Michael
Khi các phạm nhân cố gắng tự sát, họ thường dùng lỗ thông hơi. Họ sẽ cột một dây từ TV, qua cửa hắt thông hơi, buộc một thòng lọng nơi cổ mình, và nhảy xuống khỏi giường. Vì lý do này, nên một tuần trước ngày hành hình, Shay được chuyển đến buồng giám sát. Có máy quay theo dõi mọi cử động của anh, và một viên quản giáo túc trực bên ngoài. Đây là chuyện canh chừng tự vẫn, để cho một tù nhân không thể tự giết mình trước khi chính quyền đích thân làm việc đó.
Shay ghét chuyện này, anh cứ nói suốt về nó khi tôi ngồi với anh tám tiếng mỗi ngày. Tôi đọc Kinh thánh, và Phúc âm theo Thomas, và Tường thuật Thể thao. Tôi kể cho anh nghe về kế hoạch tôi lập để giúp cho một nhóm bạn trẻ tổ chức buổi bán đấu giá bánh vào ngày quốc khánh, một lễ hội mà anh không thể tham gia. Anh ra vẻ như đang lắng nghe, nhưng rồi anh lại quay ra hỏi viên quản giáo đang đứng bên ngoài. “Anh không nghĩ tôi đáng được có đôi chút riêng tư sao?” anh hét lên. “Nếu chỉ còn một tuần nữa thôi, anh sẽ muốn có ai đó đứng xem mỗi lần anh khóc hay sao? Hay ăn? Hay đi tiểu?”
Đôi khi, anh có vẻ chấp nhận sự thật là mình sắp chết. Anh hỏi tôi liệu tôi có thực sự nghĩ là có thiên đàng hay không, liệu ở đó mình có thể bắt cá vượt, cá cầu vồng hay cá hồi ở đó không, mà trước hết liệu cá có vào thiên đàng không, liệu linh hồn của cá ăn có ngon như cá thật không. Có lúc, anh khóc nấc dữ dội đến nỗi oặt cả người, anh lấy ống tay áo tù lau miệng, rồi nằm trên giường, chăm chăm nhìn lên trần. Điều duy nhất giữ anh qua được thời gian tăm tối này, là nói chuyện về Claire Nealon, khi mẹ của bé đã lại chấp nhận trái tim của Shay. Anh có một tấm hình Claire cắt trên báo ra, anh cứ đưa bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt xanh xao của cô bé, đến nỗi giờ nó chỉ còn lại một hình oval trắng.
Đoạn đầu đài đã được xây dựng, khắp nhà tù, bạn có thể ngửi thấy mùi nhựa thông, thấy bụi gỗ bay trong không khí. Dù cho họ đã có sẵn một lỗ sập trong văn phòng linh mục tuyên úy, nhưng nếu phá căng-tin ở tầng dưới để người rơi xuống được, thì lại quá tốn kém. Thay vào đó, họ dựng một cấu trúc gỗ bên cạnh phòng tiêm thuốc độc. Nhưng các bài xã luận trên tờ Concord Monitor và Union Leader chỉ trích sự man rợ của việc hành hình công khai, họ lập luận rằng nếu cánh paparazzi có thể lao vào đám cưới của Madonna từ trên máy bay, thì cũng có thể tìm được cách để ghi hình lại việc treo cổ. Vậy nên, giám đốc Coyne đành tìm cách để che giá treo cổ lại. Vì thiếu thời gian, nên khả dĩ nhất là họ mua lại một cái lều cũ lớn từ một rạp xiếc gia đình ở Vermont đang giải thể. Những sọc đỏ-tím đầy màu sắc lễ hội bao phủ gần hết sân nhà tù. Đứng từ Đường 93, bạn cũng có thể thấy được nó. Đến nào, mọi người đến nào. Màn trình diễn tuyệt nhất trên đời.
