← Quay lại trang sách

Chương 25

Sau nhiệm vụ liên quan đến Serrano, có thể coi là có đôi chút thành công, Kathryn Dance quay trở lại việc truy tìm đối tượng tình nghi của vụ quán bar Solitude Creek.

Cô đăng nhập vào Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia (NCIC) để tìm kiếm xem có vụ án nào tương tự không. Đối tượng rõ ràng là tên diễn viên thích diễn lặp. Liệu hắn đã từng gây án trước đây chưa?

Kết quả mà NCIC hiển thị cho thấy chỉ có một vụ án duy nhất giống với vụ quán bar Solitude Creek, xảy ra sáu tháng trước ở Fort Worth, Texas. Một người đàn ông đã dùng dây kim loại đóng những cánh cửa của Câu lạc bộ Prairie Valley, một địa điểm nhỏ ở miền tây, và tạo một đám cháy ở ngay ngoài cửa sau. Làm hai người bị chết và hàng chục người bị thương trong lúc chạy toán loạn. Nhưng lại không có liên quan gì tới vụ của cô, bởi thủ phạm vụ này, một người vô gia cư bị chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng, cũng đã chết ngay sau khi vô tình tự thiêu mình.

Tìm trên phương tiện truyền thông đại chúng cũng cho ra một số vụ án tương tự, nhưng không phải xảy ra gần đây. Cô đọc về vụ cháy câu lạc bộ xã hội Happy Land ở New York vào thập niên tám mươi. Hàng trăm người tụ tập tại một địa điểm bất hợp pháp và một người đàn ông bị từ chối gia nhập, đã quay lại với số xăng trị giá một đô la và thiêu cháy nơi này. Gần chín mươi người thiệt mạng. Trong vụ đó, không có nhiều sự giẫm đạp lắm: vì mọi người bị chết cháy rất nhanh, trong đám khói lửa những xác người được tìm thấy vẫn đang trong tình trạng nắm chặt đồ uống của họ hoặc đang ngồi nguyên tư thế ở quầy bar.

Kathryn tìm thấy một trường hợp kinh điển về vụ giẫm đạp chết người, đó là thảm họa Hội trường Ý (Italian Hall) ở Calumet thuộc bang Michigan, vào năm 1913. Hơn bảy mươi công nhân mỏ đang biểu tình bãi công cùng gia đình của họ đã thiệt mạng trong một vụ hỗn loạn ở bữa tiệc Giáng sinh khi một người hét lên, "Có cháy," dù cho chẳng hề có đám cháy nào. Người ta cho rằng một tên du côn có liên quan đến công ty mỏ mà cuộc biểu tình đang nhắm vào đã gây ra vụ việc đó.

Cô còn tìm thấy một số vụ tai nạn giẫm đạp chết người khác. Đặc biệt nguy hiểm là những sự kiện thể thao - thảm họa Hillsborough ở Sheffield, nước Anh, là một ví dụ mà chính cha cô đã tận mắt chứng kiến. Có thể nói, bóng đá là môn thể thao có tổ chức mà nguy hiểm nhất. Ba trăm người đã thiệt mạng tại sân vận động Estadio Nacional ở Chi-lê, khi một cổ động viên tức giận đã tấn công một trọng tài, dẫn tới sự can thiệp của cảnh sát làm những người tham dự hoảng sợ. Trước khi trận chung kết Cup châu Âu năm 1985 ở sân vận động Heysel, nước Bỉ bắt đầu, gần bốn mươi người đã chết khi những người hâm mộ đội tuyển Liverpool đã tràn sang phía cổ động viên của đối thủ là Juventus. Thảm họa này đã khiến các đội bóng đá Anh bị cấm chơi nhiều năm trong châu lục này.

Thảm khốc hơn nữa là những vụ giẫm đạp chết người trong những sự kiện tôn giáo.

Trong một cuộc hành hương Hajj 1 của dòng Hồi giáo, hàng nghìn người đã chết trong nhiều năm khi đám đông hoảng loạn và ồ ạt khi chuyển từ sự kiện này sang sự kiện khác. Ném đá vào Quỷ, một nghi thức của cuộc hành hương, cũng đã cướp đi nhiều mạng sống. Hàng trăm sự cố tương tự như thế xảy ra.

Kathryn lật tung đống tài liệu đang bừa bộn trên bàn cô. Các báo cáo đã chỉ ra những người đàn ông cao, tóc nâu trông đáng ngờ đang ẩn nấp ở khu vực này. Không có dấu hiệu nào có kết quả. Còn việc thẩm vấn những người đã có mặt ở quán Solitude Creek hôm thứ Ba cũng chẳng mang lại manh mối gì.

