← Quay lại trang sách

Chương 10 58

Không lâu sau, lại đã đến mùa thu.

Những chuyện ngày xưa kể cho Yuko tăng dần theo số đêm. Số bình đinh ốc thu thập được cũng càng lúc càng nhiều. Chiếc bình thứ mười bảy được dán nhãn “bốn tuổi”.

Cuối tháng Chín.

Chúng tôi đến một khách sạn ở vùng cao nguyên. Đó là nơi Yuko hồi nhỏ từng tới cùng bố mẹ, để lại những ký ức rất sâu sắc. Tôi nghĩ, trong cuộc sống căn cơ này, thỉnh thoảng xa xỉ một lần cũng không có gì không ổn, vì vậy đề nghị đưa em đi du lịch. Bên cạnh khách sạn là trại chăn nuôi và công viên giải trí. Yuko bây giờ chỉ nhớ được lần đó em đến đây đã cùng mẹ ngồi trong đu quay hình cốc cà phê xoay tròn.

Mẹ ngồi đối diện với em mỉm cười, bên ngoài lan can, bố em muốn thu hình ảnh hai mẹ con vào ống kính đang nói gì đó… bóng bố em hết đi trước lại đi sau, lúc gần lúc xa, ông đang không ngừng ấn nút chụp, như thể muốn lưu giữ lại mãi mãi những khoảnh khắc hạnh phúc này.

“Về phòng nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài nhé.”

Do không quen đi tàu hỏa đường dài, Yuko có vẻ rất mệt. Tôi lo cho sức khỏe của em, nên mới đề nghị như vậy.

“Dạ, em biết rồi.”

Yuko nở một nụ cười không được tự nhiên lắm, ngước nhìn tôi, khe khẽ gật đầu. Làm xong thủ tục nhận phòng ở đại sảnh khách sạn, chúng tôi được dẫn đến một căn phòng có tầm nhìn rất đẹp ở tầng bảy.

“Người của khách sạn sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

“Gì cơ?”

“Về chúng mình ấy.”

Vừa vào phòng, Yuko liền hỏi tôi như thế.

Tôi vừa cất quần áo vào tủ, vừa nhoài người qua vai em nói:

“Chuyện này ấy à, nếu là người có trí tưởng tượng phong phú, có lẽ sẽ nghĩ, đây là một ông bố trẻ và con gái. Đến đây không phải vào cuối tuần thế này, vậy thì chắc chắn ông bố đang thất nghiệp rồi. Vả lại, không thấy người vợ đâu, nhân viên phục vụ trong khách sạn có thể sẽ suy đoán, xem ra vừa mất việc, anh đồng thời còn bị vợ bỏ rơi luôn. Để tìm lại những ký ức về thời kỳ còn hạnh phúc, anh ta bèn cùng con gái đến khách sạn mà họ đã từng trú chân này.”

Yuko ngồi trên giường, hai chân đạp loạn xạ, bật cười hinh hích:

“Hay thật đấy. Nhưng mà có một bí mật to lớn, thực ra chúng mình lại là một cặp vợ chồng.”

“Đúng thế, chúng mình là vợ chồng, mà còn tổ chức lễ cưới rồi nữa.”

“Còn có cả nhẫn cưới nữa.”

Yuko dùng ngón tay lắc chiếc nhẫn đeo trên cổ.

“Cởi giày ra nằm một lúc đi, nghỉ ngơi cho khỏe, hồi sức lại rồi chúng mình đi tản bộ, đến trại chăn nuôi kỷ niệm kia.”

“Kỷ niệm?”

“Đúng thế, bắt đầu từ giờ, chúng mình sẽ tạo ra kỷ niệm.”

59

Tôi ngồi bất động nhìn chằm chằm vào Yuko, ngắm em lúc đang ngủ. Làn da trắng muốt khiến người ta liên tưởng đến một món đồ sứ dễ vỡ. Dường như mơ thấy chuyện gì không lành, hai hàng lông mày của em khe khẽ nhíu lại, cổ họng thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ú ớ mơ hồ.

Em là vợ tôi, một nửa mà tôi không thể thay thế bằng bất cứ ai khác.

