← Quay lại trang sách

Chương 2 Gạt đi tất cả

Dẹp hết những ảo ảnh, những nỗi lo sợ hão huyền và những bóng ma đi! Có cuộc sống đấy! Có phải giờ đây ta không sống đâu? [...] Chúa cứu vớt lấy linh hồn mụ,.. [...] Bây giờ là vương quốc của lý trí và ánh sáng... của ý chí, của sức mạnh... Hãy xem đi! Hãy đến thách đấu đi!

— Tội ác và Trừng phạt, Dostoyevsky

Lily đang ngủ say, ngáy khe khẽ trên chiếc sofa cũ đặt ở gian sau tiệm bánh.

Lily cuộn tròn như tư thế của thai nhi, cau mày bĩu môi, dường như giấc ngủ của cô bé không an ổn lắm. Vệt nước mắt vẫn còn hằn rõ trên má. Hẳn cô bé đang rất bất an nên mới nằm co ro, tay níu chặt lấy tấm chăn Karan đắp cho mình.

“Lily tội nghiệp.”

Karan chỉnh lại tấm chăn xộc xệch cho LiLy. Môi cô bé mấp máy.

“Cha ơi... đừng đi.”

Cô bé lẩm bẩm trong giấc ngủ, tay níu chặt lấy một góc chăn.

Nước mắt trào ra, Karan vội quệt đi dòng nước mắt. Khóc không có ích gì hết. Nước mắt chưa từng giúp bà giải quyết được vấn đề gì cả. Khi Shion biến mất, bà cũng đã khóc cạn nước mắt rồi đấy thôi?

Bà luôn khóc, khóc và khóc. Đôi lúc nước mắt đã giúp tâm trạng bà chuyển biến tốt hơn, giúp bà có thêm dũng khí để bước tiếp tới ngày mai. Từng trải qua cảm giác đó nên bà không hề coi thường nước mắt, cũng không cho rằng rơi lệ là một việc đáng hổ thẹn.

Thế nhưng hiện giờ lại khác. Mình phải bảo vệ cô gái bé nhỏ này. Không được khóc. Phải mạnh mẽ hơn nữa.

Karan nhẹ nhàng vuốt tóc Lily.

Mình phải bảo vệ Lily khỏi mọi nguy hiểm, không để con bé phải buồn bã, đau khổ nữa. Mình đã không thể bảo vệ Shion và Safu, chính vì vậy, mình phải bảo vệ Lily bằng mọi giá.

Mình chẳng có sức mạnh nào cả. Sức mạnh thay đổi thế giới này, sức mạnh để xua đi những tai ương, để bảo vệ những người thân thương, mình chẳng có gì hết. Mình chỉ có chút sức lực nhỏ nhoi, nhưng không hề bất lực. Mình phải gìn giữ phần sức lực bé nhỏ này, phải dùng nó để dang rộng đôi tay, che chở cho những ai yếu đuối hơn mình.

“Cha... cha ơi... con sợ lắm.”

Karan nhẹ nhàng hôn lên trán Lily, “Lily, không sao đâu. Sẽ ổn cả thôi.”

Có tiếng gõ cửa.

Ai đó đang gõ cửa, e dè nhưng lại hối hả. Trước kia, mỗi lần nghe tiếng gõ cửa, tim Karan lại đập thình thịch vì cho rằng Shion đã về, nên muốn lao ngay ra mở. Nhưng giờ đây, bà có thể bình tĩnh để lắng nghe.

Không phải bà đã đánh mất niềm hi vọng. Niềm tin con trai mình một ngày nào đó sẽ trở về vẫn cắm rễ trong trái tim người mẹ của bà.

Nhất định sẽ tái ngộ.

Lời nhắn của Nezumi đã mang đến hi vọng cho Karan. Có hi vọng, bà trở nên ung dung và quyết tâm hơn. Lá thư của Nezumi đồng thời cũng nhắc nhở bà phải bình tĩnh, và cho bà niềm tin.

Nhất định sẽ tái ngộ.

Đúng vậy. Một ngày nào đó nhất định con sẽ trở về, Shion à. Nhất định là vậy. Karan đứng dậy và rón rén đi ra cửa.

“Karan, cô có ở nhà không? Là tôi đây.” Một giọng nam có phần mệt mỏi.

Yoming, anh trai của Renka, mẹ Lily, ông là người bác duy nhất, một trong những họ hàng thân thích ít ỏi của cô bé.

“Đợi chút nhé, Yoming. Để tôi mở cửa.”

Karan kéo mành lên và mở khóa cửa. Một người đàn ông cao gầy loạng choạng bước vào. Trông ông mệt mỏi hơn nhiều so với giọng nói của mình.

“Renka thế nào rồi?”

Karan đóng cửa lại, hỏi người đàn ông vừa ngồi thụp xuống ghế. Vì quá lo lắng cho người chồng đi làm mãi chưa về nên tinh thần Renka trở nên hoảng loạn.

“Tôi cho Renka dùng ít thuốc an thần, khó khăn lắm mới ngủ yên được. Renka cứ khóc và gào thét... Tệ lắm. Chưa bao giờ tôi nghĩ nó sẽ khóc lóc như thế. Nó vốn rất mạnh mẽ mà.”

“Renka hẳn phải lo lắm.”

“Tất nhiên rồi. Renka đợi mãi nhưng vẫn chẳng thấy Getsuyaku trở về. Cậu ta không đi chuyến xe buýt thường ngày, cũng chẳng đi chuyến sau. Lần đầu tiên có chuyện như thế kể từ khi cả hai kết hôn. Renka khăng khăng rằng chồng nó đã gặp chuyện chẳng lành, bảo là không biết nên làm thế nào. Tôi đã trấn an nhưng nó không chịu nghe... Nhìn Renka như vậy, tôi đau lòng lắm.”

“Nếu có chuyện gì thì chỗ làm phải báo với gia đình chứ? Nếu không có thông báo nào, thì...”

Yoming khẽ lắc đầu. Quầng thâm dưới mắt sậm màu hơn, lông mày nhíu chặt lại.

“Tôi không biết cậu ta làm ở đâu, cũng chẳng biết nên gọi đến đâu hay gọi ai để hỏi nữa. Getsuyaku không hề nói với gia đình về nơi mình làm việc.”

“Cả Renka cũng không biết anh ấy làm việc ở đâu sao?”

“Ừ, Renka nói thế. Sau khi kết hôn, Renka từng gặng hỏi Getsuyaku mấy lần nhưng cậu ta không trả lời. Cậu ta chỉ bảo mình tuyệt đối không làm gì mờ ám, chỉ là cấp trên đã dặn không được tiết lộ với ai, bằng không sẽ bị sa thải ngay. Thế nên cậu ta nài nỉ Renka đừng hỏi nữa. Đã nói tới mức đó rồi nên Renka đành phải chịu thua. Lương của Getsuyaku không hẳn là cao nhưng hơn hẳn thu nhập bình quân của cư dân ở Lost Town. Cậu ta lại đưa hết lương cho vợ nên dần dà Renka cũng không tò mò về chỗ làm của chồng nữa, tự nhủ rằng đến lúc nào đó chồng sẽ nói với mình thôi. Hai vợ chồng nó có bé Lily, đứa con thứ hai cũng sắp chào đời, nên Renka chỉ mong được sống ổn định, vì vậy dù thắc mắc nhưng nó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Để rồi bây giờ nên cớ sự này đây.”

“Nhưng anh Getsuyaku làm việc ở đâu mà phải giữ bí mật với cả gia đình mình chứ?”

“Cô nghĩ nơi đó là đâu?”

Yoming ngước lên nhìn Karan. Đôi mắt đỏ ngầu của ông ánh lên tia sắc bén. Karan nuốt nước bọt.

Bí mật, che giấu, yên lặng.

“Trại Cải tạo.” Lời vừa dứt, đầu lưỡi bà đã đắng ngắt. Dù biết chỉ là ảo giác nhưng vị đắng cũng khiến bà phải run lên.

“Đúng, tôi cũng nghĩ như thế. Tuy không có bằng chứng nhưng tôi tin chắc, Getsuyaku đang làm việc ở Trại Cải tạo. Tất nhiên cậu ta không thể làm ở phòng ban quan trọng gì, nhưng một nơi làm việc mà đến cả nhân viên cấp thấp cũng bị yêu cầu phải giữ mồm giữ miệng thì chỉ có thể là Trại thôi.”

