← Quay lại trang sách

June

Tôi chưa từng gặp người phụ nữ mới đến phòng bệnh của Claire, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được cô ấy. Gương mặt cô bị biến dạng khủng khiếp, một gương mặt mà bạn sẽ luôn bảo con mình tránh đi đừng nhìn, và rồi chính bạn lại thấy mình đang làm điều đó.

“Tôi xin lỗi,” tôi nói khẽ, và đứng dậy khi đang ngồi bên giường Claire. “Tôi nghĩ cô vào nhầm phòng rồi.” Tôi đã đồng ý với ý muốn của Claire và từ bỏ trái tim đó. Bây giờ, bé đang chết dần, còn tôi thì thức canh suốt ngày suốt đêm. Tôi đã không ngủ, không ăn, bởi tôi biết, nhiều năm về sau, tôi sẽ nhớ những phút giây này lắm.

“Cô là June Nealon?” người phụ nữ hỏi, và khi tôi gật đầu, cô ấy bước tới một bước. “Tôi là Grace. Là em gái của Shay Bourne.”

Có lẽ bạn biết cảm giác khi đang lái xe mà bị trượt dài trên băng hay phản ứng để tránh một con tuần lộc, rồi thấy tim mình đập thình thịch còn tay thì run lẩy bẩy và mặt cắt không còn giọt máu. Đó cũng là những gì Grace đã làm với tôi. “Ra ngoài ngay,” tôi nói, nghiến chặt răng.

“Làm ơn. Xin nghe tôi nói. Tôi muốn cho cô biết vì sao tôi… vì sao tôi lại trông như thế này.”

Tôi nhìn xuống Claire, nhưng chỉ là tự lừa phỉnh mình thôi? Chúng tôi có thể hét hết hơi mà vẫn không làm phiền bé, bởi bé đang mơ màng vì thuốc, “chuyện gì khiến cô nghĩ là tôi muốn nghe?”

Cô tiếp tục nói, như thể chẳng nghe tôi nói gì cả vậy. “Năm tôi mười ba tuổi, tôi gặp hỏa hoạn. Cả gia đình nhận nuôi tôi cũng vậy. Bố nuôi của tôi, ông đã chết.” Grace lại bước thêm một bước. “Tôi chạy vào nhà cố gắng

đưa bố nuôi của mình ra. Shay là người đã đến cứu tôi.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ anh trai cô là anh hùng được.” “Khi cảnh sát đến, Shay nói với họ là anh ấy đã phóng hỏa,” Grace nói.

Tôi khoanh tay lại. Cô ta chẳng nói được gì khiến tôi ngạc nhiên. Tôi biết là Shay Bourne đã được hết gia đình này đến gia đình khác nhận nuôi.

Tôi biết là hắn đã bị cho vào trại cải huấn. Cô ta có thể đổ thêm hàng ngàn lời bào chữa về tuổi thơ tội nghiệp của hắn đi chăng nữa, nhưng theo tôi, nó chẳng thay đổi được sự thật rằng chồng và con tôi đã bị giết.

“Chuyện là,” Grace nói, “Shay đã nói dối.” Cô đưa tay vuốt tóc. “Tôi mới là người đã phóng hỏa.”

“Con gái tôi đang chết dần,” tôi nghiêm giọng. “Tôi rất tiếc cho quá khứ đau thương của cô. Nhưng lúc này, tôi có chuyện khác phải lo.”

Grace vẫn lỳ lợm nói tiếp. “Chuyện xảy ra khi mẹ nuôi tôi đến thăm chị mình. Chồng bà ấy đã đến phòng tôi. Tôi thường để đèn sáng khi đi ngủ. Lúc đầu là bởi tôi sợ bóng tối, về sau là bởi tôi mong mỏi có ai đó thấy những chuyện đang xảy ra.” Giọng cô ấy lạc đi. “Và một ngày nọ, tôi đã lên kế hoạch. Mẹ nuôi của tôi đi có việc qua đêm, và Shay, tôi không biết anh ấy đi đâu, nhưng không có ở nhà. Tôi cho là tôi đã không lường hết hậu quả cho đến sau khi tôi quẹt que diêm, nên tôi đã chạy vào cố gắng đánh thức bố nuôi dậy. Nhưng có người lôi tôi lại, đó là Shay. Và khi tiếng còi hụ ngày càng gần, tôi kể cho anh ấy mọi chuyện, và anh ấy hứa sẽ xử lý cho. Tôi chưa bao giờ nghĩ ý của anh ấy là nhận tội thay cho tôi, nhưng anh ấy muốn làm thế, vì đã không thể giải cứu cho tôi những lần trước đó.” Grace nhìn tôi. “Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, với chồng của cô, con gái của cô, và anh trai tôi. Nhưng tôi dám chắc, có chuyện gì đó sai trái. Tôi cho là Shay đã cố gắng cứu bé, như cách mà anh ấy đã không thể làm để cứu tôi.”

