← Quay lại trang sách

Chương 3 Chỉ có thể là cặn bã

Con người là kiệt tác của giới tự nhiên, ý chí cao quý, năng lực không giới hạn, tư thế di chuyển đa dạng, cử chỉ tao nhã như thiên thần, trí tuệ tựa thần linh, là tinh hoa của vũ trụ, đứng đầu vạn vật.

Thế nhưng, đối với tôi đây, đó chỉ là cặn bã. Con người chẳng hề khiến tôi thấy hứng thú.

— Hamlet, William Shakespeare

Ông bác sĩ già hơn nhiều so với hình ảnh trong kí ức của shion. ông bác sĩ từng tới tiệm bánh của Karan để mua Bánh mì kẹp thịt mỗi tuần đôi lần là một người đàn ông phóng khoáng, vóc người cao ráo, râu rậm, giọng nam trung sang sảng.

Ông từng khuyên Shion theo học ngành y, rồi sau này đến làm việc tại bệnh viện của ông.

“Với tư chất của cháu, chắc sẽ nhanh chống nằn bắt kiến thức và kĩ thuật chuyên môn. Nếu có hứng thú, hay cháu thử tham gia kì thi lấy chứng nhận hành nghề xem sao?”

Đó là một đề nghị rất hấp dẫn, nhưng Shion đã từ chối. Vì một người bị tước bỏ mọi quyền lợi và bị đuổi ra khỏi Kronos như cậu chắc chắn không thể vượt qua kì thi lấy chứng nhận. Dù vậy, việc ông nghĩ cho tương lai của cậu, con trai bà chủ tiệm bánh mì, đối với ông mà nói chỉ là một người xa lạ, và động viên cậu đi theo con đường bác sĩ vẫn làm cậu rất vui. Cậu biết ơn ông rất nhiều.

Sau vài tháng không gặp mặt, ông bác sĩ lại thay đổi đến mức cậu không thể tin nổi đấy là cùng một người.

Râu tóc đều lấm tấm bạc, người gầy sọp đi. Có điều nói đến thay đổi thì có lẽ Shion còn kinh khủng hơn. Tóc biến thành màu trắng, khuôn mặt dính đầy máu và bùn đất.

Ở bệnh viện nhỏ bên ngoài Lost Town có bác sĩ, y tá và robot điều dưỡng. Cô y tá hét toáng lên khi thấy nhóm người bê bết máu đột nhiên xông vào. Shion rít lên như thể muốn cắt ngang tiếng hét ấy.

“Bác sĩ, làm ơn, làm ơn, hãy chữa trị cho cậu ấy!”

“Cháu… chẳng lẽ là?”

“Cháu là con trai chủ tiệm bánh đây ạ. Bác sĩ, làm ơn! Xin bác hãy chữa trị cho cậu ấy…”

Bác sĩ nhìn về phía Nezumi, chú ý đến dòng máu đang nhỏ giọt.

“Chuẩn bị phẫu thuật khẩn cấp…”

Bác sĩ còn chưa nói xong, cô y tá đã lao vào căn phòng kế bên phòng khám.

Con robot đẩy một chiếc cáng tới, “Xin mời lên đây. Xin hãy đặt bệnh nhân lên cáng.”

Shion đặt Nezumi nằm lên cáng. “Nezumi.” Cậu thử gọi, nhưng hai mắt nó vẫn nhắm nghiền. “Nezumi…”

“Xin hãy buông tay ra. Xin hãy bỏ tay ra khỏi người bệnh nhân. Tôi sẽ chuyển bệnh nhân tới phòng phẫu thuật.” Con robot thúc giục.

Cánh tay ôm lấy Nezumi của Shion vẫn bất động, chỉ có đầu ngón tay hơi run rẩy.

“Shion!” Inukashi kéo cậu ra.

“Tôi sẽ di chuyển bệnh nhân. Tôi sẽ di chuyển bệnh nhân. Chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Bắt đầu thở oxy. Bắt đầu kiểm tra huyết áp, mạch đập, nhịp tim, nhóm máu.”

Bác sĩ nhanh chóng cởi quần áo của Nezumi, nối những cái ống kéo dài từ ngực con robot vào người nó.

“Tôi sẽ di chuyển bệnh nhân. Tôi sẽ di chuyên bệnh nhân.” Con robot đẩy cái cáng vào phòng phẫu thuật

“Bác sĩ.”

Shion nắm lấy vạt áo trắng của bác sĩ, “Bác sĩ, làm ơn. Xin hãy… cứu cậu ấy… bằng mọi giá…”

“Shion.” Bác sĩ bất ngờ gọi tên Shion.

Cậu ngẩng đầu lên.

“Bác là bác sĩ. Nếu có người bệnh cần chữa trị, bác sẽ dốc hết sức. Nhưng, đây là bệnh viện ở Lost Town, không có thiết bị chuyên dùng cho phẫu thuật ngoại khoa độ khó cao.” Cậu hiểu chứ.

Cậu hiểu rất rõ. Nhưng, như cậu đã nói với Rikiga, giờ đây, Shion chỉ có thể trông cậy vào ông bác sĩ này thôi.

“Theo như bác thấy, cậu ấy đã được sơ cứu rồi, là cháu làm à?”

“Vâng.”

“Đó là vết thương gì?”

“Đạn súng trường bắn xuyên qua cơ thể.”

“Đạn xuyên qua cơ thể à?”

Bác sĩ vừa lẩm bẩm vừa nhanh chân đi về phía phòng phẫu thuật. Shion cúi gập người theo bóng lưng màu trắng. Cơn chóng mặt ập đến.

Cứ như thế, cậu ngồi bệt xuống sàn nhà.

“Shion…” Inukashi ngồi xuống bên cạnh, quàng lấy vai cậu. “Shion này, tôi chỉ… hỏi thôi nhé, cậu muốn tôi ngồi với cậu một lát không?”

