Maggie
Có bốn cách để treo cổ một người. Kiểu thả rơi ngắn, khi phạm nhân được thả rơi xuống hổng chân chỉ vài phân, sức nặng cơ thể và những vật lộn làm xiết chặt thòng lọng dẫn đến cái chết vì nghẹt thở. Kiểu treo lên, là thòng lọng trên cổ được kéo lên dẫn đến nghẹt thở. Kiểu thả rơi tiêu chuẩn, vốn phổ biến ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ XIX và XX, nghĩa là phạm nhân rơi xuống trong khoảng cách từ bốn đến sáu bước, có thể bị gãy cổ hoặc không. Kiểu thả rơi dài là cách hành hình mang tính cá nhân hơn, bởi khoảng cách người hành hình rơi xuống, được tính toán theo trọng lượng và kích thước cơ thể. Cơ thể vẫn rơi xuống theo trọng lực, nhưng cái đầu bị thòng lọng giữ lại, gây gãy cổ và gãy xương sống, dẫn đến mất ý thức và một cái chết nhanh chóng.
Tôi cũng dược biết rằng, sau xử bắn, treo cổ là hình thức tử hình phổ biến nhất trên thế giới. Nó xuất hiện ở Ba Tư cách đây hai mươi lăm thế kỷ, dành cho các tội phạm nam, còn phụ nữ thì bị thắt cổ khi bị trói trên cọc bởi như thế ít khêu gợi hơn. Đây là chọn lựa thay thế cho hình thức chặt đầu máu me, nhưng vẫn có giá trị răn đe công chúng.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng thế. Năm 1885, Robert Goodale, một tên giết người ở Anh quốc, bị hành hình treo cổ, nhưng cú rơi quá mạnh đến nỗi đầu hắn đứt lìa. Mới đây nhất, anh trai cùng bố khác mẹ của Saddam Hussein ở Iraq cũng vừa chịu số phận tương tự. Đây là vấn đề hóc búa về mặt pháp lý. Nếu án tử hình được thực hiện bằng cách treo cổ, thì không thể để nạn nhân bị chặt đầu, nếu không bản án sẽ không được thi hành.
Vì thế mà tôi đang đọc Mục lục Chính thức về Treo cổ, và ước tính trọng lượng cơ thể Shay Bourne. Tôi đang tính toán thì cha Michael đến. “Ôi, tốt quá,” tôi nói và nghiêng người về phía cha. “Nếu thòng lọng được thắt chuẩn, thì khi rơi xuống sẽ khiến đốt sống cổ bị gãy ngay lập tức. Ở đây viết là cái chết não sẽ xảy đến trong sáu phút, và toàn bộ cơ thể sẽ chết trong vòng mười đến mười lăm phút. Như thế nghĩa là chúng ta có khoảng bốn phút để đưa anh ta xuống máy thở trước khi tim ngừng đập, ôi chao, có chuyện này tôi suýt quên mất, tôi vừa trở về từ văn phòng luật sư công. Họ không chấp nhận yêu cầu của chúng ta để cho Shay được treo cổ thay vì tiêm thuốc độc. Họ còn đưa ra bản án gốc, như thể tôi chưa từng đọc nó đến hàng tỉ lần vậy, và bảo rằng nếu tôi muốn đặt lại vấn đề thì phải đệ trình những đề nghị xác đáng. Và tôi đang làm chuyện này suốt năm tiếng đồng hồ qua đó.”
Cha Michael dường như chẳng thèm nghe tôi nói. “Nghe này,” tôi nhẹ nhàng nói, “sẽ dễ hơn nếu cha nghĩ chuyện treo cổ này theo mặt khoa học… và thôi liên hệ riêng nó với Shay.”
“Tôi xin lỗi,” vị linh mục vừa nói, vừa lắc đầu. “Chỉ là, tôi vừa có một ngày khá tệ.”
“Ý cha là buổi tranh luận với ông truyền giáo trên truyền hình đó ư?”
“Cô xem rồi à?”
“Cha là tiếng nói của mọi người, cha Michael à.”
Cha nhắm mắt lại. “Tốt.”
“Tôi chắc là Shay cũng đã xem, hi vọng nó khiến anh thấy khuây khỏa phần nào.”
Cha Michael nhìn tôi. “Nhờ Shay mà linh mục bề trên của tôi nghĩ rằng tôi là kẻ dị giáo đấy.”
Tôi đang nghĩ xem bố tôi sẽ nói gì khi một thành viên trong giáo đoàn của ông đến để tìm sự an ủi tâm hồn. “Cha có nghĩ là dị giáo không?”
“Có chút dị giáo nào không ư?” cha Michael nói. “Nói thật, tôi là người cuối cùng nên giúp cô thắng vụ này của Shay, Maggie à.”
“Này,” tôi nói, cố gắng tìm cách lên tinh thần cho cha. “Tôi chuẩn bị đến nhà bố mẹ dùng bữa tối. Là một buổi hẹn tối thứ sáu như thường lệ. Tại sao cha không đi cùng tôi?”
“Tôi không dám làm phiền…”
“Nào, tin tôi đi, luôn luôn đủ thức ăn để cho các nước thế giới thứ ba mà.”
“Ừ, thì được,” vị linh mục nói, “thật tuyệt.”
Tôi tắt đèn bàn làm việc. “Chúng ta đi xe của tôi đi,” tôi bảo. “Tôi để xe motor của mình đỗ ở bãi này được chứ?”
