← Quay lại trang sách

Maggie

Quá choáng váng, tôi gác máy và nhìn lại cái điện thoại lần nữa. Tôi những muốn bấm nút gọi lại, để chắc chắn đây không phải là một trò đùa dai.

Mà có lẽ phép lạ có thật đấy.

Nhưng trước khi tôi có thể nghiền ngẫm sự thay đổi đột ngột này, thì đã nghe có tiếng bước chân về phía mình. Cha Michael xuất hiện, trông như vừa ngoi lên từ địa ngục vậy. “June Nealon chẳng muốn liên can gì với Shay cả.”

“Điều thú vị là,” tôi nói, “June Nealon vừa mới điện thoại với tôi xong, và đồng ý với buổi gặp gỡ công lý phục hồi.”

Mặt cha Michael trắng bệch ra. “Cô phải gọi lại cho cô ấy. Đây không phải là chuyện hay đâu.”

“Cha mới là người theo đuổi chuyện này mà.”

“Đấy là trước khi tôi nói chuyện với cô ấy. Nếu cô ấy đến buổi gặp, thì không phải bởi cô muốn nghe những gì Shay phải nói đâu. Mà là bởi cô ấy muốn hành hạ anh ta trước khi chính phủ đặt dấu chấm hết cho chuyện này.”

“Cha có thực sự nghĩ rằng bất kỳ điều gì Shay phải nói với cô ấy sẽ ít đau đớn hơn những gì cô ấy phải nói ư?”

“Tôi không biết… Tôi nghĩ rằng có lẽ nếu họ gặp nhau…” Cha ngưng lại và ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của tôi. “Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi nghĩ là có những chuyện con người ta không thể nào sửa đổi được.”

Tôi thở dài. “Cha đang cố. Đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm. Chẳng hạn như, tôi không phải là người lúc nào cũng chống án tử hình, nhưng sếp của tôi thì luôn như vậy. Ông làm việc ở Virginia trước khi chuyển lên miền bắc. Đây thật là một bãi mìn dữ dội cho cảm xúc, khi anh làm việc với phạm nhân, bào chữa cho tội ác kinh tởm của hắn bằng một tuổi thơ tồi tệ, hay chứng nghiện rượu, hay một chấn động xúc cảm, hay đổ tại ma túy, anh cứ bào chữa cho đến khi thấy gia đình của nạn nhân và mức độ đau khổ họ phải chịu đựng. Và đột nhiên anh bắt đầu cảm thấy xấu hổ phần nào vì mình đứng về phía bị cáo.”

Tôi bước đến cái tủ lạnh nhỏ kế bên tủ hồ sơ, và lấy một chai nước mời vị linh mục. “Shay có tội, cha à. Một tòa án đã cho chúng ta biết như thế. June biết như thế. Tôi biết như thế. Tất cả mọi người biết rằng hành hình một con người vô tội là sai trái. Vấn đề thực sự là, liệu có còn sai trái hay không khi hành hình một người có tội.”

“Nhưng cô đang cố gắng để cho anh ta được treo cổ,” cha Michael nói.

“Tôi không cố gắng để cho anh ta được treo cổ,” tôi chỉnh lại. “Tôi muốn chiến đấu cho tự do dân sự của anh ta, và đồng thời, là trưng ra và hướng trọng tâm vào những gì sai trái của án tử hình trên đất nước này. Cách duy nhất để làm được cả hai việc này, là tìm được một cách chết theo đúng ý anh ta muốn. Đó là sự khác biệt giữa cha với tôi. Cha đang cố tìm cách để anh ta chết theo cách mà cha muốn.”

“Chính cô đã nói rằng trái tim của Shay có lẽ sẽ không tương thích. Và dù cho có tương thích đi nữa, thì June Nealon sẽ chẳng bao giờ đồng ý nhận nó đâu.”

Chuyện này, đúng là hoàn toàn có thể như vậy. Khi mong mỏi cho June và Shay gặp nhau, suy nghĩ của cha Michael là, để được tha thứ, bạn phải nhớ lại mình đã bị tổn thương thế nào. Và như thế, để quên đi, bạn phải chấp nhận vai trò của mình trong những chuyện đã xảy ra.

“Nếu chúng ta không muốn Shay mất hi vọng,” tôi nói, “thì tốt hơn, chúng ta đừng mất hi vọng trước.”