“Nhưng, cho dù anh Getsuyaku thực sự làm việc ở Trại, hằng ngày anh ấy vẫn về nhà đúng giờ mà?”

“Phải. Hằng ngày cậu ta luôn đi làm và về nhà đúng giờ. Thế nhưng hôm nay, dù Renka đã đợi mỏi mòn nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu cả. Hơn nữa...” Yoming ngập ngừng.

“Có chuyện gì đã xảy ra à?”

Yoming moi trong túi áo ra một cái bao nhỏ, dốc thứ bên trong ra lòng bàn tay. Karan bất giác nín thở.

“Trời ạ, tiền vàng!”

Là ba đồng vàng. Một đồng vàng tương đương với thu nhập nửa năm của cư dân Lost Town. Ba đồng vàng là một món tiền khổng lồ.

“Getsuyaku đã đưa số tiền này cho Renka.”

“Sao anh ấy có được nhiều tiền như vậy?”

“Renka cũng đã hỏi Getsuyaku. Với tính khí của Renka thì ‘hỏi’ ở đây chắc là chất vấn rồi.”

“Anh Getsuyaku bảo thế nào?”

“Getsuyaku cứ nói vòng vo, chỉ bảo không phải tiền bất lương, khăng khăng rằng đây là thu nhập hợp pháp. Chỉ nói bấy nhiêu thôi... Có điều... sau đó Renka nghe trộm được chồng lẩm bẩm một mình, rằng bấy nhiêu sẽ đủ cho mấy mẹ con sống ổn định trong một thời gian dài. Renka khăng khăng cho rằng ý của chồng là cho dù không có cậu ta thì mấy mẹ con cũng sẽ sống tốt... ừm, tôi cũng cho rằng đấy không phải do Renka cả nghĩ.”

“Có phải anh Getsuyaku linh tính mình sẽ gặp bất trắc không?”

“Tôi nghĩ vậy. Renka nói với tôi hai, ba hôm nay Getsuyaku hành xử rất lạ, cứ như đang sợ hãi và hoang mang vì điều gì đó. Đặc biệt là hôm qua, cậu ta như người mất hồn, gọi cũng không thèm đáp.”

“Lily cũng nhận ra. Con bé rất lo cho anh Getsuyaku.” Càng nói, giọng Karan càng run lên. Tim bà đập liên hồi.

Một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, lời lẩm bẩm như thể biết mình sẽ không trở về, hành vi kì lạ, tất cả đều mang mùi hủy diệt. Renka sao có thể không bất an và hoảng loạn cho được. Chưa kể Renka còn từng chứng kiến người chồng trước của mình chết bất đắc kì tử nữa.

Bi kịch tương tự sẽ xảy ra lần nữa.

Ý nghĩ đó khiến Renka lo lắng và sợ hãi. Mái ấm gia đình với Getsuyaku là chốn thiên đường bé nhỏ mà Renka và con gái Lily khó khăn lắm mới có được sau những ngày tháng chật vật khi đột ngột mất đi người chồng, người cha. Đối với Renka, một lần nữa bị tước đoạt tổ ấm là điều quá đỗi tàn nhẫn.

Yoming đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui trong cửa tiệm chật hẹp. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên đều đặn.

“Có liên quan gì đến nhau không nhỉ?” Tiếng bước chân gần như át đi câu nói trầm thấp, gần như là lẩm bẩm của Yoming.

“Anh vừa nói gì?”

Yoming khựng lại. Ông xoay lại, đối diện với Karan. Khuôn mặt căng thẳng nhưng hai má ửng đỏ, chứng tỏ ông đang phấn khích.

“Liệu Getsuyaku có liên quan đến biến cố xảy ra ở NO.6 không? Cô nghĩ sao, Karan?”

“Không, tại sao chứ, không thể nào...”

“Cô cho rằng không liên quan à?”

Hai mắt Yoming tối sầm nhưng lại nóng hừng hực. Chỉ trong vài phút, sắc mặt ông thay đổi hoàn toàn. Hay đây mới là bộ mặt thật mà Yoming luôn che giấu bấy lâu nay?

“Getsuyaku không phải loại người sẽ không về nhà vì chuyện cá nhân. Nếu vướng bận việc gì, với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ báo với gia đình một tiếng. Nhưng hiện nay hoàn toàn không liên lạc được. Rất có thể cậu ta đang bị cưỡng chế cắt đứt mọi liên lạc với người khác.”

“Nghĩa là anh ấy đang bị giam giữ ở một nơi nào đó?”

“Ừ. Nhưng nếu bị bắt giữ thì lẽ ra gia đình phải nhận được thông báo từ Cục Trị an, chí ít thủ tục nào giờ đều như thế. Nhưng nay lại không có bất cứ thông báo nào. Nếu Getsuyaku thực sự làm việc ở Trại, phải chăng nơi đó đã xảy ra sự cố gì chăng?”

Trại Cải tạo.

Safa đã bị đưa đến đó, có thể Shion cũng đang ở đó.

“Không phải chỉ mỗi Trại Cải tạo đâu. Karan à, lúc này đây, thành phố này, NO.6, đang phải đối mặt với một biến động lớn. Cô cũng cảm nhận được mà, đúng không?”

“Phải...”

Yoming lại bước đi. Cộp, cộp, cộp. Tiếng bước chân của ông vang hơn và hối hả hơn.

“Cư dân liên tục đột tử khắp thành phố Thánh, thế nhưng chính quyền không hề thực thi biện pháp giải quyết nào. Không, nói đúng hơn là chẳng có biện pháp gì hết. Không ai biết nên làm gì. Đây chắc chắn là lần đầu chúng gặp phải trường hợp này. NO.6, thành phố lý tưởng, thánh thần, đang dần sụp đổ. Có thể ngày mai nó sẽ bị hủy diệt luôn không chừng.”

“Yoming, bây giờ nói thế còn sớm quá, dù sao thì...”

“Không, tôi biết rất rõ.” Yoming ngắt lời Karan, nụ cười thoắt hiện trên môi. “Thành phố Thánh đang bị cuốn vào một vòng xoáy sợ hãi trước nay chưa từng có, là nỗi sợ hãi tính mạng lâm nguy. Nỗi sợ đó sẽ hóa thành sự bất mãn đối với chính quyền. Sự bất mãn vốn đã căng lên như quả bóng đầy hơi, chỉ cần thêm chút đỉnh thôi sẽ nổ tung. Những người dân quen phục tùng, hưởng thụ sự phồn vinh giả dối nay sẽ tỉnh ra. Sau khi thức tỉnh, họ sẽ phát giác thế giới mình sống trước kia bất hợp lý và tù túng tới mức nào. Đúng, đúng vậy, cuối cùng thì mọi người cũng thức tỉnh, và rồi hoảng loạn. Thật tình, sao không chịu tỉnh sớm hơn chứ? Người nào người nấy rặt một lũ không dám đối diện với sự thật.”

“Yoming...” Karan lùi lại một bước.

Yoming không hề nhận ra vẻ bối rối của Karan, dường như ngay cả nguy nan của em gái duy nhất và em rể mình, ông cũng quên sạch sành sanh, hoàn toàn chìm đắm trong nỗi kích động, chẳng mảy may để tâm đến Getsuyaku, Renka, Lily hay Karan nữa.

Karan biết những người mang ánh mắt như vậy.

Rất lâu trước đây, lúc Karan còn trẻ, khi đó NO.6 vẫn chưa được hình thành.

Những người đó phấn khích với câu chuyện và lý tưởng của mình, ánh mắt họ sục sôi, giọng nói hào hứng. Karan thấy họ tỏa sáng đến chói mắt, nhưng bà cũng thấy sợ. Trong những đôi mắt sục sôi nhiệt huyết đó không hề có chỗ cho con người. Họ nói về lý tưởng nhưng chẳng thèm quan tâm đến con người. Thậm chí họ còn không nhận ra bản thân đang phớt lờ đồng loại của chính họ. Họ thao thao bất tuyệt về việc xây dựng một thành phố lý tưởng nhưng lại gạt phăng con người ra khỏi đó. Nghĩ tới thôi đã thấy sởn gai ốc.

Dần dà, Karan bắt đầu giữ khoảng cách với tất cả. Bà ngại ở gần họ, sợ ánh mắt của họ. Và rồi những người “cha đẻ” của NO.6 ấy khiến bà cảm thấy ghê sợ, tới mức không thể tiếp xúc với họ nữa.