“Inukashi…”

“Tôi, cho tới bây giờ, chưa từng an ủi bất kì ai. Tôi luôn cho rằng an ủi một ai đó còn rẻ tiền hơn một mẩu bánh mì. Bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy. Nhưng, nếu như lúc này cậu cần tôi an ủi… nếu như ngồi cạnh cậu thế này có thể an ủi cậu, vậy tôi sẽ ngồi với cậu một lát.”

Inukashi khẽ xoa cánh tay Shion. Cậu thấy cả người mình nhẹ đi, máu bắt đầu tuần hoàn bình thường. Cậu nhắm mắt lại, tựa đầu lên ngực Inukashi.

Cậu cảm nhận được thứ gì đó tròn trịa và mềm mại. Nếu là bình thường, có lẽ cậu đã hoảng hốt, bối rối và ngồi bật dậy. Nhưng giờ đây, cậu chỉ cảm thấy thoải mái. Có người để mình tựa vào, được ôm ấp trong vòng tay, được bao bọc bởi hơi ấm, bên tai là tiếng thủ thỉ dịu dàng, chẳng phải là niềm hạnh phúc không gì sánh được hay sao?

“Inukashi, cảm ơn cậu.”

A, nhưng mà…

Shion cắn môi, mắt vẫn nhắm chặt.

Thứ cậu muốn không phải là hơi ấm này. Không phải cơ thể này, không phải lời thủ thỉ này, cũng không phải vòng tay này.

Một thứ gì đó ấm áp khẽ lướt trên mí mắt Shion. Là Inukashi đang nhẹ nhàng liếm đi những vết máu đã khô trên mặt cậu. Lũ chuột nhắt nằm cuộn tròn trên đầu gối của Shion, còn lũ chó thì nằm trong góc phòng.

“Sẽ ổn thôi. Tên đó không đời nào chết đâu! Nó tuyệt đối không phải một đứa thảm hại tới mức sẽ đi đời vì mấy chuyện cỏn con này. Ở West Block, tôi từng gặp nhiều kẻ xấu xa đến tởm lợm, nhưng không có tên nào nguy hiểm, gian trá, xảo quyệt như Nezumi cả. Tôi từng nói rồi đấy thôi, tên đó là ác ma, cậu không biết bộ mặt thật của nó đâu. Một tên như vậy, sao lại chết dễ dàng thế được? Ngày mai chắc chắn tên đó sẽ lại nhơn nhơn giăng bẫy chúng ta thôi. Nezumi là một kẻ như vậy đấy, nên sẽ không sao đâu, yên tâm!”

Shion mở mắt ra, ngồi dậy, “Inukashi, cảm ơn. Thực sự cảm ơn cậu!”

“Ngốc! Tôi chỉ nói xấu Nezumi thôi, cảm ơn làm gì? Cậu đúng là ngốc hết thuốc chữa.”

Inukashi quay ngoắt đi, nhưng nó vẫn không buông Shion ra.

Khò… Khò…

Tiếng ngáy như sấm rền vang lên.

“Ơ hay, ông chú, ông ồn quá đấy!”

Khò… Khò… Khò…

Rikiga nằm trên chiếc ghế dài, ngủ say sưa.

“Thế mà ông ta bảo không có rượu sẽ không ngủ được. Chẳng phải đang ngủ khò đấy còn gì. Trời ạ, xung quanh tôi sao toàn bọn quái gở thế này!”

Inukashi thở dài thườn thượt. Sau đó, nó huýt một tiếng sáo ngắn. Lũ chó đứng dậy bước tới gần. Chúng dựa sát vào Inukashi và Shion rồi nằm xuống.

“Có những người bạn này ở đây nơi nào cũng có thể trở thành phòng ngủ tốt nhất. Chúng ta cũng ngủ một chút đi!”

“Ừm…”

“Ngủ đi, Shion.” Inukashi kéo áo Shion. “Hôm nay nếu không ngủ đẫy giấc thì ngày mai không chiến đấu nổi đâu. Đừng có nói là cậu tưởng cuộc chiến của chúng ta đã kết thúc rồi nhé?”

Tôi không hề nghĩ như vậy. Đúng hơn là vẫn chưa giải quyết được gì cả. Ngày mai, cuộc chiến sẽ tiếp tục. Nhưng, nếu mất đi Nezumi, nếu như tôi phải đón một ngày mai không có Nezumi, có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục làm một chiến binh nữa.

Cậu quá yếu ớt, mong manh đến phát sợ.

Cậu nghe thấy tiếng cười nhạo của Nezumi.

Cứ cười tôi đi, Nezumi. Cứ khinh bỉ, giễu cợt tôi đi. Cười nhạo cũng được mà cười nhạt cũng được, tôi muốn nghe tiếng cậu cười. Hãy cười cho tôi nghe với.

“Ngủ đi!” Inukashi nói như ra lệnh.

Trại Cải tạo đang cháy.

Bốc cháy rồi dần sụp đổ trước mắt Shion.

Đây là một giấc mơ.

Lý trí mách bảo Shion như thế.

Cậu đã thoát khỏi Trại Cải tạo, và đang ở Lost Town trong NO.6 rồi. Vì vậy…

Đây là một giấc mơ.

Những gì cậu đang thấy chỉ là hư ảo.

Lửa bùng lên.

Vô cùng sống động.

Cậu thấy rõ ngọn lửa đang vặn vẹo, cảm nhận đưực cơn đau rát khi gió nóng thổi qua. Một mùi khó chịu xộc vào mũi.

Đây là mơ ư? Đây là hư ảo ư?

Đây rõ ràng là hiện thực.

Lẽ nào thời gian đã quay ngược, trở lại thời điểm ngay sau khi Shion thoát khỏi Trại Cải tạo?

