Chương 11 63
Vào trong nhà, tôi nhẹ nhàng đặt Yuko lên giường, sờ lên trán em, thấy vẫn chưa hạ sốt. Tôi đi vào bếp, lấy nước khoáng trong tủ lạnh rót ra cốc, sau đó lại trở về bên cạnh Yuko, ngồi trong quầng sáng màu cam hắt ra từ chiếc đèn nhỏ.
“Yuko.”
Tôi thì thào gọi tên em. Yuko chừng như vẫn luôn tỉnh táo, thân thể không hề nhúc nhích, hai mắt đã ngay lập tức mở ra.
“Về đến nhà rồi, nhà của chúng mình.”
“Vâng ạ.”
“Uống tí nước nhé, em ra nhiều mồ hôi lắm.”
Em nhổm dậy trên giường, đón lấy cốc nước từ tay tôi, khe khẽ nhấp một ngụm như thể đang nếm thử món gì đó, trong cổ họng phát ra âm thanh “òng ọc”.
“Ngon quá.”
“Thật à?”
Em trả cốc cho tôi, rồi lại nằm xuống, nghiêng đầu nhìn gương mặt tôi chăm chú.
“Anh Satoshi…”
“Gì em?”
“Xin lỗi, em thật là tùy tiện.”
“Tùy tiện?”
“Nói là muốn về nhà ấy.”
À, thì ra là chuyện này. Tôi im lặng mỉm cười, rồi nói với Yuko: “Anh cũng muốn về mà, không có gì đâu.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ.”
“Chỗ này vẫn tốt hơn, em muốn quay về lắm, dù thế nào em cũng muốn quay về.” Yuko nói.
“Đúng đấy, anh cũng thế.”
Vì nơi này là chốn riêng của hai chúng tôi. Hai đứa đã bắt đầu sống như vợ chồng ở đây, đây cũng là nơi chúng tôi trở thành người trưởng thành sau khi cắt đứt với bố mẹ hai bên.
“Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai là sẽ hạ sốt ấy mà.”
Nghe tôi nói thế, Yuko chầm chậm lắc đầu.
“Không muốn ngủ, em ghét ngủ lắm.”
“Nhưng mà…”
“Anh kể chuyện gì đó đi, giống như mọi khi ấy.”
“Như thế thì ngủ được hả?”
“Vâng.”
“Thế, kể chuyện gì bây giờ nhỉ?”
Yuko chầm chậm vươn tay về phía tôi. Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em. Ngón tay hai chúng tôi đan vào nhau. Một dòng ấm áp chảy qua đầu ngón tay, cảm giác như thể đặt tay dưới ánh mặt trời vậy.
“Kể chuyện hồi chúng mình mới gặp nhau đi, hồi chúng mình gặp nhau lần đầu tiên ấy anh…” Yuko nói.
“Kể mấy lần rồi mà.”
“Kể lại một lần nữa đi… xin anh đấy.”
“Được rồi…”
Tôi bắt đầu kể.
Lần đầu tiên anh gặp em…
Ký ức ban sơ nhất, chính là màu trắng sáng đẹp đẽ của chiếc áo lót nhìn thấy qua lần áo sơ mi của em. Muốn kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, cho dù thế nào, cũng phải bắt đầu từ đây. Tuổi mười lăm, bóc đi hết thảy vỏ bọc bên ngoài, em đơn giản mà tự nhiên, là một cô bé bẽn lẽn hướng nội…
Yuko từ từ nhắm mắt lại. Tôi không kể nữa, rút tay khỏi tay em.
“Satoshi…” Yuko nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Anh tưởng em ngủ rồi.”
“Chưa ngủ mà, anh kể tiếp đi, để em nghe giọng anh nữa…”
Lời em nói làm tôi sững sờ, toàn thân cứng đờ lại.
“Sao thế em, Yuko?” Tôi run run giọng hỏi em.
“Mắt em… mắt em không nhìn thấy gì nữa rồi…”
“Yuko!”
