Michael
Tôi đã về lại nhà thờ St. Catherine. Tôi bảo cha Walter là tôi đã không nhận định được rõ ràng, và Chúa đã mở mắt cho tôi thấy sự thật.
Chỉ là tôi bỏ qua không nói đến việc Chúa đang ngồi ở tầng I cách nhà thờ ba dặm, chờ đợi phiên xử cấp tốc sẽ diễn ra ngay trong tuần này.
Mỗi đêm, tôi đều lần đủ ba chuỗi, để đền tội vì đã nói dối cha Walter. Nhưng tôi buộc phải làm thế. Tôi phải làm gì đó tích cực trong thời gian này, khi mà tôi không thể dành thời gian ở cùng Shay. Từ khi tôi thú tội với anh ta trong bệnh viện rằng tôi đã ở trong bồi thẩm đoàn kết án anh, thì anh không chịu gặp tôi nữa.
Một phần trong tôi hiểu được phản ứng này. Thử hình dung xem cảm giác thế nào nếu như một người tâm giao lại phản bội bạn. Nhưng một phần khác trong tôi lại triền miên suy nghĩ tại sao sự tha thứ của Chúa vẫn chưa đến. Và một lần nữa, nếu Phúc âm theo Thomas là đáng tin, thì cho dù Shay có muốn xa cách tôi về thời gian và không gian đến thế nào, chúng tôi vẫn không bao giờ thực sự xa lìa. Bởi con người và thần linh là hai mặt của một đồng tiền.
Và do đó, mỗi ngày vào chính ngọ, tôi lại bảo cha Walter là tôi đi gặp một cặp vợ chồng để khuyên giải họ đừng li dị. Nhưng thực ra, tôi lái chiếc Trophy của mình đến nhà tù, luồn lách qua đám đông, đi vào bên trong tìm cách để gặp Shay.
Sau khi đi qua máy dò kim loại, tôi được quản giáo Whitaker hộ tống đến tầng I. “Chào cha. Cha đến để bán bánh Hướng đạo sinh à?”
“Anh biết mà,” tôi trả lời. “Hôm nay có chuyện gì hay không?”
“Xem nào. Joey Kunz được khám bệnh vì bị tiêu chảy.”
“Ồ,” tôi nói. “Xin lỗi vì tôi không biết.”
Khi tôi mang xong áo giáp, Whitaker đi vào tầng I để báo Shay là tôi đến. Lại một lần nữa như vậy. Chỉ chưa đầy năm giây, Whitaker đã trở lại với vẻ mặt lúng túng. “Không phải hôm nay, cha à,” anh nói. “Con rất tiếc.”
“Tôi sẽ cố lần nữa,” tôi trả lời, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đó là chuyện bất khả thi.
Chúng tôi đã hết thời gian rồi. Phiên xử Shay sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Tôi rời nhà tù và bước ra motor của mình. Thành thật mà nói, tôi gần như là một môn đệ của Shay, và nếu thật như thế, thì tôi cần học lấy từ những sai lầm trong lịch sử. Khi Chúa bị đóng đinh, các môn đệ của Ngài chạy trốn hết, ngoại trừ Maria Magdalena và Mẹ Ngài. Vậy nên, nếu Shay không chịu nhìn nhận tôi trước tòa, tôi vẫn sẽ đến đó. Tôi sẽ làm chứng cho anh.
Tôi ngồi trên xe của mình trong bãi đỗ xe, một hồi lâu, chẳng làm gì cả.
Xét công bằng, tôi không muốn cho Maggie biết hết mọi chuyện này khi chỉ còn vài ngày nữa là đến phiên tòa. Nhưng vấn đề là nếu Shay không muốn tôi làm cố vấn thiêng liêng của anh nữa, thì tôi không có lý do gì để không báo cho Maggie biết là tôi nằm trong bồi thẩm đoàn đã kết tội anh. Tôi đã cố liên lạc vài lần trong tuần qua, nhưng hoặc là cô không có ở văn phòng, không ở nhà, hoặc không trả lời điện thoại. Và rồi, đột nhiên, cô gọi cho tôi. “Lết xác đến đây đi,” cô nói. “Cha có vài điều cần phải giải thích đấy.”
