nhũn. Tim đập thình thịch. Cơ thể bị thương, mất máu và kiệt quệ của cậu đang than khóc.
Không thể tiến xa hơn được nữa. Cậu ngước lên, mồ hôi lăn qua má, chảy vào miệng.
Safu vẫn đứng yên nhìn Shion. Cô chưa hề thay đổi, từ độ dài mái tóc, vóc dáng đến ánh mắt kiên định ấy, vẫn vẹn nguyên như thuở nào.
NO.6. Lost Town. Cuộc chia tay vội vã ở trạm xe. Safu của ngày ấy đang ở trước mắt Shion. Trông cô không có vẻ mệt mỏi hay bị thương ở đâu cả.
“Safu... cậu vẫn bình an vô sự.”
Cậu vẫn bình an vô sự. Cậu không sao cả. Cậu vẫn còn sống. Còn sống để chúng ta được gặp lại nhau.
Mình yêu cậu, Shion. Mình yêu cậu hơn bất cứ ai.
Lời thổ lộ của Safu truyền tới tai Shion qua thẻ ID. Tình cảm cháy bỏng của một con người bằng xương bằng thịt lại phải truyền đạt qua một thứ máy móc công nghệ cao lạnh lùng vô cảm.
Giọng nói đó lại vang lên bên tai cậu.
“Shion, cậu đã đến.”
Giọng Safu hơi trầm so với tuổi thiếu nữ, luôn toát lên sự khỏe khoắn và cứng cỏi. Giọng nói thân thương biết bao. Shion chợt thấy lồng ngực mình run lên, trái tim như thắt lại.
Ôi, nhớ quá đi. Safu này, chúng ta đã xa nhau rất lâu rồi nhỉ? Tưởng chừng cả thế kỉ rồi chưa gặp nhau.
“Mình luôn tin rằng cậu nhất định sẽ tới.” Safu mỉm cười, nước mắt chợt trào ra. Cô vừa khóc vừa cười. “Mình vẫn đợi suốt. Mình chẳng làm được gì khác ngoài đợi chờ cả, chỉ biết đợi cậu ở đây thôi.”
“Ừ.” Shion nhổm người dậy, thở hắt ra. “Lẽ ra mình nên đến sớm hơn... Mình xin lỗi, Safu.”
Safu lắc đầu, rồi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Shion, “Tóc cậu...”
“Sao cơ? À, mái tóc này hả? Có nhiều chuyện xảy ra, và... thôi, mình sẽ từ từ kể lại toàn bộ cho cậu sau nhé.” Mình sẽ kể lại tất cả những gì mình đã trải qua trong suốt khoảng thời gian chúng ta chia cách. Mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu, muốn sẻ chia cùng cậu, nhiều đến mức có nói cả đêm cũng không hết.
“Cậu hẳn đã phải vượt qua rất nhiều chuyện khủng khiếp mà mình không tài nào tưởng tượng nổi. Đến được nơi này chắc chắn chẳng phải việc dễ dàng gì, thế nhưng cậu đã tới, như vậy mình đã mãn nguyện lắm rồi. Cảm ơn, Shion. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Nghe cứ như lời trăng trối ấy nhỉ.” Bên cạnh Shion, Nezumi chợt lầm bầm bằng giọng vô cảm.
Nghe thấy câu đó, Safu nhìn sang Nezumi, “Cậu là... Nezumi?”
“Ờ.”
“Rất vui được gặp cậu. Tôi luôn muốn được gặp cậu một lần, muốn biết cậu là người như thế nào.”
“Thì cũng như cô đang thấy thôi, có điều bình thường trông tôi không thảm hại như bây giờ. Thật không phải khi ra mắt một tiểu thư trong bộ dạng này, nhưng tôi chẳng có thời gian đâu để rửa mặt sạch sẽ, hoặc thay một bộ cánh mới tươm tất. Mong tiểu thư bỏ quá cho.”
Nezumi cũng nhìn chằm chằm vào Safu, “Tôi có chuyện muốn hỏi cô...”
“Vâng?”
“Chính cô đã điều khiển máy chủ để dẫn chúng tôi đến đây phải không?”
Safu không trả lời. Không khí chợt lặng thinh. Shion vẫn đang quỳ dưới sàn. Cậu ngước lên nhìn Nezumi. Safu điều khiển máy tính của Trại Cải tạo? Không thể nào, cậu ấy đâu thể làm được chuyện đó.
Cậu nuốt ngược những lời suýt tuôn ra từ miệng mình. Thật khó tin. Nhưng không còn cách giải thích nào khác.
Đôi mắt xám của Nezumi khẽ liếc sang Shion, “Đúng vậy. Không có cách giải thích nào khác.”
Nói ra suy nghĩ của Shion xong, Nezumi lại tiếp tục bằng giọng đều đều vô cảm.
“Chính cậu đã nói có ai đó đang gọi chúng ta, nhờ có ai đó chúng ta mới tới được nơi này. Chậc, dù tôi chả thích thú gì khi đến đây. Mặc dù vậy, sứ giả chờ đón chúng ta ở Trại Cải tạo này, ngoài cô ta ra, tôi không nghĩ ra người thứ hai nào nữa.”
Shion chỉ có thể gật đầu tán thành. Bản thân cậu luôn cảm thấy Safu đang gọi mình. Chính nhờ giọng nói ấy thúc giục, dẫn lối mà cậu mới tới được đây.
Nhưng như vậy có nghĩa là Safu đã kết nối với hệ thống máy chủ của Trại. Sao có thể? Bằng cách nào cơ chứ?
“Shion.” Môi Nezumi khẽ mấp máy. Nó gọi tên Shion. “Cậu định ngồi đó đến bao giờ? Cứ ngồi lì ra đó cũng chẳng ai bê cà phê ra mời cậu đâu.”
“A...” Phải rồi. Mình đang làm trò gì thế này? Đã tới tận đây rồi mà chỉ biết ngồi bẹp trên sàn thôi sao?
Shion dồn sức vào hai chân để đứng lên nhưng vẫn loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững được. Nezumi chẳng hề giúp đỡ gì, Shion cũng không định dựa dẫm vào nó. Cả hai đều bị thương, kiệt sức và mất máu như nhau... Không đúng, tình trạng của Nezumi có lẽ nghiêm trọng hơn cậu nhiều. Không thể dựa dẫm vào Nezumi được nữa. Nếu bám víu lấy Nezumi chỉ để chật vật đứng lên thì sau này cậu sẽ khó mà tiến xa hơn. Phải tự mình đứng dậy thì cậu mới có đủ sức tiếp tục hành trình.
Safu vẫn im lặng nhìn hai người họ, các ngón tay cô đan lại như đang cầu nguyện.
“Không phải tôi.” Safu đột nhiên nói. “Tôi không có năng lực ấy đâu.”
Nezumi khẽ nhíu mày.
“Tôi chỉ luôn tâm tâm niệm niệm rằng mình muốn gặp Shion mà thôi.”
“Thế thì là ai? Ai đã đưa chúng tôi đến đây.”
“Là Elyurias.”
“Elyurias!” Nezumi và Shion cùng kêu lên.
Elyurias.
Họ biết được cái tên này từ Lão, người đã sống một khoảng thời gian rất lâu dưới tầng hầm Trại, một trong các “cha đẻ” của thành phố NO.6, là vật hi sinh đâu tiên bị lũ ong kí sinh cướp mất đôi chân, đồng thời cũng là người bạn cũ thân thiết của mẹ Karan.
Lão từng nói thế này.
Elyurias là vị vua tối cao trong quá khứ. Không, hiện nay vẫn thế, nàng vẫn đang thống trị tất cả.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn đang thống trị tất cả.
Shion sờ vào túi quần mình. Con chip Lão đưa cho cậu vẫn ở đây. Sau khi giải cứu Safu khỏi Trại Cải tạo an toàn, cậu định sẽ nghiên cứu nó thật kĩ lưỡng. Con chip này chứa đựng tất cả lời giải cho mọi bí ẩn của NO.6, của tầng hầm Trại, và trên hết, có lời giải về những bí mật của Nezumi. Lời giải đáp cho mọi thứ. Chắc chắn nó cũng chứa nhiều thông tin về nữ hoàng Elyurias.
