← Quay lại trang sách

Lucius

Hôm vị linh mục lại đến, tôi đang ngồi pha màu vẽ. Chất liệu yêu thích của tôi là trà, bởi bạn có thể biến thể nó rất đa dạng, từ màu trắng mờ đến màu nâu vàng. M&M thật bốc, nhưng lại là thứ khó pha chế nhất, bạn phải dùng tăm bông ẩm mài trên mặt viên M&M, còn với Skittle chỉ ngâm với nước là rút được màu.

Tôi đặt nắp chai lên bàn và bắt đầu cho vào khoảng mười lăm giọt nước ấm. Bây giờ đến lượt viên Skittle xanh lục, tôi lấy ngón tay lăn nó quanh và quan sát màu thực phẩm tiết ra. Cái khó là phải lôi viên kẹo ra ngay khi bắt đầu thấy chất đường trắng bên trong lớp vỏ rỉ ra, nếu đường hòa vào màu vẽ, thì chẳng làm được gì nữa.

Tôi cho viên kẹo trắng bệch vào miệng, thật tuyệt khi tôi có thể làm thế, bởi những cái tưa trong miệng đã không còn. Tôi khuấy và cho vào một chai Aspirin cái chất lỏng màu xanh này, xanh như thảm cỏ tôi đã từng bước đôi chân trần lên đó cách đây vài năm, xanh như màu rừng thẳm, xanh như đôi mắt của Adam. Sau này, tôi có thể pha màu nước này với một ít kem đánh răng pha loãng với nước, để có tông màu đẹp chuẩn.

Đây thật sự là một việc nhọc công, nhưng… tôi có thời gian mà.

Khi tôi đang chuẩn bị lặp lại việc này với cái kẹo ngậm to đùng màu vàng, cho số màu gấp bốn lần viên Skittle, thì vị linh mục của Shay trong chiếc áo khoác phi công, bước đến ngay trước cửa buồng giam. Tất nhiên, tôi đã thấy qua lúc ông đến thăm Shay lần đầu, nhưng chỉ là từ xa. Còn bây giờ, khi ông đứng ngay trước cửa buồng, tôi có thể thấy ông trẻ hơn tôi tưởng, với mái tóc trông không có vẻ gì là linh mục và đôi mắt êm dịu như khăn bông. “Shay đang cắt tóc,” tôi nói, bởi hôm nay là ngày cắt tóc, và cách đây mười phút họ đã đưa anh đi rồi.

“Tôi biết, Lucius à. Đó là lý do vì sao tôi đang muốn nói chuyện với anh.”

Tôi nói thật với các bạn, nói chuyện với một linh mục là chuyện tôi ngán ngẩm nhất. Tôi chưa từng yêu cầu được gặp linh mục, và theo cảm nghiệm cũ của tôi, mấy ông giáo sĩ chỉ muốn cho một bài diễn thuyết rằng đồng tính là một lựa chọn, và rằng Chúa yêu tôi, nhưng không yêu cái tính khí quấy quá muốn yêu một người đàn ông của tôi. Việc Shay tin tưởng rằng đội ngũ mới của anh, một cô bé luật sư và vị linh mục này, đang chuẩn bị dời non lấp biển vì anh, không có nghĩa là tôi cũng chung cái nhiệt tình như vậy. Dù anh đã ở trong tù đến mười một năm, nhưng Shay vẫn là tù nhân ngây thơ nhất tôi từng gặp. Ví dụ như đêm qua, anh đã cự nhau với các quản giáo, bởi hôm đó là ngày giặt đồ và họ đem đến các tấm khăn trải giường mới nhưng Shay lại không chịu thay. Anh nói anh cảm thấy khăn có thuốc tẩy, và nhất quyết ngủ trên sàn còn hơn.

“Lucius, tôi vui vì anh chịu gặp tôi. Tôi rất vui khi biết tin anh đã khá hơn.”

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, thấy cần phải cảnh giác.

“Anh biết Shay bao lâu rồi?”

Tôi nhún vai. “Từ khi anh ta được cho vào buồng sát buồng giam tôi, cách đây vài tuần.”

“Anh ấy có nói về việc hiến tạng không?”

