Chương 7 35
Trên đường về, Yuko không nói một lời.
Từ lúc Yuko được rủ vào nhà cho đến lúc hai mắt em đỏ lựng bước ra chừng bốn mươi phút, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi chỉ biết chờ em kể.
Đi được nửa đường, Yuko rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Anh Satoshi.”
“Gì em?”
“Hôm nay… cảm ơn anh.”
“Vậy à? Em cảm thấy gặp lại một lần thích không?”
“Dạ, thích lắm.”
Yuko áp đầu vào lưng tôi. Có những rung động khe khẽ truyền đến, tôi biết là em đang lặng lẽ khóc thầm.
“Nhưng mà còn…”
“Gì vậy?”
“Đau lòng lắm, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện không thể gặp lại nữa.”
“Có thể lại đến thăm nữa mà.”
Qua lớp áo ngoài, tôi cảm nhận được Yuko đang lắc đầu.
“Em quyết định rồi, hôm nay là lần cuối cùng. Nếu tiếp tục gặp nữa, sợ rằng sẽ khiến tất cả đau lòng.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Quyết định của một cô bé chín tuổi lại dựa trên tiền đề là một kết cục, nghĩ tới điểm này, tim tôi đau như dao cắt.
“Cảm giác bố mẹ đã phát hiện ra gì đó rồi.” Yuko nói.
“Phát hiện ra Yuko chính là Yuko?”
“Vâng.”
Cổ họng Yuko phát ra một tiếng “ực ực”, có lẽ là tiếng nuốt nước mắt.
“Mẹ nói, giờ mẹ hối hận vô cùng vì khi đó đã phản đối chuyện cưới xin của con gái, còn nói là bố mẹ đã sai rồi.”
“Ừ.”
“Mẹ nói bố mẹ chỉ mong con gái mình được hạnh phúc thôi, nói xong, mẹ khóc nấc lên.”
“Yuko, em trả lời thế nào?”
“Em không nói gì cả, em chỉ cố kìm nước mắt thôi.”
Nói tới đây, Yuko im lặng, còn tôi thì không ngừng đạp xe.
Một lúc sau, Yuko lại lên tiếng.
“Sữa chua nóng…”
“Hả?”
“Mẹ làm cho em, ngon lắm.”
“Sữa chua nóng của mẹ?”
“Vâng. Mùi vị ấy chỉ có mẹ mới làm được.”
“Thế à…”
Yuko lấy khăn giấy trong túi tôi ra lau nước mũi.
“Bố lấy ảnh hồi nhỏ của em ra, cứ nói mãi là giống quá, giống quá, còn nhìn chằm chằm vào mặt em nữa, cảm tưởng như bố đang xác nhận gì đấy ấy.”
“Thế à?”
“Bố mẹ nói đi nói lại mấy lần, bảo em lại đến nữa nhé.”
“Thế thì, em nói thật ra đi.”
“Không được, em sẽ không làm thế đâu. Sự thực mà đau thương thì không biết vẫn hơn. Em muốn bố mẹ nghĩ rằng em hẵng còn sống. Rời khỏi thế giới này trước bố mẹ là điều bất hiếu nhất.”
Đúng là thế. Nhưng mà, như vậy có thật sự ổn không? Yuko không đau khổ ư?
Yuko dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, em nói:
“Satoshi, trong thời khắc cuối cùng của em, chỉ cần có anh ở bên là được rồi…”
Lúc gần về đến nhà, Yuko đang im như thóc đột nhiên nói: “Anh, nhìn này.”
Yuko vươn cánh tay ra, giơ tới trước mặt tôi.
“Dây chuyền, mẹ cho em đấy.”
Trên ngón tay em đang đong đưa một sợi dây chuyền bằng bạc.
“Nghe nói là của bà ngoại cho mẹ. Mẹ nói, vốn định để em đeo trong đám cưới.”
“Ừ.”
“Nguyện vọng của mẹ không thể thực hiện rồi.”
“Nhưng mà, cuối cùng mẹ vẫn trao được dây chuyền cho em rồi.”
