← Quay lại trang sách

June

Mới đầu, tôi đã bật cười khi trợ lý pháp lý của nạn nhân hỏi xem tôi có dự buổi gặp gỡ công lý phục hồi với Shay Bourne hay không. “Vâng,” tôi nói. “Và có lẽ sau đó, tôi có thể bị ném vào vạc dầu sôi hay bị moi bụng phanh thây.”

Nhưng cô ta có vẻ nghiêm túc về chuyện này, và tôi cũng nghiêm túc khi từ chối. Điều cuối cùng tôi muốn làm trên đời là ngồi lại với con quái vật đó để khiến hắn thấy khá hơn về bản thân mà ra đi thanh thản.

Kurt đã không được vậy. Elizabeth đã không được vậy. Tại sao lại cho hắn chứ?

Tôi nghĩ thế, cho đến một sáng nọ, tiếng gõ cửa vang lên. Claire đang ngồi trên ghế bành xem Game show Network, với Dudley cuộn mình dưới chân. Những ngày chờ đợi một trái tim từ trên trời rơi xuống, cả tôi và Claire đều vờ như mình chẳng muốn đi đâu, trong khi thực tế cả hai chúng tôi đều không thể nhìn nhận sự thật rằng một chuyến đi dù rất ngắn vẫn sẽ khiến Claire kiệt sức. “Con mở nhé,” bé gọi vào, dù cho hai mẹ con đều biết rằng bé không thể và không nên làm thế. Tôi bỏ con dao đang cắt cần tây xuống, chùi tay vào quần.

“Con cá thế nào cũng là cái anh ghê gớm bán tạp chí,” Claire nói khi tôi đi ngang qua bé.

“Mẹ cá là không đâu.” Bé đang nói về một cậu bé Utah to mập, đi quyên góp cho Giáo hội Chúa Jesus Kitô của các Thánh Thời nay. Lúc đó, tôi đang tắm, còn Claire thì nói chuyện với cậu bé qua màn hình nơi cửa, và tôi đọc được phản ứng lạ lùng của bé. Claire thấy lạ về từ các Thánh, bé không biết đó là một từ mĩ miều thay cho Mormon. Tôi xuống nói với cậu bé rằng cậu nên thử tìm đến một thị trấn khác, nơi nào không có một vụ giết người kép do tay một thanh niên cứ đi quanh gõ cửa từng nhà xin việc làm, và sau khi cậu ta rời đi, tôi đã gọi báo cho cảnh sát.

Không, tôi chắc rằng đây không phải cùng một gã.

Và ngạc nhiên thay, đứng ngay thềm cửa là một linh mục. Chiếc motor của ông đỗ ngay lối xe ra vào của tôi. Tôi mở cửa và cố nở một nụ cười lịch sự. “Tôi nghĩ cha vào nhầm nhà rồi.”

“Tôi chắc chắn là không, bà Nealon à,” ông trả lời. “Tôi là cha Michael, ở nhà thờ St. Catherine. Tôi hi vọng có thể nói chuyện đôi phút.”

“Tôi xin lỗi… tôi có biết cha không vậy?”

Ông ngập ngừng. “Không,” ông nói. “Nhưng tôi hi vọng mọi chuyện rồi sẽ khác.”

Khuynh hướng bản năng của tôi là đóng sầm cánh cửa. Như thế có là tội trọng không nhỉ? Mà có thành vấn đề không, khi tôi còn chẳng tin vào chuyện tội trọng? Tôi có thể nói với bạn về thời điểm tôi bỏ đạo. Kurt và tôi được nuôi dạy trong môi trường Công giáo. Chúng tôi đã cho Elizabeth được rửa tội, và một linh mục chủ trì nghi thức an táng cho bé và Kurt. Sau đó, tôi đã tự hứa với mình là sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà thờ nữa, rằng Chúa chẳng làm được gì để đền bù cho những gì tôi đã mất. Nhưng, vị linh mục này là một người lạ. Và tất cả những gì tôi nghĩ, không phải là về chuyện cứu rỗi linh hồn mình, cho bằng để cứu mạng sống của Claire. Nhỡ vị linh mục này biết được một trái tim nào đó thì sao.

