Lucius
Mấy đêm nay, tôi ngủ ngon. Không còn đổ mồ hôi, không tiêu chảy, không bị sốt giãy giụa trên giường. Crash Vitale vẫn còn bị biệt giam, nên những tiếng ồn ào của hắn không làm phiền giấc ngủ của tôi. Hết lần này đến lần khác, lúc viên quản giáo được điều thêm đến bảo vệ Shay đi lòng vòng quanh tầng, tiếng đế giày mềm của gã lại kéo lẹt xẹt trên nền.
Tôi đang ngủ rất ngon, thật đấy, và vì thế tôi rất ngạc nhiên khi tỉnh giấc vì một cuộc nói chuyện khẽ ở buồng giam sát bên. “Cho tôi giải thích được không? Shay hỏi. “Nếu như có cách khác thì sao?”
Tôi nằm im chờ xem ai đang nói chuyện với Shay, nhưng không thấy có tiếng trả lôi.
“Shay?” Tôi nói. “Anh ổn chứ?
“Tôi đang cố trao đi trái tim mình,” tôi nghe anh nói thế. “Và nhìn xem mọi chuyện sẽ ra sao.” Shay đá vào tường, và một cái gì đó nặng nề rơi xuống sàn. “Tôi biết ngài muốn gì. Nhưng ngài có biết tôi muốn gì không?”
“Shay?”
Tôi kêu, nhưng rồi nghe thấy tiếng của anh nói khẽ qua hơi thở.
“Abba? Cha?”
“Là tôi. Lucius.”
Một khắc thinh lặng trôi qua. “Anh đang nghe chúng tôi nói chuyện đấy.”
Cái gì? Chẳng lẽ nói chuyện nghĩa là độc thoại trong buồng giam hay sao chứ? “Tôi không cố ý… anh làm tôi thức dậy.” “Tại sao anh ngủ?” Shay hỏi.
“Bởi bây giờ là ba giờ sáng chăng?” Tôi trả lời. “Bởi đó là chuyện đáng ra anh nên làm?”
“Chuyện tôi đáng phải làm,” Shay lặp lại lời tôi. “Đúng rồi.”
Có một tiếng uỵch, và tôi nhận ra Shay đã ngã. Lần cuối cùng xảy ra chuyện như thế này, là lúc Shay bị lên cơn. “Shay,” tôi gọi. “Shay?”
Tôi lấy cái gương ra để nhìn xem anh thế nào. Shay đang quỳ gối ngay cửa buồng, với đôi tay dang rộng. Đầu cúi xuống, người đẫm mồ hôi. Dưới ánh sáng đỏ thẫm mờ của đèn hành lang, chúng trông như những giọt máu.
“Biến đi,” anh nói, và tôi rút ngay cái gương về, để anh được riêng tư.
Khi rút gương lại, tôi thoángthấy phản ảnh của mình. Cũng như Shay, da tôi trông đỏ lòm. Nhưng màu đỏ bao trùm đó cũng không ngăn tôi nhìn ra vết lở loét đỏ thẫm quen thuộc đang một lần nữa mở ra trên trán mình, một vết sẹo, một vết nhơ, một cơn bão cuốn qua địa cầu.
MichaelNgười mẹ nuôi cuối cùng của Shay, Renata Ledoux, là một người Công giáo sống ở Bethlehem, New Hampshire. Tôi đã đến đó để gặp bà, và không thể bỏ qua sự thật thâm thúy về cái tên của thị trấn nơi Shay sống thuở niên thiếu, Bethlehem. Tôi mang cổ cồn và phong thái linh mục nghiêm nghị nhất của mình, bởi tôi đang làm một chuyện trọng đại. Tôi sẽ nói bất kỳ lời lẽ nào cần thiết để tìm cho ra chuyện gì đã xảy ra với Grace.
Hóa ra, tôi chẳng phải đổ một giọt mồ hôi nào. Bà Renata mời tôi dùng trà, và khi tôi bảo bà là tôi có một tin nhắn cho Grace từ một người trong giáo đoàn của mình, thì bà đơn giản viết ra một địa chỉ rồi đưa cho tôi. “Chúng tôi vẫn còn liên lạc,” bà nói rất đơn giản. “Grace là một cô gái tốt.”
