← Quay lại trang sách

Chương 2 Chỉ một lần

Những người nhát gan cứ mãi nghĩ về cái chết cho đến khi họ chết đi.

Còn những người dũng cảm chỉ có đúng một lần nếm trải mùi vị cái chết. Những điều thần bí trên thế gian này ta có thể nghe thấy rất nhiều, nhưng trên tất cả, điều không thể lý giải nhất chính là nỗi sợ đối với cái chết. Không ai có thể thoát khỏi cái chết. Thời khắc phải tới rồi sẽ tới. Không gì hơn.

— Bi kịch của Julius Caesar, William Shakespeare

Trên đường tràn ngập người.

Hàng trăm hàng nghìn người đang đổ về một hướng, hệt như dòng chảy của một con sông. Không, một con sông sẽ uốn lượn chậm rãi, chứ không đằng đằng sát khí như thế này.

Karan tựa sát lưng vào tường, đưa mắt nhìn dòng người. Những ngôi nhà nhỏ dọc bên đường đều đóng cửa kín mít, tắt đèn tối om.

Họ đang im lặng trốn trong nhà mình? Hay đang ở đâu đó trong dòng người này?

Lưng Karan truyền tới cảm giác lạnh lẽo của căn nhà không một bóng người.

“Đi thôi, tới Giọt Trăng!”

“Chúng ta cũng có quyền được sống sót!”

“Lôi thị trưởng ra đây! Tại sao các người lại chĩa súng vào công dân?”

“Không thể tha thứ được!”

Karan nghe thấy dòng người nói thế. Sau đó là tiếng giận dữ, tiếng gào thét, tiếng hưởng ứng, một loạt âm thanh trộn lẫn vào nhau, vang lên không dứt.

Trong biển âm thanh đó chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp, khiến Karan cảm thấy cơ thể mình sắp bị hất văng lên cao. Bà dồn sức vào hai chân, cố gắng đứng vững, đồng thời dán chặt lưng vào tường. Nếu không làm vậy, bà sợ cả cơ thể và tâm trí mình sẽ bị cuốn vào dòng chảy đó, vào xoáy nước đó.

“Ối!”

Đột nhiên, bà nghe thấy một tiếng kêu lớn. Tiếng kêu đó xé rách sự huyên náo, xuyên thẳng vào màng nhĩ.

Phía trước Karan, một người đàn ông mập mạp đang ôm gáy, ngã vật sang một bên. Ngay lập tức, tiếng kêu la của mọi người ngừng bặt.

“Giúp, giúp với… Giúp tôi với, ai đó… làm ơn giúp tôi với!”

Người đàn ông đứng dậy, lảo đảo vài bước rồi lại ngã xuống. Mái tóc của anh ta nhanh chóng bạc phơ, cơ thể dần khô quắt lại, rồi không động đậy nữa.

“Lại thêm một nạn nhân nữa rồi!”

“Lần tới sẽ đến lượt chúng ta mất!”

“Làm gì đi! Nhanh lên, mau làm gì đó đi!”

Những tiếng gào thét làm không khí xáo động. Dòng người lại bắt đầu di chuyển. Không một ai dìu người đàn ông đã ngừng thở kia ra khỏi dòng người. Họ bước qua xác anh ta, giẫm lên, hoặc bước tránh đi. Họ chỉ chăm chăm tiến về phía trước.

Mặc dù đang là một đêm chớm xuân còn lạnh, nhưng người nào người nấy mặt đầy mồ hôi.

Karan cũng cảm nhận được mồ hôi đang chảy trên má mình. Cổ họng khát khô. Không biết có phải do thiếu máu không, bà thấy tay chân mình mỗi lúc một chậm chạp, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Bà cắn chặt môi.

Mình phải trở về. Lily và mọi người đang đợi.

Dán chặt lưng vào tường, ngược hướng với dòng người, Karan đi về phía tiệm bánh của mình.

Tiệm bánh hoàn toàn chìm trong bóng tối. Bà đi vào con hẻm, vòng ra sau nhà. Có ánh đèn tù mù. Đây là nhà kho của tiệm, đồng thời là phòng ngủ của Shion trước kia. Hằng ngày bà vẫn quét dọn nơi này, để bất cứ lúc nào Shion trở về cũng có chỗ ngủ sạch sẽ.

Căn phòng đang được thắp sáng.

Phù… Karan giật mình vì chính tiếng thở dài của mình. Dường như người bên trong nghe thấy tiếng thở dài của bà, cánh cửa nhà kho hé ra. Một khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn nhòm ra ngoài, cẩn trọng quan sát bốn phía.

“Lily.”

“Dì!” Lily chạy ào ra. “Đúng là dì rồi! Con cảm giác là dì đang ở bên ngoài mà!”

Karan ôm lấy Lily. Bà suýt bật khóc khi ôm thân thể bé nhỏ mềm mại và ấm áp đó vào lòng.

“Bác Koka không sao chứ ạ?”

“Ừm…”

“Bác ấy có khóc không ạ?”

“Có.”

Karan vừa đưa người mẹ có đứa con trai bị bắn chết về nhà. Bên cạnh thi thể của con trai, Koka ngồi thừ ra, ánh mắt vô hồn, dường như đã quên mất việc khóc.

Dùng từ ngữ nào để an ủi cũng không có ý nghĩa gì cả.

Nếu Shion gặp chuyện tương tự…

Mới nghĩ thôi ngực Karan đã thắt lại vì đau đớn. Sự tuyệt vọng của Koka truyền sang cho bà. Chính vì thế, bà chẳng biết phải nói gì với người mẹ bất hạnh ấy.

“Bác Koka hay cười lắm, tiếng cười của bác rất vang luôn.”

“Ừm, đúng rồi.”

“Sau này bác ấy có còn cười với bọn cháu nữa không ạ?”

Lily tiu nghỉu. Karan không thể trả lời cô bé. Làm sao để vượt qua nỗi tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất đây?