“Nhà hơi bừa bộn,” tôi nói, nhưng vẫn để cửa cho cha vào. Khi chúng tôi đi ngang Clare đang ngồi xem TV, cha dừng lại. Bé quay người lại, khuôn mặt xanh xao mảnh dẻ của bé như mặt trăng nổi trên thành ghế sofa. “Đây là con gái tôi,” tôi nói rồi quay lại về phía vị linh mục, và điếng người khi cha đang nhìn Claire như thể bé đã là một hồn ma rồi vậy.

Tôi chuẩn bị ném vị linh mục ra khỏi cửa, thì Claire mở lời chào và chống tay lên thành ghế. “Cha có biết gì về các thánh hay không ạ?”

“Claire!”

Cô bé tròn mắt. “Con chỉ hỏi thôi mà mẹ.”

“Cha biết,” vị linh mục trả lời. “Cha luôn luôn thích thánh Ulric. Ngài là thánh bổn mạng đuổi chuột chũi đi xa.”

“Ra khỏi đây.”

“Có bao giờ con có chuột chũi ở đây chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì cha đoán là thánh nhân đang làm việc đấy,” cha nói và cười hết cỡ.

Bởi ông đã làm cho Claire cười, nên tôi quyết định cho ông vào, dù vẫn còn nghi hoặc, ông theo tôi vào bếp, nơi tôi biết mình có thể nói chuyện mà không để Claire nghe thấy. “Xin lỗi vì con bé quấy quả cha,” tôi nói. “Claire đọc nhiều. Các vị thánh là chuyện ám ảnh mới nhất của bé. Sáu tháng trước, là chuyện thợ rèn.” Tôi chỉ về phía bàn, mời ông ngồi.

“Về Claire,” vị linh mục nói. “Tôi biết bé bị bệnh. Đó là lý do vì sao tôi ở đây.”

Dù cho tôi đang hi vọng lời này, nhưng tim tôi vẫn như nhảy ra khỏi lồng ngực. “Cha có thể giúp bé?”

“Có lẽ,” vị linh mục trả lời. “Nhưng tôi cần cô đồng ý một chuyện trước đã.”

Tôi sẵn sàng trở thành nữ tu, tôi sẵn sàng đi trên than đỏ vì chuyện này. “Bất kỳ chuyện gì,” tôi thề.

“Tôi biết văn phòng công tố đã hỏi cô về chuyện công lý phục hồi…”

“Ra khỏi nhà tôi ngay,” tôi nói thẳng thừng, nhưng cha Michael không nhúc nhích gì.

Mặt tôi bừng bừng, vì giận dữ và vì hổ thẹn khi đã không nắm bắt được chuyện này. Shay Bourne muốn hiến tạng, và tôi đang tích cực tìm một trái tim cho Claire. Dù cho biết hết những tin tức từ nhà tù, nhưng tôi chưa bao giờ liên kết chúng lại. Tôi tự nhủ không biết mình ngây thơ, hay là tôi đang cố bảo vệ con gái mình một cách vô thức.

Tôi phải cố hết sức mới dám ngước nhìn vị linh mục. “Điều gì làm cho cha nghĩ là tôi muốn một phần thân thể của kẻ khốn nạn vẫn còn lang thang trên mặt đất sau tội ác khủng khiếp của hắn? Chưa nói đến việc phần thân thể đó sẽ ở trong người con gái tôi?”

“June, xin cô, nghe tôi nói đã. Tôi là cố vấn thiêng liêng của Shay. Tôi đã nói chuyện với anh ta. Và tôi nghĩ cô cũng nên nói chuyện với anh ta nữa.”

“Tại sao chứ? Bởi lương tâm của cha cắn rứt khi thấy đồng cảm với một kẻ giết người ư? Bởi cha không ngủ được ư?”

“Bởi tôi nghĩ, một người tốt có thể làm những chuyện xấu. Bởi Chúa tha thứ, và tôi không thể không làm thế.”