“Đúng thế. Em hỏi mẹ là em nhận có được không? Mẹ gật đầu mấy lần liền, bảo là được.”
“Mẹ em biết đấy, Yuko chính là Yuko.”
“Thế ạ?”
“Chắc chắn rồi.”
Chắc chắn rồi… mẹ Yuko chắc hẳn đã cho rằng mình đang mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Trong giấc mơ ấy, thời gian chảy ngược, gặp được Yuko thuở nhỏ, vả lại còn hoàn thành được nguyện vọng bấy lâu nữa.
“Em sẽ giữ gìn sợi dây chuyền của mẹ.” Yuko nói.
36Tôi ngắm em lúc ngủ.
Dưới ánh trăng, sắc mặt em nhợt nhạt vô cùng, trông cứ như thể một món đồ sứ, mỏng manh dễ vỡ. Cái miệng he hé mở tựa như đang muốn nói gì đó, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tôi chợt nghĩ, phải chăng số lượng hơi thở của một đời người đã được quyết định từ khi họ sinh ra? Một người nào đó mà chúng ta không thể nhìn thấy được (có thể là tử thần, hoặc là thiên sứ) cứ lặng lẽ đếm. Khi đếm đến con số được định trước, bọn họ sẽ mang linh hồn của người ấy ra đi.
Tôi thầm nói với Yuko đang say ngủ:
Thở chậm một chút nữa.
Đừng để người khác mang linh hồn em đi.
Đừng vội vàng.
Chầm chậm thôi.
…
Bởi anh vẫn cần có em.
37Cuộc gặp với bố mẹ đúng là đã khiến tâm lý của Yuko thay đổi. Cách nói năng già dặn cùng với những cử chỉ dịu dàng chỉ phụ nữ trưởng thành mới có mà thỉnh thoảng em vẫn biểu lộ ra, giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Thế giới tinh thần của em đang nhanh chóng đuổi kịp với sự thay đổi của vẻ bề ngoài.
Vợ tôi chín tuổi, chẳng những vậy, ngày mai em có thể sẽ biến thành tám tuổi.
Đến lúc này, hai chúng tôi cùng ra ngoài cũng không phải lo lắng ánh mắt kỳ quặc của người khác nữa. Mặc dù tôi có hơi đau lòng, nhưng người ta hình như đều đã coi tôi là ông bố trẻ tuổi của Yuko rồi.
Vì vậy, vào mùa xuân ấm áp, cứ đến cuối tuần tôi đều dẫn Yuko ra ngoài.
Tôi cho rằng, ánh nắng có hiệu quả trị liệu với người bệnh, mà đối với Yuko lúc này, ánh nắng là thứ cần thiết.
Chuyển qua mùa xuân, Yuko vẫn như đã hẹn sẵn với ai đó vậy, cứ khoảng nửa tháng em lại sốt cao một lần, không ra khỏi giường được. Mặc dù đối phương rất chi là tuân thủ thời gian, nhưng rõ ràng em đã chọn lầm đối tượng để hẹn hò.
Kể cả khi không sốt cao, từ đôi cánh môi mỏng mảnh kia của em cũng không ngừng phát ra những tiếng ho, như thể muốn phun ra bóng đen che phủ trong lòng vậy. Âm thanh ấy thoạt tựa như những lời thương cảm vô ngần, lại có phần giống như tiếng chiếc cốc thủy tinh đặt lên bàn trong ngôi nhà lạnh lẽo thiếu hơi người vậy.
38Tôi nắm tay Yuko, đi trên con đường dành cho người đi bộ trong công viên tự nhiên.
Có lẽ bị ánh nắng ấm áp của mùa xuân thu hút, trước mặt và sau lưng chúng tôi, đâu đâu cũng toàn những gia đình hoặc cặp đôi yêu đương đang thong thả tản bộ giữa sắc xanh mát mắt. Tất cả bọn họ đều mang khuôn mặt hạnh phúc. Tại sao những người tụ tập trong công viên này đều trông hạnh phúc giống nhau? Chắc hẳn họ cũng có những nỗi khổ riêng chứ. Những thời gian và không gian kiểu như đêm Giáng sinh và công viên có lẽ đều sở hữu những đặc điểm chung, chính là hạnh phúc và sự thuận hòa.
