← Quay lại trang sách

Lucius

Tôi cố để nói cho Shay biết anh ta sẽ là chủ đề chính của show Larry King Live tối nay, nhưng hoặc anh đang ngủ hoặc anh không cảm thấy cần phải trả lời tôi. Vậy nên, tôi lấy cái nồi tự chế giấu sau lớp xi-măng trên tường và nấu một chút nước dùng trà. Các khách mời cho show đêm nay là ông mục sư đầu đất mà cha Michael đã giải cứu bên ngoài nhà tù, và một học giả ra vẻ tên là Ian Fletcher. Thật khó để nói ai có vẻ hấp dẫn hơn, mục sư Justus với nhà thờ bãi đỗ xe của ông, hay Fletcher, một nhà vô thần nổi tiếng trên truyền hình cho đến khi tình cờ gặp một cô bé hình như có thể làm phép cho kẻ chết sống lại. Và rồi, ông ta cưới bà mẹ đơn thân của cô bé, mà theo tôi điều này làm cho mức độ khả tín trong bình luận của ông bị giảm sút.

Tôi xem show cho đến lúc này, thì mục sư Justus vẫn đang chiếm thế thượng phong, cứ đứng lên suốt như thể bị con gì chích vậy. “Có một câu ngạn ngữ, Larry à,” mục sư nói. “Anh không thể giữ vấn đề xa khỏi mình, nhưng anh không cần phải mời chúng đến.”

Larry King gõ cây viết trong tay lên mặt bàn hai lần. “Và ý của ngài là…?”

“Phép lạ không làm cho một con người thành Thiên Chúa. Tiến sĩ Fletcher phải biết rõ điều này hơn ai hết.”

Không chút lay động, Ian Fletcher mỉm cười. “Càng nghĩ mình đúng, thì càng có khả năng là mình sai đó. Đây là câu ngạn ngữ mà có vẻ như mục sư Justus chưa từng đọc thấy.”

“Ông vui lòng nói cho chúng tôi nghe, làm một nhà vô thần trên truyền hình là thế nào đi,” Larry nói.

“Vâng, tôi cũng làm những việc như mục sư lừng danh Jerry Falwell làm thôi, ngoại trừ một việc, thay vì nói có một Thiên Chúa, tôi lại nói là không. Tôi đi khắp nước để lột trần những vụ được cho là phép lạ. Cuối cùng, khi tôi thấy một người mà tôi không thể nào nghi ngờ được gì, tôi bắt đầu tự vấn. Liệu đối tượng mà tôi chống báng thực sự là Thiên Chúa… hay chỉ là cảm thức tự quyền dường như là một phần khi người ta gia nhập một nhóm tôn giáo. Cũng kiểu như bạn nghe người ta nói ai đó là một Kitô hữu tốt, nhưng mà ai dám nói Kitô giáo chiếm lĩnh hết toàn bộ thị trường nhân đức cơ chứ? Hay như khi ngài tổng thống kết bài diễn văn bằng câu ‘Chúa chúc lành cho Liên bang Hoa Kỳ’… tại sao lại chỉ cho chúng ta mà thôi?”

“Ông vẫn là một người vô thần chứ?” Larry King hỏi.

“Nói nghiêm túc, tôi cho rằng anh xem tôi là một người theo thuyết bất khả tri.”

Mục sư chế giễu. “Ngụy biện.”

“Không đúng, một người vô thần giống với một Kitô hữu hơn, bởi cả hai tin bạn có thể biết rằng Thiên Chúa có tồn tại hay không, mặc dù về điểm này, Kitô hữu nói tuyệt đối có, còn người vô thần nói tuyệt đối không. Với tôi, và với bất kỳ người nào theo thuyết bất khả tri, phán quyết vẫn còn chưa có. Tôn giáo là một mưu đồ, xét về mặt lịch sử. Một người đàn ông nên sống với vợ mình như thế nào, không phải do bởi một uy quyền thần thánh nào đó, nhưng là bởi bổn phận đạo đức đối với bản thân và người khác.”

Larry King quay về phía mục sư Justus. “Mà, cộng đoàn của ngài hội nhau trong một rạp hát bãi cũ phải không nào? Ngài có nghĩ rằng như thế là mất đi phần nào vẻ uy nghiêm và nghi thức của tôn giáo hay không?”

“Chúng tôi thấy rằng, với một số người, bổn phận đến nhà thờ có vẻ là hơi quá sức. Họ không thích gặp người khác hay để người khác gặp thấy mình. Họ không thích không khí trong phòng vào một sáng Chúa nhật đẹp trời. Họ thích thờ phượng riêng tư hơn. Đến một nhà thờ bãi, cho phép người ta làm mọi chuyện mình cần khi thông hiệp với Thiên Chúa, dù cho họ đang mặc bộ áo ngủ, hay ăn một cái bánh kẹp trứng, hay ngủ gật trong khi tôi giảng.”

