← Quay lại trang sách

Chương 26

Antioch March bước vào một nhà hàng ở Cầu cảng Fisherman và chọn một bàn gần cửa sổ.

Ngành du lịch đang được thúc đẩy phát triển. Không còn gì giống những ngày được mô tả trong cuốn tiểu thuyết Cannery Row của nhà văn Steinbeck, hắn đoán.

Hắn gọi một cốc dứa ép và nhìn lại vào hóa đơn. Chẳng có thông tin mà hắn mong đợi.

Hắn gọi một phần mực nướng kèm với rau củ hấp.

"Rất tiếc, chỉ có loại áp chảo thôi. Tôi không nghĩ là đầu bếp..."

"Không sao. Tôi sẽ chọn món đó."

Hắn nhấp tiếp một ngụm nước ép. Hắn mở chiếc túi tập thể thao ra và bắt đầu nhìn vào những chiếc bản đồ và giấy ghi chú -những gì được lên kế hoạch cho ngày mai. Rạp chiếu phim đã từ chối hắn, khiến hắn phải lùi lại một ngày, nhưng điều này có lẽ vẫn ổn. Thậm chí còn tốt hơn, giờ hắn nghĩ lại.

Hắn liếc nhìn xung quanh nhà hàng. Hắn không lo lắng về việc có ai nhận ra mình. Ngoại hình của hắn giờ đã rất khác so với những gì được mô tả trên bản tin. Thật may vì cảnh sát đã công bố mô tả ngoại hình của hắn cho công chúng mà không giữ kín. Nếu nhân viên rạp phim không phản ứng như vậy, hắn hẳn đã bị bắt rồi.

Hoặc chết.

Hắn đang thăm dò một gia đình gần đó. Bố mẹ và hai đứa con trên mười tuổi, họ dường như nên tận hưởng bến tàu nhiều hơn. Thực tế, họ có chút thiếu sức sống. Đa phần chỉ đi mua sắm. Không chơi tàu lượn siêu tốc, ngoại trừ bỏ năm mươi xu mua vé cho bọn trẻ đi phi thuyền, lên rồi xuống, trước một cửa hàng vỏ sò.

Gia đình...

Cha của Antioch March từng là một người bán hàng - phải, một người bán hàng nay đây mai đó đích thực. Ông kinh doanh các thiết bị công nghiệp sản xuất tại Mỹ (dù có lẽ một vài thành phần, những thứ nhỏ bé, đã được lắp ráp ở Trung Quốc. Người cha bảo thủ về mặt chính trị không được trung thực lắm về thông tin đó).

Đồ ăn được mang ra và hắn vội vàng ăn. Hắn đang đói. Cũng đã một khoảng thời gian khá lâu kể từ bữa sáng.

Cha của Antioch chẳng bao giờ ở nhà, mẹ hắn cũng vậy dù bà không phải đi nhiều. Bà rất bận rộn, nhưng Andy lúc nhỏ vẫn có thể tự xoay xở được. Ca làm của bà kết thúc lúc năm giờ chiều, nhưng tận bảy rưỡi hay tám giờ bà mới về nhà, đi tắm, rồi xuống hỏi thăm cậu con trai trong khi làm bữa tối cho cậu.

Không phải tất cả mọi hôm đều như vậy. Nhưng khá thường xuyên. Andy chẳng quan tâm. Mẹ có thể làm những gì bà ấy muốn. Còn cậu có những gì mình cần. Cậu đã có những trò chơi điện tử của mình.

"Ông thấy món mực áp chảo này vừa miệng chứ ạ?" Người phục vụ trẻ hỏi, như thể cô ta thực sự quan tâm.

"Ngon đấy."

Cô ta nở một nụ cười đáp lại hắn.

Antioch thường nghĩ rằng lý do mà hắn bị cuốn vào những sở thích kém lành mạnh so với bạn bè cùng lớp là: Bố chẳng bao giờ ở bên cạnh, mẹ luôn luôn tự mình giải quyết theo cách riêng. Hắn có quá nhiều thời gian rảnh rỗi khi còn nhỏ. Toàn tự chơi một mình.

Thôi nào Serena.

Gần thêm chút nữa đi Serena.