Ánh mắt khiến người ta ghê sợ...

Giống hệt ánh mắt Yoming hiện giờ.

Những người đó nói về việc xây dựng thành phố lý tưởng còn người đàn ông đứng trước mặt bà đang nói về việc hủy diệt thành phố. Lập trường trái ngược nhau, nhưng ánh mắt lại y hệt.

“Karan, đây là cơ hội nghìn năm có một để bóp chết cái thành phố Thánh giả tạo này. Không ngờ cơ hội lại đến sớm thế này. Ha ha ha, đến ông trời cũng quay lưng với NO.6 rồi!”

Yoming dừng bước, phá ra cười ha hả. Karan chợt thấy ớn lạnh, lưng căng cứng, không rét mà run.

“Yoming... anh đang nghĩ gì vậy? Anh định làm gì?”

Yoming đảo mắt, liếc nhìn Karan, “Cô hỏi tôi định làm gì à? Ừm, Karan, tôi có thể nói hết với cô. Dù sao cô cũng như đồng minh của chúng tôi vậy.”

“Đồng minh?”

“Trong thành phố này có rất nhiều người giống tôi, những người bị tước đoạt thân nhân một cách tàn nhẫn. Cô cũng thế mà?”

Trước câu hỏi đó, Karan phải gật đầu thừa nhận. Đích thực con trai bà đã đột ngột bị bắt đi.

“Do chính quyền thành phố giám sát gắt gao nên chúng tôi không thể liên lạc với nhau. Tôi và cô có thể nói chuyện thoải mái thế này đúng là một kì tích. Có lẽ do cô quen biết Renka, hai nhà lại là hàng xóm nên chúng ta mới may mắn được thế này. Có điều, gần đây thành phố xảy ra nhiều chuyện, giám sát chắc đã lỏng lẻo hơn. Tôi nghĩ bọn chính quyền lo ứng phó với các vụ việc bất thường cũng bở hơi tai rồi. Tôi phải tận dụng cơ hội này. Karan, cô cứ chờ mà xem!”

“Yoming!” Karan gào lên. “Trả lời đi. Anh định làm gì?”

“Suỵt, đừng la lớn thế. Cẩn thận tai vách mạch rừng. Chúng ta vẫn chưa thể lơ là được đâu. Nghe kĩ nhé, Karan. Tôi sẽ thông báo với cư dân thành phố thông qua mạng lưới thông tin điện tử, rằng ‘Chính quyền nhắm mắt làm ngơ, không đưa ra biện pháp giải quyết nào với tình hình nguy cấp hiện tại, để mặc người dân mất mạng. Chúng ta phải xông vào Giọt Trăng, lôi cổ thị trưởng ra. Bọn quan chức cao cấp định độc chiếm vắc xin đặc biệt để tự cứu lấy mình. Chúng ta không thể để bọn chúng làm vậy được’. Tôi sẽ nói như thế đấy.”

“Khoan đã, vắc xin đặc biệt gì cơ? Có thứ đó sao?”

“Tôi không biết.”

“Anh không biết... Tức là không có thứ đó?”

“Chẳng còn thời gian để nghĩ có vắc xin hay không đâu. Nhưng rất có khả năng mà, cô không nghĩ vậy sao?”

“Sao có thể lan truyền thông tin mập mờ... Yoming, chẳng lẽ anh định phát tán thông tin giả để kích động quần chúng?”

“Phải. Lúc này sự bất mãn của cư dân đã sắp lên tới đỉnh điểm, những lời này của tôi sẽ có tác dụng, sẽ là giọt nước cuối cùng làm vỡ đê. Karan à, khi hầu hết cư dân của NO.6 tập trung quanh tòa thị chính, ở Giọt Trăng, với tất cả sự phẫn nộ và sợ hãi, cảnh tượng đó sẽ tráng lệ đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm tôi sướng run lên rồi.”

“Không được, dừng lại. Anh không được làm thế!”

“Không được ư? Sao lại không? Sao cô lại nói vậy?”

“Sẽ có người phải chết đấy.”

Karan nhìn thẳng vào Yoming, chậm rãi nói ra từng chữ một. Bà thấy đầu lưỡi nặng trịch, nói năng mất lưu loát, đầu óc như mụ đi.

“Sẽ có rất nhiều người chết. Yoming, anh cũng đoán được chính quyền sẽ làm gì với đám đông tụ tập mà. Thậm chí chẳng cần nghĩ cũng biết. Họ nhất định sẽ dùng vũ lực để trấn áp đám đông. NO.6, thành phố này... tuyệt đối không dung thứ cho bất cứ ai chống đối nó. Họ sẽ dùng vũ lực để đàn áp cư dân... Anh thừa biết điều đó mà, Yoming?”

Yoming quay mặt né tránh Karan, thở dài, “Nếu có vài chục nghìn người đổ tới tòa thị chính thì không trấn áp nổi đâu. Trừ khi sử dụng quân đội thì may ra?

“Vậy nếu chính quyền huy động quân đội thì sao?”

“Cô đừng nói khờ như thế. NO.6 không sở hữu quân đội. Hiệp ước Babylon đã nghiêm cấm mọi hình thức vũ lực quân sự...” Yoming khựng lại, nét mặt chợt cứng đờ.

Karan suýt bật cười.

NO.6 sẽ tuân thủ hiệp ước ư? Anh đang nói điều ngớ ngẩn gì vậy? Hóa ra anh cũng là loại người dễ dàng phun ra những điều mà chính anh cũng không tin tưởng. Yoming à, tôi nhớ anh từng nói, thành phố này nuốt chửng người ta một cách tàn nhẫn. Anh nói mình không phải chống lại thành phố vô nhân đạo coi thường mạng người, mà là đấu tranh để nhân mạng được tôn trọng.

“Sẽ có người phải chết đấy.”

Karan lặp lại. Bà sẽ lặp lại điều này bao nhiêu lần cũng được.

“Nếu dân thường đụng độ với quân đội, sẽ phải đổ rất nhiều... rất nhiều máu. Anh không được làm thế. Yoming, anh nghĩ kĩ lại đi. Những người bỏ mạng đó, họ cũng có gia đình, có người thân thương. Thân nhân của họ có lẽ cũng giống Lily và Renka. Anh không được sát hại họ.”

“Thì cũng đành chịu thôi.”

Nghe Yoming làu bàu, Karan sững lại. Bất giác, bà không sao hiểu nổi suy nghĩ của Yoming nữa.

“Hả? Anh vừa nói gì?”

“Karan, thế giới đang dần thay đổi. Hi sinh là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu cứ sợ đổ máu thì sẽ chẳng thay đổi được gì hết.”

“Yoming... anh nói thật đấy ư?”

“Cô hỏi tôi nói thật hay không à? Tất nhiên là thật rồi. Tôi không điên đâu. Kẻ điên là NO.6 kìa. Việc tôi đang làm là đúng đắn. Tôi chẳng có gì phải sợ cả. Dù lúc này có phải bỏ mạng đi chăng nữa, tôi cũng không hối hận. Tôi chỉ làm điều mình nên làm thôi. Tôi không ngại hi sinh tính mạng. Để tạo dựng một thế giới mới, tôi sẵn lòng hiến dâng mạng sống của mình, trở thành nền móng của thế giới mới. Như thế mới là đấng anh hùng chân chính, không phải sao?”

Để tạo dựng thế giới mới thì nhất định phải hi sinh? Phải dâng hiến mạng sống của mình ư? Một thế giới đòi hỏi vật hiến tế thì có khác gì với cái thế giới mà anh đang muốn hủy diệt đâu? Chẳng có thế giới mới nào hết. Chẳng có gì thay đổi cả.

Lồng ngực bà quặn lại, hô hấp rối loạn, nói chẳng ra hơi, cứ một mực thở dốc.

“Anh cho rằng vợ anh... chị ấy... muốn thấy anh bỏ mạng, muốn nhiều người khác phải chết ư?”

“Vợ tôi... Cô nói đúng, cuối cùng tôi cũng có thể trả thù cho vợ và con trai tôi rồi. Chắc chắn hai mẹ con sẽ vui lắm.”

“Yoming, vợ anh không muốn anh trả thù đâu, chị ấy chắc chắn không bao giờ mong anh mất mạng. Làm ơn nghĩ lại đi, báo thù không thể mang lại hòa bình. Thù hận chỉ sinh ra thù hận mà thôi. Anh nhất định phải sống tiếp.”