Ngọn lửa càng lúc càng bùng lên dữ dội, cháy hừng hực, nhảy múa vặn vẹo. Cứ ngỡ lửa sẽ tiếp tục bốc cao, nhưng một vết nứt màu đen bỗng xuất hiện, cắt ngang ngọn lửa.

Shion ngừng thở, đứng chôn chân tại chỗ. Mọi hoang mang, bối rối, thậm chí cả sự kinh sợ đều bay biến. Cậu chỉ đứng đó sững sờ.

Vết nứt dần dần lan rộng. Ngọn lửa bị tách ra làm đôi.

“Ong…”

Cậu im bặt.

Cơ thể đen nhánh, eo thon nhỏ, bụng dài, đôi cánh trong suốt được viền bởi đường gân màu vàng kim, mắt kép và cặp râu lấp lánh ánh vàng, ba con mắt đơn mang màu bạc xỉn.

Một con ong khổng lồ xuất hiện trong đám lửa.

Một con ong được hợp thành bởi màu đen, vàng kim, bạc, bóng tối và ánh sáng.

Shion lùi lại một bước.

Đẹp đến mức đáng sợ. Cậu bị choáng ngợp, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Đây là… gì vậy?

“Elyurias.” Bên tai vang lên tiếng thì thầm trầm thấp.

“Nezumi.”

Nezumi đang đứng ngay bên cạnh Shion. Nó nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Không, thứ nó nhìn không phải là ngọn lửa đang bao phủ Trại Cải tạo, mà là con ong khổng lồ kia. Nezumi đang đối mặt với con ong đó.

“Elyurias? Con ong này á?”

Nezumi không trả lời, cũng không hề động đậy. Nó đứng im như tượng.

Trong thoáng chốc, con ong trước mắt biến mất khỏi ý thức của Shion.

Nezumi đang đứng đây. Mắt nó mở to.

Mặc dù mặt nó không chút biểu cảm nhưng trông có vẻ đã hồng hào trở lại.

“Nezumi, quả nhiên…”

Cậu còn sống.

Nezumi hít vào. Đôi môi khẽ chuyển động.

Một giai điệu tuôn ra.

Giai điệu chậm rãi, du dương tuôn ra từ đôi môi của Nezumi.

Shion ngửi thấy hương thơm nồng đậm của hoa cỏ. Âm thanh xào xạc khi cây cối đu đưa lọt vào tai. Tiếng côn trùng vỗ cánh cùng tiếng kêu trầm thấp của chúng khiến màng nhĩ cậu rung lên. Chẳng biết từ bao giờ, những âm thanh ấy đã hòa vào giai điệu, hóa thành những gợn sóng lan xa.

Shion thấy cơ thể mình lâng lâng.

Cậu chẳng còn biết bản thân đang ở đâu, chỉ thả trôi cả thể xác và linh hồn mình theo giai điệu Nezumi đang ngân nga.

Shion thả lỏng toàn thân, buông xuôi cơ thể.

Cậu nghe thấy một bài hát,

Ngọn gió lấy đi linh hồn, con người đánh cắp trái tim

Hỡi đất mẹ, hỡi gió mưa, bầu trời và ánh sáng

Hãy lưu giữ tất cả ở chốn này

Lưu giữ tất cả ở chốn này

Sinh tồn trên mảnh đất này

Hỡi linh hồn, hỡi trái tim, tình yêu và ước vọng

Hãy về lại nơi đây

Và lưu lại chốn này

Nezumi đang hát. Không phải người hát, mà chính khúc ca này, chính giọng hát này đã chiếm trọn tâm hồn Shion, khiến cậu bình tâm trở lại.

Ngọn gió lấy đi linh hồn, con người đánh cắp trái tim

Dù vậy, tôi vẫn ở đây

Tiếp tục cất cao tiếng hát

Làm ơn truyền đạt bài ca của tôi

Làm ơn đón nhận bài ca của tôi

Giữa cơn mơ màng, đầu Shion rịn ra một lớp mồ hôi, có giọt lăn qua trán.

Trong phút chốc, những luồng gió nóng ập tới ồ ạt.

Cậu bị nện xuống mặt đất. Những mảnh đá vụn bị thiêu cháy sượt qua má, sượt qua cơ thể, va vào đất rồi văng đi.

“Đừng ngồi dậy.” Nezumi giữ lấy lưng Shion. “Cứ nằm như thế đi.”

Gió vẫn không ngừng thổi. Shion nằm sấp trên mặt đất, trước mắt là gạch đá lăn lóc.

Khà khà khà!

Khà khà khà!

Một tràng cười trồi lên từ dưới lòng đất, hay là từ trên trời đổ xuống?

Khà khà khà!

Khà khà khà!

Con ong xòe rộng cánh.

Ngọn lửa dạt sang ngang, lan trên mặt đất.

Khà khà khà!

Khà khà khà!

Con ong bay đi.

Nó để lại cơn gió vô thanh rồi bay lên bầu trời. Tiếng đập cánh muốn ù cả tai vang lên. Hàng nghìn đốm nhỏ màu đen cất cánh, đuổi theo con ong khổng lồ. Đàn ong hợp thành một dải rộng, bay vút lên.

“Elyurias.” Nezumi lại thì thầm.

Hơi thở cậu khó nhọc.

Có gì đó đang đè lên ngực.

Shion mở mắt. Đầu Inukashi đặt trên ngực cậu.

Inukashi đang ngủ, tai áp lên ngực cậu, như thể đang xem xét nhịp tim của cậu. Nó thở rất nhẹ khi ngủ. Có hai con chó đang áp sát vào hai bên cơ thể nó.

Nhờ lũ chó nên chúng ta mới không bị cóng.

Còn một con chó nữa đang nép mình bên cạnh Rikiga. Có vẻ như dù nói xấu ông thậm tệ, Inukashi vẫn quan tâm không để Rikiga bị lạnh. Chắc nhờ thế mà tiếng ngáy của Rikiga cũng trở thành tiếng thở nhẹ nhàng.