Nhìn xem anh có gì cho em này Serena...

Hắn có tức giận vì bố mẹ luôn vắng nhà? Antioch không thể nói chắc liệu bản thân có trở nên khác đi nếu dành các buổi tối cuộn tròn trên giường ngủ khi nghe mẹ hoặc bố kể chuyện Chúa tể của những chiếc nhẫn cho nghe.

Không hẳn không quá tức giận. Hẳn rồi, hắn đổi họ Markiatikakis thành March nhưng còn một thứ có nghĩa. Hắn vẫn giữ cái tên Antioch, không phải sao?

Nhưng tôi thích Andy hơn.

Và hắn đã tiếp bước cha mình. Cuộc sống trên những con đường. Cuộc đời buôn bán. Và hắn trở thành người bán hàng theo một cách riêng.

Tận dụng trang web.

Và làm việc cho ông chủ chính.

Con Quỷ.

Hắn có thể nhớ lại chính xác thời điểm đặt ra cái tên này. Hồi hắn còn học ở Hyde Park, Đại học California, vào những tuần có bài kiểm tra. Hắn đã chuẩn bị rất tốt phần nội dung chính trước đó và chỉ còn phải ôn những thứ còn lại. Nhưng hắn lại nằm trên giường, toát mồ hôi và nghiến răng. Hắn đã thử chơi trò chơi điện tử, xem ti vi để bình tĩnh lại. Nhưng chẳng có ích gì. Cuối cùng hắn từ bỏ và chọn lấy một cuốn sách cho Những Bí ẩn trong Thế giới Cổ điển như là cơ sở cho những Nguyên mẫu Tâm lý. Hắn đọc cuốn sách này vài lần và đã sẵn sàng cho bài kiểm tra nhưng, khi lật những trang sách, hắn bắt gặp một đoạn mà trước đây chưa từng để ý tới. Trong câu chuyện của Oedipus, người con trai đã giết cha mình và ăn nằm với mẹ mình, có một dòng liên quan tới Oedipus đó là "the get of Jocasta and Laius."

The get...

Từ này có nghĩa là gì?

Hắn tra từ điển. Là một danh từ, có nghĩa là "con cái."

Bất chấp sự lo lắng của hắn về đêm hôm đó, hắn vẫn cười. Bởi vì trong hoàn cảnh này, từ này thật hoàn hảo. Có thứ gì đó trong hắn, một sự sáng tạo bên trong chính cơ thể hắn, thứ gì đó hắn đã tạo ra để rồi đang quay trở lại trong hắn. Như cái cách mà Oedipus đã tiêu diệt cả cha và mẹ mình.

Và - hắn không thể ngừng suy nghĩ về cách chơi chữ này - dù cảm giác này có là gì đi chăng nữa, nó bắt Antioch March non nớt phải làm bất cứ điều gì có thể để "có" được sự bình yên trong tâm trí, sự thoải mái.

Vậy là kẻ đói khát, kẻ thiếu thốn, kẻ cùng đường cũng được đặt tên.

Con Quỷ.

Hắn đã cảm nhận được nó trong suốt cuộc đời mình, đôi khi tĩnh lặng, đôi khi khao khát. Nhưng hắn biết nó sẽ không bao giờ biến mất. Con Quỷ có thể thoát ra khỏi bạn bất cứ lúc nào nó muốn.

Nó muốn chứ không phải bạn. Bạn không có quyền nói gì cả.

Và nếu bạn không làm hài lòng con Quỷ, vậy thì, sẽ có những hậu quả.

Ai đó không vui...

Hắn đã nói điều đó với bác sĩ tư vấn tâm lý, dĩ nhiên họ hiểu; họ gọi nó bằng một cái tên khác nhưng cũng tương tự thế. Họ muốn hắn nói về những vấn đề của hắn, điều đó có nghĩa là hắn phải nói ra chuyện về Serena, về Giao lộ, về Todd. Điều đó sẽ không xảy ra. Hoặc họ muốn đưa cho hắn thuốc (và nó sẽ khiến con Quỷ điên lên, mà bạn không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra).