“Shay Bourne không phải là người đầu tiên gây ra những chuyện náo động như thế này,” Larry nói. “Vài năm trước, một tiền vệ bóng bầu dục ở Florida đã nằm giữa đường phố, tự nhận mình là Chúa. Và một gã nữa ở Virginia muốn đổi bằng lái mới sao cho nói lên được anh ta là công dân của Nước Trời. Các ngài nghĩ có điều gì nơi Shay Bourne khiến mọi người tin rằng anh ta là một chuyện đáng tin?”

“Theo những gì tôi hiểu,” Fletcher nói, “Shay Bourne không nhận mình là Đấng Thiên sai hay Mary Poppins hay Captain America, chính những người ủng hộ đã tôn phong anh ta như thế. Mỉa mai thay, chuyện này cũng rất giống trong Kinh thánh, khi Chúa Jesus cũng không đi quanh mà tự nhận mình là Chúa.”

“Ta là đường, là sự thật, và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Ta,” mục sư Justus trích đọc câu Kinh thánh. “Gioan 14,6.”

“Có bằng chứng khác trong Phúc âm cho thấy Chúa Jesus xuất hiện trong những hình hài khác nhau với những người khác nhau,” Fletcher nói tiếp. “Tông đồ Giacôbê đã nói về việc gặp Chúa Jesus bên bờ biển trong hình hài một đứa trẻ. Ông chỉ cho Gioan, và Gioan nghĩ rằng ông mê sảng, bởi trên bờ biển không phải là một đứa trẻ mà là một thanh niên đẹp trai. Cả hai đến để xem, nhưng một người thì thấy một ông già hói đầu, người kia lại thấy một thanh niên có râu.”

Mục sư Justus cau mày. “Tôi có thể trích dẫn toàn bộ Phúc âm theo thánh Gioan, và trong đó không có chuyện này.”

Fletcher mỉm cười. “Tôi chưa bao giờ nói rằng nó nằm trong Phúc âm theo thánh Gioan. Tôi nói nó là chuyện từ một phúc âm. Một phúc âm Ngộ đạo, gọi là Công vụ của Gioan.”

“Trong Kinh thánh, không có sách Công vụ của Gioan,” mục sư Justus gắt lên. “Ông ta đang bịa chuyện.”

“Ngài mục sư nói đúng, chuyện này không phải trong Kinh thánh. Và có hàng tá chuyện khác như thế. Sau một loạt những lần biên tập, chúng đã

bị Giáo hội Kitô giáo thời sơ khai loại trừ và bị xem là dị giáo.”

“Đó là bởi Kinh thánh là Lời Chúa,” mục sư Justus xen vào.

“Thực sự thì, các Phúc âm theo Matthew, Marcos, Luca và Gioan không được viết do tay các thánh tông đồ này.” Chúng được viết bằng tiếng Hi Lạp, bởi những tác giả có đôi chút học thức, chứ không như những môn đệ ngư dân của Chúa Jesus, những người mù chữ như 90% dân số Do Thái thời đó. Phúc âm theo Marcos được viết dựa trên lời giảng của tông đồ Phêrô. Tác giả của Phúc âm theo Matthew, có lẽ là một Kitô hữu ở Antioch, Syria. Phúc âm theo Luca, được cho là tác phẩm của một thầy thuốc. Và tác giả Phúc âm theo Gioan, chưa bao giờ nhắc đến tên mình… Nhưng đây là Phúc âm được viết trễ nhất trong số bốn phúc âm nhất lãm, có lẽ là khoảng năm 100 sau công nguyên. Nếu tông đồ Gioan là tác giả, thì lúc đó ngài hẳn phải rất già, quá già rồi.”

“Thủ thuật lừa phỉnh,” mục sư Justus nói. “Ông ta đang dùng ngụy biện để phân tâm chúng ta khỏi sự thật căn bản ở đây.” “Sự thật nào?” Larry King hỏi.

“Anh có thực sự tin rằng nếu Thiên Chúa chọn gia ân hiện diện trên trần thế này một lần nữa, theo thiển nghĩ của tôi là một chuyện trọng đại đấy. Vậy liệu ngài có sẵn sàng chọn ngụ trong một kẻ giết người đã bị kết án hay không, và nếu có thì đây là lần thứ hai ngài làm thế?”