Tôi những mong có thể ngưng thời gian của em lại, vì em cứ mãi ở trạng thái của một cô bé con như thế này cũng chẳng sao. Cho dù không thể ôm ấp nhau, cho dù em quên hết những kỷ niệm của hai đứa. Chỉ cần em có thể ở bên cạnh tôi…

Nghĩ tới đây, nước mắt không kìm được mà tuôn trào, tôi hoảng hốt chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Khi tôi quay trở ra, Yuko đã tỉnh lại, nhổm dậy ngồi trên giường.

“Em hết mệt rồi hả?” Tôi hỏi.

Yuko vừa khe khẽ ngáp vừa gật đầu.

“Em muốn đi trại chăn nuôi.”

Bầu không khí mát mẻ lững lờ phiêu đãng trên cao nguyên mùa thu. Gió thổi lay đám cỏ trong trại chăn nuôi, đem theo cả mùi của mùa đông, hơi lành lạnh. Chúng tôi tay nắm tay đi trên đường dành cho người đi bộ xung quanh trại. Yuko vừa đá những hòn sỏi nhỏ trên mặt đường, vừa vui vẻ cười vang.

“Sao mà vui thế?” Tôi hỏi.

“Satoshi, đi cùng với anh em vui lắm. Tại sao thế nhỉ? Tóm lại là vui cực kỳ.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Còn anh thì sao?”

“Gì cơ?”

“Satoshi, anh có vui không?”

“Vui.”

“Tại sao?”

“Vì có thể ở cùng với Yuko, vả lại, chỉ cần Yuko thấy vui, anh cũng vui rồi.”

“Tại sao? Anh có phải là em đâu?”

“Chuyện này thì…”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nói:

“Vì chúng mình là vợ chồng, vợ chồng thì phải như thế.”

“Hừm…”

Em ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tôi.

“À…”

“Gì em?”

“Cảm giác vui vẻ này có thể trở thành kỷ niệm không anh?”

“Có chứ, những cảm xúc này chính là kỷ niệm quý giá nhất.” Tôi trả lời em.

Yuko khẽ gật đầu, lại đá bay một viên sỏi.

Đi bộ một lúc, chúng tôi gặp một đàn ngựa có vài con.

“Oa, ngựa, to quá.”

Yuko có phần hào hứng, lớn tiếng nói, em chạy đến bên cạnh hàng rào, vươn người sang chăm chú ngắm nhìn đàn ngựa.

“Bọn chúng là một gia đình phải không?” Em ngoảnh đầu hỏi tôi.

“Anh không rõ, nhưng có mấy con ngựa con đấy.”

“Chắc chắn là một gia đình rồi.”

“Thế à?”

“Chắc trăm phần trăm.” Yuko nghiêm túc nhìn lũ ngựa.

Một gia đình.

Đó là giấc mơ em khao khát, chờ đợi, nhưng lại không thể thành hiện thực.

Gió thổi tung mái tóc màu hổ phách của em. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Yuko.

“Được rồi, chúng mình đi thôi, gió chỗ này lạnh quá.”

Yuko nghe lời gật đầu, khoác tay vào tay tôi rồi bước đi.

“Em đã biết thế nào là đủ rồi…”

Yuko lí nhí nói, giọng em nhỏ đến nỗi cơ hồ có thể bị lầm là tiếng gió.

“Satoshi, vì em đã có anh…”

Tôi chẳng nói được lời nào, chỉ biết lẳng lặng gật đầu.

Chúng tôi quyết định ăn trưa ở nhà hàng trong trại chăn nuôi. Bên trong vắng lặng như tờ, ngoài hai chúng tôi ra chẳng thấy khách khứa nào khác. Tôi gọi món xúc xích với rau thơm, nhưng Yuko nói không muốn ăn gì cả, không muốn gọi món.

“Chẳng mấy khi đến được đây, ăn một chút đi em.”

“Vâng…”

Yuko như thể đang đắn đo suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào thực đơn một hồi, cuối cùng nói: “Thế, em ăn kem.”

Lúc tôi ăn xúc xích, Yuko xúc từng miếng kem nhỏ đưa vào miệng, như thể đang ăn món cuối cùng trên đời này vậy, đáng yêu vô cùng.

“Ngon quá.”

“Nguyên liệu khác hẳn mà, ở đây dùng sữa bò tươi thu hoạch từ trại chăn nuôi đó.”

“Lần đầu tiên em ăn kem ngon thế này đấy.”

“Vậy sao?”

“Dạ, cảm giác như niềm vui chất thành đống thoáng cái đã tràn vào cơ thể mình qua miệng ấy.”

Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Yuko ăn thứ gì ngon lành như thế.

