← Quay lại trang sách

Michael

Tôi thà bị đè suốt đời dưới đá còn hơn biết được những gì người ta nói về Shay Bourne, nhưng tôi là người cuối cùng trên đời tin vào chuyện anh ta là Đấng Thiên sai. Với tôi, chỉ có duy nhất một Con Thiên Chúa, và tôi biết Ngài là ai. Còn về tài quảng bá của Shay, thì tôi đã từng thấy David Blaine làm cho một con voi biến mất ngay trên Đại lộ Năm ở New York, nhưng đó cũng chẳng phải là phép lạ. Nói đơn giản và thẳng thắn rằng, công việc của tôi ở đây không phải là lo cho những niềm tin mạo nhận của Shay Bourne… mà chỉ là để giúp anh ta đón nhận Chúa Jesus Kitô là Chúa và là Đấng Cứu Độ của mình trước khi bị hành hình, hầu cho anh được lên Nước Trời.

Và nếu tôi có thể nhân tiện giúp anh ta hiến tặng trái tim của mình, thì cũng tốt.

Hai ngày sau vụ việc ở tầng I, tôi lại đến nhà tù. Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu Chúa Jesus nói với các môn đệ trong Phúc âm theo thánh Matthew: Ta là khách lạ mà các ngươi đã tiếp rước, Ta mình trần mà các ngươi đã cho Ta mặc, Ta đau yếu mà các ngươi đã thăm viếng, Ta ở tù mà các ngươi đã đến với Ta. (Mt 25,35). Các môn đệ, nói thẳng ra là một đám ngờ nghệch, đã bối rối mơ hồ về điều này. Họ không thể nhớ ra có lúc nào Chúa Jesus lạc đường, hay trần truồng, hay đau bệnh hay ở tù. Và Chúa Jesus bảo họ: Những gì các ngươi đã làm cho một người trong các anh em hèn mọn nhất này của Ta, là các ngươi đã làm cho chính mình Ta.

Vào trong nhà tù, người ta lại đưa tôi áo giáp và kính bảo vệ. Cửa tầng I mở ra, và tôi được đưa xuống hành lang đến buồng giam Shay Bourne.

Cũng không khác gì mấy với tòa giải tội. Cũng những lỗ li ti như phômai Thụy Sĩ đục trên cánh cửa sắt buồng giam, để tôi có thể nhìn thoáng qua Shay. Dù cho chúng tôi cùng tuổi, nhưng anh ta trông già hơn tôi cả đời người. Lúc này dù tóc đã điểm bạc, Shay vẫn mảnh khảnh và chắc. Tôi ngập ngừng, im lặng, chờ đợi xem liệu anh ta có tròn mắt khi nhận ra tôi không, liệu anh có bắt đầu đập cửa và đòi đuổi đi cái kẻ đã nhúng một tay đẩy bánh xe hành hình của mình lăn đi hay không.

Nhưng điều thú vị là khi mang áo chùng linh mục, thì bạn không phải là một con người. Bạn có gì đó hơn và cũng kém một con người. Nhiều người đã thì thầm các bí mật bên tai tôi, lột trần con người của họ để chỉnh đốn những gì sâu bên trong. Như một bác sĩ, linh mục phải điềm tĩnh, phải là một người quan sát, là con ruồi tư lự đậu trên tường. Hãy hỏi mười người từng gặp tôi xem tôi trông thế nào, và tám người trong số đó chẳng thể nói được màu mắt của tôi đâu. Đơn giản là họ không nhìn quá cổ áo tôi.

Shay bước thẳng đến cửa buồng và mỉm cười. “Cha đã đến,” Shay nói. Tôi nuốt nước bọt. “Shay, tôi là linh mục Michael.”

Anh ta ấn lòng bàn tay vào cửa buồng. Tôi còn nhớ tấm ảnh chụp chứng cứ vụ án, những ngón tay nhuốm máu cô bé. Tôi đã thay đổi nhiều trong mười một năm qua, nhưng còn Shay Bourne thì sao? Anh ta có ăn năn? Anh ta có chín chắn? Anh ta có ước mong sao có thể xóa đi những sai lầm của mình, như tôi vậy?