Mắt Yoming đanh lại, long lên giận dữ, “Karan, sao cô lại ngăn cản tôi? Cô theo phe NO.6, chứ không phải đồng minh của chúng tôi à?”

“Không phải thế. Chỉ là tôi...”

“Đủ rồi!” Yoming sải bước đi ra, đặt tay lên tay nắm cửa. “Karan, thật đáng tiếc, tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Tôi... thất vọng về cô lắm.”

“Yoming...”

“Rồi cô sẽ thấy suy nghĩ của tôi là đúng đắn. Khi thời khắc đã điểm, hãy gửi lời chúc mừng đến tôi nhé. Tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Những điều mình làm đều đúng đắn. Không thể nào sai lầm được.

Tự cho rằng bản thân mình đúng, cho rằng mình chẳng bao giờ sai, thì đã là một sai lầm rồi.

“Hãy thay tôi chăm sóc Lily và Renka. Sắp tới chắc tôi không thể tới thăm hai mẹ con được.”

Cửa mở. Gió lùa vào. Bên ngoài trời đã tối, mặt trời đã khuất bóng, gió xoay vần trên mặt đất.

Người đàn ông cao gầy mất dạng trong cơn gió và màn đêm. Cửa khép lại, chỉ còn vương lại mùi hương của đêm đen.

Karan ngã khuỵu xuống sàn, hai tay ôm lấy mặt. Bà thấy choáng váng và buồn nôn.

“Dì ơi.” Giọng nói non nớt khe khẽ vang lên. Lily đã thức giấc, ngồi trên sofa nhìn Karan. “Có chuyện gì thế ạ?

“Lily... Không, không có gì cả đâu.”

“Có thật thế không ạ?”

Lily vươn hai tay ra. Karan ôm chầm lấy cô bé cùng chiếc chăn quấn quanh người. Cơ thể bé bỏng đang run lẩy bẩy.

“Không sao, không sao đâu. Con không cần lo lắng gì cả. Sẽ ổn cả thôi.”

Bà từ tốn thì thầm như ngân nga một bài hát. Lily ngừng run, hơi thở cũng không còn gấp gáp nữa.

“Cha vẫn chưa về nữa.”

“Ừ, chắc là hôm nay cha con bận lắm.”

“Dì ơi, con về nhà đây. Con phải ở bên cạnh mẹ. Con không thể để mẹ ở một mình.”

“Lily ngoan quá.”

Yoming, anh thấy không? Cháu gái bé bỏng của anh yếu ớt như vậy, nhưng con bé vẫn biết lo lắng cho mẹ, vẫn đang cố gắng bảo vệ những người thân thương của mình. Có rất nhiều đứa trẻ giống Lily. Không thể để bọn trẻ phải đau khổ, không được cướp đi người thân của chúng. Tôi van anh, đừng giết ai cả, cũng đừng để mình bị giết.

“Lily này, mẹ con đang ngủ, để mẹ nghỉ ngơi một lát đã. Chốc nữa chúng ta sẽ đi gọi mẹ con nhé? Giờ thì chúng ta cứ ở đây chờ cha con.”

“Ngồi chờ ở tiệm của dì ạ?”

“Ừ. Ở đây có bánh mì vừa ra lò và sữa tươi, cả hoa quả nữa. Dì có ý này! Ba chúng ta hãy tổ chức tiệc nhé. Khi cha con trở về thì có thể chung vui với chúng ta.”

“Tiệc!”

Lily chớp mắt. Hai bên má thoáng ửng đỏ.

“Con thích tiệc lắm.”

“Tuyệt đúng không? Giờ dì không nướng kịp bánh kem nhưng còn ít bánh muffin, bánh quy sô cô la, có cả kẹo xốp nữa. Lily, con giúp dì bày bánh kẹo ra đĩa thật đẹp được không?”

“Vâng! Con muốn bày bánh kẹo. Để con làm cho!”

“Vậy trông cả vào con nhé. Chúng ta sẽ sắp xếp mọi thứ chu đáo, chuẩn bị cho bữa tiệc, sau đó sẽ gọi mẹ con đến chung vui. Renka sẽ vui lắm, đúng không?”

“Chắc chắn mẹ sẽ vui rồi ạ! Mẹ thích bánh muffin của dì giống con vậy... Ô kìa, Cravate!”

“Sao cơ? Cravate à?”

Karan quay sang nhìn tủ trưng bày chỉ còn lác đác vài cái bánh. Không phải bánh đã bán hết mà là hôm nay bà chẳng làm được bao nhiêu, do người giao nguyên liệu không tới, các cửa hàng ngoài phố cũng đóng cửa, mà bột mì, bơ, dầu ăn và đường ở nhà bà đã sắp cạn đến nơi. Nếu tiếp tục thế này, chỉ vài ngày nữa thôi bà sẽ cạn kiệt nguyên liệu, tiệm bánh cũng sẽ phải đóng cửa.

Xem ra việc lưu thông hàng hóa cũng bắt đầu đình trệ rồi.

“Lily này, hôm nay dì đâu có làm bánh cravate.”

Bà đáp, rồi chợt nhận ra Lily không phải nói đến bánh mà là chú chuột màu nâu tên Cravate.

“Con nhìn nhầm rồi.” Lily thở dài, thất vọng ra mặt.

“Con cứ tưởng là Cravate, nhưng không phải.”

“Lily, con muốn gặp Cravate à?”

“Vâng ạ. Con thích bạn chuột ấy lắm. Mắt bạn chuột đẹp ơi là đẹp, nâng trên tay vừa ấm vừa mềm, thích lắm ạ. Dì ơi, Cravate sống ở đâu nhỉ?”

“Ừm, ở đâu nhỉ?”

“Dì cũng không biết ạ?”

“Thật tiếc là dì không biết.”

“Vậy ạ? Con muốn xem thử nhà của Cravate lắm, chắc ở đó sẽ vui cực kì. Ngoài Cravate ra, nhất định còn các bạn chuột khác nữa.”

“Ừ, dì cũng nghĩ thế.”

Con trai mình cũng đang ở đó... nơi Cravate sẽ trở về.

Shion, hiện giờ con đang làm gì? Con khỏe không? Có đi cùng Nezumi không? Con, Nezumi và cả Safu nữa, vẫn còn sống chứ? Mẹ không thể làm gì cho con cả. Mẹ vô dụng, chẳng thể giúp gì cho các con hết.

Con phải sống, Shion. Hãy trân trọng mạng sống cùa mình. Hãy yêu quý mạng sống của con và của người khác nữa.

Nhất định sẽ tái ngộ.

Đúng vậy. Chúng ta sẽ không thua. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta sẽ sống và gặp lại nhau.

“Dì ơi, con đi lấy đĩa đây.”

“Thế thì nhờ Lily nhé. Con lấy cái đĩa hoa to nhất trong tủ ấy. Có bộ tách và ấm trà cùng bộ nữa. Con tìm được không?”

“Con tìm được mà. Dì cứ để con lo.” Lily chạy thoăn thoắt tới chỗ tủ bát đĩa.

Karan áp tay lên ngực, khẽ khàng hít thở sâu.

Bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ tiếp tục sống. Không phải sống như những vị anh hùng lưu danh muôn thuở, mà chỉ đơn giản là sống hết cuộc đời này, sống một cuộc sống tự mình quyết định, không do bất cứ ai định đoạt.

Đó chính là chiến thắng của chúng ta.

Phải không, Shion? Đúng không, Nezumi?

“Chúng ta phải chờ ở đây bao lâu nữa?”

Rikiga nén lại cơn ngáp của mình. Ông lấy một cái chai dẹt bằng kim loại từ túi áo. Mùi rượu xộc vào mũi Inukashi.

“Hôi quá. Thứ gì trong đó vậy?” Inukashi bịt mũi.

“Mày muốn ngửi thử không?”

Rikiga nhếch mép cười thô bỉ. Ông lắc nhẹ cái chai. Inukashi nghe thấy tiếng chất lỏng óc ách bên trong.

“Khỏi cần ngửi thì mùi rượu rẻ tiền cũng xộc vào mũi tôi rồi. Hừ, hôi chết đi được.”

Inukashi nhăn nhó. Nó không hề giả vờ. Dù nút chai chưa mở nhưng mùi rượu nồng nặc khó chịu đã xộc vào mũi.