“Chuyện không như nhau,” tôi nói. “Chồng tôi không bao giờ lại làm hại Elizabeth như thế.”

“Mẹ nuôi tôi cũng nói vậy.” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cô cảm thấy thế nào, nếu như khi Elizabeth chết, có người bảo rằng cô không thể có lại bé, nhưng một phần của bé vẫn còn đâu đó trên thế gian. Có lẽ cô không biết phần đó như thế nào, có lẽ cô chưa từng liên kết với nó, nhưng cô bé ở đó, đang sống và được tốt lành. Liệu cô có muốn có nó không?”

Cả hai chúng tôi đều đứng về một bên giường của Claire. Vóc người Grace Bourne hệt như tôi. Ngoại trừ những vết sẹo, nhìn cô hệt như tôi đang đứng trước gương, “vẫn có một trái tim, June à,” cô nói. “Và nó là một trái tim tốt.”

Chúng ta vờ như biết con cái mình, bởi như thế dễ dàng hơn là thừa nhận sự thật rằng, ngay từ phút cắt dây rốn, chúng đã là người lạ. Thật dễ hơn nhiều khi tự nhủ con gái mình vẫn còn là một cô bé hơn là nhìn con trong bộ bikini với những đường cong thiếu nữ. Thật an toàn hơn nhiều khi nói mình là người bố người mẹ tốt nói toàn chuyện đúng đắn về thuốc phiện và tình dục, hơn là nhìn nhận rằng bé có cả ngàn điều sẽ chẳng bao giờ kể cho bạn nghe.

Claire đã quyết định là bé không thể nào đấu tranh được nữa, từ bao lâu rồi? Bé có nói với bạn bè, có viết nhật ký, hay nói cho Dudley nghe, bởi vì tôi đã không chịu lắng nghe hay không? Và có phải tôi cũng đã từng như thế, bỏ mặc một đứa con gái khác, bởi tôi quá sợ phải nghe những gì bé phải nói?

Những lời của Grace Bourne cứ văng vẳng trong đầu tôi. “Mẹ nuôi tôi cũng nói vậy.”

Không. Kurt không bao giờ làm thế.

Nhưng có những hình ảnh khác loáng thoáng trong đầu tôi, như những lá cờ phất phơ trên đồng cỏ. Hai chiếc quần lót của Elizabeth, tôi tìm thấy bên trong vỏ nệm ghế bành lúc bé vẫn còn quá nhỏ để biết cách kéo dây kéo mà nhét vào đó. Cái cách Kurt thường cần phải tìm gì đó trong phòng tắm, thuốc Tylenol hay băng dán, mỗi khi Elizabeth ở trong đó.

Và tôi đã nghe Elizabeth nói, nói mỗi đêm, khi tôi ru bé ngủ. “Để đèn sáng đi,” bé nài nỉ, hệt như Grace Bourne.

Tôi đã nghĩ đây là một giai đoạn rồi bé sẽ qua, nhưng Kurt nói rằng không thể để bé cứ sợ như thế mãi được. Cách dàn xếp của Kurt là tắt đèn, và nằm kế bên cho đến khi bé ngủ.

Những chuyện xảy ra khi con đang ngủ? Bé từng hỏi tôi. Mọi chuyện có dừng lại không?

Nếu như đó không phải là câu hỏi mơ màng của một cô bé bảy tuổi vẫn còn đang khám phá thế giới, mà lại là lời van nài của một đứa trẻ muốn trốn thoát thế giới này thì sao?

