MỞ ĐẦU: 1996 - June
Ban đầu, tôi tin vào những cơ hội thứ hai. Làm sao giải thích khác được, khi vài năm về trước, ngay sau vụ tai nạn đó, lúc khói tan đi và chiếc xe nằm yên trong rãnh sau khi lật nhào, tôi vẫn còn sống, vẫn có thể nghe tiếng con gái bé bỏng Elizabeth của tôi đang khóc? Viên cảnh sát đã kéo tôi ra khỏi chiếc xe, cũng là người đưa tôi đến bệnh viện vì chân tôi bị gãy. Còn Elizabeth lại hoàn toàn không hề hấn gì như một phép lạ, cả chặng đường, bé ngồi trên chân anh suốt. Anh nắm tay tôi khi người ta đưa tôi đến xác minh thi thể Jack, chồng tôi. Anh cũng đến dự lễ an táng. Đích thân anh đến nhà, báo cho tôi biết là tên tài xế say rượu bỏ trốn hôm đó vừa bị bắt.
Tên anh là Kurt Nealon. Sau phiên tòa, anh vẫn thường ghé thăm chỉ để biết chắc là tôi và Elizabeth vẫn ổn. Anh mua cho bé đồ chơi nhân ngày sinh nhật và lễ Giáng Sinh. Anh sửa ống nước bị tắc ở phòng tắm trên lầu. Và sau giờ làm việc, anh đến cắt đám cỏ dại mọc đầy trong vườn nhà tôi.
Tôi cưới Jack bởi anh là tình yêu của cuộc đời mình, tôi đã dự định sẽ ở cùng anh mãi mãi. Nhưng định nghĩa mãi mãi của tôi đã bị thay đổi chỉ vì một tài xế say rượu. Tôi ngạc nhiên khi Kurt có vẻ hiểu được rằng bạn sẽ chẳng bao giờ có thể yêu ai nồng nàn cho bằng mối tình đầu, và tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết có lẽ tôi lại có thể yêu nồng nàn như thế.
Năm năm sau, khi Kurt và tôi biết mình sắp có con, tôi cảm thấy hối tiếc vì từng nghĩ về tình yêu như vậy, cũng giống như lúc bạn đứng dưới bầu trời xanh tuyệt mỹ trong một ngày mùa hạ rực rỡ nhất, mà tự nhủ từ nay về sau không thể nào có gì đẹp hơn khoảnh khắc này. Khi Jack qua đời, Elizabeth mới hai tuổi, và trong trí bé, Kurt là người bố duy nhất. Hai bố con có một mối dây ràng buộc thật đặc biệt đến độ nhiều lúc tôi thấy mình nên tránh đi, như thể tôi là người thừa vậy. Nếu Elizabeth là công Chúa, thì Kurt là hiệp sĩ của nàng.
Kurt và Elizabeth phấn khích tột độ với em gái bé nhỏ sắp chào đời. Thật lạ khi chúng tôi ai cũng nghĩ đứa bé này chắc chắn là con gái.
Elizabeth vẽ những bức phác thảo công phu căn phòng cho em bé. Kurt thì thuê một thợ đến xây gian phòng mới. Nhưng mẹ của người thợ bị đột quỵ và ông đành bỏ dở công việc mà đi Florida, còn các đội thợ xây khác thì không một ai có thời gian để hoàn tất công việc này trước khi em bé chào đời. Thế là tường của chúng tôi có một lỗ hổng, mưa dột qua trần nhà, và nấm mốc bắt đầu sinh sôi.
Lúc mang thai tháng thứ bảy, tôi xuống cầu thang thì thấy Elizabeth đang chơi với đống lá cây bị gió thổi luồn qua tấm ni-lông ùa vào đầy nhà. Tôi chẳng biết nên khóc hay cào hết tấm thảm nữa. Ngay lúc đó, chuông cửa reo.
Một người đàn ông đang cầm tấm bạt cuộn dụng cụ, như thể vật bất li thân, như chiếc ví với một người đàn ông khác vậy. Tóc anh ta dài ngang vai, cột lại phía sau. Áo quần thì bẩn và người bốc mùi tuyết, dù bây giờ chẳng phải mùa đông. Shay Bourne đến thật thình lình, như con chim bay từ lễ hội mùa hạ ùa vào làn gió đông, khiến bạn tự hỏi không biết nó trốn ở đâu suốt thời gian qua.
Shay nói không được thông, lời phát ra cứ xoắn xít, và anh phải ngưng lại cố gắng gỡ mớ bòng bong trước khi nói ra được những gì cần phải nói “Tôi muốn…” anh mở lời, và rồi lại mở lời lần nữa: “Bà có, ở đây, bởi vì…” Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán anh. “Tôi có thể làm được gì không?” cuối cùng anh cũng xoay xở mà nói ra được. Cùng lúc đó, Elizabeth chạy đến.
Trong đầu tôi nghĩ, anh đi được rồi đấy. Tôi bắt đầu đóng cửa, như một bản năng để bảo vệ con gái mình. “Con không nghĩ vậy…”
Elizabeth chạm khẽ vào tay tôi và nháy mắt với Shay. “Có nhiều thứ cần phải sửa mà.”
Shay quỳ gối xuống để dễ nói chuyện với cô bé hơn, và những lời nói cách đây một phút còn bị kìm kẹp giờ tuôn ra như thác. “Tôi có thể giúp,” anh nói.
Kurt luôn nói rằng mình nghĩ người ta một đằng nhưng họ lại một nẻo, và cần phải kiểm tra toàn bộ nhân thân một con người trước khi hứa hẹn điều gì. Tôi bảo là anh quá đa nghi, quá cớm. Nhưng xét cho cùng, tôi đã để Kurt đi vào cuộc đời mình, đơn giản bởi anh có đôi mắt trìu mến và tấm lòng tốt, mà ngay cả anh cũng không thể lập luận được về quyết định này của tôi.
“Tên anh là gì?” Tôi hỏi.
“Shay. Shay Bourne.”
“Bourne, anh được nhận.”
Những lời tôi nói là mở đầu cho kết thúc.