“Anh thở phào nhẹ nhõm đấy.” Tôi nói.

“Gì cơ ạ?”

“À. Anh lúc nào cũng rất lo lắng, vì Yuko chẳng muốn ăn gì cả. Thấy em ăn ngon lành như vậy, rốt cuộc anh cũng yên tâm một chút rồi.”

“Thế thì, từ giờ em có cần cố gắng ăn uống không ạ?”

“Ừm, được thế thì tốt nhất đấy.”

“Nếu em cố gắng, anh sẽ thưởng cho em cái gì chứ?”

“Được chứ, em muốn gì nào?”

“Cái này á…” Yuko ngập ngừng, ngẩng đầu lên nói với tôi: “Muốn có thư.”

“Thư á?”

“Vâng ạ. Anh Satoshi, anh từng kể thế còn gì, trước khi mình kết hôn anh từng viết cho em một chồng thư dày, giờ em vẫn muốn nữa.”

“Nhưng mà, lúc nào chúng mình chẳng ở bên nhau? Muốn nói gì thì có thể nói ngay lập tức, chạm vào nhau là lòng đã hiểu lòng rồi mà.”

“Nhưng mà em vẫn muốn, không được ạ?”

“Không phải là không được, nhưng mà, viết gì bây giờ nhỉ?”

“Thì viết như viết thư cho người yêu ấy. Đi mà, viết thư cho em đi, em sẽ coi chúng như của báu đấy.”

Yuko ngồi ở phía bàn đối diện, bên mép dính đầy kem màu trắng, mỉm cười với tôi. Trông mặt em buồn cười quá khiến tôi bất giác bật cười thành tiếng.

“Anh biết rồi, thế, anh sẽ viết cho em những lá thư khiến em cảm động vô cùng, chan chứa tình cảm nóng bỏng đến mức tan chảy cả băng Nam Cực. Nhưng mà, em phải ăn ngoan vào đấy.”

“Vâng ạ, em biết rồi.”

Sau đó, tâm trạng Yuko hết sức vui vẻ, em chưa từng hào hứng như thế bao giờ. Nụ cười của em làm tôi thấy ấm cả cõi lòng, tiếng cười của em khiến tôi nhẹ nhõm và vui vẻ.

60

Khu vui chơi hầu như không có ai. Cảnh tượng thiếu vắng mùi của hiện thực ấy trông giống như cảnh vật trong giấc mơ đang đợi chờ đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ ghé thăm. Tôi và Yuko nắm tay nhau đi trong khu vui chơi vắng vẻ.

“Sao hả em? Nhớ ra chuyện gì à?” Tôi hỏi.

Yuko đột nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng nghiêng cái cổ.

“Không rõ lắm. Vòng đu quay hình cốc cà phê ở đâu nhỉ?”

“Ở đâu nhỉ? Đi tiếp tới đằng trước kia xem sao.”

Vòng quay ngựa gỗ không ai ngồi.

Xe điện hình gấu con vẫn dừng mãi ở chỗ đó.

Tàu lượn siêu tốc mãi không rời ga.

Những cảnh vật chúng tôi đi qua đều dừng lại giữa dòng thời gian, trông như đang đợi ai đó. Có lẽ là đang đợi Yuko trở lại ghé thăm sau hơn mười năm xa cách.

Không lâu sau, rốt cuộc hai đứa tôi cũng đến được chỗ ấy.

“Đây rồi…”

“Tìm thấy rồi, vòng đu quay hình cốc cà phê.”

Những cốc cà phê cũ kỹ lặng lẽ nằm đó, giống như những người đang ngồi xổm giữa chốn hoang vu. Chúng tôi đưa vé cho người quản lý mặt mũi lạnh lùng như vệ binh canh gác điện thần, ngồi vào bên trong một cốc cà phê màu nâu nhạt.

Thoáng sau, có tiếng chuông đính đính đong đong vang lên, chiếc cốc chầm chậm chuyển động. Mười hai cốc cà phê tự động xoay chuyển như những hành tinh, chạy theo hình cánh cung theo một trật tự nhất định. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngắm nhìn những cốc cà phê lướt qua trước mắt, chừng như đã trở thành cư dân trên một tinh cầu nhỏ bé.

“Con mắt thường luôn mù lòa trước điều cốt tử.”

Chiếc bàn nhỏ trước mặt tôi có ai đó viết lên một câu như thế.