Tôi thấy là lạ khi biết là mình sẽ chứng kiến cái chết của Shay. Dù cho tôi đã chứng kiến hơi thở cuối cùng của nhiều giáo dân, dù cho tôi đã đứng cạnh giường bệnh khi họ trút hơi thở cuối cùng, nhưng chuyện này khác hẳn. Không phải Chúa cắt đứt mối dây sự sống, mà là một tòa án. Tôi không còn mang đồng hồ nữa, và thay vào đó, xem giờ bằng cuộc đời của Shay. Còn bảy mươi hai tiếng nữa, rồi bốn mươi tám, rồi hai mươi tư. Cũng như Shay, tôi không ngủ, thay vào đó ngồi với anh chờ thời gian trôi.
Grace tiếp tục viếng thăm mỗi ngày một lần. Cô không chịu nói cho tôi chuyện đã khiến hai anh em họ chia lìa nhau, cô bảo đó là một bí mật, một chuyện có vẻ đã được giải quyết sau khi cô đến gặp June Nealon. Còn bây giờ, Grace đang lấy lại những thời gian đã mất với anh trai mình. Cả hai ngồi cạnh nhau, đầu gối vào song sắt, nhắc lại những kỷ niệm suốt nhiều giờ, nhưng Shay vẫn cương quyết không muốn Grace đến buổi hành hình, anh không muốn đó là ký ức cuối cùng của em gái về mình. Thay vào đó, anh muốn các nhân chứng sẽ là tôi, Maggie và sếp của cô. Khi Grace đến thăm, tôi tránh đi để hai người lại với nhau. Tôi đến căng-tin của nhân viên, uống một lon soda, hoặc ngồi đọc báo. Nhiều lần tôi đọc thấy tin tức về cuộc hành hình sắp tới. Liên hiệp Y tế Hoa Kỳ đã bắt đầu biểu tình bên ngoài nhà tù, với những băng-rôn lớn ghi dòng chữ TIÊN QUYẾT KHÔNG LÀM HẠI GÌ. Những người vẫn tin rằng Shay không phải là một tội phạm giết người bắt đầu thắp lên cho mình một ngọn nến, và có hàng ngàn người như thế. Họ hô vang một thông điệp vang dội đến nỗi, tôi tưởng bên kia đại dương cũng phải nghe thấy. HÃY THƯƠNG XÓT.
Còn tôi, chủ yếu là cầu nguyện. Cầu nguyện với Chúa, với Shay, với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe, thật sự là vậy. Và tôi hi vọng, vào phút chót, Chúa sẽ ra tay giải cứu Shay. Thật khó để mục vụ cho một tử tù khi tôi tin chắc người đó có tội, nhưng còn khó hơn nữa khi mục vụ cho một người vô tội cam lòng chịu chết. Đêm đó, tôi mơ về một vụ lật tàu hỏa. Dù cho tôi có hét to đến thế nào, để kêu ai đó gạt cần đào đường ray, nhưng không một ai hiểu tôi đang nói gì.
Một ngày trước khi Shay bị hành hình, Grace đến thăm, còn tôi tránh đi và rảo bộ trong sân giữa các tòa nhà, đi quanh cái vòng khổng lồ của mái lều rạp xiếc. Tuy nhiên, lần này tôi lại không thấy các quản giáo thường đứng gác ở lối vào, và tấm màn cửa thường đóng chặt bây giờ lại mở toang. Tôi có thể nghe thấy tiếng nói thì thầm trong mình:
… không muốn quá liều lĩnh…
… ba mươi giây từ lối vào đến đoạn đầu đài… … hai người phía trước, ba ở phía sau.
Tôi cúi đầu nhìn vào, nghĩ thế nào cũng sẽ bị một quản giáo lôi ngược trở ra. Nhưng nhóm người bên trong quá bận rộn nên không chú ý đến tôi. Giám đốc Coyne đứng trên một bục gỗ, cùng với sáu quản giáo. Một người có vẻ nhỏ con hơn những người khác, đang mang còng tay, còng chân, và xích ở thắt lưng. Anh thả mình ngả lui, nằm bất động trong tay các quản giáo khác.
