← Quay lại trang sách

Michael

Văn phòng của bác sĩ Vijay Choudhary đầy những bước tượng thần Ganesha của Hindu, một con người với cái đầu voi. Thật sự là tôi phải dẹp một bức tượng đi để có chỗ ngồi. “Ông Smythe hết sức may mắn,” bác sĩ nói. “Chỉ cần chưa đầy một xen-ti-mét nữa qua bên phải, là anh ta đã không tài nào sống sót.”

“Về chuyện này…” Tôi hít một hơi thật sâu. “Một bác sĩ trong nhà tù đã xác nhận rằng anh ta đã chết.”

“Nói thật với cha thôi nhé, tôi không tin một bác sĩ tâm lý có thể tìm được xe của mình giữa bãi đỗ xe không nữa, chứ chưa nói đến tìm được mạch máu yếu ớt của nạn nhân. Các báo cáo nói rằng ông Smythe đã chết, là một sự thổi phồng quá mức.”

“Có rất nhiều máu…”

“Nhiều cấu trúc ở cổ có thể chảy rất nhiều máu. Với một người không có chuyên ngành y, thì một vũng máu có thể là lượng máu khổng lồ, ngay cả khi thực sự không phải vậy.” Ông nhún vai. “Theo hình dung của tôi, thì đây là phản ứng phế vị mạch. Ông Smythe thấy quá nhiều máu, nên ngất đi. Cơ thể ngừng hoạt động vì sốc do mất quá nhiều máu. Huyết áp hạ xuống, và mạch co lại, cả hai đều có tác dụng làm ngưng chảy máu. Chúng cũng dẫn đến không thấy mạch ở những nơi thấy rõ nhất, và đây là lý do vì sao bác sĩ tâm lý không thể tìm thấy mạch đập nào nơi cổ tay của Smythe.”

“Vậy,” tôi nói. “Ông không nghĩ rằng có khả năng ông Smythe đã… kiểu như là… sống lại?”

“Không,” bác sĩ Choudhary cười khúc khích. “Thời nay, ở trường y, tôi đã từng thấy những bệnh nhân chết cóng, đã sống lại khi được ủ ấm lên. Tôi đã thấy một trái tim ngừng đập, rồi tự nó lại đập trở lại. Nhưng trong các ca này, hay như trong ca của ông Smythe, tôi xem nạn nhận đã chết lâm sàng trước khi phục hồi.”

Điện thoại tôi bắt đầu rung. Suốt hai tiếng vừa qua, cứ mười phút nó lại rung. Khi vào bệnh viện, tôi đã tắt chuông theo quy định. “Vậy là không có gì kỳ lạ,” tôi nói.

“Có lẽ theo tiêu chuẩn của cha thì không phải vậy… nhưng tôi nghĩ rằng gia đình của ông Smythe sẽ không đồng ý đâu.”

Tôi cảm ơn bác sĩ Choudhary, đặt tượng thần Ganesha lại trên ghế mình vừa ngồi, rồi rời văn phòng ông. Ngay khi vừa ra khỏi tòa nhà bệnh viện, tôi liền mở điện thoại lên, và thấy đến năm mươi hai tin nhắn.

Gọi lại cho tôi ngay, tin nhắn của Maggie. Có chuyện với Shay rồi. Bíp.

Cha ở đâu?? Bíp.

Được rồi, tôi biết có lẽ cha không đem theo điện thoại, nhưng cha phải gọi lại cho tôi ngay. Bíp.

Cha ở chỗ quái nào vậy? Bíp.

Tôi bỏ qua đám tin nhắn còn lại và bấm máy gọi cho Maggie. “Maggie Bloom,” cô trả lời với giọng thì thầm.

“Chuyện gì xảy ra với Shay vậy?”

“Anh ấy ở trong bệnh viện.”

“Cái gì?! Bệnh viện nào?”

“Concord, cha ở đâu?”

“Đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu.”

“Vì Chúa, cha lên đây ngay nhé. Anh ấy ở phòng 514.”

Tôi chạy lên cầu thang, băng qua các bác sĩ và y tá, các chuyên viên phòng thí nghiệm và thư ký, như thể tôi vẫn chưa chạy đủ nhanh để bù đắp lại cho sự thật rằng tôi đã không có ở đó khi Shay cần. Các cảnh sát có vũ trang đứng ở cửa, liếc nhìn cổ cồn của tôi, và cho tôi vào. Đây đúng là một thẻ qua cửa tự do, nhất là vào chiều Chúa nhật như thế này. Maggie đang cúi mình trên giường, chân không mang giày. Cô đang cầm tay Shay, dù cho tôi không dễ nhận ra người đang nằm trên giường bệnh cũng là người mà tôi vừa nói chuyện ngày hôm qua. Da anh chuyển thành màu tro xám, tóc được cạo một mảng để có thể khâu lại vết thương dài và sâu. Mũi Shay bị gãy, tôi biết chắc thế khi thấy lớp băng bọc quanh, và lỗ mũi thì nhét đầy bông.