NO.6, Lost Town, một căn phòng trong bệnh viện nhỏ.

Không sai. Thời gian không hề quay ngược. Nhưng đó không phải là giấc mơ. Chắc chắn cậu đã nhìn thấy hiện thực.

Elyurias. Nó là như vậy ư?

Một con ong sinh ra từ trong ấu trùng của lửa.

Shion khẽ sờ lên cổ mình, nhớ tới con ong từng cắn xé chỗ này để thoát ra ngoài, nhớ tới anh Yamase. Cậu lại nghĩ về hàng nghìn con ong hợp thành một dải đen kịt. Nếu chúng là lũ ong kí sinh, NO.6 sẽ ra sao?

Cậu không biết nữa.

Cậu chèn cái gối tựa sofa xuống dưới đầu Inukashi rồi khẽ khàng đứng dậy để không đánh thức nó. Có lẽ cậu chỉ mới chợp mắt được một lúc, chắc chưa đầy ba mươi phút. Dù vậy, cậu vẫn thấy cơ thể mình nhẹ tênh. Do đã yên lòng chăng?

Nezumi đã qua cơn nguy kịch.

Cậu đã có thể vững dạ, cơn bồn chồn cũng nguôi đi. Shion hít vài hơi thật sâu.

Cậu cũng lo lắng về đích đến của đàn ong và kết cục của NO.6. Nhưng, sự an tâm khi không mất đi Nezumi đã át hết tất cả.

Cậu lại hít thở thật sâu.

Có một chiếc máy tính xách tay trên bàn của bác sĩ. Shion nhấn nút, màn hình sáng lên mà không phát ra âm thanh nào. Cậu thò tay lục tìm trong túi áo.

“Đây rồi.”

Con chip mà Lão đã giao tận tay cậu. Giờ đây, Trại Cải tạo đã sụp đổ, không biết thế giới dưới lòng đất kia thế nào rồi. Cái gã tên Sasori, cậu bé đã chìa bát nước cho cậu, cô gái cứ nhìn cậu chằm chằm, không biết họ thế nào rồi. Và cả Safu nữa.

Lão nói con chip này chứa đựng toàn bộ nội dung nghiên cứu của ông ấy. Và ông đã gửi gắm nó cho Shion.

“Sau khi cứu được bạn, hãy xem nó nhé.”

Giọng nói khàn và yếu ớt.

Sau khi cứu được bạn…

Safu.

Cậu đã không thể cứu cô.

Rõ ràng cô là một người bạn đáng quý, thế nhưng cậu đã bỏ rơi cô.

Hình ảnh cuối cùng của Safu trong mắt cậu là dáng vẻ cô đang cười. Có vẻ trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn một chút so với Safu mà Shion từng quen biết.

Cậu không thể cứu cô. Sau tất cả, cậu đã không thể cứu được cô.

Cậu đấm vào ngực mình.

Ở đây lại có thêm một vết thương nữa. Một vết thương sẽ nhức nhối suốt cả cuộc đời.

Mình sẽ không quên. Và cũng không thể quên.

Safu, bất kể mình nhớ nhung thế nào, cũng chẳng thể chạm tay vào cậu được nữa. Nhưng chính vì thế, mình sẽ tiếp tục nhớ tới cậu. Mình sẽ tiếp tục nghĩ về cậu, nghĩ xem thứ cậu để lại cho mình là gì.

Cậu cắm con chip vào máy. Không cần nhập mật khẩu. Shion khom người, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lão đã ghi vào đây tất cả những gì liên quan đến NO.6 mà ông từng kể.

Elyurias, cuộc thảm sát Mao, tộc Người Rừng, sự phá hủy, những loài kí sinh ăn thịt…

Đọc những hình ảnh và thuật ngữ chuyên môn khó hiểu trên màn hình, đầu ngón tay Shion dần dần lạnh đi.

Sau khi đọc xong tất cả, cậu liền lấy con chip ra. Đầu cậu mụ đi.

Đây là NO.6 ư?

Đây là Elyurias sao?

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Bác sĩ bước ra ngoài.

“Bác sĩ.”

Bác sĩ gật đầu với Shion, “Không sao nữa rồi. Cậu ấy đã được cứu sống.”

“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác!”

Bác sĩ bỏ khẩu trang ra, mỉm cười, “Chính cháu đã sơ cứu cầm máu cho cậu ấy phải không?”

“Vâng.”

“Cháu đã sơ cứu rất tốt. Cũng may là viên đạn không kẹt lại trong cơ thể. vết thương cũng chưa chạm tới chỗ chí mạng. Cậu ấy thực sự rất may mắn.”

“Đó, không phải tôi đã nói rồi sao?”

Không biết từ lúc nào, lnukashi đã đứng sau lưng cậu. Nó chống nạnh, liếc nhìn Shion.

“Tên đó luôn may mắn đến không tưởng, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.”

“Người cần lo lắng chắc là hai cháu rồi.” Bác sĩ cười khổ. “Cháu bị thương ở những đâu hả, Shion?”

“Bác biết tên cháu ạ?”

“Bác biết. Việc cháu bị Cục Trị an bắt giữ rồi bị gửi tới Trại Cải tạo cũng lên tin tức mà.”

“Vậy ạ?”

“Những người quen biết cháu đều kinh ngạc. Chẳng ai tin nổi cháu đã làm những chuyện được đề cập trong bản tin, gì mà ‘nhân tài ưu tú biến thành quỷ giết người’ rồi ‘phạm nhân sát hại đồng nghiệp’.”

“Bác sĩ cũng không tin ư?”

“Ừ. Nhưng bác đau lòng hơn là kinh ngạc. Vì bác linh cảm cháu đã bị những tay cầm quyền vu oan.” Bác sĩ nói đến đó thì thở dài thườn thượt. “Vì em trai bác cũng vậy.”