Shion đã từng háo hức với việc tìm hiểu những lời giải đó. Nhưng từ khi đặt chân vào Trại Cải tạo, cậu đã quên bẵng chuyện con chip. Chẳng có thời gian đâu mà nghĩ tới nó. Cả thể xác lẫn tinh thần đều căng thẳng tới cực điểm, bởi chỉ cần phán đoán sai lầm trong một tích tắc thôi cũng sẽ đứng trước bờ vực sống chết. Giây tiếp theo nhất định phải sống sót. Sống sót để đi tiếp. Cậu chỉ nghĩ được bấy nhiêu thôi.
Elyurias.
Thật không ngờ Safu lại nhắc tới cái tên này.
“Cô biết Elyurias sao?”
Lần đầu tiên Shion thấy giọng điệu Nezumi trở nên hoảng hốt, chứng tỏ nó đang rất rối trí.
“Tôi không biết. Nhưng bà đã dẫn dắt các cậu tới đây. Bà cũng đã đánh thức tôi... và cho tôi biết sự thật.”
“Sự thật.” Nezumi lặp lại như thể muốn xác minh lời nói đó. “Sự thật ư? Safu, tại sao cái người tên Elyurias đó lại dẫn dắt chúng tôi đến đây?”
“Tôi không biết”
“Elyurias đang ở đâu?”
“Tôi không biết... nhưng...”
“Nhưng?”
“Tôi nghĩ chắc là bà... đang ở rất gần. Tôi cảm thấy thế.”
“Đó chỉ là trực giác của cô, hay là...”
Safu khẽ động đậy, “Nezumi, cậu đang chất vấn tôi đấy à?”
“Không chất vấn thì sẽ chẳng biết gì hết. Chúng tôi đến tận đây không phải để tán gẫu. Có hàng tá chuyện chúng tôi muốn biết và phải biết. Nếu cô nhanh chóng trả lời thì đôi bên đều có lợi. Cô không nghĩ vậy sao, Safu?”
“Cậu nói đúng. Nhưng tôi thậm chí chẳng trả lời nổi một nửa số nghi vấn của cậu. Mà các cậu cũng đâu muốn mấy lời giải đáp nước đôi mập mờ, đúng không?”
“Vậy ý cô là chúng tôi phải tự thân vận động đi tìm đáp án?” Nezumi thở dài. “Cũng tức là cô chẳng biết gì hết.”
“Chuyện về cậu thì tôi không biết, nhưng chuyện của Shion... thì tôi biết.” Safu cũng thở dài. “Vì tôi đã ao ước được gặp lại Shion. Elyurias nghe thấu nguyện vọng của tôi. Bà nói...” Môi Safu run lên, “Ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của con. Ta sẽ giúp con gặp được người mà con mong mỏi nhất. Bà nói thế, và đã giữ lời.”
“Vậy Elyurias có thể tự do điều khiển hệ thống máy tính sao?”
“Tôi không biết. Tôi không biết bà là ai, đang ở đâu, hay vì sao bà đi bắt chuyện với tôi... Tôi chẳng biết gì cả.”
“Bà ta bắt chuyện? Với cô? Ngay bên cạnh cô?”
Safu phủ nhận.
Không, không phải thế.
“Bà trò chuyện với tôi bên trong tâm thức của tôi. Trong lúc tôi ngủ, bà đã truyền thẳng tiếng gọi vào đầu tôi.”
“Khoan đã, ý cô là gì...”
“Thôi đủ rồi.” Shion nắm lấy tay Nezumi.
Nó nhìn tay rồi nhìn vào mặt cậu.
“Thế là đủ rồi, Nezumi. Chúng ta đến đây không phải để tán gẫu, cũng chẳng phải để chất vấn Safu.”
Chúng ta đã tới được nơi này. Giờ chúng ta phải thoát khỏi đây. Bắt đầu từ lúc này, chúng ta có ba người.
Nezumi nhìn Shion chằm chằm. Rồi nó chớp mắt. “Không cần quan tâm tới thứ tự vào bàn, các ngươi chỉ cần rời đi thôi, đại loại như thế nhỉ. Nếu mọi khách mời đều có thể bình yên ra về thì tốt biết mấy.”
“Hiếm khi thấy cậu tiêu cực như thế đấy.”
“Tôi chỉ thận trọng thôi, ai ngây thơ như cậu chứ? Giờ này chắc cả Trại đều đã biết chuyện chúng ta lên tới đây rồi, có khi mấy ông chú đáng sợ đang lũ lượt hì hục leo lên để bắt chúng ta ấy chứ.”
“Nezumi, chỉ có một lối đi duy nhất dẫn lên nơi này, chính là thang máy mà chúng ta đã đi. Nếu thang máy đó không hoạt động thì chẳng ai lên đây được cả. Mọi thiết bị trong tòa nhà đều được điều khiển bằng hệ thống máy tính.”
“Cậu dựa vào đâu mà chắc chắn rằng hệ thống máy tính sẽ luôn đứng về phía chúng ta? Cậu có thể đoán biết được tình hình sẽ thay đổi ra sao, lúc nào và ở đâu không?”
“Thì...” Shion nghẹn lời.
“Chúng ta thậm chí còn không biết Elyurias là người như thế nào. Đừng quên điều đó. Đừng dễ dàng tin tưởng một kẻ mà cậu chẳng biết gì.”
Nezumi nói đúng. Cả Shion và Nezumi đều không có bất cứ thông tin chính xác nào về Elyurias. Tất cả thông tin họ có được chỉ đến từ lời kể mơ hồ của Lão và Safu.
Không được dựa dẫm vào những thứ mơ hồ, không được suy diễn mọi chuyện theo hướng mà mình muốn. Phải chắc chắn khi đặt niềm tin vào người khác. Tin tưởng khi không chắc chắn thì chỉ là cái vỏ rỗng, là thứ giả dối được vun đắp bằng sự ngây thơ mà thôi. Và chỉ một thoáng ngây thơ cũng sẽ biến thành điểm yếu chí mạng.
“Safu.” Shion nói với cô gái đang đứng trước mặt mình. “Cậu có thể đưa bọn mình đến chỗ máy chủ không? Ừm, hình như ở đây nó được gọi là máy Mẹ, là trung tâm của hệ thống máy tính.”
Safu gật đầu, không hề do dự, đắn đo hay trù trừ gì cả, “Đi theo mình.” Cô quay lưng và bắt đâu bước đi.
“Đi thôi.”
Nghe Shion gọi, Nezumi thoáng chần chừ, “Tin được không?”
“Safu ấy à?”
“Ừ. Chúng ta cứ thế này mà đi theo cô ta liệu có ổn không? Cậu chắc chắn cô ta sẽ không bán đứng chúng ta chứ?”
“Chắc chắn.”
“Nói như đinh đóng cột ấy nhỉ?” Nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi Nezumi. Đối với nó, khẳng định chắc nịch sẽ tin tưởng một ai đó chẳng phải đức tính tốt đẹp gì, mà là ngu xuẩn.
“Nezumi, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, có ba người mà tôi tuyệt đối tin tưởng, đó là Safu, mẹ tôi và cậu.” Những người mà cậu có thể tin tưởng dù xảy ra bất cứ việc gì, chính niềm tin đó đã giúp cậu đứng vững. Cậu không cho rằng như thế là ngây thơ. Lòng tin hời hợt mù quáng đôi lúc sẽ đẩy người ta vào hiểm cảnh, nhưng một người chẳng có ai để tin tưởng thật lòng thì sẽ yếu đuối biết bao, chỉ có thể đi trên mặt cát không biết lúc nào sẽ lún.
Dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ giữ vững lòng tin cho tới phút cuối cùng. Bởi vì đó là sức mạnh to lớn nhất.
“Nếu... nếu có ai trong ba người này bán đứng tôi, tôi cam lòng đón nhận sự phản bội đó. Cho dù vì vậy mà phải mất mạng, tôi cũng không hối hận. Khi mà tôi phải nghi ngờ Safu, mẹ hay cậu, khi tôi không thể tin mọi người nữa, thì cũng là lúc tôi bị diệt vong.”