“Lạy Chúa,” tôi kêu lên.

“Theo tôi biết, thì đây là kết quả một vụ ẩu đả trong tù,” Maggie cho biết.

“Không thể nào. Tôi ở đó suốt vụ tấn công…”

“Có vẻ là cha đã rời đi trước khi tập hai bắt đầu.”

Tôi liếc nhìn viên quản giáo đang đứng như tượng ở góc phòng. Anh nhìn tôi và gật đầu xác nhận.

“Tôi đã gọi cho giám đốc Coyne tại nhà, để cho ông ta biết tay,” Maggie nói. “Ông ta sẽ gặp tôi tại nhà tù trong nửa tiếng nữa để bàn về biện pháp an ninh bổ sung nhằm bảo vệ Shay cho đến lúc hành hình. Đó là lúc để ông ta thực hiện câu hỏi của mình ‘Tôi có thể làm gì để cô không đâm đơn kiện?’”

Maggie quay về phía tôi. “Cha có thể ngồi đây với Shay chứ?”

Hôm nay là Chúa nhật, và tôi hoàn toàn lạc lối. Tôi đang được nghỉ phép chính thức, không cần hiện diện ở nhà thờ St. Catherine. Dù cho tôi luôn biết rằng mình sẽ dật dờ thế nào nếu không có Chúa, nhưng đến lúc này tôi mới thấy được cảm giác vô định của mình nếu như không có nhà thờ. Theo thường lệ, lúc này tôi đang treo áo lễ sau khi cử hành thánh lễ. Rồi tôi sẽ đi với cha Walter đến dùng bữa trưa ở nhà một giáo dân. Rồi chúng tôi về nhà xứ, xem trận bóng của Sox trên TV, nhấm nháp vài lon bia. Những gì tôn giáo làm cho tôi, không chỉ là niềm tin, mà nó còn khiến tôi thành một phần trong cộng đoàn.

“Tôi có thể ở đây,” tôi trả lời.

“Vậy thì tôi đi đây,” Maggie nói. “Anh ấy vẫn chưa tỉnh hẳn. Y tá cho tôi biết là anh ta sẽ đi tiểu lúc nào cơ thể muốn, và đó là lúc chúng ta dùng cái dụng cụ tra tấn này.” Maggie chỉ một cái bình nhựa có cổ dài. “Tôi không biết cha thì sao, nhưng tôi không được trả đủ hậu để làm thêm việc này.” Ra đến cửa, Maggie ngoái lại. “Tôi sẽ gọi cho cha sau. Nhớ mở cái điện thoại chết dẫm của cha lên.”

Khi Maggie đi rồi, tôi kéo một chiếc ghế lại gần giường của Shay. Tôi ngồi đọc tấm bảng nhựa ghi cách để nâng lên hạ xuống nệm giường, và danh sách các kênh truyền hình. Tôi lần xong một chuỗi, mà Shay vẫn chưa nhúc nhích.

Bên cạnh giường, biểu kế sức khỏe của Shay được treo trên một cái ghim sắt. Tôi bỏ qua những thứ ngôn ngữ y khoa chẳng hiểu được, nào là tổn thương, dược phẩm, thống kê. Rồi tôi liếc nhìn tên của bệnh nhân ngay đầu trang.

I. M. Bourne

Isaiah Matthew Bourne. Tại phiên toà, chúng tôi đã biết tên thật của Shay, nhưng rồi tôi lại quên mất rằng Shay không phải là tên rửa tội của anh. “I. M. Bourne,” tôi đọc to. “Nghe có vẻ như một gã hợp với Donald

Trump đây.”

I am Bourne - I am born - Tôi sinh ra.

Chẳng lẽ đây là một dấu chỉ, một mảnh ghép nữa để chứng thực?

Có hai cách để nhìn vào mọi vấn đề. Cái mà một người xem là những lời vớ vẩn của tù nhân, người khác lại nhận ra đây là những lời từ một phúc âm thất truyền. Cái mà một người xem là may mắn sống sót về mặt y khoa, người khác lại thấy là sự sống lại. Tôi nghĩ về chuyện Lucius được chữa lành, nước biến thành rượu, về những người quá dễ dàng tin tưởng vào Shay. Tôi nghĩ về người đàn ông ba mươi hai tuổi, một thợ mộc, sắp bị hành hình. Tôi nghĩ về ý niệm của giáo sĩ Bloom rằng mỗi thế hệ đều có một người có thể trở thành Đấng Thiên sai.

Có lúc bạn đứng bên bờ vực của mọi chứng cứ, nhìn xem phía bên kia có gì, rồi tiến tới. Nếu không, bạn sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi nhìn vào Shay, và có lẽ đây là lần đầu tiên, tôi không thấy con người của anh. Mà thấy con người anh đáng là.