“Em trai của bác ạ?”

“Đúng thế. Nó nhỏ hơn bác nhiều. Cha mất sớm nên bác nuôi dạy nó thay cha. Nó bị Cục Trị an bắt đi vào năm năm trước, khi mới 18 tuổi. Cháu có biết vì sao không?”

“Vì anh ấy từ chối tuyên thệ trung thành với NO.6?”

“Đúng vậy. Em trai bác đã từ chối thực hiện nghi thức tuyên thệ trung thành với thành phố được tổ chức ở trường mỗi buổi sáng, vì nó không thích bị cưỡng ép. Bác nghĩ đó là hành động xuất phát từ lòng kiêu hãnh và tinh thần chính nghĩa của tuổi trẻ. Đó đều là cảm xúc hiển nhiên của một con người. Em trai bác chỉ là một thanh niên bình thường. Có lẽ nó gan lì và nổi loạn hơn những cậu trai trẻ khác chút ít, lại không hiểu sự đời. Một hôm, nó bị gọi tới Giọt Trăng, hai tuần sau thì nó về nhà.”

“Anh ấy được thả về nhà?”

“Phải, nó đã về nhà, trong bộ dạng khác hẳn. Nó không biến thành một cái xác. Nó còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết. Nó không còn là đứa em trai năng nổ, hoạt bát, đang làm đội trưởng đội bóng rổ của bác nữa. Nó hầu như không mở miệng, bác gọi cũng không trả lời, chỉ thẫn thờ nhìn bầu trời suốt cả ngày. Chẳng bao lâu sau, nó tự kết liễu đời mình. Trong hai tuần đó, em trai bác đã gặp phải chuyện gì, chỉ tưởng tượng thôi bác đã thấy nghẹt thở. Mặc dù nó tự sát, nhưng thực chất nó đã bị sát hại. Em trai bác đã bị giết, bởi thành phố này. Mẹ bác vì quá sốc nên đã đột quỵ. Chỉ ba ngày sau, bà trút hơi thở cuối cùng. Cái chết thảm khốc của đứa con út yêu quý khiến bà chẳng muốn sống nữa. Mẹ bác chẳng khác gì bị giết. Không, bà cũng bị giết. Bà đã bị giết.”

Bác sĩ gật đầu liên tục, như tự thiết phục chính mình.

Tự kết liễu đời mình.

Shion nghiền ngẫm lời bác sĩ.

Ở thành phố lý tưởng NO.6, số người tự tử gần như bằng không. Mọi người dân đều được đảm bảo một cuộc sống an nhàn và bình yên.

Một ảo tưởng thật nực cười.

Bác sĩ mím môi, như đang cắn răng chịu đựng nỗi đau khổ.

Người này cũng là một nạn nhân.

Rốt cuộc NO.6 đã nuốt chửng bao nhiêu sinh mạng rồi?

Shion siết tay thành nắm đấm.

Con người không cho phép con người tồn tại. Cá thể này tiêu diệt cá thể khác.

Tại sao?

Cậu suýt thì hét lên.

Chẳng phải Lão đã nói, ông ấy từng muốn xây dựng một thành phố lý tưởng trên vùng đất này ư?

Một thành phố lý tưởng, nơi không có chiến tranh, không có khác biệt, không có bất hạnh.

Rốt cuộc đã sai ở đâu, mà nó biến thành một con quỷ tàn nhẫn đến mức này?

Đã sai ở đâu chứ…?

“Mẹ cháu rất tuyệt vời.”

Nét mặt bác sĩ dịu lại, khóe môi nở nụ cười.

“Karan rất kiên cường, hằng ngày đều mở cửa tiệm, nướng bánh, xếp bánh lên giá. Mỗi khi đi qua tiệm nhà cháu, bác lại ngửi thấy mùi bánh mới ra lò thơm lừng, cứ phải đứng lại hít sâu vài hơi. Con trai bị bắt đi nhưng bà ấy vẫn mở bán như thường lệ. Thật kiên cường. Có lẽ Karan vẫn luôn tin chắc cháu sẽ trở về. Nhìn mẹ cháu như thế, bác thấy xót xa lắm. Vì bác nghĩ khả năng cháu trở về gần như bằng không, cho dù về được thì cũng sẽ giống như em trai bác. Nhưng cháu đã trở về, và chẳng thay đổi gì.”

“Bề ngoài thay đổi kha khá đấy ạ.”

“Chỉ cần trái tim còn nguyên vẹn thì bề ngoài thay thế nào cũng được. Ý đồ của NO.6 chính là chi phối trái tim, tinh thần và cả tư tưởng của con người.”

Inukashi ngáp một cái.

“Tới nước này rồi bác sĩ còn nói mấy thứ đó làm gì? Chuyện đó rõ như ban ngày từ lâu rồi, không phải sao? Đối với cư dân West Block bọn tôi, NO.6 chẳng phải thành phố lý tưởng gì hết, chỉ là một con quỷ hút máu béo thôi.”

“Quỷ hút máu à, nói đúng lắm.”

Bác sĩ mỉm cười.

“Con quỷ hút máu đó bây giờ cũng đang quằn quại vì những biến động trong cơ thể. Thật không ngờ ngày này sẽ tới. Ha ha ha, ước gì bác có thể cho em trai và mẹ mình nhìn thấy tình cảnh này của NO.6. Ha ha ha ha!”

Tiếng cười của bác sĩ mỗi lúc một lớn, dần trở nên rồ dại. Inukashi nhăn mặt, co rụt người lại.

“Ê, Shion. Ông bác sĩ này có sao không thế?” Inukashi chỉ vào đầu mình. “Chỗ này hình như không được bình thường?”

“Bác ấy là ân nhân cứu mạng của Nezumi.”

“Có phải ân nhân cứu mạng của tôi đâu.”