Giá treo cổ là một khung kim loại dựng đứng với một thanh ngang, đặt trên một chiếc bục có cửa sập kép. Phía dưới cửa sập là một khoảng mở để bạn có thể thấy thân thể phạm nhân rơi xuống. Bên trái và phải của giá treo cổ, là những phòng nhỏ trang bị gương một chiều, để bạn có thể nhìn ra nhưng không ai nhìn vào được. Có một đoạn dốc lên phía sau giá, và hai tấm màn trắng chạy dọc suốt chiều dài lều, một phía trên và một phía dưới giá treo cổ. Tôi thấy hai quản giáo đưa người nhỏ con đó lên bục giá treo cổ, trước tấm tấm màn mở.
Giám đốc Coyne bấm nút đồng hồ tính giờ. “Và… Cắt.” Ông nói. “Bảy phút, năm mươi tám giây. Làm tốt lắm.”
Quản giáo đi về phía bức tường. “Những chiếc điện thoại đỏ này nối trực tiếp đến văn phòng thống đốc và tổng chưởng lý, ủy viên sẽ gọi điện cho họ để bảo đảm không có lệnh hoãn thi hành án vào phút chót. Trong trường hợp mọi chuyện bình thường, ông sẽ tiến đến bục và cho biết. Khi ông đi rồi, tôi sẽ tiến lên và đọc lệnh hành hình, và đủ chuyện tương tự, rồi tôi hỏi phạm nhân có muốn nói lời trăn trối hay không. Khi anh ta dứt lời, tôi sẽ bước xuống khỏi bục. Lúc tôi đi qua khỏi đường ranh màu vàng này, màn phía trên sẽ đóng lại, và đó là lúc các anh đưa phạm nhân vào vị trí.
Nào, bây giờ tôi sẽ không đóng màn lại, nhưng chúng ta cứ làm thử đi.”
Họ đội một mũ trùm lên đầu viên quản giáo nhỏ người, và cho thòng lọng vào cổ anh. Nó được làm bằng dây thừng thô, bọc một lớp da bên ngoài. Thòng lọng không thắt theo nút treo cổ, mà được cho vào một miếng tròn dẹt đục lỗ bằng đồng.
“Chúng ta có khoảng hở 2m3,” giám đốc Coyne giải thích khi họ đã sẵn sàng. “Đó là tiêu chuẩn cho một người nặng 57kg. Các anh có thể thấy móc điều chỉnh phía trên, điểm đánh dấu vàng đó là nơi đã định, chỗ đinh móc. Trong buổi hành hình thật sự, ba người các anh, Hughes, Hutchins, và Greenwald, sẽ ở trong phòng phía bên phải. Các anh sẽ trực sẵn ở đây trước giờ hành hình vài tiếng, để không ai thấy các anh đi vào lều. Mỗi người các anh sẽ có một cái nút trước mặt mình. Ngay khi tôi vào phòng điều khiển, và đóng cửa lại, các anh sẽ nhấn cái nút đó. Trong ba cái nút, chỉ duy nhất một cái có thể điều khiển điện tử để mở cửa sập giá treo cổ, hai nút kia vô tác dụng. Và máy tính sẽ chọn ngẫu nhiên trong ba nút này.”
Một trong các quản giáo cắt lời. “Nếu như phạm nhân không thể đứng thì sao?”
“Chúng ta có một tấm đỡ đặt bên ngoài buồng giam của phạm nhân, được làm theo mẫu của tấm đỡ dùng tại Walla Walla năm 1994. Nếu phạm nhân không thể bước đi, thì chúng ta sẽ trói anh ta vào đó và đưa đi bằng băng ca.”