“Satoshi?” Một lát sau, Yuko nói.

“Gì em?”

“Em nhớ ra rất nhiều chuyện.”

“Thế à?”

Tiếng nhạc nền lạc điệu vang lên chói tai, rất khó nghe rõ tiếng em nói.

“Nhớ ra em và mẹ từng ngồi ở đây, bố ở ngoài hàng rào vẫy tay với mẹ con em…”

“Cũng nhớ lại được cả cảm giác hạnh phúc khi ấy chứ?”

“Vâng.”

Yuko nắm chặt tay tôi. Những ngón tay em run lên khe khẽ, như thể hiện tâm trạng kích động.

“Satoshi.”

“Ừ em.”

“Em đã từng rất rất hạnh phúc, thật đấy.”

Mắt Yuko đung đưa theo những giọt lệ trào ra.

“Nhớ lại nhiều chuyện lắm, bao nhiêu chuyện mà trước nay em vẫn quên… nhớ bố mẹ em, nhớ nụ hôn đầu tiên với anh, nhớ lần đầu tiên chúng mình ôm nhau…”

Tận đáy lòng tôi lóe lên một tia sáng trắng.

“Tại sao… tại sao lại quên những chuyện quan trọng như thế chứ?”

Tôi không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn vào cô bé gầy guộc trước mắt mình. Trên gương mặt non nớt ấy, thấp thoáng hiện lên nụ cười tôi thường thấy trước kia.

“Anh Satoshi này?”

“Gì em?”

“Bố mẹ, và cả anh nữa, đã mang đến cho em vô số niềm vui.”

“Ừ.”

“Nếu vẫn còn đòi hỏi, liệu có phải sẽ bị ai đó trách móc hay không?”

“Không… anh nghĩ là không đâu.”

Ánh sáng phát ra từ nơi sâu thẳm đáy lòng, biến thành dòng nước ấm áp chảy tràn khắp thân thể tôi.

“Nếu như có thể…” Đôi mắt ươn ướt của Yuko nhìn chằm chằm gương mặt tôi, “em muốn một lần trở lại cơ thể người trưởng thành, được anh ôm chặt vào lòng…”

“Chắc chắn sẽ làm được mà.” Tôi nói, nhưng âm thanh nghe chừng quá đỗi yếu ớt và mong manh.

“Giá như… một ngày nào đó… được trở lại cơ thể ban đầu.”

Tôi gắng gượng rặn ra tiếng từ cổ họng: “Chúng mình hôn nhau nhé, sau đó, sẽ ôm nhau mãi mãi.”

“Cho đến khi hai người hòa làm một?”

“Đúng thế, cho đến khi anh có thể dùng đôi mắt em nhìn sự vật, em có thể nghe âm thanh bằng đôi tai anh.”

“Em vui quá…”

Sau đó, Yuko đột nhiên không nói gì nữa.

Cánh cửa thời gian vừa hé mở đã bị đóng lại, ánh sáng trí tuệ trưởng thành dần dần tan biến trong đôi mắt em. Yuko ngây ngô ngắm nhìn cảnh sắc lướt qua trước mắt. Chốc lát sau, tiếng chuông vang lên lần nữa, cốc cà phê ngừng xoay chuyển. Đầu óc hơi váng vất, tôi dẫn theo Yuko rời khỏi nơi đó.

61

Trở về khách sạn, Yuko vào phòng nằm lên giường luôn. Có lẽ tại đã thấm mệt nên em ngủ rất nhanh, rất sâu.

Hoàng hôn mùa thu nhuộm căn phòng thành một màu đỏ sậm. Tôi vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Yuko, vừa hồi tưởng lại những tháng ngày trước kia.

Mấy năm trước, cũng trong lớp học bị nhuộm thành màu đỏ sậm thế này, sau giờ tan học, tôi và Yuko từng nói chuyện với nhau. Khi đó hai đứa hẹn hò chưa được bao lâu.

Vì ngượng ngùng không dám trực tiếp bộc bạch tâm tư của mình với đối phương, chúng tôi chỉ biết trao đổi thông qua một thứ lý luận tình yêu trừu tượng.

“Mình ấy à, chỉ cần yêu được một người là đủ rồi. Đời người giống như một giấc mộng thoảng qua mà thôi. Chẳng hạn như lũ chuồn chuồn ấy, cuộc đời của chúng chỉ kéo dài một mùa hè, trong những tháng ngày ngắn ngủi ấy, không thể có nhiều cuộc yêu đương được. Này, cậu thấy đúng không?”