Không lâu sau, tôi và Yuko đi tới quảng trường lớn, rồi ngồi nghỉ trên ghế băng. Tôi lấy nước khoáng trong ba lô ra đưa cho Yuko.
Chính giữa quảng trường, bọn trẻ con đang vui vẻ đá bóng. Trên những băng ghế xung quanh chúng tôi, các cặp tình nhân đang nói về tương lai và mơ ước của mình.
Hồi trước, chúng tôi cũng thế.
Chúng tôi hồi mười tám tuổi vốn rất hạnh phúc, và còn cho rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi, khi đó, suy nghĩ này đã chiếm trọn đầu óc của hai đứa.
Tôi chỉ vào những cây anh đào xung quanh quảng trường.
“Hồi bọn mình học cấp ba, ở chỗ kia mới là những cây non nhỏ xíu.”
Để những cây anh đào có thể chống đỡ cho nhau, cứ vài cây lại được cố định với nhau bằng một thanh gỗ ngang, hình ảnh ấy làm tôi liên tưởng đến dụng cụ niềng răng.
“Vâng. John cứ muốn bới cây lên, lần nào cũng phải mất công ngăn nó lại đấy.”
Tôi luôn thử hỏi dò Yuko những chuyện ngày xưa kiểu như thế. Nếu em vẫn còn nhớ được chuyện đó và có thể trả lời tôi, tôi sẽ vui sướng vô cùng.
“Em còn nhớ nơi chúng mình hôn nhau lần đầu tiên không?” Tôi hỏi.
“Hử, nhớ chứ, ở cái đình nhỏ trong rừng ấy.”
“Lần đầu tiên vuốt ve nhau cũng ở chỗ đó luôn. Ý anh là lần đầu tiên anh được trực tiếp sờ vào ngực Yuko.”
Yuko liếc nhìn tôi với ánh mắt khó tin. Mỗi lần thấy vẻ mặt ấy của em, tôi lại có cảm giác như thể bị bỏ rơi một mình trên một hành tinh cách xa mặt trời.
“Ông già bảo vệ cứ đúng tám giờ rưỡi tối là xuất hiện, quát lên: sắp đóng cửa bãi xe rồi, có ai còn xe không?”
Một lúc sau, Yuko nói: “Đúng rồi, em vẫn nhớ. Ông già ấy giờ còn khỏe không nhỉ?”
“Chắc chắn là vẫn còn khỏe lắm, hôm nay sẽ lại quát: sắp đóng cửa bãi xe rồi, có ai còn xe không?”
“Thế ạ?”
“Ừ.”
Trong công viên mùa xuân, nếu có thể nói chuyện với Yuko thế này, tôi cũng sẽ là một người hạnh phúc. Cảm giác chính là như thế đấy.
39Cứ thế, ngày lại ngày qua đi.
Thế giới như một gã đàn ông cố chấp không biết thế nào là linh động, chỉ biết ghi lại thời gian một cách chuẩn xác nhất, mỗi ngày đều đưa chúng ta đến tương lai thêm đúng một ngày. (Chỉ có Yuko là nằm ngoài sự vận hành của thế giới ấy, tự đi theo thời gian của riêng mình.)
Chúng tôi thường tới nhà máy bỏ hoang hoặc bước trên đường dành cho người đi bộ trong khu rừng gỗ tạp, có lúc còn lên khán đài của sân điền kinh ngoài thị trấn, lang thang khắp nơi tìm kiếm những ký ức của hai đứa đã tích tụ như đống lá rụng.
