← Quay lại trang sách

Chương 3 Chấm dứt cuộc chiến tàn nhẫn

Hỡi con trai của Laertes, hậu duệ của Zeus, Odysseus túc trí đa mưu! Ngừng tay! Hãy chấm dứt cuộc chiến tàn nhẫn này, kẻo Zeus, con trai của Kronos, với tia sét trong tay sẽ nổi cơn thịnh nộ.

— Sử thi Odyssey, Homer

Cửa thang máy chỉ hơi hé ra.

Nezumi đưa tay vào khe hở đó.

Làm ơn tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi.

Nezumi cầu nguyện, nhưng không phải với thánh thần mà là với cô gái có đôi mắt đong đầy ý chí.

Safu, hãy tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi. Thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi. Hãy tiếp thêm sức mạnh...

Cửa mở ra nhưng không đủ để hai người thoát khỏi.

Nezumi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc từ phía sau.

Shion...

Shion đứng dậy, lặng lẽ nắm lấy cửa. Cả hai nhìn nhau. Tsukiyo ló mặt ra khỏi lớp áo choàng, rít lên.

“Chít!”

Tiếng rít của Tsukiyo như một tín hiệu, Shion và Nezumi đồng loạt dồn sức kéo cánh cửa ra. Khe hở được mở rộng miễn cưỡng đủ cho một người chui qua.

Thang máy chao đảo, mặt sàn bắt đầu nghiêng ngả.

“Nhanh lên, ra ngoài mau!”

Nezumi đẩy Shion ra rồi cũng chui qua khe cửa. Thang máy rền lên chói tai và rơi uỳnh uỳnh, cứ như chỉ chờ hai người ra khỏi là buông mình xuống.

Nezumi nhắm mắt lại.

Cám ơn cô, Safu.

Mồ hôi chảy xuống má Nezumi. Vết thương ở chân đau buốt óc. Trống ngực đập dồn, chấn động mọi mạch máu trong cơ thể.

Đau quá.

Cả thể lực lẫn tinh thần nó đều hao tổn, cứ như vỡ vụn ra, chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Đau quá. Nhưng mà...

Cơn đau này, nhịp tim gấp gáp này chính là minh chứng nó đang sống. Nó vẫn còn sống. Nezumi mở mắt ra, quan sát xung quanh.

Mảnh kính vỡ văng tứ phía. Hành lang ướt sũng. Có hai cái xác nằm lăn lóc ở đó. Là tên lính tóc đen và Rashi, y hệt như lúc Shion và Nezumi rời khỏi chỗ này.

Một cái xác bê bết máu nằm sấp trên sàn, xác còn lại ở gần chân tường. Không còn các bức tường chắn. Hệ thống phun nước tự động đã ngắt. Chẳng có bóng dáng ai khác.

Không còn gì cả. Chỉ có tiếng thở của Nezumi và Shion, nghe rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng.

Bùm.

Có gì đó phát nổ.

Nezumi quay người lại, trông thấy luồng khói bốc lên từ căn phòng ở cuối hành lang, là căn phòng cả hai chui vào sau khi phá hủy lỗ thông gió. Chẳng mấy chốc sẽ thấy lửa bùng lên từ cánh cửa mở toang kia.

Cháy rồi.

Một tiếng nổ tương tự truyền tới từ bên dưới, kèm theo tiếng người la hét huyên náo.

Hệ thống máy tính ở mỗi tầng đang phát nổ, chạy đúng theo lập trình nổ được cài sẵn. Mọi thiết bị trong Trại đều đang tuân theo máy Mẹ, y hệt đám quần thần trung thành.

Đám máy móc không có trái tim đang tuẫn tiết ư? Không đúng, chúng chỉ được lập trình như thế mà thôi. Máy Mẹ ngừng hoạt động đồng nghĩa với việc toàn bộ thiết bị trong Trại sẽ tê liệt theo. Vì vậy chúng đã được lập trình sẽ tự phát nổ ngay khi không nhận được tín hiệu từ máy Mẹ. Không phải là tiêu hủy, xóa bỏ dữ liệu, hoặc là vô hiệu hóa các máy tính mà là bị cưỡng chế phá hủy.

Nếu vậy thì vẫn được xem là tuẫn tiết nhỉ? Bị cưỡng chế phải chết, kết thúc tất cả bằng cái chết của mình, không cho phép bất cứ ngoại lệ nào. Người tạo ra hệ thống này, phải chăng đã đưa vào đó tư duy cai trị của một kẻ độc tài?

Lửa đã lan ra hành lang, hơi nóng hừng hực phả tới, bốn bề mịt mù khói. Không một thiết bị dập lửa nào khởi động. Hệ thống hút khói, lọc không khí cũng im lìm. Mọi hệ thống hoàn hảo được thiết lập để bài trừ tất cả dị vật, nay đã hoàn toàn vô dụng.

“Shion, chúng ta mau chạy xuống dưới.”

Cả hai chạy xộc xuống cầu thang. Khí nóng tạt vào hai người. Các nhân viên la hét thất thanh, cuống cuồng tháo chạy.

“Cháy! Có cháy!”

“Không, là nổ! Bỗng dưng không điều khiển được máy tính. Trời ơi, sao thế này?”

“Cứu tôi với! Tay tôi đứt lìa rồi... Ai đó gọi bác sĩ đi...”

“Đáng sợ quá... Phải nhanh chóng thoát khỏi đây!”

“Chuyện gì đang xảy ra? Sao thế này? Mọi thứ đều tê liệt. Cửa tự động không mở được, cả đèn nữa...”

“Có ai không, người này máu tuôn ra như suối. Có ai không!”

“Khói... ngộp thở quá.”

“Thang máy không dùng được rồi. Thang bộ... chỉ còn thang bộ thôi.”

Đây đích thị địa ngục trần gian. Hàng loạt nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng tranh nhau chạy xuống thang bộ, không ít người trượt chân ngã đè lên nhau. Có người muốn giúp đỡ đồng nghiệp, có người lại dẫm lên người bị ngã để tháo chạy. Người thì khóc, người thì lớn tiếng chỉ lối thoát hiểm. Có chị dìu một anh bị chảy máu chân, có gã lại xô mạnh một cô đang loạng choạng để tiện việc trốn chạy, ai nấy đều phơi bày bản chất thực sự trong cơn tai ương này.

Lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc nữa.

Có lẽ vụ nổ đã tạo ra lỗ hổng ở đâu đó nên bắt đầu có không khí lùa vào. Khói tan bớt giúp dòng người hỗn loạn hít thở dễ hơn trong chốc lát.

Thêm một tiếng nổ tương tự, ngay sau đó là tiếng nhốn nháo từ xa vọng tới.

Nezumi ngoảnh lại nhìn, phát hiện tiếng nổ phát ra từ hướng khu nhà tù. Các tù nhân đang huyên náo. Nếu khu nhà tù cũng nằm trong sự quản lý của hệ thống máy tính, có lẽ các cửa buồng giam đã mở toang rồi. Tiếng huyên náo nọ có thể là tiếng hò reo khi được tự do của các tù nhân.

Nếu biết vậy thì...

Cả hai xuống tới tầng ba. Lửa, khói và sự hỗn loạn giảm đi nhiều so với tầng bốn. Vài người dừng lại thở ở chỗ chiếu nghỉ, lý trí dần hồi phục, bắt đầu dắt díu nhau rời khỏi nơi khủng khiếp này.

Liệu có thoát được không?

Tia hi vọng lóe lên. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Nezumi.

Hệ thống quản lý tê liệt khiến Trại Cải tạo chỉ còn là một tòa nhà bình thường chẳng có chút tính năng tiên tiến nào, không lâu nữa sẽ trở thành đống đổ nát. Lại thêm tù nhân thoát ra, nơi này sẽ càng lúc càng hỗn loạn.

Nếu vậy thì...

Có thể lợi dụng tình hình này để tháo chạy trót lọt. Chắc hẳn lúc này chẳng còn ai tới ngăn cản nữa.

“Shion, đi thôi.” Nezumi kìm cơn phấn khích, nắm lấy cổ tay Shion.