Họ cứ dùng từ “phạm nhân” như thể họ không biết người sắp bị hành hình trong hai mươi bốn tiếng nữa là ai vậy. Dù vậy, tôi hiểu lý do họ không gọi tên Shay, là bởi không một ai đủ can đảm. Như thế sẽ khiến họ bị kể là giết người, cũng một tội ác khiến họ treo cổ một con người.
Giám đốc Coyne tiến tới một phòng nhỏ khác. “Anh thấy thế nào?”
Cửa mở, và một người đàn ông bước ra. Anh ta đặt tay lên vai của phạm nhân giả. “Tôi xin phép,” anh nói, và tôi nhận ra đó là ai. Đây là anh chàng người Anh đã ở trong nhà của Maggie khi tôi đường đột đến để cho cô biết là Shay vô tội…
Người này tên Gallagher. Anh lấy thòng lọng đang quàng quanh cổ viên quản giáo nhỏ người, và chỉnh lại, nhưng lần này anh xiết chặt nút thắt ngay dưới tai phải của người làm mẫu. “Anh có thấy điểm tôi kê thòng lọng vào không? Anh phải bảo đảm cho nó ở đó, chứ không phải phía đáy hộp sọ. Lực của cú thả, cộng với vị trí của nút thắt, sẽ bẻ gãy đốt sống cổ và làm đứt lìa tủy sống.”
Giám đốc Coyne nhắc nhở lại nhân viên của mình. “Tòa yêu cầu chúng ta xác nhận cái chết não dựa trên việc thả xuống có tính toán và việc phạm nhân ngừng thở. Một khi bác sĩ ra tín hiệu, tấm màn phía dưới cũng sẽ được khép lại và thi thể sẽ được phẫu thuật ngay lập tức. Điều quan trọng là phải nhớ rằng, thả người xuống chưa phải là chúng ta xong việc.” Rồi ông quay qua bác sĩ. “Rồi thì?”
“Chúng ta sẽ luồn ống thở, để bảo vệ tim và các nội tạng khác. Sau đó, tôi sẽ chụp cộng hưởng từ cho não, để xác nhận tuyệt đối cái chết não, và chúng tôi sẽ đưa thi thể ra khỏi đây.”
“Sau khi đội điều tra hình sự đến và tuyên bố hoàn tất việc hành hình, thi thể sẽ được chuyển cho nhân viên kiểm tra y tế, họ sẽ có một chiếc xe tải màu trắng không định dạng ở trong lều này,” giám đốc Coyne nói, “và
đội đặc nhiệm sẽ đi cùng họ để chuyển thi thể về bệnh viện.” Tôi để ý thấy giám đốc cũng không nói tên vị bác sĩ.
“Các nhân chứng sẽ đi ra từ cửa trước lều,” giám đốc Coyne vừa nói vừa chỉ ra cửa bạt đang mở của lều, nơi tôi đang đứng.
Mọi người trên bục nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn Christian Gallagher, và anh gật đầu với tôi, rất khẽ hầu như không thể nhận thấy. Giám đốc Coyne nheo mắt nhìn, và khi nhận ra tôi, ông thở phào. “Tôi không thể để cha vào đây được,” ông nói, nhưng trước khi các quản giáo tiến đến, tôi đã ra khỏi lều và đi về lại tòa nhà nơi Shay đang chờ chết.
Đêm đó, Shay được đưa đến nhà lều. Họ đã xây một buồng giam ở đây, với người canh gác suốt ngày đêm. Lúc đầu, nó trông như bất kỳ buồng giam nào khác… nhưng sau hai giờ Shay vào đây, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, Shay run lẩy bẩy, dù có đắp bao nhiêu lớp chăn trên người.
“Nhiệt kế chỉ 18°C,” viên quản giáo nói, lấy tay đập bóng đèn. “Lạy
Chúa tôi, đang là tháng năm mà.”