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ nét mặt nghiêm túc của Yuko lúc ấy. Tôi nghe em nói thế, bất giác tai nóng bừng lên, cảm giác dường như Yuko đang tỏ tình với mình: Cả đời này em chỉ yêu một mình anh thôi.

Tôi cũng trả lời dứt khoát, như thể đang đọc lời tuyên ngôn:

“Mình cũng chỉ cần một người, chỉ yêu một người là đủ rồi.”

“Giống như chuồn chuồn ấy à?”

“Đúng thế, nhưng mà mình nghĩ, thời gian sống bên nhau nếu có thể dài hơn một chút…” Tôi đáp.

Sau đó, chúng tôi đều nở nụ cười vô âu vô lo.

Có lẽ do tác dụng tâm lý, tôi đột nhiên cảm thấy hơi thở Yuko trở nên gấp gáp. Tim tôi nhói lên như bị kim chích, hoảng hốt đặt tay lên trán em… rất nóng, sốt cao khá nghiêm trọng.

Tôi gọi điện cho quầy phục vụ, nhờ họ mang cặp nhiệt độ lên phòng.

Chỉ lát sau, liền nghe có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra, bên ngoài có một nữ phục vụ trẻ đang đứng.

“Tôi mang cặp nhiệt độ lên cho anh ạ.” Cô nói, đưa chiếc cặp nhiệt độ cho tôi.

“Cảm ơn, vợ tôi hình như sốt rất cao.”

“Vợ anh?”

“Không, là con gái tôi, con gái tôi bị sốt.”

“Có cần gọi bác sĩ đến khám không ạ?”

“Để xem sốt như thế nào đã.”

Vì vậy, cô ở lại phòng đợi tôi đo nhiệt độ cho Yuko.

“Ba mươi chín độ bảy…”

“Sốt cao quá rồi.” Nét mặt cô lập tức trở nên rất nghiêm túc, “tôi đi liên lạc với bác sĩ ngay đây.”

“Xin lỗi, làm phiền cô quá.”

Nửa tiếng sau, bác sĩ của phòng khám tư ký hợp đồng với khách sạn đã tới, anh ta tiêm cho Yuko một mũi, kê đơn, bên trên viết tên mấy loại thuốc khác nhau. Trong lúc ấy, Yuko thẫn thờ nhìn chúng tôi với ánh mắt hững hờ vô định, tựa như đang nửa tỉnh nửa mơ.

“Tôi sẽ đi mua thuốc.” Cô phục vụ cầm đơn thuốc đi ra ngoài.

“Phiền cô quá.”

Khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, Yuko mới khẽ lẩm bẩm:

“Khó khăn lắm mới đi du lịch được, em lại thành ra thế này.”

“Không sao đâu.”

Tôi dùng ngón tay quệt mồ hôi trên trán em.

“Có khó chịu không?”

Yuko chậm rãi lắc đầu, trông em có vẻ rất mệt mỏi.

“Chắc là mũi tiêm có tác dụng rồi, không khó chịu gì cả.”

“Có muốn ăn gì không?”

“Không ạ, em chẳng muốn ăn gì nữa rồi.”

“Vậy ư?”

“Anh Satoshi này…”

“Gì em?”

“Mình về nhà đi.”

Không hiểu vì duyên cớ gì, câu nói này của em khiến lòng tôi đau đớn như dao cắt.

“Về nhà?”

“Vâng, về nhà chúng mình, em muốn về nhà.” Yuko nói.

“Nhưng mà…” Tôi nắm bàn tay nóng bừng của Yuko, “nếu về trong tình trạng sốt cao thế này, sẽ là gánh nặng quá lớn đối với sức khỏe của em.”

“Em không muốn ở đây nữa, muốn về nhà. Satoshi, em xin anh đấy.” Yuko năn nỉ.

“Ngủ một lát trước đã. Nếu tỉnh lại mà hạ sốt, anh sẽ suy nghĩ.”

“Vâng ạ.”

Sau đó, Yuko lập tức ngủ thiếp đi.

Thế giới trong mộng mới thực sự thuộc về Yuko, trạng thái tỉnh táo có lẽ là một phòng tiếp khách, chỉ vì gặp gỡ tôi mà Yuko mới đến đó. Ý nghĩ này thoáng lóe lên trong tâm trí tôi. Cứ thế này, Yuko đang bước từng bước rời khỏi thế giới này, mỗi lúc một xa dần.

