← Quay lại trang sách

Lucius

Bạn sẽ không tin, nhưng sự thật là khi quản giáo Smythe sống lại, mọi chuyện thực sự lại trở nên tồi tệ với chúng tôi.

Các quản giáo còn lại phải báo cáo với giám đốc nhà tù về vụ tấn công. Chúng tôi bị khóa trong buồng suốt ngày, và hôm sau người ta điều đến một đội quản giáo không thường làm việc ở tầng I này. Họ cho chúng tôi được vào sân tập thể dục và đi tắm từng người một, Pogie là người đầu tiên.

Tôi chưa được tắm kể từ vụ tấn công, dù cho các quản giáo đã cho tôi và Shay một bộ đồ mới. Máu của Smythe bắn vào người chúng tôi, và rửa sơ trên bồn trong buồng giam không đủ để tôi cảm thấy sạch sẽ. Trong thời gian chờ đến lượt mình được đi tắm, chúng tôi phải đi thử máu. Họ xét nghiệm bất kỳ ai có tiếp xúc với máu của một phạm nhân. Nhưng trong vụ này còn có quản giáo Smythe, và có vẻ như anh ta là người duy nhất được miễn. Shay được chuyển đi với đủ bộ còng trên tay, trên chân, cùng một sợi dây nối chúng lại. Họ đưa anh đến một phòng ở bên ngoài tầng này, nơi Alma đang chờ.

Trong lúc đó, Pogie bị ngã trong hốc tắm. Hắn nằm sõng soài, kêu la đau lưng. Hai quản giáo nữa lôi hắn đến tấm bảng và còng tay Pogie ở đó, để đi lấy cáng đưa hắn về bệnh xá. Nhưng bởi họ không thường ở tầng I, và bởi các quản giáo phải đi sau chứ không bao giờ đi trước chúng tôi, nên họ đã không nhận ra là Shay cũng đang về tầng đúng lúc Pogie được đưa ra.

Trong tù, nhiều thảm kịch xảy ra trong tích tắc. Chỉ cần chút tích tắc đó, là Pogie đã mở còng bằng chìa khóa hắn giấu trong người, nhảy ra, chộp lấy tấm bảng và đập thẳng vào hộp sọ của Shay khiến anh va thẳng mặt vào bức tường gạch.

“Weiss macht!” Pogie hét lên thứ tiếng Đức phát xít - Tự hào Trắng! Và lúc này tôi mới nhận ra, tên Crash đang bị biệt giam, đã dùng các mối quan hệ mà ra lệnh triệt hạ Shay để trả thù, vì anh đã tố cáo và đưa bộ đồ nghề của hắn cho các quản giáo. Vụ Sully tấn công quản giáo Smythe chỉ là phần mào đầu, để gây xáo trộn trong nhóm quản giáo tầng này, nhằm phục vụ cho kế hoạch chính. Và Pogie, một tên tiểu tốt, đã chộp ngay lấy cơ hội này để kiếm chỗ đứng bằng cách giết người theo lệnh của băng Huynh đệ Aryan.

Sáu giờ sau chuyện kinh khủng này, Alma mới lại đến để lấy máu cho tôi. Tôi được đưa đến một buồng tạm, và dù cho cô không nói gì ngoại trừ báo cho tôi rằng Shay đã được đưa đến bệnh viện, tôi vẫn thấy được sự kinh hoàng chưa nguôi trong cô.

Tôi ngồi yên chờ đến khi Alma rút kim ra. Rồi tôi cúi đầu nhìn xuống giữa hai gối mình.

“Anh ổn chứ?”Alma hỏi,

“Chỉ cảm thấy hơi hoa mắt.” Tôi di mấy ngón tay trên nền.

Nếu đôi tay của ảo thuật gia là nhanh nhẹn số một, thì phạm nhân hẳn phải là số hai. Ngay khi vừa về lại buồng, tôi kéo chiến lợi phẩm ra từ đường may trên bộ áo tù. Chìa khóa còng của Pogie nhỏ xíu, sáng loáng, được làm từ cái móc của bao thư.

Tôi bò xuống dưới giường, và lật viên gạch hờ, lôi ra kho báu đáng tự hào của mình. Trong chiếc hộp giấy bồi nhỏ, là những lọ thuốc vẽ và tăm bông. Còn có các gói kẹo mà tôi sẽ dùng để trích thuốc màu, gồm nửa gói M&M, một thanh LifeSavers, và vài thanh Starbursts. Tôi mở một thanh kẹp Starbursts, cây màu cam có vị như thuốc kháng sinh trẻ em, và lấy ngón tay bóp đến khi nó mềm ra. Tôi nhét cái chìa khóa còng vào giữa, cẩn thận nắn nó lại như cũ, rồi cho vào lớp giấy bọc hệt như trước.

