Maggie
‘Vâng, xôi hỏng bỏng không,’ tôi nói ngay khi thấy cha Michael trở về lại nhà tù với vẻ mặt sững sờ.
Khi nghe tiếng tôi, cha ngước nhìn lên. “Cô ấy sẽ lấy trái tim.”
Miệng tôi há hốc cả ra. “Cha đùa đấy à.”
“Không. Cô ấy sẽ lấy nó hoàn toàn vì những lý do sai lầm… nhưng cô ấy sẽ lấy.”
Tôi không thể tin nổi. Sau thất bại ê chề của buổi gặp gỡ công lý phục hồi, hẳn tôi sẽ dễ chấp nhận hơn khi June đi mua một khẩu súng máy để thực thi công lý với Shay Bourne. Tôi bắt đầu suy nghĩ nát óc, nếu như June Nealon muốn trái tim của Shay, dù là vì bất kỳ lý do gì, thì đây là chuyện lớn mà tôi phải nhúng tay vào.
“Tôi cần cha viết một bản khai có tuyên thệ, nói rằng cha là cố vấn thiêng liêng của Shay và niềm tin tôn giáo của anh ta bao gồm việc hiến tặng trái tim của mình.”
Cha Michael hít một hơi thật sâu. “Maggie, tôi không thể để tên mình trên một văn bản tòa án liên quan đến Shay…”
“Chắc chắn là cha có thể. Chỉ cần nói dối thôi mà,” tôi nói, “rồi sau đó đi xưng tội là xong. Cha không làm việc này vì cha, mà là làm vì Shay. Và chúng ta cần một một bác sĩ khoa tim mạch để khám cho Shay, xem thử trái tim của anh ta có phù hợp với Claire hay không.”
Vị linh mục nhắm mắt lại và gật đầu. “Tôi có nên vào đó, nói cho anh ta biết không?”
“Không,” tôi nói, và mỉm cười. “Để tôi lo.”
Sau một vài khúc cua, tôi lại đi qua máy dò kim loại và được đưa đến phòng gặp mặt luật sư - thân chủ ở bên ngoài tầng I. Vài phút sau, một viên quản giáo cáu bẳn xuất hiện cùng với Shay. “Hắn cứ đi quanh như thế này,
thì tiểu bang phải thuê cho hắn một tài xế riêng đi thôi.”
Tôi búng tay đánh tách, một nhạc cụ nhỏ nhất thế giới.
Shay đưa tay vuốt tóc, làm chúng dựng đứng cả lên, áo tù thì bỏ ra ngoài quần. “Tôi xin lỗi,” anh ta nói ngay.
“Tôi không phải là người để anh xin lỗi,” tôi trả lời.
“Tôi biết.” Anh ta nhắm mắt lại, lắc lắc đầu. “Những lời lẽ của cả mười một năm chen chúc trong đầu tôi, và tôi không thể cho chúng ra theo cách tôi muốn.”
“Chuyện đáng ngạc nhiên là, June Nealon sẵn sàng nhận trái tim của anh cho Claire.”
Vài lần trong sự nghiệp, tôi đã là người đưa những tin thay đổi cuộc đời cho thân chủ mình. Chẳng hạn như một nạn nhân bị những người thù ghét phá hủy cửa hàng đã nhận được khoản bồi thường cho ông có thể xây lại một cửa hàng lớn hơn, đẹp hơn. Hoặc một cặp đồng tính được phê chuẩn pháp lý cho phép họ được đăng ký là bố mẹ của con mình ở trường tiểu học. Một nụ cười nở rạng trên gương mặt Shay, và ngay lúc đó, bỗng tôi chợt nhớ ra, người ta còn gọi tin vui mừng là Phúc âm.[4]
“Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu,” tôi nói. “Chúng ta chưa biết, liệu chuyện này có thể thành sự về mặt y học được hay không. Và còn cả đống chướng ngại pháp lý phải vượt qua… mà tôi cần trao đổi với anh, Shay à.”
