June
Mọi thứ đều có giá của nó.
Bạn có thể có người đàn ông trong mộng của mình, nhưng chỉ là trong vài năm.
Bạn có thể có một gia đình hoàn hảo, nhưng ra đó chỉ là ảo tưởng.
Bạn có thể giữ cho con mình được sống, nhưng chỉ là khi bé mang trái tim của kẻ mà bạn căm thù nhất trên đời.
Rời nhà tù, tôi không cách nào đi thẳng về nhà được. Lúc đầu, tôi quá chấn động đến mức không thể lái xe nổi, và sau đó, tôi lại hai lần không kịp rẽ ra khỏi đường cao tốc. Tôi đã đến buổi gặp gỡ đó để nói với Shay Bourne rằng chúng tôi không muốn trái tim của hắn. Vậy tại sao tôi lại đổi ý? Có lẽ bởi tôi đang giận dữ. Có lẽ bởi tôi quá sốc trước những lời nói của hắn. Có lẽ bởi nếu chúng tôi chờ UNOS tìm cho Claire một trái tim, thì sẽ quá muộn.
Và tôi tự nhủ, hơn nữa, chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn. Khả năng Shay phù hợp với Claire là quá thấp, trái tim của hắn chắc hẳn quá lớn so với cơ thể một đứa trẻ, và có thể còn đủ loại bệnh phức tạp hay tiền sử dùng thuốc phiện kéo dài sẽ khiến cho hắn ta không được phép hiến tạng.
Nhưng, một phần khác trong tôi lại vẫn mãi suy nghĩ: Nhưng lỡ như?
Liệu tôi có cho phép mình hi vọng? Và liệu tôi có thể chịu đựng nổi, khi một lần nữa hi vọng đó lại bị Shay Bourne chà đạp hay không?
Đến lúc tôi đủ điềm tĩnh để lái xe về nhà và đối diện với Claire thì trời đã tối muộn. Tôi đã nhờ một người hàng xóm cứ mỗi giờ lại qua xem bé thế nào, bởi bé cương quyết không chấp nhận có một chị giữ trẻ chính thức. Lúc này, bé đang ngủ say trên ghế băng, với chú chó cuộn mình dưới chân. Dudley ngóc đầu lên khi tôi bước vào, thật là một lính gác cừ khôi. Tôi xoa xoa giữa mang tai nó. Nhưng mày đã ở đâu khi Elizabeth gặp nạn? Đây không phải lần đầu tôi nghĩ thế. Nhiều ngày sau biến cố đó, tôi đã bồng Dudley, nhìn thẳng vào mắt nó và làm như nó có thể cho tôi câu trả lời mà tôi mong mỏi đến tuyệt vọng.
Tôi tắt TV, rồi ngồi xuống cạnh Claire. Nếu bé nhận trái tim của Shay Bourne, liệu tôi có nhìn con gái mình nhưng lại thấy ánh mắt của hắn nhìn lại hay không?
Liệu tôi có chịu nổi không?
Và nếu như tôi không chịu nổi… liệu Claire có chịu nổi hay không?
Tôi vòng tay quanh người Claire, nằm dài cạnh bé trên ghế. Trong giấc ngủ, bé cuộn mình nép vào tôi, một mảnh ghép hình gắn vào nơi dành cho nó. Tôi hôn lên trán con gái, và vô tình thấy bé đang sốt. Đây là cả cuộc đời của tôi, mà Claire là một trò chơi chờ đợi. Như Shay Bourne đang ngồi trong buồng giam, chờ đợi đến lượt mình chết, thì chúng tôi cũng bị giam trong những giới hạn thể chất của Claire, chờ đợi đến lượt bé được sống.
Vậy nên, đừng phán xét tôi, trừ phi bạn từng ngủ trên ghế băng với đứa con bị bệnh của mình, nghĩ rằng đêm nay có thể là đêm cuối cùng của bé.
Hãy tự hỏi xem, bạn sẽ làm gì?
Bạn sẽ từ bỏ sự căm thù của mình với một người bạn thù ghét cực độ, nếu như làm thế sẽ cứu được một người mà bạn yêu thương chăng?