Sau khi Yuko ngủ chừng mười lăm phút, cô phục vụ quay lại.

“Tôi mua thuốc về rồi đây ạ.”

“Cảm ơn cô.”

“Con gái anh thế nào rồi ạ?”

“À, chắc là mũi tiêm có tác dụng, dễ chịu hơn rồi, thoáng cái là ngủ luôn.”

Cô gật đầu, chăm chú nhìn gương mặt Yuko.

“Con gái anh xinh quá. Tôi chưa gặp cô bé thế này bao giờ, cảm giác như một nàng tiên rừng nhỏ bé đi qua cánh cổng thần bí nào đó đến nơi đây vậy.”

“Yuko xinh đẹp là có nguyên nhân đấy.”

“Nguyên nhân?”

Tôi không trả lời câu hỏi của cô, mà nói sang chủ đề khác.

“Có thể phiền cô gọi giúp một chiếc taxi không?”

“Tất nhiên là được ạ, nhưng anh muốn đi đâu?”

“Ra ga. Chỉ cần con gái tôi hạ sốt là chúng tôi sẽ về nhà.”

Hình như cô đang ngẫm nghĩ gì đó, yên lặng giây lát. Không biết có phải là thói quen hay không, cô cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào Yuko không chớp mắt.

“Một tiếng nữa là hết giờ làm, tôi sẽ lái xe đi Tokyo. Ngày mai là lễ cưới của một người bạn, tôi đã hẹn trước tối nay sẽ ngủ ở nhà người quen rồi. Nếu bố con anh muốn, tôi có thể tiện thể lái xe đưa hai người về nhà.”

“Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền cô…”

“Đằng nào tôi cũng đi qua gần thị trấn nhà anh mà.”

“Nhưng phải ra khỏi đường cao tốc trước.”

“Không sao đâu, dù sao tôi cũng không vội. Vả lại, ngồi tàu hỏa không tốt cho sức khỏe con gái anh đâu.”

Tôi nhìn gương mặt Yuko… có lẽ cô phục vụ nói đúng.

“Vậy, xin nhờ cô. Có điều, xin cô để tôi trả tiền phí đường cao tốc. Kể cả là vậy thì cũng rẻ hơn vé tàu của hai chúng tôi nhiều lắm rồi.”

“Oa, vậy thì tốt quá, cảm ơn anh, tôi cũng không khách sáo đâu.”

Cô đan hai tay trước ngực, mỉm cười với tôi. Là một nhân viên phục vụ, có lẽ cô có thể đoán biết được tâm tư của tôi, nên mới chấp nhận đề nghị này. Như vậy, tôi cũng có thể an lòng mà đi nhờ xe cô được rồi.

“À, quên mất chưa nói, tôi là Nishida Akane.”

“Tôi…”

“Tôi biết rồi, anh là anh Inoue phải không ạ? Anh Inoue Satoshi và bé Yuko, vậy lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”

Sau đó, cô rón rén chân đi ra khỏi phòng.

62

Một tiếng sau, chúng tôi làm xong thủ tục trả phòng, ngồi lên xe của Nishida Akane lên đường về nhà.

Nhiệt độ Yuko đã giảm xuống còn ba bảy độ tám, có lẽ do tiêm thuốc, cũng có thể là do thuốc uống trước lúc xuất phát đã có hiệu quả, từ lúc lên xe em đã ngủ thiêm thiếp. Thỉnh thoảng xe chạy qua chỗ tiếp nối trên mặt đường, em mới mở mắt vì thân xe bị rung lên.

“Vẫn chưa về nhà ạ?” Yuko hỏi.

“Một chút nữa thôi.”

Nghe tôi nói thế, em lại dựa đầu vào vai tôi ngủ tiếp.

“Tôi nghĩ trước mười hai giờ đêm là có thể đến nơi, còn chừng một trăm năm mươi cây số nữa.” Nishida Akane nói.

Ánh đèn màu cam nhạt chiếu xuống mặt đường, con đường cong cong biến mất trong màn đêm.

“Phong cảnh này khiến người ta cảm thấy hơi cô đơn.”

Nghe tôi nói thế, cô nhìn thẳng về phía trước, gật gật đầu.