Thế nhưng, Shion không nhúc nhích.

“Shion! Cậu sao vậy? Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Sao lại giết cậu ấy?” Shion lẩm bẩm, môi gần như không cử động, chỉ như một tiếng rên thật khẽ.

Nezumi buông tay Shion, nhìn thẳng vào mắt cậu. Nó cảm thấy máu trong huyết quản lạnh đi, dần dần đông cứng lại.

“Nezumi, trả lời tôi đi. Sao lại giết Safu?”

Giọng Shion như nghẹn lại trong cuống họng, khàn đục lạ thường, cứ như tiếng nhạc phát ra từ một cái loa cũ kĩ nhiễu âm.

“Tôi và cậu... tôi đến đây để cứu Safu. Là cứu... chứ không phải để giết cậu ấy.”

Người Shion run bắn nhưng gương mặt không có chút cảm xúc nào. Không kích động, phẫn nộ, buồn bã hay đau đớn.

“Shion, chúng ta chậm chân rồi. Cô ấy đã...”

“Safu còn sống.” Giọng nói khàn đục của Shion cứ như vừa giáng cho Nezumi một cái tát. “Safu còn sống và đứng trước mặt tôi.”

“Đó chỉ là ảo ảnh. Cậu nên chấp nhận đi. Đó không phải là Safu. Chỉ là ảo ảnh thôi.”

“Không! Không đúng! Không phải! Safu vẫn còn sống. Cậu ấy còn sống nên mới xuất hiện trước mặt tôi. Nezumi, bất kể cậu ấy biến thành thứ gì, khi đó cậu ấy vẫn còn sống.”

“Bất kể biến thành thứ gì... ư?”

“Đúng vậy. Có thể Safu đã mất đi thân xác, nhưng cậu ấy vẫn còn sống. Cậu ấy còn sống và đang đợi tôi. Tôi phải cứu Safu. Tôi nên ở lại đây với cậu ấy. Không phải sao, Nezumi?”

Safu còn sống.

Thật không? Thật như vậy không?

Nezumi nghiến chặt răng.

Cô ấy còn sống và đang đợi Shion. Một lòng đợi chờ Shion. Sống chỉ để được gặp lại Shion. Và ước nguyện đó đã thành hiện thực.

Safu, Shion đã vượt qua bao khó khăn nguy hiểm để đến bên cô. Cô đã gặp được người mình yêu quý nhất. Và rồi ước nguyện tiếp theo của cô là biến mất khỏi tầm mất Shion. Đúng vậy, cô đã ước như thế.

Cô không muốn Shion nhìn thấy.

Cho nên, tôi...

“Shion, chúng ta không thể cứu Safu. Cô ấy đã hợp nhất với máy Mẹ. Cô ấy chọn tan biến cùng với nó.”

“Đó là lý do ư? Là lý do để cậu giết Safu ư?”

“Vậy cậu nói xem tôi nên làm gì hả?” Nezumi hét lên. Dòng máu đông cứng trong người nó lại sục sôi, lan ra khắp cơ thể. “Cậu không hiểu sao? Không hiểu nỗi lòng của Safu sao? Safu kêu gọi tôi và cậu vì muốn được gặp cậu, và hi vọng... hi vọng cậu giải thoát cho cô ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là Safu muốn cậu đưa cô ấy rời khỏi Trại. Safu biết rõ điều đó là bất khả thi. Cho nên, Safu hi vọng, chí ít cậu có thể giải thoát cô ấy khỏi tình cảnh bi đát. Cô ấy chắc chắn không muốn cậu nhìn thấy hình hài hiện tại của mình đâu. Cậu không hiểu sao?”

Hơi thở Nezumi loạn nhịp. Sắc mặt Shion vẫn trơ ra, thậm chí không nhíu mày lấy một cái. Mắt Nezumi bắt đầu cay sè vì khói.

Phải chạy ngay. Không thể lần khân ở đây được.

Nó biết rõ như thế, nhưng không sao di chuyển nổi.

Nó đanh thép nhìn vào mắt Shion.

“Shion, tôi không thể nghĩ như cậu được. Chúng ta đã tới trễ. Safu đã chết rồi.” Nó thực sự nghĩ vậy. “Cậu chỉ đang trốn tránh hiện thực thôi. Việc tách Safu ra khỏi máy Mẹ là chuyện bất khả thi. Chính Safu đã nói, cô ấy không còn thân xác nhưng vẫn bị cầm tù. Cô ấy rất đau khổ, cho nên muốn cậu giải thoát mình khỏi tình cảnh nhục nhã đó, để cô ấy được tự do. Đó mới là điều cô ấy mong muốn.”

Mình không sai. Người sai là Shion. Cậu ấy không chấp nhận sự thật rằng Safu đã ra đi. Cậu ấy muốn lẩn trốn hiện thực.

“Cậu đã lợi dụng cậu ấy.”

Shion nói, giọng vô cùng trầm thấp. Nezumi không nghe rõ.

“Cái gì?”

“Cậu đã lợi dụng Safu để phá hủy máy Mẹ, không phải sao?”

Mắt Shion chậm rãi di chuyển từ phải sang trái. Tsukiyo ló đầu ra khỏi tấm áo choàng của Nezumi, nhưng lại lẩn ngay vào trong.

“Ngay từ đầu, mục đích của cậu là phá hủy Trại Cải tạo. Cậu không hề muốn cứu Safu mà chỉ muốn phá hủy Trại. Cậu mượn việc này làm ngòi nổ để tiêu diệt NO.6. Cậu đã luôn chờ cơ hội này. Cho nên cậu mới phá hủy máy Mẹ mà không chút do dự hay ngần ngại. Vì mục đích riêng của mình, cậu đã lợi dụng Safu, đã hiến tế cậu ấy.”

Nezumi nhìn chằm chằm Shion.

Lợi dụng? Không hề do dự? Hiến tế?

Shion, cậu thực sự nghĩ vậy ư?

Chẳng lẽ không đúng sao?

Nezumi nghe thấy tiếng chất vấn. Không phải giọng Shion. Là giọng của chính nó.

Mày không lợi dụng cô ấy, không hiến tế cô ấy sao? Mày đã đặt việc hoàn thành mục đích của mình lên trên việc cứu người, không phải sao?

Thế nào? Trả lời đi? Nói đi chứ?

Ô ô ô.

Một toán người mặc áo màu rêu tràn xuống cầu thang, la hét ầm ĩ. Tù nhân. Tiếng la hét của họ vang vọng giữa các bức tường.

Ô ô ô. Chạy đi! Chạy mau đi!

“Đứng lại! Đứng lại ngay! Có đứng lại không thì bảo!”

Tiếng hô hoán ngăn cản của tay nhân viên Cục Trị an chìm nghỉm giữa biển la ó của tù nhân. Bỗng có tiếng súng nổ. Một người đàn ông đang cố chạy qua Nezumi bất chợt ngã lăn quay ra hành lang. Đầu anh ta đã trúng một viên đạn.

“Đứng lại ngay! Bằng không tao bắn!”

“Chạy mau! Thoát khỏi đây mau!” Các tù nhân la ó.

“Đừng dừng lại! Chạy đi! chạy khỏi đây mau!”

Tất cả các tù nhân mắt long sòng sọc, vài tên còn sùi bọt mép, hệt như bầy mãnh thú rầm rập xông ra.

Trở thành tù nhân của Trại Cải tạo đồng nghĩa với cái chết. Dù có tội hay không, dù tội nặng hay nhẹ, từ lúc bị bắt giam vào đây thì đã mang án tử hình. Sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, vậy sao không nắm lấy cơ hội vàng này, nói không chừng có thể được tự do.

Ra ngoài. Chạy ra ngoài. Chạy ra nơi có ánh sáng.

Tiếng súng vang lên, máu văng tung tóe. Một tù nhân tóc bạc trượt dài theo thành cầu thang rồi ngã lăn ra. Tiếng súng, tiếng nổ, khói và lửa.

“Shion, nguy hiểm! Ở đây nguy hiểm lắm!”