“Anh thấy là 18°C thật sao?” Tôi hỏi. Những ngón chân của tôi cũng đang tê cóng. Dưới chiếc ghế đẩu tôi đang ngồi, đã xuất hiện một trụ băng. “Chúng ta có máy sưởi không? Hay một chiếc chăn nữa?”
Nhiệt độ tiếp tục hạ xuống. Tôi mặc áo khoác vào, kéo dây đến tận cổ. Cả người Shay run bần bật, môi anh bắt đầu tái xanh. Hơi tuyết bám trên cánh cửa buồng giam, như những cành dương xỉ trắng.
“Bên ngoài nơi này, nhiệt độ cao hơn đến mười độ,” viên quản giáo nói. “Tôi không hiểu nổi.” Anh đập tay, một tiếng thở chao liệng trong không khí. “Tôi có thể gọi bảo trì…”
“Để tôi vào buồng giam,” tôi ra lệnh.
Viên quản giáo chớp mắt nhìn tôi. “Tôi không thể.”
“Tại sao? Tôi đã được khám xét đến hai lần rồi. Tôi chưa lại gần bất kỳ phạm nhân nào khác. Và anh đang gác ở đây. Có gì khác với trong phòng gặp mặt luật sư - thân chủ chứ?”
“Tôi có thể bị sa thải vì chuyện này…”
“Tôi sẽ nói với giám đốc, đó là ý của tôi, và tôi sẽ hành xử nghiêm túc nhất,” tôi nói. “Tôi là linh mục. Chẳng lẽ tôi lại nói dối anh sao?”
Anh ta lắc đầu, và mở khóa buồng giam bằng một chiếc chìa Folger Adam to tướng. Tôi nghe tiếng ổ lách cách khóa lại khi tôi đã vào bên trong thế giới riêng biệt của Shay. Anh ngước nhìn tôi, răng vẫn đánh lập cập.
“Bình tĩnh nào,” tôi nói và ngồi xuống giường, bên cạnh anh. Tôi lấy một tấm chăn bọc cho cả hai, và chờ đến khi thân nhiệt của tôi truyền qua khoảng không nhỏ giữa chúng tôi.
“Tại sao… nó quá… lạnh?” Shay mấp máy.
Tôi lắc đầu. “Cố gắng đừng nghĩ về nó.”
Cố gắng đừng nghĩ về nhiệt độ âm trong buồng giam nhỏ này. Cố gắng đừng nghĩ về sự thật rằng nó nằm ngay sau giá treo cổ sẽ thả anh đong đưa ngay ngày mai. Cố gắng đừng nghĩ về vô số khuôn mặt anh sẽ thấy khi bước lên giá, về những lời cuối cùng anh sẽ nói, về trái tim đang đập quá nhanh của anh với nỗi sợ hãi chẳng thể nghe được tiếng của chính mình.
Cố gắng đừng nghĩ về trái tim sẽ được cắt khỏi lồng ngực của anh, chỉ vài phút sau khi anh qua đời.
Trước đó, y tá Alma đã đến để tiêm thuốc an thần cho Shay. Anh đã từ chối, nhưng tôi ước giá mà lúc đó tôi đã nhận lời thay Shay.
Vài phút sau, Shay không còn run dữ dội nữa, mà anh chuyển sang rung từng nhịp. “Tôi không muốn khóc ở đây,” anh thú nhận. “Tôi không muốn mình trông yếu đuối.”
Tôi quay qua Shay. “Anh đã ở trong buồng giam tử tù suốt mười một năm. Anh đã chiến đấu, và đã thắng, cho quyền được chết theo ý mình. Ngay cả khi ngày mai, anh phải bò đến đó, cũng không một ai nghĩ rằng anh yếu đuối.”
“Họ cũng ở đó?”
