Lucius
Đêm mà Shay bị lên cơn lần thứ hai, lúc đó tôi đang thức, pha màu để chuẩn bị xăm thêm một hình nữa cho mình. Thành thật với bản thân, tôi khá tự hào về những hình xăm tự làm này. Tôi có năm hình xăm trên cơ thể. Lý luận của tôi cho đến ba tuần trước là, cơ thể tôi cũng chẳng đáng giá hơn tấm bạt vẽ để phục vụ cho nghệ thuật, hơn nữa nguy cơ bị nhiễm HIV từ những cái kim bẩn có vẻ chẳng nhằm nhò gì. Trên đầu gối trái của tôi là một chiếc đồng hồ, kim chỉ đúng thời điểm Adam chết. Vai trái của tôi là một thiên thần, và ngay bên dưới là một ký hiệu bộ lạc châu Phi. Trên chân phải là một con bò tót, bởi tôi thuộc cung Kim Ngưu, và bên dưới là một chú cá đang bơi, đại diện cho Adam thuộc cung Song Ngư. Tôi đã có kế hoạch lớn cho hình xăm thứ sáu này. Nó sẽ nằm ngay trên ngực, một chữ TIN TƯỞNG bằng ký tự Gothic. Tôi đã tập xăm thử bằng bút chì và bút bi, cho đến khi cảm thấy chắc chắn mình có thể tái tạo lại nó bằng súng xăm mình trước gương.
Khẩu súng xăm đầu tiên của tôi đã bị các quản giáo tịch thu, như bộ đồ nghề của Crash vậy. Và tôi phải mất đến sáu tháng để kiếm đủ các bộ phận làm một cái mới. Pha mực là chuyện rất khó, mà để không bị phát hiện còn khó hơn nhiều. Vậy nên tôi chọn làm việc này vào cái giờ lặng lẽ nhất trong đêm. Tôi đã hơ một cái muỗng nhựa trên lửa, cho lửa nhỏ thôi để tôi có thể thu khói vào trong một chiếc túi nhựa. Nó bốc mùi cực kỳ khó chịu, và ngay khi tôi đinh ninh rằng thế nào các quản giáo cũng đã ngửi thấy mùi này và phá ngang chuyện của tôi, thì Shay Bourne đổ sầm xuống nền.
Lần này, cơn động kinh có khác lần trước. Anh thét lên, thét rất lớn đến nỗi đánh thức cả dãy buồng giam, quá lớn đến nỗi bụi trên trần rơi lả tả. Nói thật, lúc được đưa đi khỏi tầng I, trông Shay thê thảm đến nỗi chúng tôi không chắc liệu anh có còn về lại nơi này nữa không. Và vì thế nên tôi quá đỗi kinh ngạc khi thấy ngay hôm sau, anh đã trở lại buồng.
“Cát sảnh,” Joey kêu lên, vừa kịp lúc để tôi giấu bộ súng xăm dưới lớp nệm. Các quản giáo cho Shay vào buồng, khóa lại. Và ngay khi cửa tầng I vừa đóng sau lưng họ, tôi quay qua hỏi Shay xem anh thế nào.
“Đầu tôi đau,” anh nói. “Tôi phải đi ngủ.”
Sau vụ bộ đồ nghề hút chích, Crash vẫn còn chưa được về lại tầng, nên không khí yên ắng hơn. Calloway ngủ cả ngày, và ban đêm lại thức chơi với chú chim của hắn. Texas và Pogie chơi bài, Joey thì nghe những thứ vớ vẩn. Tôi chờ thêm vài phút nữa để bảo đảm các quản giáo không còn nghe ngóng từ phòng điều khiển, rồi moi bộ đồ nghề ra từ dưới nệm.