Tôi hét lớn, Yuko ra sức lắc lắc đầu.
“Đừng nói to thế, anh nói nhẹ nhàng một chút…”
Cổ họng tôi nghẹn cứng, không nói nên lời.
“Mặc dù hơi sớm thật… nhưng mà, chúng mình không thể mong cầu quá nhiều…”
“Ừ…”
“Satoshi, trong lớp học đó, may mà người ngồi sau lưng em là anh… anh Satoshi, may mà người em yêu là anh…”
“…Ừ.”
Tôi kiềm chế hết sức không để nước mắt chảy xuống, vậy nhưng nước mắt cứ chảy khiến hình ảnh em nhòe đi.
“Satoshi, may mà em lấy anh làm chồng…”
“Anh… anh cũng nghĩ thế.”
“Chà, nếu chúng mình không gặp nhau ở đó thì sẽ thế nào nhỉ?” Yuko nói.
“Anh… anh là một kẻ lập dị không thích qua lại với người khác, nếu không gặp được Yuko, chắc hẳn vẫn còn đang lẻ loi một mình…”
“Không đâu…” Yuko thở dốc đau đớn, “không ai biết quan tâm người khác bằng anh cả, vì thế…”
“Yuko.”
“Dạ.”
“Đừng bỏ lại anh một mình, anh không muốn thế này!”
Trong quầng sáng màu cam, Yuko lặng lẽ mỉm cười.
“Em xin lỗi… em cũng không muốn rời xa anh, nhưng mà… Satoshi…”
“Ừ em.”
“Em có một nguyện vọng…”
“Gì cơ?”
“Anh chưa bao giờ nói ‘Anh yêu em’ với em cả.”
“Nói những lời ấy anh ngượng lắm.”
Mặt tôi đầm đìa nước mắt, nhưng vẫn gắng gượng giữ nguyên nụ cười.
“Thế ạ?”
“Ừ, vì vậy… chỉ có thể nói một lần thôi.”
“Vâng ạ, em đang nghe đây…”
Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán em.
“Anh yêu em, Yuko.”
Giọng tôi khản đặc, yếu ớt như giọng trẻ con.
“Bởi vì, em là…”
“Dạ.”
“Bởi vì em là người vợ duy nhất và không thể thay thế của anh…”
Em cất tiếng.
“Nghe anh nói thế, em vui lắm. Cảm giác rất thích. Giờ em phải đi đây…”
Sau đó, em hạ thấp giọng thì thào.
“Bye bye… Satoshi.”
Ngón tay em, trượt khỏi bàn tay tôi, rơi xuống giường.
64Tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, tôi tìm kiếm Yuko khắp khu rừng rậm cây cối um tùm. Trong thời gian bị kéo dài ra vô tận, tôi ôm theo trái tim đã đóng băng, lê những bước chân nặng nề đi khắp nơi tìm kiếm bóng hình em. Trải qua mấy ngày đêm, rốt cuộc tôi cũng đến được một nơi thân thuộc. Đó là chiếc đình nhỏ mà hai chúng tôi từng ghé qua vô số lần.
Yuko đang ở đó.
“Em đang ở đây à, anh cứ đi tìm em mãi.”
“Em sẽ mãi mãi ở đây, vì vậy anh đừng làm mặt buồn so như thế.”
“Ừ, nhưng mà, anh thực sự quá cô đơn rồi.”
“Em xin lỗi.” Yuko khẽ thì thầm, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mắt và môi tôi. Bàn tay em lạnh buốt như nước dưới vực sâu.
“Anh Satoshi này?”
“Gì em?”
“Chúng mình hôn nhau lần đầu chính là ở chỗ này nhỉ?”
“Ừ.”
“Còn nữa, lần đầu tiên anh sờ vào bộ ngực không đầy đặn lắm của em, cũng là ở đây đấy.”
