← Quay lại trang sách

Chương 14

Đội đặc nhiệm Kết nối Guzman đã phát huy hết sức mạnh.

Ngoài tay Steve Foster luôn làm phách và Carol Allerton trung thành, còn có hai người khác nữa xuất hiện trong phòng họp dành riêng cho vụ này.

"Kathryn, Charles." Đây là từ Steve Lu, Trưởng phòng thanh tra ở Sở Cảnh sát Salinas, còn được biết tới với cái tên là Steve số Hai, vì còn có một người nữa, Steve Foster, cũng cùng một đội. Steve Lu, một người vô cùng gầy - theo quan điểm của Kathryn - là một chuyên gia về băng đảng. Em trai của anh ta từng tham gia vào một băng và bị bắt giữ vì một vài tội danh nhỏ - nhưng giờ thì cậu ta đã thoát khỏi đó và hoàn lương. Steve Lu là con người cố chấp, nghiêm túc và dứt khoát, có thể anh ta đang cố gắng hơn để bù đắp cho sự lầm lỡ của người em. Anh ta không mấy hài hước, Kathryn biết được qua vài lần làm việc cùng, nhưng anh ta không như Steve Foster, hoàn toàn trái ngược.

Thành viên thứ tư của đội là Jimmy Gomez, đặc vụ trẻ tuổi của CBI, người đã được đề cập trước đó. Anh ta có nước da tối màu, và tự hào vì bộ ria mép màu nâu giống như của Steve Foster nhưng trông sáng sủa và trau chuốt. Anh ta đá bóng để giữ dáng mỗi khi không làm việc hay ở cùng gia đình mình. Anh ta được phân công tới bộ phận này của CBI và văn phòng của anh ta cách của Kathryn hai cánh cửa. Hai người họ vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè. (Chỉ cách đây hai tuần Kathryn và lũ trẻ nhà cô cùng Jimmy, vợ và ba đứa con nhỏ của anh, đi xem phim ở rạp Del Monte Cineplex, sau đó tới Lala để thưởng thức món tráng miệng và cà phê rồi thảo luận về sự tài hoa của Pixar và nhân vật hoạt hình nào mà họ muốn trở thành. Kathryn đã chọn hình ảnh cô công chúa trong bộ phim Brave, đa phần là bởi vì cô ghen tị với mái tóc của nhân vật.) Hai anh chàng Steve ngồi cùng một bàn, Jimmy Gomez ở bàn khác. Carol Allerton, ở trong góc, vẫy tay chào những người mới tới và quay trở lại cuộc nói chuyện nghiêm túc qua điện thoại.

Charles thông báo, "Có việc cần hỗ trợ, làm ơn giúp được không?."

Kathryn cảm thấy quai hàm mình siết chặt lại hơn, và cô biết chính xác những gì mình đang bộc lộ ra thông qua cử chỉ. Cô phân vân không biết liệu có ai khác trong phòng nhận ra không. Sự bất mãn của cô chắc quá rõ ràng.

"Mọi người hẳn đã nghe về vụ ở quán bar ven đường, Solitude Creek," Charles nói, "Tôi biết là cậu đã nghe qua rồi, Jimmy."

"Vụ hỏa hoạn đó?" Steve Foster hỏi. Ông ta dường như lúc nào cũng không tập trung.

"Không, còn tệ hơn thế nữa." Charles liếc nhìn Kathryn.

Cô lên tiếng, "Chính quán bar này thì không bị cháy. Thủ phạm đã châm lửa bên ngoài gần hệ thống HVAC để khói có thể chui vào bên trong quán. Hắn đã chặn tất cả các cửa thoát hiểm. Ba người chết, hàng chục người bị thương. Một sự hỗn loạn. Nó khá là tệ."

"Có chủ tâm? Mọi người giẫm đạp lên nhau tới chết," Carol nói khẽ. "Thật khủng khiếp."

"Chúa ơi," Steve Lu lầm bầm. "Vậy đó là hành động cố ý giết người rồi."

Hành động cố ý giết người bao gồm mọi thứ, từ cố ý tự sát, tới ngộ sát có sự tham gia của xe cộ, và ám sát có dự tính từ trước. Vụ quán Solitude Creek có khả năng rơi vào hạng mục cuối cùng đó.

Steve Foster đón nhận tin này không mấy xúc động. "Không thể là vì tiền bảo hiểm. Nếu không thì chủ quán hẳn đã thiêu rụi nơi đó rồi. Sẽ không muốn có bất kỳ cái chết nào. Hay là những nhân viên bất mãn, hoặc những vị khách khó tính say khướt bị đá ra ngoài?."

"Những thẩm tra ban đầu không chỉ ra được nghi phạm rõ ràng nào, nhưng vẫn có khả năng," Kathryn nói. "Chúng ta sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm."

Rồi Charles lên tiếng, "Giờ thì, Kathryn có một đầu mối."

"Tôi đã thám thính khu vực này. Tôi gặp một người phụ nữ sống cách phía cuối bãi đỗ xe của quán khoảng hai trăm mét. Chị ta nói rằng không nhìn thấy gì bất thường quanh đó lúc vụ việc xảy ra, chị ta không ở gần quán bar, nhưng tôi biết là chị ta đang nói dối."

Steve tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kathryn, ánh mắt ông ta bình thường nhưng vẫn cố toát ra sự chỉ trích vì thiếu sót của cô khi tìm manh mối trong lần thẩm vấn trước đó.

"Như nào?" Steve Lu hỏi.

"Tôi có cảm giác chị ta có mối liên hệ gì đó với quán bar. Chị ta sống dựa vào phúc lợi xã hội và nghèo khổ, nhưng yêu âm nhạc. Tôi nghi ngờ chị ta đi lang thang tới chỗ quán bar và thưởng thức buổi biểu diễn từ bên ngoài. Tôi hỏi liệu chị ta có ở đó tối qua không. Chị ta nói không. Nhưng đó rõ ràng là nói dối."