Tôi không thích chuyện trục lợi từ một vụ việc đã khiến Shay bị thương quá thảm, nhưng tôi cũng là một người thực tế. Khi Shay hết đời và để lại tôi một mình, thì tôi sẽ phải cần đến mọi phương cách sống sót có thể thu gom được.

Maggie

Ngay cả khi không được cho vào danh sách khẩn cấp của Shay Bourne, tôi vẫn sẽ tìm thấy anh ta rất nhanh, bởi Shay là bệnh nhân duy nhất trong bệnh viện có bảo vệ mang súng gác bên ngoài cửa. Tôi liếc qua các cảnh sát, rồi quay về cô y tá đang trực nơi bàn. “Anh ta ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra?”

Cha Michael đã gọi cho tôi sau khi quản giáo Smythe bị tấn công, và kể cho tôi nghe là Shay không bị thương gì. Nhưng từ lúc đó trở đi, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó tồi tệ khủng khiếp. Tôi đã cố gắng gọi cho cha Michael, nhưng cha không bắt máy. Tôi nghĩ có lẽ cha đang lái xe trên đường, có thể cha cũng đã được thông báo về chuyện này rồi.

Nếu người ta không điều trị Shay ở bệnh xá nhà tù, thì chắc chắn vụ việc vừa xảy ra khá là nghiêm trọng. Vì lý do chi phí và an ninh, nên nhà tù không đưa các phạm nhân ra ngoài trừ phi tuyệt đối phải làm vậy. Cộng thêm những chuyện huyên náo bên ngoài nhà tù do Shay mà ra, thì đây hẳn phải là vấn đề sống chết.

Và một lần nữa, mọi chuyện liên quan đến Shay lại gây náo động. Trên tay tôi là tờ báo cho biết Shay đã bị thương nặng vào ngày hôm qua, trong lúc tôi dành cả ngày để viết kháng nghị thay đổi phương thức hành hình. Cô y tá ngước lên. “Anh ta vừa về phòng sau ca phẫu thuật.”

“Phẫu thuật?”

“Phải,” một giọng Anh gấp gáp vang lên sau lưng tôi. “Và không, đó không phải mổ ruột thừa đâu.”

Khi quay lại, tôi thấy bác sĩ Gallagher đang đứng đó.

“Ở đây chỉ có anh là bác sĩ thôi à?”

“Đôi khi cũng có cảm giác như thế thật. Tôi rất vui được trả lời câu hỏi của cô. Shay Bourne là bệnh nhân của tôi.”

“Anh ta là thân chủ của tôi.”

Bác sĩ Gallagher liếc qua cô y tá và các cảnh sát có súng. “Tại sao chúng ta không đi đâu đó để nói chuyện?”

Tôi theo anh ta xuống sảnh, đến một chiếc ghế dài đang trống chỗ. Khi bác sĩ ra dấu mời tôi ngồi, tim tôi như muốn rơi ra. Các bác sĩ chỉ mời bạn ngồi khi họ chuẩn bị thông báo tin xấu.

“Bourne sẽ ổn,” bác sĩ Gallagher nói. “Ít nhất là về chấn thương này.”

“Chấn thương nào?”

“Tôi xin lỗi, tôi nghĩ là cô biết. Có vẻ như là một vụ phạm nhân ẩu đả.

Bourne chịu một cú đánh nặng vào xoang hàm trên.” Tôi chờ anh giải nghĩa chữ này.

“Hàm trên của anh ta bị vỡ,” bác sĩ Gallagher nói, và nghiêng người tới, chạm vào mặt tôi. Những ngón tay của anh chạm lên phần xương dưới hốc mắt của tôi, rồi lướt xuống miệng, “ở đây,” anh nói, còn tôi thì nín thở hoàn toàn. “Có một chút kinh hoàng trong ca phẫu thuật. Ngay khi thấy chấn thương, chúng tôi đã biết là phải tiêm chứ không thể chỉ hít thuốc tê. Không cần phải nói, khi Bourne nghe bác sĩ gây mê nói rằng cô ấy đang chuẩn bị Sodium Pentothal, thì anh ta bắt đầu khá là kích động.” Bác sĩ Gallagher nhìn tôi. “Anh ta hỏi liệu đây có phải là diễn tập cho cho lần làm thật không.”

Tôi cố hình dung cảm giác của Shay, đau đớn và bối rối, bị đưa đến một nơi xa lạ, một nơi dường như là khúc dạo đầu cho cuộc hành hình của chính anh. “Tôi muốn gặp anh ta.”