“Này, cha,” một giọng hét lên, về sau tôi biết đó là Calloway Reece,

“cha có cái bánh thánh nào không? Tôi gần chết đói rồi đây.”

Tôi làm ngơ kẻ đó và tập trung vào Shay. “Vậy… tôi cho rằng anh là người Công giáo?”

“Một bà mẹ nuôi đã đưa tôi đi rửa tội,” Shay nói. “Cả ngàn năm rồi.” Anh liếc nhìn tôi. “Họ có thể để cha đến phòng hội nghị, cái phòng các luật sư thường dùng.”

“Giám đốc nói rằng chúng ta phải nói chuyện ở đây, tại buồng giam của anh.”

Shay nhún vai. “Tôi chẳng có gì để giấu giếm cả.”

Còn cha? Tôi nghe thấy thế, dù Shay chưa từng thốt ra.

“Dù gì, đó là nơi họ truyền cho chúng tôi viêm gan C,” Shay nói.

“Truyền cho anh viêm gan C?”

“Vào ngày cắt tóc. Mỗi ngày thứ tư. Chúng tôi đến phòng hội nghị và họ cạo chúng tôi. Cạo hai phân, ngay cả khi bạn muốn để dài hơn trong mùa đông. Vào mùa đông, tóc tai không nóng như thế này. Từ tháng mười một đã lạnh ngắt rồi.” Anh quay về phía tôi. “Sao không làm cho tháng

mười một thì nóng còn bây giờ thì lạnh nhỉ?”

“Tôi không biết.”

“Nó ở trên lưỡi dao.”

“Xin lỗi?”

“Máu,” Shay nói. “Trên lưỡi dao cạo. Có người bị cắt phải, người khác bị viêm gan C.”

Theo được câu chuyện của anh cũng hệt như xem bóng nảy. “Chuyện đó đã xảy ra với anh rồi à?”

“Nó xảy ra cho những người khác, nên chắc hẳn, nó đã xảy ra với tôi.”

Những gì các ngươi đã làm cho một người trong các anh em hèn mọn nhất này của Ta, là các ngươi đã làm cho chính mình Ta.

Đầu tôi vã mồ hôi, tôi mong đó là do bài nói chuyện không đầu đuôi của Shay chứ không phải do cơn hốt hoảng. Tôi đã chịu đựng chuyện này suốt mười một năm nay, kể từ ngày chúng tôi tuyên án Shay. “Nhưng nói chung, anh ổn chứ?”

Vừa nói xong, tôi đã tự trách mình. Ai lại đi hỏi một người sắp chết cảm thấy thế nào. Cũng như ai lại hỏi phu nhân Lincoln xem vở kịch thế nào?[2]

“Tôi cô đơn,” Shay trả lời.

Tôi tự động đáp, “Chúa ở cùng anh.”

“Ừ,” Shay nói, “Ngài là người chơi cờ nhiều chuyện.”

“Anh có tin ở Chúa không?”

“Tại sao cha tin ở Chúa?” Shay vươn mình tới trước, đột nhiên rất dữ dội. “Họ có nói với cha là tôi muốn hiến tim của mình không?”

“Shay à, đó là lý do tôi đến nói chuyện.”

“Tốt. Ngoài cha ra, chẳng ai muốn giúp cả.”

“Còn luật sư của anh thì sao?”

“Tôi đuổi rồi.” Shay nhún vai. “Anh ta thua tất cả mọi lần kháng cáo, rồi lại bắt đầu nói về chuyện đi tìm thống đốc. Thống đốc còn chẳng phải là người New Hampshire, cha có biết không? Ông ta sinh ở Mississippi. Tôi luôn luôn muốn được thấy dòng sông ấy, đi một trong những chiếc thuyền sòng bạc trên sông như một tay bạc bịp. Hay có lẽ như cá mập. Ở sông có cá mập không?”