Nụ cười trên mặt Nezumi tắt hẳn. Mắt nó tối sầm, trông như một người miệt mài kiếm tìm chân lý, lại giống như một kẻ lạc lối chẳng biết nên làm thế nào, chỉ còn cách đứng yên tại chỗ.
“Shion, cậu không thấy gì sao?”
“Thấy gì cơ?”
“Có gì đó kì cục.”
“Cái gì kì cục?”
Nezumi im lặng, nhìn theo bóng lưng của Safu, “Bỏ đi, cứ làm theo ý cậu. Dù gì thì bây giờ ngoài đi theo cậu ra tôi cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác. Đành phải chấp nhận thôi.”
“Nghĩa là cậu tin tôi?”
“Đồ ngốc, đừng có tưởng bở.”
Dứt lời, Nezumi sải bước thoăn thoắt, trông chẳng giống một người vừa bị bắn vào chân chút nào. Ngược lại, Shion di chuyển như lê lết từng bước một, đôi chân nặng trịch, cứ như không phải chân của mình nữa.
Safu dẫn hai người băng qua những cái cột trong suốt, đi sâu vào bên trong. Chỉ một lát sau, họ đã đứng trước một bức tường trắng hơi ngả vàng, giống hệt màu của sàn nhà. Safu vừa đến trước bức tường, nó liền tự động mở ra hai bên.
“Căn phòng bí mật trong cung cấm đây à?” Nezumi liếm môi.
Shion mở to mắt, nín thở trong vô thức.
Đó là một căn phòng màu trắng sáng trưng, không rộng lắm, chỉ tương đương phòng khách của một căn hộ thường thấy ở NO.6. Đèn trong phòng sáng choang, rọi sáng từng ngóc ngách của căn phòng chẳng có cửa sổ hay bất cứ món đồ nội thất nào.
Chính giữa căn phòng là một cái cột trong suốt sừng sững, đường kính phải to gấp đôi số cột Shion thấy trước đó. Bên trong không phải não người mà là một khối cầu màu bạc nhạt. Toàn bộ khối cầu chi chít những cái đầu nhô ra. Chóp đầu cứ cách vài giây lại nhấp nháy, phát ra ánh sáng khi thì màu xanh, khi thì màu đỏ, cả màu đỏ sậm nữa. Một vài chỗ lại nối với những ống dẫn mảnh và trong suốt, các ống này quấn lấy nhau rồi hướng lên khoảng không tối đen phía trên.
“Đây là máy Mẹ.”
“Đây chính là máy Mẹ sao?” Safu và Shion cùng cất giọng.
“Ở Giọt Trăng có một máy tính với cấu trúc tương tự, đó là máy Grandmother, mọi người thường gọi nó là máy Ngoại. Về sau, viện nghiên cứu tách khỏi Giọt Trăng, chuyển đến Trại Cải tạo này. Một trong những nguyên nhân là họ đã tạo ra được máy Mẹ nhỏ hơn nhưng lại có đầy đủ tính năng như máy Ngoại.”
“Chuyển tới Trại thì có thể dễ dàng tìm được lũ chuột bạch, hay nói đúng hơn là người phục vụ cho các cuộc thí nghiệm. Đây chắc hẳn là nguyên nhân thứ hai.” Nezumi thở hắt ra. “Nói cách khác, những cuộc thí nghiệm của chúng đã tới giai đoạn cần một lượng chuột bạch khổng lồ, nhưng lại không thể điều động đủ nhiều mẫu vật sống ở NO.6, cho dù vận chuyển người từ bên ngoài vào thành phố thì cũng sẽ gặp phiền toái với số lượng lớn như thế. Còn ở Trại Cải tạo này thì chuyện đó không thành vấn đề. West Block thiếu gì người. Ngày trước, săn người là để cân bằng dân số, giờ thì nó trở thành công cụ tốt để gom chuột bạch. Máy Ngoại hay Mẹ gì cũng được, có lẽ đây mới là lý do thực sự của bọn chúng. Cô có nghĩ vậy không?”
“Có thể cậu nói đúng.” Safu nhắm mắt. Khi đôi mắt đen khép lại trên gương mặt nhợt nhạt, trông cô giống hệt búp bê. “Trại Cải tạo... luôn là nơi làm thí nghiệm trên con người. Ở đây đã tiến hành vô số thí nghiệm trên cơ thể người sống. Thành quả của những thí nghiệm đó giúp NO.6 có được nền y học vượt bậc. Shion, mình và cậu đều hưởng lợi ích từ các thí nghiệm đó...”
“Ừm... Phải.” Shion quay sang hỏi Nezumi bằng một giọng khàn đặc, mơ hồ, cứ như chẳng phải giọng của cậu nữa. “Nezumi, căn phòng đó... căn phòng có lối đi ở dưới tầng hầm...”
Sàn thang máy mở ra, hệt như một đài tử hình. Con người bị ném xuống trong tiếng thét gào. Tầng hầm mở ra trang đầu tiên của tập sách tranh sống động mang tên địa ngục. Ở đó có một lối đi nhỏ hẹp, và đích đến là một căn phòng vuông vức, nơi Nezumi gọi là chỗ nghỉ tạm.
“Ừ. Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à? Lối đi dẫn từ tầng hầm tới căn phòng đó chính là để chọn lọc chuột bạch. Những kẻ đến được đó là người chịu đựng được va đập khi rơi, còn có thể men theo ánh đèn chớp tắt để tự thoát thân, chứng tỏ họ có thể lực và óc phán đoán hơn người, như vậy mới là chuột bạch loại ưu có trí khôn nhất định. Đã dùng thì phải dùng mấy con khỏe mạnh và dẻo dai một chút. Bọn người đó nghĩ thế đấy.”
Safu khẽ rên lên.
Trong đầu Shion chợt hiện ra một đôi mắt. Là đôi mắt của người đàn ông mà ngay cả tên cậu cũng chẳng biết. Người đó muốn chết nhưng không chết được, trong cơn đau đớn chỉ biết van nài Shion giải thoát cho mình.
Nezumi đã giải thoát cho người đàn ông. Nó đã giúp người đó ra đi thanh thản. Nezumi nói rằng như thế là giết người, chứ không phải cứu rỗi. Shion không hiểu.
Bất kể là khi đó hay hiện tại, cậu đều không tìm được đáp án cho mình.
Shion chỉ chắc chắn một điều, người đàn ông đó là một con người bằng xương bằng thịt, không phải chuột bạch thí nghiệm.
“Ở đó có một cánh cửa, cậu còn nhớ chứ?”
Nezumi hỏi. Shion vẫn nhớ rất rõ. Căn phòng có đèn, nhưng chỉ sáng lờ mờ. Dù vậy, do đã quen với bóng tối nên Shion vẫn nhận ra một cánh cửa màu xám.
“Cánh cửa đó là nơi bọn chúng đến thu thập những người sống sót, nhưng nó không dẫn đến Trại Cải tạo. Cánh cửa đó là do các nhân viên nghiên cứu tạo ra khi còn ở Giọt Trăng. Những người sống sót được dẫn ra ngoài thông qua cánh cửa, bị cấy chíp định vị vào cơ thể như tù nhân, sau đó họ được đưa đến Giọt Trăng, cũng tức là Tòa thị chính. Cấy chíp là để phòng hờ có kẻ chạy trốn. Khi viện nghiên cứu chuyển đến Trại thì mấy thủ tục rườm rà này cũng được miễn luôn, các khâu trở nên nhanh gọn hơn rất nhiều.”
“Chíp định vị...” Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Shion. “Nezumi, bốn năm trước cậu từng đi qua cánh cửa đó, đúng không? Rồi cậu chạy trốn khi đang bị áp giải đến Giọt Trăng.”