Tới sáu giờ tối ngày hôm đó, cô nhận ra mình vẫn còn đang xem đi xem lại những báo cáo đó.

1 Hajj (tiếng Ả Rập: "hành hương," cũng viết là haj hoặc hadj) là cuộc hành hương đến Mecca, Ả Rập Xê út. Đây là một trong các cuộc hành hương lớn nhất trên thế giới, và là cột trụ thứ năm của Hồi giáo, một bổn phận tôn giáo phải được thực hiện ít nhất một lần trong cuộc đời của người Hồi giáo nếu họ có khả năng làm như vậy. Hajj là một minh chứng cho sự đoàn kết của người Hồi giáo, và lòng quy phục của họ trước Thượng đế (Allah trong tiếng Ả Rập).

Cô lấy túi xách và đi ra bãi đậu xe để về nhà. Sau nửa tiếng đồng hồ, cô đã có mặt ở nhà. Jon Boling gặp cô ở cửa, hôn cô và đưa cho cô một ly rượu nho Chardonnay.

"Em cần nó đây."

"Ồ, chắc chắn rồi."

Kathryn đi vào phòng ngủ để giải phóng mình. Không có khẩu súng nào để cất vào hộp tối nay nhưng cô cần đi tắm và thay quần áo. Cô đặt tập tài liệu lên bàn, cởi đồ và bước vào bồn nước nóng. Nơi cô đến hôm nay chỉ là một rạp chiếu phim chứ không phải một hiện trường vụ án - ở đó không có tội phạm thực sự, không có xác người, không có thứ gì sinh động để chứng kiến; nhưng, có điều gì đó về thủ phạm của vụ quán bar Solitude Creek làm cô cảm thấy không sạch sẽ.

Cô dùng một chiếc khăn tắm để lau khô. Ngả nhanh người xuống giường, nhắm mắt khoảng ba phút. Sau đó lại bật dậy. Mặc vào chiếc quần bò, áo phông đen và một chiếc áo len Kelly màu xanh. Giày? Hừm. Cô cần thứ gì đó thú vị. Đôi Aldo với những sọc kẻ lớn. Trông ngớ ngẩn thật. Nhưng hợp đấy.

Cô đi xuống cầu thang, vào thẳng bếp. "Chào các con yêu," Kathryn gọi.

Maggie gật đầu, cô bé đang mặc một chiếc quần bò cùng với áo phông in hình Phineas và Ferb. Cô bé trông vẫn có vẻ không vui.

"Mọi thứ ổn cả chứ?"

"Vâng ạ."

"Hôm nay con làm những gì?"

"Mấy thứ linh tinh thôi ạ." Cô bé biến mất vào phòng.

Chuyện gì đang xảy ra? Đó có thực sự chỉ là sự lo lắng về buổi biểu diễn năng khiếu? Bài hát Let It Go đúng là khó hát đấy, nhưng vẫn nằm trong khả năng của Maggie. Chúa biết con bé đã tập luyện rất nhiều dù đêm nọ nó có nói dối người khác rằng không thuộc lời.

Còn có thể là điều gì nữa? Con bé đang tới gần thời điểm mà các hoóc-môn sẽ gây ra những thay đổi khó khăn trong cơ thể con bé. Có thể là đã xảy ra rồi.

Dậy thì. Wes đã trải qua nó.

Thượng đế giúp chúng con...

Hay là con bé đã trò chuyện gì đó với Michael? Về cái chết của bố nó.

Nhưng Maggie dường như đã không còn quan tâm tới chủ đề đó. Kathryn để ý thấy không có những cảm xúc bất thường ảnh hưởng tới các kiểu hay thông điệp hình thể của con bé mỗi khi nói đến Bill. Tuy nhiên, nghiên cứu về ngôn ngữ cơ thể là một bộ môn khoa học vẫn còn đang dở dang, Kathryn có năng khiếu nói chuyện với những người mà cô không quen biết, nhân chứng và kẻ tình nghi, nhưng đôi khi kỹ năng này lại không áp dụng được với người thân và bạn bè mình.

Giờ cô đang theo con gái vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế dài. "Này con yêu. Có chuyện gì vậy?."

"Vâng. Không có gì ạ." Ngay lập tức Maggie đề phòng.

"Gần đây mẹ thấy con có vẻ tâm trạng. Có điều gì con muốn chia sẻ không?"

"Con vẫn bình thường." Cô bé giở một trong những cuốn truyện Harry Potter.

"'Xao nhãng' thì sao?" Kathryn mỉm cười.

"Mọi thứ đều ổn mà."

Cô nghĩ về một bài hát trong phim của con nít khác, Everything Is Awesome, bài mà Michael đã đùa là sẽ hát.