“Ừ…”
“Anh Satoshi này.” Yuko lại nói, “Mỗi ngày, mỗi một khoảnh khắc ở bên anh đều khiến em nhớ nhung, cứ nghĩ đến những việc chúng mình cùng làm với nhau, nước mắt lại rưng rưng. Nếu bằng chứng một con người đã từng sống có thể được đổi thành những kỷ niệm như vậy, thế thì, Satoshi, anh chính là sinh mệnh của em… anh có nghĩ thế không? Anh Satoshi?”
Thế nhưng, tôi lại chẳng thể trả lời câu hỏi của em, bởi tôi đã tỉnh giấc, để lại em ở thế giới trong mơ ấy.
Tôi ngẩng đầu lên, thì ra nãy giờ nửa người trên vẫn nằm rạp trên giường của Yuko, rồi ngủ thiếp đi trong tư thế như đang cầu nguyện gì đó.
Ánh sáng nhàn nhạt trước lúc bình minh lững lờ trong nhà như một màn sương màu trắng sữa. Tôi tìm kiếm bóng hình Yuko trong thứ ánh sáng nhờ nhờ đó.
Thế nhưng, tìm khắp nơi cũng không thấy em đâu.
Chính giữa giường có một vệt hõm mờ mờ, như ký ức về thân thể em. Chẳng những thế, trên đó còn lưu lại cả sợi dây chuyền bạc và chiếc nhẫn cưới mà trước khi chết em lúc nào cũng đeo trên cổ.
Em đã đi rồi.
65Thật lạ là mặc dù vậy, cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày qua ngày giống như trước.
Một người phụ nữ đã biến mất, nhưng thế giới này vẫn cứ bất di bất dịch khắc họa thời gian. Tôi nhìn những con người đang bận rộn với cuộc sống kia bằng đôi mắt trống rỗng, tự nhốt mình trong căn phòng ký ức, lần lượt bày ra những hồi ức về em. Mọi chỗ mọi nơi trong phòng đều như công tắc bật lên màn hình cảm ứng, khơi gợi lại những ký ức về Yuko trong tôi.
Lúc này đây, trên tủ chạn trong bếp hiện lên bóng dáng đã không còn tồn tại của Yuko.
Những vết khắc trên thành tủ là ghi chép về quá trình tăng trưởng ngược của em. Tôi giơ tay vuốt ve từng dấu vết, lục trong ký ức những chuyện đã qua. Những vết khắc ấy bắt đầu từ một mét năm bảy, đến một mét ba lăm thì kết thúc. Từ đó trở đi, chúng tôi không đo chiều cao nữa.
Lúc đó, Yuko chỉ mặc đồ lót, vòng tay ôm chặt lấy người, mở to mắt nhìn tôi.
Đây chỉ là hành vi quan sát thuần túy, không có ý gì khác.
Khi ấy, mặc dù ngoài miệng tôi nói thế, nhưng thực tế thì đã bị đôi mắt sáng ấy của em làm cho mê đắm mất rồi. Bấy lâu nay tôi vẫn không thể thẳng thắn bộc bạch với em chuyện này.
Vào những tháng ngày khác, những chiếc tất nhỏ, những bộ đồ sơ sinh mà em đan, làm tim tôi rung động mãnh liệt, đó là những mảnh vỡ của giấc mơ mà em không thực hiện được. Tôi nắm chặt bộ đồ trẻ em màu vàng chanh, rơi nước mắt vì Yuko, vì đứa con lẽ ra phải được đến với thế giới này.
66Tôi, Birdman và chị Yoriko tổ chức lễ tang trang trọng cho Yuko. Được chôn vùi dưới lòng đất kia không phải hài cốt của em mà là mấy món quần áo và vật dụng thường nhật em ưa thích, cả đôi giày da đã sờn mũi và mười bảy chiếc chai đựng đầy đinh ốc nữa. Tôi không lập bia mộ mà trồng lên một cây đan quế non giống cái cây ở vườn nhà em, cứ đến mùa thu là tỏa hương thơm ngát.