Tôi và em còn đến nhà hàng Ý đã ăn hôm kỷ niệm một năm ngày cưới. Tôi gọi món thịt lợn rán mềm kiểu Milan, Yuko gọi pizza xúc xích cay, nhưng em ăn không hết nửa cái. Em ăn được rất ít, điều này khiến tôi rất bất an. Hôm kỷ niệm một năm ngày cưới, trông em thon thả thế mà ăn nhiều đến khó tin. Sự khác biệt này đã biến thành một cái thước đo lạnh lùng dự đoán trước tương lai của Yuko. Yuko đang không ngừng mất đi từng thứ từng thứ một, đối với em, có lẽ không cần phải cho thêm thứ gì vào bên trong cơ thể mình nữa.
Một hôm khác, chúng tôi đi xe điện, rồi chuyển sang xe buýt, đến trường cấp ba hai đứa từng học.
Vì lúc ấy là trưa Chủ nhật, sân trường gần như không thấy bóng người. Đi qua cổng trường, xuống con dốc dài chừng năm mươi mét là đến cửa chính tòa nhà lớp học. Yuko vừa đi vừa đá những hòn sỏi nhỏ trên con đường trải nhựa.
“Đang đi xuống dốc, như thế sẽ bị ngã đấy.”
“Không sao đâu mà.”
Vừa dứt lời, em đã trượt một hòn sỏi, cơ thể lập tức mất thăng bằng. Tôi vội vươn tay đỡ ngay lấy em, nhưng chiếc giày em đang đi đã văng ra, lăn xuống con dốc.
“Cảm ơn anh.” Yuko nói.
“Không có gì mà.”
“Giày của em…”
“Ừ.”
“Rộng quá, không vừa chân nữa.”
“Vậy phải mua đôi mới rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi anh mà.”
“Nhưng mà, lại bắt anh phải tiêu tiền…”
“Không sao đâu.” Tôi nhỏ nhẹ trả lời em. Yuko giằng tay tôi ra đi nhặt giày.
Tôi nhìn theo bóng lưng gầy guộc ấy của em, thầm nhủ: Đừng để ý chuyện tiền nong làm gì, em còn đang phải chịu đựng chuyện đau khổ hơn nhiều.
Những thứ kiểu như giày dép ấy, em cần thì bao nhiêu anh cũng mua cho em.
Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, anh có thể mua cho em mười nghìn đôi giày cũng được.
Tôi dẫn Yuko đi vào khu lớp học, thay dép lê dành riêng cho khách, chúng tôi đi dọc theo hành lang tối tăm vắng lặng như tờ. Thi thoảng, tiếng những học sinh tham gia hoạt động thể thao trên sân vận động theo gió bay đến.
Tôi và Yuko lên cầu thang, đi về phía phòng học hồi lớp 12.
“Hơi sờ sợ.”
“Sợ?”
“Vâng. Nếu bị người khác phát hiện, người ta sẽ mắng bọn mình đấy.”
“Chẳng sao đâu, bọn mình là cựu học sinh trường này mà.”
“Vâng, nhưng em lại chẳng có cái cảm giác ấy.”
“Thế à?”
“Vâng ạ.”
So với sáu năm trước, lớp học chẳng có gì thay đổi. Tôi nhìn đống bàn ghế xô lệch bừa bãi, dường như lại nghe thấy tiếng cười của đám bạn học thời đó, và cả tiếng ồn ã hò hét nhau nữa.
Chúng tôi thực sự từng ở nơi này.
Yuko đi tới bên cửa sổ, ngồi xuống vị trí ở giữa hàng ghế ấy, ngoảnh đầu lại, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt chín chắn không hợp với vẻ bề ngoài của em cho lắm.
Yuko mười bảy tuổi.
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế sau lưng em.
“Inoue, Inoue có đây không?” Yuko nói.
Em bắt chước thầy giáo, trầm giọng hết mức có thể. Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe màn độc diễn của em.
“Igarashi, em có biết Inoue đi đâu không?”
Sau đó, giọng em trở lại bình thường.
“Không biết, em không biết ạ.”
Thế rồi, thân hình em rung lên khe khẽ, bật cười khúc khích.
“Lần nào cũng thế à?”