“Cô Bloom à, không biết cô có thể nói với anh ta rằng, giá như tôi biết anh ta là ai, ý tôi là tình trạng của anh ta, thì tôi sẽ không bao giờ để bác sĩ gây mê dùng loại thuốc đó, chứ chưa nói đến ống truyền dịch. Tôi vô cùng

lấy làm tiếc vì đã khiến anh ta phải trải qua những chuyện này.” Tôi gật đầu và đứng dậy.

“Một lần nữa,” bác sĩ Gallagher nói. “Tôi thực sự cảm phục cô. Vì làm một việc như thế này.”

Đi được nửa đường về lại phòng bệnh của Shay, tôi mới sực nhớ ra là bác sĩ Gallagher vẫn nhớ tên của mình.

Tôi phải mất vài cuộc gọi về nhà tù, rồi mới được phép vào thăm Shay, và dù thế, giám đốc nhà tù vẫn nhất quyết rằng viên quản giáo túc trực vẫn không rời phòng khi chúng tôi nói chuyện. Tôi đi vào, nhìn qua viên quản giáo, rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh của Shay. Mắt anh ta thâm đen, mặt được băng lại. Anh đang ngủ, và lúc này trông mặt anh còn trẻ hơn nữa.

Một phần công việc mưu sinh của tôi là đấu tranh vì quyền lợi của các thân chủ. Tôi là cánh tay mạnh mẽ chiến đấu thay cho họ, là tiếng tù và vọng lại tiếng nói của họ. Tôi có thể cảm nhận sự khó chịu giận dữ của cậu bé người Abenaki khi đội bóng của trường cậu bị gọi là Bọn Da Đỏ. Tôi có thể hiểu được cảm xúc của thầy giáo bị đuổi việc vì theo giáo phái Wicca. Vậy mà, Shay vẫn khiến tôi quay cuồng. Dù cho đây có lẽ là vụ quan trọng nhất mà tôi từng làm, và dù cho bố tôi đã chỉ ra rằng tôi chưa từng có động lực thế này trong sự nghiệp suốt nhiều năm qua, thì mọi chuyện vẫn quá mâu thuẫn. Càng biết rõ Shay, tôi càng có thêm cơ hội thắng kiện cho anh được hiến tạng. Nhưng càng biết anh ta, tôi càng thấy khó chấp nhận nhìn anh bị hành hình.

Tôi thò tay vào túi áo lấy điện thoại. Đôi mắt viên quản giáo chăm chăm hướng theo tôi. “Cô không được dùng cái đó ở đây…”

“Ôi, bỏ đi,” tôi chặn họng anh ta, rồi gọi cho Michael, có lẽ đến lần thứ một trăm rồi, nhưng vẫn chỉ nghe được tiếng trả lời tự động. “Tôi không biết cha đang ở đâu,” tôi nói vào hộp thư thoại của cha Michael, “nhưng gọi lại ngay cho tôi.”

Tôi đã giao phó phần phúc lợi cảm tính của Shay Bourne vào tay cha Michael, bởi tôi thấy tài năng của mình nên để dành cho chuyện tòa án, hơn nữa kỹ năng quan hệ cá nhân của tôi đã bị bào mòn quá đỗi rồi. Nhưng bây giờ cha Michael đang mất tích, Shay thì đang trong bệnh viện, và dù gì chỉ có mình tôi ở đây để giúp anh ta.

Tôi nhìn chăm chăm bàn tay của Shay. Chúng đang bị còng vào song sắt của chiếc giường bệnh. Móng tay được cắt sạch sẽ, gân nổi xanh lè. Thật khó để hình dung những ngón tay này lại cầm một khẩu súng, bóp cò hai lần. Vậy mà mười hai bồi thẩm đã hình dung như thế.

Tôi chậm rãi, rất chậm, luồn tay vào dưới lớp chăn bông. Ngón tay tôi chạm vào ngón tay Shay, và ngạc nhiên thấy làn da anh quá ấm áp. Nhưng khi tôi chuẩn bị kéo tay ra, thì đột nhiên anh nắm chặt lại. Đôi mắt mở to, một hòn ngọc xanh giữa hồ thâm tím. “Ơn trời,” anh nói, với giọng rung nhẹ như bông rơi trên gai nhọn. “Người đã đến.”

Tôi không biết anh nghĩ tôi là ai. “Tất nhiên là tôi đến,” tôi vừa nói vừa rút vội tay ra. Tôi cười với Shay Bourne, và giả vờ như tôi là người mà anh đang cần.