Ly nước của tôi bắt đầu sôi, và tôi lấy nó ra khỏi cái lò. Rồi tôi tắt TV mà không buồn nghe tiếp câu trả lời của Fletcher. Tại sao Thiên Chúa lại chọn cư ngụ trong bất kỳ ai trong chúng ta?

Nếu như mọi chuyện khác đi thì sao… liệu có phải chúng ta mới là người ngụ trong Thiên Chúa hay không?

Michael

Khi lái xe đến nhà bố mẹ của Maggie, tôi chìm trong nhiều cảm giác tội lỗi lớn nhỏ khác nhau. Tôi đã làm mất uy tín của cha Walter và nhà thờ St. Catherine. Tôi đã biến mình thành thằng ngốc trên truyền hình. Và dù cho tôi đã mở lời nói cho Maggie về mối liên hệ cũ giữa tôi với Shay, nhưng rồi tôi lại lảng sang chuyện khác. Lại một lần nữa như vậy.

“Vấn đề là,” Maggie lên tiếng, đưa tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình. “Bố mẹ tôi sẽ khá là phấn khích khi thấy cha ngồi trong xe của tôi.”

Tôi đưa mắt nhìn quanh khu tĩnh dưỡng bằng gỗ vắng lặng. “Không nhiều người ở đây nhỉ?”

“Không mấy ngày được như thế này đâu.”

“Tôi không muốn làm cô mất hứng, nhưng tôi không có chất làm bạn trai đâu.”

Maggie bật cười. “Vâng, cảm ơn cha, nhưng tôi thích cho rằng mình không đến mức tuyệt vọng như thế. Chỉ là mẹ tôi có radar hay cái gì đó, bà có thể dò thấy một nhiễm sắc thể Y từ cách xa vài dặm.”

Linh thật, Maggie vừa nhắc xong, là ngay bậc thềm đã có một người phụ nữ bước ra. Bà có vóc người nhỏ nhắn, mái tóc vàng cắt tém, và mang chuỗi hạt ngọc trai trên cổ. Không biết là bà vừa từ chỗ làm về hay là đang chuẩn bị đi đâu. Bởi vào tối thứ sáu, mẹ tôi hẳn sẽ mặc một chiếc áo thun của bố tôi với tay áo xắn lên, cái mà bà gọi là bộ jeans cuối tuần.

Bà liếc mắt, nhìn tôi một lượt qua kính chắn gió. “Maggie,” bà kêu lên. “Con đã không cho chúng ta biết là sẽ đưa bạn đến ăn tối.”

Chỉ riêng cái cách bà nói chữ “bạn” đã khiến tôi thấy có chút thương cảm cho Maggie.

“Joel!” bà gọi với vào nhà. “Maggie đưa theo một vị khách này!”

Tôi bước ra khỏi xe và chỉnh lại cổ áo. “Xin chào,” tôi nói. “Tôi là linh mục Michael.”

Bàn tay mẹ của Maggie lần ngược lên cổ họng. “Ôi, Chúa tôi.”

“Gần đúng rồi,” tôi mỉm cười nói, “nhưng vẫn không phải.”

Ngay lúc đó, bố của Maggie vội vã chạy đến cửa. “Mags,” ông vừa nói vừa ôm cô, và cũng là lúc tôi để ý thấy chiếc mũ kippah. Rồi ông quay sang tôi và chìa tay ra. “Tôi là giáo sĩ Bloom.”

“Đáng ra cô có thể cho tôi biết bố cô là một giáo sĩ,” tôi thì thầm với Maggie.

“Cha có hỏi đâu mà.” Cô vòng tay qua người bố mình. “Bố ơi, đây là cha Michael, cha là một kẻ dị giáo.”

“Làm ơn nói với tôi, là không phải cha đang hẹn hò nó đấy chứ,” bà Bloom nói líu nhíu.

“Mẹ, cha Michael là một linh mục. Tất nhiên là không.” Maggie bật cười, còn hai ông bà quay người đi vào nhà. “Nhưng con cá là anh chàng biểu diễn đường phố từng mời con đi chơi, lúc đầu trông có vẻ chấp nhận được với mẹ hơn đấy…”

Và thế là hai mẹ con vào nhà, để lại hai con người của Chúa đứng ngượng nghịu bên ngoài. Giáo sĩ Bloom dẫn đường mời tôi vào nhà, đến phòng làm việc của ông. “Vậy,” ông nói. “Giáo đoàn của cha ở đâu?”

“Concord,” tôi nói. “Nhà thờ St. Catherine.”

“Và làm sao mà cha gặp con gái tôi?”

“Tôi là cố vấn thiêng liêng của Shay.”

Ông ngước lên. “Hẳn là đáng lo lắm.”