“Vâng, lần nào cũng thế này đấy.”
“Tại sao thế nhỉ?”
“Anh nói chuyện gì cơ ạ?”
“Dù chuyển lớp mấy lần, đổi chỗ mấy lần, sao chỗ ngồi của bọn mình lúc nào cũng đứa đằng trước đứa đằng sau thế nhỉ?”
Yuko chớp chớp đôi mắt to, ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới nói:
“Chắc hẳn là có người cảm thấy hai đứa mình nên ở bên nhau, vì vậy chỗ ngồi của bọn mình mới luôn dính vào nhau như thế.”
“Thế à?”
“Vâng.”
Trong đầu tôi lại bật ra một câu hỏi: Nếu đúng là vậy thật, cái người chẳng hiểu đang ở đâu đó kia, tại sao lại tách hai đứa chúng tôi ra nhanh như thế? Để hai người gặp nhau, quấn quýt sâu đậm, rồi lại chia tách, thế này có phải là quá đáng lắm không?
“Phải cảm ơn cái người không biết tên kia mới được. Nhờ phúc của ông ta, em đã có được niềm vui lớn nhất trong đời.” Yuko nói.
Tôi đưa mắt nhìn em, tim như bị kim đâm. Em nhìn tôi với ánh mắt bình thản.
“Vậy sao?”
“Vâng ạ.”
Sau đó, Yuko dịu dàng mỉm cười, vẻ mặt không phải của cô bé tám tuổi cũng không phải của Yuko hai mươi tư tuổi, mà là Yuko năm mười bảy, lúc nào cũng để tôi trông thấy cái bóng lưng mảnh khảnh kia.
40Ra khỏi lớp học, chúng tôi đi thẳng đến sân vận động.
Ở một góc sân, đội quần vợt hình như sợ làm phiền người khác, chỉ dùng có một bên sân bóng, tập luyện một cách lặng lẽ. Ngoài họ ra, sân vận động không còn ai khác. Rốt cuộc họ sợ làm phiền ai đây nhỉ?
Tôi nói với Yuko: “Đội điền kinh hình như đã biến mất rồi.”
“Sao anh biết? Hôm nay là Chủ nhật, có khi đang nghỉ.”
“Có thể, nhưng mà, em nhìn kìa.” Tôi chỉ vào một chỗ cỏ dại mọc um tùm, “chỗ đó vốn là vị trí xuất phát, chẳng thấy đường chạy đâu nữa rồi.”
“Thế tức là…”
“Có lẽ đã giải tán rồi, dẫu có còn, thì cũng chỉ có vài thành viên hữu danh vô thực thôi. Anh lại mất đi một nơi có thể quay về rồi…”
“Thế ạ?”
“Ừm. Tất nhiên đây là nói về tâm hồn thôi, không phải là quay về thực sự. Nhưng mà, nói thế nào nhỉ, cảm giác kiểu như căn nhà hồi nhỏ mình từng ở đã chìm xuống đáy nước ấy.”
“Cảm giác này rất là thê lương?”
“Không, không phải thê lương, chuẩn xác hơn thì là xót xa.”
Yuko kiễng chân lên, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hỏi:
“Không giống nhau ạ?”
“Cũng giống nhau mà.”
“Không, không giống nhau.”
“Em không hiểu.”
Tôi suy nghĩ một lúc, dịch lại khái niệm trong đầu mình thành thứ ngôn ngữ thích hợp với em.
“Ví dụ, như là con John nhé.”
“Vâng.”
“Giờ nó già lắm rồi, không lâu sau sẽ chết, thân xác trở về với đất.”
“Vâng.” Yuko cúi đầu đáp.
“Khi nghĩ như thế, em có thấy ngực đau thắt không?”
“Có ạ.”
“Đấy chính là xót xa.”
“Đấy là xót xa…”
“Đúng rồi. Nếu con John đã chết, em nghĩ đến nó, sẽ cảm thấy trong lòng có một chỗ trống rất lớn, rất là đau buồn… đây chính là thê lương.”
