Lucius
Không một ai trong chúng tôi ngủ chút nào, mà dù có cố cũng không được.
Đám đông có chất xúc tác của nó, và điều đáng kinh ngạc là chúng có thể thay đổi trong khoảnh khắc. Những người đang cắm trại bên ngoài nhà tù, những người chờ từng giây để xem bản tin thời sự ÔNG THIÊN SAI: NGÀY 23 mỗi tối, hẳn đã biết tin Shay đang nằm trong bệnh viện vì chấn thương. Nhưng đến lúc này, ngoài đám cắm trại đang làm buổi cầu nguyện đêm cho Shay, thì còn có một nhóm rất to mồm, những người cảm thấy đây là một dấu chỉ, thấy lý do Shay bị thương nặng là bởi Chúa quyết định cho anh phải thế.
Vì một số lý do, khi đêm xuống, họ càng ồn ào hơn. Những lời xúc phạm, những cuộc ẩu đả nổ ra. Có người đã phái Vệ binh Quốc gia đến để tuần tra vòng ngoài nhà tù và giữ trật tự, nhưng không một ai có thể bịt miệng cái đám ồn ào đó. Những người ủng hộ Shay hát phúc âm để át đi tiếng của những người không tin, những người đang kêu lên “Chúa Jesus sống! Shay chết!” Ngay cả khi đeo tai nghe, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng họ, và cơn đau đầu này không biết bao giờ mới dứt.
Bản tin thời sự lúc mười một giờ đêm đó thật là lạ thường. Tôi ngồi đây xem cảnh tượng nhà tù và nghe tiếng hò hét vang dội của đám ồn ào ngoài kia cộng hưởng với cũng thứ tiếng đó trên TV, thật như một ảo ảnh tương lai chiếu vào hiện tại.
Chỉ có một Chúa, đám đông hò hét.
Họ cầm trên tay những tấm bảng.
NGƯỜI CỦA CHÚNG TA LÀ CHÚA JESUS, CHỨ KHÔNG PHẢI SATAN.
ĐỂ HẮN CHẾT VÌ TỘI CỦA HẮN.
KHÔNG CÓ VÒNG GAI CHO SHAY BOURNE.
Cảnh vệ có vũ trang chia cách đám người này với những người ủng hộ Shay, và họ đứng đó như thể đường phân ranh dư luận vậy.
Trên TV, phóng viên bắt đầu nói, “Như bạn có thể thấy, cảm tình ủng hộ Shay Bourne và vụ việc hiến tim chưa từng có của anh ta, đang sụt giảm trước việc anh đang nằm trong bệnh viện. Một khảo sát mới đây của đài tin tức WNRK cho thấy, chỉ có 34% cư dân New Hampshire vẫn tin rằng tòa án nên cho phép Shay Bourne được hiến tạng. Và tỷ lệ người tin các phép lạ của anh ta là do tay Chúa còn thấp hơn nữa, chỉ 16%. Điều này nghĩa là đại đa số 84% cư dân tiểu bang đồng ý với mục sư Arbogath Justus, người đang cùng hiện diện ở đây tối nay. Thưa mục sư, ông và thành viên trong giáo hội của mình đã ở đây gần một tuần và đã đóng vai trò trong việc đảo ngược dư luận, ông nghĩ gì về việc Shay Bourne đang nằm viện?”
Mục sư Justus vẫn mặc bộ vest xanh lá đó. “Chín mươi chín phần trăm người dân trong bang nghĩ rằng ông nên đốt cái bộ áo đó đi,” tôi hét to trước màn hình.
“Janice,” ông mục sư trả lời, “chúng tôi ở nhà thờ bãi Chúa Kitô trong Thiên Chúa, tất nhiên đang cầu nguyện cho Shay Bourne sớm hồi phục sau vụ tấn công trong nhà tù này. Tuy nhiên, khi cầu nguyện, chúng tôi chỉ cầu nguyện với một Thiên Chúa độc nhất: Chúa Jesus Kitô.”
“Ông có lời nhắn nào cho những người vẫn còn chưa đồng ý với ông hay không?”
“Tại sao, có chứ.” Ông nghiêng người sát máy quay. “Tôi nói với các bạn này.”
Rồi phóng viên rút micro lại. “Chúng tôi được biết là Shay Bourne sẽ được ra viện trong vài giờ nữa, nhưng các bác sĩ chưa cho biết về tình trạng của…” Đột nhiên, đám đông cả hai bên kêu ầm trời, và phóng viên phải lấy tay bịt tai lại. “Điều này vẫn chưa được xác nhận,” cô nói giữa tiếng inh ỏi, “nhưng có vẻ như một xe cứu thương vừa đến cổng nhà tù…”
Trên màn hình, máy quay bỏ qua cô phóng viên để chộp cảnh một người đàn ông đang đẩy một bà mang áo caftan tím. Lính gác có vũ trang bước lên can thiệp, nhưng lúc đó đã nổ ra nhiều cuộc ẩu đả khác giữa các trại. Đường ranh ngăn hai bên giờ đứt quãng dần, và các lính gác phải gọi tiếp viện. Máy quay thu hình một cậu thiếu niên bị giẫm đạp, một người đàn ông bị báng súng của bảo vệ đập ngay đầu, ngã xuống.
“Tắt đèn,” một quản giáo nói qua loa phóng thanh. Tắt đèn không bao giờ thực sự có nghĩa là tắt đèn, mà lại luôn là bật thêm những ngọn đèn khác trong nhà tù. Tôi gỡ tai nghe, nằm xuống nệm, và lắng nghe đám náo loạn bên ngoài các bức tường nhà tù.
Tôi chợt nhận ra, lúc nào cũng phải có chuyện như thế này. Có những người tin, và những người không tin. Đứng giữa họ là súng đạn.
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất bị làm phiền. Người Dơi Chim bắt đầu kêu quác quác, cho dù Calloway có cố xoa dịu nó thế nào chăng nữa.
“Chặn họng con chim chết tiệt đó lại!” Texas hét lên.
“Mày câm ngay,” Calloway nói. “Thằng Shay chết tiệt. Cầu trời nó chẳng bao giờ bén mảng về cái tầng khốn nạn này.”
Miệng hắn có mắm có muối thật, bởi ngay lúc đó cánh cửa tầng I mở ra và trong ánh sáng mờ mờ, Shay đang được sáu quản giáo áp giải về buồng. Anh quấn băng trên mặt, hai mắt thâm đen. Một phần đầu đã bị cạo sạch. Khi đi qua, anh chẳng nhìn chúng tôi lấy một cái. “Này,” tôi nói khẽ khi anh đi ngang qua buồng mình, nhưng Shay chẳng trả lời. Anh đi như xác ướp, như kiểu cái tên trong phim viễn tưởng bị nhà khoa học điên cắt bỏ mất thùy não trước.
Năm quản giáo rời đi. Người thứ sáu đứng ngay trước cửa buồng của Shay, như lính gác riêng cho anh vậy. Có quản giáo đứng đó, nên tôi không nói chuyện với Shay được. Đúng ra là, vì gã quản giáo này, mà chúng tôi chẳng ai nói chuyện gì được.
Tôi cho rằng tất cả chúng tôi quá tập trung vào việc Shay trở về, nên phải một hồi sau mới nhận ra rằng sự yên lặng hiện thời không chỉ bởi không có ai trò chuyện. Người Dơi Chim đã ngủ trong túi áo của Calloway. Và bên ngoài, tiếng huyên náo inh tai nhức óc đó, giờ đã trở nên yên lặng.
Thật ngoạn mục và sung sướng.