Chương 28
Cô bé đã khóc.
Kathryn đánh giá cao vì cô bé đã không cố giấu nó. Không trang điểm, không quay mặt đi. Chỉ có những giọt nước mắt chảy thành hàng trên mặt.
Trish Martin đang ngồi ở trong góc của tiệm bánh Bagel Bakery, ở phía đằng sau, dưới một bức tranh màu acrylic đơn giản nhưng khá cảm động có hình một chú chó đang để ý con rùa một cách cẩn thận. Nó là một trong số hàng chục những bức đang treo bán trên tường, đều do sinh viên vẽ, một bảng gần đó cho biết. Kathryn và bọn trẻ tới đây thường xuyên và thỉnh thoảng cô có mua một vài tác phẩm ở đây. Cô thực sự thích bức tranh chó và rùa này.
"Chào cháu."
"Chào cô," Trish đáp.
"Cháu khỏe chứ?"
"Ổn ạ."
"Cháu muốn dùng gì? Cô sẽ mua cho cháu." Kathryn muốn gợi ý cacao nhưng có vẻ như sự chênh lệch tuổi tác đã gạt cô ra. Cô lựa chọn thỏa hiệp. "Cô sẽ gọi cappuccino."
"Được ạ."
"Vị quế nhé?"
"Vâng."
"Muốn ăn thêm gì không?"
"Không ạ. Cháu không đói." Như thể cô bé sẽ không bao giờ đói nữa.
Kathryn đi đặt đồ uống và quay lại. Ngồi xuống. Theo thói quen, cô với tới bao đựng khẩu Glock của mình, nơi thường cần phải chỉnh lại khi ngồi xuống. Cô thấy tay mình trống không và chợt nhớ ra.
Sau đó, cô chuyển sự tập trung sang Trish. Cô bé đang mặc một chiếc quần bò và đi đôi giày cao cổ màu nâu hơi bị xước nhưng đắt tiền. Kathryn, một người cuồng giày dép, nhận ra đôi đó là của Ý. Một chiếc áo len cổ rộng màu đen. Một chiếc mũ len, màu tro, kéo xuống che mái tóc. Ống tay áo che gần hết bàn tay.
"Cảm ơn cháu vì đã gọi cho cô. Cô rất cảm kích. Cô biết cháu đang trải qua những gì."
"Thực sự." Đôi mắt cô bé sắc sảo nhìn Kathryn. "Cô đã biết hắn là ai chưa? Ai đã giết mẹ cháu và những người khác?."
Và suýt là cả cháu nữa, Kathryn nghĩ. "Chưa có gì nhiều. Nó không giống bất cứ vụ nào cô từng gặp qua."
"Hắn là một tên tàn bạo chết tiệt, dù cho hắn là ai đi nữa."
Không hẳn nhưng gọi thế cũng đúng.
Kathryn mở sổ ghi chép ra. "Bố cháu không biết cháu đang ở đây chứ?."
"Ông ấy không quá tệ. Điều này có lẽ cũng đã làm ông ấy phát điên lên. Ông ấy chỉ đang bảo vệ cháu. Cô biết đấy."
"Cô hiểu."
"Nhưng cháu không có nhiều thời gian. Ông ấy hiện đang đóng gói đồ đạc ở nhà. Ông ấy sẽ sớm quay lại nhà mẹ cháu thôi."
"Thế thì để cô hỏi luôn mấy điều nhé."
Đồ uống được mang tới, những chiếc cốc được làm bằng giấy cứng. Hai người họ cùng nhấp một ngụm đồ uống của mình.
"Cháu có thể nói cho cô những gì mà cháu nhớ được không?" Kathryn hỏi.
"Ban nhạc vừa mới bắt đầu. Cháu không rõ nữa, có lẽ là bài hát thứ hai hay ba. Và rồi..." Sau một hơi thở sâu, cô bé cũng kể lại câu chuyện tương tự như các nhân chứng khác. Mùi khói, nhưng không thấy khói nhiều. Tiếp đó, như thể là có ai đó đã bật công tắc, mọi người trong khu vực khán giả đều đứng lên, làm đổ bàn, vung đồ uống, xô đẩy nhau, và lao về phía các cửa thoát hiểm.