Nezumi kéo tay Shion vùng chạy. Cậu không phản kháng. Cậu loạng choạng, vai va vào tường, rồi cứ thế ngồi thụp xuống sàn.

“Nezumi... tôi xin lỗi.” Âm thanh lí nhí phát ra từ đôi môi trắng bệch của Shion. “Tôi xin lỗi. Tôi... tôi...”

Shion úp mặt vào hai tay, thở hổn hển.

“Tôi hiểu. Tôi biết chúng ta không còn cách nào khác. Cậu chỉ thực hiện nguyện vọng của Safu thôi... Tôi chẳng có lý do hay tư cách gì để oán trách cậu cả. Lẽ ra tôi mới là người phải làm điều đó. Lẽ ra chính tôi mới phải giải thoát cho Safu. Nhưng tôi không thể. Tôi sợ... Tôi không làm được. Tôi lại dựa dẫm vào cậu, đẩy hết mọi việc dơ bẩn cho cậu. Tôi không chịu thừa nhận mình hèn nhát, cho nên mới trách cứ cậu, chất vấn cậu...”

Nezumi nhìn mái tóc trắng của Shion. Dù đã vật lộn một chặng đường gian truân, mái tóc vẫn không mất đi vẻ đẹp của nó, từng sợi, từng sợi vẫn sáng lấp lánh.

“Tôi đã liên lụy cậu, còn lôi cả chú Rikiga và Inukashi vào chuyện này... Nhưng kết cục lại thành ra thế này... Nezumi, chúng ta đến đây không phải để hủy diệt, mà là để giải cứu. Nhưng cuối cùng thì...”

“Là để hủy diệt.”

Shion ngửa khuôn mặt nhem nhuốc mồ hôi và máu lên.

“Cậu nói đúng. Tôi chỉ có một mục đích duy nhất là phá hủy Trại Cải tạo. Tôi chưa từng dự định sẽ cứu Safu.”

“Nezumi…”

Nezumi lảng tránh ánh mắt Shion. Nó không thể nhìn vào mắt cậu nữa.

“Tôi cần cậu. Tôi biết, nếu không có khả năng ghi nhớ và óc phán đoán của cậu, tôi sẽ chẳng thể di chuyển trong Trại. Cậu là át chủ bài cuối cùng và mạnh nhất của tôi. Tôi đã luôn suy nghĩ xem phải sử dụng cậu như thế nào. Và những chuyện hôm nay chính là đáp án. Chuyện của Safu chỉ là cái cớ thôi. Tôi chỉ đang lợi dụng cậu và Safu để đạt được mục đích của mình.”

Đúng vậy đấy, Shion, cậu đoán không sai. Tôi đã phản bội cậu. Tôi đã luôn lừa dối cậu. Người bị liên lụy không phải là tôi, mà là cậu. Tôi đã giăng một cái bẫy để cậu tự chui vào.

“Tôi thành công rồi. Hãy nhìn đống hỗn loạn này đi. Trại Cải tạo đang sụp đổ. Shion, tôi... tôi làm theo kế hoạch của mình, thuận lợi đạt được mục đích. Cậu giỏi hơn tôi nghĩ nhiều đấy, cậu vô cùng... vô cùng có ích.”

Shion loạng choạng đứng dậy, “Nezumi, cậu đang nói gì vậy?”

“Tôi chưa bao giờ cho rằng Safu vẫn an toàn. Ngay từ lúc cô ta bị tống vào đây thì khả năng an toàn là bằng không. Shion... Đối với tôi mà nói, việc cứu Safu chẳng có nghĩa lý gì cả. Khi chèn quả bom vào máy Mẹ, tôi chỉ nghĩ đến việc phá hủy nó, và nhanh chóng thoát thân. Chỉ vậy thôi.”

Tấm áo choàng siêu sợi trượt qua vai, rơi xuống chân Nezumi. Chẳng biết nó đã rơi từ lúc nào.

Nezumi nhặt áo choàng lên, nhìn thẳng vào mặt Shion, “Tôi sẽ không đòi hỏi cậu tha thứ cho tôi, bởi đây không phải là vấn đề chỉ xin lỗi là xong chuyện.”

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết.”

Cậu không hiểu? Thật ư?

Cậu nói dối, Shion. Rõ ràng cậu hiểu. Cậu hiểu từng câu từng chữ một. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Cậu sẽ khinh rẻ và căm hận tôi. Và còn...

“Chít!”

Tsukiyo kêu ré lên. Nezumi cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có vô số mũi tên vô hình đang lao tới.

Là sát khí.

Nezumi quay phắt lại. Một người đàn ông đang chia súng vào nó. Không phải nhân viên Cục Trị an mà là một trong mấy tên lính đi theo Rashi.

Nguy rồi! Sơ suất quá!

“Shion, cúi xuống!”

Nezumi dùng hết sức đẩy Shion ra. Mọi thứ nhanh như chớp. Một chùm sáng xuyên qua cơ thể nó.

Nóng quá...

Nó muốn kêu lên.

Mau chạy đi, Shion!

Nó không thế thốt thành lời. Nơi nào đó trong cơ thể nó đang bốc cháy.

Nóng quá.

“Nezumi!”

Nezumi trông thấy Shion mở to mắt, thấy miệng cậu đang hét lên, thấy cậu vươn tay ra. Thậm chí, nó thấy rõ từng ngón tay cậu. Vì quá rõ ràng nên không thật chút nào.

Những hình ảnh trước đó còn rõ rệt nay đã mờ dần. Màn đêm ập tới.

Mọi màu sắc đều phai nhòa.

Ẳng!

Con chó mực bị hất văng xuống sàn. Miệng chảy dãi, chân co giật. Một tên nhân viên Cục Trị an nhổm dậy, tay cầm khẩu súng ngắn. Con chó mực liền bất động. Dù vẻ ngoài hung tợn nhưng nó lại rất thích tắm nắng. Nó thường nằm ườn ra dưới ánh nắng rồi đánh giấc trưa. Tuy tính khí hung dữ nhưng nó rất trung thành với Inukashi.

Tao xin lỗi.

Inukashi nhìn con chó, thầm xin lỗi.

Tao xin lỗi vì đã khiến mày lâm vào tình cảnh này. Tha thứ cho tao nhé.

Inukashi nhìn thấy nòng súng, cũng nhìn thấy gương mặt hóp vào của kẻ cầm súng.

Inukashi không sợ hãi, cũng không dừng lại. Nó biết chỉ một giây chần chừ do dự thôi, nó sẽ mất mạng. Một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Kẻ thù gần ngay trước mắt, nó không có quyền sợ hãi.

Inukashi nắm chặt súng, nã đạn liên hồi.

Chết tiệt! Chết tiệt! Lũ đồ tể hợm hĩnh ngu ngốc! Chúng mày là lũ cướp độc ác tàn nhẫn. Trả lại những thứ chúng mày cướp của bọn tao ngay! Chúng mày luôn chà đạp West Block, giết người như ngóe. Lũ sát nhân, hãy hổ thẹn đi. Đúng vậy đấy. Chúng mày là lũ đáng khinh! Khốn kiếp!

Inukashi thầm chửi rủa xối xả. Tuy không thể nói thành lời, nhưng nó mong sao những câu chửi rủa ấy sẽ hóa thành đạn, giúp nó băm nát thứ vũ khí màu xám xanh xấu xí kia.

Này thánh thần, thỉnh thoảng ban chút ơn huệ cho Inukashi này cũng đâu quá đáng? Ông đã vứt bỏ West Block từ lâu, như một bà mẹ vứt đứa con còn đỏ hỏn giữa chốn đồng không mông quạnh. Ông không thấy cắn rứt lương tâm sao? Cho nên, hãy ban cho Inukashi này một kì tích đi. Một kì tích giúp tôi có thể tiếp tục sống.

Inukashi trượt chân. Nó mất thăng bằng, ngã dập mông xuống đất. Đạn sượt qua ngay sát bên chân nó.

Nếu không trượt chân, có lẽ nó đã lãnh đủ rồi.

Phù, mình vẫn còn may mắn chán.

“Đứng yên, đồ chuột cống.”