“Biết rồi còn hỏi.”

“Thì do tôi chán, được chưa? Bây giờ ngoài lão bợm ông ra tôi còn nói chuyện với ai được nữa? Không tìm chủ đề gì để tán gẫu thì chán chết mất. Tôi đang cố gắng khuấy động không khí đấy.”

“Mày còn mấy con chó mà.”

Rikiga hếch cằm về phía gầm bàn. Con chó mực lớn nằm mọp ở đó. Trong góc phòng còn ba con chó khác nằm ườn với nhiều tư thế thoải mái khác nhau. Lũ chuột nhắt thì nằm cuộn tròn trên lưng con chó đốm trắng đen. Ở một góc độ nào đó, cảnh tượng trông y như một bức tranh thanh bình, yên ả.

Rikiga lại không thích bức tranh này. ông cau mày than thở, “Chó hay chuột cũng được, tìm chúng nó mà chuyện trò. Hợp với mày hơn.”

“Chúng cần được nghỉ ngơi. Tôi không muốn quấy rầy chúng.”

“Hà, nói nghe hay gớm. Thật tình, cả căn phòng bị lũ chó chiếm dụng, muốn duỗi tay duỗi chân cũng khó khăn. Tao là người mà, sao lại phải co ro trên ghế thế này chứ?”

“Do cấp bậc thôi.”

“Cấp bậc?”

“Đẳng cấp đó. Mấy con chó cưng của tôi ở đẳng cấp cao hơn nhiều so với một lão bợm mờ mắt vì tiền.”

“Thích nói sao tùy mày. Dù gì mày cũng chỉ là con chó bại trận đang cố gầm gừ hăm dọa thôi.” Rikiga nhún vai, tu ừng ực chất lỏng trong chai.

“Con chó bại trận? Này ông chú, chưa gì ông đã giương cờ trắng rồi à? Tôi nói trước nhé, đã tới nước này rồi, nếu mà thua cuộc thì...”

Inukashi không nói nữa, với tay lấy chiếc túi trên mặt bàn. Rikiga nhìn nó bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Nếu mà thua thì sao? Thôi ngay cái trò úp úp mở mở đó đi. Hay mày quên cả cách nói chuyện của con người rồi? Ha ha ha, Inukashi, mày càng ngày càng giống chó rồi đó. Coi chừng không bao lâu nữa mày sẽ mọc đuôi, toàn thân lông lá và bò bằng tứ chi đấy. Ha ha ha!”

Inukashi liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của Rikiga, khẽ tặc lưỡi, “Biến thành chó à? Càng tốt. Tôi còn mong thế ấy chứ. Nếu cầu nguyện mà được thành chó thì tôi sẵn sàng cầu nguyện với thần linh như thế.”

Inukashi nửa đùa nửa thật.

Nếu có kiếp sau, muốn làm người hay làm chó? Nếu có ai đó, hoặc thần linh nào đó hỏi mình như vậy, mình sẽ đáp thế nào? Có lẽ mình sẽ không thể trả lời.

Inukashi không hề cho rằng con người cao quý hay tốt bụng hơn con chó, nó biết chó cũng có linh hồn đáng quý còn con người cũng có trái tim ngu muội. Loài chó chỉ tìm kiếm lượng thức ăn đủ để sinh tồn, còn lòng tham của con người lại là vô hạn. Khi no bụng rồi con người sẽ đòi hỏi sự sung túc. Khi đã sung túc, họ lại khao khát được giàu sang và quyền lực hơn nữa.

Loài chó biết thế nào là đủ. So với loài người lòng tham không đáy, chẳng phải loài chó thông tuệ hơn hẳn sao?

Rikiga ợ một tiếng, không thèm kiêng nể gì.

“Ít ra thì chúng cũng thông minh hơn lão bợm này?

“Gì? Mày vừa nói gì đấy?”

“Không có gì. Tôi đang nói tiếng chó thôi.”

“Hờ. Rồi ý mày là gì? Nếu chúng ta thua thì sao?”

“Thì kết cục sẽ giống như Getsuyaku.”

Tay Rikiga khựng lại. Rượu whisky tràn ra khỏi miệng chai mà ông đang định đưa lên mồm, chảy xuống sàn.

“Chúng ta sẽ biến thành những cái xác và bị lôi xềnh xệch trên sàn, hoặc sẽ bị lôi xềnh xệch trên sàn trước khi biến thành cái xác. Cũng chẳng khác nhau là bao, nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Rikiga vặn chặt nắp chai rượu rồi nhét lại vào túi áo. Có vẻ đang nhớ lại cảnh Getsuyaku bị bắn xuyên tim, hai má chảy xệ của ông bắt đầu rung giật.

Rikiga sợ chết.

Inukashi chẳng buồn dè bỉu ông nhát gan.

Inukashi cũng sợ chết. Sợ hơn bất cứ thứ gì.

Getsuyaku chết ngay tại chỗ, có lẽ chẳng phải chịu đau đớn gì nhiều. Theo một nghĩa nào đó, gã tương đối may mắn. Inukashi đã chứng kiến quá nhiều cái chết tàn khốc, thế nên với nó, chết nhẹ nhàng nhanh chóng là ơn huệ của trời cao. Nếu phải chết, Inukashi muốn ra đi mà không phải đau đớn. Nhưng nếu có cơ hội sống sót, nó sẽ làm tất cả để được sống. Nó không chấp nhận việc phải đón nhận cái chết sau khi chịu đựng biết bao gian khổ. Còn nếu để sống sót thì nó sẵn sàng đón nhận mọi khổ đau. Nó sẽ chịu đựng và rồi sẽ tiếp tục sống.

Inukashi không muốn kết thúc cuộc đời mình giống như Getsuyaku.

Mình sẽ không giống Getsuyaku đâu, sẽ không chết trong tay NO.6 dễ dàng như vậy. Mình tuyệt đối không biến thành miếng mồi của bọn chúng.

Inukashi kéo khóa túi, kiểm tra bên trong. Có hai khẩu súng tự động dạng gập gọn, vài quả lựu đạn cùng băng đạn. Tất cả đều thuộc loại lỗi thời.

“Hàng họ nghèo nàn quá thể.”

Rikiga nghe thấy câu làu bàu than thở của Inukashi.

“Không hài lòng thì tự đi mà tìm hàng. Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức mới gom được số vũ khí đó không hả? Mày nói xem ở cái chốn West Block này đào đâu ra súng quang năng, súng điện từ với bom hẹn giờ siêu nhỏ hả? Mày biết chỗ nào có hàng thì giới thiệu cho tao xem nào.”

“Tôi cứ tưởng với quý ngài Rikiga quen biết rộng rãi đây thì mua vũ khí chỉ là chuyện cỏn con. Hóa ra tôi đánh giá ông cao quá rồi. Thật đáng thất vọng.”

“Làm mày với Eve thất vọng khiến tao vui gần chết. Từ nay về sau cũng đừng trông cậy gì ở tao nữa. Để bọn mày trông cậy vào tao, thà rằng bị phụ nữ trên đời này ghét bỏ còn hơn.”

“Yên tâm. Mọi phụ nữ ghét bỏ ông từ lâu rồi.”

Inukashi thản nhiên trả treo với Rikiga, rồi bắt đầu lắp ráp khẩu súng tự động.

“Inukashi.”

“Gì?”

“Có biết dùng súng không đấy?”

“Ông nói xem?”

“Mày đã từng... chậc, không nhất thiết là người, mày từng bắn một con chó, con mèo, hay thậm chí là chuột chưa?”

“Trước đây, tôi suýt ăn đạn của lão bán thịt. Lúc đó tôi tính thó miếng sườn, lão điên lên vác súng ra nã đạn vào tôi. Suýt chút nữa là đầu tôi ăn kẹo đồng rồi. Hút chết, hút chết.”

“Tiếc thật. Có vài cái lỗ sẽ giúp não của mày thông thoáng hơn đấy. Có thể mày sẽ biết cách nói năng tử tế hơn.”

“Chà, tiếc quá. Ông thấy đấy, hộp sọ của tôi vẫn đầy não, còn lão bán thịt chắc đã thành tảng thịt thối rữa dưới đống gạch vụn rồi.”

“Lão chết trong cuộc săn người à?”

“Đúng vậy. Hình như tay lão ấy đứt lìa. Thế thì không thể vác súng ra nã được.”