Tôi chờ đến khi Shay ngồi xuống phía bàn đối diện, và đủ điềm tĩnh để thôi cười toe toét mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đã từng trải qua những thời điểm như thế này với các thân chủ trước đây. Bạn vẽ cho họ một lộ trình và giải thích những nút thắt phải mở, rồi bạn chờ xem liệu họ có hiểu được rằng bạn cần họ cũng phải tự mình bò trườn để đi hết chặng đường đó. Theo pháp luật, đây là chuyện hợp pháp, bởi bạn không bảo họ làm thay đổi sự thật, chỉ là giải thích cho họ biết cách vận hành phiên tòa, và hi vọng họ sẽ tự mình xử lý được nó. “Nghe cho kỹ đây,” tôi nói. “Ở đất nước này, có một luật nói rằng chính quyền phải cho phép anh thực hành tôn giáo của mình, miễn sao nó không gây trở ngại cho sự an toàn trong nhà tù. Ở New Hampshire cũng có một luật nói rằng dù cho tòa án đã tuyên bố anh phải bị xử tử hình bằng cách tiêm thuốc độc, một cách hành hình mà anh không thể nào hiến tạng được… nhưng trong những trường hợp nhất định, các tử tù có thể bị treo cổ thay vì tiêm thuốc độc. Và nếu anh bị treo cổ, anh có thể hiến được nội tạng của mình.”
Đúng là hơi nhiều thông tin để Shay có thể nắm bắt, và tôi thấy anh đang cố gắng tiêu hóa chúng.
“Tôi có thể thuyết phục tiểu bang treo cổ anh,” tôi nói, “nếu tôi có thể chứng minh với một thẩm phán ở tòa án liên bang rằng việc hiến tạng là một phần trong tôn giáo của anh. Anh hiểu những gì tôi đang nói chứ?”
Shay rụt người lại. “Tôi không thích làm người Công giáo.”
“Anh không cần phải nói rằng anh là người Công giáo.”
“Cứ nói với cha Michael thì biết.”
“Quá sẵn lòng ấy chứ,” tôi vừa nói vừa cười to.
“Vậy tôi phải nói gì nào?”
“Có rất nhiều người bên ngoài nhà tù này, Shay à, những người gặp khó khăn và tin rằng những chuyện anh đang làm ở đây có một căn cứ tôn giáo nào đó. Nhưng tôi cần anh cũng tin như thế. Để chuyện này được tốt đẹp, anh phải nói với tôi rằng, hiến tạng là cách duy nhất để được cứu độ.”
Anh ta đứng dậy và bắt đầu bước đều quanh phòng. “Cách để tôi cứu chính mình có lẽ không phải là cách của người khác.”
“Đúng rồi đấy,” tôi nói. “Tòa án không quan tâm về chuyện của những người khác. Họ chỉ muốn biết liệu anh có nghĩ rằng trao trái tim của mình cho Claire Nealon là cách để cứu rỗi bản thân trước Chúa hay không.”
Khi Shay đứng lại trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, tôi bỗng nhận ra một điều khiến tôi quá đỗi kinh ngạc. Bởi tôi quá bận rộn vạch một lối thoát cho Shay Bourne, nên đã quên mất rằng đôi khi những thứ tai ác lại thực sự là chân lý. “Tôi không nghĩ như thế,” Shay nói. “Mà là tôi biết như thế.”
“Vậy thì ngon quá rồi.” Tôi cho tay vào túi áo vest, và đột nhiên nhớ ra một chuyện nữa cần phải nói với Shay. “Nó gai gai,” tôi nói. “Như bước đi trên bàn đầy kim châm vậy. Nhưng lạ là nó lại không đau. Mùi của nó như một sáng Chúa nhật, như máy cắt chạy bên ngoài cửa sổ khi bạn đang cố vờ như vẫn chưa đến giờ mặt trời thức dậy.”
Shay nhắm mắt lắng nghe tôi nói. “Tôi nghĩ là tôi nhớ lại được rồi.”
“Tốt,” tôi nói. “Phòng khi anh không nhớ,” tôi lấy ra một nhúm cỏ đã bứt ở bên ngoài nhà tù và rắc chúng xuống sàn.
Nụ cười hé rạng trên gương mặt Shay. Anh cởi phăng đôi giày tù và bắt đầu bước lui bước tới bàn chân trần trên đám cỏ. Rồi anh cúi xuống để gom lại hết những lá cỏ và cho vào túi áo trên ngực, ngay chỗ trái tim vẫn còn đang đập mạnh. Và anh nói, “tôi định cứu chúng.”
“Tôi biết Chúa sẽ không cho tôi bất kỳ điều gì mà tôi không kham nổi. Tôi chỉ ước sao Ngài đừng tin tưởng tôi quá.”
— MẸ TERESA