Bạn có biết cảm giác khi bên bờ vực sụp đổ không, khi thế giới đánh sầm vào tai bạn, sục sôi dòng máu, và cuộn lên những hệ lụy trước mắt bạn? Bạn có biết cảm giác thế nào khi sự thật khiến bạn cứng lưỡi, mà vẫn phải nói ra điều đó?

“Những lời nói của hắn ta cũng chẳng làm được gì.”

“Cô hoàn toàn đúng,” cha Michael nói. “Nhưng những lời nói của cô thì có đấy.”

Đây là một biến số khác mà vị linh mục đã đưa vào phương trình này. Tôi chẳng nợ Shay Bourne cái gì cả. Tôi chết lặng đi, như giây phút xem truyền hình mỗi đêm, như khi nghe thấy tiếng những người ủng hộ đóng trại ngoài nhà tù, những người đem con cái bệnh tật và bạn đời hấp hối của mình đến với hi vọng được chữa lành. Các người thật ngu ngốc, tôi muốn hét thẳng vào mặt họ như thế. Các người không biết hắn đang lừa bịp các người như đã lừa bịp tôi sao? Các người không biết hắn đã giết tình yêu của tôi, con gái bé bỏng của tôi sao?

“Hãy chỉ ra tên một người mà John Wayne Gacy đã giết đi?” tôi yêu cầu vị linh mục.

“Tôi… Tôi không biết,” cha Michael trả lời. “Jeffrey Dahmer?” Ông ta lắc đầu.

“Nhưng cha nhớ tên của họ không, có nhớ không?”

Ông đứng dậy khỏi ghế, và chậm chậm bước về phía tôi. “June, con người có thể thay đổi.”

Miệng tôi méo xệch. “Vâng. Như một gã thợ mộc vô gia cư nhã nhặn đã trở thành tên khốn nạn ư?”

Hay như một cô bé với mái tóc bạch kim với lồng ngực nhuốm nhem máu, hay một bà mẹ giờ đã trở nên con người mà chính bà chưa từng tưởng tượng nổi, một con người cay đắng, trống rỗng, vỡ nát.

Tôi biết tại sao vị linh mục này muốn tôi gặp Shay Bourne. Tôi biết Chúa Jesus đã nói rằng: Đừng lấy oán báo oán, mà hãy lấy ân báo oán. Hay nếu như ai làm chuyện xấu với anh em, thì hãy làm chuyện tốt cho họ.

Nhưng tôi nói cho các bạn nghe này: Chúa Jesus chưa bao giờ phải chôn đứa con của chính mình.

Tôi quay mặt đi, bởi không muốn cho ông ta được thỏa mãn khi thấy tôi đang khóc, nhưng vị linh mục lại ôm lấy tôi và dẫn tôi đến một chiếc ghế. Ông đưa tôi mảnh giấy mềm. Rồi ông nói, bằng một giọng thì thầm, từng chữ một.

“Lạy thánh Felicity, thánh bảo trợ cho những người chịu đau khổ vì cái chết của con cái, con nguyện thánh nhân chuyển cầu xin Chúa giúp người phụ nữ này tìm được bình an…”

Tôi xô vị linh mục ra, xô bằng hết sức mạnh tôi có. “Ông dám,” tôi nói với giọng run lên. “Đừng có cầu nguyện cho tôi. Bởi nếu Chúa lắng nghe, thì Ngài đã nghe trễ mười một năm rồi.” Tôi bước về phía tấm hình của Kurt và Elizabeth, vật trang trí duy nhất trên tủ lạnh, được gắn vào bằng miếng nam châm Claire đã làm ở trường mẫu giáo. Tôi vuốt ve tấm ảnh này quá nhiều đến mức rìa ảnh mòn nhẵn, và màu nhuốm vào tay tôi. “Khi chuyện này xảy ra, ai cũng nói rằng Kurt và Elizabeth được bình an. Họ đang đến một nơi tốt đẹp hơn. Nhưng cha biết không? Họ chẳng đi đâu cả.

Mà là bị bắt đi. Còn tôi thì bị cướp mất họ.”

