Chương 13
"Kathryn, không. Cô không thể vừa làm bên Dân sự, vừa làm bên Hình sự. Như thế là không hợp lệ. Chúng ta đã nói về điều này rồi."
Charles Overby dường như chỉ bực mình. Cô đang ở trong văn phòng của ông ta, lúc gần năm giờ chiều. Cô khá ngạc nhiên khi ông ta vẫn còn ở đó: vẫn cả một tiếng đồng hồ nữa mới hết giờ chơi tennis.
Cô biết rằng ông ta nói đúng, nhưng sự bãi bỏ nhanh chóng này - Như thế là không hợp lệ - thật khó chịu. Cô hỏi, "Còn ai sẽ xử lý vụ này nữa? Chúng ta đang thiếu hụt nhân lực." Giống như những cơ quan khác ở California, Cục Điều tra bị cắt giảm ngân sách, họ có biệt danh trong số những nhân viên nhà nước là "Bare State" 1, với lá cờ có hình một con gấu đang chơi đùa ở trên.
"TJ. Rey. Tôi sẽ phân cho một trong hai người họ."
Hai người họ đều là những đặc vụ có năng lực, chỉ là vẫn còn non. Họ hay bất kỳ ai trong Cục đều không có kỹ năng mà Kathryn có trong việc thẩm vấn. Và cô cảm thấy vụ này tạo vô số cơ hội cho mọi người vào các phòng phỏng vấn. Có gần một trăm nạn nhân, bất kỳ ai trong số họ đều có thể có manh mối. Bất kỳ ai đồng thời cũng có thể là thủ phạm. Dừng xe cạnh cửa quán bar tối qua, nơi mà hắn có thể tẩu thoát an toàn nếu tình thế trở nên quá nguy hiểm - có lẽ là để thỏa mãn sự trả thù cho một mâu thuẫn có thật hay ảo tưởng nào đó.
Hay chỉ bởi vì hắn muốn chứng kiến mọi người chết.
"Cô thậm chí còn không nên ở trong văn phòng này nữa. Cô nên về nhà trồng hoa hoét hay làm bánh hay gì đó... Được rồi, tôi chỉ nói thế thôi."
1 Bear State: Bang Gấu. Nhưng ở đây tác giả chơi chữ. Bare - đọc gần giống Bear. Bare: trống trơn, không còn gì. Nhằm nói đến sự cắt giảm ngân sách.
Kathryn nhăn mặt. Cô nói, "Người này thì sao? Michael O'Neil."
Chánh văn phòng thanh tra của Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey.
"Anh ta thì sao?"
"Để anh ấy lo vụ này."
"Tôi không biết."
"Charles. Đây không phải là vấn đề của Đội phòng cháy. Cháy ở trong thùng phi chỉ là thứ yếu thôi. Tức là Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey điều tra vụ này cũng hợp lý."
Ánh mắt Charles lờ đi. "Cô chỉ được tóm tắt cho Michael thôi, chấm hết."
"Được rồi, tôi sẽ chỉ tham vấn thôi."
Tham vấn khác với tóm tắt. Ông Charles không phản đối, nhưng cô cảm thấy ông ta không chú ý lắm tới từ mà cô đã dùng.
"Chẳng có gì khác cả Kathryn ạ. Không vũ khí. Cô vẫn ở Phòng Dân sự."
"Được thôi," Kathryn nói với khuôn mặt rạng ngời. Cô đang thắng thế.
"Cô nghĩ rằng cậu ta sẽ chấp nhận sao?" Charles nói.
"Chúng ta chờ xem. Tôi nghĩ là có."
Cô biết chắc vì cô đã nhắn tin cho anh trước. Và anh đã đồng ý.
Nhưng giờ ông Charles lại thấy bối rối. "Tất nhiên, nếu vụ này trở thành một vụ thuộc cấp quận...."
Nghĩa là ông ta sẽ lỡ mất công lao - và những buổi họp báo - những điều sẽ kéo theo nếu vụ này thành công.
"Nói với cô điều này. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc tóm tắt."
Tham vấn.
"Nhưng chúng ta vẫn có thể điều khiển được."
Cô chẳng thể hiểu được sự diễn đạt đó. "Ý ông là như nào cơ Charles?."
"Hãy để cho vài người của cục mà chúng ta đang có tham gia cùng, trong đội đặc nhiệm. Jimmy Gomez và Steve Foster."
"Gì cơ? Charles, không. Họ đang xử lý vụ Serrano và Guzman. Tôi cần họ tập trung vào vụ đó."
"Không, không, việc này sẽ ổn thôi. Chỉ cần gợi ý cho họ hướng giải quyết."
"Với Steve sao? Gợi ý cho Steve Foster á? Ông ta chẳng thể động não được gì. Ông ta sẽ ngắm thẳng đầu chúng mà bắn."
Charles đang nhìn ra chỗ khác. Có lẽ vì bị cô lườm. "Càng nghĩ về vấn đề đó, tôi càng thấy có lý khi để họ lo vụ này. Tốt về mọi mặt. Chúng ta có... những sự cân nhắc. Tuỳ theo hoàn cảnh."
"Charles, làm ơn, đừng."
"Chỉ là đến nói với họ, thế thôi. Xem Steve nghĩ gì. Cả Jimmy nữa. Cậu ta là người của chúng ta."
Dù kết quả thế nào đi nữa, ông ta vẫn quyết định văn phòng của mình không thể nhường chỗ cho bên Cảnh sát trưởng một cách hoàn toàn như thế được.
Để tránh ánh mắt của Kathryn, ông ta đứng lên, mặc chiếc áo khoác ngoài chiếc sơ mi trắng và sải bước ra khỏi văn phòng. "Tôi nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời. Đi thôi nào Kathryn. Đi nói chuyện với những người bạn của chúng ta đi."