Nhân viên Cục Trị an chĩa súng vào Inukashi. Cùng lúc đó, một âm thanh nặng nề vang lên.

“Chúng tao sẽ thổi bay bọn mày. Chuẩn bị tinh thần đi.”

Chuột cống? Đừng có đem tao ra so sánh với lũ sinh vật hạ đẳng đó!

Inukashi toan bóp cò nhưng lại phát hiện đã hết đạn. Nó liếc về phía chiếc máy xúc.

Lão ấy đang làm trò gì vậy?

Cái họng to trông như một cái loa của máy phát sóng xung kích phát ra âm thanh nặng nề. Dường như mọi thứ đã sẵn sàng.

Hả? Không phải chứ? Sắp toi đời rồi sao?

Cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Đến đây là chấm dứt rồi sao? Phải bỏ mạng ở đây sao?

Không thể như thế được. Đừng có đùa! Nezumi, tình hình đâu giống với hứa hẹn của mày. Như thế này khác quái gì vở kịch lộn tùng phèo hết cả lên khi mà nhân vật chính còn chưa xuất hiện đâu? Làm sao đây? Làm gì đi chứ, Nezumi!

Bỗng dưng, đèn phụt tắt. Chuông báo động vang lên.

“Gì vậy? Chuyện gì vậy?”

“Không biết. Hình như khu nội bộ xảy ra chuyện.”

“Này! Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng nổ không?”

“Hả? À, đúng thế thật...”

Nhân viên Cục Trị an bối rối thấy rõ.

“Tối quá! Không nhìn thấy gì cả!”

Những tiếng kêu sợ hãi vang vọng trong bóng tối.

Phản ứng giống hệt lúc ngừi thấy mùi thối ban nãy. Bọn này thật thảm hại.

Inukashi cười ngạo nghễ.

Chỉ cần môi trường sống sạch sẽ thoải mái có tí ti đổi khác, cư dân NO.6 liền trở nên yếu đuối một cách đáng kinh ngạc, đáng cười. Có lẽ đám lính lác sẽ chịu đựng tốt hơn một chút, nhưng nhân viên Cục trị an thì phơi bày hết sự yếu ớt và sợ sệt của chúng.

Cái bộ dạng hoảng hốt kia là sao? Những kẻ thản nhiên lắp đặt vũ khí giết người lại sợ bóng tối. Thật nực cười.

Inukashi vẫn ngồi dưới đất, bụng rủa thầm. Nó kiềm chế bản thân không được lao ra ngoài.

“Vẫn chưa được. Không được nóng vội.”

Chuông báo động càng lúc càng lớn, tới mức khiến tai Inukashi ong ong hết cả lên.

Báo động khẩn cấp. Báo động khẩn cấp.

Mức độ năm. Mức độ năm.

Sơ tán khẩn cấp. Sơ tán khẩn cấp.

Tất cả nhân viên, lập tức di tản.

Mức độ năm. Mức độ năm.

“Mức độ năm? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, nhưng phải sơ tán ngay. Chúng ta phải ra khỏi đây, bằng không sẽ gặp nguy mất.”

“Này, lại âm thanh đó nữa kìa. Nổ ở khắp nơi. Mau chạy thôi!”

“Chạy… nhưng mà tối như hũ nút thế này…. Sao không bật đèn dự phòng?”

“Nơi đây là khu chứa chất thải, làm gì có thứ đó?”

Đến lúc rồi.

Inukashi vọt ra nhanh như một hòn đá bật khỏi ná.

Tao quen với bóng tối. Để tao cho bọn mày biết, tao khác với bọn mày như thế nào.

“Lũ khốn kiếp!”

Inukashi vừa hét vừa vung súng. Nó đã quen tay với thứ này rồi. Bầy chó gầm gừ xông lên. Inukashi giật hết tất cả dây nhợ, ống dẫn nối với máy phát sóng xung kích.

Khốn kiếp! Bọn khốn kiếp! Không ngờ bọn mày lại tạo ra thứ này, tạo ra con quái vật ngoài giết người ra thì chẳng còn ích lợi nào khác.

Mức độ năm. Mức độ năm.

Sơ tán khẩn cấp. Sơ tán khẩn cấp.

“Ra ngoài! Chạy ra ngoài mau! Ở đây nguy hiểm lắm!”

“Đúng đấy, chạy mau đi! Chúng ta phải sơ tán ngay!”

Nhân viên Cục Trị an ù té chạy về phía cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Inukashi đứng tại chỗ thở hổn hển. Mồ hôi túa ra nhưng nó lại đang run. Răng đánh vào nhau cầm cập. Tim đập liên hồi, đến mức muốn ngạt thở.

Đầu gối Inukashi bủn rủn. Nó ngã khuỵu xuống. Lũ chó vây quanh nó. Con chó đốm đen trắng ngửi ngửi nó. Inukashi ôm lấy cổ con chó đốm, vùi mặt vào lớp lông êm ái. Nó ngửi thấy mùi của chó. Là mùi nó đã ngửi suốt từ khi biết nhận thức tới nay, là mùi của mẹ, anh em, đồng đội, là một mùi thơm nức hơn bất cứ loài hoa nào.

Nước mắt trào ra. Từng giọt từng giọt, rơi mãi không thôi.

Thoát chết rồi. Chúng ta thoát chết rồi.

Con chó thè lưỡi liếm nước mắt trên má Inukashi.

Ấm thật. Ấm quá đi. Mình vẫn còn sống.

“Tất cả là nhờ có tụi mày. Cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm.”

“Inukashi...”

Rikiga lồm cồm bò ra từ cửa khu chứa rác.

“Có vẻ như bọn chúng bỏ chạy cả rồi.”

“Đúng vậy, ông chú ạ.” Inukashi cố ý ngân dài. “Bây giờ ông ra đây làm gì? Vừa rồi ông đã làm gì thế? Đi chợ chuẩn bị bữa tối à?”

Inukashi lén quệt nước mắt để Rikiga khỏi nhìn thấy. Rikiga nhún vai, mỉm cười trong bóng tối.

“Đã bảo tao theo chủ nghĩa bác ái cơ mà. Hơn nữa, xuất thân của tao tốt, có giáo dục, hoàn toàn không hợp với mấy trò giết chóc này. Dù có suy sụp tới đâu tao cũng không thể hành động điên loạn, bất chấp tất cả như mày được.”

“Thế thì ông cứ suy sụp tiếp đi, cả đời này cũng đừng ngóc đầu lên nữa. Có cho ông cơ hội đứng lên thì ông vẫn chỉ là lão bợm vô tích sự, chỉ tổ vướng chân vướng tay mà thôi.”

“Đừng cáu bẳn thế chứ. Có điều mày chiến đấu cũng cừ phết. Tao phải thay đổi cách nhìn về mày rồi. Tao mà là phụ nữ thì sẽ đổ mày ngay đó. Ối trời ơi, thật là lợi hại làm sao.” Rikiga vỗ tay.

Inukashi khịt mũi.

“Đổ tôi á? Nghe như truyện kinh dị ấy. Sởn hết cả da gà da vịt rồi đây này. Tôi vừa mới thoát chết, ông đừng có nói mấy thứ gây hại cho tim nữa, tôi không muốn toi đời ở đây đâu.”

Rikiga không để ý đến những lời móc mỉa của Inukashi. ông đang khum bàn tay quanh tai, cố gắng lắng nghe. Chuông báo động chợt ngừng kêu, đột ngột! hệt như lúc vang lên.

Inukashi cũng vểnh tai nghe ngóng.

Họ nghe thấy tiếng gì đó, tựa tiếng sóng biển ngoài khơi, như tiếng sấm từ xa vọng lại.

Gì thế? Âm thanh đó là gì?

“Tiếng nổ phát ra từ nội bộ Trại.” Rikiga chậm rãi nói, “Không chỉ có thế, hình như tao còn nghe thấy tiếng la hét và kêu gào thảm thiết nữa.”

Cánh cửa ngăn cách Trại Cải tạo với khu vực xử lý chất thải vẫn còn mở nên Inukashi và Rikiga nghe rõ động tĩnh ở phía Trại. Hai nơi vốn tách biệt hoàn toàn giờ lại được nối liền với nhau.