“Đừng đổ lỗi cho Chúa vì chuyện này, June à,” cha Michael nói. “Ngài không lấy đi chồng và con gái của cô.

“Không,” tôi nói thẳng thừng, “chính là Shay Bourne.” Đôi mắt lạnh lẽo của tôi nhìn chằm chằm vào vị linh mục. “Tôi muốn cha đi ngay.”

Tôi tiễn cha ra cửa, bởi không muốn ông nói bất kỳ lời nào nữa với Claire đang quẩn quanh ghế bành để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ đoán mò từ những cử chỉ của tôi chứ không dám nghe trộm. Đến ngưỡng cửa, cha Michael dừng lại. “Có lẽ không phải là theo lúc chúng ta muốn, hay theo cách chúng ta muốn, nhưng cuối cùng Chúa vẫn làm cho nó thành sự,” ông nói. “Cô không cần phải trở thành một con người khao khát báo thù.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cha. “Đây không phải báo thù,” tôi nói. “Là công lý.”

Sau khi vị linh mục rời đi, tôi thấy trong người lạnh đến nỗi cứ run lên bần bật. Tôi mặc vào một cái áo len, rồi thêm cái nữa, và quấn chăn khắp mình, nhưng chẳng thấy cách nào để làm ấm cho một con người mà bên trong đã hóa thành đá.

Shay Bourne muốn hiến tặng trái tim cho Claire để bé được sống. Tôi là loại bà mẹ nào, nếu tôi chấp thuận như thế? Và nếu tôi không chấp nhận, thì tôi là một người mẹ thế nào đây?

Cha Michael nói rằng Shay Bourne muốn cho cán cân được cân bằng, cho tôi sinh mạng một người con gái bởi hắn đã lấy đi sinh mạng người con gái kia. Nhưng Claire không phải để thế chỗ của Elizabeth, đáng ra tôi phải có cả hai. Mà đây là phương trình đơn giản nhất: Hoặc có một, hoặc không có cả hai. Bạn chọn cái nào?

Tôi là người căm thù Shay, còn Claire chưa bao giờ gặp hắn ta. Nếu tôi không nhận trái tim, là tôi đang đưa ra quyết định theo những gì tôi nghĩ là tốt nhất cho Claire… hay theo những gì tôi nghĩ cho chính mình?

Tôi hình dung bác sĩ Wu lấy trái tim của Shay ra từ hộp đông lạnh. Nó đó, một trái hạch héo hắt, đen tối như than. Nếu như bạn nhỏ một giọt chất độc vào khối nước tinh khiết nhất, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Nhưng nếu tôi không nhận trái tim của Shay, Claire gần như chắc chắn sẽ chết.

Nếu tôi nhận, cũng như nói rằng tôi có thể được đền bù cho cái chết của chồng và con gái mình. Mà không thể nào như thế, không bao giờ có thể.

Tôi tin một người tốt có thể làm những chuyện xấu xa, cha Michael đã nói vậy. Cũng như đưa những quyết định sai trái vì nguyên do đúng đắn. Thà tôi để cuộc sống con gái mình trôi xa, bởi bé không thể nào mang trái tim của một kẻ giết người.

Tha thứ cho mẹ nhé, Claire, tôi nghĩ thầm, và đột nhiên cơn ớn lạnh tiêu tan. Người tôi bừng bừng, cháy bỏng vì những giọt nước mắt lăn tràn trên má.

Tôi không thể tin rằng Shay Bourne đột nhiên biến đổi hoàn toàn, trở nên vị tha đến thế, và như thế có nghĩa là hắn đã thắng. Tôi đã trở nên chua cay và đồi bại như hắn. Nhưng như thế chỉ làm tôi chắc chắn hơn rằng tôi có đủ sức để mặt đối mặt mà nói cho hắn biết, cân bằng cán cân công lý thực sự nghĩa là gì. Không phải là cho Claire một trái tim, không phải là đem lại một tương lai để làm vơi gánh nặng đau đớn quá khứ. Mà là biết rằng Shay Bourne thực sự mong muốn điều gì đó, và lần này, tôi sẽ là người giày xéo giấc mơ của hắn.