Bác sĩ vẫn đang cười. Shion nhìn tấm lưng đang run lên vì tràng cười đó, chậm rãi lên tiếng.

“Bác sĩ, cháu có thể gặp Nezumi không ạ?”

Bác sĩ ngừng cười, quay đầu lại. Dư âm của tràng cười, dấu vết của niềm sung sướng khôn cùng vẫn in dấu trong đôi mắt của ông.

“Nezumi? À, là tên của cậu trai kia sao? Tên nghe lạ quá. Chắc không phải là tên thật, nhỉ?”

“Có lẽ thế ạ.”

“Thế tên thật của cậu ấy là gì?”

Shion vừa định đáp “Cháu không biết” thì cánh cửa phòng khám bệnh hé ra, bên trong loáng thoáng bóng một người đàn ông cao gầy, trên vai đậu một con quạ đen. Lũ chuột nhắt rít lên sợ hãi, một con trốn tọt vào túi áo của Shion, hai con rúc xuống dưới bụng của chú chó đốm.

“Yoming, có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ sải bước thật nhanh, tới gần người đàn ông nọ. Người đàn ông tên Yoming kia thì thầm gì đó với bác sĩ. Lông mày bác sĩ nhướng lên.

“Trại Cải tạo!?” Bác sĩ há hốc mồm. “Trại Cải tạo… thật vậy sao?”

Yoming trả lời gì đó. Shion không nghe thấy, mà cũng không buồn nghe. Cậu chẳng có hứng thú hóng chuyện người khác.

Cậu muốn gặp Nezumi.

Đó mong muốn duy nhất của cậu lúc này. Tim cậu đập dồn dập.

Cậu muốn tận mắt thấy nó còn sống.

Shion vươn tay tới cánh cửa phòng phẫu thuật.

“Nếu muốn gặp cậu ấy thì lên tầng hai.” Bác sĩ giơ ngón trỏ chỉ lên trần nhà. “Cậu ấy đã được chuyển lên phòng hồi sức ở tầng hai. Bây giờ, Aria đang trông cậu ấy. Mặc dù trong phòng phẫu thuật có thang máy đi thẳng lên đó, nhưng các cháu hãy dùng cầu thang ở hành lang giúp bác nhé!”

“Cảm ơn bác.”

“A… Chờ đã! Lẽ nào các cháu từ Trại Cải tạo…”

Shion không chờ bác sĩ nói hết câu. Cậu phóng ra hành lang.

“Này, ông chú, dậy! Chúng ta đi thăm bệnh Nezumi. Đi chuẩn bị hoa nào!”

“Hử, mày nói gì cơ? Ai bảo là tao muốn đi thăm nó!”

“Tôi nói là ông đừng có ngái ngủ nữa, nhanh dậy đi!”

Bỏ lại Inukashi và Rikiga đang cãi nhau sau lưng, Shion lao thẳng lên cầu thang. Đứng trước hành lang sáng lờ mờ, Shion chợt khựng lại.

Cậu nhớ tới cái hành lang thẳng tắp, sâu hun hút của Trại Cải tạo. Hành lang trước mặt cậu bây giờ không ẩn chứa nguy hiểm và cảm giác rờn rợn như cứa da cứa thịt.

Cậu thở hắt ra một hơi.

Chỉ có căn phòng ngay cạnh cầu thang đang sáng đèn. Shion điều chỉnh lại hơi thở. Cậu vừa chạm tay vào cửa thì nó đã trượt sang ngang. Bốn bức tường trong phòng được sơn màu vàng nhạt, đối diện cửa vào là cửa sổ, tấm rèm màu vàng đậm hơn màu tường đã được khép lại.

Con robot điều dưỡng đang đứng cạnh chiếc giường lát cửa sổ. Phát hiện Shion vào phòng, nó giơ tay ngăn cản.

“Đang trong thời gian nghỉ ngơi, đang trong thời gian nghỉ ngơi, không thể thăm bệnh. Bệnh nhân đang trong thời gian nghỉ ngơi. Không thể gặp mặt.”

Hóa ra Aria là con robot này?

Cậu cúi người bắt chuyện với nó, “Cảm ơn Aria nhiều lắm.”

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.”

Bộ phận cảm biến thị giác của robot Aria nhấp nháy, chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá. Có vẻ như nó đã nạp xong dữ liệu để nhận biết Shion.

“Aria, hãy cho phép tôi được gặp bệnh nhân của chị. Tôi muốn gặp cậu ấy, bằng bất cứ giá nào.”

Bộ phận cảm biến thị giác của Aria, không, hai mắt đang nhấp nháy của Aria dừng lại. Ánh mắt màu xanh lá nhìn Shion chằm chằm.

“Muốn gặp, muốn gặp. Đã hiểu. Đã hiểu.”

Aria trượt trên sàn. Nó thu cánh tay lại, dừng ở góc phòng, trông giống một món đồ trang trí lạ và đáng yêu. Lũ chó cũng ngoan ngoãn nằm dài phía trước nó.

Trên giường, Nezumi đang ngủ, cơ thể nối với cơ man ống dẫn, mắt nhắm nghiền. Có lẽ nhờ được truyền máu nên sắc mặt nó đã hồng hào trở lại. Dưới giường, tấm áo choàng siêu sợi của nó đã được xếp gọn ghẽ. Chắc cũng do Aria làm.

Shion cúi người, thử xem mạch của Nezumi. Hơi yếu nhưng rất ổn định và đều đặn.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Nezumi…”

Cùng với tiếng thở phào, toàn thân cậu như nhũn ra.

Cậu ấy được cứu rồi. Cậu ấy vẫn còn sống.

Cậu quỳ xuống, vùi mặt vào giường.

Cậu nghe thấy nhịp tim của Nezumi.

Cậu muốn khóc thành tiếng.

Khóc to hết sức có thể.