Như thể cảm nhận được cái nhìn của tôi, Shay bắt đầu trở người. Shay chỉ mở được một mắt, còn mắt kia vẫn khép chặt. “Chào cha,” anh nói với giọng vẫn còn lơ mơ do thuốc mê. “Tôi đang ở đâu?”

“Anh bị thương. Sẽ ổn cả thôi, Shay à.”

Ở góc phòng, viên quản giáo đang nhìn chằm chằm chúng tôi. “Anh cho chúng tôi một phút được không? Tôi muốn cầu nguyện riêng với anh ta.”

Viên quản giáo ngập ngừng. Anh ta như vậy cũng đúng thôi, bởi có linh mục nào mà lại không quen cầu nguyện trước mặt người khác chứ? Rồi anh nhún vai. “Một linh mục chẳng làm chuyện gì tức cười đâu,” anh nói. “Sếp của cha còn dữ hơn cả sếp của tôi.”

Con người lúc nào cũng cố khoác hình tượng người nào đó lên Thiên Chúa, họ xem Ngài là sếp, là người cứu hộ, là thẩm phán, là cha. Chẳng có ai hình dung Ngài là một tội phạm bị kết án cả. Nhưng nếu bạn bỏ qua cái phần thể xác này, một việc mà tất cả các tông đồ đã làm sau khi Chúa Jesus phục sinh, thì có lẽ sẽ khả dĩ.

Khi viên quản giáo vừa đi ra khỏi phòng, Shay co rúm lại. “Mặt tôi…” Anh ta cố gắng đưa tay lên lớp băng trên mặt, nhưng rồi nhận ra tay mình đã bị còng vào giường. Anh vật vã, cố gắng kéo tay mạnh hơn nữa.

“Shay,” tôi nói giọng kiên quyết, “đừng làm thế.”

“Tôi đau. Tôi cần thuốc…”

“Anh đã dùng thuốc rồi,” tôi bảo. “Chúng ta chỉ có vài phút trước khi quản giáo về lại, nên phải nói chuyện trong lúc có thể.”

“Tôi không muốn nói chuyện.”

Tôi làm như không nghe, và cúi người sát Shay hơn. “Nói cho tôi. Nói cho tôi anh là ai.”

Một tia hi vọng cảnh giác lóe lên trong mắt Shay, có lẽ anh chưa bao giờ ngờ sẽ có người nhận ra mình là Chúa. Anh dịu lại, và mắt nhìn tôi không chớp. “Nói cho tôi cha là ai.”

Trong Giáo hội Công giáo, có những lời nói dối thêm và nói dối thiếu. Kiểu thứ nhất nói ra một chuyện ngụy tạo hoàn toàn, và cái thứ hai là giấu giếm sự thật. Cả hai đều là tội.

Tôi đã nói dối Shay ngay từ lúc chúng tôi gặp nhau. Anh dựa vào tôi để giúp anh hiến được trái tim của mình, mà chẳng bao giờ biết trái tim của tôi đen tối đến thế nào. Làm sao tôi lại kỳ vọng Người này tỏ mình, khi tôi không làm như thế kia chứ?

“Anh đúng,” tôi nói khẽ. “Có chuyện tôi chưa nói với anh… về con người cũ của tôi, trước khi trở thành linh mục.”

“Để tôi đoán xem… Cậu bé giúp lễ phải không?”

“Tôi là một sinh viên đại học, ngành toán. Tôi thậm chí không đi nhà thờ, cho đến sau khi vào bồi thẩm đoàn.”

“Bồi thẩm đoàn nào?”

Tôi ngập ngừng. “Bồi thẩm đoàn đã tuyên anh án tử hình đó, Shay à.”

Anh nhìn tôi trừng trừng suốt một phút, rồi quay mặt đi. “Ra khỏi đây.”

“Shay…”

“Cút xa khỏi tôi!” Anh ta vung tay, giật mạnh còng, nên da bị chà xát đỏ tấy. Tiếng động anh gây nên thật không lời, thật ban sơ, tiếng đã lấp đầy thế giới thuở chưa có trật tự và ánh sáng.

Một y tá chạy vào, cùng với hai cảnh sát đang đứng bên ngoài. “Chuyện gì vậy?” y tá kêu lên, còn Shay vẫn tiếp tục giãy giụa, đập đầu qua bên này rồi bên kia. Tấm gạc trên mũi anh loang đầy máu tươi.

Cô y tá bấm một nút trên tấm bảng sau đầu Shay, và ngay lập tức đầy người ùa vào phòng. Một bác sĩ hét bảo các quản giáo mở khóa cái còng chết tiệt trên tay Shay. Nhưng ngay khi vừa được thả lòng, Shay liền đập vào bất kỳ thứ gì trong tầm tay. Một phụ tá tiêm mũi thuốc ngay tay anh. “Đưa ông ta ra khỏi đây,” có ai đó quát lên, và một cảnh sát lôi tôi ra ngoài. Điều cuối cùng tôi thấy là Shay lụi đi, trượt dần khỏi những người đang cố gắng trong tuyệt vọng để cứu anh.