“Bốn năm trước... Đó là một ngày mưa bão, cũng là ngày kỉ niệm tôi gặp gỡ một cậu nhóc quái lạ đã mở toang cửa sổ để chào đón tôi. Nhưng giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ. Safu, cô biết sự thật về Trại Cải tạo, không, là sự thật về NO.6. Là Elyurias đã nói với cô, đúng không?”
“Đúng vậy. Bà đã cho tôi biết sự thật về NO.6, nơi được mệnh danh là thành phố Thánh lý tưởng. Nhưng Shion này, cậu không chỉ được cho biết về sự thật, mà còn được nhìn tận mắt, nghe tận tai nữa.”
“... Chỉ một phần thôi.”
Chỉ một phần thôi. Những điều cậu chưa biết, chưa nhận ra, những điều cậu phải suy ngẫm vẫn còn rất nhiều.
Shion hít một hơi sâu. Lồng ngực cậu nhói lên. Không phải cái đau thể xác mà là cảm giác khó chịu mỗi khi suy nghĩ về NO.6.
NO.6 không phải là vườn địa đàng mà là một thành phố lạnh lùng, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn tàn bạo nào để duy trì sự phồn vinh và yên ổn của mình. Thế nhưng, nhưng, nhưng... Shion lại hít một hơi sâu. Cậu áp tay lên ngực mình.
NO.6 là gì? Chẳng phải là một xứ sở được gây dựng bằng chính bàn tay con người hay sao?
Xin hãy tin một điều này thôi. Khi đó ta và mọi người đích thực muốn gây dựng một thành phố lý tưởng, một vườn địa đàng không có chiến tranh và nghèo đói... Nhưng chẳng biết đã sai ở đâu nữa.
Lão từng nói thế. Chắc chắn không phải là dối trá. Thuở ban sơ, NO.6 thực sự dựa trên nền tảng ước mơ và ý nguyện của con người. Một thế giới không có chiến tranh, tất cả mọi người đều được hạnh phúc.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Giọng nói nghẹn ngào của Lão đã in sâu vào tâm trí Shion.
Con người đã sai lầm từ đâu? Con người bắt đâu lãng quên lý tưởng, khuất phục trước dục vọng từ bao giờ? Hay lý tưởng của con người vốn dĩ là thứ dễ dàng hóa thành dục vọng? Nếu vậy thì trong tương lai, bi kịch tương tự sẽ còn tiếp diễn. NO.6 này mà bị hủy diệt thì sẽ lại có thành phố Thánh thứ hai, thứ ba xuất hiện.
Con người sai lầm ở đâu? Liệu nhân loại có thể xây dựng nên một đất nước, hay thể chế gì đó tương tự mà không hề phạm sai lầm?
Shion lắc đầu. Giờ không phải lúc hoang mang bởi những nghi vấn của mình. Cậu không trốn tránh. Sau này cậu nhất định sẽ thẳng thắn đối mặt với những nghi vấn ấy. Nhưng điều cần kíp hiện giờ là tập trung tinh thần để vượt qua hiểm cảnh trước mắt.
Cậu lại gần máy Mẹ.
Phía trước cái cột trong suốt có một tấm bảng nhựa, dường như là bảng điều khiển, bên trên là những phím trắng dàn thành bảy hàng dọc và mười bốn hàng ngang, trên các phím không có chữ, số hay bất cứ kí hiệu nào. Shion nhấn thử một phím nhưng không thấy phản ứng gì. Cậu sốt ruột lướt tay trên bàn phím.
“Sao rồi?” Nezumi chăm chú quan sát tay Shion.
“Cậu có cách gì không?”
“Không có.”
“Đừng vội bỏ cuộc. Với cái đầu và khả năng của cậu, Mẹ hay Ngoại gì cậu cũng tán được thôi. Cậu rất là sát gái mà.”
“Cậu đánh giá tôi cao quá rồi, Nezumi. Tôi đang chết cứng tại chỗ đây này. Đừng nói tới tán tỉnh, đến cửa tôi còn không được phép bước qua. Mẹ không thèm tiếp chuyện tôi.”
Nezumi nheo mắt, màu xám trong mắt nó dường như sẫm hơn, “Vậy là cậu không được lòng Mẹ rồi. Thực sự không có cách gì sao Shion?”
“Tôi chịu thua. Hình như có một hệ thống xác nhận đặc biệt. Nếu không giải quyết được nó thì không thể nào tìm hiểu Mẹ được.”
“Một người mẹ nghiêm khắc tới mức khiến người ta không khỏi cảm thán.” Nezumi tặc lưỡi thay cho tiếng thở dài.
“Safu, còn cậu thì sao?”
“Mình cũng chịu, Shion à. Không ai có thể đến gần máy Mẹ, trừ một người.”
“Một người... thị trưởng à?”
“Không phải. Người này không có chức danh nào cả. Hắn là người sáng lập và đứng đầu viện nghiên cứu... Hắn coi bản thân là kẻ thống trị thực sự của NO.6. Máy Mẹ là tác phẩm của hắn và chỉ phục tùng mình hắn mà thôi. Ngay từ đầu đã thế rồi.”
“Vậy cái bà tên Elyurias thì sao? Chẳng phải bà ta có thể chế ngự máy Mẹ tùy thích ư? Thế nên bà ta mới điều khiển được các tường chắn và vận hành được thang máy, đúng chứ?”
Shion quay sang nhìn Nezumi.
Đúng vậy, Elyurias. Nếu là bà ấy thì có thể...
“Safu, lúc này Elyurias có nói chuyện với cậu không? Cậu có thể chủ động bắt chuyện với bà ấy không?
Shion tiến đến gần Safu.
Safu lùi lại một bước.
Bấy giờ Shion mới nhận ra sự “kì cục” mà Nezumi nhắc tới lúc trước.
Tại sao cậu ấy không đến gần hơn? Safu luôn giữ một khoảng cách nhất định và không bao giờ rút ngắn lại.
“Safu?”
“Đừng đến gần mình!”
Safu kêu lên, nghe như tiếng khóc. Nhìn Safu đứng đó run sợ, Shion chợt thấy tim nhói lên, cõi lòng cuồn cuộn sóng. Tại sao vậy?
“Tại sao cậu lại né tránh, Safu?”
“Đừng đến gần. Làm ơn. Shion...” Nước mắt chợt lăn dài trên má Safu. “Mình đã luôn chờ... Chờ đợi để được gặp cậu. Nguyện vọng của mình chỉ có thế thôi...”
“Chúng ta đã gặp lại nhau rồi mà. Mình đang đứng đây, trước mặt cậu, ngay lúc này. Mình đến để cứu cậu, để cùng cậu chạy trốn khỏi Trại Cải tạo.” Shion tiến thêm một bước và chìa tay ra, “Safu, chúng ta hãy cùng nhau thoát khỏi đây, ra khỏi tòa nhà này.”
Safu ngước mắt lên, dường như đang cố ngăn cơn run rẩy. Cô cắn chặt môi dưới, gương mặt cứng đờ, chầm chậm lắc đầu.
Cô từ chối.
“Tại sao? Sao cậu lại từ chối chứ?”
Shion cố gắng kiềm chế nhưng không được. Tâm trạng kích động khiến giọng cậu trở nên gay gắt.
Safu, hãy để mình được ôm cậu, bằng chính đôi tay này. Mình muốn ôm cậu để bù đắp cho những tháng ngày xa cách. Khó khăn lắm chúng ta mới trùng phùng, không phải sao? Những điều mình muốn nói với cậu, muốn sẻ chia cùng cậu, muốn xin lỗi cậu, tất cả hóa thành cơn lốc xoáy đảo trong tâm trí mình, như thác lũ cuồn cuộn, như gió buốt thét gào.
Nhưng sao cậu lại từ chối? Sao lại cự tuyệt đôi tay muốn dang ra giúp đỡ cậu kia chứ?
“Safu, mình...”
Tay Shion bị nắm lại.
“Dừng lại đi.” Ngón tay Nezumi bấu vào da thịt Shion. “Dừng lại đi. Đừng đến gần hơn nữa. Cứ làm như cô ta bảo.”
“Nezumi, sao cả cậu cũng...?”