Còn sống. Còn sống. Nezumi vẫn còn sống!

“Ngủ thêm một giấc nữa đi thôi.” Rikiga ngáp, răng nhe cả ra.

“Tôi đói rồi. Chó của tôi cũng đói rồi. Thật tốt vì Nezumi đã được cứu sống, nhưng nếu như chúng ta chết đói tin sẽ thành chuyện hài mất. Aaa, đói quá đi!”

“Chúng ta nào? Đừng có gộp chung tao với mày!”

“Không liên quan gì đến ông. Là tôi với lũ chó. Này robot, à, Aria nhỉ? Chị được đặt cho cái tên thật đẹp đấy, nhưng chẳng hợp tẹo nào. Chị Aria này, có thể cho bọn tôi thứ gì đó bỏ bụng không?”

“Bỏ bụng, bỏ bụng, bỏ bụng. Không thể hiểu được, không thể hiểu được.”

“Là ăn. Ăn! Bệnh nhân và người bị thương cũng cần phải ăn chứ, đúng không?” Inukashi làm động tác ăn ngấu nghiến.

“Ăn, đã hiểu. Đã hiểu.”

Phần ngực của Aria mở ra hai bên.

Ba chiếc cốc giấy còn tỏa khói được xếp theo hàng ngang. lnukashi huýt sáo, Rikiga nuốt nước bọt.

“Hai cốc nữa, hai cốc nữa. Cho lũ chó của tôi. Nếu chị có thì cho tôi xin cả bánh mì hay thịt đi.”

“Thịt, không có. Bánh mì, có.”

Phần ngực của Aria lại mở ra. Hai chiếc cốc giấy cùng bánh mì tròn xuất hiện.

“Tuyệt! Tôi phải lòng chị mất thôi. Hôn một cái nào!”

“Dừng lại ngay! Bị mày hôn thì con robot sẽ chết máy mất. Đừng có biến một thứ tốt thế này thành đống sắt vụn! Hửm? Đây là?”

Rikiga nhấc môi khỏi chiếc cốc giấy, cau mày.

“Nhạt thếch. Như nước sôi ấy. Cả cái bánh này cũng chẳng có mùi vị gì cả.”

“Vì đây là thức ăn cho bệnh nhân. Đừng có phàn nàn! Xúp và bánh mì dành cho bệnh nhân đều thật thanh đạm để dễ tiêu hóa, đúng là NO.6. Ở West Block, đây là bữa ăn chỉ có trong mơ thôi. Nhỉ, Shion?”

“Ừm. Ngon thật.”

Không phải hùa theo Inukashi, mà cậu thấy ngon thực sự.

Mùi vị này có thể sánh ngang với hương vị của món xúp đậm đà Nezumi đã nấu cho cậu ăn vào cái ngày cậu chạy khỏi NO.6 rồi thoát chết một cách thần kỳ khỏi móng vuốt của ong kí sinh.

Món xúp tưới tắm cho cơ thể, khiến cậu như hồi sinh. Chỉ là một cốc xúp, nhưng nó khiến cậu có lòng tin rằng, ngày mai mình vẫn sẽ sống sót.

A, thật là ngon.

Nezumi, hãy tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy rồi húp cốc xúp này, và nhìn tôi bằng đôi mắt căng tràn sức sống.

“Ưm…”

Nezumi hơi động đậy. Băng gạc quấn từ vai xuống ngực nó như muốn chọc vào mắt Shion.

“Nezumi, Nezumi!”

Cậu cất tiếng gọi.

Gọi cái tên cậu đã gọi vô vàn lần bằng tất cả tấm lòng. Lông mi Nezumi khẽ run lên.

“Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên thằng đó không tỉnh lại nhanh vậy đâu. Nhưng mà… Hừm, thằng quỷ sứ thường ngày bây giờ nằm yên ngoan ngoãn lại trông như thiên sứ ấy nhỉ, thật đáng kinh ngạc…” Rikiga lẩm bẩm, giọng châm chọc.

“Hế, ông vẫn chưa nhớ đời à, ông chú? Chúng ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì bị vẻ ngoài của tên đó lừa rồi?”

“Cho dù không bị lừa bởi vẻ bề ngoài của nó, tao cũng ăn nhiều vố đau rồi. Bị cả Eve lẫn mày…”

Rikiga thở dài.

“Lẽ nào đời tao sẽ phải bị lũ ôn con bẩn thỉu láo xược này quay như dế suốt sao? A, nghĩ tới sao mà thấy đời tăm tối quá. Tao phải uống rượu mới được. Này, cô Aria, không biết tôi có thể dùng rượu không nhỉ?”

“Rưựu, rượu, rượu. Không hiểu. Không hiểu.”

“Là thứ có cồn đó! Cồn! Tôi muốn uống một cốc như thấm vào ruột gan…”

“Cồn khử trùng, có. Cồn sát khuẩn, có. Cồn để lau cơ thể người bệnh, có. Anh cần gì ạ? Anh cần gì ạ?”

“Tao không cần thứ gì trong số đó hết! Cả khử trùng, sát khuẩn lẫn lau người, tao đều không cần! Thật tình, đúng là một cô công chúa vô dụng.”

Rikiga tặc lưỡi.

Inukashi quay đi cười trộm. Shion cũng phải cố nén cười. Miệng Rikiga méo xệch. Ba người ngồi nhìn lẫn nhau, bất chợt phá ra cười.

“Nhưng mà, tôi không ngờ các cậu có thể quay về đấy.” Sau khi tiếng cười lắng xuống, Inukashi nói.

“Ừm, chính tôi cũng thật khó tin.”

“Lại còn phá luôn Trại Cải tạo nữa chứ, không ngờ luôn. Thành thật mà nói, tôi phải nhìn hai người bằng con mắt khác rồi. Thực sự không ngờ… hai cậu có thể quay về qua đường ống đổ rác.”

