← Quay lại trang sách

June

Claire sẽ bị cắt ngang người, mở toang xương ức bằng một cái cưa, và dùng một máy giằng bằng thép giữ nó mở rộng. Từ đó, các bác sĩ sẽ lấy trái tim ra khỏi người bé. Mà đây chưa phải là chuyện khiến tôi kinh hoàng nhất.

Chuyện khiến tôi kinh sợ hãi hùng là khái niệm về ký ức tế bào.

Bác sĩ Wu nói rằng không có bằng chứng khoa học nào cho thấy khả năng xảy ra việc tính cách của người hiến tặng trái tim truyền cho người nhận. Nhưng có thể khoa học chưa đi xa được đến thế thì sao. Tôi đã đọc nhiều sách và nghiên cứu, và tôi không thấy tại sao lại không thể có chuyện các mô tế bào sống có khả năng ghi nhớ được chứ. Xét cho cùng, nhiều người trong chúng ta từng cố gắng quên đi một chuyện đau lòng… nhưng rồi lại thấy nó nằm chực sẵn ngay mi mắt, ghi khắc nơi đầu lưỡi của mình?

Vô số chuyện như vậy. Một đứa trẻ mang dị tật bàn chân trẹo bị chết đuối, và hiến tặng trái tim cho một trẻ sơ sinh, và bé này bắt đầu thấy giật giật nơi chân trái. Một rapper bỗng nhiên chuyển sang chơi nhạc cổ điển, về sau anh mới biết người hiến tặng tim cho mình là một nghệ sĩ vỹ cầm. Một chủ trại nuôi gia súc, nhận trái tim từ một cô bé mười sáu tuổi ăn chay trường, và thế là hễ ăn thịt vào ông lại đổ bệnh nặng.

Rồi còn có một người hiến tạng mới hai mươi tuổi, anh này thường viết nhạc trong thời gian rảnh rỗi. Một năm sau khi anh qua đời, bố mẹ anh tìm thấy một đĩa CD anh thu lại một bản tình ca anh viết dành cho cô gái tên là Andi. Người nhận trái tim của anh, là một cô gái cũng hai mươi tuổi, tên là Andrea. Khi bố mẹ cậu thanh niên mở bài hát cho cô nghe, cô có thể hát hết phần điệp khúc, dù cho chưa nghe bài này lần nào.

Hầu hết các câu chuyện trùng hợp lạ thường và đan kết hấp dẫn trên, đều là chuyện tốt lành. Ngoại trừ một chuyện, một cậu bé nhỏ nhận trái tim của một cậu bé khác chết vì bị giết. Cậu bắt đầu có những cơn ác mộng về kẻ đã giết người hiến trái tim cho mình. Nhớ cả những chi tiết về áo quần, về cách hắn bắt cóc nạn nhân, về những vết chém do tay hắn. Nhờ có những chứng cứ này, cảnh sát đã tìm bắt được tên giết người.

Nếu như Claire nhận trái tim của Shay Bourne, mọi chuyện có thể thật tồi tệ nếu như những suy nghĩ giết người trú ẩn trong đầu bé. Nhưng điều khiến tôi rụng rời nhất là, với trái tim của hắn trong mình, có thể Claire sẽ phải cảm nhận bố và chị của mình bị giết.

Mà như thế, thà không có tim còn hơn.

Maggie

Tôi quyết định hôm nay mình sẽ làm mọi chuyện đúng đắn. Là ngày Chúa nhật, nên tôi không phải đi làm. Thay vào đó, tôi thức dậy và lục lọi tìm ra cái video Thể dục Một phút. Thực ra cái này không có vẻ lười nhác như bạn tưởng, bởi bạn có thể thêm thời gian theo ý thích, nhưng chẳng ai sẽ để ý thấy tôi đã chọn bài tập bốn phút thay vì tám phút nặng nhọc đâu. Tôi đã chọn bài khó là Tập trung Cơ bụng, thay vì bài Cẳng tay. Rồi tôi dọn rác, lọc lại áo quần, và cạo chân khi đang tắm. Tôi xuống tầng, chùi rửa chuồng của Oliver và cho nó chạy quanh phòng lúc tôi làm trứng tráng sữa cho bữa sáng. Kèm theo mầm lúa mỳ nữa.

Quá ổn. Tôi đã cố gắng được bốn mươi bảy phút, trước khi lấy mấy gói bánh Oreo giấu trong chiếc hộp đựng quần jeans của mình, và cố thêm một nỗ lực cuối cùng trước khi xé toang vỏ hộp bánh và lại nuông chiều mình.