Biểu hiện của cô bé khá hoang mang, cô bé lặp lại, "Nhưng không hề có lửa, và cô biết không, mọi người trở nên điên loạn. Tất cả chỉ mất có năm, mười giây kể từ lúc người đầu tiên đứng lên." Cô bé thở dài. "Cháu nghĩ đó là mẹ cháu. Người đầu tiên. Bà ấy đã hoảng hốt. Sau đó đèn được bật lên, hướng ra những cửa thoát hiểm, cô biết không, để chỉ cho mọi người thấy họ đang ở đâu. Cháu đã nghĩ điều đó là tốt nhưng nó lại khiến vài người hoảng loạn hơn. Đèn rất sáng."
Cô bé nhấp một chút đồ uống trong cốc của mình, nhìn chằm chằm vào lớp bọt. Và rồi: "Cháu bị bao quanh bởi một nhóm người và mẹ cháu cũng vậy. Bà ấy hét lên gọi cháu và cháu cũng gào lên theo nhưng mẹ con cháu bị dồn về hai hướng khác nhau. Không có cách nào để ngừng lại." Cô bé thấp giọng nói. "Cháu chưa từng chứng kiến điều gì như thế cả. Dường như cháu hoàn toàn... cháu không biết, thậm chí không phải là cháu nữa. Cháu trở thành một phần trong đó. Không ai chịu nghe ai cả. Tất cả đều mất kiểm soát."
"Còn mẹ cháu?"
"Bà ấy đi về phía cửa thoát hiểm. Cháu có thể nhìn thấy bà ấy vật lộn, cố gắng để quay lại chỗ cháu. Cháu đang đi hướng ngược lại - đi về phía nhà bếp, cùng nhóm người bao quanh cháu. Không hề có biển chỉ dẫn thoát hiểm ở đó, nhưng có người nào đã nói ở đó có một cánh cửa có thể thoát ra ngoài."
"Và cháu đã thoát ra bằng lối đó?"
"Mãi về sau. Không phải ngay lúc đầu. Đó là lý do tại sao nó thật tồi tệ." Cô bé khóc, rồi dụi mắt.
"Sao vậy, Trish?"
"Ai đó đã thông báo trên hệ thống phát thanh rằng, 'Ngọn lửa ở trong nhà bếp'. Hay điều gì đó tương tự."
Kathryn nhớ rằng ông Sam là người phát ra thông báo.
"Nhưng ai đó ở gần đấy đã nhìn thấy nhà bếp không sao cả. Không hề có lửa. Chúng cháu đã đi theo hướng đó. Chúng cháu cố gắng nói với những người khác nhưng không ai nghe thấy gì. Không ai có thể nghe thấy bất cứ điều gì."
Kathryn ghi lại những gì mà cô bé kể. "Điều quan trọng nhát để bọn cô tìm ra là bất cứ điều gì liên quan tới hắn, người đàn ông này. Cô có một vài mô tả nhưng không nhiều. Bọn cô không nghĩ hắn có ở trong quán. Hắn ở phía ngoài. Cháu và mẹ tới đó khi nào?."
"Cháu không rõ, tầm bảy giờ mười lăm."
"Cô cần cháu nghĩ kỹ lại. Giờ gã này..."
"Hung thủ."
Kathryn cười tươi. "Chúng ta gọi đó là 'nghi phạm' - 'đối tượng chưa rõ danh tính'."
"Cháu gọi là tên khốn."
"Lúc đó, tên khốn này đã lái chiếc xe tải từ nhà kho tới quán bar vào khoảng tám giờ. Hắn chắc chắn đã ở đó trước đấy. Cháu có để ý thấy ai lảng vảng xung quanh, có thể là gần khu nhà kho không? Rồi đi xung quanh quán? Hay gần thùng phi nơi mà hắn châm lửa?"
Trish có vẻ thấy thoải mái hơn khi ôm món đồ uống của mình bằng cả hai tay, với những móng tay vẫn còn lớp sơn màu đen vòng quanh, hơn là thưởng thức nó.
Một tiếng thở dài. "Không ạ. Cháu không nhớ nổi bất kỳ ai. Cô biết đấy, khi đi vào một nơi sắp có buổi biểu diễn, cô chỉ nói và nghĩ về những gì sắp được nhìn thấy và ăn trong bữa tối, và cô không chú ý nhiều."
Hầu hết những điều Kathryn làm không phải là để tìm kiếm những tình tiết lừa dối của hung thủ: mà là giúp nhân chứng gợi lại những hồi ức có ích.
