← Quay lại trang sách

June

Hóa ra, dù vô cùng đau đớn tự hứa với lòng mình, nhưng khi Claire tỉnh dậy sau vụ chết hụt hôm qua, tôi vẫn không cho bé biết về trái tim mới đang chờ bé. Thay vào đó, tôi biện bạch đủ trăm ngàn chuyện khác. Mình sẽ nói khi nào bé không bị sốt. Khi nào bé bớt kích động hơn. Khi nào chúng tôi biết chắc thẩm phán sẽ cho phép việc hiến tạng. Càng trì hoãn chuyện này, tôi càng tin chắc rằng Claire sẽ có thêm một ngày, một giờ, một tuần nữa để tôi có thể nói cho bé hay.

Vậy mà, bé đang suy sụp. Không chỉ cơ thể, mà cả tinh thần bé cũng vậy. Ngày nào bác sĩ Wu cũng bảo tôi rằng bé ổn định, nhưng tôi lại thấy có nhiều thay đổi. Bé không còn muốn tôi đọc cho bé báo Tuổi Học trò. Bé không còn muốn xem TV. Bé nằm nghiêng người, chăm chăm nhìn bức tường trống.

“Claire,” tôi hỏi, “con muốn chơi bài không?”

“Không.”

“Còn trò đoán chữ.”

“Không, mẹ à.” Bé quay đi. “Con mệt.”

Tôi vuốt tóc trên mặt bé. “Mẹ biết, con yêu à.”

“Không,” bé nói. “Ý con là con mệt, mẹ à. Con không muốn như thế này nữa.”

“Được rồi, hai mẹ con mình đi dạo, ý mẹ là, mẹ đi và đẩy con trên xe nhé. Con không cần phải ở trên giường…”

“Con sẽ không chết ở đây. Cả mẹ và con đều biết thế. Tại sao mình không về nhà và chết ở nhà, thay vì mắc kẹt với những thứ này?”

Tôi nhìn bé chăm chăm. Làm sao một đứa trẻ nói được câu đó, một đứa trẻ tin vào chuyện bà tiên và ma quỷ và đủ thứ không thể có trên đời khác nữa? Nhưng chúng tôi sắp có được giải pháp rồi, tôi định nói, và rồi nhận ra rằng nếu muốn bé biết thế, thì tôi phải nói cho bé biết về trái tim có thể sẽ có cho bé.

Và về người đang mang trái tim đó.

“Con muốn ngủ trên giường của con,” Claire nói, “thay vì cái giường với những tấm nệm nhựa và cái gối kêu răng rắc mỗi khi con trở đầu. Con muốn ăn ổ thịt, thay vì cháo gà trong cái ly nhựa xanh và thạch Jeli-O…”

“Con không thích khi mẹ dọn ổ thịt mà.”

“Con biết, và con muốn nổi khùng với mẹ mỗi khi mẹ lại nấu món đó.” Bé thả người xuống giường, rồi nhìn tôi. “Con muốn uống nước cam. Con muốn ném banh cho chú chó của con chụp.”

Tôi ngập ngừng. “Có lẽ mẹ sẽ nói chuyện với bác sĩ Wu,” tôi nói. “Chúng ta có thể tìm nệm và gối êm cho con, mẹ cá là được…”

Đôi mắt Claire chùng xuống. “Thôi quên đi,” bé nói, và đó là lúc tôi nhận ra bé chết trong lòng rồi, chết trước khi tôi có cơ hội để cứu bé.

Ngay khi Claire vừa thiếp đi, tôi để bé lại cho y tá chăm sóc, và lần đầu tiên trong tuần, đặt chân ra khỏi bệnh viện này. Tôi quá choáng khi thấy thế giới đã thay đổi đến thế nào. Cơn gió lạnh báo hiệu mùa đông đang về, cây cối đã bắt đầu đổi màu, những cây thích ven đường giờ trông như ngọn đuốc thắp bùng cả hàng cây trong lửa. Xe của tôi cũng thật lạ lẫm, như thể tôi đang lái xe thuê vậy. Và sốc nhất, là con đường dẫn đến nhà tù đầy cảnh sát điều tiết giao thông. Tôi nhích từng bước, len qua đám đông đang bị hạn chế trong phạm vi mà cảnh sát đã chăng dây. Tôi đọc thấy trên một tấm bảng, SHAY BOURNE SẼ BỊ THIÊU ĐỐT TRONG HỎA NGỤC. Một băng-rôn khác viết SATAN ĐANG SỐNG VÀ NHẢY NHÓT Ở TẦNG I.

Lúc còn bé xíu, có lần khi vừa thức dậy, Claire thấy một bóng đen trên cửa sổ phòng ngủ. Khi những tia nắng hừng đông chiếu vào, bé thở hổn hển. Chẳng lẽ do tôi sao?

Bây giờ, nhìn vào những tấm bảng, tôi phải tự hỏi: Bạn có tin điều gì đó quá mức đến nỗi nó thực sự xảy ra hay không? Suy nghĩ của bạn có thể thay đổi suy nghĩ của người khác không?