Lẽ ra tôi nên mời bố mẹ em đến tham dự tang lễ, nhưng Yuko không muốn thế, vả lại, họ hẳn cũng khó lòng chấp nhận nổi sự thật rằng con gái mình đã không còn trên cõi đời này nữa.
Có lẽ tôi cần chuẩn bị vài lời giải thích sao cho hợp lý hợp tình, tránh để sau này có người hỏi tại sao không thấy Yuko nữa. Đôi khi, vì sự thực chính là sự thực nên không được người ta chấp nhận.
Birdman dẫn mấy đoạn về sự phân ly trong Kinh Thánh, trong khi ông đọc kinh, chị Yoriko nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay chị rất ấm, chính nhờ hơi ấm này, tôi mới gắng gượng qua được thời khắc biệt ly cuối cùng.
Sau khi quay về nhà họ, chị Yoriko như thường lệ mời tôi uống sữa nóng.
Chị ngồi trên sô pha đối diện với tôi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cốc màu trắng, nói:
“Đến nay, vợ chồng chúng tôi cũng từng trải qua vài lần ly biệt, từ đó biết được, cho dù thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, nỗi đau ly biệt cũng sẽ không nhạt bớt. Nó giống như một căn phòng nhỏ màu trắng ở trong tim mình ấy, không bao giờ biến mất. Vì một vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, cánh cửa căn phòng ấy có thể sẽ bị mở ra, chúng ta lại trở về với khoảnh khắc phân ly đó…”
“Chỉ cần còn sống, số lượng căn phòng nhỏ trong tim sẽ không ngừng tăng lên.” Mục sư Birdman tiếp lời chị Yoriko, “Chúng tôi nói những điều này, không phải muốn khơi gợi cho cậu điều gì, chỉ là đang trần thuật lại một sự thực mà thôi. Đau đớn chính là ở nơi đây.”
Birdman nói, đặt tay lên ngực mình.
“Nhưng mà chúng ta vẫn phải tiếp tục sống.”
67Cứ thế, tôi dần dần nắm bắt được kỹ năng để sống chung với nỗi đau.
Trải qua mấy phen thay đổi, tôi lại về văn phòng đại diện tư pháp trước kia làm việc. Nghe nói người thanh niên trẻ thay thế tôi làm được một tháng đột nhiên nộp đơn xin thôi việc. Fujisawa Kumi rất vui khi thấy tôi quay lại, thế nhưng, quay trở lại với cuộc sống trước kia, tôi lại càng ý thức được mình đã mất Yuko, càng chìm vào cảm giác hụt hẫng.
Sống như vậy chừng một tuần, tôi phát hiện ra quyển nhật ký của Yuko. Nhật ký được để trong hộp giày màu be trong tủ quần áo. Lúc đó, tôi đang tìm đôi giày lười đi làm, tình cờ phát hiện ra.
Cuốn nhật ký bắt đầu viết từ ngày chúng tôi để ý thấy Yuko đang thu nhỏ.
Văn viết trong cuốn nhật ký chẳng hề có chút sắc thái tình cảm nào, cùng với những ghi chép về chiều cao và cân nặng, nó giống cuốn vở ghi chép lại những quan sát khách quan của em về bản thân mình hơn là một cuốn nhật ký. Lật đến trang nào, sắc thái cũng vậy, chỉ ghi lại hiện tượng từ từ thu nhỏ của các bộ phận trên cơ thể em một cách nhạt nhẽo.
Khi hết nửa cuốn sổ, các ghi chép đột nhiên kết thúc. Duy chỉ có trang cuối cùng là giọng văn khác hẳn với kiểu văn hành chính lúc trước, cả một trang giấy kín đặc ghi lại những lời chan chứa tình cảm trong cõi lòng em. Những dòng ấy được viết vào buổi tối hôm chúng tôi làm lễ cưới ở nhà thờ Green Church.
“Con gái đã chết trở về thế chỗ người vợ.”