Karan sờ vào túi áo.

Trong túi có ba bức thư do Shion và cậu thiếu niên tên Nezumi gửi tới, gọi là thư nhưng đều rất ngắn do viết vội.

Mẹ, con xin lỗi. Con vẫn còn sống.

Shion không sao, xin hãy yên tâm. Hiện đã trốn đến West Block, hãy chú ý mạng lưới giám sát của Cục, trả lời thư cho lũ chuột. Màu nâu là an toàn, màu đen là nguy hiểm. Nezumi.

Nhất định sẽ tái ngộ. Nezumi.

Mấy bức thư này đã động viên bà, giúp bà gắng gượng tới ngày hôm nay.

Còn Koka phải nương tựa vào đâu để sống tiếp quãng đời còn lại đây?

Bà không biết nữa.

Bà không thế trả lời câu hỏi của Lily.

“Dì ơi?”

Lily ngẩng đầu nhìn bà. Karan gật đầu, cười gượng.

Xin lỗi Lily. Dì đã sống lâu hơn con bao nhiêu năm và vẫn chẳng thể trả lời câu hỏi của con.

Trong phòng vang lên tiếng động nhỏ.

“Lily, Renka đâu? Mẹ con đâu?”

“Mẹ đang xem máy tính, có bác con trên đó.”

“Yoming?”

Nắm lấy tay Lily, Karan đi vào trong rồi khóa cửa lại.

Căn phòng là nhà kho nên chất đầy những bao lúa mì, đường và nho khô, cùng với những lọ mứt và mật ong được xếp thành hàng.

Giường của Shion nằm trong góc, cạnh một cái bàn cũ. Bàn của Shion. Trong ngăn kéo cất bài tiểu luận dang dở mà Shion phải nộp.

Renka đang cúi người, chăm chú nhìn màn hình máy tính đã lỗi thời.

“Renka.”

Nghe tiếng gọi, cơ thể gầy gò của Renka khẽ run lên. Cô quay lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt cô tái nhợt, không còn một giọt máu.

“Chị Karan…”

“Renka, em sao vậy? Có chuyện gì thế?”

“Chị Karan, anh trai em…” Renka lảo đảo đứng dậy. “Chị xem đi.”

Cô chỉ vào màn hình máy tính.

Trên màn hình là hình ảnh cùa Yoming. ông giơ cao nắm đấm, biểu cảm vô cùng dữ tợn. Đây chắc chắn là Yoming, nhưng lại trông như một người hoàn toàn khác vậy.

“Ngay bây giờ, hãy cùng đứng lên! Nếu không vùng lên và phá hủy mọi thứ, chúng ta sẽ mãi mãi là nô lệ. Đúng thế, là nô lệ! Mọi người nhận ra rồi chứ? Cái thành phố này, NO.6, ẩn chứa biết bao nhiêu điều dối trá? Còn chúng ta đã bị áp bức, bóc lột một cách vô lý đến mức nào? Từ xưa đến nay, từ rất lâu rồi, chúng ta đã luôn bị bóc lột! Lịch sử của thành phố này nhuốm đầy máu tanh. Để tôi nói cho mọi người nghe, vì chúng ta khiếu nại, phản đối, vì chúng ta đi ngược lại ý kiến của bọn cầm quyền, mà hàng trăm sinh mạng đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong bóng tối! Phải đưa tất cả ra ngoài ánh sáng! Mọi người hãy nhìn đây!”

Yoming quay lại nhìn bức tường sau lưng, vung vẩy tay.

Trên đó xuất hiện rất nhiều gương mặt.

Có người trẻ, người già, thiếu niên, thiếu nữ, và thậm chí là cả trẻ sơ sinh. Cô gái trong bộ váy cưới, anh công nhân cơ thể cường tráng, quý ông già nua với vẻ cẩn trọng, bà lão đang mỉm cười, đứa trẻ đang say giấc, cô bé vừa cười vừa chạy, người phụ nữ trung niên đang cúi nhìn, bác sĩ trẻ đang cầm ống nghe… vô số gương mặt lần lượt hiện ra.

Lòng ngực của Karan đập từng hồi vang dội.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Có cả Shion nữa.

Ảnh chụp chính diện, Shion đang nở nụ cười bẽn lẽn. Chính Karan đã chụp bức ảnh đó vào sinh nhật đầu tiên của Shion sau khi họ chuyển đến Lost Town.

“Thôi mà, con lớn rồi còn chụp ảnh gì nữa…”

“Tại sao không? Để kỉ niệm mà.”

“Con không thích chụp ở bên ngoài đâu.”

“Ôi chao, mẹ không ngờ con trai mẹ lại dễ xấu hổ thế đấy.”

Hai mẹ con đã vừa cười đùa vừa chụp ảnh như thế.

“Tôi muốn biết con trai cô là một cậu bé như thế nào, mặt mũi ra sao. Cô có thể cho tôi xem ảnh không?”

Vì Yoming năn nỉ nên bà đã cho ông xem bức ảnh đó. Không biết ông sao chép nó từ lúc nào.

“Hãy nhìn những người này đi! Những người bị nhân viên Cục Trị an dẫn đi và không bao giờ quay trở lại nữa. Họ bị NO.6 giết chết. Trong khi mọi người chẳng hay biết gì, bọn cầm quyền đã âm thầm xóa sổ những kẻ gây bất lợi cho chúng. Mọi người ở đây chẳng biết gì hết, phải không? Đúng thế, mọi người không biết gì cả!

“Nhưng tôi sẽ không trách mọi người. Bởi vì cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của NO.6, của bọn cầm quyền và cả thị trưởng. Câu hỏi đặt ra là từ bây giờ chúng ta sẽ làm gì. Tôi không phải đang kể chuyện quá khứ. Tôi đang nói về hiện tại. Ngay lúc này đây, khi tôi đang nói, vẫn có người phải chết. Chết đi một cách đáng sợ. Căn bệnh kinh khủng ấy đang càn quét khắp thành phố. Vô vàn người dân lương thiện và vô tội đã trở thành vật hi sinh.