Nezumi im lặng nhìn Shion. Nó vẫn nắm chặt tay cậu. Ánh mắt nó khiến cậu không thốt nên lời.
Shion nuốt ngược câu nói dang dở của mình. Những câu từ chưa cất thành lời hóa thành thác lũ, thành gió dữ cấu xé trái tim cậu. Bất an và nghi hoặc khiến hơi thở cậu loạn nhịp. Cảm giác bất an này khác hẳn với nỗi lo lắng khi nghĩ đến những khó khăn mà ba người phải đối mặt để thoát khỏi Trại Cải tạo.
Cơ thể cậu cứng đờ vì nỗi sợ lạ lùng.
“Safu, nguyện vọng của cô là gì?” Nezumi hỏi. Không phải giọng điệu chất vấn gay gắt mà là giọng nói dịu dàng êm ái. “Cô muốn chúng tôi làm gì?”
Biểu cảm của Safu bớt căng thẳng hơn, “Cậu sẽ đáp ứng nguyện vọng của tôi?”
“Cô cứ nói.”
Safu thở nhẹ một hơi, “Hãy phá hủy máy Mẹ.”
Các ngón tay của Nezumi siết chặt hơn, nhưng lại nhanh chóng buông ra, chỉ để lại cảm giác từng bị nắm chặt trên tay Shion.
“Tức là muốn chúng tôi phá hủy cái máy tính này ư?”
“Đúng vậy.”
“Hiểu rồi... Chậc, nếu làm được thì đây đúng là thành quả vượt ngoài mong đợi của chúng tôi. Tất nhiên, tiền đề là làm được.”
Nezumi lấy một quả bom dạng đồng xu trong túi áo, kẹp nó bằng hai ngón tay.
“Chỉ cần chỉnh sức công phá của món này lên mức cao nhất thì có thể thổi bay cái máy tính đó.”
“Không được đâu.” Shion nhẹ nhàng chạm vào cái cột trong suốt. “Có thể máy tính dễ dàng bị phá hủy, nhưng vấn đề nằm ở cái cột này. Nó được làm bằng một loại nhựa đặc biệt, cho dù bị tên lửa tấn công cũng chẳng suy suyển gì. Vì vậy, Mẹ giống hệt một quả cầu thủy tinh bọc trong lớp vỏ viên nang kiên cố, quả bom đồng xu không phá hủy được nó đâu.”
“Một trăm phần trăm là không phá hủy được à?”
“Đúng vậy.”
“Một trăm phần trăm bất khả thi và không phần trăm khả thi. Vậy thì chúng ta hết cách rồi.”
“Cây cột này có thể mở ra được.”
Nghe Safu nói thế, ánh mắt Nezumi chợt trở nên sắc bén.
“Cô mở được cánh cửa dẫn đến máy Mẹ?”
“Không phải tôi.”
“Là Elyurias?”
“Đúng vậy. Chắc chắn bà sẽ mở được cái cột này.”
“Nếu bà ta làm được thì chẳng phải sẽ dễ dàng khiến máy Mẹ ngừng hoạt động ư? Vậy đâu cần nhờ vả chúng tôi nữa.”
“Cần có ý chí.”
“Sao cơ?”
“Bà ấy nói... cần có ý chí của loài người.”
Trong một thoáng, Nezumi và Shion đưa mắt nhìn nhau.
“Ý chí của loài người mới phá hủy được.”
Safu lặp lại, hệt như một vu nữ truyền đạt ý chỉ của thần linh. Nezumi khẽ xoay người lại.
“Elyurias đã nói thế ư?”
“Đúng vậy.”
“Cũng tức là ‘ta sẽ giúp, nhưng quyết định cuối cùng phải do các người tự chọn lựa’ chứ gì?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng... như thế nghĩa là...”
Nezumi ngập ngừng. Shion gật đầu, như thể cậu đã hiểu câu nói mà Nezumi bỏ dở.
Như vậy nghĩa là Elyurias không phải con người.
Chắc là vậy rồi. Bởi thật khó mà tin được có người nào bằng xương bằng thịt có thể vượt qua hệ thống phòng vệ chặt chẽ, xâm nhập kho dữ liệu thông tin, ngoại trừ “người đó”.
Elyurias không phải là người. Thế thì bà ta là gì?
Thần linh? Ma quái? Tinh linh của giới tự nhiên? Không phải chứ!
“Ý chí của loài người mới phá hủy được...”
Nezumi lặp lại lời Safu, à không, lời Elyurias.
Safu nhắm mắt lại, lầm rầm, “Chỉ con người mới có thể ôm ấp, nung nấu ý chí phá hủy thứ gì đó. Chỉ con người làm được điều đó. Vì vậy, chỉ có con người mới phá hủy được máy Mẹ.”
Nghe như niệm chú. Shion bất giác rùng mình. Safu mà cậu quen biết là một người nói năng lý lẽ và biết cách nắm bắt hiện thực. Cô không mơ mộng hão huyền mà chỉ nói theo thực tế, cũng vì vậy, cô không bị bó buộc trong thực tế mà vẫn có ước mơ của riêng mình. Cô nhạy bén nhưng tuyệt đối không quá nhạy cảm. Tinh thần của Safu hệt như một cây non, yếu mềm nhưng vẫn vươn cao thẳng tắp.
Safu không phải kiểu con gái cứ lẩm bà lẩm bẩm quanh đi quẩn lại mỗi một câu thế này. Tuyệt đối không phải!
“Hiểu rồi. Cứ tin ở chúng tôi.”
Lời Nezumi khiến màng nhĩ Shion rung lên. Giọng nói này quen thuộc với cậu biết bao, vậy mà giờ cứ như đâm thâng vào tai cậu.
Safu mở mắt ra.
“Cậu nhận lời ư?”
“Nếu đó là điều cô mong muốn.”
“Cảm ơn. Tôi rất biết ơn vì điều đó.” Safu đan hai tay vào nhau, cúi đầu cảm ơn.
“Tôi không cần lời cảm ơn nào cả. Phá hủy máy Mẹ chính là bắn xuyên tim Trại Cải tạo, đối với tôi mà nói là cơ hội nghìn năm có một, rất đáng để thử. Chỉ mong mở được cái cột này, khiến máy Mẹ tạm thời mất đi lớp giáp bảo vệ.” Mắt Nezumi sáng rực lên, hệt như một lưỡi dao bén ngót.
Bất chợt, tấm bảng điều khiển bật sáng, khoảng không xuất hiện những con chữ. Nezumi huýt một tiếng sáo ngắn rồi lướt tay trên bảng điều khiến.
“Mở khóa, mở khóa, mở khóa nào... Ồ, nữ hoàng kiêu ngạo phút chốc biến thành tiểu thư nhu mì, giờ thì ngay cả tôi cũng tán đổ được nàng.”
Shion nhìn chằm chằm vào tay Nezumi. Dù là ở đâu, khi nào, những cử chỉ duyên dáng của nó cũng luôn hấp dẫn cậu. Những ngón tay lúc này cứ như đang tấu lên một giai điệu ngọt ngào, hay đang viết nên một bản nhạc vui tươi.
Dù ở đâu, khi nào, Shion cũng luôn ngây ngẩn ngắm nhìn Nezumi. Nhưng hiện giờ, cậu lại không say đắm như mọi khi. Trái tim cậu đầy ắp những tiếng kêu hỗn độn, mỗi lúc một to hơn.
Các ngón tay của Nezumi dừng lại. Một lằn sáng màu bạc đột ngột xuất hiện ngay giữa cây cột.
Một, hai, ba, bốn, những lằn sáng nối lại với nhau thành một hình chữ nhật đứng to lớn.
“Cánh cửa đây rồi, giờ chỉ cần hô ‘Vừng ơi, mở ra!’ là xong.”
Có lẽ do tình hình căng thẳng nên dù cố tỏ ra thản nhiên, giọng Nezumi vẫn trầm xuống, khiến bầu không khí như nặng nề hơn.
“Khoan đã.” Shion tóm lấy cổ tay Nezumi. Bàn tay cậu cảm nhận được thân nhiệt và mạch đập của nó. “Đợi một chút.”