“Luật sư của anh…”

“Anh ta muốn thống đốc thay đổi bản án của tôi thành chung thân, nhưng như thế chỉ là một án tử hình khác mà thôi. Nên tôi đuổi.”

Tôi nghĩ về giám đốc Coyne, ông quá chắc chắn tất cả những chuyện này chỉ là một âm mưu để hủy việc hành hình Shay Bourne. Liệu có thể ông ta nhầm không? “Shay, anh đang nói rằng anh muốn chết?”

“Tôi muốn sống,” anh nói. “Nên tôi phải chết.”

Cuối cùng, tôi cũng chộp được một điểm. “Anh sẽ sống,” tôi nói. “Trong Vương quốc của Chúa Cha. Shay à, dù đời này có thế nào. Và dù anh có hiến tạng hay không.”

Đột nhiên mặt anh sa sầm. “Ý anh là gì, khi nói dù có hay không?”

“À, chuyện này phức tạp…”

“Tôi phải hiến trái tim của tôi cho cô bé. Tôi phải.”

“Ai?”

“Claire Nealon.”

Tôi há hốc. Bản tin không nói gì đến phần cụ thể này trong yêu cầu của Shay.

“Nealon? Cô bé có liên quan đến Elizabeth không?”

Nói xong tôi mới nhận ra rằng nếu tôi là một người bình thường, một người không ngồi trong bồi thẩm đoàn phiên tòa của Shay, hẳn sẽ không nhận ra được cái tên và nhanh chóng xác định tình hình đâu. Nhưng Shay quá kích dộng để nhận ra tôi đang nghĩ gì.

“Cô ấy là em gái của cô bé mà tôi đã giết. Cô bé bị đau tim, tôi đã xem thấy trên TV. Thứ trong người tôi có thể cứu cô bé,” Shay nói. “Nếu tôi không làm chuyện này, thì nó sẽ giết tôi mất.”

Chúng tôi đều lầm, cả tôi và Shay. Chúng tôi đều tin rằng bạn có thể sửa đổi một lỗi lầm cũ bằng cách làm một việc tốt về sau. Nhưng trao cho Claire Nealon trái tim, cũng không làm cho chị của bé sống lại. Và việc tôi đang là cố vấn thiêng liêng cho Shay, cũng không xóa được sự thật rằng tôi đã góp một phần đẩy anh đến bước đường này.

“Anh không thể được cứu rỗi bằng cách hiến tạng, Shay à. Cách duy nhất để tìm được ơn cứu rỗi là nhìn nhận tội lỗi mình và xin được tha thứ nhờ Chúa Jesus.”

“Những chuyện xảy ra lúc đó chẳng có ý nghĩa gì lúc này.”

“Anh không phải sợ là mình sẽ phải lãnh lấy hậu quả, Thiên Chúa yêu thương chúng ta, ngay cả khi chúng ta trái quấy.”

“Tôi không thể ngăn được chuyện đó,” Shay nói. “Nhưng lần này, tôi có thể sửa đổi nó.”

“Hãy để Chúa làm,” tôi bảo. “Thưa với Ngài là anh hối lỗi vì những gì đã làm, và Ngài sẽ tha thứ cho anh.”

“Dù cho thế nào đi nữa?”

“Dù cho thế nào đi nữa.”

“Vậy thì tại sao anh phải nói lời hối lỗi trước?”

Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm một cách khả dĩ hơn để giải thích về tội lỗi và ơn cứu độ cho Shay. Nó là một cuộc thương lượng, bạn thừa nhận để đổi lại bạn được cứu chuộc. Còn trong kinh tế học của Shay về ơn cứu độ, bạn phải cho đi một phần của mình, và cách nào đó bạn lại tìm thấy được toàn vẹn bản thân mình.

Hai ý niệm này thực sự khác biệt sao?

Tôi lắc đầu để rũ cái ý nghĩ đó ra.

“Lucius là một người vô thần,” Shay nói. “Đúng không, Lucius?”

Từ phòng kế bên, Lucius lầm bầm, “Ừ…mmm.”

“Và anh ta đã không chết. Anh ta bệnh, rồi được khỏe lại.”