Họ, ý của anh là đám đông. Và họ đã, và vẫn đang đến, chật kín đường rẽ 93 để vào khu Concord này. Xét cho cùng, đây là kết thúc, dù Shay có thực sự là Đấng Thiên sai hay chỉ là một kẻ giỏi trình diễn, thì cũng chẳng có gì quan trọng nữa. Điều quan trọng là, tất cả những người này, có ai đó để tin theo.
Shay quay về phía tôi. “Tôi muốn cha làm cho tôi một việc.”
“Gì cũng được.”
“Tôi muốn cha trông chừng cho Grace.”
Tôi đã nghĩ là anh sẽ nói thế, cuộc hành hình gắn kết mọi người lại với nhau, cũng hệt như bất kỳ khoảnh khắc xúc động nào khác, một em bé chào đời, một vụ cướp có vũ trang, hôn nhân, li dị. Tôi sẽ mãi mãi ràng buộc với những người liên quan. “Tôi sẽ làm.”
“Và tôi muốn cha nhận hết mọi thứ của tôi.”
Tôi không thể hình dung sẽ là cái gì, có lẽ là bộ dụng cụ của anh, bởi Shay là một thợ mộc chăng? “Tôi sẵn lòng.” Tôi kéo chăn lên cao hơn một chút. “Shay, về tang lễ của anh.”
“Nó chẳng thành vấn đề.”
Tôi đã cố để kiếm cho anh một phần mộ ở nghĩa trang St. Catherine, nhưng ban quản lý đã bác bỏ, họ không muốn một kẻ sát nhân nằm cạnh những người thân yêu của mình. Phần mộ riêng và chi phí mai táng lên đến hàng ngàn đô, nhưng tôi, hay Maggie, hay Grace sẽ không phải chi trả. Nếu như gia đình phạm nhân không có kế hoạch khác, thì người đó sẽ được chôn trong một phần mộ nhỏ xíu phía sau nhà tù, và bia mộ chỉ ghi số hiệu tù nhân, chứ không phải tên của anh.
“Ba ngày,” Shay vừa nói vừa ngáp.
“Ba ngày?”
Anh mỉm cười với tôi, và lần đầu tiên trong nhiều giờ qua, tôi thực sự thấy ấm áp đến tận xương tủy. “Đó là khi tôi trở lại.”
Buổi sáng hành hình, lúc chín giờ, một khay thức ăn được đưa đến. Sương giá đã tan đi trong đêm lúc nào không rõ. Và lớp xi-măng lát nền buồng giam cũng vậy. Hạt giống từ sân nhà tù, đã đâm thành chồi thành luống, dây leo quấn trên bức tường kim loại của cửa buồng, Shay cởi giày và vớ, bước trên đám cỏ non bằng chân trần, và một nụ cười nở rạng trên gương mặt anh.
Tôi đã về lại ngồi trên ghế đẩu của mình, để viên quản giáo chịu trách niệm canh chừng Shay không phải gặp rắc rối, nhưng hạ sĩ mang đồ ăn đến đã phản ứng cảnh giác ngay lập tức. “Ai đưa những cây cối này vào?”
“Không ai cả,” viên quản giáo nói. “Chúng chỉ mọc lên trong một đêm.” Viên hạ sĩ cau mày. “Tôi sẽ đi báo cho giám đốc.”
“Ừ,” viên quản giáo nói. “Đi đi. Tôi chắc là bây giờ, ông ấy chẳng có chuyện gì để phải suy nghĩ đâu.”
Nghe lời mỉa mai này, Shay và tôi nhìn nhau cười hết cỡ. Viên hạ sĩ rời đi, và anh quản giáo đưa chiếc khay qua cửa sập. Shay mở từng món một ra xem.
Bánh rán kem bọc chocolate. Xúc xích rán. Gà chiên cốm.
Bắp rang, kẹo bông, bánh quy kẹp kem chocolate.
Khoai tây chiên xoắn, kem tầng với một vòng cherry rượu đỏ bao quanh. Bánh mỳ nướng rắc đường bột. Một bịch nước có ga Slurpee màu xanh.