Câu này của chị Yoriko… đã cứu rỗi mình, đồng thời cũng mang đến cho mình một niềm vui sâu sắc. Những lời chị Yoriko nói sau lễ cưới ấy tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, chính vì để nghe những lời ấy của chị, bọn mình mới gặp gỡ vợ chồng mục sư Birdman.
Cái đêm hôm mình và Satoshi kết hôn được tròn một năm, mình đã mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.
Đến giờ, mình vẫn nhớ rõ như in.
Mình đi trong khu rừng rậm rạp, đang tìm kiếm đứa con đã mất của mình và anh.
Nhưng mà, nghĩ lại thì hồi ấy mình đã gặp rất nhiều giấc mơ giống như thế.
Không lâu sau, mình đi tới bên một con suối nhỏ nước trong vắt.
Ở đó có một ông già, mình nhích chân bước lại gần ông già ấy để nhìn kỹ hơn, không ngờ đó lại chính là ông nội đã qua đời bốn năm trước của mình.
“Ông đang đợi cháu, Yuko.” Ông nội nói, nở nụ cười thân thiết.
“Cháu đang tìm con cháu.”
Ông nội gật đầu, giơ ngón tay chỉ vào bụi cây xanh mướt mọc bên cạnh: “Cái cây này có thể thực hiện ước nguyện của cháu.”
“Cây? Cây thì làm sao được ạ?”
Ông nội khe khẽ lắc đầu, nói: “Đừng nôn nóng, sớm muộn cháu sẽ biết hàm ý trong đó. Giờ chỉ cần tin lời ông, làm theo lời ông nói là được.”
Sau đó, ông đặt tay lên vai mình, dẫn mình đến cạnh cái cây ấy. Mình nhận ra mùi thuốc lá mà hồi nhỏ vẫn hay ngửi thấy khi ông ôm mình, nhưng đã quên mất là thuốc lá hiệu gì rồi.
Ông nội hất cằm ra hiệu, thúc giục mình: “Hái một chiếc lá ngậm trong miệng, nuốt xuống, ước nguyện của cháu sẽ được thực hiện.”
“Con cháu có thể trở lại ạ?”
Ông nội nở nụ cười buồn: “Đừng nôn nóng mong có câu trả lời như thế. Trước khi điều ước được thực hiện, chắc chắn cần thời gian rất dài, chẳng những vậy, Yuko à, bản thân cháu sẽ vô cùng đau đớn đấy.”
Kế đó, ông nhìn vào mặt mình, nói như thể muốn xác nhận lại: “Cho dù là thế, cháu vẫn chịu được phải không?”
Mình lẳng lặng gật đầu, hái xuống chiếc lá nhỏ gần mình nhất, gấp lại rồi cho vào miệng. Mùi cỏ xanh xộc thẳng lên mũi, có điều, hình như không có vị gì, mình nhai vài ba cái rồi nuốt chiếc lá ấy.”
“Vậy là được rồi ạ?”
Ông nội nheo mắt lại thành một đường chỉ mảnh, nhìn mình mỉm cười, rồi đưa bàn tay xoa lên gương mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu.
“Tiếp sau đây, cháu chỉ cần đợi là được rồi, tuy không biết chắc là bao giờ, nhưng đứa bé chắc chắn sẽ trở lại.”
Sau đó, ông nội xoay người đi vào trong rừng, mới đi được chừng ba bước ông lại chậm rãi ngoảnh đầu, bảo mình một câu.
“Chuyện này không được kể với bất cứ ai nhé, khi cháu nói với người khác, ước nguyện sẽ chảy ra khỏi tay cháu như nước ấy. Nhớ kỹ chưa?”
Lúc này, mình tỉnh giấc.
Khi ấy mình không hề nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của giấc mơ này. Mình không kể với anh Satoshi về nó, chẳng phải vì giữ lời hứa với ông nội, chỉ là cảm thấy không đáng nhắc đến nó. Bắt đầu từ lúc ấy, thân thể mình bắt đầu thu nhỏ lại, nhưng mình chẳng bao giờ liên tưởng nguyên nhân của hiện tượng này với giấc mơ kia.