Vẫn nhìn thẳng đường, tôi lái xe vượt qua cánh cổng nhà tù, và đi thẳng về nhà. Nhưng xe của tôi lại đi theo ý nó, rẽ phải, rồi rẽ trái và cuối cùng đến nghĩa trang nơi chôn cất Elizabeth và Kurt.

Tôi đỗ xe và bắt đầu bước đến huyệt mộ chung của hai người. Phần mộ nằm dưới bóng một cây tần bì, với tán lá rung lên trong gió như những đồng tiền vàng. Tôi quỳ trên cỏ, và đưa ngón tay vuốt theo những chữ trên bia mộ.

CON GÁI YÊU DẤU

NGƯỜI CHỒNG YÊU QUÝ

Kurt đã mua phần đất này sau khi chúng tôi cưới nhau được một năm. Tôi đã bảo đây là điềm gở, nhưng anh chỉ nhún vai cho qua. Anh thấy chuyện chết chóc mỗi ngày mà. Anh đã nói, “chuyện là thế này. Có chỗ để dành cho em đấy, nếu em muốn.”

Anh không muốn áp đặt, bởi anh không biết liệu tôi có muốn được chôn cạnh người chồng trước hay không. Ngay cả một sự tôn trọng nhỏ này, khi anh muốn để tôi chọn thay vì nghĩ theo lối của mình, cũng cho tôi nhận ra vì sao tôi yêu anh đến thế. Em muốn ở cùng anh, tôi đã bảo Kurt thế. Tôi muốn ở nơi nào lòng tôi ở đó.

Sau án mạng, tôi bị mộng du. Một buổi sáng, tôi tỉnh giấc và thấy mình đang ở trong vườn, tay cầm cái thuổng. Có khi lại là trong garage, mặt nằm sấp trên cái xẻng lạnh tanh. Trong tiềm thức, tôi đang dự định đến với họ, chỉ khi tôi tỉnh thức và cảnh giác, cũng như cảm nhận Claire đang đạp trong bụng mình, tôi mới nhận ra là mình phải ở lại.

Chẳng lẽ Claire là người tiếp theo tôi phải tiễn đưa hay sao? Và một khi như thế, còn điều gì giữ được tôi kết thúc tất cả những chuyện theo lẽ tự nhiên, điều gì ngăn được cả gia đình tôi đoàn tụ chứ?

Tôi nằm xuống một phút, mặt sấp trên cỏ. Tôi vùi mặt vào đám rêu bên rìa bia mộ, vờ như mình đang má kề má với chồng. Tôi cảm nhận những lá bồ công anh len qua từng ngón tay, vờ như đang được nắm tay con gái mình.

Trong thang máy bệnh viện, cái túi vải tôi đem theo đang ngọ nguậy trên sàn. Tôi cúi xuống, mở khóa túi. “Giỏi lắm,” tôi nói và vỗ đầu Dudley. Tôi nhận lại nó từ người hàng xóm tốt bụng đã chăm cho nó trong thời gian Claire nằm viện. Trên đường, Dudley ngủ say, nhưng bây giờ chú đang cảnh giác và tự hỏi vì sao tôi lại nhét chú vào trong một cái túi. Cánh cửa bật mở, và tôi cho chú lại vào túi, bước đến bàn y tá cạnh phòng của Claire. Tôi cố mỉm cười thật tự nhiên. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Bé đang ngủ say.”

Ngay lúc đó, Dudley sủa lên.

Đôi mắt cô ý tá nhìn qua tôi, và tôi giả vờ hắt hơi. “Ôi,” tôi vừa nói vừa lắc lắc cái đầu. “Có phấn hoa hay gì đó vậy chị?”

Trước khi cô kịp trả lời, tôi đã vội vã vào phòng của Claire và đóng cửa lại. Tôi tôi mở túi, và Dudley lao ra như tên lửa. Chú chạy một vòng quanh phòng, suýt húc đổ cột treo bình truyền nước của Claire.

Người ta có lý do để cấm chó vào bệnh viện, nhưng nếu Claire muốn cuộc sống bình thường của mình, thì tôi sẽ làm cho bé. Tôi ôm Dudley và thả nó lên giường của Claire, chú ngửi ngửi mùi chăn bông, và bắt đầu liếm tay bé.

Claire sực tỉnh mở to mắt, và khi thấy chú chó, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt bé. “Nó không được phép vào đây mà,” bé nói thầm, vùi tay vào lớp lông mịn của Dudley.

“Con sẽ tố giác mẹ chứ nhỉ?”

Claire ngồi dậy, và để chú chó nằm lên gối mình. Bé gãi tai Dudley, còn chú thì cố nhai sợi dây chạy từ dưới lớp áo bệnh nhân của bé nối với máy đo nhịp tim.

“Chúng ta không có nhiều thời gian,” tôi nói nhanh. Sẽ có người…”

Ngay lúc đó, một y tá bước vào, tay cầm nhiệt kế số. “Rạng ngời tỏa nắng nào, cô gái,” cô vừa nói xong thì thấy chú chó trên giường, “chuyện gì thế này?”