Họ dọn ra quá nhiều món, một người không thể nào ăn hết được. Và đó đều là những món ăn mà bạn thấy ở các hội chợ. Những thức ăn mà bạn nhớ mãi từ hồi thơ ấu.
Hẳn bạn đã từng thử chúng rồi, nếu bạn không giống Shay.
“Tôi từng làm việc cho một nông trại,” Shay nói trổng. “Tôi xây một kho thóc bằng gỗ. Ngày nọ, tôi thấy ông chủ trại thay vì múc từng gáo như thường lệ lại đổ nguyên một bao lúa giữa chuồng cho đàn bê. Tôi nghĩ thật là tuyệt, như lễ Giáng Sinh cho chúng vậy. Nhưng chỉ đến khi tôi thấy xe của lò mổ vừa đến. Ông cho chúng ăn bao nhiêu tùy thích, bởi sau đó, nó chẳng thành vấn đề nữa rồi.”
Shay lăn miếng khoai tây chiên giữa mấy ngón tay, rồi bỏ lại xuống đĩa. “Cha muốn một miếng không?” Tôi lắc đầu.
“Ừ,” anh nhẹ nhàng nói. “Tôi đoán chắc là tôi cũng không đói lắm.”
Buổi hành hình Shay được ấn định lúc mười giờ sáng. Dù cho các bản án tử hình thường được thực hiện lúc nửa đêm, nhưng như thế có vẻ lén lút nên bây giờ tất cả đều được thực hiện lúc ban ngày. Gia đình của nạn nhân được phép đến thăm ba tiếng trước giờ hành hình, dù vậy chuyện này chẳng thành vấn đề, bởi Shay đã bảo Grace đừng đến. Luật sư theo hồ sơ và cố vấn thiêng liêng được phép ở lại cho đến bốn mươi lăm phút trước giờ hành hình.
Sau đó, Shay sẽ ở một mình, ngoại trừ một quản giáo canh gác anh.
Sau khi người ta dọn khay ăn sáng đi, Shay bị tiêu chảy. Viên quản giáo và tôi lui lại, để anh được chút riêng tư, rồi vờ như không biết chuyện gì. Không lâu sau, Maggie đến. Mắt cô hoen đỏ, và cô cứ lau mắt suốt bằng một cái khăn giấy đã nhàu nát. “Tôi đem đến cho anh cái này,” cô nói, rồi nhìn thấy buồng giam đầy hoa cỏ. “Cái gì thế này?” “Chắc là trái đất nóng lên?” Tôi nói.
“Ừ. Quà của tôi có vẻ hơi thừa thãi rồi.” Maggie dốc hết túi ra, toàn là cây cỏ, từ cả rốt dại, lan hài, hoa ngọn đuốc, đến mao lương.
Cô đưa chúng cho Shay qua lớp lưới sắt nơi cửa.
“Cảm ơn, Maggie.”
“Lạy Chúa, đừng cảm ơn tôi,” Maggie nói. “Tôi chỉ ước sao mọi chuyện không kết thúc như thế này, Shay à.” Cô ngập ngừng. “Nếu như tôi…”
“Không,” Shay lắc đầu. “Nó gần xong rồi, sau đó cô có thể đi cứu những người cô muốn cứu. Tôi ổn, thật đấy. Tôi sẵn sàng.”
Maggie mở miệng định nói, nhưng rồi lại mím chặt môi, và lắc đầu.
“Tôi sẽ đứng ở chỗ anh có thể thấy.” Shay nuốt nước bọt. “Được mà.”
“Tôi không nán lại đây được. Tôi cần đảm bảo rằng giám đốc Coyne đã nói chuyện với bệnh viện, để mọi thứ diễn ra đúng dự định.”
Shay gật đầu. “Maggie,” anh nói, “hứa với tôi một điều?”
“Chắc rồi, Shay à.”