“Vậy mà bọn cầm quyền chẳng hề có lấy một biện pháp nào. Chúng chỉ biết đến bản thân, tiêm vắc xin cho mình rồi cứ thế sống vô tư lự. Mọi người có biết có một lượng vắc xin đang được cất giữ tại Giọt Trăng không? Thế nhưng, bọn cầm quyền lại che giấu điều đó. Chúng không định cho chúng ta, những công dân của thành phố, sử dụng số vắc xin đó. Chúng bảo rằng loại vắc xin đó đã tiêu tốn rất nhiều tiền của và công sức mới chế tạo ra, nên không thể sử dụng bừa bãi. Nghe có nực cười không?

“Bây giờ tôi sẽ công bố một sự thật còn đáng ngạc nhiên hơn nữa. Đó là sự thật tôi đã điều tra suốt nhiều năm qua, một sự thật đáng sợ. Bọn quan chức cấp cao của NO.6, mà đứng đầu là thị trưởng, đã dự đoán được tình hình hiện nay từ lâu. Chúng biết căn bệnh lạ sẽ hoành hành khắp NO.6. Chính vì vậy, chúng đã âm thầm tiến hành chế tạo vắc xin tại một nơi bí mật. Và số vẳc xin đó chỉ dùng để cứu một số người nhất định trong trường hợp khẩn cấp. Còn nữa, hãy nhìn xem! Hãy mở to mắt ra nhìn đi! Xem điều gì đang xảy ra này!”

Trên bức tường màu trắng hiện lên hình ảnh một đám đông. Họ chen chúc ở Giọt Trăng, mặt mày đờ đẫn, miệng la hét gì đó. Một tia sáng màu đỏ chợt lóe lên. Đám đông đồng loạt trở nên kinh hãi, bỏ chạy tán loạn. Tiếp đó là hình ảnh những người đầy máu ngã xuống quảng trường cùng với quân lính được trang bị súng ống. Có vẻ chiếc máy quay cỡ nhỏ được lắp đặt lén nên hình ảnh nhòe nhoẹt và liên tục rung lắc.

“Đây là cái gì? Mọi người có biết không?”

Giọng Yoming to hơn, vang hơn.

“Đúng thế. Đồng bào của chúng ta đã bị giết. Họ bị giết như sâu bọ. Bọn cầm quyền đã chĩa mũi súng về phía người dân. Việc làm này có đáng được tha thứ không? Không có lý do gì để tha thứ cả. Chúng ta không thể tha thứ cho những gì chúng đã làm. Mọi người, hãy cùng nhau vùng dậy! Hãy cướp lấy chính quyền về tay chúng ta, từ Giọt Trăng đã mục nát! Kể từ nay, chúng ta sẽ không để ai chà đạp nữa. Kể từ nay, chúng ta sẽ không nhẫn nhịn sự áp bức nữa. Chúng ta là con người! Hãy giành lại tự do và an toàn của chúng ta! Hãy đấu tranh, đấu tranh, đấu tranh, hỡi mọi người! Hãy cầm vũ khí lên và nổi dậy! Hãy bao vây Giọt Trăng! Phá hủy NO.6! Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!”

Tiếp đó là tiếng hò hét tưởng chừng như bất tận. Renka ngắt nguồn điện. Cô choáng váng ngồi sụp xuống sàn nhà.

“Cứ cách năm phút là màn diễn thuyết của anh ấy lại được phát.”

Renka ôm lấy cái bụng hơi nhô lên của mình, miệng méo xệch. Âm thanh ồn ào ngoài đường cái càng lúc càng dữ dội, tựa như những con sóng xô bờ, lao thẳng vào Karan và Renka.

Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!

Vùng dậy, vùng dậy, vùng dậy, vùng dậy!

“Chị Karan, anh em làm sao vậy? Sao anh ấy lại nói những lời như thế? Sao anh ấy lại hét lên như thế?” Renka ôm mặt bằng hai tay.

“Mẹ.” Lily nhích lại gần, khẽ đặt bàn tay lên đầu gối mẹ. “Mẹ, mẹ đừng khóc!”

“Mẹ không sao, Lily. Mẹ không có khóc. Nhưng, nhưng mà, mẹ thấy sợ. Người anh từng rất dịu dàng đó… cứ như biến thành một người khác… Không, anh ấy đã thay đổi rồi. Kể từ khi chị dâu và cháu trai bị chính quyền đưa đi rồi không rõ tung tích, anh ấy đã thay đổi… Lúc đó trong lòng anh ấy…”

“Trả thù.”

Karan nói thế, Renka ngẩng mặt lên, miệng hé ra, như một con cá vàng thiếu dưỡng khí.

“Yoming muốn trả thù NO.6. Anh ấy luôn nung nấu ước vọng xóa sổ thành phố…”

“Phải.”

Renka trả lời. Giọng nói khàn đi.

“Vâng, đúng thế, chị Karan. Dù anh ấy không nói gì cả, chưa một lần em nghe thấy hai chữ ‘trả thù’ từ miệng anh ấy, nhưng em hiểu. Vì là em gái anh ấy nên em có thể hiểu cớ sao anh ấy lại thay đổi, kể cả quyết tâm trả thù của anh ấy nữa. Vì vậy, em đã luôn lo lắng. Trong nỗi sợ khôn cùng, em đã luôn cầu nguyện ngày này đừng tới…”

Môi Renka run lên, đôi mắt to đẫm lệ, khuôn mặt mỗi lúc một trắng bệch.

Karan nhìn sang màn hình máy tính đã tắt ngúm.

Nói dối.

Bà nghĩ.

Không phải tất cả, nhưng một nửa bài diễn thuyết của Yoming là lời nói dối.

