Lời Tri Ân
Viết một quyển sách tự nó đã là một phép lạ, thật khó để viết về tôn giáo cho đáng tin cậy, và như thế nghĩa là phải mất thời gian để tìm đúng người có thể trả lời cho những chất vấn của bạn. Xin cảm ơn Lori Thompson, giáo sĩ Lina Zerbarini, linh mục Peter Duganscik, Jon Saltzman, Katie Desmond, Claire Demarais, và mục sư Ted Brayman, vì đã dành cho tôi thời gian và kiến thức của mình. Marjorie Rose and Joan Collison luôn sẵn sàng lý luận về tôn giáo mỗi khi tôi bàn đến. Elaine Pagels là một tác giả thông tuệ, và là một trong những phụ nữ thông minh nhất mà tôi từng nói chuyện, tôi đã theo đuổi và nài nỉ bà kèm riêng cho tôi về các Phúc âm Ngộ đạo, một trong những chuyên ngành học thuật của bà. Mỗi lúc nói chuyện điện thoại với bà xong, lòng tôi lại ngổn ngang hàng ngàn chất vấn cần khám phá, và chắc hẳn những người theo Ngộ đạo thuyết sẽ thật tâm đồng tình với tôi.
Jennifer Sternick vẫn là luật sư mà tôi tin tưởng, Chris Keating cung cấp cho tôi những thông tin pháp lý trong chớp mắt, và kinh nghiệm chuyên gia của Chris Johnson về tiến trình kháng cáo trong những vụ án tử hình thật vô giá.
Xin cảm ơn bác sĩ Paul Kispert, bác sĩ Elizabeth Martin, bác sĩ David
Axelrod, bác sĩ Vijay Thadani, bác sĩ Jeffrey Parsonnet, bác sĩ Mary Kay Wolfson, Barb Danson, James Belanger, đội ngũ y khoa đã giúp đỡ tôi nhiều, nhất là đã không ngại khi tôi hỏi về cách giết một con người thay vì cứu sống họ. Jacquelyn Mitchard không phải là bác sĩ, nhưng là một tác giả tuyệt vời đã cho tôi kiến thức thấu đáo về việc học của trẻ thiểu năng. Và xin gởi lời cảm ơn đặc biệt đến bác sĩ Jenna Hirshch, người đã rộng rãi chia sẻ kiến thức của mình về phẫu thuật tim.
Cảm ơn Sindy Buzzell và Kurt Feuer, về kiến thức chuyên ngành riêng của họ. Đến được dãy phòng giam tử tù là một thách thức quá lớn. Xin cảm ơn lực lượng hành pháp của bang New Hampshire, là Cảnh sát trưởng Nick Giacccone, Đại úy Frank Moran, Kim Lacasse, Điều hành Đơn vị Tim Moquin, trung úy Chris Shaw, và Jeff Lyons thông tấn viên của Nhà tù Bang New Hampshire. Tôi xin cảm ơn Trung sĩ Janice Mallaburn, Phó Giám đốc Nhà tù Steve Gal, Quản giáo cấp II Dwight Gaines, và cựu Giám đốc Nhà tù Judy Frigo, vì đã tạo điều kiện cho tôi đến Nhà tù Florence của bang Arizona. Cũng xin gởi lời cảm ơn Rachel Gross và Dale Baich. Chẳng thể nào viết được quyển sách này nếu không có các phạm nhân đã mở lòng với tôi trong những buổi nói chuyện riêng và qua email. Họ là Robert Purtell, từng là tử tù, Samuel Randolph, tử tù ở Pennsylvania, và Robert Towery, tử tù ở Arizona.
Xin cảm ơn đội ngũ trong mơ của tôi ở Atria: Carolyn Reidy, Judith Curr, David Brown, Danielle Lynn, Mellony Torres, Kathleen Schmidt, Sarah Branham, Laura Stern, Gary Urda, Lisa Keim, Christine Duplessis, và tất cả mọi người khác đã làm việc hết mình vì tôi. Cảm ơn Camille McDuffie đã quyết tâm khiến cho mọi người không còn hỏi “Jodi nào?” và cô cũng thúc đẩy để tôi biết kỳ vọng vượt quá những giấc mơ điên cuồng nhất. Xin gởi lời tri ân đến độc giả yêu thích đầu tiên của tôi, Jane Picoult, người mẹ mà tôi diễm phúc có được. Cảm ơn Laura Gross, không có cô thì hẳn tôi đã hoàn toàn lạc lối rồi. Cảm ơn Emily Bestler, chỉ biết nói rằng cô quá giỏi trong việc làm cho tôi được rực rỡ.
Và tất nhiên, cảm ơn Kyle, Jake, Sammy đã không ngớt hỏi tôi những câu hỏi có thể làm cho thế giới tốt đẹp hơn, và cảm ơn Tim, đã cho tôi có thể làm thế. Chẳng thể nào có được gì tốt hơn các bạn, tốt hơn thế này nữa.
Alice bật cười. “Cố cũng chẳng ích gì đâu,” cô nói.
“Người ta chẳng thể nào tin vào những điều bất khả thi.”
Nữ hoàng mới trả lời, “Ta dám nói rằng cô đã chẳng thực hành niềm tin bao nhiêu.
Ở tuổi cô, ta làm thế nửa giờ một ngày. Có lúc, trước bữa ăn sáng, ta đã tin tưởng đến sáu điều bất khả thi đấy.”
—Lewis Carroll, Through the Looking-Glass