Nếu nói về việc nhớ lại các chi tiết thì lứa tuổi vị thành niên là có trí nhớ kém nhất. Tâm trí chúng nhảy nhót xung quanh rất nhiều, chúng bị phân tâm, điều đó khiến chúng ít quan sát và nhớ không nhiều - trừ phi là chủ đề mà chúng quan tâm. Tuy nhiên, những hình ảnh thường ở đó. Nhiệm vụ của người thẩm vấn là hướng nhân chứng quay lại thời điểm và vị trí khi mà họ có thể đã lưu lại một phần nhỏ nhưng quan trọng trong việc xác định nghi phạm. Khi cô còn phân vân xem làm sao để làm được điều này, thì cô để ý thấy chiếc chìa khóa từ của cô bé đang đặt trên bàn cạnh ví của cô.
Một chiếc logo hãng Toyota từ một người bán địa phương.
"Có phải chiếc Prius?" Kathryn hỏi.
Cô bé gật đầu. "Mẹ cháu đã tặng nó cho cháu. Sao cô biết được ạ?"
"Đoán thôi."
Một chiếc xe hợp lý. Và là một chiếc xe đắt tiền. Kathryn cũng nhớ rằng bố của cô bé đã lái một chiếc xe Lexus mới.
"Cháu thích lái xe?"
"Cực thích ạ! Khi buồn cháu chỉ cần lái xe dọc theo Cao tốc số Một. Đến Big Sur và quay lại."
"Irish, cô cần cháu nhớ về chỗ bãi đậu xe tối hôm đó."
"Cháu không nhìn thấy ai đặc biệt cả."
"Cô hiểu. Nhưng những gì mà cô đang thắc mắc là những chiếc xe. Chúng ta biết tên này khá thông minh. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn có đồng phạm, nên hắn hẳn sẽ tự lái tới quán Solitude Creek, nhưng hắn không đỗ xe quá gần quán. Hắn chắc sợ những camera gần đó, hoặc bị nhận ra khi trèo ra khỏi xe tải, sau khi hắn đỗ xe và quay trở lại xe của mình."
Trish nhăn mày. "Một chiếc xe Honda màu bạc."
"Gì cơ?"
"Hay là màu gì đó sáng. Khi mẹ con cháu đang đi hết đường cao tốc, ra khỏi Cao tốc số Một, rẽ sang đường dẫn tới quán, thì mẹ cháu bảo, 'Liệu nó có bị đánh cắp không?'. Chỉ có mỗi một chiếc xe đỗ ở đó, bên lề đối diện những rặng cây bao quanh bãi đậu xe. Của quán, cô biết đấy."
Kathryn nhớ lại khu vực có bụi cỏ dại và đụn cát giữa bãi đậu xe và đường Cao tốc số Một.
"Mẹ con cháu mới coi một tin tức về những băng đảng xung quanh đây? Chúng lái xe lòng vòng và, cô biết đấy, những chiếc xe đỗ ở những khu vực vắng vẻ sẽ bị hốt đi không hay biết. Đó là những gì mẹ cháu định nói."
"Cháu biết loại xe đó không?"
"Không ạ, không rõ lắm. Chỉ là kiểu dáng. Accord hay Civic. Rất nhiều đứa ở trường cháu đi xe này. Mẹ và cháu định gọi báo cảnh sát, để chiếc xe không bị đánh cắp. Nhưng lại thôi. Ý cháu là, nếu mẹ con cháu gọi, có lẽ..." Cô bé đột nhiên mất hết năng lượng và lặng lẽ khóc một lúc. Kathryn với sang và nắm lấy tay cô bé. Trish không phản ứng. Cuối cùng cô bé bình tĩnh lại và nhấp một ngụm đồ uống của mình. "Cô nghĩ đó là chiếc xe của hắn?" Trish hỏi.
Kathryn đáp, "Có khả năng. Đó là nơi ai đấy sẽ đỗ, ở xa. Cháu có thấy biển số xe không, thuộc bang nào, hay con số nào không?."
"Không ạ, chỉ thấy màu, bạc. Hoặc màu sáng. Cũng có thể là màu xám."
"Có ai gần đó không?"
"Không ạ, cháu rất tiếc."
"Đó là một chi tiết rất có ích, Trish ạ."
Kathryn hy vọng.
