← Quay lại trang sách

Chương 27

"Thật là họa vô đơn chí 1." Michael O'Neil thốt ra câu này khi đi vào văn phòng của Kathryn.

TJ Scanlon liếc nhìn người thanh tra rắn chắc đang ngồi xuống đối diện bàn của cô, nói. "Tôi chẳng thể hiểu nổi câu đó. Có phải nó có nghĩa là, 'Chúng ta đang ở trong một vùng sa mạc, và trời thì không mưa nhưng đôi khi có một trận mưa như trút nước và rồi chúng ta chết ngập trong cát vì thực tế là chẳng có chỗ trú mưa nào?"'.

"Tôi không biết. Những gì tôi muốn nói là, công việc của tôi đang chất đống lên rồi."

"Vì mưa?" TJ hỏi.

"Một vụ giết người."

"Ồ, xin lỗi." TJ thường đi vào ranh giới mong manh giữa vui tính và cợt nhả.

Kathryn hỏi, "Có phải vụ chủ trang trại mất tích không? Otto Grant?" Cô đang nghĩ về khả năng tự sát, người đàn ông này quẫn trí về việc đất của ông ta bị nhà nước thu mua. Cô không thể tưởng tượng những gì ông ta đã trải qua, mất đi trang trại thuộc về gia đình mình suốt bao năm. Gần đây cô và bọn trẻ có tới siêu thị Safeway và cô thấy những tờ giấy cõ 22 X 28 xăng ti mét, màu vàng gây chú ý, trên có in hình ông Grant.

Bạn từng nhìn thấy người đàn ông này chưa?...

Michael lắc đầu. "Không, không, ý anh là cả một đống vụ án cùng lúc ý." Anh đưa cho Kathryn khoảng năm, sáu tấm ảnh hiện trường.

"Jane Doe. Được tìm thấy sáng nay ở nhà nghỉ Cabrillo Beach."

Kathryn biết nơi này, một khu lặn biển. Phía bắc Monterey.

"Không có dấu vân tay nào."

Bức hình chụp một người phụ nữ trẻ đã tử vong bảy hoặc tám tiếng trước, giả định từ sắc tím tái trên cơ thể. Cô ta đẹp. Đã từng rất đẹp.

"Nguyên nhân cái chết là gì?"

"Ngạt thở. Túi nilon, dây cao su."

"Bị cưỡng hiếp?"

"Không. Nhưng có thể là ngạt thở tình dục."

Kathryn lắc đầu. Thật vậy sao? Đánh cược với chính mạng sống của mình? Một cơn khoái cảm có thể tốt được bao nhiêu chứ?

"Tôi sẽ đưa nó lên mạng nội bộ," TJ nói. Bức ảnh sẽ được gửi tới từng văn phòng CBI, nơi một máy scan nhận biết mặt người sẽ được chạy và đối chiếu với những khuôn mặt trong hệ thống dữ liệu.

"Cảm ơn cậu."

TJ lấy những bức ảnh để đem đi scan.

Michael tiếp tục nói với Kathryn: "Tên bạn trai có thể vừa kết hôn. Hoảng loạn và bỏ trốn cùng với túi xách của cô ta. Bọn anh sẽ kiểm tra băng ghi hình quanh đó để tìm thẻ hay nhãn hiệu. Có thể tìm thấy thứ gì đó."

"Tại sao cô ta không ở trên giường? Em chẳng quan tâm mình có lập dị như nào nhưng làm tình trên sàn nhà của nhà nghỉ đó thì thật muốn ói."

Michael đáp, "Đó là lý do vì sao anh nói có thể về việc ngạt thở tình dục. Trên cổ tay cô ta có nhiều vết. Ai đó hẳn đang giữ chặt cô ta lúc cô ta chết. Hoặc đó có thể là một phần trong trò chơi của họ. Anh đang cố giữ tư duy cởi mở."