Rikiga dùng mu bàn tay quệt miệng, hỏi Inukashi lần nữa, “Vậy còn mày thì sao? Mày bắn súng lần nào chưa?”

“Chưa.”

Rikiga đảo mắt, rõ là đang dao động.

“Ông thì sao, ông chú? Ông từng chơi với cô em này chưa?”

“... Cũng không hẳn là chưa, nhưng khả năng bắn súng của tao chẳng hơn gì con khỉ bịt mắt.”

“Ông khiêm tốn quá rồi.”

“Rốt cuộc thì tại sao Eve lại bảo chúng ta chuẩn bị mấy thứ này? Đây là phòng quản lý vệ sinh mà? Nó tính làm gì mà lại bảo chúng ta ôm đống vũ khí này chờ ở đây chứ?”

Inukashi đột nhiên xoay người lại, chĩa thẳng nòng súng vào ngực người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, chuẩn bị bóp cò.

“Này nhé, ông chú.”

“Cái gì? Này... này, Inukashi, mày định làm gì?”

“Thì như ông thấy đó. Yên tâm, không trượt được đâu. Tôi sẽ tiễn ông về miền cục lạc chỉ bằng một phát súng.”

“Này... này, đồ ngốc, dừng lại. Tao bảo dừng lại!” Rikiga kêu lên rồi đứng phắt dậy, nhưng lại trượt chân và ngã nhào xuống sàn. “Dừng lại, Inukashi. Mày điên à? Dừng lại!”

“Pằng!” Inukashi chĩa súng lên trần nhà, nhe răng cười toe toét. “Chết thật. Quên nạp đạn mất rồi.”

Rikiga ngồi trên sàn, ngước nhìn Inukashi, thở hổn hến, “Inukashi... mày một vừa hai phải thôi! Mày bỡn cợt tao để làm gì?”

“Để giết thời gian. Tôi chỉ muốn dọa ông chút thôi, Không ngờ ông phản ứng dữ thế. Vui gần chết!”

“Mày đùa kiểu gì đấy hả? Khốn kiếp! Sao tao lại để oắt con như mày đùa bỡn chứ? Tao về đây. Tao không thể ở cái chốn bốc mùi này với mày thêm nữa. Về!”

Chẳng biết Rikiga có mấy phần nghiêm túc, chỉ thấy ông đứng dậy đi ra cửa.

“Nếu ông bước một bước ra khỏi cánh cửa đó...” Inukashi lại giương súng lên. “Thì lần này tôi sẽ bắn thật đấy.”

“Mày chưa nạp đạn mà bắn cái gì.”

“Ông tin mấy câu nói đùa à? Đúng là tôi chưa bắn súng bao giờ, nhưng với cự li gần thế này, ngay cả một con khỉ bịt mắt cũng có thể bắn trúng mục tiêu.”

Rikiga tặc lưỡi, nhìn dáo dác rồi thở dài, “Tối quá.”

Ngón tay mập mạp của Rikiga với đến công tắc đèn. Đèn sáng, quá chói với đôi mắt chỉ quen ánh trăng và ánh nến của Inukashi. Trong khoảnh khắc nó chớp mắt, khẩu súng bị đoạt mất. Inukashi loạng choạng, định tiến một bước thì lãnh ngay cú đấm vào mặt. Đầu óc nó trống rỗng, ngã oạch xuống sàn.

“Oắt con hỗn xược, không cho mày biết tay thì mày lại tưởng có thể trèo lên đầu lên cổ tao.” Tiếng chửi rủa của Rikiga vang lên.

Con chó mực bật dậy, gầm gừ đe dọa. Những con chó khác cũng nhanh chóng hành động. Chúng vây lấy Rikiga, cất tiếng hăm he. Lũ chuột nhắt rúc vào góc phòng, theo dõi sự việc.

“Chó má ngu xuẩn, đừng có coi thường con người! Giỏi thì xông lên đi, tao bắn nát đầu chủ bọn mày.”

“Lợi hại nha, ông chú. Ông vẫn còn ngón nghề xài được cơ đấy, cũng ngang ngửa Nezumi chứ chẳng chơi... Ờ, nói quá rồi. Nhưng vẫn tuyệt cú mèo đấy. Tôi phải nhìn ông bằng con mắt khác rồi. Ông chú là một con ma men thân thủ linh hoạt, nhỉ?”

“Cứ việc ba hoa đi. Tao phát cáu rồi đấy. Phải tặng mày hai, ba viên đạn tao mới nguôi giận được. Mày chịu chết đi.”

“Thật đáng tiếc...” Inukashi cười nhạt, chọc ngón tay vào nòng súng. “Trong này thực sự không có đạn đâu, ngài Rikiga ạ.”

Inukashi khẽ huýt sáo. Lũ chó lập tức tản ra, lại nằm ườn xuống sàn. Con chó mực phe phẩy cái đuôi, không còn hung tợn như trước.

“Tôi đùa hơi quá trớn, xin lỗi nhé, ông chú. Inukashi đứng dậy, cúi đầu với Rikiga. Bên má bị đấm vẫn còn nóng hừng hực.

“Trời ạ...” Rikiga ném khẩu súng xuống bàn, ngã rạp người ra ghế như con rối đứt dây. “Chúng ta đang làm trò quái gì ở nơi này vậy? Chẳng làm gì cả, chỉ ngồi bó gối đợi ở cái chỗ này...”

“Chịu không nổi à?”

“Nếu tao nói đúng vậy, thì mày có cười tao không?”

“Không. Tôi chả cười ông làm gì đâu. Chẳng có tâm trạng nào mà cười, ừ thì, vì tôi cũng thấy như ông.”

“Lần đầu tiên tao với mày đồng nhất quan điểm đấy.”

“Phải. Tôi thấy đây chắc chắn là điềm gở rồi.” Inukashi cố nói đùa nhưng bầu không khí vẫn nặng trĩu. Nó chưa bao giờ nghĩ chờ đợi lại bứt rứt đến thế.

Cả hai đang chờ Nezumi và Shion ở nơi từng là chỗ làm việc của Getsuyaku.

Inukashi chỉ biết được bấy nhiêu. Nó không hiểu nổi Nezumi và Shion sẽ đến đây bằng cách nào. Rikiga tất nhiên chẳng biết gì hết. Có lẽ ngay cả Nezumi cũng không dám chắc chắn. Phải rồi. Nếu đợi mãi mà Shion và Nezumi không xuất hiện thì sao? Cứ chờ, cứ đợi, chờ mãi đợi mãi nhưng chẳng đợi được ai...

Đừng nghĩ nữa. Xui rủi quá đi. Nghĩ ngợi vẩn vơ thế này chẳng khác nào con chó bại trận. Mình không muốn biến thành kẻ thua cuộc khi còn chưa chiến đấu.

Nhưng mà, bứt rứt quá.

Phải đợi tới bao giờ? Điều gì sẽ xảy ra? Chỉ chờ đợi mà không thể đoán biết chuyện gì sẽ tới thật khó chịu, cứ như bị vô số mũi kim vô hình châm vào, bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt vậy. Tâm trạng phấn khích khi bước vào căn phòng này giờ đây đã lụi tàn, giống như một người già mỏi mệt đến héo rũ. Thật chẳng ra làm sao cả.

Dù đã quyết tâm, đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng quãng thời gian bó gối đợi chờ đang dần ăn mòn quyết tâm đó. Tuy không tới mức như Rikiga nhưng Inukashi cũng muốn rời khỏi chỗ này. Chưa kể nó còn đang lo lắng nhóc Shion có lẽ đã thức giấc rồi.

Thằng nhóc thức dậy mà không thấy mình, chẳng biết có khóc không? Chậc, lỡ nó muốn tìm mình rồi khóc toáng lên thì sao? Có lũ chó bảo vệ ở đó, mong sao nhóc Shion cứ ngủ tiếp đi. Nhưng chắc chẳng được đâu. Inukashi lắc đầu.

Không được nghĩ về nhóc Shion nữa. Nghĩ tới thằng bé sẽ khiến mình mềm lòng, muốn chạy ngay về nhà. Lúc này không được nghĩ về thằng nhóc. Quên nó đi. Quên đi. Chuyện nên nghĩ bây giờ là... thư... lá thư của Nezumi.

Inukashi sờ lên ngực. Trong mẩu giấy ghi chú viết vội của Nezumi chỉ để lại lời dặn Inukashi và Rikiga chuẩn bị vũ khí để phòng thân.