“Đúng rồi,” tôi nói. “Đáng lo ở nhiều mức độ.”

“Vậy anh ta, có hay không nào?”

“Hiến tặng trái tim ư? Chuyện đó tùy thuộc vào con gái của thầy, tôi nghĩ vậy.”

Vị giáo sĩ lắc đầu. “Không, không. Maggie, con bé có thể dời núi non nếu nó muốn, từng phân tử một. Ý của tôi là anh ta có phải là Đức Jesus hay không?”

Tôi chớp chớp mắt. “Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nghe câu hỏi này từ một giáo sĩ.”

“Xét cho cùng, Đức Jesus là một người Do Thái mà. Chỉ cần nhìn vào những bằng chứng rành rành thì biết, ngài theo nghiệp của bố mình, nghĩ mẹ mình là một trinh nữ, còn mẹ ngài thì nghĩ ngài là Chúa.” Giáo sĩ Bloom cười hết cỡ, và tôi cũng mỉm cười.

“Vâng, Shay không rao giảng những lời như Chúa Jesus.”

Vị giáo sĩ bật cười. “Và đây là lần đầu tiên cha biết chắc điều này à?”

“Tôi biết những gì được nói trong kinh thánh.”

“Tôi chưa bao giờ hiểu những người đọc kinh thánh như thể đó là bằng chứng hiển nhiên vậy, cả trong Do Thái lẫn Kitô giáo. Phúc âm nghĩa là tin vui mừng. Phải biết cập nhật câu chuyện để phù hợp với thính giả mà bạn đang nói.”

“Tôi không biết liệu tôi có nói rằng Shay Bourne ở đây để cập nhật câu chuyện của Chúa Kitô cho thế hệ hiện đại hay không,” tôi nói.

“Nhưng tôi tự hỏi, tại sao quá nhiều người đã chạy theo anh ta. Nó có vẻ như, con người của anh thế nào không quan trọng bằng con người mà tất cả bọn họ cần anh ta phải trở thành như thế.” Giáo sĩ Bloom bắt đầu lướt qua giá sách của mình, cuối cùng ông lấy một tập sách bám bụi, lần giở đến khi thấy được trang cần tìm. “Chúa Jesus nói với các môn đệ của Ngài, ‘Hãy so sánh ta với ai đó, và nói xem ta giống ai.’ Simon Phêrô nói với Ngài, ‘Thầy giống như một thiên thần công chính.’ Matthew nói với Ngài, ‘Thầy giống như một triết gia khôn ngoan.’ Thomas nói với Ngài, ‘Lạy Thầy, miệng lưỡi con hoàn toàn không thể nói Thầy giống ai.’ Chúa Jesus nói, ‘Ta không phải thầy của con. Bởi con đã uống say, con đã bị nhiễm độc từ thứ nước bọt tăm mà ta đã thấy’.”

Ông gấp sách lại, còn tôi thì cố nhớ xem đoạn này trong sách nào. “Lịch sử luôn luôn được viết bởi kẻ chiến thắng,” giáo sĩ Bloom nói. “Còn cái này được viết bởi kẻ chiến bại.” Ông trao quyển sách cho tôi, thì vừa lúc Maggie thò đầu vào phòng.

“Bố ơi, bố không cố đem cầm thêm một bản Chuyện cười Do Thái nữa đấy chứ?”

“Ồ, không thể tin nổi, cha Michael đã có một bản kèm chữ ký rồi. Buổi tối sẵn sàng chưa nào?”

“Dạ rồi.”

“Tạ ơn Chúa. Bố đang bắt đầu nghĩ là mẹ con cho con cá rô phi thành tro rồi đấy.” Khi Maggie về lại nhà bếp, giáo sĩ Bloom quay qua tôi. “Dù Maggie giới thiệu cha thế nào, thì với tôi, trông cha chẳng có chút gì giống người dị giáo cả.”

“Đó là cả câu chuyện dài.”

“Tôi chắc rằng cha đã biết từ ‘dị giáo’ có gốc Hi Lạp là ‘chọn lựa’.” Ông nhún vai. “Thử đoán xem. Nếu như những ý niệm luôn luôn bị xem là phạm thượng, lại hoàn toàn không có chút gì phạm thượng thì sao? Hay đó chỉ là những ý niệm chúng ta chưa từng gặp trước đây, mà cũng có thể là những ý niệm mà chúng ta không được phép xem qua thì sao?”

Tôi có cảm giác như quyển sách vị giáo sĩ vừa dúi vào tay tôi đang bốc cháy. “Cha đói chưa?” Giáo sĩ Bloom hỏi.

“Đói meo luôn ấy chứ,” tôi thừa nhận và đi theo ông.