“Này, Inukashi. Đây là điềm báo mọi thứ đã bắt đầu rồi, đúng không?”

Rikiga run giọng ở âm cuối. Tuy mắt Inukashi không tinh tường tới mức phân biệt được sắc mặt trong bóng tối, nhưng chẳng cần nhìn nó cũng biết mặt Rikiga đang đỏ ửng vì phấn khích, bởi vì mặt nó cũng đã nóng hừng hực đầy kích động.

Bắt đầu rồi. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Thực sự bắt đầu rồi.

Nezumi, Shion, là kiệt tác của hai người phải không? Tuy không biết hai người đã làm gì, nhưng chắc chắn chính hai người đã khiến hệ thống báo động của Trại phải réo vang, còn thông báo là nguy hiểm mức độ năm nữa. Nói không chừng năm là mức độ nguy hiểm cao nhất chứ chẳng đùa. Nếu thật thế thì... Hề hề, sẽ thú vị lắm đây. Tuyệt cú mèo!

Âm thanh vọng lại từ xa đó, chắc chắn là tiếng đốt pháo ăn mừng rồi.

Inukashi liên tục liếm môi trong vô thức.

Nezumi, thằng bịp bợm này không chỉ biết nói suông, mà nói được làm được.

“Trại Cải tạo sẽ sụp đổ thật ư?” Rikiga lầm bầm, giọng vẫn chưa hết run.

Bất thình lình, đèn sáng, rồi lại tắt phụp, căn phòng chìm trong bóng tối. Cánh cửa đóng, rồi lại mở, lại đóng lần nữa, nhưng lần này mới khép được hai phần ba đã dừng.

“Gì đây? Cửa cũng biết tập nhảy à?”

Rikiga nói đùa, và Inukashi chẳng cười nổi.

“Ra mà khiêu vũ với nó đi, ông chú.”

Inukashi lại liếm môi. Chẳng phải nhảy nhót gì hết, mà là thoi thóp, gắng gượng vùng vẫy trước lúc chết. Giống như con chó mực kia, Trại cũng đang quằn quại khi cận kề cái chết.

“Đừng bảo rằng cả tòa nhà sẽ sụp đổ đấy nhé.” Rikiga không còn hào hứng phấn khích như trước, thay vào đó là sự bồn chồn.

“Sụp thật thì quá tốt còn gì? Nếu chỗ này biến thành đống gạch vụn, tôi sẽ là người đầu tiên trồng một nhánh cây tưởng niệm.”

Mình sẽ trồng cho Getsuyaku, cho con chó mực của mình, cho vô số người bị sát hại ở nơi đây một cái cây mà lúc nào đó sẽ vươn cao sừng sững, nở ra muôn vàn đóa hoa trắng muốt.

“Cách đây không lâu ông còn hào hứng nói rằng cứ việc phá hủy nơi này đi còn gì?”

“Nói là nói thế thôi. Tao không quan tâm Trại Cải tạo có sụp đổ hay không, nhưng nếu nó biến thành đống gạch vụn thì rắc rối to.”

“Tại sao?”

“Inukashi, mày nghĩ thử xem, nếu chỗ này sụp đổ thì vàng dưới tầng hầm cũng sẽ bị chôn vùi theo. Như vậy phải tốn hàng đống công sức mới đào lên được.”

Rikiga hùng hồn nói. Inukashi nhìn ông chằm chằm.

“Ông chú này, ông thực sự tin chuyện đó sao?”

“Gì cơ?”

“Chuyện núi vàng ấy. Ông thực sự tin có vàng thật sao?”

Rikiga đảo mắt, nuốt nước bọt.

“Inukashi, lúc nào rồi mà mày còn đùa thế hả? Tất nhiên là có thật rồi. Nguồn tin của tao rất đáng tin, không thể nhầm lẫn được.”

“Nếu là thật thì tốt thôi. Nhưng mà nguồn tin cùa ông chắc là em gái điếm tên Ann hay Unn nào đó chứ gì?”

“Là Sulu, một mỹ nhân tóc đỏ. Cô nàng nghe một nhân viên cấp cao của NO.6 tiết lộ giữa lúc mây mưa nên tuyệt đối chính xác.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Đúng thế. Mày còn nhỏ, lại suốt ngày quanh quẩn với lũ chó nên không hiểu được đâu. Cánh đàn ông sau một trận mây mưa rất hiếm khi nói dối bạn tình, nếu là vợ thì còn chút giữ kẽ, nhưng với gái điếm thì họ không bao giờ nói dối, bởi vì không cần thiết.”

“Cho nên mới dễ dàng phun ra những bí mật mà bình thường tuyệt đối không dám nhắc tới?”

“Đúng. Mày hiểu vấn đề đấy.”

“Cô nàng tên Sulu đó đáng tin chứ?”

“Đáng tin! Tao đã hỏi đi hỏi lại là tin có chính xác không, và Sulu khẳng định là tận tai nghe được. Cô nàng nói như đinh đóng cột nên dứt khoát không sai đâu.”

“Ông chú này, ông với cô ta có quan hệ mờ ám hả?”

“Trẻ con đừng có tọc mạch. Mày chưa tới tuổi dò dẫm chuyện người lớn đâu. Là một người lớn gương mẫu, tao không thể trả lời mày được.”

“Những lời tuôn ra từ miệng ông toàn mấy thứ chẳng ra gì đấy thôi. Sự gương mẫu của ông chìm hết trong cồn rồi còn gì? Tôi không thể để thằng nhóc nhà mình tới gần thứ người lớn đổ đốn như ông được.”

“Đừng tán huơu tán vượn nữa. Tao với Sulu có quan hệ hay không liên quan gì tới việc lần này?”

“Nói thẳng nhé, giữa ông và Nezumi thì chắc chắn Nezumi được lòng cánh phụ nữ hơn. Ừm, 100 cô thì hết 99 cô... không, cả 100 cô đều sẽ chọn Nezumi chứ không chọn ông chú đâu. Đây là chuyện hiển nhiên, nên tôi không nghĩ cô nàng Sulu kia là ngoại lệ.”

Rikiga nhíu chặt chân mày, “Inukashi, mày đang muốn nói gì vậy? Đừng có vòng vo tam quốc nữa, làm ơn huỵch toẹt ra luôn đi.”

“Huỵch toẹt ra thì, ừm, cũng chẳng có gì phức tạp. Giả sử tôi là Sulu, tôi thích xem kịch và si mê chàng diễn viên xinh đẹp tên Eve. Nếu chàng ta rót mật vào tai tôi, tôi nghĩ mình sẽ bằng lòng truyền đạt thông tin giả cho lão nhân tình cũ bụng bia ngay tắp lự.”

Rikiga nuốt nước bọt rồi há miệng thở hổn hển, y như con chó đang đi dưới trời nắng, “Không... không thể thế được! Sao Eve lại nhờ Sulu lừa tao chứ? Chẳng có lý do gì để làm thế cả...”

“Để dụ ông chú làm việc chứ còn gì nữa. Tôi cũng bị Nezumi dụ khị đây. Cho tôi và ông biết ở đây có núi vàng là cách đơn giản nhất để dẫn dụ chúng ta vào cuộc chơi này. Đây rõ ràng là trò mà Nezumi hay dùng, không phải sao? Nói về khoản chiêu trò thì chẳng ai trên đời sánh bằng tên đó đâu. Cái đầu hắn thông minh đến đáng kinh ngạc. Tôi thực sự khâm phục đấy.”

Rikiga nín lặng, đứng ngây ra hồi lâu, “Inukashi... mày nhận ra từ khi nào?”

“Từ khi nào à? Khi nào nhỉ? Lúc ông nói nguồn tin của ông là một cô nàng xinh đẹp thì khuôn mặt Nezumi đã hiện lên trong đầu tôi rồi. Ha ha, có lẽ do tôi biết rõ bộ mặt thật của Nezumi hơn ông chú nhiều, dù việc này chẳng có gì đáng để tự hào cả.”

“Biết vậy sao mày còn tới đây? Tại sao lại mạo hiểm tính mạng bản thân để làm việc này chứ?”