Trong vòng hai mươi phút, tôi đã ngồi trong văn phòng Liên hiệp Tự do Dân sự Mỹ. “Tôi đã gặp Shay hôm nay,” Maggie nói. “Anh ấy nói là cha đã nói dối anh.”
Tôi gật đầu. “Anh ấy có nói chi tiết không?”
“Không. Anh chỉ nói là tôi xứng đáng được nghe trực tiếp từ cha.” Cô khoanh tay trước ngực. “Shay cũng nói là không muốn cha làm chứng cho anh.”
“Đúng,” tôi nói khẽ. “Tôi không trách anh ấy.”
“Cha có thật là một linh mục không?”
Tôi chớp mắt. “Tất nhiên là…”
“Vậy tôi không quan tâm cha đã nói dối chuyện gì,” Maggie nói. “Cha có thể gỡ bỏ gánh nặng trong lòng sau khi chúng ta thắng vụ này.”
“Không đơn giản như thế…”
“Thế đó, cha à. Cha là nhân chứng duy nhất chúng ta có cho Shay, cha có tín nhiệm nhờ cái cổ cồn của mình. Tôi không quan tâm giữa cha và Shay có xích mích gì, tôi không quan tâm liệu cha có màu mè bóng bẩy gì đi nữa, tôi không quan tâm việc cha có bao nhiêu bí mật để giữ cả đời. Chỉ là đừng hỏi, đừng nói, cho đến khi phiên tòa bắt đầu, được chứ? Tất cả những gì tôi quan tâm là cha mang cái cổ cồn đó, đứng lên bục, và làm cho Shay có vẻ như một vị thánh. Nếu cha bỏ đi, cả vụ này coi như vứt. Nói thế đủ đơn giản để cha hiểu chưa?”
Nếu Maggie đúng, nếu lời chứng của tôi là điều duy nhất có thể giúp Shay, thì làm sao tôi có thể nói cho cô ấy biết một chuyện có thể phá hỏng vụ này? Tội nói dối thiếu sót có thể chấp nhận được nếu anh đang giúp ai đó bằng cách giấu giếm một phần sự thật. Tôi không thể trả lại mạng sống cho Shay, nhưng tôi có thể bảo đảm rằng anh sẽ được chết như mình mong muốn.
Có lẽ thế là đủ để anh tha thứ cho tôi.
“Lo lắng một chút trước khi ra tòa, là chuyện bình thường thôi mà,” Maggie hiểu lầm khoảng thinh lặng của tôi rồi.
Trong phần làm chứng, tôi sẽ giải thích theo cách nói bình dân, để xác nhận rằng việc hiến trái tim cho Claire Nealon là một trong những niềm tin thiêng liêng của Shay. Maggie thật thông minh khi để một linh mục nói lên điều này. Bởi khi nói về tôn giáo, ai lại chẳng tin vào một thành viên trong hàng giáo sĩ cơ chứ?
“Cha không cần phải lo lắng về chuyện thẩm vấn,” Maggie nói tiếp. “Cha cứ bảo với thẩm phán rằng một người Công giáo tin rằng ơn cứu độ chỉ đến qua Chúa Jesus Kitô mà thôi, còn Shay thì tin rằng cần phải hiến tạng thì mới được cứu độ. Như thế là đúng không cãi vào đâu được, và tôi có thể hứa với cha rằng cha sẽ không bị sét đánh vì nói thế đâu.”
Tôi nghiêng đầu. “Tôi không thể nói với tòa rằng Shay sẽ tìm thấy
Chúa Jesus,” tôi nói. “Tôi nghĩ anh ấy là Chúa Jesus.”
Maggie chớp mắt. “Cha nghĩ cái gì?”
Lời lẽ bắt đầu tuôn ra khỏi miệng tôi, tuôn trào hệt như những gì tôi hình dung. Sự thật tuôn ra trước cả khi ngươi nhận ra nó đã rời miệng mình. “Hoàn toàn hợp lý. Độ tuổi, nghề nghiệp. Việc anh ấy đang chịu án tử hình. Các phép lạ. Và việc hiến trái tim, anh ấy đang trao đi bản thân mình theo nghĩa đen, một lần nữa vì tội chúng ta. Anh đang cho đi phần ít ý nghĩa nhất, là thân xác, để trở nên thiêng liêng hoàn toàn.”