Chính quyền quản lý cư dân triệt để, thống trị một cách tàn nhẫn và ích kỉ là sự thật. Việc phần lớn người dân, bao gồm cả Karan, bị che mắt, sống mà không hay biết gì cũng là sự thật. Việc rất nhiều người trở thành vật hi sinh, căn bệnh lạ lan rộng như lửa cháy trên đồng cỏ khô, hay việc nhà cầm quyền không thể đưa ra bất kì biện pháp hiệu quả nào, cả việc nổ súng vào người dân, đều là sự thật.

Thế nhưng, việc chính quyền đã dự đoán trước được tình huống ngặt nghèo rằng sẽ có vô số người dân ngã xuống vì căn bệnh lạ, rồi âm thầm chế tạo vắc xin là nói dối. Nếu là sự thật, không có lý do gì để họ không tiến hành tiêm vắc xin cho người dân. Nếu ở Giọt Trăng có vắc xin dự trữ thì việc giấu rịt không tiêm ngừa cho công dân là điều bất hợp lý.

Giết người dân, họ được lợi gì? Chẳng phải tình hình sẽ càng tệ hơn sao? Chính vì không có vắc xin nên thành phố mới rơi vào tình trạng tồi tệ như hiện nay.

Hơn nữa, hơn nữa, Shion không như Yoming nói.

Shion sẽ trở về.

Shion không phải là “người không bao giờ quay lại nữa.”

Những lời nói của Yoming một nửa là sự thật, một nửa là bịa đặt.

Ở Giọt Trăng không hề có vắc xin.

Yoming nói dối. Yoming bịa đặt.

Yoming gieo nỗi sợ vào lòng người dân, từ đó thao túng, kích động, làm tăng sự bất mãn của họ dành cho NO.6.

Yoming, không được đâu. Anh sai rồi.

Hình ảnh Koka ngồi bất động bên xác con trai, đôi mắt đau đớn đến thất thần, hiện lên trong đầu Karan.

Người bắn chết con trai của Koka là bọn lính. Nhưng, Yoming cũng là nguyên nhân dẫn tới sự tình này. Yoming không thể thoái thác trách nhiệm trong cái chết thảm khốc của cậu thanh niên được mọi người gọi là “Appa tốt bụng”.

Sự thật là vô giá. Sự thật đáng quý khi đó là sự thật. Chỉ có sự thật mới khiến thế giới phải rúng động. Thế nhưng, giờ đây, Yoming không nói lên sự thật, ông bóp méo sự thật cho vừa vặn với ý đồ của bản thân.

“Anh em thay đổi mất rồi.”

Renka than khóc.

“Từ sau khi chị dâu mất tích, anh ấy dần trở nên khác lạ. Rồi vụ náo loạn này nổ ra, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi.”

“Ừm…”

Yoming luôn chờ đợi. Ông nuôi dưỡng thực lực và chờ đợi, nhưng không phải để giành lấy vinh quang cho bản thân, mà chỉ trông chờ cơ hội trả thù NO.6 mà thôi.

Và ông đã nắm được thời cơ tuyệt hảo.

“Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!”

Những tiếng thét dội vào tai, cứ vang vọng mãi như thể có hiệu ứng âm thanh hỗ trợ, khiến lòng người càng sôi sục. Karan đặt hai tay trước ngực.

Không được đâu, Yoming. Anh sai rồi. Lôi kéo nhiều người vô can thế này để làm gì? Anh sẽ đạt được gì trên sự hi sinh của họ? Anh có nhìn thấy không? Có nhìn thấy hết người này tới người khác đang đổ máu và ngã xuống không? Anh có biết được họ đã sống một cuộc đời như thế nào không?

Yoming, bây giờ không phải lúc để đấu tranh. Việc cần kíp nhất lúc này là tìm ra biện pháp đối phó với căn bệnh lạ quái ác đó càng sớm càng tốt.

Sinh mạng con người không phải là thứ có thể lợi dụng xong thì vứt đi, mà là thứ đáng được nâng niu bảo vệ. Nếu anh yêu vợ và con trai thì càng phải trân sự sống.

Yoming, ranh giới giữa một người bình thường và No.6, chẳng phải chỉ là có coi trọng sinh mạng hay không sao?

Và anh đang định vượt qua ranh giới đó.

Làm ơn, anh đừng nhân danh quần chúng, nhân loại hay cư dân thành phố nữa. Hãy nghĩ cho mọi người đi! Hãy nghĩ cho tôi, Renka, Uly, Koka, Getsuyaku và những người mà anh chưa từng quen biết nữa!

Anh không phải là NO.6. Anh chỉ là một con người thôi Không phải sao?

“Chị Karan.” Renka gọi. Giọng cô yếu ớt như muốn hụt hơi.

“Gì vậy em?” Cả tiếng trả lời của Karan cũng bất lực quá đỗi.

“Em… em đã từng nghĩ, nếu chị và anh trai em rổ rí cạp lại, thì tốt biết mấy.”

“Thôi nào. Renka.”

“Có lẽ anh trai em thích chị đấy. Em đã từng ngờ không biết có phải anh ấy yêu chị rồi không. Vào bữa tối hễ mọi người nhắc đến chị là anh ấy nói ít hẳn, nhưng lại trông rất vui. Đã lâu rồi em chưa thấy nét mặt hạnh phúc đó của anh ấy.”