“Tại vì có vàng.”

“Hả?”

“Thật ra tôi cũng chẳng rõ vì sao mình không yên phận rúc trong ổ, chỉ là... thứ tôi cho rằng sẽ mãi mãi trường tồn đang sụp đổ, thứ tôi cho rằng bất biến thì đang thay đổi, chẳng phải đấy là kì tích quý như vàng sao? Hơn nữa, kì tích đó không do thần linh ban phát mà do con người tạo ra, là tác phẩm của một cậu công tử bột ngây thơ và một tên đại bịp. Nghĩ mà thấy sởn hết cả da gà da vịt. Cho nên, tôi quyết định hành động. Tôi sẽ không ngồi đợi ai đó tới thay đổi mình, tôi muốn tự mình thay đổi. Tôi muốn góp một phần sức trong việc cải thiện thế giới, chỉ thế thôi. Nezumi và Shion đã cho tôi cơ hội, cho dù tôi lảng tránh, vờ như không thấy, thì miếng mồi vẫn lơ lửng ngay trước mắt, một miếng mồi còn quý hơn vàng.”

“Biết thừa là bị lừa nhưng mày vẫn đớp mồi?”

“Ông nói thế cũng được.”

“Hóa ra là thế... Và rồi mày cũng hùa theo hai đứa kia đưa tao vào tròng luôn, ối trời ơi, Rikiga tôi đây thảm hại tới mứt bị bọn trẻ ranh này dắt mũi, đúng là già thật rồi, đời tôi đã sang bên kia dốc mất rồi.”

“Này ông chú, đừng bi quan chứ. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, dù tôi nghĩ mười phần hết chín là thật rồi nhưng vẫn có khả năng Sulu chân thành ái mộ ông nên đã chia sẻ với ông thông tin quý giá đấy.”

“Chân thành ái mộ tao á... không đời nào.” Rikiga thở dài thườn thượt, hai vai trũng xuống, trông ông bỗng chốc già sọm đi, hệt như lời ông nói. “Bây giờ mày định thế nào?”

Rikiga ngước lên nhìn Inukashi, lại thở dài, “Tôi à? Tôi sẽ đợi.”

“Đợi Eve và Shion?”

“Ừ. Nezumi bảo tôi chờ ở đây thì chỉ còn cách chờ thôi chứ sao?”

“Giống một con chó trung thành đang chờ chủ.”

“Giống con cáo rình chuột.”

“Hai đứa nó trở về từ đường nào? Từ cánh cửa khép hờ kia à?”

“Ai mà biết, tôi đâu có suy đoán được chuyện đó. Tôi nghĩ chính Nezumi cũng khó lòng đoán biết. Đây là một ván cược sinh tử, làm sao nhìn thấu dễ dàng thế được? Nhưng như vậy thì kết quả mới cực kì thú vị - ông chú thì sao? Ông định làm gì?”

Rikiga lại thở dài, chẳng rõ là lần thứ mấy. Chẳng biết ông có cố ý không nhưng tư thế còng lưng khiến ông trông hệt như ông cụ.

“Tao đợi. Y như một con chó trung thành.”

“Dù chuyện núi vàng là lừa đảo?”

Inukashi kinh ngạc. Nó đã tin chắc ràng Rikiga sẽ nhanh chóng lủi khỏi ra khỏi đây khi vỡ lẽ núi vàng là chuyện không tưởng.

Nấn ná mãi thì không biết được sẽ gặp bất trắc gì. Không dự đoán được khi nào hiểm nguy ập đến.

Nhanh chóng rời khỏi chỗ này, về lại nơi chốn an toàn của mình.

Bất cứ ai có tí chút thông minh cũng sẽ hành động như thế. Rikiga không phải kẻ ngờ nghệch. Có thể ông tham lam vô độ, nhưng vẫn rành rẽ cách thức sinh tồn, bằng không sẽ chẳng thể tích cóp chừng ấy tài sản ở West Block.

Chỉ làm những chuyện có lợi cho mình, nguyên tắc hành động là lợi ích, không phải tình nghĩa. Đây là phương châm sống của Rikiga. Inukashi cũng tán đồng cách sống này, cho nên nó mới kinh ngạc.

“Tại sao ông lại chờ, ông chú?” Inukashi tò mò hỏi.

“Vì tao không đi nổi nữa.”

“Không đi nổi? Trông ông đâu có giống bị thương?”

“Tao thở không nổi nữa, tim đập nhanh, lưng thì muốn gãy rời cả ra. Tao phải ở lại nghỉ ngơi. Hơn nữa, không có gì chứng minh suy đoán của mày là chính xác hoàn toàn. Ngộ nhỡ thông tin của Sulu là sự thật...”

“Ý ông là dưới chân chúng ta có thể có một núi vàng?”

“Ờ. Chính vì niềm tin ấy mà tao bôn ba tới tận đây. Giờ còn chưa làm rõ trắng đen thì sao tao bỏ về được? Cùng lắm là khuân sạch các món đáng tiền của Trại Cải tạo thôi. Tới lúc đó mày với Eve phải làm cửu vạn cho tao đấy. Chính chúng mày lừa tao vào tròng nên cấm có phàn nàn.”

Inukashi nhún vai rồi quay sang một bên. Nó không tin Rikiga đang nói thật, ông đang trông chờ điều gì? Ông ở lại để làm gì? Inukashi nghĩ có khi chính Rikiga cũng không trả lời được, nhưng nó chắc chắn đáp án không phải là vì thở không ra hơi, tim đập nhanh hay cái núi vàng hão huyền nào đó.

Gì đây? Hóa ra ông chú cũng tin là Shion và Nezumi sẽ trở về à?

Inukashi suýt bật cười, nhưng nó mím môi lại.

Bên trong Trại Cải tạo đang biến động. Sắp rồi.

Hai người họ sắp trở về.

Trong bóng tối, Inukashi lặng lẽ siết chặt đôi tay thành nắm đấm.

“Ngon quá.” Renka hít hà, “Không ngờ trà nóng lại ngon đến thế.”

“Thêm chút đường không? Khi mỏi mệt thì trà ngọt là cực phẩm đấy!”

Karan đặt lọ đường trước mặt Renka. Bà đã mua nó để kỉ niệm ngày khai trương tiệm. Tuy chỉ là một cái lọ rẻ tiền nhưng Karan rất thích.

Renka đưa tay dụi mắt.

“Chị Karan... cảm ơn chị. Em rất mừng vì chị ở đây. Cảm ơn chị.”

“Ôi, Renka, đừng khóc.” Karan đặt một tay lên đầu gối Renka, nghiêm nghị nói, “Em còn Lily mà. Đừng khóc. Mạnh mẽ lên nào.”

Lily nhìn mẹ, mặt đầy vẻ lo âu. Cô bé siết chặt cái cốc trong tay.

Karan hiểu đòi hỏi một người đang bất an tột độ và kiệt quệ như Renka phải mạnh mẽ lên, thực sự là một đòi hỏi hà khắc. “Mạnh mẽ lên”, “Gắng gượng lên”, “Cố lên nào”, những lời động viên như thế lắm lúc còn gây tổn thương hơn là mắng mỏ.

Tôi đã cố hết sức rồi, còn muốn tôi mạnh mẽ thế nào nữa?

Bản thân Karan cũng từng muốn gào lên như thế. Những lời động viên sáo rỗng cùng những lời chỉ trích thật tàn nhẫn, nông cạn và thô lỗ.

Karan hiểu điều đó. Nhưng bà vẫn phải nói, “Renka, em còn Lily và đứa bé trong bụng nữa. Em là một người mẹ, phải mạnh mẽ lên. Muốn khóc thì lúc nào cũng được, nhưng bây giờ không phải là lúc buông thả bản thân mà khóc bù lu bù loa, đúng không? Em phải tươi tỉnh lên mới được.”

Renka chớp mắt, nuốt nước bọt rồi ngồi thẳng lưng lên, “Thưa tiền bối, em hiểu rồi ạ.”

“Em hiểu là tốt rồi. Sau này chú ý nhé.”