“Thế này còn tệ hơn là ớn lạnh nữa,” Maggie lầm bầm. “Cha điên rồi.”
“Maggie, Shay đã nói những lời trong một phúc âm được viết hai trăm năm sau khi Chúa Kitô chết, một phúc âm mà hầu hết mọi người nghĩ là không tồn tại. Anh ấy nói đúng từng chữ một trong đó.”
“Tôi đã nghe những lời lẽ của Shay, và nói thẳng, chúng quá khó hiểu. Cha có biết Shay đã làm gì lúc tôi bàn chuyện ngắn gọn về phần lời chứng của anh ấy ngày hôm qua không? Chơi croix-zero. Chơi một mình.”
“Cô phải nắm bắt những chuyện tranh tối tranh sáng.”
“Đúng, đúng rồi. Và tôi cá là khi cha nghe các bản nhạc của Britney Spears, cha sẽ nghe thấy ‘Ngủ với tôi, tôi không nhỏ tuổi lắm đâu’ chứ gì. Vì Chúa, đừng có chơi chữ nữa, cha là một linh mục Công giáo. Dù Ba Ngôi, Cha, Con và Thánh Thần có thế nào chăng nữa, tôi cũng không nhớ là Shay có phần trong Ba Ngôi Thiên Chúa.”
“Vậy còn tất cả những người cắm trại bên ngoài thì sao? Họ cũng bị điên hết ư?”
“Họ muốn Shay chữa lành bệnh tự kỷ cho con mình, hay đảo ngược chứng Alzheimer của chồng mình. Họ đến đó vì bản thân họ,” Maggie nói. “Những người duy nhất nghĩ Shay Bourne là Đấng Thiên sai, là những người nghĩ mình có thể tìm thấy ơn cứu độ dưới nắp chai Pepsi ấy.”
“Hoặc là qua việc ghép tim?” Tôi tính thêm vào. “Cô đang dựng lên cả một lý thuyết hợp pháp dựa trên niềm tin tôn giáo cá nhân. Vậy làm sao cô có thể phán định, là tôi sai?”
“Bởi đây không phải là chuyện đúng hay sai. Mà là sống hay chết, nói cụ thể là vì Shay. Tôi sẽ nói bất kỳ điều gì cần nói để thắng vụ này cho Shay, đó là công việc của tôi. Và đó cũng là công việc của cha nữa đấy. Đây không phải là vì một mặc khải nào đó, không phải vì nhân dạng mà Shay có thể biến thành trong tương lai. Mà là về Shay ngay lúc này, một kẻ giết người đã bị kết án, sắp bị hành hình trừ phi tôi có thể làm được điều gì đó. Với tôi, dù anh ta có là nữ hoàng Elizabeth hay Chúa Jesus Kitô, thì cũng chẳng nghĩa lý gì. Tất cả những gì có nghĩa, là chúng ta phải thắng vụ này cho Shay, để anh ấy có thể chết theo ý mình muốn. Như thế nghĩa là cha sẽ đứng lên cái bục chết tiệt đó, và thề trên Kinh thánh, mà có lẽ chuyện này chẳng là gì với cha nữa, bởi cha đã tìm thấy Chúa Jesus của mình đang ở trong tầng I rồi. Và nếu cha phá hỏng chuyện này, bằng những lời lẽ ngu ngốc khi tôi thẩm vấn cha, thì tôi sẽ làm cho cuộc đời cha trở nên khốn nạn.” Đến lúc nói xong, mặt của Maggie đã đỏ chót và thở không ra hơi. “Cái phúc âm cổ,” cô nói. “Đúng từng chữ một ư?” Tôi gật đầu.
“Làm sao cha khám phá ra chuyện này?” “Từ bố cô,” tôi nói.
Maggie nhíu mày. “Tôi không đưa một linh mục và một giáo sĩ lên bục thẩm vấn đâu. Thẩm phán sẽ phải chờ cả buổi cho mà xem.”
Tôi ngước mắt nhìn cô. “Tôi có ý này.”