Anh tựa đầu vào khung cửa. “Đừng quên tôi.”
“Không thể nào,” Maggie nói, và cô đưa môi kê sát cánh cửa sắt, như thể cô có thể hôn tạm biệt Shay vậy.
Đột nhiên, chỉ còn hai chúng tôi, với nửa giờ cuối cùng còn lại.
“Anh thế nào?” Tôi hỏi.
“À,” Shay nói. “Chưa bao giờ khá như thế.”
“Phải rồi. Hỏi ngớ ngẩn thật.” Tôi lắc đầu. “Anh có muốn nói chuyện? Cầu nguyện? Hay ở một mình?”
“Không,” Shay nói ngay. “Không làm thế.”
“Tôi có thể làm được gì cho anh đây?”
“Ừ,” anh nói. “Kể cho tôi về cô bé lần nữa đi.”
Tôi ngập ngừng. “Cô bé chơi trên sân,” tôi nói, “nhún chân trên xích đu. Khi xích đu lên cao nhất, bé chắc là giày của mình đã chạm vào mây, bé nhảy khỏi ghế đu bởi nghĩ mình có thể bay.”
“Bé có một mái tóc dài, như lá cờ sau lưng vậy,” Shay thêm vào.
“Mái tóc thần tiên. Vàng óng đến mức lấp lánh.”
“Một chuyện thần tiên,” Shay lặp lại. “Một kết thúc hạnh phúc.”
“Cho cô bé ấy. Anh đang cho cô bé cả một cuộc sống mới, Shay à.”
“Tôi cứu bé lần nữa. Tôi cứu bé hai lần. Lúc này với trái tim tôi, và một lần trước khi bé được sinh ra.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. “Không chỉ mình Elizabeth có thể bị hắn làm hại. Bé đã đứng ngay đường đạn, khi khẩu súng cướp cò… nhưng phát súng kia… Tôi phải làm thế.”
Tôi ngoái lui nhìn viên quản giáo đang đứng gác, nhưng anh ta đã đi đến góc xa và đang nói chuyện qua bộ đàm. Tôi nói chắc từng từ một. “Vậy anh đã phạm tội giết người.”
Shay nhún vai. “Một số người,” anh đơn giản nói, “đáng phải chết.” Tôi đứng đó, không nói được lời nào.
“Thưa cha, tôi xin lỗi,” viên quản giáo tiến đến, “nhưng đã đến giờ cha phải đi rồi.”
Lúc đó, tiếng kèn túi vang vọng khắp căn lều, kèm theo tiếng hát êm dịu. Bên ngoài nhà tù, mọi người bắt đầu hát lời cầu nguyện.
Nguồn ơn cao cả, quá ư ngọt ngào… Đã cứu kẻ khốn như tôi.
Đã từng hư mất, nhưng nay tìm được. Mù đui nhưng nay tôi thấy.[7]
Tôi không biết liệu Shay có phạm tội giết người, hay vô tội, hay bị hiểu lầm. Tôi không biết anh có phải là Đấng Thiên sai, hay là một nhà thông thái nói ra những chữ mà mình chưa từng đọc. Tôi không biết liệu chúng tôi đang làm nên lịch sử, hay chỉ hồi sinh nó. Nhưng tôi biết mình phải làm gì. Tôi ra hiệu cho Shay tiến tới, nhắm mắt lại, và làm dấu thánh giá trên trán anh. “Lạy Chúa toàn năng,” tôi thầm thì, “xin nhìn đến tôi tớ Chúa, đang vô cùng yếu đuối, và an ủi cho anh với lời hứa sự sống đời đời, đã được ban trong sự Phục Sinh của Con Chúa, Chúa Jesus Kitô, Chúa chúng con. Amen.”
Tôi mở mắt, và thấy Shay đang mỉm cười. “Gặp lại cha sau nhé.”
Chú thích:
[7] Trích trong bài hát Amazing Grace.