Yuko cúi đầu làm thinh giây lát, đột nhiên ngẩng mặt lên.
“À, em hiểu rồi. Tuy rằng tương tự nhau, nhưng vẫn có khác biệt.”
Kế đó, em nở một nụ cười ngây thơ tựa như đứa trẻ vừa được mở mang đầu óc, nói liên hồi: “Em hiểu rồi, em hiểu rồi.”
Thế nhưng, em lại không thể hiểu nổi nguyên nhân tại sao tôi thấy xót xa.
Nỗi xót xa giống như một dự cảm.
Khi nhìn thấy sân vận động hoang vắng, tôi bị một thứ cảm giác hụt hẫng không sao khống chế nổi bao trùm, nên mới dùng từ “xót xa” này để thay thế cho cảm giác ấy. Mất đi đứa con lẽ ra đã có mặt trên đời này, mất đi tình thân với bố mẹ, lại mất đi nơi có thể quay về, tiếp sau đây tôi sẽ mất đi thứ còn quan trọng hơn nữa. Tôi có cảm giác điểm xuất phát đã biến mất kia tượng trưng cho tương lai của mình.
“Bọn mình đến nhà thể thao nhé?”
“Ừ, đi xem thế nào.”
Hôm nay có thể đội thể dục nhịp điệu cũng đang tập luyện, ít nhất thì thời của Yuko là như thế, mà đối với một trường nổi tiếng về phong trào thể dục nhịp điệu thì cũng nên như thế. Trong hầu hết các trường hợp, kết quả chính là phần thưởng dành cho số thời gian bỏ ra tập luyện.
Cửa nhà thể thao đang mở he hé, bên trong vẳng ra tiếng hò hét tươi trẻ, mạnh mẽ của các cô gái.
Chúng tôi len lén nhìn vào trong, hơn hai mươi thành viên của đội thể dục nhịp điệu đang cầm các đạo cụ khác nhau chạy nhảy trên sàn nhà được lau bóng loáng của nhà thể thao. Vừa nhìn thấy những thiếu nữ thân hình mảnh mai ấy, tôi liền có một ảo giác mãnh liệt. Nhưng chỉ là cảnh tượng tôi từng trông thấy sáu năm về trước bất chợt quay về mà thôi…
Yuko mười bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn mặc bộ áo bó sát người màu đỏ cam, nhảy cao hơn tất cả mọi người.
Yuko thì thầm với tôi: “Có vẻ như nơi để em trở về vẫn còn.”
“Đúng thế.”
“Nhưng em đã không thể trở về được nữa rồi.”
“Ừm…”
“Thành ra bộ dạng này, chẳng thể nào đi gặp huấn luyện viên được nữa.”
“Ừ…”
“Thế này, thì là xót xa hay là thê lương?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
“Anh nghĩ, là vừa xót xa lại vừa thê lương.”
Không đúng, thực tế là, trên thế giới này vốn chẳng tồn tại ngôn từ nào có thể biểu đạt được tâm trạng của Yuko. Tôi nghĩ, so với việc mất đi “nơi có thể trở về” thì “vẫn còn nơi chốn mà không thể trở về” chắc chắn đau đớn hơn bội phần.
“Về đi.”
Tôi kéo bàn tay lạnh buốt của Yuko.
“Nơi anh và em nên trở về chính là nhà của chúng mình. Nơi đó chính là tất cả. Vả lại, ngoài hai chúng mình ra, không cần ai khác nữa.”
Chúng tôi bắt đầu bước đi.
Yuko khẽ áp tay lên ngực, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Thế giới lớn hay nhỏ, có nhiều hay ít người liên hệ với mình, thời gian ở bên nhau dài hay ngắn, những thứ ấy đều chẳng có ý nghĩa nhiều lắm. Bởi lẽ, hạnh phúc, chỉ tồn tại trong trái tim nhỏ bé nhường này.”
“Đúng thế, chỉ cần trong trái tim tràn đầy hạnh phúc, có thể không cần những thứ khác…”