Tôi nhìn Claire, rồi quay lại nhìn cô y tá. “Khách thăm bệnh?” Tôi nói cho có.

“Bà Nealon à, ngay cả chó nghiệp vụ cũng không được vào khu vực này nếu không có giấy của bác sĩ thú y xác nhận đã tiêm vắc-xin đầy đủ và không có ký sinh trùng…”

“Tôi chỉ cố làm bé Claire thấy khá hơn. Nó sẽ không ra khỏi phòng này đâu, tôi thề đấy.”

“Tôi sẽ cho cô năm phút,” y tá nói. “Nhưng cô phải hứa là không đưa nó vào lại đây nữa, cho đến cuộc phẫu thuật cấy ghép.”

Claire đang ôm chặt chú chó, ngẩng đầu lên. “Cấy ghép?” bé lặp lại.

“Cấy ghép cái gì thế?”

“Cô ấy đang nói về chuyện tưởng tượng đấy mà,” tôi nói nhanh.

“Bác sĩ Wu không lên lịch cho những cuộc phẫu thuật cấy ghép tưởng tượng đâu,” cô y tá nói.

Claire nháy mắt với tôi. “Mẹ?” Trong giọng bé nghe như vừa tháo gỡ được một nút thắt lâu nay.

Cô y tá quay người. “Tôi đếm đây,” cô nói, rồi ra khỏi phòng.

“Có thật không?” Claire hỏi. “Có một trái tim cho con?”

“Chúng ta không chắc. Có chuyện phải giải quyết…”

“Lúc nào cũng có chuyện,” Claire nói. “Ý con là, có được mấy trái tim hóa ra lại không được tốt như bác sĩ Wu kỳ vọng?”

“Ừ, trái tim này… Chưa sẵn sàng để cấy ghép, vẫn đang còn được sử dụng.”

Claire hé cười. “Vậy mẹ định làm gì nào? Giết ai đó à?” Tôi không trả lời.

“Người hiến tim bị bệnh nặng lắm, hay là già rồi hả mẹ? Làm sao người đó có thể hiến tim nếu như không già hoặc bệnh?” Claire hỏi.

“Con yêu,” tôi nói. “Chúng ta phải chờ đến khi người hiến tim bị hành hình.”

Claire không ngốc. Tôi thấy bé kết nối mọi tin tức đã nghe trên truyền hình. Bé ôm chặt Dudley. “Không thể nào,” bé nói khẽ. “Con không nhận trái tim của người đã giết bố và chị con.”

“Ông ta muốn trao nó cho con. Ông ta hiến tặng.”

“Thật bệnh hoạn,” Claire nói. “Mẹ bệnh rồi.” Bé cố gắng đứng dậy, nhưng dây nhợ và ống truyền giữ chặt bé vào giường.

“Ngay cả bác sĩ Wu cũng nói rằng nó tương thích đến kinh ngạc với cơ thể con. Mẹ không thể nào từ chối.”

“Còn con thì sao? Con không được từ chối à?”

“Claire, con yêu, con biết không dễ để có người hiến tim. Mẹ phải làm thế.”

“Vậy thì giờ hủy đi,” bé yêu cầu. “Nói với họ con không cần trái tim xấu xa của ông ta.”

Tôi ngồi xuống rìa giường của bé. “Nó chỉ là một khối cơ thôi mà. Nó không có nghĩa là con sẽ giống ông ta.” Tôi ngừng lại. “Mà hơn nữa, ông ta nợ chúng ta chuyện này.”

“Ông ta không nợ chúng ta cái gì cả! Tại sao mẹ không hiểu cơ chứ?” Claire giàn giụa nước mắt. “Mẹ không thể lấy thế làm huề được. Mẹ phải bắt đầu lại từ đầu.”

Máy đo nhịp tim của bé bắt đầu kêu báo động, huyết áp đang tăng, tim Claire đang đập quá mạnh. Dudley bắt đầu sủa. “Claire, con phải dịu lại…”

“Đây không phải cho ông ta,” Claire nói. “Cũng không phải cho con. Mà là cho mẹ. Mẹ cần lấy lại những gì đã xảy ra cho chị Elizabeth. Mẹ cần phải bắt ông ta trả lại những gì đã làm. Con ở đâu trong chuyện này chứ?”

Y tá lao vào phòng như cơn lốc trắng, rối lên vì Claire. “Có chuyện gì vậy?” cô vừa hỏi vừa kiểm tra dây nhợ.

“Không có gì,” cả tôi và Claire đều buột miệng nói cùng lúc.

Cô y ta nhìn tôi dè dặt. “Tôi chân thành khuyên cô đưa con chó ra ngoài, và để Claire nghỉ một lát.”

Tôi với tay bồng Dudley, và cho nó vào trong túi. “Tôi cũng vừa nghĩ thế,” tôi biện bạch.

Không thèm nhìn tôi, Claire cho tay vào túi và vỗ nhẹ chú chó. “Chào nhé,” bé thì thầm.