“Thôn quê mà. Anh đi cùng tôi, thực tế là đã giúp tôi một việc lớn đấy, một mình đi có lẽ sẽ thấy sợ.”

“Có lẽ thế.”

Một chiếc xe tải đường dài phát ra âm thanh nặng nề, chạy qua làn vượt xe. Ngọn đèn đuôi xe dần dần xa khuất, không lâu sau thì hòa vào bóng đêm.

“Khi nãy anh có nói đến bí mật của Yuko, nguyên nhân cô bé xinh đẹp như vậy là gì thế ạ?” Cô cất tiếng hỏi lần nữa.

Câu hỏi này, giống như một sự dẫn dụ ngọt ngào, làm tâm trí tôi rung động. Tôi nghĩ có thể vì tôi mệt rồi, hy vọng có người lắng nghe những ngày tháng bất hạnh tôi và Yuko đã trải qua. Tôi cũng mong thông qua lời kể, sẽ có thêm một người có thể giữ gìn bí mật này.

Mặc dù thế, trước khi bắt đầu kể, tôi vẫn do dự một lúc lâu. Nishida vẫn kiên nhẫn lặng lẽ chờ đợi.

“Ví dụ nhé, có câu chuyện như thế này…” Tôi bắt đầu kể.

“Vâng.” Cô gật đầu.

“Có một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc. Hai người cũng không ham cầu gì nhiều, tự thỏa mãn với hạnh phúc đơn sơ.”

“Hai người trong câu chuyện ấy ạ?”

“Đúng thế, hai người trong câu chuyện.” Tôi đáp, lại nói tiếp, “Ngày lại qua ngày, họ cứ sống một cách bình thường như thế, lặp đi lặp lại, nhưng rồi, một hôm, thân thể người vợ bắt đầu thu nhỏ lại.”

“Thu nhỏ?”

“Đúng vậy, không rõ tại sao, thân thể cô bắt đầu đi ngược quỹ đạo thời gian.”

Nishida nắm vô lăng, vẫn yên lặng chăm chú nghe.

“Ban đầu họ tưởng là một loại bệnh, còn đi bệnh viện khám, nhưng không giải quyết được vấn đề gì. Trong khi đó, người vợ cứ dần dần nhỏ lại, từ hai mươi ba tuổi cô biến thành mười tám tuổi, mười lăm tuổi, cuối cùng biến thành một cô bé con chưa trưởng thành.”

“Thật là một câu chuyện khó tin.”

“Vâng, thật là rất khó tin.”

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp:

“Người vợ ấy đẹp vô cùng. Bởi lẽ, cô sống ở một nơi nằm ngoài thế giới hiện thực này. Ngoài ra, tính cách kép cũng khiến cô có sức hấp dẫn lạ thường. Trong thân thể một cô bé có nội tâm của một phụ nữ trưởng thành. Có điều, thế giới nội tâm của cô chẳng bao lâu sau cũng dần dần trùng khớp với vẻ bề ngoài.”

“Đây chính là nguyên nhân cô ấy xinh đẹp?”

“Không thể tin nổi phải không?”

“Vâng. Có điều, đây có phải là một câu chuyện không?”

“Đúng vậy, là một câu chuyện.”

“Nếu thế thì…” hình như cô đang ngẫm nghĩ gì đó, một thoáng sau, cô mới nói, “bài học trong câu chuyện này là gì?”

“Bài học?”

“Vâng, những chuyện ngụ ngôn thế này không phải là đều có bài học sao, chẳng hạn như lòng tham sẽ hủy hoại bản thân, người chính trực sẽ được đền đáp… vân vân…?”

“À, đúng là thế thật.”

Tôi ngẫm nghĩ giây lát.

“Đúng rồi, chẳng có bài học gì cả, có chăng chỉ là sự thương cảm và tình yêu thôi.”

“Sự thương cảm?”

“Đúng thế, cái kết của câu chuyện khiến người ta dự cảm được sự phân ly vĩnh viễn, vì không thể nào gặp được người vợ trước khi cô ấy đến thế gian này.”

“À, đúng vậy, sớm muộn…”

“Vì vậy, ta phải ý thức được sự hữu hạn của thời gian, nói thế, nhưng cũng chẳng làm nổi chuyện gì đặc biệt cả.”