Ánh mắt Nezumi thoáng sa sầm. Nó im lặng trong chốc lát. “Shion, chúng ta không còn thời gian để đắn đo và do dự đâu.”
“Tôi biết chứ. Nhưng làm ơn, đợi một chút thôi... Safu này.”
Safu vẫn cúi đầu. Đôi vai dưới chiếc áo len khẽ run rẩy.
“Safu, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Sao cậu lại từ chối? Sao cậu không đến gần hơn?”
“Shion...”
“Chiếc áo len đó... là do chính tay bà cậu đan, đúng không? Lúc mình thấy chiếc áo đó... hình như chúng ta còn chưa tới mười tuổi.”
“Phải rồi nhỉ.” Safu chợt mỉm cười. “Cậu đã nói với mình rằng chiếc áo rất hợp với mình. Mình đã rất vui, vui lắm. Mọi người đều chế nhạo chiếc áo len đan tay mình mặc, nói rằng áo len đan tay giờ chỉ còn trong viện bảo tàng thôi. Nhưng cậu đã không cười nhạo mình. Cậu... chỉ có cậu luôn chân thành với suy nghĩ tình cảm của bản thân và người khác. Shion, gặp được cậu trong cái lớp đào tạo nhân tài lạnh lùng, cô đơn đó, mình thực sự rất...”
“Dừng lại đi!” Shion ngắt lời Safu. “Tại sao cậu nhắc lại chuyện quá khứ? Đó không phải là những điều mình muốn nghe. Mình muốn biết sao cậu còn mặc vừa chiếc áo len từ hồi mười tuổi? Cậu đã lớn, cao hơn, vóc dáng cũng thay đổi, làm sao mặc vừa nó nữa chứ? Hay là cậu mua một cái mới y hệt cái cũ? Nhưng...”
“Mình mong cậu có thể ghi nhớ.” Lần này là Safu ngắt lời Shion. “Mình muốn cậu khắc ghi hình ảnh của mình. Vì cậu nói mình mặc chiếc áo này rất hợp, nên mình muốn cậu nhớ hình ảnh khi mình mặc nó.”
“Ghi nhớ? Cậu muốn mình xem cậu như hồi ức thôi sao? Safu, cậu đang nói gì thế? Cậu không định đi cùng bọn mình sao?”
“Shion, đủ rồi đấy.” Nezumi lại nắm lấy tay Shion. Lần này, nó còn kéo rất mạnh khiến cậu loạng choạng, ngã nhào vào lòng nó, nhưng nó chẳng mảy may nhúc nhích. “Đủ rồi. Đừng có quá quắt thế.”
“Quá quắt? Cái gì quá quắt cơ?”
“Đừng có dồn cô ta vào chân tường chỉ để xóa nhòa nỗi bất an của bản thân, như thế hèn nhát lắm.”
Shion toát mồ hôi. Ánh mắt Nezumi như kim nhọn đâm thẳng vào cậu.
“Tôi... hèn nhát?”
“Shion, chắc chắn cậu đã nhận ra rồi, làm gì có chuyện cậu không phát giác chứ? Nếu đã nhận ra thì hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Cứ mãi lảng tránh, trốn chạy sẽ chẳng giải quyết được gì hết. Chẳng những không thay đổi được gì, mà cũng không thể trở về như ban đầu được nữa.”
Cứ mãi lảng tránh, trốn chạy sẽ chẳng giải quyết được gì hết. Chẳng những không thay đổi được gì, mà cũng không thể trở về như ban đầu.
Khó thở quá. Mồ hôi làm hai mắt cay sè.
“Shion, đừng trốn chạy nữa. Ít nhất, không phải lúc này. Cậu không thể chạy trốn lúc này được.”
Shion chớp mắt, nhìn Nezumi, rồi ngoảnh sang nhìn Safu, “Ý cậu là, đây không phải Safu thật... mà chỉ là ảo ảnh...”
“Máy Mẹ đang cho chúng ta thấy một hình ảnh thực tế ảo. Cô bạn thân của cậu không tồn tại ở thực tại.”
KHÔNG TỒN TẠI Ở THỰC TẠI.
Gì chứ? Những lời nói đó nghĩa là gì?
Shion suýt hét lên. Nỗi sợ hãi tuôn ra từ thẳm sâu cơ thể. Safu không chạy đến vòng tay chào đón của Shion, thậm chí còn chẳng chạm đến đầu ngón tay của cậu.
Bởi vì cô không làm được. Cô không thể ôm chầm lấy Shion, cũng như cậu không thể ôm cô.
Không tồn tại ở thực tại.
Không có thực thể.
Tức là ảo ảnh.
Một ảo ảnh không có thực thể.
Giọng Nezumi hơi nhanh hơn.
“Ban đầu tôi băn khoăn liệu đây có phải là một cái bẫy? Nhưng nghĩ lại thì bây giờ giăng bẫy chúng ta cũng chẳng có ích gì. Nếu muốn tiêu diệt tôi và cậu thì có hàng trăm, hàng nghìn cơ hội. Giúp chúng ta sống sót và gọi chúng ta tới đây, hẳn phải có lý do nào đó. Tôi đã nghĩ, Mẹ phải mượn đến hình hài của Safu chắc là muốn truyền đạt nguyện vọng cho chúng ta, nhưng không ngờ lại bảo chúng ta phá hủy máy Mẹ.”
“Máy Mẹ...” Shion đưa mắt nhìn khối cầu với vô số những đầu nhô ra. “Không phải là máy Mẹ...”
Shion lắc đầu phủ nhận. Các ngón tay Nezumi dần nơi lỏng.
“Nếu là do máy Mẹ tạo ra ảo ảnh thì đáng lẽ sẽ tái hiện hình ảnh của Safu hiện tại chứ không cần lục tìm chiếc áo len màu đen trong trí nhớ của Safu. Máy móc không có cảm xúc, nhưng Safu chọn chiếc áo này, hoàn toàn dựa trên cảm xúc của bản thân. Nezumi, người cho chúng ta thấy Safu không phải máy Mẹ, mà là chính Safu.”
“Nghĩa là Safu đang sử dụng máy Mẹ để tạo ra ảo ảnh của mình?”
“Phải rồi... Đúng thế chứ, Safu? Hay đây cũng do Elyurias điều khiển?”
Shion cảm thấy giọng mình không còn là của mình nữa.
Con dã thú nhút nhát nhe nanh, cố sức phát ra tiếng gầm đe dọa, như tiếng rên trầm thấp bộc lộ sự kích động, gay gắt, nhưng lại toát ra nỗi sợ.
“Đúng vậy... Là Elyurias đã đánh thức mình. Trước đó, mình cảm thấy như đang trôi bồng bềnh trong mơ vậy, Elyurias đã khôi phục ý thức của mình, cho mình biết mình có thể làm gì. Mình... không điều khiển được máy Mẹ, nhưng mình có thể sử dụng một phần chức năng của nó. Khả năng của mình chỉ tới đây thôi.”
“Cậu ở đâu? Cậu thực sự đang ở đâu?”
“Không ở đâu cả.” Giọng Safu như đông cứng. “Mình không còn tồn tại ở bất cứ đâu nữa.”
“Vô lý. Thế thì ai tạo ra cậu, người đang đứng trước mặt mình đây? Chẳng phải là cậu sao?”
“Mình không còn tồn tại nữa, Shion à. Mình đã...”
Safu tiến lên một bước, Shion cũng thế. Cậu vươn thẳng tay ra nhưng không chạm vào được gì cả. Các ngón tay cậu rõ ràng rất gần vai Safu, nhưng chẳng có gì ở đó. Mới vừa rồi thôi cậu còn cảm nhận được thân nhiệt và mạch đập của Nezumi, minh chứng cho thấy nó còn sống.
“Mình muốn nói lời tạm biệt với cậu. Muốn gửi lời cảm ơn đến cậu. Bởi vì có cậu, nên mình... đã luôn hạnh phúc.” Safu ngước nhìn Shion. Trong mắt cô ánh lên sự kiên định. “Mình yêu cậu.”
“Safu...”