“Renka…”

“Chị và anh Yoming kết hôn, sau đó Shion quay về, con em chào đời, anh Getsuyaku và Lily sẽ bồng em bé sang nhà chị. Chị, anh trai em và Shion sẽ hôn chúc phúc cho em bé. Chị còn tặng bánh kem cho con em nữa. Tuy hơi vất vả, nhưng em và anh Getsuyaku sẽ mang tặng bánh hạnh phúc cho mọi người ở Lost Town để mừng ngày con em chào đời. Chúng em sẽ phân phát những chiếc bánh cuộn nhỏ chị tự tay làm, như biểu tượng hạnh phúc của chúng ta. Chúng em sẽ gói từng cái một và thắt một chiếc ruy băng đáng yêu, rồi chia sẻ niềm hạnh phúc ấy với mọi người. Em sẽ buộc ruy băng cho cả Lily và em bé. Em sẽ mặc cho em bé chiếc yếm màu trắng và mặc cho Lily chiếc tạp dề màu hồng phấn. Lily sẽ cầm một cái giỏ đựng đầy bánh hạnh phúc và đi xuống phố. Mọi người chắc sẽ luôn miệng nói ‘Chúc mừng chị Renka! Chúc mừng anh Getsuyaku, bé Lily!’, nhỉ chị nhỉ?”

“Renka.”

“Mong ước của em chỉ có vậy thôi. Không hề xa xỉ chút nào. Đúng không chị, như thế không gọi là xa xỉ, phải không chị Karan?”

“Ừ.”

Một ước mong thật giản dị.

“Vậy tại sao nó lại không trở thành hiện thực? Tại sao mọi thứ lại đổ vỡ và biến mất? Tại sao?”

Renka bật khóc nức nở. Lily ôm mẹ thật chặt bằng cả hai tay.

Một ước mong giản dị. Quá đỗi giản dị.

Nhưng, không thể trở thành hiện thực.

Vì chừng nào còn sống ở NO.6, tất cả mong ước đều chỉ như lâu đài cát. Chẳng mấy chốc liền đổ sụp.

Vậy, chúng ta nên làm gì?

Nên làm gì để có thể xây dựng cuộc sống giản dị của chúng ta trên một nền móng vững chắc mà không phải cát?

NO.6 nếu không phải là thành phố lý tưởng, vậy cái gì mới là lý tưởng? Chúng ta phải làm thế nào để tạo ra một thế giới hoàn toàn khác biệt với NO.6?

“Renka, anh Yoming chắc phải có vài người bạn thân chứ?”

“Vâng, chắc là có. Chắc là những người cùng cảnh ngộ mất đi người thân như anh ấy.”

“Có khả năng Yoming đang ở cùng những người đó. Chắc hẳn họ đã hành động cùng nhau.”

“Chắc thế.”

“Em có đoán được họ ở đâu không?”

Renka nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

“Em không biết. Nhưng có lẽ họ phải ở chỗ nào đó đại loại như một phòng thu âm dưới lòng đất. Phải có một số thiết bị nhất định mới phát tán được đoạn diễn thuyết kia.”

“Cũng phải. Nhưng mà, cả chị và em đều không biết đó là đâu. Không có cách nào để gặp được Yoming…”

“Chị Karan.”

Renka vươn tay tới. Karan nắm lấy bàn tay ấy.

“Làm thế nào bây giờ, chúng ta nên làm gì đây, chị Karan?”

Nỗi hoang mang của Renka truyền tới từ lòng bàn tay.

Dòng người trên đường vẫn đang ùn ùn kéo tới Giọt Trăng.

Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!

Phá hủy, phá hủy, phá hủy, phá hủy!

Giết, giết, giết, giết, giết!

“Hãy nghĩ xem, Renka.” Karan khẽ đặt tay lên bụng Renka, rồi lại chạm vào má Lily. “Chúng ta có hi vọng.”

“Gì cơ?”

“Hi vọng! Đứa bé trong bụng em và cả Lily, là hi vọng của chúng ta. Để những đứa trẻ này được sống trong một thế giới không dối trá, chúng ta phải gắng lên! Renka à, chúng ta còn có lũ trẻ! Vẫn chưa mất hết hi vọng đâu em!”

“Cả Shion nữa, phải không chị?” Renka gạt nước mắt, gật đầu và nói. “Shion cũng là hi vọng của chúng ta! Đó cũng là nguồn hi vọng lớn lao.”

“Đúng vậy! Cảm ơn em, Renka!”

“Anh Shion sắp về rồi!” Lily đột nhiên lên tiếng. “Anh Shion sắp về rồi! Con biết chắc mà!”

“Ôi, Lily.”

Karan ôm Lily lên, hôn vào má cô bé.

“Thật mà dì. Anh sắp về rồi.”

Shion… sắp về ư…

Hay quay về nhé, Shion, cả Safu nữa…

Bằng mọi giá, hãy bình an về nhà nhé!

Karan nguyện cầu như thế.

Lời cầu nguyện dành cho cả cậu thiếu niên mà bà chưa hề biết mặt tên Nezumi kia nữa.

Nezumi, tôi muốn gặp cháu. Muốn gặp cháu để cảm ơn trực tiếp, cảm ơn cháu đã luôn động viên tôi. Shion, Safu, Nezumi.

Các con đều là hi vọng, là niềm hi vọng lớn lao.

Hãy nhanh về đây nhé!

Tòa thị chính của NO.6, thường được người dân gọi bằng cái tên Giọt Trăng, đã bị bao vây.

Người dân thành phố đứng nhung nhúc trên quảng trường, tràn ra lòng đường, kích động hò hét. Những tiếng hét ấy hòa vào nhau, mạnh mẽ đến mức khiến cỏ cây lay động.

Thế nhưng âm thanh vang dội cỡ nào cũng không thể truyền tới phòng thị trưởng.

Phòng thị trưởng nằm trên tầng cao nhất, cửa sổ và tường đều được xử lý cách âm. Cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong phòng vẫn yên tĩnh như thường.

“Tại sao, tại sao lại thành ra thế này?” Thị trưởng ngoảnh lại, nắm đấm run lên từng hồi.

Sự yên lặng bị phá vỡ.

“Fennec, bình tĩnh lại! Nếu cả anh cũng hoảng loạn thì chúng ta biết làm sao đây?” Người đàn ông áo trắng tựa lưng vào ghế bọc da, bắt tréo chân.

Thật đúng là một tên nhát gan!

ông ta thầm than thở.