"Vậy," Kathryn chậm rãi nói, "anh vẫn tham gia truy tìm hung thủ của vụ quán Solitude Creek chứ?" Cô e sợ rằng cái chết đó - dù là tai nạn hay có chủ ý - sẽ làm Michael phân tâm khỏi vụ này.

"Không. Chỉ là đang khó chịu về con mưa này."

"Anh cũng vẫn theo vụ tội phạm thù ghét nữa sao?"

"Phải." Một cái nhăn mặt. "Bọn anh có thêm một vụ nữa."

"Ôi, không! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Một cặp đôi đồng tính. Hai người đàn ông tới từ Pacific Grove. Cách chỗ em không xa, phía dưới phố Lighthouse. Một tảng đá ném qua cửa sổ nhà họ."

"Có điểm gì khả nghi không?"

"Không có." Michael nhún vai. "Nhưng dù sao đi chăng nữa, anh vẫn có thể theo vụ quán bar Solitude Creek."

Sau đấy, Michael nhìn xuống một tờ báo trên ghế của Kathryn. Trang đầu có in một bức ảnh lớn của Brad Dannon - người lính cứu hỏa. Anh ta diện bộ đồ vest có một lá cờ sáng chói ghim trên ve áo, ngồi trên ghế dài cạnh một phóng viên người Mỹ gốc Á. Người lính cứu hỏa anh hùng kể lại Câu chuyện kinh hoàng về quán bar Solitude Creek.

"Em đã nói chuyện với cậu ta?" Michael hỏi.

Kathryn gật đầu và đáp lại một nụ cười chua chát. "Đúng.

Và bản ngã của anh ta."

"Chúng có giúp ích được gì không?"

"Ừ thì, công bằng mà nói thì, anh ta mải cứu giúp những người bị thương. Và lúc đó bọn em cũng chưa biết nó là một vụ án."

"Em đã nói chuyện với người có liên quan tới Serrano, ở Seaside đúng không?"

"Đúng thế."

"Vậy việc đó thế nào rồi?" Câu hỏi này dường như không đúng lúc.

"Nó vẫn đang được tiến hành." Sau đấy cô không muốn nói về chuyện này nữa.

Điện thoại của cô kêu lên. "Kathryn Dance nghe."

"Vâng, cô Dance. Cháu là Trish Martin."

Con gái của Michelle Cooper, người phụ nữ đã thiệt mạng ở quán Solitude Creek.

"Ồ, Trish, chào cháu." Cô liếc nhìn sang phía Michael.

"Cháu ổn chứ?."

"Không ổn lắm ạ. Cô biết đấy."

"Chắc hẳn là rất khó khăn rồi." Kathryn nghĩ lại những ngày sau khi Bill qua đời.

Không hề (ồn... Chẳng bao giờ ổn.

"Cháu đã nghe chuyện, ý cháu là, cháu đã xem bản tin và họ nói hắn đã cố thực hiện một vụ tương tự."

"Đúng là có vẻ như thế."

Một sự im lặng kéo dài. "Cô muốn nói chuyện với cháu ạ?."

"Cô chỉ muốn hỏi về những gì cháu đã thấy đêm đó."

"Được ạ. Cháu muốn giúp. Cháu muốn giúp cô bắt hắn.

Tên khốn đó."

"Cô rất cảm kích điều đó."

"Cháu không thể nói chuyện đó ở đây. Bố cháu sẽ sớm quay lại. Cháu đang ở nhà của mẹ. Ông ấy sẽ quay lại và không muốn cháu nói chuyện với cô. Đúng ra là, với bất cứ ai."

"Cháu đang ở bãi biển Pebble, đúng không?"

"Phải ạ."

"Cháu có thể lái xe chứ?"

"Vâng."

"Gặp nhau ở tiệm bánh Bagel Bakery trên đường Forest.

Cháu biết chỗ đó không?"

"Biết ạ... Cháu phải đi đây, ông ấy đang quay lại, tạm biệt." Trish nói liền một mạch.

Tiếng dập máy.

1 Never rains but it pours.