Tôi nghĩ về Grace Bourne, gương mặt phủ kín những vết sẹo. Tôi nghĩ làm sao bạn lại có thể nhìn thẳng một người, mà lại không thấy họ được.

Tôi nhận ra rằng có lẽ mình chẳng bao giờ biết thực sự chuyện gì đã xảy ra giữa họ, bởi cả Kurt lẫn Elizabeth đều không thể nói cho tôi. Còn Shay Bourne, dù cho hắn có thấy gì đi nữa, thì vân tay của hắn vẫn rành rành trên cò súng. Sau lần trước, tôi không biết liệu mình có chịu đựng nổi nếu phải đối mặt hắn lần nữa không.

Tốt hơn, bé nên chết đi, hắn đã nói thế, và tôi chạy trốn khỏi điều mà hắn ta đang cố nói cho tôi biết.

Tôi hình dung Kurt và Elizabeth nằm cùng nhau trong quan tài, cánh tay anh ôm chặt bé, và đột nhiên tôi thấy như mình sắp nôn.

“Mẹ,” Claire gọi, giọng yếu ớt không nên lời. “Mẹ ổn chứ?”

Tôi đưa tay vuốt má bé, đôi má hồng nhạt nhòa. Trái tim của bé không đủ để cho bé một gương mặt hồng hào rạng rỡ. “Không, mẹ không ổn,” tôi thừa nhận. “Con đang chết.”

Bé mỉm cười. “Thật là trùng hợp.”

Nhưng chẳng hài hước chút nào. Tôi cũng đang chết dần. “Mẹ phải nói với con điều này,” tôi nói, “và mẹ sắp làm con ghét mẹ vì chuyện này.” Tôi cầm tay bé, xiết chặt. “Mẹ biết là không công bằng. Nhưng con là con, và mẹ là mẹ, và mẹ phải đưa ra quyết định, dù cho đó là chuyện trái tim đập trong ngực con.”

Đôi mắt bé giàn giụa. “Nhưng mẹ đã nói… mẹ đã hứa. Đừng bắt con phải làm chuyện…”

“Claire, mẹ không thể ngồi đây và nhìn con chết, khi mẹ biết có một trái tim đang chờ sẵn cho con.”

“Nhưng không phải trái tim nào cũng được.” Bé đang khóc, quay đầu tránh tôi. “Mẹ có nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào với con không?”

Tôi vuốt mớ tóc bé đang lòa xòa trên trán. “Đó là tất cả những gì mẹ nghĩ, con yêu à.”

“Nói dối,” Claire bẻ lại. “Tất cả những gì mẹ nghĩ là về bản thân mẹ, những gì mẹ muốn, những gì mẹ đã mất. Mẹ biết đấy, mẹ không phải là người duy nhất bỏ lỡ mất một cuộc sống thực sự.”

“Đó chính là lý do vì sao mẹ không thể để ném đi cơ hội này.” Claire chầm chậm quay mặt nhìn tôi.

“Con không muốn nhờ ông ta mà được sống.”

“Vậy hãy sống vì mẹ.” Tôi hít một hơi, và nói ra bí mật sâu thẳm nhất của mình. “Con thấy đó, mẹ không mạnh mẽ bằng con, Claire à. Mẹ không nghĩ mình chịu nổi, khi lại bị bỏ rơi lần nữa.”

Bé nhắm mắt lại, và tôi nghĩ là bé đang chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bé xiết chặt tay tôi. “Được,” bé nói. “Nhưng con hi vọng mẹ nhận ra được rằng, có lẽ cả cuộc đời này con sẽ căm ghét mẹ.”

Cả cuộc đời này. Có câu nào êm dịu hơn thế nữa chứ? “Ôi, Claire,” tôi nói. “Sẽ là một khoảng thời gian dài, rất dài đấy.”

“Thiên Chúa đã chết, nhưng nhìn tình trạng của Con người, có lẽ trong nhiều thời đại nữa, sẽ có những hang động chiếu lên cái bóng của Ngài.”

— FRIEDRICH NIETZSCHE, SỰ HIỂU BIẾT VUI VẺ