Tôi đã lột lấy sợi thép lõi của dây đàn guitar để làm kim. Nó được cho vào cây viết rỗng ruột. Một miếng nhỏ được cưa ra từ đầu bút, gắn vào đầu kia của sợi kim, rồi gắn vào cái trục của máy cassette. Cây viết được cột vào một bàn chải thành hình chữ L, giúp tôi dễ cầm hơn. Tôi có thể điều chỉnh độ dài kim xăm bằng cách trượt cây bút lui tới. Và bây giờ chỉ cần gắn nó vào một bộ AC của máy cassette là tôi lại có được khẩu súng xăm hoạt động tốt.
Bồ hóng thu được đêm hôm trước, tôi đem trộn với vài giọt dầu gội đầu để có dung dịch xăm. Tôi đứng trước tấm gương thép của mình, và phanh ngực ra. Rồi nghiến chặt răng để chống lại cơn đau, tôi bắt đầu xăm. Kim xăm chạy tới lui theo quỹ đạo hình oval, châm hàng trăm kim mỗi phút.
Thành quả đầu tiên hiện lên rồi, một chữ T.
“Lucius?” Tiếng của Shay len lỏi vào.
“Tôi đang bận, Shay à.”
“Cái tiếng gì thế?”
“Không phải chuyện của anh.” Tôi lại đưa súng lên, cảm giác hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt mình.
“Lucius? Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng đó.”
Tôi thở dài. “Là một khẩu súng xăm, Shay à, được chưa? Tôi đang tự xăm cho mình.”
Shay ngưng lại, ngập ngừng. “Anh xăm cho tôi một hình chứ?”
Tôi từng làm chuyện này cho vô số phạm nhân, khi còn ở các tầng khác ít nghiêm ngặt hơn tầng I này, và kết quả là 23 lần bị biệt giam. “Tôi không thể. Tôi không vươn tới anh được.”
“Ổn thôi,” Shay nói. “Tôi có thể vươn tới anh.”
“Ừ, sao cũng được,” tôi nói. Tôi lại đứng trước gương, và cho khẩu súng xăm bắn thẳng vào da thịt mình. Vừa nín thở, tôi vừa cẩn thận tạo hình những đường cong và hoa lá quanh ký tự I và N.
Hình như lúc tôi bắt đầu xăm lại đến chữ T thứ hai, thì có tiếng Shay thút thít. Và đến chữ Ư, thì tôi chắc chắn là anh đang khóc. Mà khẩu súng xăm của tôi giúp gì được cho cơn đau đầu của anh chứ. Nhún vai bỏ qua, tôi lại đến trước gương và xem xét thành quả tạm thời của mình.
Lạy Chúa, quá đẹp. Những ký tự chuyển động theo mỗi hơi thở của tôi, ngay cả làn da đỏ tấy của tôi cũng không thể làm mờ được đường nét rõ ràng của chúng.
“T… tin,” Shay nói lắp bắp.
Tôi quay người lại, như thể tôi nhìn thấy được anh xuyên qua bức tường ngăn giữa hai buồng. “Anh vừa nói gì?”
“Đó là những gì anh vừa làm,” Shay chỉnh lại. “Tôi đọc đúng chứ?”
Tôi chưa từng nói với ai về dự định cho hình xăm thứ sáu của mình. Tôi chưa từng cho ai xem bản phác thảo. Tôi biết chắc chắn là từ chỗ của mình, Shay không thể nào nhìn vào buồng giam của tôi được.
Mò mẫm phía sau viên gạch giấu đồ của mình, tôi lôi ra cái cán thép dùng làm gương cầm tay. Tôi bước tới cửa buồng và chỉnh cái gương, thì thấy hiện lên gương mặt rạng rỡ của Shay.
“Làm sao anh biết tôi đang viết cái gì?”
Shay cười hết cỡ, rồi đưa nắm tay ra. Anh mở tay, mở từng ngón một.
Bàn tay của anh đỏ tấy, và trên đó là một chữ bằng ký tự Gothic, hệt như hình xăm tôi vừa làm cho mình.