“À, cha được phép lái xe motor phân khối lớn, mà lại không được phép ăn thịt ngày thứ sáu sao?” tôi đùa thêm chút nữa.
Nhưng trông cha vẫn như thất thần. “Tôi đoán là các giáo phụ sẽ dễ kiêng thịt hơn những chiếc motor Harley đấy.”
Vậy là tôi dẫn cha đi qua các tủ hồ sơ của văn phòng Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ, và ra cửa. “Đoán xem hôm nay tôi tìm được gì nào,” tôi nói. “Cánh cửa hầm đến một giá treo cổ cũ ở nhà tù tiểu bang, lại nằm trong văn phòng linh mục tuyên úy đấy.”
Tôi nhìn qua cha Michael, và thấy nụ cười của một hồn ma, chắc chắn luôn.
JuneMột trong những điều tôi thích ở văn phòng bác sĩ Wu là bức tường đầy những tấm ảnh. Tấm bảng khổng lồ treo ảnh các bệnh nhân đã thắng được căn bệnh nhờ đôi tay giải phẫu của ông. Nhiều hình các bé đang ngồi ôm gối bên cạnh những tấm thiệp Giáng Sinh, và các cậu nhóc đang vung gậy trong giải bóng chày thiếu nhi. Thật là một bức tường thành tựu.
Khi lần đầu tiên tôi đến nói với bác sĩ Wu về lời đề nghị của Shay Bourne, ông đã lắng nghe cẩn thận rồi nói rằng, trong suốt hai mươi ba năm kinh nghiệm, ông chưa từng thấy một trái tim người lớn nào phù hợp với một đứa bé cả. Những trái tim cũng lớn lên để tương ứng với nhu cầu của cơ thể, đây là lý do vì sao khi tìm kiếm trái tim cho Claire, đội ngũ y tề đều hướng đến một trẻ nhỏ khác. “Tôi sẽ xét nghiệm cho anh ta,” bác sĩ Wu nói, “nhưng tôi không muốn cô hi vọng quá.”
Lúc này, bác sĩ Wu đang ngồi và đặt lòng bàn tay úp trên mặt bàn. Tôi luôn luôn ấn tượng với cách ông đi quanh, bắt tay và vẫy tay với các bệnh nhân được ông cứu sống, như thể những bộ phận cấy ghép đó hoàn toàn là chuyện bình thường chứ không phải phép lạ. So với đôi bàn tay của ông, thì những bộ ngực cặp giò được bảo hiểm triệu đô của những cô đào nổi tiếng chẳng là gì cả.
“June…”
“Cứ nói nhanh đi,” tôi nói với một niềm phấn khởi giả tạo.
Bác sĩ Wu nhìn vào mắt tôi. “Anh ta tương thích hoàn hảo cho Claire.”
Tôi đã định sẽ nắm chặt quai túi, vội vàng cảm ơn ông rồi đi nhanh ra khỏi văn phòng trước khi khóc òa lần nữa vì một cơ hội nữa trôi qua, nhưng rồi những lời của ông khiến tôi điếng người, chết lặng trên ghế. “Tôi… Tôi xin lỗi?”
“Hai người cùng nhóm máu, B+. Khi thử chéo máu của hai người, chúng không phản ứng chống nhau. Nhưng, điểm đáng kinh ngạc nhất là trái tim của anh ta phù hợp kích cỡ.”
Tôi biết các bác sĩ thường tìm người hiến tạng có trọng lượng lớn hoặc nhỏ hơn 20% so với bệnh nhân, nghĩa là Claire sẽ hợp với ai đó khoảng 30 đến 50 cân. Shay Bourne là một người nhỏ con, nhưng vẫn là một người lớn. Hắn ta phải nặng 60 đến 65 cân.
“Về mặt y khoa, nó không thành vấn đề. Theo lý thuyết, tim của anh ta quá nhỏ để đảm trách được nhu cầu của cơ thể… vậy mà anh ta có vẻ khỏe như voi.” Bác sĩ mỉm cười. “Có vẻ Claire đã có được người hiến tạng cho mình rồi.”
Tôi đứng sững. Đây đáng ra là tin tuyệt vời, nhưng tôi lại không thở nổi. Claire sẽ phản ứng thế nào nếu như bé biết mọi chuyện sau trái tim hiến tặng này? “Bác sĩ không được nói với bé,” tôi bảo.
“Nói là bé sẽ được hiến tạng ư?”
Tôi lắc đầu. “Về xuất xứ.”
Bác sĩ nhíu mày. “Cô không nghĩ là bé rồi sẽ biết ư? Chuyện này lan khắp các bản tin.”
“Hiến tạng luôn luôn được thực hiện ẩn danh. Hơn nữa, bé không muốn trái tim của con trai. Bé luôn miệng nói thế.”
“Vấn đề không thực sự là vậy, phải không nào?” Ông nhìn thẳng vào tôi. “Nó là một khối cơ, June à. Không hơn không kém. Những nguyên do khiến một trái tim đáng được cấy ghép, chẳng liên quan gì đến nhân cách của người hiến tạng cả.”
Tôi nhìn lên ông. “Vậy bác sĩ sẽ nói thế nào, nếu như bé là con mình?”
“Nếu bé là con của tôi,” bác sĩ Wu trả lời, “tôi đã lên lịch phẫu thuật rồi.”