Cho đến khi nghe được câu chuyện của chị Yoriko ngày hôm nay.
Còn một chuyện nữa mình chưa nói với Satoshi.
Sau khi bị sẩy thai, mình từng đi bệnh viện phụ sản mấy lần. Dựa trên các kết quả xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán, do tử cung mình nhỏ và cứng nên cho dù có thai lần nữa, khả năng sẩy vẫn rất lớn.
Có lẽ, mình sẽ không thể sinh con được nữa…
Mình không thể nói sự thực này cho Satoshi vẫn luôn mong chờ có con được. Trước mặt anh ấy, mình chỉ biết tiếp tục giả bộ như cũng đang chờ đợi lần hoài thai tiếp theo.
Lúc này, mình đang suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ, nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói của chị Yoriko, nghiền ngẫm ý nghĩa của giấc mơ ấy, nghiền ngẫm ý nghĩa của việc thân thể mình thu nhỏ lại.
Mình nghĩ, có lẽ, mình đang có được cuộc đời mới.
Chị Yoriko nói: “Con gái đã chết trở lại thế chỗ của người vợ.”
Bởi vậy, trong bụng mình, đứa trẻ khi ấy chắc chắn đã biến thành một tế bào nhỏ xíu, đang lặng lẽ chờ đến ngày nó được tái sinh.
Chị Yoriko còn nói: “Người vợ biến thành con gái.”
Nếu mình cứ không ngừng nhỏ lại thế này, sợ rằng cuối cùng mình cũng sẽ trở thành một tế bào nhỉ. Khi hai tế bào này chập lại thành một, mình sẽ trở lại thế giới trước khi sinh ra.
Hai tế bào ở đó đợi ngày tái sinh, mơ về ngày được kết hợp với anh Satoshi.
Rốt cuộc bao giờ mới có thể trở lại thế gian này lần nữa nhỉ? Ở nơi ấy có lẽ chẳng có cả khái niệm về thời gian, vì vậy, có lẽ là mười năm sau, có lẽ còn phải lâu hơn nữa.
Nhưng mà, chắc chắn mình sẽ gặp lại anh Satoshi.
Mình lúc ấy và mình của hiện tại có lẽ sẽ hơi khác nhau.
Bởi lẽ, mình tái sinh chính là vì điều ấy.
Mình sau khi tái sinh, chắc chắn sẽ đứng trước mặt anh Satoshi như là một người phụ nữ có thể sinh con dễ dàng.
Anh Satoshi à…
Nhất định phải tìm được em đấy nhé.
Em nhất định sẽ quay về bên anh.
Chẳng những thế, trong bụng em, còn có đứa con mà chúng ta để mất hồi ấy.
Anh Satoshi, chúng mình hãy trở thành một gia đình đi…
Anh và em, và cả đứa con của chúng mình nữa.
Đây là ước nguyện của em.
68Yuko à,
Em còn nhớ không? Đề nghị của em trong nhà hàng trên cao nguyên ấy.
Lúc đó em muốn anh viết thư cho em. Vì vậy, lúc nào anh cũng viết thư cho Yuko đây.
Anh đã viết được rất nhiều thư rồi, tất cả đều cất trong hộp đựng giày màu be cùng với cuốn nhật ký của em ấy.
Đúng thế, trong khi anh chờ đợi em, ngày tháng đã thấm thoát trôi qua.
Anh vẫn ở trong căn hộ hồi ấy (đây là nơi em cần quay về, đồ đạc bài trí trong nhà gần như vẫn y nguyên như trước), vẫn đi làm ở văn phòng đại diện tư pháp ấy. Ba năm trước, Fujisawa Kumi đã kết hôn, nghỉ việc ở văn phòng rồi. Có điều, bây giờ mùa nào anh cũng vẫn nhận được thư của cô ấy, ví dụ như thư hỏi thăm vào mùa hè, hoặc thiệp Giáng sinh.
Trong thư, lúc nào cô ấy cũng hỏi: “Chị nhà không bị cảm chứ?”