Giống trong bộ phim đó, mọi thứ đều không tuyệt, và Maggie thì càng không ổn chút nào.

Cô cố thử một, hai lần nữa để khiến con bé giãi bày, nhưng cô thấy rằng không thể bắt bọn trẻ làm thế nếu chúng không muốn. Giải pháp tốt nhất là đợi tới một thời điểm khác.

Kathryn cuối cùng nói một câu máy móc, "Nếu con có bất cứ điều gì muốn nói, bất cứ điều gì, hãy cho mẹ biết. Hoặc mẹ sẽ biến thành một con quái vật. Con biết mẹ có thể biến thành con quái vật gì không? Quái vật Mẹ. Và nó đáng sợ như nào nhỉ?."

Nụ cười của cô không được đáp lại, nhưng Maggie vẫn chấp nhận nụ hôn của cô lên đầu con bé. Sau đó Kathryn đứng lên và đi ra ngoài hiên, nơi mà Jon đang ngồi bên lò sưởi.

Họ nói chuyện về vụ án - ở một mức độ mà cô cảm thấy thoải mái - rồi về một vài dự án của Jon, những mã mới mà anh đang viết, rồi lý do tại sao những sinh viên đại học của anh vẫn chưa hoàn thành bài tập của họ.

"Anh ước là mình có thể cho điểm dựa trên lý do hợp lý nhất. Ý anh, có những điểm A cộng."

Kathryn nhìn xuống phía cuối hiên nhà, nơi Wes và hai người bạn đang chăm chú vào trò chơi của chúng. Cô nhận ra Donnie. Cậu bé còn lại cô đã gặp qua nhưng không thể nhớ nổi tên.

Cô nói thầm với Jon, "Còn kia là...."

"Nathan."

"Phải rồi."

Cậu bé đó cao hơn hai đứa còn lại, mập mạp. Lần đầu đến chơi, cậu bé đã đội một chiếc mũ len ôm sát đầu. Kathryn định nói gì đó thì Donnie để ý, và mắt mở to, nói, "Này mày? Nghiêm túc chứ? Thể hiện chút tôn trọng đi."

"Ôi, cháu xin lỗi." Cậu bé kéo mũ xuống và không bao giờ đội nó lần nữa.

Bọn trẻ đang ở hiên sau chơi trò chơi do chính chúng nghĩ ra. Cô nghĩ rằng trò đó có tên là Dịch vụ Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm, hay đại loại thế. Cô cho là trò này sẽ có chút gì đó liên quan đến bắn súng, nhưng điều đó không đáng ngại lắm. Vì bọn trẻ chỉ chơi với những mẩu giấy và bút, một dạng của trò chơi tương tác trực tiếp, cô không thấy phiền cho dù đó là một hành động có chút tính quân sự. Kathryn để mắt tới những trò chơi điện tử hay phim ảnh.

Và cả những chương trình truyền hình ngày nay nữa. Truyền hình cáp đã mở cửa cho mọi thứ chiếu trên ti vi. Wes đã hỏi xin phép liệu cậu và Donnie có thể xem phim Tập làm người xấu (Breaking Bad) không. Kathryn đã xem trước và rất yêu thích chương trình này, nhưng sau hình ảnh cái xác bị axit hòa tan rơi xuống từ trần nhà, cô quyết định: Không. Đợi thêm vài năm nữa đã.

Nhưng một trò chơi được chơi cùng giấy và bút thì sao? Trò chơi đó có thể có hại gì được cơ chứ?

"Các chàng trai có muốn ở lại ăn tối không? Cô gọi cho bố mẹ các cháu nhé?"

Donnie lên tiếng, "Cảm ơn cô Dance, nhưng cháu phải về ạ."

"Vâng, cháu cũng thế ạ." Nathan nói, trông vừa ngượng ngùng vừa tội lỗi - những biểu hiện cơ bản của tuổi dậy thì.

"Bắt đầu thu dọn đi. Chúng ta chuẩn bị ăn tối nào."

"Được ạ," Donnie đáp.

Cô nhìn con trai mình và khi cô nói, cô không gọi thân mật "con yêu," vì bạn bè của cậu đang có mặt. "Wes này, chú Jon và mẹ đã nói chuyện với nhau. Con không gặp Rashiv nữa à?."

Im lặng một lúc. "Rashiv?."

"Cậu bé tốt bụng ấy. Mẹ lâu rồi không gặp cậu bé."

"Con không biết. Cậu ta giống như... Cậu ta đã chơi cùng một đám bạn khác rồi."

