Maggie
Có người sẽ thấy thật khó để thoát ra khỏi tù, còn với tôi, để vào được cũng khó khăn như vậy. Đúng, tôi không phải là luật sư chính thức của Shay Bourne, nhưng các quản giáo trong tù cũng chẳng biết điều này. Tôi có thể trao đổi về chuyên môn trực tiếp với Shay, nếu và khi, tôi với được anh ta.
Tôi đã không tính đến chuyện phải chật vật thế nào để băng được qua đám đông bên ngoài nhà tù. Băng qua đám nhóc học sinh đang hút cỏ trong lều với cái biển BÌNH AN CHỨ KHÔNG PHÉP LẠ cắm trên đất bùn, là một chuyện, và giải thích được với một bà mẹ đang bồng đứa con ẵm ngửa, đầu trọc vì ung thư, về lý do vì sao bạn xứng đáng được băng lên trước, lại là chuyện hoàn toàn khác. Xét cho cùng, cách duy nhất để tôi có thể tiến tới, là giải thích với những người đang đợi (có người đã đợi mất mấy ngày rồi) rằng tôi là cố vấn pháp lý của Shay Bourne và tôi là người sẽ truyền đạt những mong muốn của họ. Thế là tôi nhận được vô số nhắn gởi từ đủ mọi kiểu người, một cặp vợ chồng già với bàn tay xương xẩu đều đang mang bệnh - ung thư vú và ung thư bạch cầu - đã đến đây để xin cho nhau, một người bố mang theo tấm ảnh tám đứa con ông không nuôi nổi vì bị mất việc, một cô con gái đẩy xe lăn cho mẹ, ước sao bà có được một giây phút minh mẫn trong cơn bệnh Alzheimer triền miên để cô có thể nói xin lỗi vì đã phẫu thuật chuyển giới cách đây vài năm. Tôi nghĩ, trên thế giới này có quá nhiều đau khổ, làm sao ai trong chúng ta có thể tìm được cách để thức dậy mỗi sáng kia chứ?
Khi đến cổng trước, tôi cho biết là đến để gặp Shay Bourne, và viên quản giáo cười vào mặt tôi. “Cô và cả thế giới tự do ư.”
“Tôi là luật sư của anh ta.”
Quản giáo nhìn tôi một hồi, rồi nói vào bộ đàm. Thoáng sau, một quản giáo khác đến và hộ tống tôi vào. Khi tôi đi, đám đông reo hò vang dậy.
Quá sững sờ, tôi quay người lại, ngại ngùng vẫy tay, rồi vội vã bắt kịp viên quản giáo.
Tôi chưa bao giờ đến nhà tù tiểu bang. Nó là một tòa nhà lớn bằng gạch cũ, với khoảng sân rộng phía sau hàng rào thép gai. Tôi được yêu cầu ký vào một bảng giấy rồi bỏ áo khoác trước khi đi qua máy dò kim loại.
“Đợi ở đây,” quản giáo nói, rồi để tôi ngồi lại trong căn phòng nhỏ. Có một phạm nhân đang chùi sàn, chẳng bao giờ ngước mắt nhìn tôi. Anh ta mang giày đánh tennis màu trắng, cứ kêu ì ọp mỗi khi bước tới. Tôi quan sát tay anh ta đang chùi nhà, và tự hỏi không biết chúng đã góp phần trong một vụ giết người, cưỡng hiếp, hay cướp của.
Có một lý do khiến tôi không trở thành luật sự hình sự, là bởi khung cảnh này khiến tôi thấy sợ. Tôi từng đến nhà giam của hạt để gặp các thân chủ, nhưng đó đều là những tội vặt vãnh như dựng công khai một bảng chế nhạo một ứng viên chính trị, đốt quốc kỳ, chống đối hành pháp. Các thân chủ của tôi chẳng giết ai bao giờ, chứ chưa nói đến giết một đứa trẻ và một viên cảnh sát. Tôi đang nghĩ không biết sẽ thế nào khi bị nhốt ở đây vĩnh viễn. Sẽ thế nào nếu như áo quần chưng diện, áo quần đi làm, và đồ ngủ của tôi tất cả đều là bộ đồ liền thân màu cam? Sẽ ra sao nếu tôi phải tuân thủ giờ nào đi tắm, giờ nào ăn, giờ nào đi ngủ? Với thực tế là tôi theo nghiệp bảo vệ tự do cá nhân, thì thật khó để hình dung một thế giới mà tất cả đều bị tước bỏ tự do.