Cô gửi tin nhắn cho TJ để lấy một danh sách các chủ xe đang sở hữu những chiếc Honda màu sáng trong vùng. Cô biết đây là một đầu mối khá mong manh. Tất cả những người thi hành pháp luật đều biết những chiếc Honda Civic và Accord là những chiếc xe phổ biến nhất ở Mỹ - vì thế nó khó tìm nhất. Cô phân vân liệu có phải nghi phạm đã mua hay ăn cắp chiếc xe vì lý do đó.
Cô còn yêu cầu TJ đi hỏi lại danh sách những nhân chứng ở quán Solitude Creek một lần nữa. Để xem liệu có ai nhận ra chiếc xe và có thêm thông tin hữu ích nào không. Cậu ta cần đưa thông tin đó lên hệ thống thi hành pháp luật nội bộ.
Một lúc sau: Đang xử lý, thưa sếp. @ Irish liếc nhìn vào chiếc iPhone của mình. "Trễ rồi. Cháu phải đi đây ạ." Không có thiếu niên nào dùng đồng hồ thời này cả. "Bố cháu sẽ mang đồ của ông ấy trở lại nhà sớm. Cháu cần phải ở đó." Cô bé nhanh chóng uống chỗ cà phê và thả chiếc cốc vào thùng rác gần đó.
Giống như hủy bỏ bằng chứng của một cuộc gặp mặt lén lút.
"Cảm ơn cô." Trish hít vào và rồi, giọng cô bé vỡ òa, nói, "Cháu không ổn chút nào."
Kathryn nhướng mày.
"Cô đã hỏi cháu thấy sao. Và cháu nói, 'Ổn'. Nhưng cháu không hề ổn." Cô bé run rẩy và khóc nhiều hơn. Dance lấy một tờ giấy ăn từ hộp giấy và đưa nó cho Trish.
Trish nức nở, "Cháu không hề ổn chút nào. Mẹ giống như, bà ấy không phải là người mẹ tốt nhất thế gian - đối với cháu bà ấy giống một người bạn hơn là mẹ. Và điều đó đôi khi khiến cháu phát điên. Cứ như là mẹ muốn là chị gái của cháu hay đại loại thế. Nhưng những thứ nhảm nhí ấy lại khiến cháu nhớ mẹ rất nhiều."
"Mũi của cháu," Kathryn nói. Cô bé chùi đi.
"Còn bố thì hoàn toàn khác."
"Hai người họ đều có chung quyền giám hộ đúng không?"
"Phần lớn thời gian là mẹ nuôi cháu. Đó là những gì bà ấy muốn và bố đã không đấu tranh gì cả. Giống như là ông ấy chỉ muốn thoát khỏi hai mẹ con cháu."
Phải lòng cô thư ký của ông ta. Kathryn nhớ lại tình huống cô nghĩ trước đó về cuộc hôn nhân bị tan vỡ này.
"Sẽ thật kỳ cục khi lại sống chung một mái nhà, với ông ấy. Bố mẹ cháu đã ly dị sáu năm trước. Mọi người bảo cháu rằng mọi thứ rồi sẽ qua đi, tất cả những thứ này, những gì cháu đang cảm nhận. Qua thời gian, mọi thứ sẽ ổn."
"Mọi người đều sai," Kathryn lên tiếng.
"Sao ạ?"
"Cô đã mất đi chồng mình vài năm trước."
"Ôi, cháu xin lỗi."
Một cái gật đầu đáp lại. "Nó chẳng bao giờ nguôi đi. Mãi mãi. Và nó không nên thế. Chúng ta luôn luôn nhớ về một số người từng có mặt trong cuộc đời của chúng ta. Nhưng sẽ có những hòn đảo, ngày càng nhiều hơn."
"Những hòn đảo là sao?"
"Đó là cách cô nghĩ về điều đó. Những hòn đảo - của những lần khi cháu được thỏa mãn, cháu sẽ không nghĩ về sự mất mát nữa. Giờ thì giống như cả thế giới của cháu đều bị nhấn chìm dưới nước. Tất cả. Nhưng khi nước rút thì những hòn đảo lại nổi lên. Nước sẽ vẫn luôn ở đó, nhưng cháu sẽ lại thấy những vùng đất khô ráo. Điều đó đã giúp cô vượt qua."
"Cháu phải đi rồi. Ông ấy sẽ sớm quay lại."
Cô bé đứng lên và quay đi. Kathryn cũng chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên, cô bé quay lại và vòng tay ôm lấy người đặc vụ, và lại đang khóc. "Những hòn đảo," cô bé thì thầm. "Cảm ơn cô... Những hòn đảo."