Bạn sẽ muốn những giấc mơ của mình thành hiện thực nếu như đó cũng là thành tựu cho ước muốn cuối đời của kẻ thù hay sao?
MaggieỞ trường, tôi là dạng tỉ mần từng chi tiết. Tôi bảo đảm cốc tờ giấy phải được đặt ngay ngắn, để chữ viết không bị xiên xẹo. Tôi còn làm những bìa giấy thật công phu, một cái xén giấy hai mặt nhỏ xíu cho bài tiểu luận về tác phẩm Chuyện hai Thành phố, bài viết khoa học về lăng kính thì có phần đầu trang ánh cầu vồng đủ sắc, và một chữ cái màu đỏ cho… thế đấy, hẳn bạn đã hình dung được rồi.
Và bây giờ, khi viết một lá thư cho ủy viên cải huấn, tôi lại nhớ đến những ngày còn đi học. Có vô số phần cần phải soạn, như một bản khai của Shay Bourne xác nhận rằng mình muốn hiến tặng trái tim cho em gái của nạn nhân đã chết do tay anh ta, một bản khai có tuyên thệ từ bác sĩ tim mạch của Claire Nealon, tuyên bố rằng cô bé ấy thực sự cần một trái tim để có thể sống sót. Tôi đã gọi điện để sắp xếp một cuộc viếng thăm và khám cho Shay, để xem liệu anh ta có thích hợp với Claire hay không. Và tôi đã gọi điện suốt một tiếng đồng hồ với điều hợp viên của UNOS, để xác nhận rằng, nếu Shay tặng trái tim của mình, thì anh ta có thể chọn người nhận nó. Tôi cho tất cả những lá thư này vào trong một kẹp giấy hình cánh bướm màu bạc lấp lánh, rồi quay qua máy tính để làm cho xong bản trình bày gởi cho ủy viên Lynch.
Như được chứng thực qua lá thư từ cố vấn thiêng liêng của bị cáo, linh mục Michael Wright, việc hành hình bằng cách tiêm thuốc độc sẽ không chỉ ngăn cản bị cáo hiến tặng trái tim của mình cho Claire Nealon, mà còn cản trở việc thực hành tôn giáo của bị cáo, đây là một sự vi phạm rõ ràng đối với những quyền của bị cáo được ghi trong Hiến Pháp bản sửa đổi lần thứ nhất. Do đó, chiếu theo luật hình sự của bang New Hampshire, số 630:5, phần XIV, việc các ủy viên cải huấn thực hiện án tử hình bằng cách tiêm thuốc độc là không thực tế. Một bản án tử hình được thực hiện bằng cách treo cổ, sẽ không chỉ cho phù hợp với luật hình sự, mà còn cho phép bị cáo được thực hành tôn giáo của mình đến tận thời điểm bị hành hình.
Lúc này tôi có thể tưởng tượng được cái miệng há hốc của ủy viên khi ông nhận ra rằng tôi đã kết hợp hai luật riêng biệt để khiến cho vài tuần tới của ông ta trở thành địa ngục.
Hơn nữa, bởi cần có các kiểm định y khoa và kết quả tương thích cấy ghép trước khi hiến tạng, và bởi thời gian là yếu tố tiên quyết trong quá trình lấy tạng, nên văn phòng luật sư này sẵn lòng kết hợp làm việc với ủy viên cải huấn để thuận tiện hóa những gì cần phải làm.
Không cần phải nói, như thế có nghĩa là tôi chẳng tin tưởng ông đâu.
Với những lý do rõ ràng, đòi buộc vấn đề này phải được quyết định nhanh chóng.
Chúng tôi chẳng có nhiều thời gian để chốt vụ này. Bởi cả Shay Bourne lẫn Claire Nealon đều không còn nhiều thời gian.
Chân thành,
Maggie Bloom, Luật sư
Tôi in lá thư ra và cho vào phong thư đã điền sẵn địa chỉ. Khi dán miệng phong thư, tôi tự nhủ: Xin cho chuyện này thành sự.
Mà tôi đang nói với ai vậy?
Tôi không tin vào Chúa. Không còn tin nữa.
Tôi là một người vô thần mà.
Hay là tôi đang nói với chính mình, dù cho một phần thâm sâu trong tôi đang hi vọng là tôi đã nhầm.