Chuẩn bị vũ khí phòng thân. Thận trọng chờ đợi. Không được mất cảnh giác.

Phòng thân, có nghĩa là sẽ phải chiến đấu với ai đó? Liệu có phải là nhân viên Cục Trị an đóng quân ở Trại Cải tạo? Nhưng không lẽ nào những tên đó lại xuống tận phòng quản lý vệ sinh. Người đàn ông duy nhất làm việc ở căn phòng này đã bị giết. Đã thành một xác chết. Chẳng có lý do gì để chúng xuống đây cả...

Inukashi nuốt nước bọt.

Thận trọng chờ đợi. Không được mất cảnh giác.

Inukashi nhảy bổ tới chỗ công tắc, tắt hết đèn.

“Này, mày làm gì thế? Tối thui chẳng thấy gì hết.”

“Tệ thật.”

“Tệ? Cái gì mới được?”

“Mấy cái đèn. Chúng ta lỡ bật đèn lên.”

“Thế thì sao? Tối thì bật đèn lên thôi. Đèn điện có thể là món xa xỉ ở West Block, nhưng ở NO.6 này chỉ là công cụ chiếu sáng tầm thường thôi.”

“Đồ ngốc, tôi không nói chuyện đó! Nếu có ai phát hiện ánh đèn ban nãy thì sao?”

Dù tối như hũ nút, Inukashi vẫn thấy được nét mặt Rikiga cứng đờ. Nó vốn dĩ đã quen nhìn trong bóng tối.

Chết tiệt, ngay từ đầu vốn đã chẳng cần mấy cái đèn này.

“Không sao đâu.” Rikiga lầm bầm bằng một giọng khàn đặc, cứ như cố rặn từng tiếng khỏi cuống họng. “Đừng có thần hồn nát thần tính, nhảy đong đỏng lên như con thỏ lạc đường thế. Đèn đó chỉ sáng chừng một, hai phút thôi mà. Cho dù cái phòng quản lý vệ sinh này cháy rụi cũng chẳng ai thèm quan tâm đâu. Chính mày cũng nói chỗ này là thiên đường vì không có camera giám sát còn gì.”

“Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Getsuyaku đã bị tình nghi, bị theo dõi và bị giết. Mặt khác, Nezumi và Shion đã đột nhập được vào Trại Cải tạo, vì vậy, rất có khả năng nhân viên phòng quản lý vệ sinh sẽ bị nghi ngờ là có liên quan đến kẻ đột nhập, thậm chí là đồng bọn giúp đỡ kẻ đột nhập.

Nếu vậy, căn phòng này không phải thiên đường mà là hiểm địa. Có thể nơi này đã bị giám sát chặt chẽ hơn thường lệ. Phải, rất có khả năng đó.

Con chó mực bỗng nhổm dậy. Nó đảo mắt nhìn quanh, gầm gừ rồi nhìn chăm chăm vào một nơi. Là cửa. Cánh cửa dẫn đến Trại Cải tạo. Con chó mực vẫn hằm hè nhìn cánh cửa bằng kim loại, cánh cửa chỉ mở được từ phía Trại.

Chết tiệt.

Inukashi chộp lấy khẩu súng, ném sang cho Rikiga. Rikiga luống cuống bắt lấy khẩu súng carbine kiểu cũ, run rẩy nói, “Inukashi... Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Có khách tới đấy, ông chú. Hơn nữa còn là khách không mời.”

Rầm.

Sau lưng hai người vang lên tiếng động. Là từ phía lối vào. Inukashi cảm nhận được có người đang lịch kịch gần cánh cửa màu xám cũ kĩ đó.

“Hai mặt giáp công? Đùa nhau à?”

Chết tiệt, lại hỏng bét rồi. Chúng ta đã phạm sai lầm. Sai lầm chết người.

Inukashi cắn môi. Nó biết chẳng ích gì. Dù cắn nát môi cũng không thể cứu vãn sai lầm đã gây ra.

Hành động đi, Inukashi!

Giọng Nezumi vang lên trong tai Inukashi.

Dù hối hận trăm nghìn lần cũng không thể mở ra đường sống. Phải hành động. Mau hành động đi!

Sao lại nghe thấy giọng nói của Nezumi? Đến nước này rồi mà... Không. Chính vì đã đến nước này nên mới nghe thấy tiếng của nó.

Mau hành động đi! Tìm đường sống đi!

Câm mồm đi, Nezumi! Tao tự biết cách để sinh tồn.

Inukashi chộp lấy cái túi.

“Lối này.”

Inukashi húc mạnh vào cánh cửa dẫn đến khu chứa rác thải. Cánh cửa không hề nhúc nhích. Chuông báo động vang lên. Cánh cửa bằng kim loại chầm chậm mở ra. Inukashi trông thấy chóp đầu của những đôi ủng nhà binh.

“Inukashi, cái này này.” Rikiga nhấn vào cái nút trên tường. Cửa khu chứa rác trượt sang một bên.

“Đi thôi!” Inukashi hét to để khích lệ bản thân.

Lũ chó theo sau Inukashi và Rikiga lao vào khu chứa rác. Hamlet và Cravate cũng chạy thoăn thoát dưới chân hai người.

“Ụa, hôi quá!”

Rikiga ho sặc sụa. Đúng là rất hôi. Mùi hôi thối nồng nặc như thịt thiu. Chắc hẳn là mùi viên con nhộng mà Inukashi đã đưa cho Getsuyaku. Vỏ con nhộng bị hút vào máy hút bụi rồi bị tống tới khu chứa rác cùng với các loại rác thải khác. Nếu Getsuyaku không bị bắn xuyên tim, chắc chắn ngày mai gã sẽ phải lẳng lặng thu dọn xử lý đống rác này, như mọi khi gã vẫn làm.

“Buồn nôn chết đi được.”

Rikiga thấp giọng rên rỉ. Trong đầu Inukashi lóe lên một suy nghĩ. Nó ngoảnh lại, nhìn thấy các nhân viên Cục Trị an lăm le súng qua lớp kính. Bọn chúng đã tràn vào căn phòng nhỏ đó.

Một, hai, ba, bốn... có bốn người.

“Theo tôi, ông chú.”

Có một máy xúc cỡ nhỏ nằm trong góc khu chứa rác, gần cửa thoát chất thải. Getsuyaku đã dùng máy xúc này để xúc rác chất lên băng chuyền và chuyển đến lò đốt. Inukashi và Rikiga giấu mình sau cỗ máy màu vàng.

Đèn mở. Ánh sáng soi rọi khắp nơi.

Tại sao người ở NO.6 lại ghét bóng tối đến thế?

Inukashi chợt tự hỏi.

Tại sao họ lại ghét việc không nhìn thấy, ghét những nơi không được chiếu sáng, và ghét bóng tối? Tại sao bọn họ lại cố rọi sáng mọi thứ?

Nhân viên Cục Trị an đẩy cửa ập vào. Gần như cùng lúc, tất cả đưa tay bịt mũi và miệng, cúi gập người xuống.

“Mùi gì thế này?”

“Hôi quá.”

Cả bốn tên cùng lùi lại, mặt mày nhăn nhó. Một tên còn gục xuống nôn ngay tại chỗ. Inukashi mừng thầm, mỉm cười, giương súng ngắm bắn.

Ha, nhân viên Cục Trị an gì chứ? Toàn thùng rỗng kêu to. Mới có tí mùi thế này đã cuống quýt cả lên rồi. Hề, chắc toàn công tử bột quen ăn sung mặc sướng chứ gì? Thế thì về nhà mà bú tí mẹ đi nhé.

Inukashi bóp cò.

Lực giật của súng khiến trán Inukashi đau nhói. Nó ngoảnh đầu ra sau, từ phần cổ trở lên đều tê dại cả.

“Tệ hết chỗ nói. Mày nhắm kiểu gì vậy hả?” Rikiga gắt.

“Thông cảm đi, đây là lần đầu tiên tôi bắn mà. Sao ông chú không thử bắn xem?”

“Không bao giờ. Tao luôn theo chủ nghĩa bác ái, cho dù đối phương là nhân viên Cục Trị an đi chăng nữa, tao cũng không nổ súng với con người.”

“Ông bắn trúng một, hai tên trước rồi hẵng phun mấy lời pha trò buồn nôn đó.”