Khi quan sát phạm nhân đang chùi phía dưới dãy ghế, tôi tự hỏi nếu phải vào đây thì đâu là thứ xa xỉ nhất mà tôi phải bỏ lại. Có nhiều thứ thật tầm thường vặt vãnh, chẳng hạn như không được ăn chocolate, lại đúng thật là một hình phạt bất thường và tàn nhẫn, tôi cũng không thể để mất cặp kính áp tròng, và tôi thà chết còn hơn là từ bỏ gel tạo kiểu Ouidad bởi không có nó thì đầu tôi sẽ sớm thành tổ quạ. Nhưng còn những chuyện khác thì sao, như không còn được chọn lựa đến hoa mắt đủ loại ngũ cốc trong dãy tiệm tạp hóa? Không còn được nghe điện thoại? Cứ cho là đã từ lâu tôi không thân mật với anh chàng nào và cái ấy của tôi chắc mạng nhện giăng đầy rồi, nhưng sẽ thế nào nếu như phải từ bỏ cả những động chạm tình cờ, cả cái bắt tay?
Tôi cá là tôi sẽ nhớ lắm những cuộc tranh chấp với mẹ mình.
Đột nhiên, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt tôi. “Cô không may rồi. Anh ta đang tiếp cố vấn thiêng liêng của mình. Hôm nay, Shay khá là nổi tiếng đấy.”
“Ổn thôi,” tôi láu cá. “Cố vấn thiêng liêng có thể dự chung khi chúng tôi nói chuyện.” Tôi thấy một thoáng bất định trên khuôn mặt viên quản giáo. Không để phạm nhân gặp luật sư là một chuyện tuyệt đối không chấp nhận được, và tôi đang định vin vào nó đây.
Viên quản giáo nhún vai rồi dẫn tôi xuống hành lang. Anh gật đầu với một người trong phòng điều khiển, và một cánh cửa trượt ra. Chúng tôi bước vào một khoảng giữa nhỏ hẹp bằng sắt, tôi hớp từng hơi khi cánh cửa sắt đóng lại như cũ. “Tôi bị chứng sợ giam hãm nhẹ.” tôi nói.
Viên quản giáo rnỉm cười. “Tệ thật đấy.”
Cánh cửa bên trong kéo ra, và chúng tôi đi vào nhà tù. “Ở đây khá yên tĩnh,” tôi bình luận.
“Bởi vì hôm nay là một ngày đẹp trời.” Viên quản giáo vừa nói vừa đưa tôi áo giáp và kính bảo vệ, rồi chờ tôi mang chúng xong. Trong một khắc, tôi hoang mang vô cùng, nếu như cái áo khoác cho nam này mà tôi cũng không kéo được dây kéo thì sao? Thật là ngượng quá thể? Nhưng trên áo có những dây da Velcro, và chuyện tôi lo lắng không thành vấn đề. Ngay khi tôi vừa mang chúng xong, cánh cửa mở ra dẫn đến một tầng dài. “Vui vẻ nhé,” viên quản giáo nói, và đó cũng là lúc tôi nhận ra mình phải đi vào một mình.
Được thôi. Tôi không định thuyết phục Shay Bourne là tôi đủ can đảm để cứu lấy mạng sống anh ta, nếu như không có được chút dũng cảm để đi qua cánh cửa đó.
Vẳng lên những tiếng la hét và huýt sáo. Mọi chuyện tùy thuộc vào tôi, nếu như muốn tìm được một khán giả duy nhất biết cảm kích tấm thân này trong tầng an ninh tối đa của nhà tù tiểu bang. “Bé ơi, đến tìm anh à?”một gã nói, và gã khác kéo bộ áo liền quần xuống khoe ra cái quần đùi đấm bốc của hắn, như thể tôi đã chờ cái show lộ hàng này cả đời vậy. Tôi tập trung nhìn về phía vị linh mục đang đứng bên ngoài một buồng giam.
