Chương 41
Kathryn Dance chạy vào chỗ khuất đằng sau căn hộ của Stanley Prescott và khuỵu xuống cạnh bên hai người đàn ông.
Michael O'Neil quỳ bên Phó cảnh sát trưởng Rick Martinez, người đang nằm ngửa, vẫn tỉnh nhưng trông hoang mang, sợ hãi.
Rick thở hổn hển, "Tôi đã không thấy hắn. Hắn từ đâu xuất hiện thế?"
Michael đáp, "Trèo ra từ cửa sổ phòng tắm."
"Tôi không thấy đau. Tại sao lại như vậy? Có phải tôi đang chết dần? Tôi nghe nói rằng nếu không thấy đau thì có thể sắp chết. Có đúng như vậy không?"
"Anh sẽ không sao," Michael nói, dù anh cũng không thực sự chắc chắn.
Một viên đạn đã bắn thẳng vào ngực Rick, bị áo giáp của anh ta ngăn lại. Viên đạn thứ hai găm vào bắp tay của anh ta. vết thương đang chảy máu, trúng vào động mạch. Michael đang đè trực tiếp lên vết thương. Kathryn lôi một con dao gấp từ bao súng đeo trên thắt lưng của viên cảnh sát ra, bật con dao lên và cắt tay áo của Rick. Cô dùng vải áo buộc quanh vai anh ta. Dùng một cành cây nhỏ mà cô tìm thấy ở trong sân gần đó, cô siết chặt mảnh vải tới khi máu chảy chậm lại.
Viên cảnh sát bị thương hổn hển nói, "Nã một viên. Nhưng trượt mất. Chết tiệt."
"Tôi đã gọi cứu viện," Michael nói, hất cằm về phía chiếc điện thoại Motorola của Rick.
Đội cứu viện sẽ nhanh chóng tới. Kathryn chắc rằng mọi người trong dãy nhà đã gọi 911 và trình báo về tiếng nổ súng. Cô có thể nghe thấy những tiếng còi xe cảnh sát, từ nhiều hướng.
"Hắn đâu rồi?" Michael nói.
"Không thấy hắn nữa," Kathryn đáp. "Stanley Prescott thì sao?."
"Đã chết. Cố chịu nhé, Rick. Anh sẽ ổn thôi. Anh có thuận tay trái không?"
"Không."
"Tốt. Anh sẽ lại chơi bóng mềm với bọn trẻ trong vài tuần."
"Tôi có thể mất cánh tay."
Kathryn nháy mắt.
"Chúng tôi chỉ chơi bóng đá." Rick cười.
"Anh sẽ không sao," Michael lặp lại.
Tiếng còi cảnh sát giờ đã ở trước khu căn hộ. Kathryn đứng dậy và đi nhanh ra phía trước - Michael còn đang bận cầm máu. Trong chốc lát cô quay lại cùng với hai sĩ quan cảnh sát và hai nhân viên y tế đang mang theo cáng.
Hai nhân viên y tế tập trung sơ cứu, còn Kathryn và Michael bước sang một bên và giải thích với những cảnh sát Quận Cam những gì đã xảy ra.
Một người lấy điện thoại ra gọi. Anh ta nói một vài câu rồi cúp máy. "Chúng tôi đã có manh mối. Một người ở cách đây ba dãy nhà đã nhìn thấy một người đàn ông da trắng, cao, tóc vàng, đang chạy nhanh, bước vào một chiếc xe và lái đi. Người này nói việc đó có vẻ đáng ngờ. Đã ghi lại biển số xe. Một chiếc Chevy màu đen. Đăng ký ở Monterey dưới tên một người đàn ông, nhưng vợ ông ta cho biết chồng mình đã ra khỏi thành phố được khoảng một tuần. Chiếc xe để ở sân bay vùng Monterey hai ngày trước."
"Đó chính là đối tượng của chúng tôi."
"Hiện cảnh sát đang truy bắt chiếc xe đó. Hướng bắc đường Cumberland."
"Chúng tôi muốn đi," Kathryn nói, nhìn sang Michael đã mở sẵn bản đồ trên điện thoại.
Bất kể các luật lệ của việc cho người không phải ở trong vùng mượn xe như thế nào, người cảnh sát đó không hề ngần ngại. "Lấy chiếc xe tuần của Rick đi. Cô sẽ cần còi báo và đèn."