“Lúc đầu thì không,” tôi nói. “Rồi anh ấy bị lên cơn, và được chuyển đến bệnh xá. Khi về lại, tất cả những gì anh ấy nói đều là về việc hiến trái tim mình.”

“Anh ta bị lên cơn?” vị linh mục lặp lại, và tôi có thể thấy bây giờ ông mới biết chuyện này. “Từ lúc đó, anh ta có bị thêm lần nữa không?”

“Tại sao cha không hỏi Shay?”

“Tôi muốn nghe anh nói.”

“Những gì cha muốn,” tôi chỉnh, “là tôi cho cha biết có thật là anh ấy đã làm những phép lạ hay không?”

Cái đầu vị linh mục chầm chậm gật. “Có lẽ đúng thế.”

Một vài chuyện đã bị rò rỉ ra cánh báo giới, tôi nghĩ rằng những chuyện còn lại sớm hay muộn người ta cũng biết thôi. Tôi kể cho ông những gì tôi tận mắt chứng kiến, và khi tôi vừa dứt lời, cha Michael thoáng nhíu mày. “Anh ta có đi quanh nói rằng mình là Chúa?”

“Không,” tôi đùa. “Crash thì có đấy.”

“Lucius,” vị linh mục nói thêm, “anh có tin Shay là Chúa hay không?”

“Cha cần phải tỉnh lại đi, cha à, bởi tôi không tin vào Chúa. Tôi không tin nữa kể từ lúc các đồng bạn cao quý của cha bảo rằng bệnh AIDS là hình phạt cho tội của tôi.” Thành thật mà nói, tôi đã chia rõ tôn giáo theo kiểu thế tục và phi thế tục, muốn tập trung vào vẻ đẹp họa phẩm của Caravaggio mà không chú ý đến Đức Mẹ và Chúa Hài đồng, hay tìm một món thịt cừu ngon nhất cho đêm tiệc Phục Sinh hoành tráng mà không nghĩ đến Cuộc thương khó của Chúa Jesus. Tôn giáo đem lại hi vọng cho những con người biết rằng kết cục đời mình không thật dễ chịu. Đây là lý do vì sao khi vào tù các phạm nhân lại bắt đầu cầu nguyện, và người bệnh cũng thường làm thế khi bác sĩ tuyên bố bó tay. Tôn giáo như là chiếc chăn kéo lên đến tận cằm để giữ ấm cho bạn, một lời hứa rằng khi đến hồi kết bạn sẽ không chết trong cô độc. Nhưng chính nó cũng thật dễ đẩy bạn vào cơn lạnh lẽo run rẩy, nếu như những gì bạn tin tưởng trở nên quan trọng hơn sự thật mà bạn tin tưởng.

Tôi nhìn chằm vào vị linh mục. “Tôi không tin ở Chúa. Nhưng tôi tin ở Shay.”

“Cảm ơn Lucius, vì đã dành thời gian cho tôi,” vị linh mục nhẹ nhàng nói, và bước khỏi tầng.

Có lẽ ông ta là một linh mục, nhưng lại tìm kiếm các phép lạ nhầm chỗ rồi. Ví dụ như hôm xảy ra phép lạ kẹo cao su vậy. Tôi đã thấy báo chí đăng tin này, họ nói rằng Shay bằng cách nào đó đã lấy một thanh kẹp cao su Bazooka, và hóa nó ra nhiều. Nhưng thử hỏi một người đã chứng kiến tận mắt, như tôi, hay Crash, hay Texas, và bạn sẽ biết là không phải đột nhiên hiện ra bảy thanh kẹo cao su. Như thế này thì đúng hơn, khi thanh kẹo được câu đi dưới cửa buồng giam, thay vì lấy nhiều hết sức có thể, chúng tôi lại lấy ít hết sức có thể.

Thanh kẹo vun đầy trở lại thật thần diệu. Nhưng chính chúng tôi, những kẻ tham lam đến lỗ mãng, đã cân bằng nhu cầu của bảy gã khác và chính ngay lúc đó, chúng tôi nhận ra họ cũng xứng đáng như mình vậy.

Và nếu bạn hỏi, thì tôi xin nói rằng, đây mới chính là một phép lạ lớn lao hơn nữa.