Nhân viên Cục Trị an nháo nhác tháo chạy khỏi mùi hôi thối. Nếu không có mặt nạ phòng độc, chắc chúng không dám bước vào đây nữa.

Một lũ yếu như sên.

Nhân viên được huấn luyện nghiêm ngặt của Cục Trị an chứ đâu phải người thường, sao lại không chịu nổi chút mùi hôi thế này.

Nhưng bây giờ Inukashi không muốn chế nhạo mấy tên đó, ngược lại còn muốn cảm tạ chúng. Nhờ chúng sợ mùi hôi nên Inukashi và Rikiga mới có thêm chút thời gian. Inukashi không ngây thơ đến mức cho rằng nguy hiểm đã qua đi, nhưng chí ít có thêm được tí thời gian, có thể thở phào một chút.

Có thêm thời gian thì làm gì?

Thở phào xong sẽ làm gì?

Inukashi liếm môi dưới khô không khốc.

Căn phòng chỉ có duy nhất một lối ra vào. Chính là cánh cửa Inukashi và Rikiga đã chạy qua. Bên kia cửa là nhân viên Cục Trị an, tức là lối ra đã bị chặn đứng. Không gian hoàn toàn khép kín, không có lối thoát. Mấy tên công tử bột ngoài kia chắc sẽ sớm nghĩ cách tấn công... Nếu vậy thì... Càng suy tính, tình huống càng có vẻ vô vọng hơn.

Thế nhưng, Inukashi không bỏ cuộc. Nhất định sẽ giải quyết được. Không thể nào lại kết thúc ở đây.

Đúng không, Nezumi?

Inukashi không biết nó tin vào Nezumi hay bản thân mình nữa. Nó chỉ biết mình luôn vững tin, thế nên không bỏ cuộc.

Làm gì đó. Nhất định phải làm gì đó. Không thể để mọi thứ kết thúc ở đây được.

“Inukashi.” Rikiga tóm lấy vai Inukashi, “Bọn chúng tính làm gì thế?”

“Hả?”

Inukashi nhìn sang bên kia. Bất giác, nó hít vào một hơi sâu, rồi đứng bất động.

Nhân viên Cục Trị an đang đẩy một cỗ máy lạ hoắc vào phòng. Cỗ máy to bằng con chó mực đang gầm gừ bên chân Inukashi. Một đầu của cỗ máy là cái họng to tướng, đầu còn lại chỉ hẹp bằng một phần ba. Có mấy ống hình xoắn ốc gắn với cỗ máy, nhưng Inukashi không thấy được đầu còn lại nối vào đâu. Toàn thân cỗ máy và cái họng to của nó có màu xám xanh, bóng loáng, khiến người ta liên tưởng tới bộ đồng trong dàn nhạc giao hưởng.

“Cái gì vậy? Một cái loa khổng lồ à?” Rikiga đờ mặt ra, nhưng giọng nói lại xen lẫn căng thẳng và sợ sệt. “Tiếp theo đây sẽ mở đại nhạc hội à? Phải chi được báo trước thì tao đây thắng bộ cánh dự tiệc tới rồi.”

Inukashi chẳng buồn đoái hoài đến lời nói đùa của Rikiga nữa. Nó còn không hít thở nổi. Tim nó đập thình thịch, to tới mức tưởng chừng muốn xé toạc cả màng nhĩ.

Vô số khung cảnh ở West Block hiện về trong tâm trí Inukashi. Là khung cảnh sau khi cuộc săn người diễn ra, khắp nơi ngổn ngang gạch vụn.

Khu chợ với những lều bạt và nhà hai tầng liền kề nhau đã bị phá hủy, chỉ còn sót lại một đống đổ nát.

Không phải do bom nổ, bởi vì không hề có mùi đặc trưng của thuốc súng, cũng chẳng có vết cháy sém hay cột khói nghi ngút nào. NO.6 không sử dụng bom trong cuộc săn người như thường lệ. Inukashi cảm giác như NO.6 đã sử dụng một cánh tay khổng lồ để bóp nát khu chợ vậy.

Rốt cuộc NO.6 đã sử dụng cái gì tương tự như cánh tay khổng lồ đó?

“Sóng xung kích.”

Tai Rikiga vểnh lên, “Này, mày vừa nói gì?”

“NO.6 đã sử dụng sóng xung kích trong cuộc săn người, giống như con cá voi tên nhà láng hay nhà táng gì đó ấy.”

“Sóng xung kích là cái gì? Rồi cá voi gì ở đây? Mày giải thích sao cho tao hiểu đi được không?”

“Không. Tôi chỉ lặp lại những gì Nezumi từng nói với tôi thôi. Ông chú, ông cũng tận mắt chứng kiến thấy cảnh đã xảy ra với khu chợ rồi mà.”

“Ờ... một cuộc càn quét sạch sẽ vô cùng chuẩn mực. Ý mày là bọn chúng đã sử dụng sóng xung kích để ‘dọn dẹp’ khu chợ à?”

“Đúng vậy.”

Rikiga mở to mắt, đến mức Inukashi tưởng như trông thấy mồn một từng mạch máu nhỏ trong tròng mắt ông.

“Inukashi, ý mày là cái loa kì dị đó...”

“Có thể là phiên bản nhỏ hơn của công cụ mà bọn chúng đã sử dụng ở West Block.”

Có thế? Này, Inukashi, tự lừa gạt mình chẳng ích gì đâu. Cái thứ đó mười phần chắc chín là máy phát sóng xung kích cỡ nhỏ. NO.6 đã tạo ra được những thứ như vậy đấy.

Rikiga gào lên, “Và... và bọn chúng định dùng thứ đó với chúng ta?”

“Đừng hỏi tôi, đi mà hỏi bọn chúng ấy. Bọn chúng mới biết câu trả lời.”

Rikiga lại rít lên trong cuống họng. Trong bóng tối, Inukashi vẫn nhận ra mặt người đàn ông trắng bệch. Inukashi siết chặt khẩu súng, ngắm và nổ súng vào cỗ máy hủy diệt màu xám xanh trước mặt. Lần này, nó đã cố hết sức ghim chặt chân mình xuống đất để không bị giật lùi loạng choạng nữa.

Inukashi không biết đạn đã trúng vào đâu. Có thể chẳng trúng vào đâu mà đã bay vút đi như một con quạ.

“Không có nổi thiết bị ngắm bắn tự động sao?”

“Mày nghĩ West Block có cái thứ xa xỉ đó à?”

“Ha, chắc chắn ông đã kì kèo giá cả cho nên mới rước về cái đống chẳng khá hơn đồ chơi này là bao.”

“Khẩu súng không có lỗi, lỗi là cách ngắm bắn của mày đấy.”

Inukashi và Rikiga thò đầu ra khỏi chiếc máy xúc, nghe ngóng tình hình. Chỉ thấy nhân viên Cục Trị an lẳng lặng di chuyển, chẳng có vẻ gì là định nổ súng bắn trả dù chỉ một phát.

Vì không cần thiết ư?

Không cần thiết phải bồi thêm vài đòn cho đám tử tù sắp bị hành hình làm gì cả. Hẳn là chúng nghĩ như thế. Chắc chắn là thế rồi.

Thật từ bi biết bao. Cảm động đến phát khóc mất.

“Inukashi, này, Inukashi. Mày định làm gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ...”

Rikiga rên rỉ rồi ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, là tư thế phòng vệ. Toàn thân ông run lẩy bẩy.

Đừng có đùa! Mình được sinh ra trên đời không phải để bỏ mạng ở một nơi như thế này.

Những cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong tim Inukashi.

Nó chưa từng nghĩ xem tại sao mình lại được sinh ra. Chưa bao giờ. Nó cảm thấy đó là một vấn đề nhạt nhẽo không đáng để suy ngẫm. Đối với Inukashi, tìm hiểu lý do được sinh ra chẳng khác nào một trò chơi ngu xuẩn. Đã xuất hiện trên cõi đời, cho nên phải sống. Thế thôi. Và nó cho rằng, mạng sống này chỉ thuộc về một mình nó.

Muốn hi sinh hay gìn giữ mạng sống này, đều do bản thân quyết định, không ai được quyền xen vào cả.

Inukashi giương súng bắn điên cuồng.

Kĩ năng bắn súng à? Ai thèm quan tâm khái niệm chết tiệt đó chứ.

Lớp kính ngăn cách căn phòn