“Vâng.”

Lily hết nhìn mẹ rồi lại nhìn Karan.

“Dì ơi, dì là tiền bối của mẹ con ạ?”

Renka nhẹ nhàng ôm vai con gái mình, “Đúng vậy. Dì là tiền bối hướng đạo nhân sinh của mẹ đấy. Sau này chắc chắn còn phải học hỏi dì nhiều.”

“Thế hóa ra dì già lắm rồi ạ?”

Karan và Renka nhìn nhau rồi cùng phá ra cười.

“Quá đáng quá nha Lily. Dì không già đến thế đâu, chỉ hơn mẹ con..ưm, có tám tuổi thôi... Chậc, đúng là già thật nhỉ.”

“Chị Karan thật tình!” Renka nở nụ cười, lau đi những giọt lệ đọng nơi khóe mắt. “Chị Karan à, em thực sự rất biết ơn chị. Nếu chỉ có một mình, em không biết phải làm sao nữa? Chắc em chỉ biết khóc thét lên thôi.”

“Em đâu yếu đuối đến thế. Cho dù không có chị nhắc nhở, em cũng sẽ khôi phục sự mạnh mẽ của một người mẹ. Hơn nữa... Renka này, có lẽ em sẽ nghĩ chị chỉ đang an ủi em thôi, nhưng chúng ta cứ đợi anh Getsuyaku xem sao. chị thấy còn quá sớm để tuyệt vọng mà.”

Có lẽ đây thực sự chỉ là một lời an ủi, là lừa mình dối người, nhưng đôi lúc chúng ta lại cần những lời an ủi kiểu ấy. Giống như cần thêm một thìa đường vào tách hồng trà vậy.

Renka đặt tách xuống, chậm rãi gật đầu, “Đúng, đúng vậy... chị nói phải. Vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng... Em sẽ tiếp tục đợi. Có thể ngày mai anh ấy sẽ về đến nhà thôi.”

“Đúng rồi.” Karan muốn thở dài.

Ngày nào chưa thể xác nhận an nguy của Getsuyaku thì ngày đó Renka vẫn phải chờ đợi chồng, Lily vẫn phải chờ đợi cha trở về.

Vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng. Thế nhưng đợi chờ mà chẳng có hi vọng, thật buồn biết bao.

Karan cảm nhận được Renka nắm lấy tay mình. Các ngón tay ấm áp và mềm mại.

“Chị Karan, em sẽ không gục ngã đâu. Thậm chí., dù chồng em không trở về... em và Lily... không, ba mẹ con em vẫn sẽ tiếp tục sống. Em sẽ sinh con của anh Getsuyaku ra và nuôi nấng nó nên người.” Anh mắt Renka đầy nghị lực, không đọng lại chút dấu vết nào của những giọt nước mắt ban nãy nữa. “Có chị ở bên cạnh động viên, em sẽ ổn thôi. Em sẽ làm tất cả những gì có thể. Bởi vì em là một người mẹ mà.”

“Renka!” Karan vòng tay qua cần cổ thon gầy của Renka, “Em là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”

Hỡi định mệnh, hãy nhìn đi, nhìn xem chúng tôi kiên cường nghị lực đến nhường nào. Chúng tôi sẽ không bị nuốt chửng, chúng tôi nhất định sẽ đứng vững và tiếp tục sống. Hỡi định mệnh, hỡi NO.6, chúng tôi sẽ không để các ngươi mặc sức giày xéo đâu.

“Chị Karan, thật ra em còn lo cho một người nữa.” Giọng Renka trở nên nặng nề.

“Anh Yoming phải không?”

“Vâng. Em thực sự không biết anh ấy định làm gì. Em thấy bất an lắm. Vừa rồi anh em có đến đây, đúng không?”

“Ừ, anh ấy có ghé sang.”

“Trông anh ấy thế nào?”

“Chà... trông rất phấn khích.”

Có tiếng thét.

Tiếng thét từ bên ngoài vọng vào, liền đó là tiếng người rơi đánh thình xuống mặt đường. Karan bật dậy, lao ra cửa. Bà nhìn qua mành. Dưới ánh đèn đường, vài người đàn ông đang ngồi thụp trên đường, còn có một phụ nữ mũm mĩm đang ôm lấy một cậu trai. Karan biết họ. Người phụ nữ là Koka, chủ một quán rượu. Cậu trai bà đang ôm hình như là con thứ hai của bà. Cậu ta rất giống mẹ, tính tình cởi mở, phụ việc trong quán rượu của mẹ. Thỉnh thoảng cậu ta có ghé tiệm của Karan. Chỉ mới vài hôm trước thôi, cậu ta đến, cười bảo rằng “Mẹ cháu thích ăn lắm” rồi mua hết mấy ổ bánh mì bơ trên quầy. Karan không biết tên cậu ta là gì, nhưng bà nghe bạn bè cậu gọi cậu là “Appa tốt bụng”.

Một bên mặt Appa toàn máu, hai mắt nhắm nghiền, dựa vào người mẹ. Cậu nằm bất động, có vẻ như không còn thở nữa. Karan vội vã phóng ra đường, “Chị Koka, có chuyện gì vậy?”

“Ôi, Karan ơi! Con trai tôi... con trai tôi bị bắn rồi.”

“Ai đã làm thế?”

Một trong những người đàn ông ở đó giơ nắm đấm lên, “Là quân đội. Quân đội xả súng vào chúng tôi.”

Karan thấy như sét đánh ngang tai. Bà tưởng như mình đã ngã lăn ra phố. Nhưng thực tế, bà đang siết chặt nắm tay, dồn sức xuống chân để đứng vững.

Quả nhiên. Quả nhiên là vậy.

“Quân đội? Anh đang nói gì vậy? Ở NO.6 làm sao có quân đội được!” Koka gào lên trong nước mắt.

“Lực lượng lẽ ra không có nhưng lại sờ sờ ra đấy thôi! Bọn chúng không mặc đồng phục của Cục Trị an mà được trang bị vũ trang. Rồi... rồi bọn chúng... bọn chúng xả súng vào chúng tôi.”

“Đợi đã! Anh nói rõ ràng hơn đi. Các anh đã đến Tòa thị chính à?”

“Đúng vậy. Có một lời kêu gọi được phát tán trên mạng. Cho nên chúng tôi đến đó...”

“Một lời kêu gọi...”

“Liên quan tới căn bệnh quái lạ đáng sợ lây lan gần đây. Cư dân lần lượt bỏ mạng, nhưng chính quyền vẫn bình chân như vại. Hơn nữa, thị trưởng và bọn quan chức cấp cao giữ rịt vắc xin chữa trị cho mình, mặc kệ dân đen chúng ta, làm sao chúng ta chấp nhận được? Thế nên mọi người mới tụ tập ở Giọt Trăng. Người đông như kiến, hình như cư dân khắp nơi trong thành phố đều hưởng ứng lời kêu gọi. Có cả người ở Kronos nữa. Mọi người cùng nhau tới Giọt Trăng để gặp thị trưởng. Lời kêu gọi trên mạng nói chúng ta phải tự bảo vệ tính mạng của mình, phải lấy được vắc xin. Không, không chỉ có thế...”

Anh ta nghẹn ngào, lại vung vẩy nắm đấm.

“Chúng ta đã luôn bị ngược đãi, không phải sao? Điều kiện sống của chúng ta chẳng bằng một nửa, không, chẳng bằng một phần mười so với cư dân ở Kronos. Rõ ràng đều là công dân mà chúng ta lại bị đối xử tàn tệ. Vốn dĩ chúng ta chẳng làm được gì, chỉ đành nhẫn nhịn sống qua ngày. Nhưng tôi không nhịn được nữa! Căn bệnh quái ác đó lây lan nhanh kinh khủng mà bọn chúng chẳng làm gì hết, còn định vứt bỏ chúng ta nữa. Thật tàn bạo!”

Một người đàn ông khác đứng dậy. Máu thấm qua mảnh vải quấn quanh trán anh ta.”Đúng vậy! Bọn chúng xem chúng ta là thứ gì chứ!?”