Từ xưa đã thế rồi. Một tên có dã tâm nhưng lại dễ sợ hãi và hèn nhát.

Ông ta đổi chân.

Nhưng cũng chính vì nhát gan nên tên này mới leo đến địa vị ngày hôm nay. Không dung thứ cho bất kì ai, cũng không tin tưởng người nào. Nghi ngờ tất thảy và hành động đầy cảnh giác. Không hổ danh là Fennec, loài cáo nhỏ nhất sinh sống ở sa mạc.

Thị trưởng bồn chồn đi tới đi lui. Giày chạm xuống tấm thảm dày, không phát ra tiếng động nào.

“Mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Cư dân chen chúc trước Giọt Trăng nhưng không phải để ăn mừng ngày lễ Thánh, ca tụng NO.6… Sao lại như vậy? Phải làm sao đây?”

Người đàn ông thở dài thườn thượt. Thị trưởng dừng lại, nhíu mày nhìn ông ta.

“Làm ơn đi, Fennec. Đừng cuống lên như thế! Anh cứ nói đi nói lại nào ‘Sao lại thế này’ rồi ‘Làm sao đây’ mãi. Tôi sắp chán ngấy rồi đấy.”

“Vậy anh trả lời đi! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?”

Giọng thị trưởng đều đều. Người đàn ông lại thở dài.

“Vì tính nửa vời của anh đấy.”

“Nửa vời? Tôi ư?”

“Đúng vậy. Anh điều động quân đội nhưng chỉ xua đuổi bọn dân đen kia bằng ít súng ống, quá nửa vời. Quân đội là con bài hiệu quả nhất để trấn áp lũ dân ngu muội đó, vậy mà anh lại sử dụng chẳng đâu ra đâu. Lẽ ra anh phải táo bạo, kiên quyết và thẳng tay hơn nữa.”

“Anh bảo tôi giết sạch người dân thành phố ư?”

“Trước khi giết, anh phải bắt chúng quỳ rạp dưới đất, tận hưởng cảm giác sợ hãi. Chúng sẽ phải vừa run rẩy vừa cầu xin tha thứ vì đã chống đối NO.6, chống đối anh. Có như vậy, chúng mới ngoan ngoãn phục tùng như lũ chó bị thiến, dù bị đối xử thế nào cũng chẳng thể nhe nanh ra nữa. Fennec, vẫn chưa muộn đâu, hãy điều động quân đội một lần nữa, để quân đội thổi bay lũ người đang tụ tập ở quảng trường! Với tình hình này, dù chúng ta sử dụng máy phát sóng siêu âm cũng chẳng sao cả. Chẳng phải chúng ta đã thử nghiệm thành công thứ đó ở West Block rồi sao?”

“Như thế có khác gì…” Thị trưởng nuốt nước bọt. “Như thế có khác gì khủng bố đâu?”

“Khủng bố? Anh nói gì nghe mà khôi hài thế? Tôi từng bảo rồi mà, anh là vua, là người thống trị NO.6. Đây là vương quốc nơi anh trị vì. Anh là hiện thân của chân lý. Chống đối anh cũng tức là báng bổ chân lý. Trấn áp bọn chống đối bằng vũ lực không phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Đừng nói nữa!”

“Này, Fennec. Anh đang sợ hãi điều gì vậy? Chẳng giống anh chút nào. Không phải anh vẫn luôn cư xử như một vị vua sao? Anh đã luôn vững tin mình là người được chọn, giữ vững niềm tin đó và sống đến tận bây giờ không phải sao?”

“Phải.” Thị trưởng buông thõng hai vai, nhìn xuống chân. “Tôi là thị trưởng, là người có trách nhiệm lớn nhất, cùng quyền lực tối thượng ở NO.6. Đương nhiên rồi. Vì chính chúng ta đã tạo dựng nên NO.6! Chúng ta đã khởi động dự án tái sinh, cứu nhân loại và thế giới này khỏi cơn hấp hối. Chúng ta đã tạo nên một thành phố lý tưởng bậc nhất, bằng mọi khả năng của loài người.”

“Chính là như vậy! Anh và tôi là thành viên cốt cán của dự án đó. Nói cách khác, chỉ chúng ta thấu hiểu được lý tưởng mà NO.6 đề cao. Các thành viên khác dù xuất sắc và có đóng góp nhất định, nhưng trí tưởng tượng quá nghèo nàn, chẳng có tham vọng, năng lực nắm bắt cơ hội thì yếu kém. May mắn thay, anh và tôi có mọi thứ mà họ không có, thế nên mới có được thành tựu như hôm nay.”

“Thành tựu như hôm nay? Là bị người dân bao vây và bị chỉ trích sao? Trí tưởng tượng, tham vọng, năng lực nắm bắt cơ hội là để đi tới bước đường này ư?”

“Đây chỉ là tình trạng nhất thời thôi. Chỉ cần anh đưa ra một biện pháp hiệu quả, tình hình sẽ dịu xuống ngay.”

“Biện pháp hiệu quả? Tôi đã làm rồi đấy thôi.”

“Anh đã làm gì?”

“Có vài kẻ đang kích động quần chúng, tôi đã ra lệnh cho Cục Trị an nhanh chóng gô cổ những kẻ đó.”

“Đã nắm được vị trí của chúng chưa?”

“Vẫn chưa. Hình như chúng trốn dưới lòng đất.”

“Đúng là thất sách. Những phần tử nguy hiểm lẽ ra phải bị diệt trừ từ lâu. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc thật tai hại. Anh còn làm gì nữa?”

“Tôi đã cho phát bài diễn thuyết của mình trên mọi phương tiện truyền thông, kêu gọi người dân bình tĩnh, không được hoang mang trước những tin đồn nhảm. Đồng thời thông báo do tình hình hiện nay phức tạp, buộc phải ban lệnh giới nghiêm. Mọi cư dân phải ở yên trong nhà cho đến khi lệnh giới nghiêm được bãi bỏ. Nếu trái lệnh sẽ bị xem như phần tử bạo loạn, cho dù là cư dân ở Kronos cũng sẽ bị bắt giữ. Và, theo như lời khuyên của anh, tôi đã điều động quân đội.”