Tôi không thể ngăn nổi chuyện muốn biết bà nghĩ thế nào về Shay. “Cô ấy có anh trai không?”
“Thằng bé đó,” bà Renata nói, “đáng bị thiêu đốt trong hỏa ngục.”
Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng bà Renata không nghe về bản án tử hình của Shay. Tin tức như thế hẳn lan đi khắp nơi, ngay cả miền quê Bethlehem này. Tôi đã nghĩ dù gì bà cũng là mẹ nuôi, nên ít nhất sẽ có chút nhẹ nhàng với Shay. Nhưng mà cậu bé bà nuôi nấng đã bỏ nhà để phải vào trại cải huấn thanh thiếu niên, rồi lớn lên trở thành một tên sát nhân bị kết án. “Đúng,” tôi nói. “Phải.”
Hai mươi phút sau, tôi đã đến nhà của Grace, hi vọng sẽ được chào đón hơn. Căn nhà màu hồng với cửa chớp màu xám, số nhà 131 tạc trên một phiến đá ở cuối đường lái xe vào. Nhưng không khí ở đây thật hoang vắng, và cửa nhà để xe đóng chặt. Trên hành lang không có cây cối, các cánh cửa nhà không mở, và không có thư trong hộp, chẳng có gì cho thấy có người ở trong nhà.
Tôi ra khỏi xe và nhấn chuông cửa. Nhấn hai lần.
Rồi tôi nghĩ, thôi thì để lại một lời nhắn bảo cô gọi điện cho mình vậy. Như thế sẽ mất thời gian hơn, mà thời gian là thứ Shay không có. Nhưng tôi chỉ có thể làm thế, vậy thì phải thế thôi.
Nhưng rồi cánh cửa chính mở hé. “Vâng?” một giọng thì thầm cất lên.
Tôi cố gắng nhìn vào phòng khách, nhưng chỉ thấy toàn màu đen.
“Grace Bourne sống ở đây phải không?” Có chút ngập ngừng. “Là tôi”.
“Tôi là cha Michael Wright. Tôi có một tin nhắn cho cô, từ một giáo dân trong cộng đoàn của tôi.”
Một dáng người mảnh khảnh hé lộ. “Cha có thể đưa nó cho tôi,” Grace nói.
“Thật sự là, không biết tôi có thể vào một lát được không… Cần dùng nhà vệ sinh? Lái xe từ Concord đến đây là cả quãng đường dài…”
Cô ngập ngừng, tôi cho rằng nếu là tôi cũng sẽ như thế, nếu một người lạ đến cửa nhà một phụ nữ sống một mình, dù cho người đó có mang cổ cồn linh mục đi nữa. Nhưng cánh cửa mở rộng, và Grace bước lùi lại để tôi vào. Đầu cô cúi xuống, mái tóc đen dài như tấm mạng phủ trên khuôn mặt. Tôi thoáng thấy hàng mi đen dài, và đôi môi đỏ như ngọc ruby. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bạn có thể nói cô ấy hẳn phải đẹp lắm. Tôi tự hỏi không biết cô có bị sợ không gian rộng, hay thẹn thùng đau khổ. Tôi không biết ai đã khiến cô bị tổn thương quá nhiều đến nỗi cô sợ cả thế giới.
Tôi tự hỏi, người đó có phải là Shay hay không.
“Grace,” tôi nói, và đưa tay ra. “Hân hạnh được gặp cô.”
Cô ngước cằm lên, và tấm mạng tóc rơi xuống. Toàn bộ gương mặt bên trái của Grace Bourne đã bị tàn phá rỗ lỗ chỗ, một làn da như dung nham đã được kéo căng và may lại để che giấu một vết bỏng khủng khiếp.
“Ố ồ,” cô nói.
“Tôi… Tôi xin lỗi. Tôi không có ý…”
“Mọi người đều nhìn chằm chằm,” Grace nói khẽ. “Ngay cả những người cố gắng không làm thế.”