“Các anh kể rõ tình hình cho tôi biết trước đã. Mọi người đã tụ tập ở Giọt Trăng, rất đông người, sau đó thì quân đội xuất hiện, đúng không?”

“Đúng vậy. Thật đáng sợ! Có cả xe bọc thép nữa! Một cái xe hình thù kì cục, màu vàng kim sậm, chắc là xe bọc thép rồi. Tuy lần đầu trông thấy thứ đó, nhưng tôi chắc chắn là xe bọc thép! Một tốp lính vũ trang dàn hàng ngang trước xe, chắn trước mặt chúng tôi, lặp đi lặp lại, ‘Cảnh cáo! Lập tức giải tán!’”

Nỗi sợ ánh lên trong mắt anh ta.

“Dù vậy, đám đông vẫn không giải tán. Dù một số người bỏ chạy nhưng phần đông vẫn hô hào tiến lên. Chúng tôi không ngờ... sẽ bị tấn công. Mọi người đều là công dân, không chỉ dân Lost Town mà còn các khu khác, cả dân Kronos nữa. Cư dân Kronos chẳng phải toàn nhân tài với người nhà của họ sao? Không thể tin nổi chính quyền thành phố lại sử dụng vũ lực với công dân.”

“Nhưng chính quyền đã làm vậy.”

Xả súng vào cư dân, không chút do dự.

Chế ngự những kẻ bất mãn.

Trừng phạt những kẻ phản kháng. NO.6 đã phơi bày bản chất của nó, lột bỏ lớp mặt nạ đẹp đẽ trước kia.

Nổi loạn thì phải chết.

Chống đối sẽ bị đàn áp.

“Lúc bị bắn vào đầu, Appa đứng ngay bên cạnh tôi... thậm chí chẳng kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn ra rồi. Ai nấy đều hoảng loạn, tranh nhau chạy trốn... Khủng khiếp lắm. Chúng tôi thay phiên nhau cõng Appa, hối hả tháo chạy. Hoàn hồn lại thì đã ở đây rồi.”

Koka ngửa mặt kêu khóc, “Trời ơi, cơ thể con tôi đang lạnh dần! Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Con tôi!”

Tiếng khóc than của một người mẹ chìm vào đêm đen.

“Này! Có vẻ như mọi người lại tụ tập trước Giọt Trăng nữa kìa.”

Một người đàn ông đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính xách tay bỗng cao giọng hô hoán. Tất cả mọi người, trừ Koka, quay lại nhìn gã.

“Có vẻ lần này số người đã đông gấp đôi, không, gấp ba vừa rồi. Tất cả đều là vì vắc xin. Đông người thế này thì Cục Trị an hay quân đội cũng đành bó tay thôi. Chúng đâu thể giết sạch cư dân được. Trên mạng đang kêu gọi mọi người hãy nhanh chóng tới Giọt Trăng để đàm phán với thị trưởng.”

“Mọi người thực sự... đang tụ tập sao?”

“Đúng vậy. Mọi người lại tụ tập ở Giọt Trăng rồi. Lần này nhất định phải lôi cho được thị trưởng ra. Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng ta, sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa.”

Giọng gã vô cùng phấn khích. Mắt dán vào màn hình máy tính.

“Đúng vậy, đây là cơ hội duy nhất.”

“Cùng đến đó lần nữa nào. Chúng ta không thể để Appa ra đi vô nghĩa như thế được. Nếu bỏ cuộc thì Appa đã chết vì cái gì chứ?”

“Không chỉ Appa, cả anh em họ và mẹ tôi cũng mất mạng vì căn bệnh đó. Chúng ta không thể để những người đã khuất hi sinh vô ích được.”

“Em gái tôi cũng chết rồi. Nó ra đi rất chóng vánh. Tôi đã oán hận biết nhường nào. Nếu như có vắc xin, nếu chính quyền thành phố chịu nhúc nhích, em tôi sẽ không chết.”

“Đúng vậy, đi thôi.”

“Đi thôi!”

Nhóm đàn ông nhất loạt đứng dậy, nhìn nhau rồi đi mất dạng. Chỉ còn người phụ nữ và cậu thanh niên đã khuất ở lại.

“Con trai tôi chết rồi. Thằng bé bỏ lại tôi, ra đi một mình rồi.”

Koka tiếp tục than khóc. Giọng nói của bà lướt qua mặt đất rồi trườn lên chân của Karan.

Quả nhiên là vậy. Quả nhiên đã có người chết. Rồi sẽ còn nhiều người hơn nữa phải hi sinh.

“Chị Karan...” Sau lưng vang lên tiếng gọi run run của Renka. “Xảy ra chuyện gì thế này? Lời kêu gọi trên mạng... lẽ nào là do anh Yoming lan truyền?”

Karan quay lại, nắm lấy vai Renka, “Làm thế nào để liên lạc với Yoming? Có cách gì không?”

Renka lắc đầu, “Không ạ. Em không thể liên lạc với anh ấy qua điện thoại lẫn email, hình như anh ấy cố tình cắt đứt liên lạc với chúng ta.”

“Vậy...”

“Mẹ ơi? Dì ơi?”

Lily trỏ tay về phía đầu đường. Người túa ra từ tất cả các khu phố, tạo thành đám đông đen kịt.

“Đến Tòa thị chính, đến Giọt Trăng.”

“Chúng ta phải lấy bằng được vắc xin.”

“Không thể để bọn họ bỏ mặc chúng ta được.”

“Không sai! Họ coi chúng ta là gì chứ?”

“Đi nào, mọi người. Chúng ta phải đoàn kết lại.”

Tiếng la hét, tiếng bước chân hòa quyện vào nhau, hóa thành tiếng gầm giận dữ.

Nguồn sức mạnh ấy ẩn chứa ở đâu trong thành phố này?

Tại sao cư dân lại ngoan ngoãn phục tùng và ngây thơ như vậy?

Yoming từng giận dữ, khinh khinh nói rằng, dàn NO.6 thậm chí không có nổi sức mạnh để nghi ngờ.Họ quen với việc chẳng nghĩ gì hết, chỉ lựa chọn đường dễ đi nhất.

Thế nhưng, giờ đây ngọn lửa phẫn nộ của các cư dân lại đang bốc cao, đã sắp chạm ngưỡng bùng nổ. Hòa ra bên trong họ là một nguồn sức mạnh to lớn nhường vậy. Những người dân này vốn chẳng nung nấu bất bình, bất an, hay bất mãn gì với NO.6, nhưng tận sâu trong lòng họ vẫn có một xoáy nước ấp ủ sức mạnh này. Thứ phải ngủ yên ở nơi sâu thẳm lại sắp sửa bùng phát như một phép màu.

Có thể thế giới sẽ thực sự thay đổi. Có thể lắm... Nhưng không nên theo cách này. Không nên là một phép màu nhuốm đầy máu tươi và đau khổ.

Yoming dự đoán NO.6 sắp sụp đổ, và đang kêu gọi hủy diệt thành phố Thánh. Nhưng lại không đả động gì tới việc tái kiến thiết. Sau khi NO.6 bị hủy diệt, trên mảnh đất này sẽ là cái gì, chúng ta phải xây dựng một thế giới ra sao. Yoming hoàn toàn phớt lờ.

Karan áp tay lên ngực, trái tim bà đang đập dồn dập.

Giữa tiếng hò reo của đám đông, tiếng khóc than của Koka như vỡ ra thành từng mảnh, chẳng lọt tới tai ai.

“Renka, hai mẹ con vào trong tiệm đi. Đóng chặt cửa lại. Em với Lily cứ ở gian sau, tuyệt đối đừng ra ngoài.”

“Còn dì thì sao?”

Karan khom xuống nói với Lily, “Dì phải đưa bác Koka về nhà. Dì sẽ về nhanh thôi. Con hãy chăm sóc mẹ khi dì đi vắng nhé?”

“Vâng ạ!”

Karan hôn má Lily và nhắm mắt lại một lúc. Trong đầu bà hiện ra nụ cười của Shion. Bà hít một hơi sâu, đưa hương đêm vào tâm khảm.

Rồi mở mắt.