“Về tổng thể thì không có vấn đề gì. Nếu anh không phạm sai lầm trong cách sử dụng quân đội thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Nhưng thôi, sẽ có cách bù đắp sai lầm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

Thị trưởng cúi xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên ghế.

“Ổn? Tình trạng này có thể ổn sao? Người dân không hề nhượng bộ, hoàn toàn không thể khống chế được. Dù quân đội cố gắng đàn áp cũng chỉ vô ích. Anh có biết tại sao không? Bởi vì hết người này tới người khác chết bất đắc kì tử. Người dân ai cũng sẽ nghĩ có một dịch bệnh mới đột nhiên lan rộng trong thành phố, cho rằng nhà cầm quyền đang giấu giếm vắc xin. Ngu ngốc, làm sao có chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Đó không phải bệnh truyền nhiễm, mà là kiệt tác của bọn chúng! Tại sao bọn chúng lại tùy tiện giết người dân? Tại sao? Tôi tưởng bọn chúng phải hành động theo sự sắp đặt của chúng ta chứ? Chẳng phải chúng ta đã hoàn toàn khống chế được bọn chúng rồi sao?”

Nụ cười nhạt biến mất trên gương mặt người đàn ông. Môi ông ta chùng xuống.

“Fennec, anh muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Đây chỉ là sự cố ngẫu nhiên ngoài ý muốn thôi. Anh phải chấp nhận điều này. Tôi thừa nhận mình đã dự đoán mọi thứ quá lạc quan, nhưng đây không phải lý do để anh run sợ. Mọi chuyện chỉ là điềm báo trước khi Nó thức tỉnh mà thôi.”

“Mọi chuyện nghiêm trọng tới mức này mà mới chỉ là điềm báo thôi ư?”

“Đúng thế. Sự biến chuyển này chỉ là phản ứng với nguồn năng lượng mà Nó cần để thức tỉnh thôi. Nói cách khác, Nó chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ. Một khi Nó thức tỉnh hoàn toàn và chịu sự khống chế của chúng ta, chúng ta sẽ có thể sở hữu nguồn năng lượng đó. Đợt hỗn loạn này cũng sẽ chấm dứt.”

“Thật… như vậy sao?”

“Đã bao giờ tôi nói nhăng nói cuội lừa phỉnh anh chưa? Tất cả những điều tôi từng nói đều là sự thật, đúng không? Anh quên rồi sao, Fennec? Người đầu tiên nhìn thấu tài năng chính trị của anh vượt xa tài năng nghiên cứu chính là tôi đây.”

“Tôi làm sao quên được. Chính anh đã cật lực tiến cử tôi làm ứng viên cho vị trí thị trưởng đầu tiên của NO.6.”

“Đúng vậy. Và anh đã đắc cử rồi trị vì No.6 đến ngày hôm nay. Từ nay về sau cũng sẽ như vậy. Không cần bất cứ cuộc bầu cử nào nữa. Anh sẽ không cần phụ thuộc vào sự lựa chọn của lũ dân đen nữa. Fennec anh không thể hoang mang! Bất cứ lúc nào, anh cũng phải hành xử như một vĩ nhân!”

“Một vĩ nhân… Tôi đã từng mong muốn mình sẽ trở thành vĩ nhân sao?”

“Anh nói gì cơ?”

“Tôi đích thực từng mong muốn gầy dựng nên một vùng đất lý tưởng bằng chính đôi tay mình. Không chỉ mình tôi, khi ấy, tất cả những ai chung tay xây dựng NO.6 đều có chung ước muốn. Chúng ta từng nói với nhau rằng, muốn đặt nền móng của thành phố lý tưởng tại mảnh đất này, biến ước mơ của loài người trở thành hiện thực, không phải thế sao? Chắc hẳn… chẳng ai muốn trở thành vĩ nhân cả.”

“Nếu không có người thống trị, dẫn dắt nhân loại bằng sức mạnh tuyệt đối, vùng đất lý tưởng sẽ không thể tồn tại. Anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết, không phải sao? là minh chứng cho sự thắng lợi của tư tưởng mà chúng ta ấp ủ.”

“Thắng lợi… ư?”

“Thắng lợi tuyệt đối. Một vài rắc rối là không thể tránh khỏi. Vượt qua mọi khó khăn, NO.6 của chúng ta sẽ lại có một trang sử huy hoàng!”

Thị trưởng không trả lời. Ông chắp hai tay ra sau lưng và lại bắt đầu bước đi.

“Bao giờ thì Nó thức tỉnh?”

“Cũng sắp rồi.”

“Sắp là bao giờ? Cách nói mập mờ như vậy không giống anh chút nào. Cụ thể hơn xem nào.”

Người đàn ông nhún vai.

Ôi chao, ôi chao, quý ngài thị trưởng bắt mình phải nói cụ thể. Chắc hẳn ngài thị trưởng sốt ruột lắm rồi. Khi bị dồn vào chân tường, con người thường đòi hỏi một con số cụ thể.

“Thế thì… trong vòng hai mươi bốn tiếng. Giờ này ngày mai, mọi thứ sẽ được dọn dẹp. Tất cả mọi thứ sẽ êm xuôi.”

“Hai mươi bốn tiếng… lâu thế sao? Giá như chỉ hai mươi tiếng, không, mười hai tiếng là giới hạn.”

“Anh thiếu kiên nhẫn quá đấy, Fennec.”

“Thiếu kiên nhẫn? Trong tình hình này làm sao có thể kiên nhẫn được! Tòa thị chính Giọt Trăng đang bị bao vây kia kìa!”

Thị trưởng đấm vào chiếc bàn bằng gỗ gụ.