Hắn cố gắng kiềm chế trong các công việc của mình. Nhưng cái chết gia đình người châu Á đã không xảy ra, thảm kịch rạp chiếu phim cũng thế.

Chuyện quái gì vậy?

"Này cô? Một ly Johnnie Walker Black. Nguyên chất nhé."

"Được thưa ông. Ông đã dùng xong bữa?"

"Phải, tôi đã xong."

"Ông cần hộp không?"

"Để làm gì?"

"Để ông gói đồ mang về?"

"Không." Con Quỷ đôi khi khiến bạn thô lỗ. Hắn cười. "Nó rất ngon. Tôi no rồi. Cảm ơn."

Đồ uống được mang lên. Hắn nhấm nháp và nhìn xung quanh. Một nữ doanh nhân đang vừa ăn tối vừa dùng iPad, cùng với một ly rượu nho vàng liếc nhìn theo hướng của hắn. Cô ta khoảng ba mươi lăm tuổi, trông tròn trịa nhưng xinh. Đủ hứng thú, có lẽ là gợi cảm như Calista, xét cái cách cô ta ăn bông a-ti-sô trên đĩa của mình (thức ăn và làm tình luôn luôn có sự liên quan).

Nhưng ánh mắt hắn lảng đi chỗ khác, tránh ánh mắt cô ta.

Không, không phải tối nay.

Liệu một ngày nào đó hắn sẽ lập gia đình với một người giống như cô ta? Hắn phân vân tên của cô ta là gì. Sandra. Joanne. Đúng rồi, tên cô ta có thể là Joanne. Liệu hắn có thể ổn định với một cô Joanne nào đó sau khi trải qua những đêm triền miên với những Calista và Tiff không?

Antioch - đúng là rất đẹp trai - nhẽ ra có thể mời Joanne, người đang ngồi ở bàn bên kia với món a-ti-sô và rưọu vang và một chút bơ dính trên má, cùng đi ăn tối vào ngày mai, và, trong một tháng, sẽ có một chuyến đi chơi xa, và trong một năm sẽ kết hôn với hắn. Cách đó sẽ có hiệu quả. Hắn có thể làm được điều đó.

Ngoại trừ một điều.

Con Quỷ sẽ không chấp nhận.

Con Quỷ không muốn hắn có một cuộc sống giao du xã hội, một cuộc sống lãng mạn, hay một cuộc sống gia đình.

Hắn nghĩ về vụ tấn công ở quán bar Solitude Creek.

Một dấu hiệu như thế đã rõ ràng chưa? Nhưng Antioch March nghĩ điều này theo một cách khôi hài: hắn không tin vào những dấu hiệu.

Cô đơn...

Gia đình đó chuẩn bị rời đi, thu dọn điện thoại, những chiếc túi đựng những miếng sô cô la hình sò biển, đồ ăn thừa còn lại vào buổi sáng. Người bố lấy chìa khóa ô tô ra. Những chiếc chìa khóa không phát ra tiếng kêu chói tai. Chúng là chìa khóa điện tử.

Và trong tâm trạng trầm ngâm, hắn không thể không nghĩ về giao lộ đó. À, cần viết hoa: Cái Giao lộ.

Serena đã thay đổi cuộc đời hắn theo một cách riêng, nhưng Giao lộ đó lại thay đổi hầu như mọi thứ. Mọi chuyện xảy ra sau này đều được giải thích bằng những gì xảy ra ở Đại lộ Route 36 giao với đường Mockingbird. Nơi bốc mùi của miền Trung Tây Hoa Kỳ.

Sau tang lễ của chú Jim, trên đường lái xe về.

"Càng gần Chúa hơn." 1 "Trong Chúa Kitô không có Đông hay Tây." 2 Những bài Thánh ca vô cảm và thoái thác. Chúng không có sự đam mê. Hãy đưa cho tôi những bản nhạc của Bach hay Mozart bất kỳ ngày nào để chuộc lại mặc cảm tội lỗi của Kitô giáo. Hắn đã nghĩ về điều này khi chỉ mới là một cậu bé.