Steve nhìn vào bảng ghi chép của mình.

Kathryn tiếp tục, "Nói chung, rất khó để kết luận liệu có phải ai đó đang bị lừa phỉnh mà không dựa trên phân tích những giới hạn hành vi."

"Charles đã nói với chúng tôi," Carol nói.

"Nhưng có một vài thứ tự nó báo hiệu sự lừa dối. Thứ nhất là ta bắt đầu nói chậm hơn, bởi vì trong đầu ta đang cố gắng bịa ra lời nói dối và phải chắc rằng nó khớp với những gì vừa nói trước đó. Thứ hai là có một sự tăng nhẹ trong âm giọng - sự lừa dối gây ra cảm giác căng thẳng và sự căng thẳng ấy siết chặt các cơ, bao gồm cả dây thanh âm. Cả hai yếu tố bộc lộ sự lừa dối khi chị ta nói chuyện với tôi. Tôi đã vạch trần sự thật. Chị ta suy sụp và thú nhận rằng mình nói dối, rằng mình đã ở bên ngoài quán bar, từ khoảng bảy rưỡi tối cho tới lúc sự việc xảy ra."

"Chị ta đã nhìn thấy những gì?" Steve Lu hỏi.

"Một người đàn ông da trắng, cao khoảng hơn một mét tám, mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen có logo, giống như là công nhân xây dựng hay gì đó, đội mũ đen, đeo kính mát phi công màu vàng. Thân hình bình thường. Tóc nâu. Có lẽ tầm dưới bốn mươi tuổi. Không ai ở công ty vận tải Henderson Jobbing mặc loại quần áo như thế. Tay này đỗ chiếc xe tải cạnh quán, châm lửa trong thùng phi, và đi bộ trở lại nhà kho - để trả lại chìa khóa. Đó là tất cả. Chị ta vẫn ở lại cho tới khi cuộc hỗn loạn xảy ra và rời đi."

"Sợ phải đi trình diện."

"Chị ta nói rằng kẻ nào làm thế, nếu hắn biết về chị ta, hắn sẽ quay lại và giết chị ta ngay lập tức."

"Mang cô ta tới, tra hỏi cô ta," Steve nói, mắt vẫn nhìn vào bản ghi chép của mình.

"Chị ta đã nói với chúng ta mọi thứ mình biết."

Ánh mắt Steve ám chỉ, đã là tất cả chưa? Ông ta nói, "Nếu cô ta sợ, có thể cô ta đang che giấu sự thật."

"Chị ta không còn sợ nữa khi tôi nói rằng chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời khác cho chị ta, tới một trong những ngôi nhà an toàn của chúng ta."

Cô thấy Charles trông khó chịu. Cô đã không nói điều này cho ông ta biết. Việc giữ những nhân chứng sống là rất tốn kém.

Những vấn đề về ngân sách...

Steve nhún vai. "Đăng tải nhận diện về tên này lên hệ thống. Càng sớm càng tốt."

"Xong rồi," Kathryn nói. Tất cả cảnh sát và quan chức chính phủ trên Bán đảo này và các quận xung quanh đều đã có thông tin do nhân chứng này, Annette, cung cấp. "Chị ta không mô tả được rõ khuôn mặt - ánh sáng quá mờ và chị ta ở quá xa."

"Cũng đưa nó lên bản tin đi," Steve nói.

"Không," Kathryn phản bác.

Ánh mắt Steve nhìn lên từ bên dưới cặp lông mày ấn tượng.

Carol nhướng một bên mày, thắc mắc về chủ đề của cuộc đối thoại. Kathryn tóm tắt lại cho cô.

Steve lặp lại, "Đưa lên bản tin đi. Đưa tin đi khắp nơi."

Charles nói, "Chúng ta đang thảo luận vấn đề đó."

"Phải thảo luận cái gì nữa?" Steve hỏi.

Carol nói, "Hắn sẽ nghe ngóng, hắn sẽ lặn mất tăm."

Jimmy đề xuất, "Đúng vậy, tôi cũng sẽ làm thế. Hắn lẩn nhanh như chạch. Hắn sẽ nhuộm tóc, ném chiếc áo khoác đi, và thay kính thành chiếc Ray-Bans màu hồng."

Steve quay sang Kathryn: "Nhân chứng có nghĩ rằng thủ phạm chạm mặt cô ta không?."

"Không. Nhân chứng quả quyết rằng hắn đã không nhìn thấy chị ta."

"Tức là hắn vẫn còn quanh đây và có lẽ vẫn mặc bộ quần áo đó. Chiếc áo màu xanh và mọi thứ khác. Cả nghìn người hẳn đã nhìn thấy hắn. Có thể là nhân viên trong khách sạn, hay người giặt là, nếu hắn là người ở đây. Đó là quy trình hoạt động cơ bản trong các vụ của tôi."

Charles như đang lâm vào tình thế chênh vênh. "Cả hai bên đều có điểm cộng và điểm trừ."

"Tôi bỏ phiếu phản đối," Jimmy lên tiếng. Carol gật đầu thể hiện sự đồng tình.

Kathryn quay sang Charles. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát.

Một lúc sau, hướng ánh mắt khỏi sàn nhà được lót bằng vải sơn được kiểm định tốt, Charles nói, "Chúng ta sẽ tạm thời giữ riêng tin này. Không công bố đặc điểm nhận dạng trên truyền thông."

Tốt rồi, ta đã ghi được điểm, Kathryn nghĩ thầm, và cố gắng không để lộ ra sự ngạc nhiên của mình.