Người đàn ông khẽ nhún một bên vai, “Fennec, anh cho rằng Giọt Trăng là hạt nhân của NO.6 ư?”

Thị trưởng sững lại, “Cái gì? Anh vừa nói gì?”

“Chức năng quan trọng nhất của NO.6 giờ đây nằm ở Trại Cải tạo. Giọt Trăng chỉ là cơ quan hành chính, bị bao vây cũng chẳng sao. Chừng nào còn Trại Cải tạo, chừng đó NO.6 vẫn sẽ được an toàn.”

Mặt thị trưởng trắng bệch. Đầu lưỡi co giật trong cái miệng hé mở.

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là sao? Tôi vừa nói đấy thôi, Trại Cải tạo mới là trái tim và khối óc của NO.6.”

“Cái gì…”

Thị trưởng thấp giọng rên rỉ. Cùng lúc đó, tiếng bíp bíp vang lên. Trên màn hình ti vi được lắp trên tường hiện ra một người đàn ông cao gầy. Anh ta là một trong những thư kí của thị trưởng.

“Thị trưởng, nhiều nơi trong thành phố đang xảy ra hỏa hoạn.”

“Quân bạo động đã xâm nhập vào nội thành và phóng hỏa à?”

“Không chỉ có thế, hệ thống phòng cháy chữa cháy của các tòa nhà không hoạt động. Hơn nữa còn có tình trạng các máy tính chủ của hệ thống quản lý tự phát nổ.”

“Máy tính… tự phát nổ? Đừng có đùa! Xác nhận lại nguyên nhân cho kĩ càng đi!”

“Vâng.”

“Không thể có chuyện vô lý thế được, nhưng chẳng may là sự thật, cậu phải mau chóng điều tra nguyên nhân! Huy động tất cả nhân viên của Cục Trị an và Cục Bảo an điều tra cho rõ ngọn ngành!”

“Vâng… Vâng, và…!”

“Sao thế? Còn chuyện gì nữa?”

“Đã có nhiều nhân viên của Cục Trị an và Cục Bảo an - chết vì căn bệnh lạ. Toàn thể nhân viên đều đang hoang mang. Mỗi việc chữa cháy, trấn áp bạo động, di chuyển người bị thương thôi cũng đã rối tung lên rồi.”

“Chẳng lẽ lũ nhân viên đó đình công à?”

“Không chỉ vậy, có báo cáo rằng một số nhân viên đã gia nhập dòng người bạo động…”

“Ngu ngốc, ngu ngốc! Sao lại thế được? Chắc chắn đã nhầm lẫn ở đâu rồi!”

“Việc đó… hình như không có sự nhầm lẫn nào cả, thưa thị trưởng.”

Thị trưởng vừa rống lên thì tiếng bíp bíp lại vang lên. Màn hình trên bức tường đối diện hiện ra khuôn mặt tròn với hai má xệ của một thư kí khác.

Màn hình nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Đó là dấu hiệu báo động tình trạng nguy cấp ở mứt cao nhất.

“Thị trưởng!” Giọng người thư kí nghe như tiếng khóc. “Trại Cải tạo đang bốc cháy. Còn có báo cáo rằng Trại đã bị phá hủy hoàn toàn.”

Người đàn ông bật dậy, lao tới tóm lấy thị trưởng, “Cậu ta vừa nói gì? Vừa nói gì hả?”

“Cậu ta nói vừa nhận được báo cáo Trại Cải tạo bốc cháy và sụp đổ.”

“Không thể có chuyện đó được. Đó là Trại Cải tạo cơ mà? Là nơi được bảo vệ bởi hệ thống an ninh hoàn hảo. Bị phá hủy? Sụp đổ? Các người đang nằm mơ sao?”

“Nhưng… A, có một hình ảnh được gửi tới, anh nhìn bên đó đi.”

Hình ảnh trên màn hình thay đổi. Thư kí biến mất, thay vào đó là cảnh ngọn lửa thiêu rụi cả màn đêm.

“Đây…”

Người đàn ông im bặt. Chỉ còn tiếng thở khò khè đang xoáy trong cổ họng.

Cảnh quay này là gì?

Hơi thở ông ta trở nên nặng nhọc.

Đây rốt cuộc là cái gì? Một trò lừa? Hay là một cảnh trong bộ phim rẻ tiền? Tại sao mình lại nhìn thấy cảnh tượng này?

“Trại Cải tạo đang sụp đổ!” Giọng thư kí nghe thật chói tai.

Người đàn ông không thể chịu nổi, loạng choạng hai ba bước.

“Này, cái bóng kia là gì thế?” Thị trưởng tóm lấy người đàn ông, buộc ông ta nhìn thẳng vào màn hình. “Đây là cái gì?”

Người đàn ông cũng đưa mắt nhìn.

Một cái bóng màu đen đang hiện lên rõ ràng trong đám lửa.

“Này, đây là… ong sao? Không, không thể tồn tại loài ong như vậy được. Không thể có chuyện đó được…” Hàm thị trưởng run lập cập.

Người đàn ông cũng không khá hơn là bao. Cả cơ thể đều run lên.

“Elyurias.” Cái tên thốt ra từ đôi môi run rẫy.

Thị trưởng quay ngoắt lại, “Anh nói Elyurias…?”

“Đúng thế. Là Elyurias. Không, không phải. Chẳc chắn cô ta phải xinh đẹp, thướt tha hơn nữa, chứ không phải bộ dạng khổng lồ như thế này. Phải là thứ dễ khống chế như tôi đã nghĩ…”

Chắc chắn là như vậy. Chắc chắn. Chắc chắn. Chắc chắn!

Màn hình bị ngắt.

Hình ảnh bị gián đoạn.

“Thị trưởng, dân bạo động đã xông vào Giọt Trăng. Xin ngài hãy cẩn thận!” Trên màn hình khác, người thư kí la lớn.

“Không thể nào!” Người đàn ông và thị trưởng cùng kêu lên.