Không gian trong chiếc xe Ford thật tĩnh lặng. Bố hắn tự nhiên lại chịu ở nhà. Còn mẹ hắn tự nhiên lại chịu làm một bà nội trợ. Đang lái xe trên cao tốc tháng Mười một lạnh lẽo, quanh co, rặng thông chuyển sang màu xám vì sương mù, mọi thứ tĩnh lặng.

Rồi tới đoạn một khúc cua đường, có đá và những cây thông thân màu đen.

Sau đó: Mẹ hắn hoảng hốt hét không ra tiếng.

Chiếc xe trượt đi khiến hắn va vào cửa, bó phanh, và rồi...

"Thưa ông?"

Antioch chớp mắt.

"Của ông đây, thưa ông." Người phục vụ đặt hóa đơn trước mặt hắn. "Và ở phía dưới này ông có thể hoàn thành một cuộc khảo sát nhanh, biết đâu có thể may mắn trúng một bữa tối miễn phí cho cả gia đình đó."

Antioch cười với chính mình.

Cho cả gia đình.

Hắn trả tiền và không nói với cô phục vụ rằng sau khi xong việc ở đây, hắn chắc sẽ không quay lại nơi này trong một thời gian dài, đấy là nếu như hắn có quay lại.

Khi Antioch nhìn lên, cặp vợ chồng và con của họ đã rời đi.

Mai sẽ là một ngày bận rộn. Đã tới lúc quay lại nhà nghỉ rồi.

Điện thoại của hắn rung lên, báo có một thư mới.

Cuối cùng cũng đến.

Đó là thư từ một dịch vụ thương mại vận hành kiểm tra của Sở Nha lộ vận 1. Câu trả lời mà hắn đang chờ đợi.

Sáng hôm đó khi hắn thưởng thức chiếc bánh trứng McMuffin và cà phê, sau khi đỗ xe gần khu rạp phim nơi đáng ra sẽ là mục tiêu tiếp theo, hắn để ý thấy một xe cảnh sát và - chuyện này thật đáng tò mò - một chiếc Nissan Pathfinder màu xám.

Hắn sẽ không thể biết được gì từ chiếc xe cảnh sát hay những người đàn ông mặc đồng phục hoặc khoác áo thể thao bước ra từ đó. Trừ người ngồi trong chiếc Pathfinder, đó lại là một câu chuyện khác. Đó không phải là một chiếc xe công vụ. Biển số không phải cấp để phục vụ cho chính phủ. Không có nhãn dán khoe khoang về trẻ em, không có biểu tượng cá Jesus. Đó là một chiếc xe tư.

Nhưng người lái xe đúng là cảnh sát. Hắn có thể biết được điều đó từ cách mà cô ta sải bước tới chỗ những sĩ quan cảnh sát. Cách mà họ trả lời câu hỏi của cô ta, thi thoảng nhìn ra chỗ khác. Antioch ở khá xa nhưng hắn đoán 1 DMV: Department of motor vehicles - Nha lộ vận tại Hoa Kỳ. Là một cơ quan cấp tiểu bang với hai chức năng chính là thu thuế lưu thông và cấ'p bằng lái xe.

rằng cô ta có một ánh mắt sắc sảo. Ít nhất cũng là cực kì tập trung.

Tư thế của cô ta, thẳng đứng. Theo bản năng, hắn cảm nhận được người phụ nữ này là một trong những điều tra viên chủ chốt trong vụ tìm kiếm hắn.

Kết quả tìm kiếm cho thấy chiếc Pathfinder đó thuộc về một người có tên là Kathryn Dance.

Một cái tên dễ thương. Thật hấp dẫn.

Hắn nhớ lại hình ảnh cô ta và cảm thấy một chút khuấy động ở bụng dưới. Con Quỷ đang thoát ra. Nó cũng đang quan tâm tới quý cô Dance. Cả hai đều muốn biết nhiều hơn về cô ta. Chúng muốn biết tất cả về cô ta.

1 Nearer My God to Thee: là bài thánh ca thế kỷ XIX gợi cảm hứng từ câu chuyện "Giấc mộng của Jacob" chép trong Sáng thế' ký 28: 1015.

2 In Christ There is no East or West: là bài thánh ca được sáng tác năm 1908 bởi Willian Arthur Dunkerley (1852 - 1941).