“Đó là sự thật mà mình muốn nói. Cậu nghĩ mình như thế nào cũng được. Mình yêu cậu, chỉ duy nhất điều này là sự thật.”
Phải, đây là Safu. Shion nghĩ. Mạnh mẽ, thẳng thắn, ngoan cường như cánh chim vút bay, đây thực sự là Safu.
“Nếu không gặp được cậu, mình sẽ không biết cảm giác khao khát ai đó là như thế nào, cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa của tình yêu... Thấm thía những cảm xúc ấy, thật tốt biết bao. Được sinh ra và gặp cậu, mình chẳng hối tiếc gì hết... Ha ha, nghe cứ như đang cố chứng tỏ mình mạnh mẽ nhỉ? Cậu từng nói ưa tỏ ra mạnh mẽ là thói xấu của mình.”
Ngón tay Safu chạm vào má Shion. Không có cảm giác ngón tay chạm vào da thịt, nhưng cậu chắc chắn Safu đã chạm vào mình.
“Shion... cậu cũng nghĩ như thế, đúng không?” Qua bờ vai Shion, Safu đưa mắt nhìn Nezumi ở phía sau. “Cậu cũng nghĩ như mình, phải không? Cậu vui mừng vì đã hiểu được những cảm xúc ấy, thế nên không thể sống trong thế giới chẳng biết thế nào là khao khát, thế nào là yêu nữa.”
“…Ừ.”
Đúng vậy, Safu. Mình đã biết bộ mặt thật của NO.6, đã hiểu ra đối với mình, nó là một thứ như thế nào. Mình hiểu cảm giác con tim xốn xang vì ai, khao khát một ai là thế nào. Những ngày tháng vô tri vô giác xưa kia, mình không thể quay về, cũng không muốn quay về nữa. Mình hoàn toàn không muốn trở lại cuộc sống nhàn hạ nhưng mù quáng ấy nữa.
Shion siết chặt nắm tay để người khỏi run lên. Thế nhưng cả nắm tay của cậu cũng run lẩy bẩy.
“Chúng ta không cần trở lại cuộc sống đó. Chẳng việc gì phải làm như thế cả. Safu, chỉ cần bắt đầu một cuộc sống mới từ khoảnh khắc chúng ta biết rõ mọi chuyện là được. Ngay tại đây, ngay lúc này.”
Chúng ta sẽ đi tiếp, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Đây không phải là kết thúc, đúng không, Safu? Từ giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau, cùng với nhau...
Shion nhìn sang các ống dẫn của máy Mẹ.
Chúng nối đến đâu?
Dùng để làm gì?
“Xin cậu...” Safu nói, đăm đăm nhìn Nezumi. “Hãy phá hủy máy Mẹ đi.”
Nezumi không lảng tránh. Nó im lặng đón nhận ánh mắt Safu và nhận lời đáp ứng yêu cầu của cô. Safu thở phào một hơi, là sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Tôi luôn giữ lời hứa, cho dù đó là việc gì, một khi đã hứa, tôi sẽ không hối hận.”
“Ừm, tôi biết cậu là người như thế.”
Nezumi lại nhìn sang bảng điều khiển.
Cánh cửa chữ nhật do các lằn sáng bạc quây lại biến thành màu đỏ, mở ra hai bên.
Cửa đã mở. Không chút do dự, Nezumi vươn tay vào trong. Bảng điều khiển ngăn không cho nó tiến sâu hơn. Dù máy Mẹ đã gần trong gang tấc, nhưng Nezumi vẫn không thể chạm tới.
“Tsukiyo.”
Con chuột màu đen thò đầu ra từ tấm áo choàng siêu sợi của Nezumi. Ngó quanh quất rồi phóng vụt lên vai Nezumi.
“Trông cậy cả vào mày đấy.”
Tsukiyo ngoạm lấy quả bom đồng xu từ Nezumi.
“Nezumi, khoan, đợi đã!”
“Không đợi nữa.” Nezumi thẳng thừng từ chối. “Tôi sẽ phá hủy máy Mẹ. Không thể chần chừ được nữa.”
“Không. Khoan đã, cậu đợi tôi kiểm tra đầu còn lại của những ống dẫn kia nối với cái gì đã.”
“Không cần thiết.”
Shion nhìn vào mắt Nezumi, “Cậu biết đúng không? Cậu biết Safu đang ở đâu... biết các ống dẫn nối với cái gì...”
“Cậu cũng biết rồi đấy thôi. Vì cậu đã thấy mấy thứ đó kia mà.”
Thứ đó...
Là cảnh tượng bên ngoài căn phòng này. Cảnh tượng hệt như một nghĩa trang với vô số bia mộ trong suốt đều tăm tắp. Không, không phải bia mộ, quan tài thì đúng hơn. Những cột trụ trong suốt chứa não người, tựa như những chiếc quan tài đưa tang.
“Đi đi.”
Nghe hiệu lệnh của chủ nhân, Tsukiyo nhảy vọt về phía máy Mẹ rồi đáp xuống cỗ máy an toàn.
“Tốt lắm. Chèn quả bom vào đó đi.”
Tsukiyo khéo léo nhét quả bom hình đồng xu vào giữa hai đầu nhô lên, rồi ngẩng đầu, khịt khịt mũi hướng về phía Nezumi như thể đang đợi thêm hiệu lệnh.
“Làm tốt lắm.”
Tsukiyo nhảy xuống lòng bàn tay Nezumi. Tay nó vừa rút về thì cánh cửa dẫn đến máy Mẹ liền khép lại, cũng tĩnh lặng như lúc mở ra.
Shion đứng ngây như phỗng, trơ mắt nhìn diễn biến.
Nezumi nói với Safu, “Xong rồi. Từ giờ tới khi phát nổ còn ba phút. Đây là giới hạn lâu nhất có thể cài đặt của quả bom.”
“Ba phút... Hai người mau chạy đi!”
Ánh mắt và giọng điệu Safu gấp gáp hơn. Shion nhìn Nezumi, rồi lại nhìn Safu.
“Nếu muốn chạy trốn thì cậu cũng phải đi cùng.”
“Shion, cậu muốn mình phải lặp lại bao nhiêu lần nữa? Mình không thể. Cậu và Nezumi mau chạy đi.”
“Safu!”
“Mau chạy đi. Một giây cũng không được lãng phí. Nhanh lên!”
Thời còn đi học, mỗi tháng một lần, cả hai phải thuyết trình bài nghiên cứu theo chủ đề. Một lần nọ, khi đến lượt trình bày của Safu, vài học sinh khác cùng chủ đề nghiên cứu cố tình xì xầm to nhỏ và phá bĩnh cô. Shion chưa kịp đứng lên nhắc nhở đám người đó thì Safu đã nhìn chằm chằm vào họ, nghiêm giọng quát, “Hãy biết liêm sỉ một chút đi!”
Một bạn nam cao lớn ngồi giữa phe phá bĩnh đứng dậy, mặt mày cau có:
“Hãy biết liêm sỉ á? Mày đang sỉ nhục bọn này đấy hả?”
“Tôi chẳng hề có ý sỉ nhục các cậu. Bất kể nội dung ra sao, nghiêm túc lắng nghe từ đâu đến cuối kết quả nghiên cứu của người khác là phép lịch sự tối thiểu, không phải sao? Thậm chí một đứa trẻ lên ba còn làm được nhưng các cậu thì không. Thế chẳng phải vô liêm sỉ thì là gì?”
Một tràng pháo tay vang lên trong lớp học. Bạn nam kia cắn môi, im lặng ngồi xuống.
Hai má hơi ửng hồng, ánh mắt quật cường, cằm hơi hếch lên đầy ương ngạnh, Safu trước mắt Shion vẫn hệt như ngày đó. Thế nhưng cậu không thể chạm vào cô, không thể cùng cô chạy thoát.
Không chấp nhận được.
“Nếu cậu ở trong này...” Shion siết tay thành nắm đấm rồi dồn hết sức bình sinh nện mạnh vào cây cột. “Mình sẽ đưa cậu ra khỏi đây. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, Safu.”