Tôi cho Oliver một cái, và bắt đầu ăn cái bánh thứ ba, thì chuông cửa reo.

Ngay khi thấy cái áo thun màu hồng sáng với hàng chữ VUI MỪNG VÌ CHÚA JESUS in đậm đang đứng ngoài cửa, tôi biết ngay đây là hình phạt vì tôi đã không cự lại nổi tội ăn vặt.

“Nếu anh không đi trong vòng mười giây nữa, tôi sẽ gọi 911,” tôi nói. Anh ta cười nhăn nhở, một điệu cười phô trương hàm răng bạch kim niềng nẹp. “Tôi không phải người lạ,” anh ta nói. “Tôi là một người bạn mà cô chưa gặp thôi.”

Tôi chán nản, nhắm mắt lại. “Tại sao chúng ta không cắt bớt mấy phần phụ đi. Bây giờ anh đưa tôi quyển nội san, còn tôi lịch sự từ chối nói

chuyện, rồi tôi đóng cửa và ném chúng vào sọt rác.”

Anh ta chìa tay ra. “Tôi là Tom.”

“Anh là người sắp ra đi thì có,” tôi chỉnh lại.

“Tôi cũng từng sống cay đắng. Hàng sáng tôi đi làm, rồi về lại căn nhà trống trải, ăn nửa hộp súp và tự hỏi tại sao mình lại được sinh ra trên đời. Tôi nghĩ tôi chẳng có ai để dựa vào, chỉ biết thui thủi một mình…”

“Rồi anh chia cho Chúa Jesus nửa hộp súp còn lại chứ gì,” tôi nói cho hết chuyện. “Anh nghe cho kỹ, tôi là người vô thần.”

“Không quá muộn để tìm đức tin của cô đâu.”

“Ý anh thực sự là không quá muộn cho tôi để tìm đức tin của anh,” tôi trả lời, và bồng Oliver lên khi nó lao đầu vào cánh cửa mở. “Anh biết tôi tin gì không? Tin rằng tôn giáo phục vụ mục đích lịch sử của nó, tôn giáo là một loạt các luật lệ phải sống theo, có trước cả hệ thống công lý của chúng ta nữa. Nhưng ngay cả khi tôn giáo bắt nguồn từ những ý định tốt đẹp nhất, thì rồi mọi chuyện dần mốc meo, không phải vậy sao? Một nhóm tụ họp lại với nhau, bởi họ cùng một niềm tin, rồi dần dà nó méo mó trở thành lối suy nghĩ rằng bất kỳ ai không tin tưởng như thế là sai lầm. Thành thật mà nói, ngay cả khi có một tôn giáo được thiết lập dựa trên nguyên tắc làm việc tốt cho người khác, hay giúp đỡ các quyền cá nhân của họ, hệt như công việc mà tôi làm mỗi ngày, thì tôi cũng không theo… bởi nó vẫn là một tôn giáo.”

Tôi đã khiến cho Tom cứng họng. Đây có lẽ là cuộc tranh luận nảy lửa nhất của anh ta trong suốt vài tháng qua. Nó giống như cánh cửa đánh sầm vào mặt vậy. Trong nhà tôi, chuông điện thoại đang reo.

Tom dúi một tập san nhỏ vào tay tôi, và vội vã rút lui. Khi đóng cửa lại, tôi liếc qua trang bìa.

CHÚA + BẠN = ∞

“Nếu có toán học cho tôn giáo,” tôi lầm bầm, “thì đó là phép chia.” Tôi chuồi tờ tập san dưới chồng báo lót ổ cho Oliver và vội vã chạy tới điện thoại. Nó đang chuẩn bị chuyển qua chế độ trả lời tự động. “Xin chào?”

Tiếng đầu dây bên kia có vẻ lạ, và ngập ngừng. “Có phải Maggie Bloom không?” “Nói đi.” Tôi đang chuẩn bị sẵn một lời rủa xả thâm thúy cho cô bán hàng qua điện thoại dám làm phiền tôi vào sáng Chúa nhật như thế này.

Nhưng hóa ra, không phải vậy. Đó là một y tá từ bệnh viện Concord, cô ấy gọi vì tôi nằm trong danh sách liên lạc khẩn cấp của Shay Bourne, và tình hình hiện giờ đang vô cùng nguy kịch.