Kathryn nghĩ điều này thật tệ. Theo như quan sát của Jon, những người Mỹ gốc Ấn thường vui vẻ, thông minh và lịch sự. Điều đó có nghĩa là Rashiv không chỉ là bạn tốt mà còn có ảnh hưởng tích cực nữa. Con trai của cô đang ở những năm giữa trung học, sẽ có nhiều những cám dỗ khiến thằng bé dễ bị ngả về phía bóng tối. "Vậy, nếu con gặp cậu ấy, gửi lời chào của mẹ tới cậu ấy nhé."

"Chắc chắn rồi ạ."

Sau khi những người bạn của Wes ra về, Kathryn kéo Maggie ra khỏi phòng và hai mẹ con cùng chuẩn bị bữa tối. Whole Foods 1 là chủ đề chính của bữa tối nay - sushi, gà quay, khoai tây nghiền, đậu xanh và salad trộn, gồm có nam việt quất, một chút loại hạt bí ẩn nào đó, một ít phô mai và những mẩu bánh mỳ nướng cắt nhỏ trông ấn tượng.

Jon đang sắp bàn.

Khi cô nhìn anh, cô suy nghĩ liên tục về hai người họ, Kathryn và Jon.

Thời gian mà anh dành cho cô với bọn trẻ thật sự thoải mái. Những lúc cô và anh đi đâu riêng qua đêm ở một nhà nghỉ nào đó cũng rất ổn. (Jon không bao giờ ở lại qua đêm khi bọn trẻ có nhà.) Mọi thứ đều tốt.

Nhưng Kathryn cũng mới vừa trở thành goá phụ. Cô theo dõi nhịp đập của trái tim mình, cảnh giác với những thay đổi nhỏ trong tiềm thức mà có thể làm hỏng mối quan hệ này - mối quan hệ đầu tiên của cô kể từ sau cái chết của Bill. Cô sẽ không quyết định nhanh chóng, vì cô muốn chính mình an tâm, và cả bọn trẻ nữa: chúng chính là ngôi sao phương bắc mà cô và Jon muốn hướng mối quan hệ của họ tới. Và nhiệm vụ của Kathryn là phải biết kiểm soát. Luôn chú ý hãm phanh.

Cô cầm một chiếc thìa lớn để xúc khoai tây nghiền từ khay vào bát. Cô tự hỏi chính mình: Hay có lý do nào khác mà chuyện của cô và Jon tiến triển chậm?

Anh ngước nhìn lên từ bàn và bắt gặp ánh mắt cô. Anh mỉm cười. Cô cũng cười lại với anh.

"Bữa tối sẵn sàng rồi!," cô gọi.

Wes tham gia cùng, lấy một chai nước ép từ tủ lạnh.

"Cất điện thoại đi nào. Không nhắn tin."

"Mẹ, con chi..."

"Luôn nào. Và làm sao con có thể vừa nhắn tin vừa mở lon nước Tropicana đó chứ?"

Wes lầm bầm nhưng đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy khoai tây. "Tuyệt cú mèo."

Khi mọi người ngồi xuống, Maggie nói, "Chúng ta sẽ cầu nguyện chứ ạ?."

Chuyện này mới đây. Gia đình nhà Dance không hẳn là sùng đạo cho lắm.

"Có thể chứ nếu con muốn. Con muốn nói lời cảm ơn về điều gì?"

"Cảm ơn?"

"Cầu nguyện là việc con sẽ nói lời cảm ơn tới Chúa vì điều gì đó."

"Ồ," Maggie nói. "Con chỉ nghĩ đơn giản đó là để cầu xin một chuyện gì đó."

"Như vậy cháu sẽ không dùng từ cầu nguyện," Jon giải thích. "Cháu có thể cầu mong thứ gì đó, nhưng lời cầu nguyện trước bữa ăn là dành để cảm ơn ai đó."

"Con muốn cầu xin điều gì vậy?" Kathryn nhìn vào khuôn mặt đang không thể hiện chút cảm xúc nào của cô con gái.

"Không có gì ạ. Con chỉ đang thắc mắc. Cho con xin một chút bơ được không ạ?"

1 Hajj (tiếng Ả Rập: "hành hương," cũng viết là haj hoặc hadj) là cuộc hành hương đến Mecca, Ả Rập Xê út. Đây là một trong các cuộc hành hương lớn nhất trên thế giới, và là cột trụ thứ năm của Hồi giáo, một bổn phận tôn giáo phải được thực hiện ít nhất một lần trong cuộc đời của người Hồi giáo nếu họ có khả năng làm như vậy. Hajj là một minh chứng cho sự đoàn kết của người Hồi giáo, và lòng quy phục của họ trước Thượng đế (Allah trong tiếng Ả Rập).

2 Whole Foods là tên một chuỗi siêu thị của Mỹ nổi tiếng với các sản phẩm hữu cơ.