Bất kể cậu biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa.
“Dừng lại!” Safu hét lên. “Dừng lại, dừng lại đi. Xin cậu đừng làm thế!”
Cô dang hai tay như để chắn tầm nhìn của Shion.
“Shion, đừng mà. Mình xin cậu đấy. Đừng... đừng làm điều tàn nhẫn như vậy...” Safu thực sự sợ hãi. Nỗi sợ tuôn ra từ lời nói và ánh mắt cô. “Nếu bị cậu nhìn thấy bộ dạng đó... chẳng thà mình không mong nhớ cậu... chẳng thà mình đừng nguyện cầu cậu tới đây…”
“Nhưng Safu...”
“Shion, mình nhắc lại. Mình không còn tồn tại nữa nhưng vẫn bị cầm tù. Thực sự rất đau đớn. Mình không thể... không thể chịu đựng nỗi nhục này thêm được. Thế nên làm ơn, hãy phá hủy máy Mẹ đi. Hãy giải thoát cho mình.”
Shion chẳng thể suy nghĩ được gì.
Muôn vàn lằn sáng bạc hiện lên trong đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
“Đi theo tôi.” Nezumi kéo tay Shion. “Safu, nhờ cô đảm bảo đường thoát thân cho chúng tôi đến phút cuối cùng.”
“Tất nhiên rồi.”
Safu chợt chạy về phía Shion. Cậu toan dang tay ôm lấy cô, nhưng cơ thể cô cứ thế xuyên qua người cậu, chẳng có chút lực va chạm nào. Thậm chí cả một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng không có.
Mình là ảo ảnh. Một ảo ảnh không hơn không kém.
Ngàn vạn lời nói cũng không thuyết phục bằng một lần trải nghiệm.
Chuông báo động bất chợt vang lên khắp Trại Cải tạo.
Báo động khẩn cấp. Báo động khẩn cấp.
Mức độ năm, mức độ năm.
Sơ tán khẩn cấp. Sơ tán khẩn cấp.
Nezumi nắm tay Shion, cùng đi theo Safu. Một nửa tâm trí của Shion đã đình trệ, cậu không thể chấp nhận sự thật, không thể đưa ra phán đoán xác đáng, thậm chí chẳng thể nắm bắt tình hình trước mắt.
Cả ba chúng ta sẽ cùng thoát khỏi nơi đây. Mình, Nezumi, Safu... cả ba người chúng ta, còn sống sót, bằng xương bằng thịt. Chúng ta sẽ chạy thoát, để được đứng dưới ánh mặt trời lần nữa. Đúng vậy, lẽ ra sẽ như vậy.
Bánh răng kêu cọt kẹt trong đầu cậu, phát ra âm thanh của kim loại, cứ xoay rồi dừng, xoay ngược rồi lại dừng.
Ken két, ken két, ken két, ken két, ken két, ken két...
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt có lúc được nối lại, có lúc lại ngắt quãng, bung ra, tụ lại, vặn xoắn vào nhau.
Cả ba chúng ta sẽ thoát khỏi nơi đây. Chúng ta sẽ trốn thoát, sẽ về lại nơi thân thương ấy.
Nhớ quá, nhớ quá, nhớ quá, nhớ quá đi thôi... Nơi đã ghi dấu vào đáy mắt, đã khảm sâu trong tâm trí, không phải NO.6, mà là căn phòng đó, nơi nhiệm màu đã giúp mình thức tỉnh và tái sinh.
Mình muốn Safu chiêm ngưỡng căn phòng đó, căn phòng nơi Nezumi sinh sống.
Safu à, nơi đó tuyệt lắm đấy. Ngoài sách ra thì hầu như chẳng có gì khác. Chỉ có một chiếc ghế, lò sưởi, một chiếc giường cùng lũ chuột nhắt. Chỉ bấy nhiêu thôi. Chắc chắn cậu sẽ trố mắt kinh ngạc, nhìn hết chỗ nọ tới chỗ kia, với tay chạm nhẹ vào núi sách. Và sau đó... sau đó cậu sẽ làm gì? Liệu cậu sẽ cười? Sẽ trầm trồ tán thưởng? Hay sẽ kinh ngạc đến mức chỉ biết đứng như trời trồng?
Mình sẽ cho cậu biết, nơi đó chính là vạch xuất phát
Mình đã xuất phát từ căn phòng đó, dưới sự chỉ dẫn của Nezumi, cất bước đầu tiên rời khỏi cái lồng vô tri. Mình đã bước vào một thế giới mà mình chưa hề biết đến trước kia, hệt như đứa trẻ lần đầu chiêm ngưỡng không gian bên ngoài ngôi nhà của mình. Mình muốn cho cậu thấy căn phòng.
À, và cả Inukashi nữa. Mình muốn giới thiệu Inukashi với cậu. Cậu ấy rất tốt và vui tính. Chắc chắn hai người sẽ thân nhau nhanh thôi. Inukashi sẽ hiểu được cậu. Cậu ấy có thể đánh hơi bản chất của con người. Bất kể ngụy trang giỏi đến đâu, Inukashi đều có thể phát giác sự ngạo mạn và ngu xuẩn đằng sau vỏ bọc ấy.
“Mũi tôi thính lắm đấy, đặc biệt nhạy với mùi thối rữa. Bất kể là thịt sống, cơm thừa hay lòng dạ con người, chỉ cần có tí mùi thối là tôi đánh hơi thấy ngay, không qua mắt được tôi đâu.”
Inukashi từng nói thế. Là thật đấy. Cái gì cậu ấy cũng đánh hơi được. Lợi hại lắm. Chính vì vậy, mình nghĩ cậu ấy sẽ thích cậu. Inukashi hẳn sẽ khịt mũi rồi nói, “Hừm, Shion này, cô nàng này tươi đấy, trông ngon ra phết. Chí ít ăn vào cũng không bị ngộ độc thực phẩm.”
Nói rồi Inukashi sẽ cười hề hề. Inukashi hơi độc mồm độc miệng, ừm, chắc là cậu sẽ đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác cho đến khi quen với miệng lưỡi của cậu ấy. Nhưng Inukashi không bao giờ nói dối. Cậu ấy tuyệt đối không làm việc gì trái với lương tâm, là một người cậu có thể hết lòng tin tưởng. Chắc chắn cậu sẽ thấu hiểu con người của Inukashi thôi.
Ha ha, mình có thể tưởng tượng cảnh Inukashi mặt mày nhăn nhó, rụt rè bắt lấy bàn tay mà cậu chìa ra. Mình nghĩ mình sẽ phải nhịn cười khi chứng kiến cảnh đó mất.
Còn chú Rikiga nữa. Một ông chú lớn tuổi, và là bạn của mẹ mình đấy. Ngạc nhiên chưa?
Chú Rikiga cũng khá độc mồm độc miệng, còn có thói xấu là nghiện rượu nữa. Chú có thể uống suốt cả ngày. Nezumi và Inukashi luôn chế nhạo chú vì tội rượu chè. Nhưng hai người đó nhiều khi nói năng thật khó nghe, đến mức mình thấy tội cho chú Rikiga. Chú uống quá nhiều thật, nhưng... nói thế nào nhỉ? Chú sống tình cảm lắm. Hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm của chú. Ở NO.6 không đời nào gặp được người như chú ấy. Vì chẳng ai chịu thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình. Có điều Nezumi bảo rằng “Cồn làm cho các mạch cảm xúc của lão ấy bung hết rồi, chẳng còn được tích sự gì nữa nên mới tuôn hết ra ngoài như thế”... Hừ, Nezumi cũng độc mồm độc miệng chẳng kém gì Inukashi cả.
Có một cô bé tên Karan, ừ, trùng tên với mẹ mình đấy. Con bé là người bạn đầu tiên mình quen ở West Block. Còn nhỏ nhưng rất thông minh, lại giàu lòng tự trọng. Karan thích sách tranh. Mình đã đọc cho con bé nghe khá nhiều cuốn. Lâu lắm rồi mình không đọc sách tranh.
Và trên hết, mình muốn nói với cậu