Có một cơn hỏa hoạn, Shay đã kể như thế. Và tôi không muốn nói về chuyện này.
“Tôi xin lỗi.”
“Vâng, cha đã nói rồi mà. Phòng vệ sinh ở cuối hành lang.”
Tôi nắm lấy cánh tay cô. Và trên đó cũng có những mảnh da vá, những vết sẹo. “Grace. Tin nhắn, là từ anh trai cô.”
Cô bước lùi một bước, bàng hoàng. “Cha biết Shay?”
“Grace, anh ấy cần gặp cô. Anh ấy sắp chết rồi.”
“Anh ấy nói gì về tôi?”
“Không nhiều,” tôi thừa nhận. “Nhưng cô là gia đình duy nhất của anh ấy.”
“Cha có biết về vụ hỏa hoạn không?” Grace hỏi.
“Có. Đó là lý do vì sao Shay vào trại cải huấn thanh thiếu niên.”
“Anh ấy có nói rằng bố nuôi của chúng tôi đã chết trong vụ đó không?”
Lần này, đến lượt tôi ngạc nhiên. Hồ sơ hình sự của thanh thiếu niên đều được giữ kín, đó là lý do vì sao trong phiên tòa xử tội giết người của Shay, tôi đã không được biết chuyện này. Tôi đã cho rằng, đó chỉ là tội cố ý phóng hỏa. Tôi đã không biết rằng lời buộc tội dành cho Shay lúc đó hẳn phải bao gồm tội vô ý giết người, hay thậm chí là ngộ sát. Và bây giờ, tôi mới hiểu chính xác vì sao bà Renata Ledoux lại căm thù Shay đến vậy.
Grace chăm chú nhìn tôi. “Anh ấy muốn gặp tôi sao?”
“Thực sự thì anh ấy không biết tôi ở đây.”
Cô quay người đi, nhưng tôi đã kịp thấy cô đang khóc. “Anh ấy không muốn tôi xuất hiện ở phiên tòa.”
“Có lẽ anh không muốn cô phải chứng kiến chuyện đó.” “Cha không biết gì hết.” Cô vùi mặt vào trong hai bàn tay.
“Grace,” tôi nói, “đi với tôi. Đến gặp anh ấy.”
“Tôi không thể,” cô nói qua tiếng khóc. “Tôi không thể. Cha không hiểu gì cả.”
Nhưng tôi bắt đầu hiểu ra. Shay là người đã châm ngọn lửa khiến cô bị biến dạng. “Đó càng là lý do cần phải gặp anh ấy. Tha thứ cho anh ấy, trước khi quá trễ.”
“Tha thứ cho anh ấy? Tha thứ cho anh ấy ư?” Grace cứ lặp lại một câu. “Dù tôi có nói gì, cũng chẳng thay đổi được chuyện đã xảy ra. Không thể nào lấy lại cuộc đời mình.” Cô quay mặt đi. “Tôi nghĩ… Tôi chỉ… Cha nên đi đi.”
Như thế là đuổi tôi rồi. Tôi gật đầu, chấp nhận.
“Phòng vệ sinh là cánh cửa thứ hai bên phải.”
A, còn cái mẹo tôi dùng để được vào nhà nữa mà. Tôi bước xuống hành lang đến phòng vệ sinh trang trí bằng hoa vải, sực nức mùi nước xịt phòng và bột hoa hồng. Trong này, giá để giấy vệ sinh, bồn nước và hộp khăn giấy, tất cả đều được bọc bằng len đan. Trên tấm rèm phòng tắm trang trí những bông hồng, tường cũng rất nghệ thuật với hình những bông hoa đóng trong khung. Nhưng đặc biệt là tấm hình có lẽ do một đứa trẻ vẽ, hình một con rồng, mà cũng có thể là con thằn lằn. Phòng này như kiểu dành cho một bà lão đã không còn đếm được mình có bao nhiêu chú mèo ấy. Nó thật ngột ngạt, như thể Grace Bourne đang chậm rãi bóp nghẹt mình đến chết vậy.