“Là nhờ cậu và chú Rikiga đấy, Inukashi.”

“Nhờ chúng tôi… ư? Này, Shion!”

“Hửm?”

“Cậu không hề nghĩ tới chuyện có lẽ tôi và ông chú sẽ không có mặt ở khu chứa rác à? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không tới đó, hoặc tới nhưng đã nhanh chóng chạy thoát thân, cậu có nghĩ tới không?”

Nghe Inukashi hỏi thế, Shion trầm ngầm.

Làm sao nhỉ?

Cậu suy nghĩ một lát, rồi đáp, “Không nghĩ tới.”

Cậu nhìn vào mắt Inukashi.

“Tôi không hề nghĩ tới những chuyện như vậy. Tôi luôn tin rằng cậu và chú Rikiga nhất định đang đợi chúng tôi. Không chỉ mình tôi, chắc chắn Nezumi cũng tin như vậy.”

“Nếu thế thì hai cậu đúng là chó ngáp phải ruồi. Chúng tôi… Ông chú thì không biết thế nào, nhưng tôi chẳng nợ nần gì các cậu cả, nên cũng không có nghĩa vụ phải đợi các cậu ở đó.”

“Tao cũng thế thôi. Cho dù có ghét cái thành phố này, nhưng cũng chẳng nợ nần ân nghĩa gì với hai đứa nó cả.” Rikiga liên tục tặc lưỡi.

“Tôi nói cho mà biết nhé, Shion.”

Inukashi chìa ngón tay thon có móng sắc nhọn về phía Shion.

“Đừng nghĩ là tôi đâm đầu vào chuyện chết tiệt này không công! Các cậu nợ tôi một mạng sống. Có tính lãi đấy nhé. Phải trả tôi cả gốc lẫn lãi, biết chưa hả? Hai cậu chuẩn bị tinh thần đi là vừa!”

“Chú cũng sẽ gửi hóa đơn đến chỗ Eve. Mấy đứa quần thảo tới lui làm chú phải chi bộn tiền đấy. Nếu không thu lại được đồng vốn nào thì tức chết mất.”

Inukashi và Rikiga kẻ xướng người họa, bày ra bộ mặt hạch sách đòi nợ, cứ như đã tập dượt trước với nhau. Shion cố nhịn cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiền lãi cắt cổ hay hóa đơn khống cũng được, sự thật là Inukashi và Rikiga đã chờ cậu và Nezumi. ở phòng quản lý vệ sinh, nơi sống chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc, họ đã tin rằng cậu và Nezumi sẽ sống sót trở về.

Cậu cắn môi.

Safu cũng luôn đợi.

Chắc chắn.

không phải để nói lời giã biệt, mà là để cùng nhau thoát thân.

Nhưng cậu lại không thể đáp ứng nguyện vọng của Safu.

Không thể báo đáp sự chờ đợi của Safu như cậu sẽ báo đáp cho Inukashi và Rikiga.

“Này, Shion!” Inukashi ôm đầu gối, ghé người qua. “Không biết West Block thế nào rồi nhỉ?”

“West Block à…”

“Ờ! Có vẻ NO.6 như đang trở thành một mớ bòng bong. Trại Cải tạo cũng đã sụp đổ, đến cả cửa cũng bị thổi bay. Nếu thế, cái bức tường kia, bức tường Jigan cách giữa West Block và NO.6, cũng có thể sẽ tan thành tro bụi…”

“Phải rồi, khả năng ấy cao lắm chứ.”

Inukashi hít vào, hơi co người lại.

“Nếu chuyện đó xảy ra, không biết mọi người ở West Block sẽ phản ứng thế nào? Họ sẽ đối mặt với những kẻ từng đối xử với họ như sâu bọ thế nào? Họ có bị thù hận làm mờ mắt không? Có tràn vào NO.6 hay không? Sẽ ẩu đả hay chạy trốn? Hễ nghĩ tới mấy chuyện này là đầu óc tôi lại rối như canh hẹ.”

“Ừm…”

Đúng như Inukashi nói. Rối như canh hẹ.

Không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi bức tường đó sụp đổ, mọi người sẽ ra sao?

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Không chỉ có hòa bình và giải thoát. Cơn cuồng phong phẫn uất của West Block quét qua NO.6 thế nào đây?

Không thể tưởng tượng nổi.

“Tắt đèn đi.” Một tiếng nói trầm thấp mà bén nhọn vang lên.

“Này, Eve, mày…”

Rikiga nín lặng.

Nezumi đã ngồi dậy. Tròng mắt màu xám sắc như dao.

“Tắt đèn đi. Nhanh lên!”

Inukashi khịt mũi rồi bật dậy, ấn công tắc đèn. Ánh sáng biến mất, bóng tối giống như một tấm màn che phủ tầm nhìn. Trong bóng tối, Nezumi chuyển động.

Nó tháo tất cả ống nối trên tay ra, xuống giường, quỳ một chân trên sàn.

“Im lặng. Tuyệt đối không được di chuyển!”

Inukashi rùng mình.

Thời gian trôi qua. Một phút, hai phút, ba phút… Đột nhiên, những tiếng động khủng khiếp vang lên từ tầng dưới. Tiếng bước chân, tiếng rống giận, tiếng la hét, cuối cùng là tiếng súng.

“Là Cục Trị an, chạy thôi!”

“Không được cử động! Bằng không tao bắn!”

“Chạy đi! Mau chạy đi!”

“Bắt hết lũ bạo động lại.”

“Giết chúng! Giết cũng không sao!”

“Kẻ đầu sỏ chạy mất rồi! Đuổi theo, giết hắn!”

Tai Shion chỉ loáng thoáng nghe được bấy nhiêu.

Cậu ẩn mình trong bóng tối.

Vừa cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Nezumi ngay sát bên cạnh, vừa im lặng ẩn mình.