Thật đúng là kiểu cô ấy.
Bố mẹ em vẫn khỏe.
Chỉ là…
John đã không còn nữa, nó sống hết tuổi thọ rồi.
Cậu chàng… à không… cô nàng chứ… cũng giống như mọi con chó khác, đã rất thỏa mãn với cuộc đời mà rời xa thế giới này.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng anh đến nhà bố mẹ em chơi, ba người trò chuyện về những kỷ niệm với em.
Họ kể cho anh nghe rất nhiều chuyện về em hồi nhỏ. Mái tóc em hồi đó quả nhiên là màu hổ phách.
Anh còn nghe, hồi nhỏ em chỉ uống mỗi sữa chua.
Anh không nói gì với bố mẹ em cả, vì em không muốn anh nói sự thật cho họ, nhưng anh cũng chẳng bịa ra được lời nói dối nào hợp lý (anh vốn không giỏi nói những chuyện mình không nghĩ trong lòng).
Nhưng anh cảm thấy bố mẹ em đã biết rõ chuyện xảy ra với em, vì những khi nhắc đến em, vẻ mặt họ bao giờ cũng rất buồn thương.
Vợ chồng mục sư Birdman đi Việt Nam rồi.
Mấy năm trước, dì của chị Yoriko đã về đó trước, giờ sức khỏe bà ấy không được tốt lắm, chị Yoriko sang Việt Nam để chăm sóc bà, mục sư Birdman cũng đi theo luôn.
Chuyện này làm anh thấy cô đơn lắm.
Bởi vì, những người có thể nói chuyện với anh về những ngày tháng sống cùng em đã không còn ở đây nữa.
Đúng rồi đó, anh là người có số cô độc mà.
À, Yuko. Anh nhớ em lắm, thật đấy.
Trong nhật ký em viết chúng ta chắc chắn có thể gặp lại nhau, vì vậy anh vẫn luôn chờ đợi.
Anh cảm giác em sẽ xuất hiện trong khu rừng ở công viên tự nhiên, thế nên anh thường hay ra đó.
Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt một cái đã mười năm.
Mùa thu năm nay, anh đã ba mươi tư tuổi rồi.
Yuko, rốt cuộc em đang ở đâu?
Cuối mùa hè, làn gió mát lạnh lướt qua mặt.
Cũng như những ngày cuối tuần khác, hôm ấy, tôi lại chạy bộ trên con đường nhỏ trong công viên tự nhiên.
Cơn gió thổi trên mặt thoang thoảng hương vị của mùa thu. Lá cây ẩm ướt tỏa ra hơi nước. Ánh nắng vàng ruộm chiếu xuống qua những kẽ lá, bầu không khí chẳng bao giờ thay đổi của khu rừng luôn khiến lòng người bình lặng.
Ở nơi sâu nhất trong rừng, qua những cành cây, tôi thấp thoáng thấy bóng dáng một phụ nữ. Có điều, ở nơi giữa ban ngày ban mặt cũng rất tối tăm này, rất hiếm khi có phụ nữ xuất hiện.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Tôi dừng bước, định thần quan sát, nhưng không sao thấy được bóng hình ấy đâu nữa.
Có lẽ là ảo ảnh tạo nên bởi đám lá cây ngả vàng.
Lần nào cũng thế, tôi đã quen rồi.
Khóe miệng tôi hiện ra một nụ cười tự giễu, tôi lại chạy tiếp.
Không lâu sau, tôi đến chỗ cái đình nhỏ.
Phải như lúc thường, tôi sẽ chạy thẳng qua, nhưng một thứ hiện lên trong khóe mắt đã khiến tôi dừng bước.
Thứ ấy được đặt ở trên chiếc bàn gỗ.
Tôi nín thở, nhẹ nhàng đưa tay cầm nó lên.
Leng keng, nó phát ra những âm thanh trong vắt.
Đó là một cái chai thủy tinh đựng đinh ốc.
HẾT