June
Claire đang đứng trước tấm gương soi toàn thân, bé không mặc quần áo. Trên ngực bé chằng chịt những băng đen, như vết khâu trên trái bóng vậy. Tôi quan sát bé tháo nơ, gỡ những dải băng, và lột sạch cả hai bên lồng ngực. Bé tháo một cái chốt nhỏ xíu trên lồng ngực, và nó mở toang ra.
Bên trong, trái tim bé đang đập rất đều và mạnh, dấu hiệu rõ ràng đó không phải là tim của Claire. Bé lấy một cái muỗng và bắt đầu nạy trái tim, cố gắng tách rời nó khỏi mạch máu và động mạch chủ. Má bé dần tái nhợt, đôi mắt hằn lên màu đau đớn, nhưng bé đã tìm được cách để lôi nó ra, và đặt vào bàn tay đang mở rộng của tôi một đống bầy nhầy không hình dạng. “Lấy lại đi,” bé nói.
Tôi bật dậy, kinh hoàng vì cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm, mạch máu chạy rần rần. Sau khi nói chuyện với bác sĩ Wu về sự thích ứng nội tạng, tôi nhận ra là ông đúng, vấn đề ở đây không phải là trái tim đến từ ai, mà liệu nó có đến hay không.
Nhưng tôi vẫn chưa cho Claire biết chuyện có người hiến tim cho bé. Chúng tôi còn chưa giải quyết chuyện thủ tục pháp lý mà, và dù gì tôi cũng tự nhủ không muốn để bé phải hi vọng cho đến khi nào mọi chuyện thật chắc chắn. Nhưng một phần khác trong tôi nhận ra mình làm vậy là bởi không muốn nói cho bé biết sự thật.
Xét cho cùng, lồng ngực của bé sẽ mang một trái tim đàn ông.
Dù cho đã ở khá lâu trong phòng tắm, tôi vẫn không thể nào gột sạch cơn ác mộng về Claire ra khỏi đầu. Và tôi nhận ra rằng tôi buộc phải nói ra chuyện mà mình hết sức muốn tránh. Tôi mặc áo và vội vã xuống cầu thang, thấy bé đang ngồi trên ghế ăn ngũ cốc và xem TV. “Anh chó muốn ra ngoài,” bé nói trống không.
“Claire,” tôi nói, “mẹ phải nói chuyện với con.”
“Mẹ cho con xem hết chương trình này đã.”
Tôi nhìn qua màn hình TV, phim Full House. Claire đã xem loạt phim này quá thường xuyên đến nỗi tôi có thể nói cho bạn biết là anh chàng Jesse từ Nhật Bản trở về nhà và nhận ra việc làm ngôi sao nhạc rock không thú như anh ta tưởng.
“Con đã xem tập này rồi mà,” tôi vừa nói vừa tắt TV.
Bé chớp chớp mắt, rồi lấy điều khiển mở lại TV.
Có lẽ thiếu ngủ, hay có lẽ chỉ là do gánh nặng tương lai đang đè trên vai, hay vì bất kỳ lý do gì, tôi bỗng nổi nóng. Tôi đi vòng và rút dây cáp TV.
“Có chuyện gì với con vậy?” tôi hỏi.
Claire bật khóc. “Tại sao mẹ lại như quỷ cái thế!”
Cả hai chúng tôi đều im lặng, sững sờ trước lời lẽ của Claire. Bé chưa từng gọi tôi như thế, bé còn chưa bao giờ cãi lại tôi. Nén lại nào, tôi nghĩ, và tôi nhớ lại hình ảnh của Claire trong giấc mơ, với trái tim của bé trên tay.
“Claire,” tôi xuống giọng.
“Con xin lỗi. Con không có ý…”
Tôi tan nát khi thấy đôi mắt của Claire trợn tròng.
Tôi đã từng thấy chuyện này, thấy quá thường xuyên. Máy AICD trong lồng ngực bé vừa khai hỏa. Cứ mỗi khi trái tim của Claire lỡ một nhịp, hay vài nhịp, là nó lại tự động phục hồi nhịp đập bình thường cho tim. Tôi từng thấy bé đổ sập xuống, nằm trên ghế bành, chờ cho trái tim hoạt động trở lại.
Nhưng lần này thì không.
Trên xe cấp cứu đến bệnh viện, tôi đếm ra hết mọi lý do để tự ghét mình. Vì đã khơi mào xung đột với Claire. Vì chấp nhận cho Shay Bourne hiến tim, mà không hỏi ý bé trước. Vì đã tắt phim Full House trước khi đến đoạn kết có hậu.
