← Quay lại trang sách

Michael

Tôi yêu mến Giáo hội vì nhiều điều.

Chẳng hạn như cảm giác dâng lên trong tôi khi hai trăm giọng ca cất lên cao vút tận mái nhà thờ trong thánh lễ ngày Chúa nhật. Hay lúc bàn tay tôi vẫn còn run khi trao thánh thể cho một giáo dân. Tôi yêu vẻ mặt kinh ngạc của một cậu thiếu niên hư hỏng khi cậu phun nước bọt vào chiếc xe máy 1969 Triumph Trophy mà tôi đã độ lại, rồi biết được tôi là một linh mục, biết được rằng làm người Công giáo và ngầu không phải là hai chuyện không đội trời chung.

Dù rõ ràng tôi chỉ là linh mục phó xứ ở nhà thờ St. Catherine, nhưng khắp cả hạt Concord, New Hampshire, chỉ có bốn giáo xứ, nên dường như chẳng bao giờ hết việc, cha Walter và tôi phải thay phiên nhau chủ tế thánh lễ hay ngồi tòa giải tội, có khi chúng tôi còn phải xắn tay nhảy vào dạy lớp giáo lý tại trường giáo xứ cách một dãy phố. Luôn luôn có các giáo dân đau bệnh, hoặc gặp khó khăn, hoặc cô đơn cần chúng tôi thăm viếng, và luôn luôn có người nhờ lần hạt cầu nguyện giúp. Nhưng tôi còn làm những việc nhỏ bé nhất như quét cổng nhà thờ, hay rửa bình đựng Thánh Thể trong giếng nước thánh để không một giọt Máu Cực Trọng nào bị rơi xuống cống rãnh của hạt Concord.

Tôi không có văn phòng ở nhà thờ St. Catherine. Cha Walter thì có, nhưng cha đã ở giáo xứ quá lâu nên dường như cha là một phần ăn sâu bám rễ trong đó, như hàng ghế hồng mộc và bức màn nhung trên bàn thờ vậy. Dù cho cha giấu việc đang dọn dẹp một góc cho tôi ở một trong những phòng kho, nhưng cha đã bảy mươi tuổi và có thói quen ngủ một giấc sau bữa trưa, nên mấy lần tôi phải đánh thức cha dậy lúc cha thiếp đi ở đó. Sau một thời gian, tôi không xin nữa, mà tự mình đặt một bàn làm việc nhỏ bên trong phòng kho cất đồ lau chùi. Hôm nay đáng ra tôi phải viết bài giảng, mà phải là bài giảng dưới bảy phút nếu không những ông bà cụ sẽ ngủ gật mất, nhưng lúc này đầu óc tôi đang bận nghĩ đến một trong những thành viên nhỏ nhất của cộng đoàn. Hannah Smythe là đứa trẻ đầu tiên tôi rửa tội ở nhà thờ St. Catherine. Bây giờ, chỉ mới một năm sau, bé đau bệnh phải đến bệnh viện luôn. Không có bất kỳ triệu chứng nào báo trước, cổ họng của bé bất thần khép chặt và bố mẹ Hannah chạy như điên đưa bé đến phòng cấp cứu để luồn ống thở, và cái vòng kinh hoàng này cứ lặp đi lặp lại mãi. Tôi đã cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn cho các bác sĩ chữa trị cho bé Hannah. Khi tôi vừa mới làm dấu thánh giá kết thúc lời cầu nguyện xong, thì một bà nhỏ nhắn tóc bạc lao đến bàn làm việc của tôi. “Cha Michael?”

“Mary Lou,” tôi hỏi. “Bà thế nào?”

“Con xin cha vài phút có được không?”

Mary Lou Huckens có thể nói không chỉ trong vài phút, bà là kiểu người có thể huyên thuyên gần cả tiếng đồng hồ cơ. Cha Walter và tôi đã có một luật bất thành văn là phải giúp giải cứu cho nhau mỗi khi người kia phải đối mặt với những lời tán dương dạt dào của bà sau thánh lễ. “Tôi có thể làm được gì cho bà nào?” tôi hỏi.

“Thực sự thì, con thấy hơi ngốc về chuyện này,” bà thú thật. “Con chỉ muốn biết liệu cha có thể chúc lành cho bán thân của con được không?”

Tôi mỉm cười. Giáo dân thường xin chúng tôi chúc lành cho những đồ vật, tượng ảnh thiêng liêng. “Chắc rồi. Bà có đem nó theo không?”

Bà nhìn tôi rất lạ. “À thì, tất nhiên là có.”

“Tốt. Xem nào.”

Bà bắt chéo tay trước ngực. “Con không nghĩ là cần phải thế!”

Tôi đỏ bừng mặt khi nhận ra thực sự ý của bà là gì. “Tôi… tôi xin lỗi…” Tôi lắp bắp. “Tôi không có ý-”

Đôi mắt bà giàn giụa nước mắt. “Họ sẽ phẫu thuật khối u vú vào ngày mai, cha ơi, con sợ.”

Tôi đứng dậy và choàng tay quanh người bà, dắt bà đến hàng ghế ngồi và đưa cho bà khăn giấy. “Con xin lỗi,” bà nói. “Con không biết phải nói chuyện với ai khác. Nếu con nói với chồng là con sợ, thì anh ấy cũng sẽ sợ.”

“Bà biết nên nói chuyện với ai mà,” tôi ân cần nói. “Và bà biết Ngài luôn luôn lắng nghe.” Tôi chạm tay trên đỉnh đầu bà. “Thiên Chúa toàn năng và bất diệt, Đấng Cứu Thế đời đời cho những ai tin, xin lắng nghe chúng con vì nô bộc của Chúa là Mary Lou, chúng con cầu xin Chúa thương ban cho bà lòng thương xót của Chúa, cho sức khỏe thể xác của bà được phục hồi, để bà dâng lời tạ ơn Chúa trong Thánh điện của Người.

Nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.” “Amen,” Mary Lou thì thầm.

Đây lại là một điều nữa khiến tôi yêu Giáo hội, bởi bạn chẳng bao giờ biết chuyện gì đang chờ đón mình đâu.