Nếu Shay biết em gái tha thứ cho mình vì vụ hỏa hoạn, thì có lẽ dù không được phép hiến tặng trái tim, thế cũng đủ để anh chết trong bình an rồi. Lúc này, thật khó để thuyết phục được Grace, nhưng tôi có thể cố gắng. Tôi sẽ xin số điện thoại và gọi cho cô, đến khi cô chịu chấp thuận.
Tôi mở cửa kính trượt bằng gương của tủ thuốc, tìm xem có tờ ghi chú kèm số điện thoại của Grace hay không. Trong này có nước hoa, kem dưỡng, và chất tẩy da chết, kem đánh răng, chỉ nha khoa và lăn khử mùi. Còn có một lọ thuốc Ambian, với số điện thoại của Grace dán trên nắp. Tôi viết lại nó trong lòng bàn tay, để lại lọ thuốc đúng chỗ trên giá, phía sau một cái khung ảnh nhỏ bằng thiếc. Trên tấm ảnh là hai đứa trẻ nhỏ xíu ngồi cạnh bàn. Grace ngồi trên một ghế cao với ly sữa trước mặt, còn Shay đang cắm cúi vẽ. Một con rồng, hay có thể là một con thằn lằn.
Cậu bé đang mỉm cười, cười rộng hết cỡ tưởng chừng sắp rách miệng.
Mọi phạm nhân đều là con cái của một ai đó. Và mọi nạn nhân cũng vậy.
Tôi ra khỏi phòng vệ sinh. Tôi cảm ơn cô, rồi đưa cho Grace một danh thiếp với tên và số điện thoại của tôi. “Lỡ như cô đổi ý.”
“Tôi không bao giờ là người cần phải đổi ý,” Grace nói và khép cửa lại sau lưng tôi. Ngay lập tức, tôi nghe tiếng chốt cửa lạch cạch, và tấm màn nơi cửa sổ trước nhà kéo xuống. Trong đầu tôi cứ nghĩ đến bức vẽ con rồng được đóng khung và treo cẩn thận trong phòng vệ sinh. Ở góc trái phía trên bức ảnh có mấy chữ: TẶNG GRACE.
Trên đường về Crawford Notch, tôi bỗng nhận ra vì sao trong đầu tôi cứ mông lung nghĩ mãi về tấm ảnh của Shay lúc nhỏ. Trong tấm ảnh, Shay đang cầm viết bằng tay phải. Nhưng trong tù, lúc ăn uống, lúc viết, anh đều dùng tay trái.
Chẳng lẽ có người thay đổi triệt để đến thế sao? Hay có thể những thay đổi này trong Shay, từ chuyện đổi tay thuận cho đến những phép lạ, và những câu trích từ Phúc âm theo Thomas, là do… thần nhập? Nghĩ thế này có vẻ giống một phim khoa học khá tồi, nhưng không phải là không thể xảy ra. Nếu Thần Khí ngự trên các ngôn sứ, thì vì sao lại không ngự trên một kẻ sát nhân được chứ?
Hay, có lẽ mọi chuyện đơn giản hơn thế. Có lẽ con người của chúng ta trong quá khứ báo hiệu con người chúng ta chọn trở thành trong tương lai. Có lẽ Shay đã chủ tâm đổi tay thuận của mình. Có lẽ anh đã tạo nên những phép lạ, để đắp lớp phấn che lấp cho một tội lỗi khủng khiếp như việc châm lửa đốt hai mạng người, một theo nghĩa đen, một theo nghĩa bóng. Một điều khiến tôi phải chú ý, là trong Kinh thánh, không ghi lại bất kỳ điều gì về cuộc đời Chúa Jesus từ năm tám tuổi đến ba mươi ba. Nếu như Ngài đã làm chuyện gì đó khủng khiếp thì sao? Nếu như những năm cuối cuộc đời Ngài là câu trả lời cho những chuyện đó thì sao?
Bạn có thể làm một chuyện khủng khiếp, và dành cả đời mình để chuộc lỗi.
Và tôi là người biết rõ điều này hơn bất kỳ ai.