“Nhưng mà, trong đó còn có tình yêu sâu đậm…”

“Đúng. Chúng tôi… à không, không chỉ hai người đó, tất cả mọi người đều sống trong một thời gian hữu hạn, đem tình yêu cất ở một nơi nào đó, chỉ đến những ngày tháng đặc biệt mới lấy nó ra, bày tỏ với đối phương…”

“Không hối tiếc tình yêu cho đi ư?”

“Chính là thế đấy. Đây không phải bài học, mà là tâm trạng của tôi lúc này.”

Chúng tôi lại chìm vào im lặng. Trong xe tràn đầy tiếng ì ì của động cơ và tiếng rung động từ mặt đường truyền tới.

“Tôi tin, tin câu chuyện đó là thật.” Nishida đột nhiên mở miệng, “vì anh từng nói ‘vợ tôi bị sốt’, thế nên, cô bé kia chắc chắn là vợ của anh.”

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau qua tấm gương chiếu hậu trong xe, cô đang mỉm cười.

“Cám ơn cô, tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, trước nay toàn một mình nghĩ ngợi lung tung.”

“Vâng.”

“Tại sao con người lại có được một thước đo cao vọt hẳn lên so với chiều cao của mình thế nhỉ?”

“Thước đo?”

“Tư duy của con người có thể rong ruổi trong quá khứ hoặc tương lai tính bằng nghìn năm, chục nghìn năm, trong khi thời gian sinh tồn của con người lại vô cùng ngắn ngủi.”

“Đúng vậy.”

“Con người sẽ không ngừng không nghỉ muốn có được thứ gì đó, cố gắng có nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Thế nhưng, đây lại là sai lầm.”

“Có phải vậy không?”

“Chúng ta nên sống như lũ chó ấy.”

“Chó?”

“Đúng thế, giống như lũ chó.” Tôi trả lời.

Đúng như lời cô nói, chúng tôi đã về đến nhà lúc gần mười hai giờ đêm. Tôi bế Yuko đang say ngủ xuống xe.

“Cảm ơn cô nhiều lắm, có muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới lên đường không?”

Nishida vẫn cầm vô lăng, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Không cần đâu ạ, nếu nghỉ ở đây thì sẽ lười chẳng muốn đi tiếp nữa.”

“Vậy à? Thế cô đi đường cẩn thận nhé.”

Nishida Akane nổ máy xe, về số, nhưng không lái xe đi luôn, mà nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm qua cửa kính phía trước xe.

“Tôi… người yêu của tôi...”

“Hả?”

“Chú rể trong lễ cưới ngày mai, là bạn trai cũ của tôi.”

Trong chốc lát, tôi không tìm được lời nào thích hợp, chỉ biết im lặng đợi cô nói tiếp. Cô thở dài, đoạn nói: “Tất nhiên, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, tôi bắt đầu hoài nghi chuyện yêu một người nào đó rồi. Tôi đi tham dự lễ cưới ngày mai, vốn là muốn bới lỗi của cô dâu. Nhưng mà…”

“Nhưng mà…”

“Bây giờ tôi cảm thấy, yêu một người vẫn là một việc rất tuyệt vời.”

“Cô nghĩ vậy sao?”

“Đúng thế. Sau khi gặp được hai người, tôi nhận ra tình yêu chân chính thực sự có tồn tại, mặc dù tình cảnh của hai người hết sức hiếm hoi… có phải tôi nói chuyện lạ lắm không.”

“Không, tôi hiểu được.”

“Vì vậy, mong hai người được hạnh phúc.”

“Chúng tôi đã vô cùng hạnh phúc rồi.”

“Đúng thế, có một số cặp vợ chồng, dù sống với nhau năm chục năm cũng chẳng biết thế nào là yêu. Chuyện này chẳng can hệ gì với thời gian cả, phải vậy không?”

“Tôi cũng cố gắng nghĩ thế, mặc dù rất khó. Tôi cảm thấy, nếu người ta muốn có được quá nhiều thứ, ắt sẽ mất đi sự thành thực.”

Cuối cùng cô nói “Chúc hai người sống hạnh phúc” rồi rời đi trước mắt chúng tôi.

Tôi vừa đưa mắt nhìn theo chiếc xe chạy đi, vừa thầm nghĩ:

Thời gian là do nội tâm con người ta quyết định. Nếu thế, cho dù một giây, cũng có thể coi như vĩnh hằng.

Mình có thể yêu Yuko đến vĩnh hằng.

Nếu không nghĩ như thế, tôi sẽ chẳng thể nào chịu đựng được hiện thực tàn khốc này.