Một bệnh nhân AIDS đây, tôi đã nghe về anh ta trên bản tin. “Anh có tác động gì trong chuyện này không?” tôi hỏi Shay.

“Tôi chẳng làm gì hết.”

“Lucius, anh cũng tin như thế phải không?”

Tôi ngả người ra sau để có thể nhìn vào mắt phạm nhân kia, một người mảnh dẻ với mớ tóc trắng. “Tôi nghĩ là Shay làm hết mọi chuyện,” Lucius nói.

Shay đáp lại, “Lucius sẽ tin bất kỳ thứ gì anh ta cần phải tin.” “Vậy còn phép lạ thì sao?” Lucius nói thêm.

“Phép lạ nào” Shay đáp ngay.

Có hai điều đánh động tôi. Thứ nhất là Shay Bourne không nhận mình là Đấng Thiên Sai, hay Chúa Jesus, hay bất kỳ ai khác, ngoại trừ bản thân anh. Và với một niềm tin hơi lạc lối, anh thực sự cảm thấy rằng mình chẳng thể yên nghỉ nếu như không hiến trái tim cho Claire Nealon.

“Này,” Lucius nói. “Anh sẽ giúp anh ta hay không?”

Có lẽ không một ai trong chúng ta bù đắp được những sai phạm của mình trong quá khứ, nhưng như thế không có nghĩa là chúng ta không thể làm cho tương lai của mình trở nên ý nghĩa hơn. Tôi nhắm mắt lại và hình dung mình là người cuối cùng nói chuyện với Shay Bourne trước khi anh bị Tiểu bang New Hampshire hành hình. Tôi hình dung mình chọn một đoạn Kinh thánh phù hợp với anh, một kinh cầu cho những giây phút cuối đời. Tôi có thể làm cho anh việc này. Tôi có thể là người anh cần lúc này, bởi tôi đã không là người mà anh cần lúc đó. “Shay,” tôi nói, “biết được trái tim của mình đang đập trong một người khác, đó không phải là sự cứu rỗi. Mà là vị tha. Cứu rỗi là về nhà. Là hiểu được rằng mình chẳng cần phải chứng minh bản thân trước Chúa.”

“Ôi, vì Chúa Kitô.” Lucius khịt mũi. “Shay, đừng có nghe.”

Tôi quay về phía anh ta. “Can hệ gì đến anh.” Rồi tôi quay người, để không thấy Lucius nữa mà tập trung vào Shay. “Chúa yêu thương anh, dù cho anh có hiến tạng hay không, dù cho anh đã phạm lỗi lầm trong quá khứ. Và ngày hành hình, Ngài sẽ chờ đợi anh. Chúa Kitô có thể cứu rỗi anh, Shay à.”

“Chúa Kitô không thể cho Claire Nealon một trái tim.” Đột nhiên, ánh mắt Shay dữ dội và sáng quắc. “Tôi không cần phải tìm Chúa. Tôi không muốn học giáo lý. Tất cả những gì tôi muốn biết là liệu sau khi bị giết, tôi có thể thể cứu sống một em bé hay không.”

“Không,” tôi nói thẳng toạc. “Không, nếu như anh bị tiêm thuốc độc. Thuốc độc dùng để làm tim anh ngừng đập, và khi đó, nó chẳng có giá trị gì để hiến tặng.”

Ánh sáng trong mắt Shay mờ đi, và tôi hít một hơi lấy tinh thần. “Tôi xin lỗi. Shay, tôi biết rằng anh đang hi vọng được nghe điều gì đó khác kia, và ý định của anh thật tốt đẹp… Nhưng anh cần phải dẫn truyền những ý định tốt đẹp đó theo cách khác để làm lành với Chúa. Và đó là chuyện tôi có thể làm.”

Nhưng rồi một cô gái trẻ xộc vào tầng I. Mái tóc xoăn đen rũ dài sau lưng, và sau chiếc áo khoác là bộ vest sọc xấu xí nhất mà tôi từng thấy.

“Shay Bourne?” cô nói. “Tôi biết một cách để anh có thể hiến tạng.”