Chương 40
Antioch March đang chạy.
Dốc toàn lực, chạy nước rút. Hắn nhận ra mình vẫn đang cầm khẩu Glock, rồi nhét nó vào túi áo. Hắn kéo chiếc túi tập thể thao cao hơn trên vai và tiếp tục chạy.
Mặt nạ trượt tuyết? Hắn đắn đo. Không, nó chắc chắn sẽ gây chú ý. Ngoái lại nhìn, hắn thấy không có ai đuổi theo. Không lâu nữa cả khu phố sẽ được báo tin về vụ việc này. Tustin không phải là một nơi mà những tiếng súng nổ có thể dễ dàng bị bỏ qua.
Và hắn biết một người chắc chắn đang gọi viện trợ lúc này: người phụ nữ mà hắn nhìn thấy bên ngoài căn nhà, Kathryn Dance. Cô ta đã tới đây! Cô ta vẫn chưa nhìn thấy hắn, vì cô ta vội lao tới cửa chính căn nhà của Stanley, cầm điện thoại trong tay. Hắn nhẽ ra đã tới gần cô ta, cố gắng để bắn. Nhưng, dĩ nhiên, cô ta cũng có vũ khí và, hắn tưởng tượng, cô ta dùng súng thành thạo.
Nữ thợ săn...
Chắc là có những sĩ quan cảnh sát khác gần đó. Có thể là cả hàng chục. Và, bây giờ, còn nhiều sĩ quan nữa đang trên đường tới.
Chạy nhanh hơn. Thở hổn hển.
Trong phút chốc hắn bối rối không biết bằng cách nào mà cảnh sát biết về tay Stanley Prescott đáng khinh. Và rồi, dĩ nhiên: giống như hắn, họ có một con robot tự động quét trên mạng Internet để tìm kiếm tất cả những tham chiếu liên quan tới vụ quán bar Solitude Creek hay Trung tâm Bay View, những bài blog hay clip đăng trên YouTube hoặc Vidster và các dịch vụ khác. Kathryn nhận được thông báo tương tự như hắn và cũng đã nhanh chóng tới đó. Hắn thắc mắc liệu có phải cô ta đã lái xe. Có lẽ họ đã lái xe song song nhau từ Monterey.
Hít một hơi thật sâu. Antioch có thân hình cân đối, nhưng hắn chưa từng chạy nhanh như này bao giờ trong đời.
Chiếc Chevy còn cách một tòa nhà nữa.
Di chuyển đi nào!
Hắn thất vọng vì không kịp mang theo chiếc máy tính của Stanley. Nhưng suy nghĩ duy nhất của hắn lúc đó là tẩu thoát. Trong căn nhà đó là một mớ hỗn loạn.
Hai phát súng để trì hoãn mọi sự truy kích. Khi người đàn ông to lớn khuỵu xuống, ôm lấy vết thương, thì Antioch bắt đầu chạy.
Giờ hắn nhìn thấy chiếc xe. Chiếc Chevy.
Nhìn lại một lần nữa. Vẫn không thấy ai.
Hắn lao tới chỗ chiếc xe, chiếc túi nặng nề đang nảy tưng tưng trên lưng. Mai sẽ có những vết bầm tím.
Nếu hắn còn sống sót đến ngày mai.
Tim hắn đang đập nhanh và cơn đau nhói len lỏi vào ngực và quai hàm. Mình quá trẻ để bị đột quỵ. Miệng hắn tiết ra nhiều nước bọt và hắn nhổ đi.
Cuối cùng, hắn chạy chậm lại, ngực phập phồng, đi một cách bình thường tới chỗ chiếc xe bị đánh cắp kia. Hắn cầm vào nắm cửa và kéo nó mở ra, quay lại nhìn lần nữa. Hắn chui vào trong ghế lái và ngả lưng ra sau, dựa đầu vào chỗ tựa, lấy lại hơi thở. Có một vài người ở gần đó nhưng gần như không ai nhìn thấy cuộc chạy đua nước rút của hắn lúc nãy. Họ không nhìn ra chỗ hắn. Những người đi dạo và dắt chó đi dạo, những người chạy bộ vẫn tiếp tục những gì mà họ đang làm.
Giờ thì hắn đang dùng mẹo với những chiếc dây để khởi động xe. Tiếng nổ máy phát ra.
Hắn bật đèn xi nhan và nhìn qua vai mình. Hắn thận trọng rẽ xe ra đường, không vội vàng gì, và bắt đầu từ phía tây, rồi quẹo xuống phía nam đi dọc các mặt phố.
Hắn sẽ quay lại Monterey trong vòng năm tiếng đồng hồ nữa. Nhìn chung...
Hắn thấy có ánh đèn. Hắn ngước lên nhìn vào gương chiếu hậu và thấy hai chiếc xe cảnh sát, ánh đèn màu xanh sáng rực lên, bắt đầu tăng tốc về phía hắn.
Có lẽ là sự trùng hợp.
Không. Họ đang bám theo hắn. Một trong những người đẩy xe hay dắt chó đi dạo chết tiệt nào đó đã tố cáo hắn.
Hắn lái trượt chiếc xe sang trái, đạp chân ga hết cỡ và lấy khẩu Glock ra khỏi túi áo.