Ở lại với mẹ đi, tôi nài van trong lòng, và con có thể xem TV cả ngày cả đêm cũng được. Mẹ sẽ xem cùng con. Đừng từ bỏ, chúng ta đã rất gần đích rồi mà.
Dù cho các nhân viên cấp cứu đã làm cho tim của Claire đập trở lại trên đường đến bệnh viện, nhưng bác sĩ Wu vẫn cho bé ngủ thiếp tại đây. Và hai chúng tôi ngầm hiểu đây sẽ là nhà mới của bé cho đến khi có được trái tim mới. Tôi quan sát ông khám cho Claire, khi bé đang ngủ say trong biển sánh sáng xanh dương của phòng tối. “June,” ông nói, “ra ngoài nói chuyện nào.”
Ông khép cửa lại sau lưng chúng tôi. “Không phải tin tốt.” Tôi gật đầu, cắn môi.
“Rõ ràng là máy AICD không hoạt động đúng. Nhưng hơn nữa, các xét nghiệm cho thấy chỉ số urine của bé đang giảm còn creatinin lại tăng. Đó là biểu hiện suy thận, June à. Không phải chỉ trái tim, mà cả cơ thể bé đang dần ngưng hoạt động.”
Tôi nhìn xa xăm, không thể kìm nổi giọt nước mắt đang lăn xuống gò má.
“Tôi không biết phải mất bao lâu mới có quyết định của tòa chấp thuận việc hiến tim này,” bác sĩ nói, “nhưng Claire không thể nào chờ được hết đống giấy tờ này đâu.”
“Tôi sẽ gọi cho luật sư,” tôi yếu ớt nói. “Tôi còn có thể làm được gì nữa đây?”
Bác sĩ Wu cầm lấy tay tôi. “Chào tôi nữa thôi.”
Tôi cố gắng nén mình cho đến khi bác sĩ Wu đi vào trong thang máy. Rồi tôi chạy xuống hành lang. Vì quá tối, nên tôi vấp phải một cánh cửa mở hờ. Tôi ngã khuỵu và để nỗi buồn thảm cứ thế tuôn trào.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay đặt trên vai mình. Tôi nhấp nháy, nhìn qua dòng nước mắt, thì thấy vị linh mục đồng minh của Shay Bourne đang nhìn mình. “June? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Không,” tôi nói. “Không, mọi chuyện chắc chắc không ổn.”
Bây giờ tôi mới thấy những thứ mà lúc mới vào phòng, tôi đã không để ý. Một thánh giá màu vàng lớn dựng trên bục giữa phòng, một lá cờ với hình ngôi sao David, một lá cờ khác với hình trăng khuyết Hồi giáo, nơi đây là nhà nguyện của bệnh viện, một nơi để xin những gì mình mong mỏi nhất.
Liệu có sai không, khi ao ước một ai đó chết đi để Claire sớm có được trái tim?
“Chuyện con gái cô à?” vị linh mục hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng không thể nào nhìn thẳng vào mắt cha.
“Có được không, ý tôi là, cô có phiền nếu tôi cầu nguyện cho bé không?”
Dù cho tôi không cần cha giúp, tôi đã không nhờ cậy gì, nhưng lần này, tôi sẵn sàng gạt qua một bên cảm giác của mình với Chúa, bởi Claire cần mọi sự giúp đỡ có thể. Tôi gật đầu, gần như vô thức.
Bên cạnh tôi, tiếng của cha Michael bắt đầu cất lên trầm bổng lời cầu nguyện đơn giản nhất: “Lạy cha chúng con ở trên trời. Chúng con nguyện danh Cha cả sáng. Nước cha trị đến, ý cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.”
Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, thì miệng tôi đã vuột ra những lời kinh, một ký ức ghi khắc trong từng thớ thịt. Và ngay cả tôi cũng ngạc nhiên, khi tôi hoàn toàn không thấy có gì sai lầm hay bị ép buộc, nhưng những lời kinh tôi vừa đọc lại cho tôi được khuây khỏa, như thể tôi vừa đẩy gánh nặng sang cho người khác vậy.
“Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày. Và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi mọi sự dữ.”
Cảm giác như mặc bộ đồ ngủ êm ái vào một đêm tuyết lạnh, như đang nháy đèn tín hiệu để rẽ sang con đường về nhà.
Tôi nhìn cha Michael, và chúng tôi cùng nhau nói “Amen.”