Tôi hẳn phải tự giới thiệu về mình. Tôi hẳn phải giải thích tại sao tôi lại nói dối để vào được nhà tù này. Nhưng tôi quá rối trí nên mọi chuyện chẳng thể nào theo dự định được. “Shay Bourne?” Tôi nói. “Tôi biết một cách để anh có thể hiến tạng.”
Vị linh mục cau mày nhìn tôi. “Cô là ai?”
“Luật sư của anh ta.”
Linh mục quay về phía Shay, “Tôi không nghĩ là anh nói rằng mình không có luật sư.” Shay nghiêng đầu. Anh nhìn tôi như thể đang sàng sẩy từng hạt suy nghĩ của tôi vậy, tách gạo khỏi trấu. “Để cô ấy nói,” anh bảo.
Nhờ đó, tôi bạo dạn hơn hẳn, để mặc linh mục với Shay, tôi về lại phía các quản giáo và yêu cầu một phòng hội nghị gặp riêng cho luật sư - thân chủ. Tôi giải thích rằng theo luật, họ phải cung cấp cho tôi một phòng và chiếu theo bản chất của cuộc nói chuyện, vị linh mục phải được phép tham dự. Rồi linh mục và tôi được đưa đến một phòng nhỏ từ phía bên này, còn Shay được hai quản giáo áp giải đến theo một lối khác. Khi các cánh cửa đã đóng chặt, anh quay mặt lại, đưa tay ra lỗ hổng để được tháo còng.
“Được thôi,” linh mục nói. “Giờ thì sao?”
Tôi làm ngơ ông và hướng về phía Shay, “Tên tôi là Maggie Bloom. Tôi là luật sư của Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ, và tôi biết một cách để cứu anh khỏi bị hành hình.”
“Cảm ơn,” anh nói, “nhưng đó không phải là điều tôi mong đợi.”
Tôi nhìn chằm vào anh. “Cái gì?”
“Tôi không cần cô cứu lấy toàn bộ thân tôi. Chỉ cần trái tim tôi thôi.”
“Tôi… Tôi không hiểu.”
“Ý của Shay là,” vị linh mục lên tiếng, “anh ấy chấp nhận bị hành hình.
Anh ấy chỉ muốn được hiến tạng.” “Chính xác cha là ai?” Tôi hỏi.
“Linh mục Michael Wright.”
“Và cha là cố vấn thiêng liêng của anh ta?”
“Đúng.”
“Từ khi nào?”
“Từ mười phút trước khi cô trở thành luật sư của anh ta,” vị linh mục nói.
Tôi quay về phía Shay. “Nói cho tôi biết anh muốn gì.”
“Muốn trao trái tim tôi cho Claire Nealon.”
Nhưng ai là Claire Nealon mới được chứ? “Liệu cô ấy có muốn trái tim của anh không?”
Tôi nhìn Shay, rồi nhìn cha Michael, và nhận ra rằng mình vừa hỏi một câu hỏi mà đến tận bây giờ chẳng ai nghĩ đến.
“Tôi không biết bé có muốn không,” Shay nói, “nhưng bé cần.”
“Vậy, đã ai nói chuyện với bé chưa?” Tôi quay về phía cha Michael. “Cha nhận việc này à?”
“Cô thấy đó,” linh mục nói, “tiểu bang phải hành hình Shay bằng cách tiêm thuốc độc. Và nếu như thế, thì nội tạng chẳng còn giá trị gì.” “Không nhất thiết phải thế,” tôi chậm rãi đáp.
Một luật sư không thể nào quan tâm đến vụ án hơn thân chủ được. Nếu tôi không thể thuyết phục Shay đi vào phòng xử án với hi vọng được sống, thì thật ngu ngốc khi tôi cố nhận vụ này. Tuy nhiên, nếu sứ mạng hiến tạng của anh khớp với sứ mạng của tôi là phá bỏ án tử hình, thì tại sao lại không dùng cùng một kẽ hở luật để có được những gì chúng tôi đều mong muốn chứ? Tôi có thể chiến đấu để anh ta chết theo ý mình muốn, nghĩa là hiến được tạng, và trong tiến trình đó, tôi sẽ gây đủ nhận thức về án tử hình nhằm làm cho mọi người có được một lập trường để phản đối nó.
Tôi nhìn thân chủ mới của mình và mỉm cười.